Triêu Tần Mộ Sở
Chương 22
Bức thư niêm phong dấu đỏ, cực kì cấp bách.
Thời điểm Sở Du lấy mật hàm ra, đầu ngón tay không nhịn được khẽ run.
Thiếp thân thị vệ Đồ Kiêu lấy mật hàm bọc trong một thẻ tre, lúc nhìn lên đáy mắt đều là ưu sầu: “Nhị gia, vẫn nên sớm rời khỏi nơi này.”
Sở Du gật đầu, trầm giọng nói: “Trong lòng ta hiểu rõ, lòng tham của con người chẳng bao giờ biết đủ, chuyện đời rốt cục như châu chấu bắt ve*, Giang Nguyên lòng lang dạ thú, đúng là có gan mượn cớ nạn cướp muốn há mồm đòi tiền triều đình, lén lút hoạt động ngầm, dự trữ nuôi tư binh, lấy đá mài dao, quả thật là khôn khéo.
*Nhân tâm bất túc xà thôn tượng, thế sự đáo đầu đường bộ thiền (人心不足蛇吞象, 世事到头螳捕蝉): “lòng người chẳng đủ như rắn muốn nuốt voi, việc đời đến cùng như châu chấu bắt ve”, ý nói là con người rất tham lam, nhưng càng tham thì càng không đạt được.
Cho dù Đồ Kiêu cảm thấy sự tình còn ẩn chứa nhiều vấn đề, nhưng cũng bị chân tướng làm cho sợ hãi. Giang Nguyên nếu nảy sinh tâm tư phản nghịch, đương nhiên không thể lộ ra ý đồ ngu xuẩn, các sổ sách trong tay lão đều làm cẩn thận đến giọt nước cũng không lọt, suốt nửa tháng nay, thủ hạ của Sở Du vẫn không thu hoạch được gì.
Thế nhưng đã có tâm tư, các khoản tiền minh bạch, tin tức qua lại là không thể thiếu, thiên hạ không có tường nào không lọt gió, trải qua điều tra bí mật, rốt cục tra được Giang Nguyên có một ngoại thất, có thể nói là dùng hết mọi cách cưng chiều, là một thiếu niên dung mạo thanh tú, tuy tư sắc bình thường, nhưng cười rộ lên tựa như hoa lê tháng tư trắng hơn cả tuyết.
Sở Du sai người lặng lẽ tiếp cận thiếu niên kia, có lẽ Giang Nguyên bảo hộ thiếu niên kia quá tốt, hắn có mấy phần hồn nhiên chưa từng trải qua khói lửa nhân gian, người tiếp cận cũng tốn một phen công phu, về sau quả thực ở thôn trang của thiếu niên lang kia tìm được mật hàm Giang Nguyên thông đồng với địch lén nuôi tư binh.
Sở Du rất nhanh giao mật hàm thứ hai cho Đồ Kiêu, nói: “Bệ hạ trước đây từng giao cho ta Kháng Long Lệnh, gặp lệnh như gặp vua, thời điểm mấu chốt có thể điều binh giải nguy, ngươi cầm mật hàm cùng Kháng Long Lệnh này giao cho tổng đốc Lưỡng Giang, bây giờ Giang Nguyên hiển nhiên vẫn đang nuôi quân, khẳng định trong thời gian ngắn sẽ không có động tác gì. Bất quá vẫn phải phòng ngừa vạn nhất, Giang Nguyên trước giờ đều cẩn thận, nếu để cho lão thấy không đúng, chó cùng rứt giậu, chúng ta bên này vẫn phải có một tay chuẩn bị mới được.”
Đồ Kiêu tiếp mật hàm, thần sắc nghiêm nghị.
Sở Du cặn kẽ an bàn xong hết thảy, nhìn Đồ Kiêu biến mất trong bóng tối, cửa sổ mở ra chốc lát, gió lạnh thổi qua, đèn nến mờ tối không chịu nổi, lắc lư hai cái, tắt ngúm chỉ để lại một luồng khói xanh.
Trong bóng tối, tay Sở Du vịn lấy bàn, mồ hôi lạnh chảy từ trên đầu xuống mặt, hắn cúi thấp đầu nhịn xuống một trận hoa mắt, hung hăng cắn đầu lưỡi, mới tìm được hai phần thanh tỉnh. Bàn tay gầy gò chậm rãi xoa lên phần bụng nhô lên, thai nhi vốn không thành thật được trấn an, dần dần yên tĩnh lại.
Tiếng cười miễn cưỡng vang lên trong phòng, chỉ một giây thì dừng lại, Sở Du đứng thẳng lưng, tự lấy trường vào khoác trên đầu vai gạt sang một bên, rút vớ, xốc đệm chăn nằm vào trong.
Trong phòng đốt ngân sương thán* thượng đẳng, cũng không quá lạnh, thế nhưng một khắc nằm xuống giường, Sở Du vẫn không nhịn được rùng mình một cái, nhịn không được cuộn tròn thân thể, khép mi hồi lâu, lại giống như nhớ ra cái gì, ngồi dậy nhỏm người lục lọi trên bàn một chén thuốc dưỡng thai nguội lạnh.
*Ngân sương thán: một loại than củi màu xám bạc.
Chỉ nghe một tiếng ngọc thạch vang lên, thì ta mới nãy cúi người, viên ngọc Quan Âm trước ngực trượt ra ngoài vạt áo, đập vào chén sứ.
Sở Du sửng sốt trong nháy mắt, tay đè chặt ngọc Quan Âm trước ngực, noãn ngọc đeo theo người, mang theo nhiệt độ nhàn nhạt.
Một lúc lâu, hắn tự tay nhét ngọc Quan Âm trở lại vào vạt áo, ngửa đầu uống một ngụm thuốc dưỡng thai nguội lạnh.
Chén thuốc trống không ném trên bàn nhỏ, Sở Du mệt mỏi đến không mở được mắt, đem chăn gấm bọc lấy thân, nghiêm chỉnh đắp lên người mình, nửa ngủ nửa mê, trước khi ý thức mất đi, cảm giác lạnh lẽo cùng không khỏe khiến vài phần ủy khuất khó nói mài thành một ý niệm trong đầu…
Tần Tranh, ngươi thật không có lương tâm.
※
Phượng ơi, phượng hỡi, về cố hương. Ngao du bốn bể tìm chim hoàng.
Thời không gặp thế, đành lỡ làng. Hôm nay bước đến chốn thênh thang.*
*Bên trên là hai câu đầu trong bài Cầm ca kỳ 1 của Tư Mã Tương Như. Cầm ca có hai bài, đây là bài đầu tiên.
Tương truyền, trong khi đến đất Lâm Cùng, Tương Như vốn sẵn quen với Vương Cát là quan lệnh ở huyện, nên đến chơi. Cát lại mời Tương Như cùng đi dự tiệc ở nhà Trác Vương Tôn, vốn viên ngoại trong huyện. Nghe tiếng Tương Như đàn hay nên quan huyện cùng Trác Vương Tôn yêu cầu đánh cho một bài. Họ Trác vốn có người con gái xinh rất đẹp tên Văn Quân, còn nhỏ tuổi mà sớm goá chồng, lại thích nghe đàn. Tương Như được biết, định ghẹo nàng, nên vừa gảy đàn vừa hát khúc “Phượng Cầu Hoàng” (chim phượng trống tìm chim phượng mái) này. Trác Văn Quân nghe được tiếng đàn, lấy làm say mê, đương đêm bỏ nhà đi theo chàng. (-Gấu-)
Ngón tay tựa như bướm bay, tiếng đàn lượn quanh quất, một khúc Phượng Cầu Hoàng, nhưng đàn lên lại có mấy phần không dậy nổi hứng thú.
Cuối cùng Mạnh Hàn Y không nhịn được nhíu nhặt hàng mi dài, tự tay xếp lại huyền cầm, dừng lại tiếng đàn. Hắn đứng dậy, bước hai bước tới trước mặt Tần Tranh, giơ tay bắt lấy cổ tay y.
Ly rượu đưa đến bên mép lắc lư hai cái, sóng ra ngoài. Tần Tranh ngước lên đôi mắt hẹp, hơi mờ mịt liếc nhìn Mạnh Hàn Y.
“Rượu cất ở phương nam mặc dù không mạnh, thế nhưng uống nhiều, vẫn sẽ say.” Mạnh Hàn Y thở dài một tiếng, đoạt lấy ly rượu từ trong tay Tần Tranh, ôn nhu nói: “Cẩn thận sáng mai sẽ đau đầu.”
Tần Tranh nửa tỉnh nửa say, nói: “Rượu hoa quả cất ở Giang Nam quá mức nhẹ dịu, sao có thể so với rượu ở thượng kinh cay nồng sảng khoái…”
*Từ “nhuyễn nhu” (软糯 – nhẹ dịu) dùng với người nó có nghĩa là “yếu đuối”, “nhu nhược”. (-Raph-)
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Mạnh Hàn Y hơi biến sắc, đầu ngón tay siết chặt lấy bàn tay.
Tần Tranh chống tay lên trán, đôi mắt dẹp dài híp lại liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nói: “Muộn rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.” Nói xong, ôm lấy vò rượu, đứng dậy muốn đi.
“Bách Loan!” Mạnh Hàn Y vô thức kéo ống tay áo Tần Tranh.
Tần Tranh suýt ngã, một đôi tay từ phía sau đã ôm lấy y, Mạnh Hàn Y dán lên lưng y, cánh tay đặt bên hông, mười ngón tay đan vào nhau, giống như sống chết muốn bảo vệ thứ gì đó.
“Chẳng lẽ phải dựa hơi gió đông, thổi đàn lang đến bên gối*?” Mạnh Hàn Y hỏi nhỏ một câu, không đợi Tần Tranh đáp lại, liền tự mình kéo lại đầu vai y, nhẹ nhàng nhón chân chu môi đưa tới.
*何时借得东风便, 刮得檀郎到枕边: Một câu thoại trong Kim Bình Mai, hồi thứ 51. (Nguồn: link ).
Tần Tranh không khỏi run rẩy hàng mi, cảm xúc trên môi mềm mại vô cùng, mang theo hương thơm nhàn nhạt, đôi mắt đỏ ửng của Mạnh Hàn Y ghé sát. Khoảng cách thân mật như thế, tình ý ở đáy mắt nhìn không xót chút nào, những thứ này rõ ràng đều chân thực, cho dù cách nhau năm năm, Mạnh Hàn Y vẫn chưa từng triệt để buông tay Tần Tranh.
Tần Tranh cảm thấy lúc này y nên ôm lấy người trước mặt, thấp giọng an ủi mấy câu, sau đó…
Sau đó có thể thế nào?
Trong lòng Tần Tranh nhất thời trống rỗng, tẻ nhạt vô vị.
Áo choàng trên người Mạnh Hàn Y trễ xuống khuỷu tay, thân thể xinh đẹp thanh tú chỉ có Giang Nam mới dưỡng ra được, đầu vai chấm một nốt ruồi son, đỏ hồng như máu, càng thêm mấy phần động lòng người. Trong phòng lửa than đốt rừng rực, càng thêm vài phần khiến người khô nóng, tay Mạnh Hàn Y trượt vào trong áo Tần Tranh.
Trong lòng Tần Tranh nóng vô cùng, trước mắt chỉ có đôi mắt của Mạnh Hàn Y.
Đôi mắt kia, tựa hồ vẫn mang theo ngây ngô trong veo năm đó, lúc cong lên, lúc lại ngượng ngùng chọc người. Năm đó trong lòng Tần Tranh say mê đôi mắt này biết bao, hôm nay trái tim kia lại chẳng còn chỗ chứa.
*Bản gốc phải là thế này: “Năm đó trong lòng Tần Tranh có bao nhiêu say mê đôi mắt này, hôm nay trong lòng lại có bấy nhiêu vô y vô thác.”
“Vô y vô thác” là một từ của Phật học, hàm ý là “không nơi nương tựa, không người phó thác.” Dịch ra tiếng Việt thì hơi kì, nên tôi dịch thoát ý. (-Raph-)
Không phải như thế.
Tần Tranh đờ đẫn nghĩ, chớ nên như vậy.
Phải là đôi mắt thế nào mới đúng? Như một dòng nước mùa thu khiến người ta rét lạnh, ba phần lười nhác, ba phần mỉa mai, ba phần câu hồn, giấu đi một phần si mê thuần túy.
Tần Tranh giật mình một cái, cảm giác lạnh từ bàn chân đến đỉnh đầu, y chợt đẩy Mạnh Hàn Y ra, lảo đảo lùi lại hai bước, không thể tin nổi há miệng thở hổn hển.
Trong đầu hiển nhiên lại hiện ra đôi mắt của Sở Du.
Quần áo trên người Mạnh Hàn Y tán loạn, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tần Tranh: “Bách Loan…”
Tần Tranh khoác trường bào, dùng sức kéo cửa ra, gió lạnh thổi hết men say, cả người thanh tỉnh đến đáng sợ.
“Tần Tranh!” Giọng nói Mạnh Hàn Y mang theo vài phần run rẩy: “Ngươi… Ngươi muốn đi đâu…”
Tần Tranh không quay đầu lại, để gió lạnh đưa lời nói đến bên tai Mạnh Hàn Y: “Đêm khuya rồi, đi nghỉ.”
Y bước nhanh khỏi tiểu viện, không quay đầu lại, tự nhiên không thấy đáy mắt Mạnh Hàn Y vặn vẹo thống khổ, cùng với hy vọng lưu luyến cuối cùng tắt ngấm.
…
Bên trong tràn ngập hương thảo dược vương vấn.
Sở Du ngủ không an ổn, mấy ngày nay hắn luôn có vài phần bất an lo lắng, trước kia có Tần Tranh ở bên, hắn miễng cưỡng có thể xem nhẹ, lúc này liền hiện hữu rõ ràng, ngay cả ngủ mơ cũng là nhíu mi, không được an bình.
Một mảnh tối đen kịt, Sở Du mơ hồ cảm thấy có người chạm vào mi tâm của hắn, khiến cho trong lòng hắn lập tức đề phòng. Hắn nỗ lực mở mắt, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc… có thể do quá mệt mỏi, có thể là do khí tức bên cạnh quá mức quen thuộc, Sở Du liền nhắm mắt lại, dứt khoát ngủ sâu, không để ý tới nữa.
Ngày hôm sau lúc Sở Du thức dật trời đã sáng rõ. Hắn vô thức nhìn sang bên cạnh, vẫn là trống trơn không người, thầm nghĩ bóng dáng tối qua hơn nửa là do mình ngủ mê. Bây giờ hắn không chỉ là ở phủ Quốc công, còn là long đàm hổ huyệt, vậy mà tối qua còn có thể ngủ như vậy.
Trải qua cả đêm nghỉ ngơi và hồi phục, Sở Du cảm giác trong đầu thanh tỉnh rất nhiều, ngày hôm qua bố trí canh gác chặt chẽ, không muốn tỉ mỉ làm rõ. Hôm nay thiên hạ vẫn còn duy trì quốc thái dân an ngoài mặt, lấy tài sản của Giang Nguyên mà nói, không thể nào không nghĩ tới cái vị trí kia, nhưng danh bất chính ngôn bất thuận, cho hắn một trăm lá gan, cũng là có phần quá mức hão huyền rồi.
Khả năng lớn nhất chính là, hắn đứng đầu hàng ngũ, muốn tham gia vào một kế hoạch mưu phản. Nếu đúng như vậy, lúc này trong triều tất có người có tâm tư này, cùng nhau mưu đồ kế hoạch đã lâu.
Hôm nay đã cùng Giang Nguyên diễn trò một tháng, là thời điểm nên rút chân thối lui. Sở Du còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp thích hợp để ly khai, đã nhận được một phong thư nhà khẩn cấp…
Đáy lòng Sở Du bất an triệt để, tay bóc thư cũng run rẩy…
Giấy trắng mực đen, lời ít ý nhiều.
Đại ca Sở Minh, khó sinh nguy hiểm tới tính mạng.
Mồ hôi lạnh ở bàn tay thấm ướt bức thư nhà ngắn ngủn, trước mắt Sở Du từng đợt biến đen, vẫn cố gắng cắn răng vượt qua.
Tối hôm đó, Sở Du từ Tô Châu chạy về thượng kinh trước thời hạn.
Trước khi đi, bố trí một mật lệnh cuối cùng, để cho thủ hạ coi chừng tiểu tình lang Giang Nguyên nuôi bên ngoài, thời khắc mấu chốt có thể sử dụng. Mỗi người đều có một yếu điểm của riêng mình, kiếp mệnh của người thiếu niên dịu dàng kia, có lẽ chính là số trời đã định.
Hoàn chương 22
Thời điểm Sở Du lấy mật hàm ra, đầu ngón tay không nhịn được khẽ run.
Thiếp thân thị vệ Đồ Kiêu lấy mật hàm bọc trong một thẻ tre, lúc nhìn lên đáy mắt đều là ưu sầu: “Nhị gia, vẫn nên sớm rời khỏi nơi này.”
Sở Du gật đầu, trầm giọng nói: “Trong lòng ta hiểu rõ, lòng tham của con người chẳng bao giờ biết đủ, chuyện đời rốt cục như châu chấu bắt ve*, Giang Nguyên lòng lang dạ thú, đúng là có gan mượn cớ nạn cướp muốn há mồm đòi tiền triều đình, lén lút hoạt động ngầm, dự trữ nuôi tư binh, lấy đá mài dao, quả thật là khôn khéo.
*Nhân tâm bất túc xà thôn tượng, thế sự đáo đầu đường bộ thiền (人心不足蛇吞象, 世事到头螳捕蝉): “lòng người chẳng đủ như rắn muốn nuốt voi, việc đời đến cùng như châu chấu bắt ve”, ý nói là con người rất tham lam, nhưng càng tham thì càng không đạt được.
Cho dù Đồ Kiêu cảm thấy sự tình còn ẩn chứa nhiều vấn đề, nhưng cũng bị chân tướng làm cho sợ hãi. Giang Nguyên nếu nảy sinh tâm tư phản nghịch, đương nhiên không thể lộ ra ý đồ ngu xuẩn, các sổ sách trong tay lão đều làm cẩn thận đến giọt nước cũng không lọt, suốt nửa tháng nay, thủ hạ của Sở Du vẫn không thu hoạch được gì.
Thế nhưng đã có tâm tư, các khoản tiền minh bạch, tin tức qua lại là không thể thiếu, thiên hạ không có tường nào không lọt gió, trải qua điều tra bí mật, rốt cục tra được Giang Nguyên có một ngoại thất, có thể nói là dùng hết mọi cách cưng chiều, là một thiếu niên dung mạo thanh tú, tuy tư sắc bình thường, nhưng cười rộ lên tựa như hoa lê tháng tư trắng hơn cả tuyết.
Sở Du sai người lặng lẽ tiếp cận thiếu niên kia, có lẽ Giang Nguyên bảo hộ thiếu niên kia quá tốt, hắn có mấy phần hồn nhiên chưa từng trải qua khói lửa nhân gian, người tiếp cận cũng tốn một phen công phu, về sau quả thực ở thôn trang của thiếu niên lang kia tìm được mật hàm Giang Nguyên thông đồng với địch lén nuôi tư binh.
Sở Du rất nhanh giao mật hàm thứ hai cho Đồ Kiêu, nói: “Bệ hạ trước đây từng giao cho ta Kháng Long Lệnh, gặp lệnh như gặp vua, thời điểm mấu chốt có thể điều binh giải nguy, ngươi cầm mật hàm cùng Kháng Long Lệnh này giao cho tổng đốc Lưỡng Giang, bây giờ Giang Nguyên hiển nhiên vẫn đang nuôi quân, khẳng định trong thời gian ngắn sẽ không có động tác gì. Bất quá vẫn phải phòng ngừa vạn nhất, Giang Nguyên trước giờ đều cẩn thận, nếu để cho lão thấy không đúng, chó cùng rứt giậu, chúng ta bên này vẫn phải có một tay chuẩn bị mới được.”
Đồ Kiêu tiếp mật hàm, thần sắc nghiêm nghị.
Sở Du cặn kẽ an bàn xong hết thảy, nhìn Đồ Kiêu biến mất trong bóng tối, cửa sổ mở ra chốc lát, gió lạnh thổi qua, đèn nến mờ tối không chịu nổi, lắc lư hai cái, tắt ngúm chỉ để lại một luồng khói xanh.
Trong bóng tối, tay Sở Du vịn lấy bàn, mồ hôi lạnh chảy từ trên đầu xuống mặt, hắn cúi thấp đầu nhịn xuống một trận hoa mắt, hung hăng cắn đầu lưỡi, mới tìm được hai phần thanh tỉnh. Bàn tay gầy gò chậm rãi xoa lên phần bụng nhô lên, thai nhi vốn không thành thật được trấn an, dần dần yên tĩnh lại.
Tiếng cười miễn cưỡng vang lên trong phòng, chỉ một giây thì dừng lại, Sở Du đứng thẳng lưng, tự lấy trường vào khoác trên đầu vai gạt sang một bên, rút vớ, xốc đệm chăn nằm vào trong.
Trong phòng đốt ngân sương thán* thượng đẳng, cũng không quá lạnh, thế nhưng một khắc nằm xuống giường, Sở Du vẫn không nhịn được rùng mình một cái, nhịn không được cuộn tròn thân thể, khép mi hồi lâu, lại giống như nhớ ra cái gì, ngồi dậy nhỏm người lục lọi trên bàn một chén thuốc dưỡng thai nguội lạnh.
*Ngân sương thán: một loại than củi màu xám bạc.
Chỉ nghe một tiếng ngọc thạch vang lên, thì ta mới nãy cúi người, viên ngọc Quan Âm trước ngực trượt ra ngoài vạt áo, đập vào chén sứ.
Sở Du sửng sốt trong nháy mắt, tay đè chặt ngọc Quan Âm trước ngực, noãn ngọc đeo theo người, mang theo nhiệt độ nhàn nhạt.
Một lúc lâu, hắn tự tay nhét ngọc Quan Âm trở lại vào vạt áo, ngửa đầu uống một ngụm thuốc dưỡng thai nguội lạnh.
Chén thuốc trống không ném trên bàn nhỏ, Sở Du mệt mỏi đến không mở được mắt, đem chăn gấm bọc lấy thân, nghiêm chỉnh đắp lên người mình, nửa ngủ nửa mê, trước khi ý thức mất đi, cảm giác lạnh lẽo cùng không khỏe khiến vài phần ủy khuất khó nói mài thành một ý niệm trong đầu…
Tần Tranh, ngươi thật không có lương tâm.
※
Phượng ơi, phượng hỡi, về cố hương. Ngao du bốn bể tìm chim hoàng.
Thời không gặp thế, đành lỡ làng. Hôm nay bước đến chốn thênh thang.*
*Bên trên là hai câu đầu trong bài Cầm ca kỳ 1 của Tư Mã Tương Như. Cầm ca có hai bài, đây là bài đầu tiên.
Tương truyền, trong khi đến đất Lâm Cùng, Tương Như vốn sẵn quen với Vương Cát là quan lệnh ở huyện, nên đến chơi. Cát lại mời Tương Như cùng đi dự tiệc ở nhà Trác Vương Tôn, vốn viên ngoại trong huyện. Nghe tiếng Tương Như đàn hay nên quan huyện cùng Trác Vương Tôn yêu cầu đánh cho một bài. Họ Trác vốn có người con gái xinh rất đẹp tên Văn Quân, còn nhỏ tuổi mà sớm goá chồng, lại thích nghe đàn. Tương Như được biết, định ghẹo nàng, nên vừa gảy đàn vừa hát khúc “Phượng Cầu Hoàng” (chim phượng trống tìm chim phượng mái) này. Trác Văn Quân nghe được tiếng đàn, lấy làm say mê, đương đêm bỏ nhà đi theo chàng. (-Gấu-)
Ngón tay tựa như bướm bay, tiếng đàn lượn quanh quất, một khúc Phượng Cầu Hoàng, nhưng đàn lên lại có mấy phần không dậy nổi hứng thú.
Cuối cùng Mạnh Hàn Y không nhịn được nhíu nhặt hàng mi dài, tự tay xếp lại huyền cầm, dừng lại tiếng đàn. Hắn đứng dậy, bước hai bước tới trước mặt Tần Tranh, giơ tay bắt lấy cổ tay y.
Ly rượu đưa đến bên mép lắc lư hai cái, sóng ra ngoài. Tần Tranh ngước lên đôi mắt hẹp, hơi mờ mịt liếc nhìn Mạnh Hàn Y.
“Rượu cất ở phương nam mặc dù không mạnh, thế nhưng uống nhiều, vẫn sẽ say.” Mạnh Hàn Y thở dài một tiếng, đoạt lấy ly rượu từ trong tay Tần Tranh, ôn nhu nói: “Cẩn thận sáng mai sẽ đau đầu.”
Tần Tranh nửa tỉnh nửa say, nói: “Rượu hoa quả cất ở Giang Nam quá mức nhẹ dịu, sao có thể so với rượu ở thượng kinh cay nồng sảng khoái…”
*Từ “nhuyễn nhu” (软糯 – nhẹ dịu) dùng với người nó có nghĩa là “yếu đuối”, “nhu nhược”. (-Raph-)
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Mạnh Hàn Y hơi biến sắc, đầu ngón tay siết chặt lấy bàn tay.
Tần Tranh chống tay lên trán, đôi mắt dẹp dài híp lại liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nói: “Muộn rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.” Nói xong, ôm lấy vò rượu, đứng dậy muốn đi.
“Bách Loan!” Mạnh Hàn Y vô thức kéo ống tay áo Tần Tranh.
Tần Tranh suýt ngã, một đôi tay từ phía sau đã ôm lấy y, Mạnh Hàn Y dán lên lưng y, cánh tay đặt bên hông, mười ngón tay đan vào nhau, giống như sống chết muốn bảo vệ thứ gì đó.
“Chẳng lẽ phải dựa hơi gió đông, thổi đàn lang đến bên gối*?” Mạnh Hàn Y hỏi nhỏ một câu, không đợi Tần Tranh đáp lại, liền tự mình kéo lại đầu vai y, nhẹ nhàng nhón chân chu môi đưa tới.
*何时借得东风便, 刮得檀郎到枕边: Một câu thoại trong Kim Bình Mai, hồi thứ 51. (Nguồn: link ).
Tần Tranh không khỏi run rẩy hàng mi, cảm xúc trên môi mềm mại vô cùng, mang theo hương thơm nhàn nhạt, đôi mắt đỏ ửng của Mạnh Hàn Y ghé sát. Khoảng cách thân mật như thế, tình ý ở đáy mắt nhìn không xót chút nào, những thứ này rõ ràng đều chân thực, cho dù cách nhau năm năm, Mạnh Hàn Y vẫn chưa từng triệt để buông tay Tần Tranh.
Tần Tranh cảm thấy lúc này y nên ôm lấy người trước mặt, thấp giọng an ủi mấy câu, sau đó…
Sau đó có thể thế nào?
Trong lòng Tần Tranh nhất thời trống rỗng, tẻ nhạt vô vị.
Áo choàng trên người Mạnh Hàn Y trễ xuống khuỷu tay, thân thể xinh đẹp thanh tú chỉ có Giang Nam mới dưỡng ra được, đầu vai chấm một nốt ruồi son, đỏ hồng như máu, càng thêm mấy phần động lòng người. Trong phòng lửa than đốt rừng rực, càng thêm vài phần khiến người khô nóng, tay Mạnh Hàn Y trượt vào trong áo Tần Tranh.
Trong lòng Tần Tranh nóng vô cùng, trước mắt chỉ có đôi mắt của Mạnh Hàn Y.
Đôi mắt kia, tựa hồ vẫn mang theo ngây ngô trong veo năm đó, lúc cong lên, lúc lại ngượng ngùng chọc người. Năm đó trong lòng Tần Tranh say mê đôi mắt này biết bao, hôm nay trái tim kia lại chẳng còn chỗ chứa.
*Bản gốc phải là thế này: “Năm đó trong lòng Tần Tranh có bao nhiêu say mê đôi mắt này, hôm nay trong lòng lại có bấy nhiêu vô y vô thác.”
“Vô y vô thác” là một từ của Phật học, hàm ý là “không nơi nương tựa, không người phó thác.” Dịch ra tiếng Việt thì hơi kì, nên tôi dịch thoát ý. (-Raph-)
Không phải như thế.
Tần Tranh đờ đẫn nghĩ, chớ nên như vậy.
Phải là đôi mắt thế nào mới đúng? Như một dòng nước mùa thu khiến người ta rét lạnh, ba phần lười nhác, ba phần mỉa mai, ba phần câu hồn, giấu đi một phần si mê thuần túy.
Tần Tranh giật mình một cái, cảm giác lạnh từ bàn chân đến đỉnh đầu, y chợt đẩy Mạnh Hàn Y ra, lảo đảo lùi lại hai bước, không thể tin nổi há miệng thở hổn hển.
Trong đầu hiển nhiên lại hiện ra đôi mắt của Sở Du.
Quần áo trên người Mạnh Hàn Y tán loạn, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tần Tranh: “Bách Loan…”
Tần Tranh khoác trường bào, dùng sức kéo cửa ra, gió lạnh thổi hết men say, cả người thanh tỉnh đến đáng sợ.
“Tần Tranh!” Giọng nói Mạnh Hàn Y mang theo vài phần run rẩy: “Ngươi… Ngươi muốn đi đâu…”
Tần Tranh không quay đầu lại, để gió lạnh đưa lời nói đến bên tai Mạnh Hàn Y: “Đêm khuya rồi, đi nghỉ.”
Y bước nhanh khỏi tiểu viện, không quay đầu lại, tự nhiên không thấy đáy mắt Mạnh Hàn Y vặn vẹo thống khổ, cùng với hy vọng lưu luyến cuối cùng tắt ngấm.
…
Bên trong tràn ngập hương thảo dược vương vấn.
Sở Du ngủ không an ổn, mấy ngày nay hắn luôn có vài phần bất an lo lắng, trước kia có Tần Tranh ở bên, hắn miễng cưỡng có thể xem nhẹ, lúc này liền hiện hữu rõ ràng, ngay cả ngủ mơ cũng là nhíu mi, không được an bình.
Một mảnh tối đen kịt, Sở Du mơ hồ cảm thấy có người chạm vào mi tâm của hắn, khiến cho trong lòng hắn lập tức đề phòng. Hắn nỗ lực mở mắt, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc… có thể do quá mệt mỏi, có thể là do khí tức bên cạnh quá mức quen thuộc, Sở Du liền nhắm mắt lại, dứt khoát ngủ sâu, không để ý tới nữa.
Ngày hôm sau lúc Sở Du thức dật trời đã sáng rõ. Hắn vô thức nhìn sang bên cạnh, vẫn là trống trơn không người, thầm nghĩ bóng dáng tối qua hơn nửa là do mình ngủ mê. Bây giờ hắn không chỉ là ở phủ Quốc công, còn là long đàm hổ huyệt, vậy mà tối qua còn có thể ngủ như vậy.
Trải qua cả đêm nghỉ ngơi và hồi phục, Sở Du cảm giác trong đầu thanh tỉnh rất nhiều, ngày hôm qua bố trí canh gác chặt chẽ, không muốn tỉ mỉ làm rõ. Hôm nay thiên hạ vẫn còn duy trì quốc thái dân an ngoài mặt, lấy tài sản của Giang Nguyên mà nói, không thể nào không nghĩ tới cái vị trí kia, nhưng danh bất chính ngôn bất thuận, cho hắn một trăm lá gan, cũng là có phần quá mức hão huyền rồi.
Khả năng lớn nhất chính là, hắn đứng đầu hàng ngũ, muốn tham gia vào một kế hoạch mưu phản. Nếu đúng như vậy, lúc này trong triều tất có người có tâm tư này, cùng nhau mưu đồ kế hoạch đã lâu.
Hôm nay đã cùng Giang Nguyên diễn trò một tháng, là thời điểm nên rút chân thối lui. Sở Du còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp thích hợp để ly khai, đã nhận được một phong thư nhà khẩn cấp…
Đáy lòng Sở Du bất an triệt để, tay bóc thư cũng run rẩy…
Giấy trắng mực đen, lời ít ý nhiều.
Đại ca Sở Minh, khó sinh nguy hiểm tới tính mạng.
Mồ hôi lạnh ở bàn tay thấm ướt bức thư nhà ngắn ngủn, trước mắt Sở Du từng đợt biến đen, vẫn cố gắng cắn răng vượt qua.
Tối hôm đó, Sở Du từ Tô Châu chạy về thượng kinh trước thời hạn.
Trước khi đi, bố trí một mật lệnh cuối cùng, để cho thủ hạ coi chừng tiểu tình lang Giang Nguyên nuôi bên ngoài, thời khắc mấu chốt có thể sử dụng. Mỗi người đều có một yếu điểm của riêng mình, kiếp mệnh của người thiếu niên dịu dàng kia, có lẽ chính là số trời đã định.
Hoàn chương 22
Bình luận truyện