Chương 23: Chương 23
Mấy ngày sau đó, quan hệ giữa Hoắc Lãng Triết và Triệu Uyển Dư lại lần nữa quay về con số 0.
Hôm nay là hôm thứ hai Hoắc Lãng Triết không về nhà, mọi chuyện cần bàn bạc, Triệu Uyển Dư đều thông qua trợ lý Tư.
Vậy cũng tốt, ít nhất cô cũng không cần phải lo lắng đối diện với anh, nghe những lời lẽ khiến tâm cô dao động.
Khi Triệu Uyển Dư từ nhà tắm bước ra, điện thoại di động bất ngờ rung lên.
Là Ôn Húc Nhiên!
“Công việc bên đó anh thu xếp tới đâu rồi? Ổn thoả cả chứ?” Triệu Uyển Dư bật loa ngoài lên, đặt điện thoại xuống giường, tay cầm khăn lau đi mái tóc đang ướt nhẹp.
“Rất thật lợi! Uyển Dư, anh đặt vé rồi, tuần tới là bay!”
Triệu Uyển Dư nghe xong, tảng đá trong lòng cũng được hạ xuống.
Vậy chỉ còn ba ngày nữa là Ôn Húc Nhiên trở về, xem ra cô không cần phải gồng lên thu xếp mọi chuyện nữa rồi: “Tốt rồi, vậy hôm đó tôi sẽ ra sân bay đón anh!”
“Ừ, cứ như vậy đi!” Ôn Húc Nhiên khẽ cười, “Em dạo này sao rồi, ăn uống đầy đủ chứ?”
“Câu này phải để tôi hỏi mới đúng, ở bên đó đừng làm việc quá sức.
Anh mà ngã bệnh, một mình tôi không gánh đỡ nổi công ty đâu.” Triệu Uyển Dư nửa đùa nửa thật nhắc nhở.
Đầu dây bên kia vang lại tiếng cười trầm ấm của Ôn Húc Nhiên, “Được! Em nói gì cũng phải, không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi nhé.”
“Được! Tạm biệt.”
Ngắt điện thoại xong, Triệu Uyển Dư bất giác thở phào nhẹ nhõm….
“Ôi trời, xem ai đang nói chuyện kìa! Đúng là loại chỉ biết dạng chân bám lấy đàn ông.
Không những câu dẫn được thiếu gia mà ngay tới cấp trên của mình cũng không buông tha! Luật sư Triệu quả thật lợi hại!” Bất ngờ, một giọng nữ cất lên, mang theo ý mỉa mai rõ ràng.
Triệu Uyển Dư quay đầu, Lệ Hải đang đứng khoanh tay trước cửa, dùng đôi mắt khinh thường nhìn cô.
Thấy dáng vẻ đó, Triệu Uyển Dư nhớ tới ngày hôm đó.
Ngày mà Lệ Hải bị Hoắc Lãng Triết hỏi tội.
Khi đó cô ta quỳ dưới đất, khuôn mặt đẫm nước mắt, mở miệng cầu xin cô nói giúp, còn chưa đầy một tháng, không lẽ cô ta quên rồi?
Triệu Uyển Dư cười khẩy, người đời nói quả không sai: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời!
“Lệ Hải, không lẽ đến cả thân phận của mình là gì cô cũng không biết? Còn cả gan đứng đó nghe lén cuộc đối thoại của người khác?” Triệu Uyển Dư cười lạnh.
“Trong biệt thự này, chỉ có thiếu gia có quyền ra lệnh cho tôi, Triệu Uyển Dư, cô là cái thá gì mà lên mặt?” Lệ Hải bĩu môi đầy khinh miệt, “Đừng nghĩ ở trên giường lăn lộn với thiếu gia mà giở thói hống hách.”
“Ồ” Nét mặt Triệu Uyển Dư bất ngờ chuyển biến, nhưng rất nhanh đã tản đi, cô đi tới trước mặt Lệ Hải, “Lệ Hải này, kể ra gan cô cũng lớn lắm, nhưng vượt quá sức tưởng tượng của tôi rồi.
Dù bây giờ tôi ở trong phòng này nhưng đây vẫn là phòng riêng của Hoắc Lãng Triết, cô tự ý nhào lên đây, còn nghe lén tôi nói chuyện, không những vậy, miệng còn phun ra những lời lẽ xúc phạm tôi? Cô nghĩ tôi dễ bắt nạt lắm sao?” Triệu Uyển Dư đưa tay chống cằm, ánh mắt ánh lên tia lạnh lẽo nhìn thẳng vào Lệ Hải.
“Hơn nữa, liệu có phải cô giúp việc Lệ Hải đây nằm ngủ dưới gầm giường sao mà chuyện gì cũng biết hay vậy?”
Lệ Hải tức giận nhìn Triệu Uyển Dư, một lúc sau, mới mở miệng.
“Quả nhiên là miệng lưỡi của luật sư, còn độc hơn cả rắn.
Cô nghĩ lôi thiếu gia vào đây là xong sao? Người tôi tôn trọng là thiếu gia chứ không phải hạng phụ nữ nằm dưới thân đàn ông mà rên rỉ như cô! Trước nay thiếu gia chưa từng trách cứ tôi chuyện gì, vậy mà từ khi cô đặt chân tới đây, năm lần bảy lượt tôi đều bị thiếu gia trách phạt.
Đừng tưởng tôi không biết cô ở sau lưng tôi ngậm máu phun người, bôi nhọ tôi trước mặt thiếu gia, Triệu Uyển Dư, cô quá thủ đoạn, quá ghê tởm….”
Sau một khắc, cả người Lệ Hải bị một lực kéo ra, tiếng ‘chát’ chói tai ngay sau đó vang lên.
Trước một màn này, không chỉ có Lệ Hải, mà ngay cả Triệu Uyển Dư cũng hết sức bàng hoàng.
“Lặp lại những lời vừa rồi?” Một giọng đàn ông trầm ổn cất lên, hàng lông mày kiếm khẽ cau lại, nhìn người con gái đang run rẩy nằm ngã dưới sàn.
Anh không ngại đánh phụ nữ, đặc biệt là những kẻ miệng lưỡi phát ngôn không sạch sẽ!
Dưới lực tát vừa rồi, khoé miệng Lệ Hải chảy ra một dòng máu tươi, nửa bên mặt đỏ au, in hằn năm đầu ngón tay của Hoắc Lãng Triết.
Không khí yên tĩnh đến nghẹt thở, khiến Triệu Uyển Dư không dám lên tiếng.
Mà Lệ Hải lúc này sợ tới mức cơ hồ có thể ngất đi.
Cô ta chỉ biết cúi gục mặt xuống, không hé nửa lời.
“Xem ra, không thể nhân nhượng được rồi!” Hoắc Lãng Triết cười lạnh, nét mặt u ám tới mức đáng sợ.
Anh hẩy tay ra lệnh “Đem cô ta ra ngoài!”
Lời vừa buông xuống, bấy giờ Triệu Uyển Dư mới phát hiện, phía sau anh còn có hai người vệ sĩ mặc vest đen.
Lệ Hải giật mình ngẳng mặt lên.
Giờ thì cô hiểu rồi! Động vào Triệu Uyển Dư, Lệ Hải cô chỉ có con đường chết mà thôi!
Rất nhanh sau đó, Lệ Hải bị hai người vệ sĩ lôi ra ngoài.
Ánh mắt Hoắc Lãng Triết dừng lại trên người Triệu Uyển Dư, cô đang đứng tựa người vào tường, mặc một chiếc váy ở nhà màu trắng, chất liệu mềm mại, tóc đen xoã ngang lưng còn ướt, xem ra cô vừa mới tắm xong.
Anh khẽ nở nụ cười, đưa tay kéo cà vạt xuống, bước vào trong phòng.
“Tôi tưởng em sẽ làm cô ta im miệng, không ngờ Dư của tôi lại có nhã hứng đứng nghe những lời đó.”
Triệu Uyển Dư đi theo sau, nhàn nhạt lên tiếng: “Chưa kịp ra tay!”
“À!” Hoắc Lãng Triết khẽ cười, anh ngồi xuống giường, thoạt rồi kéo cô ôm vào lòng.
Triệu Uyển Dư giật mình, mạnh tay đẩy anh ra, phá vỡ bầu không khí lúng túng vừa rồi: “Anh bị thần kinh sao?”
Cô còn tưởng Hoắc Lãng Triết sẽ như mọi lần mà cứng đầu không buông, chẳng ngờ tới…
Anh lại cúi đầu khẽ kêu lên đầy đau đớn, hàng lông mày cương nghị hơi cau lại, vô thức sờ lên bả vai rồi lại lập tức bỏ tay xuống.
Triệu Uyển Dư sững sờ, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng cô thấy rõ ràng, vẻ đau đớn ẩn giấu trong hàng lông mày khẽ cau lại của anh.
Cô không nghĩ nhiều, lập tức hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Hoắc Lãng Triết ngẩng đầu nhìn cô, bên môi lại bày ra bộ dáng không đứng đắn, “Chúng ta thân mật một chút đâu có gì là lạ, em đâu cần phải vội đẩy tôi ra như vậy?”
"Anh bị thương?" Triệu Uyển Dư không để ý đến câu đùa giỡn của anh, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn vào bả vai trái mà anh vừa vô thức ôm lấy.
Rõ ràng vừa rồi Hoắc Lãng Triết không hề giả bộ, nhất là ngay sau đó, cô nhìn thấy vai áo sơ mi tối màu của anh có chút ẩm ướt…
Anh nhìn theo tầm mắt của cô, cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình, rốt cục bất đắc dĩ cười lắc đầu, “Thật không hổ danh là luật sư Triệu!”
“Anh thật sự bị thương?” Thấy anh thừa nhận, Triệu Uyển Dư bất ngờ tiến thêm một bước, dè dặt cởi bỏ nút áo áo sơ mi.
Một giây sau, hai mắt không khỏi trừng lớn....
Bình luận truyện