Trò Chơi Tận Thế
Quyển 2 - Chương 23: Dưới lớp băng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người leo núi hầu hết đều sẽ mặc áo khoác màu sắc bắt mắt, thế nhưng cái gọi là “bắt mắt” này cũng chỉ có thể áp dụng với người quan sát từ trên không thôi. Nếu như đều là người đang đi giữa vùng núi non trùng điệp, chướng ngại vật cản trở tầm nhìn rất nhiều, từng đống tuyết cao cả mét nối tiếp nhau đủ khiến họ bỏ qua một người sống sờ sờ ở đó. Hơn nữa tìm người trong núi tuyết lại không thể hét to, nếu hét sẽ gây tuyết lở, bọn họ chỉ có thể im lặng dò dẫm.
Lâm Việt lôi ra hai cây gậy leo núi tuyết từ không gian. Hai cây gậy này được chế tạo bằng năng lực của thẻ luân hồi, tuy do thiếu thốn nguyên vật liệu nên không thể tốt như gậy leo núi chính hãng nhưng vẫn rất chắc chắn.
Lâm Việt ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, nói với Phong Mặc vài ý kiến phân tích đơn giản.
“Nếu nhiệm vụ là giải cứu lữ khách bị mắc kẹt, vậy hắn vẫn còn sống, nguyên nhân gặp nạn thì chỉ quanh quanh bị ốm, bị ngã gãy chân, mất đồ đạc dụng cụ, kẹt trong khe núi, rơi xuống hố sâu. Chúng ta trước tiên đến mấy chỗ khuất tối tối tìm xem, hiện giờ mới sáng sớm, có ánh nắng sưởi ấm hẳn là hắn chưa chết ngay đâu.”
Phong Mặc cười cười: “Lĩnh vực này tôi không thạo, nghe anh, đi thôi.”
Chỉ chăm chăm tìm người hiển nhiên rất buồn chán, Lâm Việt vừa đi trước dò đường vừa thuận miệng hỏi: “Thế cậu thạo cái gì?”
“Giết người.”
“Ngoài ra không có sở trường nào khác hả?”
“Không nghĩ ra, trong đầu tôi chỉ có ký ức liên quan đến giết người thôi.”
“…”
Lâm Việt đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Vậy trong trí nhớ của cậu, người đầu tiên cậu nhìn thấy hình như chính là tôi?”
“Đúng rồi, thế nên tôi thấy anh thuận mắt lắm, nhiều lần muốn giết mà không nỡ giết.”
Nghe vậy, Lâm Việt thoáng dừng bước, híp mắt nhìn Phong Mặc.
Vẻ mặt hắn vô cùng thản nhiên, trong nét cười giấu thêm vài phần gian xảo.
Anh lại phát hiện thêm một vấn đề. Cứ mỗi khi anh thả lỏng tinh thần được một chút, không còn từng giây từng phút đề phòng xung quanh, Phong Mặc sẽ bất ngờ phát biểu vài câu khiến anh căng thẳng.
Hắn cố ý?
Thấy ánh mắt Lâm Việt lại trở nên nhạy cảm phòng bị như trước, Phong Mặc lộ rõ vẻ sung sướng. Bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối, thật sự rất thú vị.
Lâm Việt đã hiểu phần nào ý đồ của Phong Mặc. Nếu đặt trong xã hội bình thường, người như Phong Mặc có thể coi là nhân cách vặn vẹo tình cảm thiếu thốn, đặc điểm hoàn toàn phù hợp với một tên tội phạm giết người liên hoàn bị truy nã toàn quốc. Nhưng đặt trong hoàn cảnh hiện tại… Lâm Việt trái lại còn thấy hắn thật đáng tin.
Anh bất đắc dĩ thở dài, lại tiếp tục tiến lên từng bước.
Khi bọn họ vòng qua một ngọn đồi nhỏ, một chiếc lều màu xanh vàng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, bên cạnh còn có vài thứ nồi niêu bát đũa ngổn ngang. Một người mặc áo phao đỏ ngồi trong lều quay lưng về phía hai người, hai tay hình như đang bưng thứ gì đó, không biết tại sao lại đờ ra.
Lâm Việt lập tức bước nhanh hơn về phía người nọ. Thế nhưng khoảng cách càng gần, anh dần nhận ra có gì đó không đúng.
Khi đã tới gần vừa đủ, Lâm Việt mới dám dùng âm lượng bình thường đánh tiếng: “Có cần giúp gì không?”
Đối phương không trả lời.
Bước chân thoáng chốc nặng nề. Anh vươn tay, nhè nhẹ vỗ lên bả vai người kia một cái.
Đối phương vẫn không hề đáp lời, thậm chí còn không nhúc nhích.
Lâm Việt im lặng, vòng qua người kia đi tới trước mặt hắn.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, thế nhưng khi thấy mặt đối phương, lông mày anh vẫn không khỏi nhíu lại.
Người này chẳng biết đã chết bao lâu, da thịt trên mặt đã bị phong hóa chỉ còn lại xương khô. Trời đông giá rét, không bị nước mưa ăn mòn, cộng thêm quần áo và lều đều là hàng chất lượng cao, nhìn từ xa quả thật không biết hắn chết bao năm rồi.
Sườn núi này chí ít cũng nằm ở độ cao 3000 mét trên mực nước biển, nơi người chết hạ trại có gió, gió núi đủ sức thổi bay tuyết đọng, khiến lớp tuyết phủ trên lều mãi mãi không dày lên. Bởi vậy, tuy người leo núi này đã ngồi nơi đây không dưới vài năm nhưng thoạt trông vẫn như đang sống, dù gì đồ đạc của hắn vẫn có vẻ còn mới đến vậy kia mà.
Nhìn tư thế thi thể như đang cầm vật gì đó, trên mặt tuyết bên chân còn cắm một hộp thuốc nhựa, trong hộp trống không, không biết thuốc đã được uống hết hay bị gió thổi văng đi. Từ đó suy ra, người này có lẽ đột ngột phát bệnh cấp tính mà chết.
Lâm Việt kiểm tra thi thể và toàn bộ lều một lượt. Có lẽ do con đường mà người này chọn quá hoang vu, rất nhiều thứ trong lều vẫn còn nguyên vẹn. Có điều đối với anh những thứ đó hầu hết chẳng có tác dụng gì, món đồ duy nhất dùng được cũng chỉ có một bình dưỡng khí sản xuất từ năm 2003.
Năm mà Lâm Việt chết là 2030, còn thời gian trong Thế giới luân hồi có giống bên ngoài không thì anh cũng không rõ lắm. May là bình dưỡng khí không có hạn sử dụng, chỉ cần bình không nứt vỡ thì vẫn có thể dùng.
Nhét bình dưỡng khí vào không gian, Lâm Việt và Phong Mặc tiếp tục đi tìm người còn sống.
Trên núi cao không khí rất loãng, cho dù họ có thể chất khỏe mạnh hơn người bình thường, lâu dần cũng sẽ cảm thấy khó khăn. Cả hai đi một đoạn lại phải nghỉ một lát, thể lực tiêu hao khiến họ cũng chẳng còn hứng thú tán chuyện trời đất, chỉ còn hai bóng lưng rộng lớn im lặng tiến lên giữa không gian trắng xóa một màu.
Lâm Việt vừa tìm kiếm vừa dùng vị trí những xác chết mình thấy làm tọa độ, theo đó ghi lại đường đi và phương hướng để tránh lạc đường.
Mãi đến tận khi bầu trời tối đen, hai người vẫn không thể tìm ra nổi một người sống, trái lại người chết thì lại thấy bảy tám lần, kiểu chết gì cũng có. Có người do hết thức ăn mà chết đói, có người ngã tan xác dưới vách đá, có người chết ngay trong túi ngủ,…
Dãy núi tuyết này tựa như một chốn “hành hương”, dù đã có nhiều người chết đến thế mà vẫn không ngăn nổi bước chân những người leo núi khác. Lâm Việt không nhịn được nghĩ, nơi này hẳn nên được phong danh hiệu núi Everst của nước Bàn Cổ mới xứng.
Sau khi mò mẫm cả một ngày dài, Lâm Việt có thể xác định độ cao hiện tại của họ không chỉ ba nghìn mét, rất có thể đã đạt sáu nghìn mét trên mực nước biển rồi.
Trời đã tối không thể tiếp tục tìm kiếm nữa, Lâm Việt và Phong Mặc liền dừng chân tại một sườn dốc đá an toàn tránh được gió bão, hạ trại cạnh vách núi cao ba mét. Hai người ăn uống vài thứ đơn giản, Lâm Việt lấy túi ngủ trong không gian ra, mỗi người chui vào một túi bắt đầu nghỉ ngơi. Anh mở bình dưỡng khí nhặt được lúc trước trên đầu họ để bổ sung oxy, tránh gặp cảnh vì thiếu khí mà ngủ luôn không dậy nữa.
Một bình dưỡng khí nhỏ nhưng cũng đủ giúp anh không còn khó thở, hô hấp thoải mái hơn nhiều. Chẳng mấy chốc, Lâm Việt mệt rã rời đã chìm vào mộng đẹp.
Phong Mặc cũng mệt sắp chết rồi, trằn trọc không bao lâu liền theo anh ngủ mất.
Vì lo lắng có thứ gì đó không rõ tập kích bất ngờ, hai người đều để lộ tay bên ngoài, dù đang ngủ cũng vẫn sẵn sàng ứng chiến. Có điều trong núi tuyết này kỳ thực chẳng có sinh vật sống nào, nguy cơ dã thú tập kích gần như bằng không, vậy nên hai người mới có thể yên tâm cùng đi ngủ.
Ngủ thẳng tới tận nửa đêm, Phong Mặc mơ mơ màng màng bị âm thanh hô hấp nặng nề đánh thức.
Lâm Việt bên cạnh nhíu chặt đôi mày, khó khăn hít từng hơi. Phong Mặc lúc này mới để ý thấy bình dưỡng khí chẳng biết đã nằm trong tay hắn tự lúc nào, miệng bình cách miệng hắn chỉ chừng bốn, năm centimet. Xem ra là trong lúc ngủ hắn vô thức vơ luôn cái bình đặt giữa đầu hai người, vô tư hít oxy một mình khiến dưỡng khí trong lều không đủ.
Phong Mặc nhìn mặt Lâm Việt, bắt đầu cân nhắc một vấn đề: nếu như chủ nhân thẻ không gian chết, đồ đạc người đó cất trong thẻ liệu có lập tức rơi hết ra ngoài không? Giống như đánh BOSS trong game vậy, đánh chết rơi đồ.
Phong Mặc bỗng nhiên cảm thấy vô cùng vô cùng vô cùng tò mò. Nếu giờ hắn cố ý chiếm bình dưỡng khí, chiếu theo tình trạng hiện tại của Lâm Việt, có lẽ sẽ ngạt thở mà chết luôn trong giấc ngủ. Anh chết như vậy không thể tính là bị giết, hắn cũng sẽ không bị trừng phạt.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng lóe lên rồi lập tức tan biến.
Quên đi. – Phong Mặc nghĩ – Không có tấm thẻ không gian của Lâm Việt, mình cũng chẳng sống nổi bao ngày.
Hắn mỉm cười, ánh mắt dịu đi, úp đầu bình dưỡng khí vào miệng người bên cạnh.
Lâm Việt còn đang trong giấc mộng tham lam hít liền mấy hơi, chân mày anh nhanh chóng giãn ra, hô hấp đều đặn trở lại. Phong Mặc một lần nữa đặt chiếc bình vào khoảng trống giữa hai người, để nó từ từ bơm oxy cho căn lều chật hẹp.
Sắp xếp xong, Phong Mặc nằm xuống, nhét tay mình vào túi ngủ. Lần này hẳn là hắn sẽ không quơ bừa cướp của chung làm của riêng nữa.
…
Sáng hôm sau, Lâm Việt bị ngạt đến tỉnh giấc.
Vừa tỉnh ngủ, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh chính là Phong Mặc nằm ngủ đến là ngon bên cạnh. Trong tay hắn nắm chặt bình dưỡng khí, miệng bình đặt ngay bên môi, vẻ mặt thỏa mãn, khóe miệng còn cong cong sung sướng.
Cái tên khốn này…
Lâm Việt day day thái dương có chút đau nhức, thò tay vỗ vỗ bản mặt đẹp trai kia: “Cậu dậy cho tôi!”
Phong Mặc mở mắt, ngơ ngác nhìn anh.
Đường nhìn vừa lia đến chiếc bình trong tay, Phong Mặc kinh ngạc: “Sao lại vào tay tôi rồi?”
Lâm Việt nhíu mày: “Lại? Chả trách đêm qua tôi ngủ không ngon.”
Phong Mặc cười cười, không tiếp tục câu chuyện nữa. Hai người dùng khăn giấy thấm nước lau qua mặt mũi cho tỉnh táo, ăn vài thứ rồi tiếp tục đi tìm nhân vật mục tiêu.
Thẻ không gian có một ưu điểm là cố định thời gian, tình trạng đồ đạc lúc bỏ vào như thế nào thì khi lấy ra vẫn y nguyên như thế, nếu cất một bát canh nóng hổi vào đó, lúc lấy ra một giọt cũng không sánh ra ngoài, còn nguyên hơi nóng bốc lên nghi ngút. Dù họ đang ở nơi núi tuyết lạnh giá, nước mà Lâm Việt cất trong không gian vẫn không đóng thành băng, họ luôn có thể uống nước có nhiệt độ bình thường. Hơn nữa không gian lại không có trọng lượng, ngoài cảm giác uể oải vì thiếu khí, Lâm Việt hầu như không gặp trở ngại gì.
Hai người cứ thế lang thang trong núi tuyết tròn hai ngày hai đêm.
Đến trưa ngày thứ ba, Lâm Việt đi tìm chỗ khuất để “giải quyết” vô tình phát hiện một khe băng nứt. Vốn anh cũng không ôm hy vọng gì, thế nhưng vì cẩn thận nên anh vẫn tiến sát khe sâu, hô một tiếng không lớn không nhỏ.
“Có ai không?”
Anh vừa dứt lời, dưới khe nứt bỗng văng vẳng thanh âm đáp lại. Tuy không nghe rõ lắm, nhưng cũng đủ để xác định, đó là một người sống sờ sờ.
Lâm Việt lập tức tỉnh táo hẳn lên – có hy vọng.
Hai sợi dây leo núi anh vô tình nhặt được từ người chết trên đường lúc này có đất dụng võ. Lâm Việt cố định một đầu dây vào tảng đá lớn bên khe băng nứt, vừa buộc vừa nghiêm túc nhìn Phong Mặc: “Cậu ở trên phải chú ý quan sát, nắm chặt vào đừng để dây tuột, mạng của tôi nằm trong tay cậu đấy.”
Phong Mặc vỗ vỗ vai anh: “Yên tâm, anh cứ đi đi.”
Dặn dò Phong Mặc ở trên trông dây xong, Lâm Việt buộc đầu dây còn lại vào người, thả mình nhảy xuống khe nứt sâu hơn mười mét.
Lâm Việt chậm rãi chống vách băng đi xuống. Hai phút sau, anh đã tới được đáy khe.
Sâu trong khe băng là một mảnh đất lạnh giá trơn trượt, may mà giày đi tuyết của anh ma sát tốt, bước đi vẫn vô cùng vững vàng. Diện tích có thể đón ánh mặt trời ở đây rất hẹp, vào sâu thêm một chút thì hoàn toàn tối mịt, không biết trong đó đang giấu thứ gì.
Lâm Việt bật đèn pin chiếu về phía trước, cất tiếng hỏi: “Ở đâu vậy?”
Trong bóng tối bỗng có người kêu lên một tiếng rất khẽ, đó là thanh âm của một người đàn ông.
“Tôi ở đây…”
Nghe giọng thì người này đã yếu như thể sắp chết. Lâm Việt dùng đèn pin soi một vòng, không gian dưới khe nứt này có vẻ khá rộng, sâu không thấy điểm cuối, ánh đèn pin chỉ soi được một đoạn rồi mất hút, hầu như không tìm ra thứ gì.
Nhìn động băng tối tăm trước mặt, Lâm Việt không khỏi cảnh giác: “Anh có cử động được không? Ra đây đi, tôi giúp anh kiểm tra thân thể xem thế nào.”
Người kia im lặng phút chốc, đáp: “Vậy anh đợi chút…”
Sột soạt mất mấy phút đồng hồ, cuối cùng cũng thấy một người đàn ông tập tễnh bước ra từ bóng tối.
Người này mặc áo phao màu lục, xỏ giày tím, da dẻ xanh xao vàng vọt, râu ria xồm xoàm, ánh mắt xám xịt ảm đạm. Bộ dạng tơi tả của gã ta khiến Lâm Việt bất giác nhớ tới thứ mình từng thấy ở Thế giới luân hồi trước đó… Zombie.
Ngay cả mùi tỏa ra từ gã cũng không khác gì mùi người chết, cứ như thể mới bò khỏi quan tài gỗ mục nát âm u, gay mũi khó chịu.
Trực giác của Lâm Việt đột nhiên phát tín hiệu đề phòng! Mùi của gã kia không bình thường, hoặc gã ta sắp chết, hoặc là… đã ở quá lâu cùng người chết?
Nghĩ vậy, Lâm Việt thuận miệng hỏi: “Anh hẳn là không chỉ có một mình đâu nhỉ? Chết mất mấy người rồi?”
“Đúng… Đúng… Không chỉ có một mình tôi. Bọn họ… chết cả rồi. Tổng cộng sáu người, đều chết ở đây, anh có muốn qua xem không?”
Lâm Việt thấy người kia úp úp mở mở liền sinh nghi. Anh chỉ vào hang động u ám, ra lệnh cho gã: “Anh dẫn đường đi.”
Người đàn ông không từ chối, chỉ thở dài một hơi, khập khiễng bước vào khe nứt đen kịt. Gã đi chưa đầy nửa phút liền dừng, ngón tay chỉ vào vài “thứ” nằm lung tung trên mặt đất, nói với anh: “Đấy, ở đó, cả sáu người chết đều ở đó…”
Lâm Việt cầm đèn pin kiểm tra. Vừa nhìn thấy tình trạng của sáu thi thể này, anh âm thầm giật thót mình, tâm trạng nặng nề hơn hẳn.
Tất cả sáu xác chết đều trần truồng nằm trên đất lạnh, không có cái nào toàn thây!
Nền đất giá băng dưới những xác chết tan tác bê bết máu đỏ, nhiệt độ quá thấp khiến máu chưa kịp lan rộng đã đông cứng, bởi vậy tuy máu chảy rất nhiều nhưng trong không khí lại không hề nhiễm mùi máu tanh.
Thi thể gần như đã đóng thành băng khiến Lâm Việt không thể nào phán đoán được thời gian chết, anh chỉ biết, thịt trên đám xác này hầu như không còn. Bắp đùi, bụng, mông, cánh tay… Tất cả những bộ phận có chút thịt đều bị người ta dùng dao nhỏ đào khoét, lộ ra xương cốt dính máu, bộ phận duy nhất nguyên vẹn chỉ còn phần mặt không có mấy thịt. Thế nhưng đôi mắt xác chết lại đều bị đâm hỏng, mỗi cái đầu đều giương hai lỗ máu sâu hoắm trừng trừng “nhìn” trần hang.
Còn chuyện thịt trên người họ biến đi đâu…
Lâm Việt không khỏi quay đầu nhìn gã kia, đôi mắt đầy ngập nghi ngờ.
Gã đàn ông đứng sau lưng anh đột nhiên há miệng khóc rống, tiếng khóc tuyệt vọng hối hận khôn cùng.
“Là tôi ăn! Nhưng mà tôi cũng không còn cách nào khác, tôi phải sống! Tôi bị kẹt đã mười tám ngày, ai muốn sống cái kiểu khát chỉ có thể uống máu, đói thì ăn xác chết, ai muốn sống như thế? Tôi cùng đường mà!”
Chuyện gã ăn thịt những người kia không phải vấn đề đối với Lâm Việt, hơn nữa trong hoàn cảnh này, hành động đó cũng đích thực là bất đắc dĩ, không thể trách gã. Cái mà anh tò mò là một chuyện khác…
“Ai khoét mắt họ?”
Gã đàn ông đau khổ ôm mặt: “Cũng là… tôi… Chúng nó cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi sợ. Tôi còn nằm mơ thấy chúng nó đến giết tôi, tôi sợ… Anh mau cứu tôi đi đi, tôi không chịu nổi nữa, mau cứu tôi! Tôi cắn rơm cắn cỏ lạy anh, tôi không muốn chết!”
Gã ta càng nói càng kích động, cuối cùng nhào vào ôm cứng bắp đùi Lâm Việt, gào lên khóc không ngừng.
Mắc kẹt dưới khe nứt không thấy mặt trời, buộc phải ăn xác chết suốt thời gian dài, suy sụp đến thế mà còn chưa chết, xem ra tên này tám phần chính là mục tiêu nhiệm vụ của hai người.
Có điều cũng không thể xác định ngay được, vạn nhất vẫn còn người sống khác thì sao?
Lâm Việt cầm đèn lia vào góc hang, cố ý đi thêm vài mét. Tới rồi anh mới biết cuối hang này là một vực sâu hun hút soi không thấy đáy, ai mà rơi xuống chắc chắn tan xương.
Lâm Việt vẫn hơi lo lắng, lại vòng sang phía bắc hang động kiểm tra một chút. Thấy anh càng lúc càng vào sâu hơn, gã kia vội vàng ngăn cản: “Anh đừng sang bên ấy…”
Lâm Việt nhíu mày: “Tại sao?”
Giọng gã có chút ngượng ngùng: “Bên ấy là chỗ đi vệ sinh…”
Lâm Việt chiếu đèn một cái, bên chân quả thật có vài đống phân đã đóng băng, thiếu chút anh đã giẫm phải chúng rồi.
Những thứ này rốt cuộc xua tan hứng thú thăm dò của Lâm Việt, anh nhanh chóng buộc gã đàn ông vào dây leo núi, ra ám hiệu để Phong Mặc phía trên lôi gã ta lên.
Sau khi kéo gã đàn ông lên tới nơi, Phong Mặc lại ném sợi dây xuống kéo Lâm Việt. Với sự hỗ trợ của hắn, chẳng mấy chốc anh đã về lại mặt đất.
Gã đàn ông vừa thoát khỏi khe nứt đã dáo dác ngó đông ngó tây, vẻ mặt lộ rõ thất vọng. Gã dè dặt hỏi Lâm Việt: “Các anh có đồ ăn nước uống không?”
Lâm Việt chỉ buông một chữ “chờ” rồi đi tới sau tảng đá lớn. Anh dùng tảng đá che chắn, bí mật lấy chiếc ba lô lớn trong không gian ra, nhét một chiếc áo phao cho ba lô căng phồng lên, sau đó thả vài thứ đồ ăn thức uống lên trên áo.
Anh xách ba lô quay lại trước mặt gã kia, lấy một chai nước và một ít đồ ăn đưa cho gã.
Gã đàn ông nhận lấy đồ, ăn ngấu nghiến. Lâm Việt thấy vậy nói: “Ăn từ từ, nghỉ một lát rồi chúng tôi sẽ đưa anh đến nơi an toàn. Gần chỗ này có trạm dừng chân cho người leo núi hay chỗ nào tương tự không?”
Gã kia gật đầu: “Có! Có trạm leo núi Khâu Mã! Tôi biết đường.”
Vừa nghe hai người này nói sẽ đưa mình về trạm, gã đàn ông lập tức hăng hái hẳn. Gã nhanh chóng giải quyết hết đồ ăn, chùi miệng một cái, bắt đầu ba hoa trên trời dưới biển: “Tôi là nhà thám hiểm nổi tiếng nước Bàn Cổ, tên là Lưu Lãng. Các anh đã đi lên được đến độ cao bảy ngàn mét trên mực nước biển thì chắc cũng là người trong nghề, hẳn đã nghe tên tôi rồi chứ? Tôi từng xuất bản ba mươi sáu quyển sách, quyển nổi tiếng nhất là “Nhớ em trên đỉnh Salma”, chắc các anh cũng biết! Ơn cứu mạng lần này thật không biết cảm ơn thế nào cho đủ, sau khi về đến trạm tôi sẽ báo đáp các anh! Ây da, chuyện xảy ra trong núi mấy ngày nay chính là tiền của cả đời của tôi, về nhà rồi tôi sẽ viết một quyển sách, ghi lại tất cả những việc mình trải qua, giúp người đọc cảm nhận được núi Khâu Mã này hùng vĩ thế nào, kỳ diệu thế nào! Có những người lựa chọn cuộc sống bình thường, thế nhưng tôi thà chết như một danh nhân! Lần này dù có chết tôi cũng không hối hận…”
Lâm Việt đột nhiên cảm thấy cái người tên Lưu Lãng này thật phiền toái, những lời gã ta vừa nói cũng bị anh tự động bỏ ngoài tai.
Chết cũng không hối hận? Nực cười! Cũng chẳng biết cái tên vừa khóc vừa cầu cứu anh khi nãy là ai, hiện tại an toàn rồi, tất cả những chuyện kinh khủng gã ta từng trải qua liền biến thành “cố sự”.
Hừ, nếu không được cứu, chính cuộc đời hắn ta cũng chỉ là một “sự cố” mà thôi!
Đối với loại người ưa khoác lác này, Lâm Việt luôn luôn không buồn nể mặt. Anh lạnh lùng cắt ngang: “Trạm ở phía nào? Anh dẫn đường đi.”
Lưu Lãng thấy Lâm Việt lãnh đạm liền biết điều không tự làm mình xấu hổ, ngoan ngoãn đi trước dẫn đường cho ân nhân.
Chân trái Lưu Lãng hình như bị thương, bước đi cũng chân cao chân thấp có vẻ rất vất vả. Lâm Việt thấy vậy liền đề nghị xem qua vết thương, sơ cứu giúp hắn ta, thế nhưng hắn ta nói chỉ là vết thương nhỏ, nhất định không cho anh xem. Lâm Việt cũng chẳng phải tha thiết muốn giúp hắn ta, nếu hắn ta đã không cần thì anh không để ý nữa, chỉ tập trung vào con đường tới trạm leo núi trước mắt.
Trái lại, Phong Mặc dường như vô cùng có hứng thú với tên Lưu Lãng này. Dọc theo đường đi, hắn không ngừng hỏi đủ thứ chuyện về những chuyến thám hiểm của gã.
Lưu Lãng thấy có người tình nguyện nghe mình ba hoa thì lập tức phấn chấn hẳn, hăng hái bám lấy Phong Mặc nói nhảm suốt quãng đường dài. Có lẽ hơn mười ngày liên tục lăn lộn ở sườn núi cao chót vót đã khiến gã quen với tình trạng thiếu oxy nơi đây, Phong Mặc mới nghe hai tiếng đồng hồ đã mệt không buồn tiếp chuyện, ấy thế mà gã vẫn đủ sức lải nhải không ngừng.
Chẳng mấy chốc đã sâm sẩm tối, Lâm Việt tìm một nơi an toàn hạ trại, thuận tay chuẩn bị chút đồ ăn chia cho hai người đồng hành.
Gã “nhà thám hiểm” dù đang ăn cũng không quên hớn hở kể chuyện với Phong Mặc: “Phong Mặc, cậu đã từng thấy hoàng hôn trên thảo nguyên Ahimir chưa? Tôi thấy rồi! Cực kỳ đẹp, thật sự là… Nếu dùng một câu để tả thì chính là “Cái cò bay với ráng sa/Sông thu cùng với trời xa một màu”*. Tôi có chụp đến hơn trăm tấm ảnh ở đấy cơ, đợi khi nào có dịp…”
Ngay khi Lưu Lãng còn đang hứng khởi tự thuật chuyện xưa của bản thân, Phong Mặc ngồi đối diện gã chợt mỉm cười, ngước mắt nhìn bầu trời xa xăm.
Lâm Việt lập tức theo hắn ngẩng đầu, chỉ thấy trên nền trời xuất hiện một hàng chữ…
[Nhân vật mục tiêu đã chết, nhiệm vụ thất bại!]
Chớp mắt tiếp theo, Lưu Lãng và ánh hoàng hôn núi tuyết tan biến. Ráng chiều mờ nhạt tụ lại thành vầng mặt trời chói sáng, ngạo nghễ treo cao nơi đỉnh đầu.
Lâm Việt và Phong Mặc đã trở về buổi trưa ba ngày trước, trở về khởi điểm của họ tại thế giới này.
Lâm Việt nháy mắt đã hiểu, không chút nghĩ ngợi móc la bàn ra.
“Đi, tới nơi chúng ta cứu Lưu Lãng.”
Lần này hai người có mục tiêu rõ ràng, bởi vậy tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Một ngày một đêm sau, Lâm Việt và Phong Mặc lại đứng trước khe băng nứt sâu hoắm.
Lâm Việt làm theo y như lần trước, đứng trên mặt băng hô to: “Có ai không?”
Lần này Lưu Lãng đáp lại ngay lập tức, thanh âm vẫn yếu ớt như những gì anh nhớ: “Có.”
Lâm Việt nhanh nhẹn thả mình xuống khe nứt. Anh vừa đứng vững đã thấy Lưu Lãng dò dẫm từ bóng tối bước ra, đôi mắt sáng rực tín hiệu cầu cứu, kích động phát khóc. Phản ứng này hoàn toàn khác với sự úp mở che giấu lần trước, cũng không biết lý do là gì.
Lâm Việt đi tới, không nói hai lời đè Lưu Lãng xuống đất, một đòn đánh ngất.
Xử lý xong, anh dùng dây thừng trói gô gã lại tránh gây rắc rối, sau đó đứng lên nhìn thoáng qua góc phía nam hang động này.
Cuối hang là vực sâu không đáy, không thể giấu người, vậy chỉ còn lại góc phía bắc mà Lưu Lãng gọi là “nhà vệ sinh”.
Lâm Việt đặt chân trên ranh giới giao nhau giữa ánh mặt trời mỏng manh và bóng tối u ám, cất giọng hỏi: “Có người sống không?”
Hỏi xong, anh im lặng căng tai lắng nghe.
“Thịch thịch”, “thịch thịch”, “thịch thịch”…
Có vật gì đó đang nhẹ nhàng gõ nhịp trên vách tường băng, nếu không phải anh cố gắng tập trung nghe ngóng chắc chắn sẽ không thể nào phát hiện.
—
*Hai câu thơ trích từ bài Đằng Vương các tự của Vương Bột. Gốc là “Lạc hà dữ cô vụ tề phi/Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc”.
*Lưu ý nhỏ: tất cả địa danh trong truyện hình như đều là do tác giả chém, trừ Everest thì tớ tra đống địa danh còn lại không ra gì cả, các bạn đừng tò mò search ảnh cao nguyên Ahimir làm gì mất công nhé.
—
Người leo núi hầu hết đều sẽ mặc áo khoác màu sắc bắt mắt, thế nhưng cái gọi là “bắt mắt” này cũng chỉ có thể áp dụng với người quan sát từ trên không thôi. Nếu như đều là người đang đi giữa vùng núi non trùng điệp, chướng ngại vật cản trở tầm nhìn rất nhiều, từng đống tuyết cao cả mét nối tiếp nhau đủ khiến họ bỏ qua một người sống sờ sờ ở đó. Hơn nữa tìm người trong núi tuyết lại không thể hét to, nếu hét sẽ gây tuyết lở, bọn họ chỉ có thể im lặng dò dẫm.
Lâm Việt lôi ra hai cây gậy leo núi tuyết từ không gian. Hai cây gậy này được chế tạo bằng năng lực của thẻ luân hồi, tuy do thiếu thốn nguyên vật liệu nên không thể tốt như gậy leo núi chính hãng nhưng vẫn rất chắc chắn.
Lâm Việt ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, nói với Phong Mặc vài ý kiến phân tích đơn giản.
“Nếu nhiệm vụ là giải cứu lữ khách bị mắc kẹt, vậy hắn vẫn còn sống, nguyên nhân gặp nạn thì chỉ quanh quanh bị ốm, bị ngã gãy chân, mất đồ đạc dụng cụ, kẹt trong khe núi, rơi xuống hố sâu. Chúng ta trước tiên đến mấy chỗ khuất tối tối tìm xem, hiện giờ mới sáng sớm, có ánh nắng sưởi ấm hẳn là hắn chưa chết ngay đâu.”
Phong Mặc cười cười: “Lĩnh vực này tôi không thạo, nghe anh, đi thôi.”
Chỉ chăm chăm tìm người hiển nhiên rất buồn chán, Lâm Việt vừa đi trước dò đường vừa thuận miệng hỏi: “Thế cậu thạo cái gì?”
“Giết người.”
“Ngoài ra không có sở trường nào khác hả?”
“Không nghĩ ra, trong đầu tôi chỉ có ký ức liên quan đến giết người thôi.”
“…”
Lâm Việt đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Vậy trong trí nhớ của cậu, người đầu tiên cậu nhìn thấy hình như chính là tôi?”
“Đúng rồi, thế nên tôi thấy anh thuận mắt lắm, nhiều lần muốn giết mà không nỡ giết.”
Nghe vậy, Lâm Việt thoáng dừng bước, híp mắt nhìn Phong Mặc.
Vẻ mặt hắn vô cùng thản nhiên, trong nét cười giấu thêm vài phần gian xảo.
Anh lại phát hiện thêm một vấn đề. Cứ mỗi khi anh thả lỏng tinh thần được một chút, không còn từng giây từng phút đề phòng xung quanh, Phong Mặc sẽ bất ngờ phát biểu vài câu khiến anh căng thẳng.
Hắn cố ý?
Thấy ánh mắt Lâm Việt lại trở nên nhạy cảm phòng bị như trước, Phong Mặc lộ rõ vẻ sung sướng. Bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối, thật sự rất thú vị.
Lâm Việt đã hiểu phần nào ý đồ của Phong Mặc. Nếu đặt trong xã hội bình thường, người như Phong Mặc có thể coi là nhân cách vặn vẹo tình cảm thiếu thốn, đặc điểm hoàn toàn phù hợp với một tên tội phạm giết người liên hoàn bị truy nã toàn quốc. Nhưng đặt trong hoàn cảnh hiện tại… Lâm Việt trái lại còn thấy hắn thật đáng tin.
Anh bất đắc dĩ thở dài, lại tiếp tục tiến lên từng bước.
Khi bọn họ vòng qua một ngọn đồi nhỏ, một chiếc lều màu xanh vàng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, bên cạnh còn có vài thứ nồi niêu bát đũa ngổn ngang. Một người mặc áo phao đỏ ngồi trong lều quay lưng về phía hai người, hai tay hình như đang bưng thứ gì đó, không biết tại sao lại đờ ra.
Lâm Việt lập tức bước nhanh hơn về phía người nọ. Thế nhưng khoảng cách càng gần, anh dần nhận ra có gì đó không đúng.
Khi đã tới gần vừa đủ, Lâm Việt mới dám dùng âm lượng bình thường đánh tiếng: “Có cần giúp gì không?”
Đối phương không trả lời.
Bước chân thoáng chốc nặng nề. Anh vươn tay, nhè nhẹ vỗ lên bả vai người kia một cái.
Đối phương vẫn không hề đáp lời, thậm chí còn không nhúc nhích.
Lâm Việt im lặng, vòng qua người kia đi tới trước mặt hắn.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, thế nhưng khi thấy mặt đối phương, lông mày anh vẫn không khỏi nhíu lại.
Người này chẳng biết đã chết bao lâu, da thịt trên mặt đã bị phong hóa chỉ còn lại xương khô. Trời đông giá rét, không bị nước mưa ăn mòn, cộng thêm quần áo và lều đều là hàng chất lượng cao, nhìn từ xa quả thật không biết hắn chết bao năm rồi.
Sườn núi này chí ít cũng nằm ở độ cao 3000 mét trên mực nước biển, nơi người chết hạ trại có gió, gió núi đủ sức thổi bay tuyết đọng, khiến lớp tuyết phủ trên lều mãi mãi không dày lên. Bởi vậy, tuy người leo núi này đã ngồi nơi đây không dưới vài năm nhưng thoạt trông vẫn như đang sống, dù gì đồ đạc của hắn vẫn có vẻ còn mới đến vậy kia mà.
Nhìn tư thế thi thể như đang cầm vật gì đó, trên mặt tuyết bên chân còn cắm một hộp thuốc nhựa, trong hộp trống không, không biết thuốc đã được uống hết hay bị gió thổi văng đi. Từ đó suy ra, người này có lẽ đột ngột phát bệnh cấp tính mà chết.
Lâm Việt kiểm tra thi thể và toàn bộ lều một lượt. Có lẽ do con đường mà người này chọn quá hoang vu, rất nhiều thứ trong lều vẫn còn nguyên vẹn. Có điều đối với anh những thứ đó hầu hết chẳng có tác dụng gì, món đồ duy nhất dùng được cũng chỉ có một bình dưỡng khí sản xuất từ năm 2003.
Năm mà Lâm Việt chết là 2030, còn thời gian trong Thế giới luân hồi có giống bên ngoài không thì anh cũng không rõ lắm. May là bình dưỡng khí không có hạn sử dụng, chỉ cần bình không nứt vỡ thì vẫn có thể dùng.
Nhét bình dưỡng khí vào không gian, Lâm Việt và Phong Mặc tiếp tục đi tìm người còn sống.
Trên núi cao không khí rất loãng, cho dù họ có thể chất khỏe mạnh hơn người bình thường, lâu dần cũng sẽ cảm thấy khó khăn. Cả hai đi một đoạn lại phải nghỉ một lát, thể lực tiêu hao khiến họ cũng chẳng còn hứng thú tán chuyện trời đất, chỉ còn hai bóng lưng rộng lớn im lặng tiến lên giữa không gian trắng xóa một màu.
Lâm Việt vừa tìm kiếm vừa dùng vị trí những xác chết mình thấy làm tọa độ, theo đó ghi lại đường đi và phương hướng để tránh lạc đường.
Mãi đến tận khi bầu trời tối đen, hai người vẫn không thể tìm ra nổi một người sống, trái lại người chết thì lại thấy bảy tám lần, kiểu chết gì cũng có. Có người do hết thức ăn mà chết đói, có người ngã tan xác dưới vách đá, có người chết ngay trong túi ngủ,…
Dãy núi tuyết này tựa như một chốn “hành hương”, dù đã có nhiều người chết đến thế mà vẫn không ngăn nổi bước chân những người leo núi khác. Lâm Việt không nhịn được nghĩ, nơi này hẳn nên được phong danh hiệu núi Everst của nước Bàn Cổ mới xứng.
Sau khi mò mẫm cả một ngày dài, Lâm Việt có thể xác định độ cao hiện tại của họ không chỉ ba nghìn mét, rất có thể đã đạt sáu nghìn mét trên mực nước biển rồi.
Trời đã tối không thể tiếp tục tìm kiếm nữa, Lâm Việt và Phong Mặc liền dừng chân tại một sườn dốc đá an toàn tránh được gió bão, hạ trại cạnh vách núi cao ba mét. Hai người ăn uống vài thứ đơn giản, Lâm Việt lấy túi ngủ trong không gian ra, mỗi người chui vào một túi bắt đầu nghỉ ngơi. Anh mở bình dưỡng khí nhặt được lúc trước trên đầu họ để bổ sung oxy, tránh gặp cảnh vì thiếu khí mà ngủ luôn không dậy nữa.
Một bình dưỡng khí nhỏ nhưng cũng đủ giúp anh không còn khó thở, hô hấp thoải mái hơn nhiều. Chẳng mấy chốc, Lâm Việt mệt rã rời đã chìm vào mộng đẹp.
Phong Mặc cũng mệt sắp chết rồi, trằn trọc không bao lâu liền theo anh ngủ mất.
Vì lo lắng có thứ gì đó không rõ tập kích bất ngờ, hai người đều để lộ tay bên ngoài, dù đang ngủ cũng vẫn sẵn sàng ứng chiến. Có điều trong núi tuyết này kỳ thực chẳng có sinh vật sống nào, nguy cơ dã thú tập kích gần như bằng không, vậy nên hai người mới có thể yên tâm cùng đi ngủ.
Ngủ thẳng tới tận nửa đêm, Phong Mặc mơ mơ màng màng bị âm thanh hô hấp nặng nề đánh thức.
Lâm Việt bên cạnh nhíu chặt đôi mày, khó khăn hít từng hơi. Phong Mặc lúc này mới để ý thấy bình dưỡng khí chẳng biết đã nằm trong tay hắn tự lúc nào, miệng bình cách miệng hắn chỉ chừng bốn, năm centimet. Xem ra là trong lúc ngủ hắn vô thức vơ luôn cái bình đặt giữa đầu hai người, vô tư hít oxy một mình khiến dưỡng khí trong lều không đủ.
Phong Mặc nhìn mặt Lâm Việt, bắt đầu cân nhắc một vấn đề: nếu như chủ nhân thẻ không gian chết, đồ đạc người đó cất trong thẻ liệu có lập tức rơi hết ra ngoài không? Giống như đánh BOSS trong game vậy, đánh chết rơi đồ.
Phong Mặc bỗng nhiên cảm thấy vô cùng vô cùng vô cùng tò mò. Nếu giờ hắn cố ý chiếm bình dưỡng khí, chiếu theo tình trạng hiện tại của Lâm Việt, có lẽ sẽ ngạt thở mà chết luôn trong giấc ngủ. Anh chết như vậy không thể tính là bị giết, hắn cũng sẽ không bị trừng phạt.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng lóe lên rồi lập tức tan biến.
Quên đi. – Phong Mặc nghĩ – Không có tấm thẻ không gian của Lâm Việt, mình cũng chẳng sống nổi bao ngày.
Hắn mỉm cười, ánh mắt dịu đi, úp đầu bình dưỡng khí vào miệng người bên cạnh.
Lâm Việt còn đang trong giấc mộng tham lam hít liền mấy hơi, chân mày anh nhanh chóng giãn ra, hô hấp đều đặn trở lại. Phong Mặc một lần nữa đặt chiếc bình vào khoảng trống giữa hai người, để nó từ từ bơm oxy cho căn lều chật hẹp.
Sắp xếp xong, Phong Mặc nằm xuống, nhét tay mình vào túi ngủ. Lần này hẳn là hắn sẽ không quơ bừa cướp của chung làm của riêng nữa.
…
Sáng hôm sau, Lâm Việt bị ngạt đến tỉnh giấc.
Vừa tỉnh ngủ, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh chính là Phong Mặc nằm ngủ đến là ngon bên cạnh. Trong tay hắn nắm chặt bình dưỡng khí, miệng bình đặt ngay bên môi, vẻ mặt thỏa mãn, khóe miệng còn cong cong sung sướng.
Cái tên khốn này…
Lâm Việt day day thái dương có chút đau nhức, thò tay vỗ vỗ bản mặt đẹp trai kia: “Cậu dậy cho tôi!”
Phong Mặc mở mắt, ngơ ngác nhìn anh.
Đường nhìn vừa lia đến chiếc bình trong tay, Phong Mặc kinh ngạc: “Sao lại vào tay tôi rồi?”
Lâm Việt nhíu mày: “Lại? Chả trách đêm qua tôi ngủ không ngon.”
Phong Mặc cười cười, không tiếp tục câu chuyện nữa. Hai người dùng khăn giấy thấm nước lau qua mặt mũi cho tỉnh táo, ăn vài thứ rồi tiếp tục đi tìm nhân vật mục tiêu.
Thẻ không gian có một ưu điểm là cố định thời gian, tình trạng đồ đạc lúc bỏ vào như thế nào thì khi lấy ra vẫn y nguyên như thế, nếu cất một bát canh nóng hổi vào đó, lúc lấy ra một giọt cũng không sánh ra ngoài, còn nguyên hơi nóng bốc lên nghi ngút. Dù họ đang ở nơi núi tuyết lạnh giá, nước mà Lâm Việt cất trong không gian vẫn không đóng thành băng, họ luôn có thể uống nước có nhiệt độ bình thường. Hơn nữa không gian lại không có trọng lượng, ngoài cảm giác uể oải vì thiếu khí, Lâm Việt hầu như không gặp trở ngại gì.
Hai người cứ thế lang thang trong núi tuyết tròn hai ngày hai đêm.
Đến trưa ngày thứ ba, Lâm Việt đi tìm chỗ khuất để “giải quyết” vô tình phát hiện một khe băng nứt. Vốn anh cũng không ôm hy vọng gì, thế nhưng vì cẩn thận nên anh vẫn tiến sát khe sâu, hô một tiếng không lớn không nhỏ.
“Có ai không?”
Anh vừa dứt lời, dưới khe nứt bỗng văng vẳng thanh âm đáp lại. Tuy không nghe rõ lắm, nhưng cũng đủ để xác định, đó là một người sống sờ sờ.
Lâm Việt lập tức tỉnh táo hẳn lên – có hy vọng.
Hai sợi dây leo núi anh vô tình nhặt được từ người chết trên đường lúc này có đất dụng võ. Lâm Việt cố định một đầu dây vào tảng đá lớn bên khe băng nứt, vừa buộc vừa nghiêm túc nhìn Phong Mặc: “Cậu ở trên phải chú ý quan sát, nắm chặt vào đừng để dây tuột, mạng của tôi nằm trong tay cậu đấy.”
Phong Mặc vỗ vỗ vai anh: “Yên tâm, anh cứ đi đi.”
Dặn dò Phong Mặc ở trên trông dây xong, Lâm Việt buộc đầu dây còn lại vào người, thả mình nhảy xuống khe nứt sâu hơn mười mét.
Lâm Việt chậm rãi chống vách băng đi xuống. Hai phút sau, anh đã tới được đáy khe.
Sâu trong khe băng là một mảnh đất lạnh giá trơn trượt, may mà giày đi tuyết của anh ma sát tốt, bước đi vẫn vô cùng vững vàng. Diện tích có thể đón ánh mặt trời ở đây rất hẹp, vào sâu thêm một chút thì hoàn toàn tối mịt, không biết trong đó đang giấu thứ gì.
Lâm Việt bật đèn pin chiếu về phía trước, cất tiếng hỏi: “Ở đâu vậy?”
Trong bóng tối bỗng có người kêu lên một tiếng rất khẽ, đó là thanh âm của một người đàn ông.
“Tôi ở đây…”
Nghe giọng thì người này đã yếu như thể sắp chết. Lâm Việt dùng đèn pin soi một vòng, không gian dưới khe nứt này có vẻ khá rộng, sâu không thấy điểm cuối, ánh đèn pin chỉ soi được một đoạn rồi mất hút, hầu như không tìm ra thứ gì.
Nhìn động băng tối tăm trước mặt, Lâm Việt không khỏi cảnh giác: “Anh có cử động được không? Ra đây đi, tôi giúp anh kiểm tra thân thể xem thế nào.”
Người kia im lặng phút chốc, đáp: “Vậy anh đợi chút…”
Sột soạt mất mấy phút đồng hồ, cuối cùng cũng thấy một người đàn ông tập tễnh bước ra từ bóng tối.
Người này mặc áo phao màu lục, xỏ giày tím, da dẻ xanh xao vàng vọt, râu ria xồm xoàm, ánh mắt xám xịt ảm đạm. Bộ dạng tơi tả của gã ta khiến Lâm Việt bất giác nhớ tới thứ mình từng thấy ở Thế giới luân hồi trước đó… Zombie.
Ngay cả mùi tỏa ra từ gã cũng không khác gì mùi người chết, cứ như thể mới bò khỏi quan tài gỗ mục nát âm u, gay mũi khó chịu.
Trực giác của Lâm Việt đột nhiên phát tín hiệu đề phòng! Mùi của gã kia không bình thường, hoặc gã ta sắp chết, hoặc là… đã ở quá lâu cùng người chết?
Nghĩ vậy, Lâm Việt thuận miệng hỏi: “Anh hẳn là không chỉ có một mình đâu nhỉ? Chết mất mấy người rồi?”
“Đúng… Đúng… Không chỉ có một mình tôi. Bọn họ… chết cả rồi. Tổng cộng sáu người, đều chết ở đây, anh có muốn qua xem không?”
Lâm Việt thấy người kia úp úp mở mở liền sinh nghi. Anh chỉ vào hang động u ám, ra lệnh cho gã: “Anh dẫn đường đi.”
Người đàn ông không từ chối, chỉ thở dài một hơi, khập khiễng bước vào khe nứt đen kịt. Gã đi chưa đầy nửa phút liền dừng, ngón tay chỉ vào vài “thứ” nằm lung tung trên mặt đất, nói với anh: “Đấy, ở đó, cả sáu người chết đều ở đó…”
Lâm Việt cầm đèn pin kiểm tra. Vừa nhìn thấy tình trạng của sáu thi thể này, anh âm thầm giật thót mình, tâm trạng nặng nề hơn hẳn.
Tất cả sáu xác chết đều trần truồng nằm trên đất lạnh, không có cái nào toàn thây!
Nền đất giá băng dưới những xác chết tan tác bê bết máu đỏ, nhiệt độ quá thấp khiến máu chưa kịp lan rộng đã đông cứng, bởi vậy tuy máu chảy rất nhiều nhưng trong không khí lại không hề nhiễm mùi máu tanh.
Thi thể gần như đã đóng thành băng khiến Lâm Việt không thể nào phán đoán được thời gian chết, anh chỉ biết, thịt trên đám xác này hầu như không còn. Bắp đùi, bụng, mông, cánh tay… Tất cả những bộ phận có chút thịt đều bị người ta dùng dao nhỏ đào khoét, lộ ra xương cốt dính máu, bộ phận duy nhất nguyên vẹn chỉ còn phần mặt không có mấy thịt. Thế nhưng đôi mắt xác chết lại đều bị đâm hỏng, mỗi cái đầu đều giương hai lỗ máu sâu hoắm trừng trừng “nhìn” trần hang.
Còn chuyện thịt trên người họ biến đi đâu…
Lâm Việt không khỏi quay đầu nhìn gã kia, đôi mắt đầy ngập nghi ngờ.
Gã đàn ông đứng sau lưng anh đột nhiên há miệng khóc rống, tiếng khóc tuyệt vọng hối hận khôn cùng.
“Là tôi ăn! Nhưng mà tôi cũng không còn cách nào khác, tôi phải sống! Tôi bị kẹt đã mười tám ngày, ai muốn sống cái kiểu khát chỉ có thể uống máu, đói thì ăn xác chết, ai muốn sống như thế? Tôi cùng đường mà!”
Chuyện gã ăn thịt những người kia không phải vấn đề đối với Lâm Việt, hơn nữa trong hoàn cảnh này, hành động đó cũng đích thực là bất đắc dĩ, không thể trách gã. Cái mà anh tò mò là một chuyện khác…
“Ai khoét mắt họ?”
Gã đàn ông đau khổ ôm mặt: “Cũng là… tôi… Chúng nó cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi sợ. Tôi còn nằm mơ thấy chúng nó đến giết tôi, tôi sợ… Anh mau cứu tôi đi đi, tôi không chịu nổi nữa, mau cứu tôi! Tôi cắn rơm cắn cỏ lạy anh, tôi không muốn chết!”
Gã ta càng nói càng kích động, cuối cùng nhào vào ôm cứng bắp đùi Lâm Việt, gào lên khóc không ngừng.
Mắc kẹt dưới khe nứt không thấy mặt trời, buộc phải ăn xác chết suốt thời gian dài, suy sụp đến thế mà còn chưa chết, xem ra tên này tám phần chính là mục tiêu nhiệm vụ của hai người.
Có điều cũng không thể xác định ngay được, vạn nhất vẫn còn người sống khác thì sao?
Lâm Việt cầm đèn lia vào góc hang, cố ý đi thêm vài mét. Tới rồi anh mới biết cuối hang này là một vực sâu hun hút soi không thấy đáy, ai mà rơi xuống chắc chắn tan xương.
Lâm Việt vẫn hơi lo lắng, lại vòng sang phía bắc hang động kiểm tra một chút. Thấy anh càng lúc càng vào sâu hơn, gã kia vội vàng ngăn cản: “Anh đừng sang bên ấy…”
Lâm Việt nhíu mày: “Tại sao?”
Giọng gã có chút ngượng ngùng: “Bên ấy là chỗ đi vệ sinh…”
Lâm Việt chiếu đèn một cái, bên chân quả thật có vài đống phân đã đóng băng, thiếu chút anh đã giẫm phải chúng rồi.
Những thứ này rốt cuộc xua tan hứng thú thăm dò của Lâm Việt, anh nhanh chóng buộc gã đàn ông vào dây leo núi, ra ám hiệu để Phong Mặc phía trên lôi gã ta lên.
Sau khi kéo gã đàn ông lên tới nơi, Phong Mặc lại ném sợi dây xuống kéo Lâm Việt. Với sự hỗ trợ của hắn, chẳng mấy chốc anh đã về lại mặt đất.
Gã đàn ông vừa thoát khỏi khe nứt đã dáo dác ngó đông ngó tây, vẻ mặt lộ rõ thất vọng. Gã dè dặt hỏi Lâm Việt: “Các anh có đồ ăn nước uống không?”
Lâm Việt chỉ buông một chữ “chờ” rồi đi tới sau tảng đá lớn. Anh dùng tảng đá che chắn, bí mật lấy chiếc ba lô lớn trong không gian ra, nhét một chiếc áo phao cho ba lô căng phồng lên, sau đó thả vài thứ đồ ăn thức uống lên trên áo.
Anh xách ba lô quay lại trước mặt gã kia, lấy một chai nước và một ít đồ ăn đưa cho gã.
Gã đàn ông nhận lấy đồ, ăn ngấu nghiến. Lâm Việt thấy vậy nói: “Ăn từ từ, nghỉ một lát rồi chúng tôi sẽ đưa anh đến nơi an toàn. Gần chỗ này có trạm dừng chân cho người leo núi hay chỗ nào tương tự không?”
Gã kia gật đầu: “Có! Có trạm leo núi Khâu Mã! Tôi biết đường.”
Vừa nghe hai người này nói sẽ đưa mình về trạm, gã đàn ông lập tức hăng hái hẳn. Gã nhanh chóng giải quyết hết đồ ăn, chùi miệng một cái, bắt đầu ba hoa trên trời dưới biển: “Tôi là nhà thám hiểm nổi tiếng nước Bàn Cổ, tên là Lưu Lãng. Các anh đã đi lên được đến độ cao bảy ngàn mét trên mực nước biển thì chắc cũng là người trong nghề, hẳn đã nghe tên tôi rồi chứ? Tôi từng xuất bản ba mươi sáu quyển sách, quyển nổi tiếng nhất là “Nhớ em trên đỉnh Salma”, chắc các anh cũng biết! Ơn cứu mạng lần này thật không biết cảm ơn thế nào cho đủ, sau khi về đến trạm tôi sẽ báo đáp các anh! Ây da, chuyện xảy ra trong núi mấy ngày nay chính là tiền của cả đời của tôi, về nhà rồi tôi sẽ viết một quyển sách, ghi lại tất cả những việc mình trải qua, giúp người đọc cảm nhận được núi Khâu Mã này hùng vĩ thế nào, kỳ diệu thế nào! Có những người lựa chọn cuộc sống bình thường, thế nhưng tôi thà chết như một danh nhân! Lần này dù có chết tôi cũng không hối hận…”
Lâm Việt đột nhiên cảm thấy cái người tên Lưu Lãng này thật phiền toái, những lời gã ta vừa nói cũng bị anh tự động bỏ ngoài tai.
Chết cũng không hối hận? Nực cười! Cũng chẳng biết cái tên vừa khóc vừa cầu cứu anh khi nãy là ai, hiện tại an toàn rồi, tất cả những chuyện kinh khủng gã ta từng trải qua liền biến thành “cố sự”.
Hừ, nếu không được cứu, chính cuộc đời hắn ta cũng chỉ là một “sự cố” mà thôi!
Đối với loại người ưa khoác lác này, Lâm Việt luôn luôn không buồn nể mặt. Anh lạnh lùng cắt ngang: “Trạm ở phía nào? Anh dẫn đường đi.”
Lưu Lãng thấy Lâm Việt lãnh đạm liền biết điều không tự làm mình xấu hổ, ngoan ngoãn đi trước dẫn đường cho ân nhân.
Chân trái Lưu Lãng hình như bị thương, bước đi cũng chân cao chân thấp có vẻ rất vất vả. Lâm Việt thấy vậy liền đề nghị xem qua vết thương, sơ cứu giúp hắn ta, thế nhưng hắn ta nói chỉ là vết thương nhỏ, nhất định không cho anh xem. Lâm Việt cũng chẳng phải tha thiết muốn giúp hắn ta, nếu hắn ta đã không cần thì anh không để ý nữa, chỉ tập trung vào con đường tới trạm leo núi trước mắt.
Trái lại, Phong Mặc dường như vô cùng có hứng thú với tên Lưu Lãng này. Dọc theo đường đi, hắn không ngừng hỏi đủ thứ chuyện về những chuyến thám hiểm của gã.
Lưu Lãng thấy có người tình nguyện nghe mình ba hoa thì lập tức phấn chấn hẳn, hăng hái bám lấy Phong Mặc nói nhảm suốt quãng đường dài. Có lẽ hơn mười ngày liên tục lăn lộn ở sườn núi cao chót vót đã khiến gã quen với tình trạng thiếu oxy nơi đây, Phong Mặc mới nghe hai tiếng đồng hồ đã mệt không buồn tiếp chuyện, ấy thế mà gã vẫn đủ sức lải nhải không ngừng.
Chẳng mấy chốc đã sâm sẩm tối, Lâm Việt tìm một nơi an toàn hạ trại, thuận tay chuẩn bị chút đồ ăn chia cho hai người đồng hành.
Gã “nhà thám hiểm” dù đang ăn cũng không quên hớn hở kể chuyện với Phong Mặc: “Phong Mặc, cậu đã từng thấy hoàng hôn trên thảo nguyên Ahimir chưa? Tôi thấy rồi! Cực kỳ đẹp, thật sự là… Nếu dùng một câu để tả thì chính là “Cái cò bay với ráng sa/Sông thu cùng với trời xa một màu”*. Tôi có chụp đến hơn trăm tấm ảnh ở đấy cơ, đợi khi nào có dịp…”
Ngay khi Lưu Lãng còn đang hứng khởi tự thuật chuyện xưa của bản thân, Phong Mặc ngồi đối diện gã chợt mỉm cười, ngước mắt nhìn bầu trời xa xăm.
Lâm Việt lập tức theo hắn ngẩng đầu, chỉ thấy trên nền trời xuất hiện một hàng chữ…
[Nhân vật mục tiêu đã chết, nhiệm vụ thất bại!]
Chớp mắt tiếp theo, Lưu Lãng và ánh hoàng hôn núi tuyết tan biến. Ráng chiều mờ nhạt tụ lại thành vầng mặt trời chói sáng, ngạo nghễ treo cao nơi đỉnh đầu.
Lâm Việt và Phong Mặc đã trở về buổi trưa ba ngày trước, trở về khởi điểm của họ tại thế giới này.
Lâm Việt nháy mắt đã hiểu, không chút nghĩ ngợi móc la bàn ra.
“Đi, tới nơi chúng ta cứu Lưu Lãng.”
Lần này hai người có mục tiêu rõ ràng, bởi vậy tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Một ngày một đêm sau, Lâm Việt và Phong Mặc lại đứng trước khe băng nứt sâu hoắm.
Lâm Việt làm theo y như lần trước, đứng trên mặt băng hô to: “Có ai không?”
Lần này Lưu Lãng đáp lại ngay lập tức, thanh âm vẫn yếu ớt như những gì anh nhớ: “Có.”
Lâm Việt nhanh nhẹn thả mình xuống khe nứt. Anh vừa đứng vững đã thấy Lưu Lãng dò dẫm từ bóng tối bước ra, đôi mắt sáng rực tín hiệu cầu cứu, kích động phát khóc. Phản ứng này hoàn toàn khác với sự úp mở che giấu lần trước, cũng không biết lý do là gì.
Lâm Việt đi tới, không nói hai lời đè Lưu Lãng xuống đất, một đòn đánh ngất.
Xử lý xong, anh dùng dây thừng trói gô gã lại tránh gây rắc rối, sau đó đứng lên nhìn thoáng qua góc phía nam hang động này.
Cuối hang là vực sâu không đáy, không thể giấu người, vậy chỉ còn lại góc phía bắc mà Lưu Lãng gọi là “nhà vệ sinh”.
Lâm Việt đặt chân trên ranh giới giao nhau giữa ánh mặt trời mỏng manh và bóng tối u ám, cất giọng hỏi: “Có người sống không?”
Hỏi xong, anh im lặng căng tai lắng nghe.
“Thịch thịch”, “thịch thịch”, “thịch thịch”…
Có vật gì đó đang nhẹ nhàng gõ nhịp trên vách tường băng, nếu không phải anh cố gắng tập trung nghe ngóng chắc chắn sẽ không thể nào phát hiện.
—
*Hai câu thơ trích từ bài Đằng Vương các tự của Vương Bột. Gốc là “Lạc hà dữ cô vụ tề phi/Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc”.
*Lưu ý nhỏ: tất cả địa danh trong truyện hình như đều là do tác giả chém, trừ Everest thì tớ tra đống địa danh còn lại không ra gì cả, các bạn đừng tò mò search ảnh cao nguyên Ahimir làm gì mất công nhé.
—
Bình luận truyện