Trò Chơi Tận Thế

Quyển 2 - Chương 34: Cạm bẫy “cực lạc”



Bởi số dư tài khoản của Lâm Việt hiện tại đã trên mười nghìn, sau khi anh ra khỏi cửa phòng ký túc xá, thẻ phòng của anh lập tức tan biến. Toàn bộ tòa ký túc dường như đã được phủ thêm một tấm chắn vô hình, ngăn không cho những người như anh bước vào trong đó.

Lâm Việt cũng không nóng nảy. Anh tìm được một người luân hồi nghèo rớt trước cửa ký túc xá, mua lại bộ điện thoại cũ của hắn ta với giá giảm bảy mươi phần trăm, thêm tài khoản của Phong Mặc và Giang Thủy Hàn vào danh sách bạn bè rồi rời đi.

Theo bản đồ hướng dẫn trên điện thoại di động, anh liên tục đổi vài chuyến xe buýt, hai giờ sau rốt cuộc tới được thôn Vô Vi ở vùng ngoại ô phía đông thành phố.

Trong các tài liệu anh đã tra được có viết, phần lớn người luân hồi vị thành niên đều tập trung tại thôn Vô Vi.

Người vào được thành Cực Lạc này đều là người đã bỏ tiền mua vé qua cửa. Bọn họ tới từ đủ các trạm trung chuyển tương tự như khu Bạch Cốt, thậm chí có thể còn nguy hiểm hơn rất nhiều, thế nhưng hầu hết những nơi đó lại có hoàn cảnh sống dễ chịu hơn hẳn. Ngoài ra, trong Thế giới luân hồi, những thử thách dành cho người vị thành niên đều có độ khó trung bình, chỉ cần không xui xẻo gặp phải thế giới có quy định hà khắc, xác suất sống sót của đám thiếu niên cũng không hề thấp chút nào.

Thử thách thật sự mà đám thiếu niên kia phải đối mặt không phải quy tắc thế giới, mà là ác ý của những người luân hồi trưởng thành.

Trẻ vị thành niên chưa trải sự đời, không nhìn thấu được lòng người hiểm ác, chúng rất dễ bị mê hoặc, cũng không hiểu được “luật bất thành văn” giữa những người trưởng thành. Bọn chúng nhỏ yếu ngây thơ, dù một vài đứa trẻ ưu tú hơn người có thể dùng tiền thưởng giành giật được từ Thế giới luân hồi tăng cường sức chiến đấu, mua dị năng, kích hoạt huyết thống bản thân, thế nhưng chúng vẫn chẳng cách nào thắng nổi đám người lớn lòng dạ thâm độc.

Tại thành Cực Lạc ai nấy chỉ biết kiếm tiền, hầu như tất cả công việc đều không thuê người vị thành niên, cuộc sống của những thiếu niên này vốn đã khó khăn lại càng thêm tuyệt vọng. May mắn vẫn có những người giàu có “hảo tâm” viện trợ cho chúng, xây nên thôn Vô Vi, còn thường xuyên nhận chúng làm vài công việc đơn giản, tuy tiền lương thấp hơn nhiều so với người trưởng thành nhưng cũng đủ cho đám trẻ tiếp tục cuộc sống.

Lâm Việt thuê một căn phòng rộng năm mươi mét vuông tại thôn Vô Vi, giá thuê mỗi ngày là 200 đồng tiền.

Chuẩn bị xong “địa điểm”, anh cũng không vội vàng tiến hành kế hoạch của mình ngay.

Lâm Việt dùng ba ngày cẩn thận điều tra một lượt toàn bộ người trong thôn. Thôn Vô Vi có hai nhà máy lớn trực thuộc hai công ty khác nhau, một là Công ty khoa học kỹ thuật Tống Triều giàu có nhất thành Cực Lạc, một là Công ty bất động sản Minh Châu có quy mô lớn nhất thành phố.

Hai công ty lớn thuê một vài người tới thôn quản lý nhà máy, sắp xếp chút công việc đơn giản cho người luân hồi vị thành niên, có điều sau khi qua nhiều tầng quản lý bóc lột, tiền lương tới tay đám trẻ kia cũng chỉ còn phân nửa.

Những đứa trẻ này kỳ thực đều biết nếu mạo hiểm vào Thế giới luân hồi có thể kiếm được nhiều tiền hơn, chỉ là bọn chúng không dám. Tuy ở trong thành Cực Lạc  chúng luôn bị hãm hại, lừa gạt, chèn ép nhưng chí ít vẫn sẽ giữ được mạng sống, còn nếu bước vào Thế giới luân hồi, thứ mà chúng bị bóc lột sẽ không chỉ có sức lao động mà thôi.

Thành Cực Lạc này tổng cộng mới có gần ba năm lịch sử, là một thành phố còn rất trẻ. Hai năm đầu tiên, người trong thành có thể coi như chung sống hòa thuận. Từ năm thứ ba trở đi, Thế giới luân hồi càng lúc càng nguy hiểm, một số tập đoàn tài chính liền lợi dụng quy tắc có thể họp đội cùng vào Thế giới luân hồi của nơi đây, cố ý “thu mua” những người luân hồi anh dũng thiện chiến, hợp thành hàng trăm đội sát thủ đẩy vào Thế giới luân hồi.

Nhiệm vụ của đám sát thủ này chỉ có một: tìm mọi cách phá vỡ thế cân bằng trong Thế giới luân hồi.

Không uổng công bọn họ cố gắng, sau hơn nửa năm bị càn quét, phần lớn những người luân hồi có năng lực phản kháng đều bị loại bỏ, chỉ còn lại một số người năng lực yếu kém. Ngày càng có nhiều người lựa chọn kiếm sống ngay trong thành Cực Lạc, thế nhưng không phải ai cũng có khả năng ở lại thành. Những người này chỉ còn một con đường duy nhất – trở thành thợ luân hồi, tự nguyện giao nộp bảy phần tiền thưởng mình kiếm được trong Thế giới luân hồi cho những công ty kia.

Đây chính là một âm mưu, rất nhiều người biết rõ điều đó, chỉ là họ không có cách nào chống lại.

Bộ mặt cực đoan của thành Cực Lạc kỳ thực cũng mới chỉ xuất hiện khoảng ba tháng.

Lâm Việt có chút nghi ngờ, có lẽ cái chết của đội trưởng Vương Tiêu Vũ có liên quan tới đám người “thượng lưu” tham lam này. Rất nhiều người đã từng đi lính đều cố chấp giữ chặt tinh thần trượng nghĩa, hẳn là đội trưởng không đủ khả năng chống lại tầng lớp tư bản nhưng cũng không muốn ngoan ngoãn phục tùng, cuối cùng không chịu được áp lực, đành buông tay lựa chọn cái chết.

Bởi vậy, Lâm Việt muốn thay đổi một phần cuộc sống của những người luân hồi vị thành niên, giúp họ có được năng lực tự vệ cơ bản nhất.

Sau vài ngày điều tra, Lâm Việt đã xác định được thôn Vô Vi an toàn. Lò huấn luyện miễn phí của anh chính thức mở cửa.



Vốn liếng trong tay Lâm Việt có hạn, bởi vậy lứa học sinh đầu tiên của lò huấn luyện chỉ nhận mười lăm người.

Đây là nhóm đầu tiên, Lâm Việt chưa có kinh nghiệm cũng không dám dùng bọn trẻ quá nhỏ làm vật thí nghiệm, vậy nên những đứa trẻ anh chọn lần này đều trong khoảng mười hai đến mười bốn tuổi. Mười lăm thiếu niên cả nam cả nữ, liếc mắt cũng biết chúng chỉ đến vì lời hứa hẹn ăn ở miễn phí mà thôi.

Ngày đầu tiên huấn luyện, Lâm Việt kéo Phong Mặc tới, hai người dự định sẽ “biểu diễn” một màn thực chiến kịch liệt mở màn.

Địa điểm cho buổi diễn tập này là một tòa nhà bỏ hoang trong thôn Vô Vi.

Lâm Việt giải thích ngắn gọn quy tắc diễn tập: “Dốc hết khả năng dùng tay không đánh nhau, hai bên đều không được sử dụng thẻ luân hồi, nhưng có thể lợi dụng địa hình và đồ đạc có sẵn trong tòa nhà. Thời gian quy định là một giờ, ai khống chế được đối thủ, đè đối thủ xuống đất hơn mười giây sẽ thắng.”

Phong Mặc nở nụ cười, khởi động cổ tay: “Đến đây đi.”

Mười lăm thiếu niên mở to mắt nhìn hai người, nét mặt muôn hình muôn vẻ, có nghi ngờ, có ngây thơ, có tò mò, lại có đứa xem thường chẳng đáng.

Lâm Việt cũng chẳng mong bọn chúng bỗng nhiên tin tưởng mình, muốn chúng tâm phục khẩu phục chỉ có một cách – cho chúng thấy thực lực của chính anh.

Lâm Việt phất tay với mười lăm đứa trẻ: “Đuổi theo!”

Sau đó anh và Phong Mặc đồng thời vọt vào trong ngôi nhà đổ nát, bắt đầu trận thực chiến giả định.

Lâm Việt vốn là người vững vàng thận trọng, có tầm nhìn bao quát đại cục, anh có thể lợi dụng địa hình sắp đặt rất nhiều cạm bẫy tinh vi, từng bước dẫn Phong Mặc vào ván cờ anh đã sắp.

Phong Mặc trái lại linh động tàn nhẫn, thân thủ nhanh nhạy, lại có sức bật đáng kinh ngạc, chiến thuật của Lâm Việt đối với hắn căn bản không ăn thua, hắn luôn có thể gặp chiêu phá chiêu, còn nhân tiện bồi thêm một đòn.

Hai người đánh nhau tròn một giờ, hai bên đều đánh đến hăng say, thế nhưng không ai có thể khống chế ai, một trận hòa.

Xét về thực lực, hai người có chút chênh lệch nhỏ, chỉ là Lâm Việt vô cùng giảo hoạt, luôn cố gắng tránh cho Phong Mặc có cơ hội đánh giáp lá cà. Cận chiến là sở trường của hắn, địa hình chiến đấu lại không có nhiều ưu thế, anh liền tìm cách tấn công vào điểm yếu của đối phương.

Có điều đám nhóc đứng xem lại không cảm nhận được thực lực của hai người. Bọn chúng chẳng hề tỏ ra có chút nể phục nào, thái độ vẫn vô cùng thờ ơ, thậm chí còn vừa nhìn vừa chê trách.

“Lâm Việt anh kém quá! Sao trông đần vậy, chả có tí kỹ xảo chiến đấu nào hả? Phong Mặc mạnh hơn anh nhiều!”

“Tao thấy Phong Mặc cũng chả ra sao! Múa võ trông thì đẹp đấy, rốt cuộc vẫn bị Lâm Việt đỡ được đấy thôi?”

“Hai người họ diễn giả quá! Phong Mặc mạnh thế sao vẫn không bắt được Lâm Việt!”

“Tao hơi nghi ngờ năng lực hai người này rồi đấy…”

Vài câu không biết trời cao đất dày của đám nhóc miệng còn hôi sữa, Lâm Việt và Phong Mặc chẳng buồn để tâm. Hai người tập trung đánh xong một trận, uống nước nghỉ ngơi chốc lát, sau đó nhìn nhau nhếch môi cười, vai kề vai đứng trước mặt đám “đồ đệ”.

Lâm Việt ngoắc ngoắc ngón tay với mười lăm đứa trẻ: “Hai người bọn tôi một tổ, mười lăm cô cậu là một tổ, vẫn quy tắc vừa rồi, ai bị đè xuống đất hơn mười giây sẽ bị loại, ai dùng thẻ luân hồi cũng bị loại, ai chủ động đầu hàng cũng loại luôn, một tiếng sau xem bên nào còn nhiều người hơn thì thắng.”

Đám thiếu niên vừa nghe xong lời khiêu chiến của Lâm Việt, có vài đứa lập tức không nhịn được phì cười. Bọn chúng vì nghèo túng nên tất cả đều chỉ có sức chiến đấu ở mức tối thiểu 30 điểm,  không có dị năng hay sức mạnh huyết thống, không mấy khác biệt với hai người lớn này, tóm lại bọn chúng không hề yếu thế về mặt sức mạnh, cái chúng thiếu chỉ là kiến thức và mưu lược mà thôi.

Có điều chút thiếu sót đó có hề gì, chỉ cần chúng đoàn kết, mười lăm người lẽ nào lại bị hai người đánh cho thảm bại.

Ý chí chiến đấu của lũ trẻ nháy mắt sôi sục, trong lòng âm thầm quyết tâm: lát nữa nhất định phải đánh cho hai ông anh trước mặt một trận tơi bời.

Mười lăm thiếu niên chấp nhận lời khiêu chiến của Lâm Việt và Phong Mặc, song phương đồng ý lập một thỏa thuận ngầm, như vậy họ có thể công kích lẫn nhau mà không bị quy tắc trừng phạt.

Lâm Việt nhìn ra sự khinh thường trong mắt những đứa nhóc kia. Anh không nói thêm gì, tuyên bố bắt đầu trận chiến.

Hai người lần nữa sóng vai lao vào tòa nhà, mười lăm thiếu niên cũng tập hợp lại, cùng nhau tiến vào từ một cửa khác.

Các thiếu niên này rất thông minh, chúng biết cần lợi dụng ưu thế về số lượng của mình, bởi vậy cả nhóm luôn luôn bám sát nhau, cứ cách khoảng nửa phút lại kiểm tra quân số một lần, tránh cho có người bị tụt lại phía sau.

Tuy đã nghìn phòng vạn chắn, đám nhóc vẫn không thể đảm bảo cảnh giác hoàn toàn. Lâm Việt và Phong Mặc lặng yên không một tiếng động tiến tới cuối đội ngũ, tranh thủ lúc bọn trẻ còn đang bàn bạc việc bố trí bẫy rập, lén lút đánh ngất một thiếu nữ trong đoàn.

Chờ tới khi những thiếu niên kia nghe được tiếng cô bé ngã xuống thì “quân địch” đã ung dung nhảy ra ngay trước mặt họ, nhanh nhẹn bắt luôn một cậu nhóc!

Lần đầu tấn công, Lâm Việt và Phong Mặc “tiêu diệt” được hai tên “địch”.

Mười ba thiếu niên còn lại tức thì cảnh giác gấp bội, không dám coi thường hai người nữa. Bọn chúng nhanh chóng bố trí một cái bẫy, sau đó men theo một cầu thang vòng ra ngoài, leo lên tầng ba.

Vừa đặt chân lên tầng ba, cả nhóm liền đụng phải Phong Mặc.

Phong Mặc chạy thẳng từ phía trước tới, trong tay còn cầm theo mấy vỏ chai bia, tựa hồ đang chuẩn bị mai phục chúng. Nhác thấy đám trẻ xuất hiện, hắn bỗng nhiên khựng lại, hoảng hốt chạy bừa về phía sâu trong hành lang.

Nhìn Phong Mặc chỉ có một mình, đám thiếu niên tức thì như cắn phải thuốc kích thích, điên cuồng đuổi theo!

Thế nhưng ngay khi chạy tới trước cánh cửa nằm nơi tận cùng hành lang, Phong Mặc đột nhiên quay phắt lại. Hắn tà tà cười, vung tay hô vọng vào bên trong cửa…

“Lâm Việt! Dùng thẻ của anh!”

Lâm Việt từ sau khung cửa bước ra, vẻ mặt âm hiểm, hai nắm tay siết chặt bốc cháy bừng bừng!

Thấy ánh lửa rực rỡ trên hai bàn tay anh, một thiếu niên gầy teo phẫn nộ thét: “Anh ta dùng thẻ rồi! Chúng ta cũng dùng!”

Nói rồi thằng nhóc liền kích hoạt thẻ của mình, hai cánh tay chớp mắt hóa thành hai lưỡi dao sắc bén. Một cô bé khác nghe theo cậu ta gọi ra một con rồng nước, cuối cùng là một cậu nhóc cũng nối tiếp quăng thẻ của mình ra, biến nó thành một thanh trường đao.

Những thiếu niên còn lại nghi ngờ đây là một cái bẫy, bởi vậy chúng không lập tức sử dụng thẻ luân hồi, chỉ kiên nhẫn quan sát tình hình.

Kết quả đúng như vậy. Sau khi dụ được ba đứa trẻ rút thẻ luân hồi ra, Lâm Việt lạnh lùng lột hai chiếc “găng tay” ném xuống.

Thứ đang bốc cháy là hai mảnh vải thấm nước anh đã chuẩn bị sẵn, bên ngoài cháy rất mạnh nhưng phải đợi chí ít hơn mười giây bên trong mới cảm nhận được sức nóng. Anh đã lợi dụng chính hơn mười giây mấu chốt này, dùng đôi “găng tay” lửa lừa ba đứa trẻ phạm luật.

Lâm Việt chỉ ba người: “Ba đứa dùng thẻ là phạm quy, loại! Ra ngoài chờ đi.”

Ba đứa nhóc vừa hối hận vừa không cam tâm, bắt đầu lớn tiếng chỉ trích anh.

“Anh lừa chúng tôi!”

“Ăn gian thế ai mà chơi được!”

“Xảo quyệt!”

Lâm Việt và Phong Mặc mặc kệ bọn chúng, xoay người tiến vào căn phòng cách vách.

Đối thủ hiện tại chỉ còn mười người.

Đám thiếu niên nóng nảy gạt ba đồng đội đã bị loại ra đuổi theo, không ngờ vừa đặt chân vào căn phòng kia liền phát hiện mình đã trúng bẫy!

Khói bốc nồng nặc, màu trắng đục mịt mù phủ kín hai phần ba gian phòng, hoàn toàn cướp mất tầm nhìn của chúng.

Đám khói này hiển nhiên chính là do Lâm Việt đốt trước khi xông ra ngoài, thủ thuật “găng tay bốc cháy” mà anh mang lên sân khấu kỳ thực cũng có hai mục đích: một là dụ bọn trẻ dùng thẻ luân hồi, một là cố ý câu thêm chút thời gian, để khói mù lan tràn dày đặc mà không khiến đám trẻ chú ý.

Vừa rồi trong lúc hai bên giằng co bọn nhóc quả thật có ngửi thấy mùi khói, nhưng chúng vẫn cho rằng đó chỉ là mùi vải cháy từ đôi “găng tay” của Lâm Việt mà thôi.

Nham hiểm!

Đám thiếu niên phản ứng nhanh lập tức che miệng mũi toan rút lui ra ngoài, thế nhưng Phong Mặc bỗng như một u hồn ám ảnh bất ngờ chui ra khỏi màn sương. Miệng mũi hắn giấu kín sau tấm vải ướt, cơ thể linh hoạt thoắt ẩn thoắt hiện, như cơn gió nhanh nhẹn lướt qua.

Các thiếu niên còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bốn đồng đội đã bị lôi vào sâu trong khói đặc. Khói dày xông tới khiến người ta không sao mở nổi mắt, hít thở khó khăn, bốn đứa nhóc bị bắt rất thức thời không đợi bị đánh ngã mà kêu to xin đầu hàng trước, tự giác rời khỏi trận chiến này.

Sau một đòn kia, nhóm thiếu niên chỉ còn lại sáu. Mà sáu đứa trẻ đó tuy thoát được một loạt cạm bẫy, ý chí chiến đấu cũng chẳng còn bao nhiêu.

Trong khói mù đã không thấy bóng dáng Lâm Việt và Phong Mặc nữa, họ lặng lẽ từ cửa sổ bò ra ngoài, chuyển địa điểm mai phục.

Đám trẻ lúc này không còn dám xem nhẹ hai người, thái độ của chúng đều nghiêm túc hơn nhiều. Dù vậy, chung quy vẫn là bởi tâm tư chưa đủ thâm sâu, hai người lớn lợi dụng địa hình giăng ra một mớ bẫy rập, chúng lập tức bị đánh cho không kịp trở tay.

Quân số nhóm thiếu niên nhanh chóng giảm đi. Sau nửa giờ, cả nhóm chỉ còn lại một cô thiếu nữ.

Cô bé cẩn thận chơi trò trốn tìm cùng Lâm Việt và Phong Mặc trong tòa nhà cũ nát. Một mục tiêu lẻ loi như vậy không khiến hai người mất bao nhiêu thời gian, mười mấy phút sau, họ rốt cuộc tìm được thiếu nữ trong đống phế tích.

Lâm Việt một tay xách cô bé từ đống đổ nát ra, đè chặt cô bé xuống nền đất, mặc cho cô giãy giụa thế nào cũng không thoát nổi, thậm chí cô bé ré lên đau đớn xin buông tay, anh vẫn không nhúc nhích.

Phong Mặc ngồi xổm trước mặt cô nhóc, vừa hả hê cười vừa đếm ngược: “10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1! Hết giờ, thất bại. Nhóc là người cuối cùng rồi.”

Thiếu nữ trừng mắt không phục, dẩu môi oán trách: “Đểu giả…”

Lâm Việt buông cô ra, vẻ mặt lãnh đạm nói một câu y như trước: “Xuống dưới.”

Nói rồi hai người dẫn theo cô bé trụ lại cuối cùng kia trở lại mảnh đất trống ngoài tòa nhà.

Bên ngoài, các thiếu niên đã cằn nhằn mắng Lâm Việt và Phong Mặc nửa ngày trời. Vừa thấy hai người đi ra, một cậu béo đen nhẻm lập tức há miệng chất vấn: “Các anh chơi xấu! Vừa rồi các anh vào trước đánh nhau bên trong cả tiếng liền, đã thăm dò hết địa hình bên trong, còn bố trí sẵn bao nhiêu bẫy, đương nhiên các anh phải thắng! Nếu không làm mấy chuyện mờ ám này mà cạnh tranh công bằng, các anh chắc chắn thua!”

Tuy thủ đoạn bị vạch trần, Lâm Việt vẫn mặt không đổi sắc, vô cùng bình tĩnh đáp: “Cạnh tranh công bằng? Mười lăm đánh hai còn không cho ăn gian mà gọi là công bằng hả?”

Nhóc béo da ngăm đỏ mặt im lặng.

Lâm Việt càng thêm lạnh lùng, ánh mắt sắc bén đảo qua mười lăm thiếu niên, cao giọng nói: “Trong lúc thực chiến sẽ không ai thỏa thuận quy tắc với các cô cậu, cũng không ai quan tâm đến chuyện cạnh tranh công bằng, họ chỉ quan tâm làm sao thừa dịp cô cậu sa chân mà lấy mạng thôi, nhớ kỹ điều này thì mạng các cô cậu sẽ dài thêm chút. Các cô cậu ai cảm thấy có thể theo chúng tôi học tập thì ở lại, ai thấy chúng tôi chẳng dạy nổi mình cái gì thì cứ đi đi, không đi cầu thì đừng chiếm nhà vệ sinh, chúng tôi còn phải dành chỗ cho người khác nữa.”

Nặng lời đến vậy nhưng rốt cuộc cũng không có một đứa nào chịu đi. Tuy bọn chúng không muốn thừa nhận, có điều sự thật là Lâm Việt và Phong Mặc đã thắng, hơn nữa còn thắng áp đảo.

Thiếu nữ bị loại cuối cùng bỗng nhiên đứng dậy, nhỏ giọng hỏi: “Thầy Lâm, hai chúng ta đều có sức chiến đấu là 30, tại sao anh đè em xuống đất em lại không phản kháng được? Có phải có kỹ thuật gì không?”

Lâm Việt gật đầu: “Tôi sử dụng đòn khóa chuyên dùng khi cận chiến.”

Thấy cô bé kia đã phá vỡ cục diện bế tắc, những thiếu niên khác cũng sôi nổi hẳn, mỗi đứa một câu nhao nhao hỏi Lâm Việt và Phong Mặc đủ thứ vấn đề. Hai người kiên nhẫn giảng giải, phân tích, sau đó bỏ một buổi chiều dạy bọn chúng vài kiến thức cơ bản.

Đêm xuống, mười lăm đứa trẻ mệt rã rời chen chúc trong căn nhà thuê nhỏ hẹp của Lâm Việt. Sau khi ăn xong bữa tối anh nấu, cả đám liền dàn hàng lăn ra ngủ.

Nhà này là dạng hai phòng ngủ một phòng khách, Lâm Việt và Phong Mặc cùng ở trong một gian phòng nhỏ. Hai người lăn lộn cả một ngày dài cũng đã phờ phạc, mỗi người tự nằm trên giường của mình nghỉ ngơi.

Phong Mặc hôm nay không chơi game, sau khi lên mạng tra tìm vài thông tin, hắn liền đặt điện thoại di động xuống một bên định đi ngủ.

Lâm Việt có chút tò mò: “Hôm nay cậu không chơi game hả?”

Phong Mặc cười nhạt: “Cái game cá cược này là trò lừa đảo.”

Ngày đầu tiên Phong Mặc dùng “Vinh dự tối cao” kiếm tiền vô cùng thuận lợi, thế nhưng sau khi hắn thắng liên tục hai mươi ván, tình hình bắt đầu thay đổi.

Vừa thắng ván thứ hai mươi liên tiếp, hắn liền bị trò chơi thông báo cấm đánh cược một mình, phải chơi tổ đội năm người. Mà một khi bắt đầu ván đấu năm người, dù hắn có chơi tốt thế nào cũng rất khó giành thắng lợi. Đồng đội hắn vớ phải đều gà đến khiến người sôi máu, còn đối thủ lại ngày càng mạnh, hơn nữa trò chơi còn khống chế tính cân bằng giữa những người chơi, một đấu hai thì có thể, một đấu năm chắc chắn không được.

Phong Mặc dốc sức đánh mãi vẫn thất bại, vô cùng quái dị. Đến khi tỷ lệ thắng từ 100% tụt xuống còn 70%, hắn kịp thời nhận ra vấn đề, lập tức ngưng trò đánh bạc này lại.

Hắn hiểu, người sáng lập trò chơi này chỉ đang đùa giỡn với người chơi.

Sau đó Phong Mặc gỡ trò chơi khỏi di động, lại tỉ mỉ lập trình một game chiến đấu thăng cấp khác đăng bán trên khu giao dịch mạng, kiếm lời hơn ba nghìn đồng.

Sau khi chơi trò chơi này tổng cộng ba ngày, hắn tổng cộng kiếm được hơn hai mươi lăm nghìn đồng tiền. Có điều Phong Mặc là người rất lý trí, hắn biết nếu quá tự tin vào vận may và kỹ thuật của mình, có lẽ chẳng những không thắng được tiền còn bị thua lỗ, bởi vậy đúng lúc dừng tay.

Khi biết ngay cả một trò chơi cũng ẩn giấu nhiều cạm bẫy như vậy, Lâm Việt phiền não: “Hoàn cảnh sống quá nguy hiểm… Quy củ của cái thành phố này kỳ lạ thật, người luân hồi nắm nhiều tài nguyên đều tới đây trước chúng ta rất nhiều, chẳng lẽ chỉ bởi vì đến sớm hơn nên họ có thể chiếm hết ưu thế, chèn ép người đến sau? Chuyện này không hợp lý.”

Phong Mặc hừ lạnh một tiếng: “… Tôi thấy Thế giới luân hồi sẽ không thả rông bọn họ thế đâu. Chắc chắn… ván bài này sẽ lật ngược, chúng ta cứ chờ mà xem. Tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục tình trạng hiện tại, chẳng mấy mà hệ thống kinh tế trong toàn bộ thành Cực Lạc sẽ hoàn toàn sụp đổ, trước khi chuyện đó xảy ra, Thế giới luân hồi nhất định phải điều chỉnh lại tất cả.”

“Sao cậu chắc như vậy?”

“Tôi chỉ cảm thấy… Nếu tôi là Thế giới luân hồi, tôi tuyệt đối không để cho một đám người không biết kiêng nể gì khống chế thành phố mà tôi tạo ra…”

Lâm Việt nhìn thoáng qua, Phong Mặc nói một hồi đã ngủ mất.

Anh chậm rãi nhắm mắt lại.

Điều chỉnh lại cũng tốt…

Nếu không, anh quả thực không biết mình phải làm sao mới kiếm được ba mươi triệu giúp em gái chuộc thân.



Hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm thành lập thành Cực Lạc.

Tại sân vận động nằm giữa trung tâm thành phố đang diễn ra một buổi dạ tiệc. Sân vận động có sức chứa một trăm nghìn người lúc này hầu như chật kín, phía sau cánh gà còn có rất nhiều ngôi sao thần tượng đang bận rộn chuẩn bị cho các tiết mục sắp diễn ra,

Lâm Dương Dương đã ngồi đợi sẵn trong phòng trang điểm từ lâu.

Cô gái nhỏ nhìn lướt qua điện thoại trong tay, màn hình hiển thị thông báo tài khoản tên Lâm Việt gửi lời mời kết bạn, nhưng cô chỉ chần chừ, muốn xác nhận mà không dám. Thông báo này đã có từ chín ngày trước, từ đó đến giờ cô vẫn không ngừng băn khoăn không biết có nên thêm anh trai vào danh sách bạn bè hay không.

Lâm Dương Dương lặng lẽ liếc nhìn người đại diện của mình.

Cô ta đang ngồi bên cạnh cô, cẩn thận hướng dẫn một ngôi sao mới. Người mới kia lần đầu được xuất hiện tại sân khấu lớn như vậy, hồi hộp đến phát sầu. Ban đầu người đại diện còn có thể kiên nhẫn an ủi, thế nhưng nói một hồi vô ích, cô ta rốt cuộc đổi bộ mặt khác, lạnh lùng phân tích cho người mới nghe: “Cô được công ty chọn biểu diễn trong buổi tiệc này đã là vô cùng may mắn, cô phải hiểu điều kiện của cô thế nào, hai mươi ba tuổi nói thật đã không còn trẻ rồi. Kiểu người theo phong cách trong sáng như cô đi đâu cũng tìm được người thay thế, nếu cô muốn bỏ đi thì tùy, tôi cũng chẳng quan tâm, có điều biệt thự cô đang ở, đồ ăn ngon, phòng tập gym, thẻ luân hồi… Tất cả những thứ này sẽ chẳng còn liên quan gì đến cô nữa hết! Thứ đợi cô ở phía trước chỉ có bản hợp đồng làm thợ luân hồi ba mươi năm thôi, tự cân nhắc đi.”

Nữ nghệ sĩ mới rồi còn có chút khiếp đảm thoáng cái trầm mặt, cúi đầu không nói.

Một vài phút trôi qua, cô gái kia không biết đã nghĩ tới điều gì, chỉ biết khi lần nữa ngẩng đầu, ánh mắt cô ta đã trở nên vô cùng cứng cỏi: “Xin lỗi, tôi yếu đuối quá.”

Người đại diện nghe vậy lập tức tươi cười: “Làm tốt lắm, cô cứ cố gắng nhất định sẽ có tương lai.”

Lâm Dương Dương thu lại đường nhìn, cúi đầu liếc điện thoại trong tay, lặng lẽ nhấn “Từ chối”.

Cô biết con đường này có tương lai, vậy nên cô quyết định không thêm anh trai làm bạn, bởi cô sợ chính mình sẽ ỷ lại vào anh.

Không phải cô nghi ngờ khả năng của anh mình, nhưng cô đã lăn lộn ở nơi đây quá lâu, thời gian đủ khiến cô hiểu rõ đám người ở giai cấp “thượng lưu” kia có bao nhiêu sức mạnh, cũng đủ khiến ý chí phản kháng của cô bị bào mòn.

Trông chờ anh trai đến cứu mình sao, hy vọng đó xa xôi quá, chẳng bằng cô cố gắng làm việc, có lẽ có thể tự cứu bản thân.

Rất nhiều người trong thành phố cho rằng kinh tế khó khăn sẽ bóp chết ngành giải trí, thế nhưng hiện thực hoàn toàn trái ngược, chính khi phần lớn người dân đang khó khăn nhất, nghề giải trí lại càng dễ phát triển hơn.

Con người trời sinh đều thích mua sắm, mỗi khi mua được một thứ gì đó mới, hầu như ai cũng đều cảm thấy vui vẻ hơn nhiều. Có điều hiện tại phần lớn người trong thành Cực Lạc đều đang giãy giụa bên bờ vực đói nghèo, túi tiền của bọn họ không nhiều, không mua nổi xe sang đồng hồ xịn, dù mỹ nhân đứng đường chỉ có giá mấy trăm đồng một đêm, họ cũng chỉ có thể tối đa vài ngày hưởng thụ một lần, hơn nữa còn là khoản chi khiến người không nỡ móc ví.

Đối với hầu hết những người nghèo khổ này, thứ giải trí duy nhất có lẽ chính là chiếc di động trong tay.

Một chiếc điện thoại chỉ cần 2000 đồng tiền, thế nhưng niềm vui nó mang đến cho họ không bao giờ dứt.

Xem thông tin về một vài danh nhân, cách màn hình quan sát những hoạt động của họ, tự ảo tưởng như bản thân cũng tham gia vào chút chuyện trọng đại nào đó.

Đắm mình trong một trò chơi, trải nghiệm cảm giác đại sát tứ phương còn kích thích hơn khi liều mạng trong Thế giới luân hồi, còn có thể sống lại bất cứ lúc nào, không cần lo lắng bản thân sẽ phải chết.

Đăng một bài viết, nấu một bát súp gà cho tâm hồn*, tuy trong lòng thấy hành động của bản thân thật nực cười biết bao, thế nhưng vẫn mơ hồ mong đợi một “kỳ tích” nào đó sẽ đến, mong rằng cố gắng của mình có ngày được đền đáp.

Xem phim, xem tranh biếm họa, đọc tiểu thuyết… Nhìn nhân vật chính trong phim xuôi chèo mát mái tới được bến bờ, con người ta cũng như tạm thời quên đi những đau khổ vấp ngã của chính bản thân, vay mượn được từ đó chút ý chí chiến đấu.

Những ngôi sao trai xinh gái đẹp, mỗi người đều là một hình tượng hoàn mỹ như tác phẩm điêu khắc, họ giàu có, họ được yêu thích, họ tốt bụng, họ giỏi giang, họ cố gắng… Toàn thân những người đó đều tỏa hào quang, là người ở nơi cao không thể chạm. Ai cũng hy vọng mình có thể được sống như họ, hoặc giả ảo tưởng nửa kia của mình đẹp đẽ như họ, bởi vậy những người hâm mộ ít nhiều đều có thể ký thác chút mơ mộng trên những con người hoàn mỹ này, lấy đó làm chiếc gậy chống giúp mình tiếp tục tiến bước.

Mà tất cả, chỉ cần tốn một chút tiền.

Số tiền mua người đẹp nằm cạnh một đêm có thể giúp họ mua “niềm vui” cả tháng. Chính chút phí tổn nhỏ nhoi đến từ chính những người nghèo đó lại tập trung đổ vào túi đám người ở tầng lớp bên trên trong thành phố, nghèo càng nghèo, giàu càng giàu.

Một vòng xoáy ngợp trong son vàng.

Người đang ở trong tâm vòng xoáy như Lâm Dương Dương không còn cách nào thoát đi, chỉ có thể cam chịu tiếp tục cuốn theo dòng chảy.

Trang điểm đã xong.

Lâm Dương Dương nhìn khuôn mặt khả ái thanh khiết của chính mình phản chiếu trong gương, ngọt ngào nói với thợ trang điểm bên cạnh: “Cám ơn chị Mộ Dung! Hôm nay chị vẫn mát tay như mọi lần.”

Thợ trang điểm say sưa ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, vui vẻ đáp: “Ây da, Dương Dương đáng yêu quá, về sau nhất định em sẽ cực kỳ nổi tiếng.”

Lâm Dương Dương nở nụ cười rạng rỡ: “Cám ơn chị đã động viên em, em nhất định sẽ cố gắng!”

Hình tượng của cô là cô gái hoàn mỹ. Để giữ vững địa vị của mình, cô tuyệt đối không được để cho hình tượng này sụp đổ, thời thời khắc khắc đều phải tỏ ra tích cực lại có chí vươn lên, khiến cho người khác nhìn thấy một cô gái lạc quan sáng sủa.

Không thể gặp lại anh trai nữa, một lần bồng bột lúc trước đã khiến cô hối hận rồi. Anh mình là người chính trực như vậy, lỡ như anh ấy làm chuyện gì chọc giận đám người “trên kia”, cả cô và anh trai chắc chắn đều sẽ phải chết vô cùng, vô cùng thê thảm.

Sau hơn một tiếng chờ đợi sau cánh gà, rốt cục đã đến lượt Lâm Dương Dương lên sân khấu.

Tiết mục của cô là biểu diễn đơn ca, vì là một tiết mục “gia vị”, cô sẽ chỉ lên hát một ca khúc ngắn, thời gian biểu diễn chưa đầy một phút đồng hồ.

Nhưng như vậy cũng đã đủ khiến cô hài lòng.

Ngọn đèn hoa lệ, bối cảnh sân khấu như trong cõi mộng mơ, Lâm Dương Dương mặc chiếc váy ren điểm xuyết hoa nhỏ bước lên sân khấu, nụ cười ngọt lịm tỏa sáng giữa màn đêm.

Thanh âm của cô thánh thót ngọt ngào nhưng không hề khiến người cảm thấy quá ngấy, vô cùng êm tai. Thế nhưng người biết cô vẫn còn quá ít, khi cô xuất hiện chỉ có mấy tiếng hoan hô lẻ tẻ vang lên, tiêu điều tội nghiệp.

Lâm Dương Dương cũng không để bụng, vẫn như trước biểu diễn một khúc ca hoàn hảo.

Khi bài hát của cô chỉ còn hai câu, dưới đài bỗng liên tiếp có tiếng xôn xao kinh ngạc! Rất nhiều người nhảy dựng lên khỏi ghế, kích động chỉ vào màn hình lớn phía trên!

Lâm Dương Dương biết, họ chắc chắn không kinh ngạc vì mình. Cô vừa hát vừa quay đầu nhìn lại…

Màn hình khổng lồ sau lưng vốn phải chiếu hình ảnh cận cảnh màn biểu diễn của cô giờ đã tối xuống, vài hàng chữ đỏ thắm rực rỡ chạy trên mặt kính điện tử…

[Thành Cực Lạc đã thành lập được ba năm, thế nhưng vẫn không đạt được tiêu chuẩn hai chữ “Cực Lạc”, công việc kiến thiết thành phố thất bại!]

[Đang chọn hình thức trừng phạt…]

[Khởi động trò chơi săn mồi.]

[Con mồi: Tống Kim Dân, 54 tuổi, chủ tịch Công ty khoa học kỹ thuật Tống Triều. Thẻ luân hồi: dịch chuyển tức thời, dị năng: mặt nạ dối trá.]

[Phần thưởng: Đội ngũ săn giết thành công sẽ nhận được 15% tài sản của Công ty khoa học kỹ thuật Tống Triều. Tài sản còn lại của công ty sẽ được chia đều cho tất cả những người luân hồi hoàn thành nhiệm vụ trong Thế giới luân hồi lần này.]

[Con mồi đã được thả vào Thế giới luân hồi số 0151, mời các bạn tiến vào Thế giới luân hồi tham gia trò chơi. Nếu con mồi không bị giết trước khi kết thúc tất cả nhiệm vụ trong Thế giới luân hồi, trong vòng ba mươi ngày kế tiếp con mồi này sẽ không bị đưa vào danh sách săn giết.]

[Nhiệm vụ săn mồi lần này có thể tiến hành theo đội, nhân số hạn chế: 5.]

Lâm Dương Dương ngạc nhiên, phản xạ đầu tiên của cô là nghi ngờ, có lẽ đây chỉ là một trò đùa dai nào đó.

Trong đám người bên dưới bỗng lần nữa vang lên tiếng thét chói tai, rất nhiều người hưng phấn chỉ lên trời, sân vận động nháy mắt bùng nổ!

Lâm Dương Dương ngẩng đầu.

Trên bầu trời là một loạt thông báo, giống y hệt những dòng chữ vừa xuất hiện trên màn hình.

Đây mới thật là thông báo của Thế giới luân hồi! Mục tiêu nhiệm vụ chính là giết chết nhà tư sản đứng đầu thành Cực Lạc – chủ tịch Công ty khoa học kỹ thuật Tống Triều Tống Kim Dân.

Tổng tài sản của Công ty Tống Triều này hiện nay đã vượt qua mốc tám tỷ! Giết hắn sẽ được 15% tài sản, nếu chia cho một đội năm người… Vậy mỗi đội viên ít nhất cũng có thể được 240 triệu!

Đây chính là cơ hội một bước lên trời.

Đám người vốn tới tham gia dạ tiệc tức thì rút lui như thủy triều, vứt lại một sân vận động ngổn ngang hỗn độn.

Bọn họ chắc chắn đều muốn vào Thế giới luân hồi số 0151, đi săn giết “thủ phú” của thành phố – Tống Kim Dân.

(*thủ phú: người giàu nhất)

Tình hình đã hoàn toàn mất khống chế.

Lâm Dương Dương nhìn cảnh tượng hỗn loạn dưới đài, ánh mắt ngời sáng…

Cô yên lặng rút điện thoại di động, tìm tài khoản anh trai, gửi lời mời kết bạn. Xong đâu đấy, cô nhanh nhẹn xách váy chạy tới hậu trường tìm người đại diện Lý Trạch Tuệ.

Thế giới luân hồi bắt đầu thanh trừng đám người dám lũng đoạn cơ chế của nó rồi.

Cô cũng muốn vào Thế giới luân hồi, trò chơi săn mồi này, cô không thể không tham gia!



*Súp gà cho tâm hồn là series truyện nổi tiếng Chicken Soup for the Soul ấy, tớ nghĩ chắc ai cũng biết và đọc qua rồi nên chú thích dưới này chứ không chen vào truyện nhé. Nhớ hồi nhỏ học cấp 1 cấp 2 mê mấy truyện này lắm, suốt ngày mượn đọc khắp nơi, còn chép làm báo tường nữa chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện