Trò Chơi Tận Thế

Quyển 3 - Chương 41: Thuốc chuột



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kt quả hình ảnh cho

Tiếng động quái dị ngay trên đỉnh đầu không khiến Lâm Việt quá lo lắng. Trước đó Giang Thủy Hàn đã đặt vài cái bẫy trên nóc nhà, đều là thứ chuyên dùng để đối phó lũ chuột.

Âm thanh gặm cắn khiến người nhức nhối chẳng mấy chốc đã dừng lại, thay vào đó là những tiếng chuột rít lên the thé. Sau một loạt tiếng chạy trốn ầm ĩ, mái nhà lại yên ắng như lúc đầu.

Lâm Việt không nhanh không chậm giẫm từng bậc cầu thang lên gác mái, Giang Thủy Hàn theo sát phía sau.

Cả căn gác nồng nặc mùi khét khó ngửi, góc phòng phía đông bắc có một lỗ hổng lớn bằng thân người, cũng chính là nơi mùi cháy sém bốc ra.

“Tôi đi xem xem.” Giang Thủy Hàn kéo một chiếc thang xuống, bò lên mái nhà kiểm tra.

Trên trần nhà kia có bố trí một hàng rào điện, bọn chuột chạm phải lưới điện này lập tức chết cháy mất mười mấy con, đám còn lại thấy vậy đã chui qua ống thông gió trốn mất.

Lâm Việt hỏi: “Còn dùng được không?”

Giang Thủy Hàn ngáp một cái, mệt mỏi nói: “Sửa chút là được.”

Lâm Việt chạy tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa vặn thấy một đám chuột đang bỏ chạy dưới ánh trăng, chui vào căn nhà bên cạnh.

“Đám động vật này hình như khôn hơn trước nhiều, chắc chắn sẽ không đi lại một con đường lần thứ hai đâu, đổi vị trí bẫy đi.”

Giang Thủy Hàn nghe anh nói liền lập tức xuống tầng hầm lấy dụng cụ, dỡ hàng rào điện chuyển tới một vị trí khác.

Xảy ra chuyện bất ngờ như vậy, ba người kia tất nhiên cũng chẳng thể ngủ thêm được nữa. Lâm Việt đánh thức mọi người, cả nhóm bắt đầu chuẩn bị đối phó với thú triều.

Tín hiệu truyền hình đã hoàn toàn gián đoạn, không thể xem được bất kỳ chương trình gì, cũng không biết có phải do đám động vật giở trò hay không.

Sáu người Lâm Việt lặng yên ngồi trong phòng, thời thời khắc khắn theo dõi tình hình bên ngoài.

Lâm Việt phụ trách quan sát khu vườn phía sau. Xuyên qua khe hở giữa những tấm ván gỗ bịt cửa sổ, anh có thể thấy khoảng đất mà bọn họ đã chôn xác lúc trước.

Thi thể dưới đất là bà chủ của căn nhà này, nấm mồ kia cũng do chính tay anh đắp.

Mà lúc này, một đám thú vật đang vây quanh nơi đó. Chúng có bốn năm mươi con chuột, ba con chó cảnh, sáu con mèo, mười mấy con quạ đen.

Thông thường những con vật này nếu đụng độ nhất định sẽ đánh nhau một trận ầm ĩ, thế nhưng giờ chúng trái lại không có chút mâu thuẫn nào, hòa thuận sát cánh bên nhau. Chúng tựa hồ có ý định gì đó, có vẻ rất muốn trao đổi bàn bạc, nhưng bởi dây thanh quản vẫn là của động vật thông thường, dù có thông minh đi nữa cũng không thể sử dụng ngôn ngữ giao tiếp với nhau, cuối cùng cả nhóm chỉ đành nhìn nhau trừng trừng.

Đang lúc bế tắc đó, một con “quạ đen” trong nhóm bỗng nhiên cất lời, dùng tiếng Anh lưu loát bắt đầu ra lệnh cho tất cả động vật xung quanh: “Chuột đào chỗ đất tơi, chó mèo đào đất cứng, quạ canh chừng. Chó mèo có công lớn nhất được ăn chân, chuột ăn tay, quạ đen ăn nội tạng, còn tao ăn hai con mắt.”

Lâm Việt chăm chú nhìn một lát mới phát hiện, giữa bầy quạ đen kia lẫn vào một con yểng.

Dưới sự chỉ huy của con yểng, đám động vật rốt cuộc có kế hoạch rõ ràng, bắt đầu quật mộ, chẳng mấy chốc đã đào thi thể NPC chôn trong đất ra.

Kế tiếp chắc chắn chính là cảnh tượng bọn chúng khoái trá phân chia “thức ăn”… Chỉ mới tưởng tượng ra hình ảnh máu tanh đó, Lâm Việt đã thấy đầu óc choáng váng, dạ dày nôn nao quặn lên.

Anh nhích sang bên cạnh một chút, chuyển điểm nhìn sang một khe hở khác. Lúc này tấm ván gỗ vừa vặn che khuất quá nửa cái xác kia, chỉ còn hai chân lộ ra trong tầm mắt.

Tiếng nhai nuốt ngấu nghiến vang lên, bầy động vật không hề xí phần cũng không cướp đoạt, rất thân thiện mà chia nhau “bữa tiệc”.

Lâm Việt trợn mắt nhìn hai chân thi thể không ngừng cử động, giật lên một lần lại một lần…

Quả nhiên anh vẫn không chịu nổi.

Hai bàn tay run rẩy, yết hầu co thắt nôn khan một tiếng, Lâm Việt quay lại phòng khách, gọi Phong Mặc qua: “Chúng ta đổi đi, tôi canh trước nhà, cậu canh sau vườn.”

Phong Mặc vừa nhìn mặt anh liền hiểu: “Được.”

Hắn vui vẻ đổi chỗ với Lâm Việt, đứng tại vị trí của anh, đầy mặt hưng phấn thưởng thức hình ảnh bữa dạ tiệc của đám động vật.

Hơn nữa, khác với anh, hắn còn có thể nhìn rõ từng biểu cảm khi ăn xác của bầy thú đó.

Đúng vậy, chúng có biểu cảm.

Tuy cơ mặt của động vật không phát triển như con người, không thể bày tỏ cảm xúc gì quá đặc sắc, có điều những tâm trạng cơ bản rõ ràng vẫn đủ để kẻ khác nhận ra. Bầy chuột và quạ đen ăn rất thoải mái, thế nhưng chó mèo lại không mấy dễ chịu, vẻ mặt chúng âu sầu, chẳng khác nào đang bị ép buộc. Mấy con mèo chỉ ăn tượng trưng vài miếng liền ngừng, nhã nhặn liếm liếm móng vuốt. Đám chó cảnh cũng không khác là bao, nhai nuốt đầy miễn cưỡng, có một con chó trắng lớn thậm chí còn nôn ra.

Con chó kia vừa nôn mửa xong, ngẩng đầu liền thấy tất cả những con vật xung quanh đều đang nhìn mình chằm chằm, bầu không khí nặng nề căng thẳng.

Chó trắng ngẩn ra, vẻ mặt đau khổ cúi xuống ăn lại thứ mình vừa nhả.

Chứng kiến những hành động của bầy động vật, Phong Mặc chỉ cảm thấy thật thú vị. Hắn vô cùng tò mò muốn biết chỉ số IQ của bọn chúng giờ đã cao đến đâu rồi? Bằng với đứa trẻ bảy tám tuổi? Giống như một người trưởng thành? Hay thậm chí… còn cao hơn cả người trưởng thành bình thường nữa?

Nghĩ tới đó, hắn không nhịn được nảy ra ý muốn thử.

Phong Mặc thô bạo bẻ gãy một tấm ván gỗ, đẩy mở cửa sổ, dùng tiếng Anh có phần cứng nhắc hỏi vọng ra: “Có muốn làm một vụ giao dịch không? Tao cho bọn mày thức ăn, bọn mày giúp tao làm chút việc.”

Những con vật trong sân đã sớm nhận ra Phong Mặc theo dõi mình, bởi vậy không có con nào kinh ngạc trước kẻ bất ngờ lên tiếng này, đồng loạt bình tĩnh quay đầu nhìn hắn.

Con yểng trong bầy quạ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Phong Mặc vài giây, sau đó hào hứng đi tới dưới cửa sổ ngửa đầu nhìn hắn: “Giao dịch gì?”

Thấy nó động tâm, Phong Mặc liền biết mình đoán đúng.

Xem ra bọn chúng đang vô cùng thiếu thốn thức ăn.

Đó cũng là chuyện tất yếu, lũ chuột và quạ đen rất giỏi kiếm ăn, nhưng chó mèo vốn là thú cưng thường ngày được nuôi trong nhà, dù đột nhiên có trí tuệ thì kiếm thức ăn vẫn là sở đoản của chúng, những con tới đây ăn xác rõ ràng cũng là bám theo chuột và quạ, bất đắc dĩ mà thôi.

Nhà bếp chỉ cách chỗ Phong Mặc đang ngồi vài bước chân, hắn liền đi tới mở tủ lạnh, lấy ra một khúc chân giò hun khói lớn, tiện tay cầm thêm một con dao.

Phong Mặc nhìn con dao trong tay, suy nghĩ một chút rồi tới phòng khách đòi Lâm Việt một cái lọ nhỏ.

Trở lại bên cạnh cửa sổ, hắn cầm chân giò hun khói lắc qua lắc lại trước mặt đám thú trong sân, cười dụ dỗ: “Mày giúp tao kiểm tra xem trên đường này có bao nhiêu người đang còn thức.”

Hiện tại thú triều vẫn chưa bắt đầu, NPC bình thường hẳn vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm, ba giờ sáng lại chính là thời điểm con người mệt mỏi nhất, phần lớn NPC dù có lo lắng đến đâu cũng đã ngủ rồi.

Nếu có thể lợi dụng đám động vật này tra xét tình hình xung quanh một chút, bọn họ sẽ dễ hành động hơn nhiều.

Con yểng lần nữa ngoẹo cái đầu nhỏ, chăm chú nhìn Phong Mặc: “Sao mày lại muốn biết chuyện này?”

Nụ cười của Phong Mặc càng thêm sâu: “Mày chắc chắn đã sớm nhận ra có một đám người không thuộc về nơi đây xuất hiện trong thành phố, mà những người đó đều mạnh như chúng tao.”

Con yểng vỗ cánh một cái: “Đúng là có những kẻ rất mạnh, tao có thông tin mà con người không biết, chuyện liên quan đến cơn mưa tuyết hôm qua, tao nói cho mày nghe, đổi lại mày phải cho tao một miếng chân giò.”

Lời của nó quả thật đã khơi lên chút lòng hiếu kỳ của Phong Mặc, hắn liền dùng dao cắt một lát thịt mỏng ném qua: “Nói đi.”

Con yểng nuốt chửng miếng thịt kia, sau đó thực sự trả lại cho hắn một tin tức chưa từng nghe tới: “Sau trận tuyết, chúng tao đột nhiên trở nên thông minh, trong thành phố cũng xuất hiện một đám quái nhân như chúng mày. Lũ thú cưng ban đầu không muốn bỏ chủ mà đi đâu, chúng nó phải chạy trốn chính là vì có nhiều con đã bị bọn người đó đuổi giết.”

Phong Mặc gật đầu cười.

Thì ra có người luân hồi cố ý kích thích đám động vật, dù sao nhiệm vụ cũng mang tên là “thú triều”, khó tránh khỏi sẽ có những người luân hồi nhiều kinh nghiệm đi tìm thú vật khắp nơi gây sự, nhân tiện cướp vài viên bổ sung năng lượng.

Hoàn toàn khớp với phỏng đoán của hắn.

Con yểng chóp chép cái mỏ, lại quăng ra thêm một miếng mồi câu: “Muốn biết tại sao bọn tao lại ăn thịt người không? Cho tao thêm một miếng chân giò nữa đi.”

Phong Mặc quả thật rất muốn biết, liền cắt một lát mỏng nữa ném cho nó: “Nói đi.”

Yểng kia ực ực vài cái đã ăn hết lát chân giò, nhưng lần này nó không trả lời Phong Mặc, chỉ vứt lại một ánh mắt giả dối, đập cánh bay đi: “Tao ăn no rồi, chúng tao không giúp bọn mày kiểm tra tình hình xung quanh đâu, quá nguy hiểm. Tạm biệt đồ ngu.”

Nó dám lừa hắn!

Phong Mặc có chút ngạc nhiên, không ngờ mình lại bị một con chim trêu cợt. Tuy vậy hắn cũng không hề tức giận, chỉ cười càng thêm tươi, nói vọng theo: “Ô? Đồ lừa đảo này, được, tao nhớ mày rồi đấy, lần sau gặp lại nhất định tao sẽ bẻ gãy cổ mày.”

Yểng kia hống hách cười rú lên: “Ha ha ha, trong mắt chúng mày bọn tao trông có khác gì nhau, tao không tin mày nhớ được tao là con nào!”

Con chim đã ăn uống no say ung dung bay mất, dẫn theo đám chó mèo, quạ và chuột định bỏ đi.

Phong Mặc vẫn bình thản như thường. Hắn nhìn theo con yểng lẫn trong đám quạ đen, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tưởng mình thông minh.”

Cái lọ nhỏ mà hắn lấy từ tay Lâm Việt lúc trước là một chai thuốc chuột, trước khi mang thịt ra, hắn đã bôi nó lên toàn bộ lưỡi dao.

Độc tính không thấp, đủ sức giết chết một con chim.

Quả nhiên, mới bay xa chưa đầy trăm mét, con yểng trên không trung bỗng nghiêng mình một cái, lảo đảo rơi xuống mặt đất!

Những con vật đi theo vừa thấy yểng ngã xuống liền hoảng hốt giật mình, vội tiến đến hít ngửi xung quanh nó. Một con mèo mun thò móng vuốt khẽ lay, nhưng con yểng chỉ co giật một chút, thân thể càng lúc càng cứng đờ.

Phong Mặc cười tủm tỉm thưởng thức bộ dạng luống cuống của đám thú kia. Xem ra chúng tuy thông minh nhưng đầu óc vẫn vô cùng đơn giản, cũng không biết cách xử lý vết thương hay các loại triệu chứng bất thường nguy hiểm khác.

Không có sức uy hiếp gì cả.

Đáng tiếc rằng… Phong Mặc mới âm thầm rút ra kết luận này chưa được bao lâu, hiện thực đã lập tức cho hắn một cái tát!

Con yểng giật giật vài cái, lông vũ trên người bỗng nhiên dựng đứng.

Tiếp đó, nó lớn lên bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được!

Phong Mặc cau mày đeo kính mắt lên, quan sát các chỉ số thay đổi của con yểng. Theo kích thước thân thể ngày càng tăng, lực chiến đấu của nó cũng đang nhanh chóng nhảy vọt!

3, 9, 14, 21, 32…

Một con yểng lớn cỡ bàn tay thoáng cái đã lớn bằng con nghé, lực chiến đấu cũng chạm mốc 109 điểm!

Còn cao hơn giới hạn sức chiến đấu của người luân hồi đến 9 điểm!

Thân thể to lớn khiến con yểng thoạt trông vô cùng hung tợn, lông vũ toàn thân như một tầng dao thép dựng đứng, móng vuốt và cái mỏ khổng lồ bén nhọn lóe ánh sáng lạnh băng.

Bầy thú vật nhỏ bé bên cạnh tức thì bị “quái thú” trước mặt hù dọa, kéo nhau bỏ chạy tứ tán.

Con yểng trợn đôi mắt đỏ ngầu tàn bạo nhìn chằm chằm Phong Mặc, ngẩng đầu rít lên giận dữ, hai cánh mạnh mẽ quạt liên hồi.

Phong Mặc chỉ kịp cảm nhận một cơn cuồng phong ào ào thổi tới, chớp mắt tiếp theo, hắn đã bị gió mạnh hất ngã văng ra đất, trơ mắt nhìn con chim biến dị vung chân đá thủng vách tường!

Con yểng như một quả đạn pháo lao vào phòng, một vuốt vồ tới Phong Mặc.

Sức chiến đấu chênh lệch quá nhiều, Phong Mặc không kịp né tránh bị bộ móng sắc cắt trúng bả vai, máu tuôn như suối.

Trước đó khi hắn nói chuyện với động vật, những người khác nghe thấy đều biết hắn đang bày trò đùa giỡn, không ai lo lắng để ý động tĩnh trong phòng này, chỉ không ngờ vừa có “động tĩnh” thì một mảng tường đã bị khoét mất.

Tiếng bức tường đổ sập kéo Lâm Việt và những người khác vội vàng chạy qua. Lâm Việt vừa nhìn vết thương của Phong Mặc liền nhận ra tình hình không ổn, anh không chút chần chừ kích hoạt dị năng, biến thành gấu trúc đánh tới con chim biến dị.

Phong Mặc lên tiếng nhắc nhở: “Sức chiến đấu 109, năng lực khác không biết, cẩn thận một chút!”

“Gào!”

Gấu trúc gầm một tiếng coi như đáp lời.

Lâm Việt vừa đánh vừa lùi, lừa con yểng biến dị chuyển chiến trường ra sân, không gian rộng lớn bên ngoài giúp anh dễ dàng lợi dụng vài kỹ xảo cận chiến.

Trong khi Lâm Việt đang quần ẩu với con chim khổng lồ, Lâm Dương Dương vừa giúp Phong Mặc chữa trị vết thương vừa lo lắng hỏi: “Anh Phong Mặc, con quái vật kia ở đâu ra thế?”

Phong Mặc che bả vai thủng một lỗ của mình, nụ cười có chút gượng gạo: “… Nó là một con yểng, anh lừa nó ăn thuốc chuột, xong rồi biến dị.”

Đôi mày cô gái nhỏ cau lại: “Thuốc chuột chắc không có hiệu quả ấy đâu nhỉ? Hay là vì ăn thịt người?”

Phong Mặc tất nhiên chẳng thể kết luận, chỉ mỉm cười lắc đầu.

Nếu quả thật nguyên nhân khiến nó biến đổi là thuốc chuột thì tốt, nhưng lỡ đó là do ăn thịt người…

Đám chó mèo vừa chạy trốn kia chắc chắn cũng sẽ biến dị.

Đến lúc đó, tai họa thú triều sẽ ập xuống thành phố này.



*Này thì chân giò hun khói, hay còn gọi là giăm bông, thịt nguội, nhưng mà chân giò nghe ngon hơn nên tớ quyết định để chân giò.

Kt quả hình ảnh cho chân giò hun khói


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện