Trò Chơi Tận Thế
Quyển 3 - Chương 70: Dắt người đi dạo
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Việt đoán rằng Yulia sẽ sẽ không ngầm hại năm người, cô ta đang cần họ.
Quả nhiên cô ta đã lo lắng cho họ rất chu đáo, suốt đêm hôm đó, khu vực xung quanh tòa nhà văn phòng mà họ trú ngụ vô cùng yên tĩnh. Bởi nơi này dường như không có động vật biến dị, người luân hồi đến săn thú cũng thưa thớt. Tuy thỉnh thoảng vẫn có vài đội ngũ uể oải vô tình lạc tới gần khiến Lâm Việt và Phong Mặc phải cảnh giác cao độ, vậy nhưng bọn họ ai nấy đều đã mệt mỏi rã rời, chỉ muốn tìm một nơi an toàn ngả lưng. Những nhóm người đó thường sẽ không tìm tới tận tầng mười sáu nơi nhóm bọn họ đang ẩn nấp, hầu hết đều chỉ tìm một căn phòng từ tầng mười trở xuống làm chỗ dừng chân.
Sau khi hóa thành hình thú, Lâm Việt có thể dễ dàng nghe được vị trí của những người mới tới, thế nhưng anh không có hứng thú chủ động tấn công họ. Những người đó rõ ràng đã thật sự mệt mỏi đến không màng phòng bị nữa, họ biết xung quanh rất nguy hiểm nhưng đành bất lực, trong trạng thái kiệt quệ này, họ thà rằng liều lĩnh đối mặt với nguy hiểm cũng phải ngủ một giấc thật ngon.
Cơn buồn ngủ chính là kẻ thù vô cùng nguy hiểm. Thường ngày nó chỉ là một thứ không hề có cảm giác tồn tại, thế nhưng đến thời khắc quan trọng nhất, nó lại chính là thứ có thể dễ dàng nhiễu loạn ý chí của một người.
Những đội ngũ tới sau tựa hồ đều ngầm hiểu cho nhau, hoặc có lẽ họ đã không còn sức lực tàn sát ẩu đả. Hơn nữa nhiệm vụ chính của họ trong thế giới này là săn giết Tống Kim Dân, bởi vậy mọi người cũng không mấy nhiệt tình đi đấu đá với những người luân hồi khác.
Lâm Việt không gây ra bất kỳ động tĩnh gì, chỉ là mỗi khi có một đội ngũ bước vào tòa nhà, anh sẽ bớt chút thời gian quan sát xem phía sau họ có kẻ theo dõi hay không. May mắn rằng những nhóm người này đều tương đối cảnh giác, không để kẻ nào bám theo họ.
Lâm Việt và Phong Mặc vẫn luôn tập trung cao độ tới hai giờ sáng. Đến giờ đổi ca, hai người lay ba đồng đội dậy gác đêm rồi ngả lưng ngủ bù.
Nửa sau đêm dài luôn luôn là khoảng thời gian khiến người ta mệt mỏi rã rời nhất.
Những người đang ngủ ở các tầng dưới rõ ràng cũng có người trực đêm, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bọn họ ho khan, thì thầm, rên rỉ, dường như có người bị thương, cũng có người bị bệnh.
Một đám người có lẽ đang vô cùng yếu đuối?
Bọn họ lúc này chẳng khác nào một con mồi đầy mê hoặc đối với những phần tử hiếu chiến hiếm hoi… tỷ như Phong Mặc.
Nhưng Phong Mặc đã bị Lâm Việt dùng trò chơi giữ chân, bởi vậy cả đêm hắn đều rất ngoan ngoãn, không chạy đi tìm người gây sự. Hơn nữa Lâm Việt cũng đã dặn dò những đồng đội khác phải tiết kiệm thể lực, đừng khinh địch ẩu đả lung tung, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi quan trọng hơn, vậy nên chỉ cần những người bên dưới không gây động tĩnh quá lớn, ba người Lâm Dương Dương cũng sẽ không ra tay.
Mọi người bình an vô sự nghỉ ngơi phần mình, nước sông không phạm nước giếng, đó mới là kết quả tốt nhất.
Lâm Dương Dương, Chung Linh và Giang Thủy Hàn tuy đã ngủ đủ năm tiếng đồng hồ, nhưng gác đêm là công việc rất nhàm chán, nhàm chán đến khiến bọn họ phải liên tục ngáp dài.
Giang Thủy Hàn thường ngày luôn mang bộ dạng uể oải, hiện tại phải thức đêm lại khiến hắn càng thêm lười nhác. Hắn tựa tường hí mắt nhìn bầu trời đêm, cứ nửa ngủ nửa tỉnh ngồi đó.
Hai cô nhóc Lâm Dương Dương và Chung Linh vừa buồn chán lại không dám gây ra tiếng động lớn, sợ thu hút sự chú ý của những người luân hồi khác hoặc quái vật xung quanh. Vừa khéo bọn họ đang trú trong một tòa nhà văn phòng, giấy bút đâu đâu cũng có, cả hai liền viết chữ nói chuyện với nhau.
Chung Linh: [Cậu có nhận ra không, tối nay hình như động vật ít hơn hẳn.]
Lâm Dương Dương: [Có, chúng nó chắc là lại có kế hoạch mới rồi.]
Chung Linh: [Cậu thấy tiếp theo chúng nó định làm gì?]
Lâm Dương Dương nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt thâm thúy nổi bật trên gương mặt non nớt đáng yêu: [Chúng nó đã có trí tuệ của con người, nhất định sẽ làm việc có trình tự một chút, tỷ như việc trước tiên cắt đường điện nước và hệ thống thông tin để ngăn chúng ta liên lạc với bên ngoài. Nếu hiện tại toàn thế giới đều gặp nạn thú triều thì chúng nó hẳn không cần vội vàng cắt hệ thống thông tin như vậy, rõ ràng là bên ngoài không xảy ra hiện tượng biến dị, mà cũng chẳng ai biết tình hình trong thành phố lúc này.
Nếu dựa theo suy đoán này, tiếp theo khả năng cao chúng sẽ tiếp tục ngăn cản con người bỏ chạy khỏi thành phố. Có một số tri thức chỉ con người mới hiểu, phải có con người thì chúng mới có thể xây dựng địa vị vững chắc nơi đây, bởi vậy chúng chắc chắn không thể giết hết toàn bộ con người mà sẽ tìm cách tập trung mọi người lại với nhau, giam giữ, lợi dụng họ…]
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lâm Dương Dương khi cúi đầu viết chữ, Chung Linh bỗng cảm thấy phong thái của cô ấy thật sự giống hệt anh trai. Không hổ là anh em ruột, dù bề ngoài đã bị thay đổi, biểu cảm vẫn như đúc cùng một khuôn, khi phân tích sự việc cũng đều vô cùng cẩn thận.
Nghĩ tới đó, Chung Linh không khỏi cong môi mỉm cười. Lâm Dương Dương mới viết được phân nửa lại thấy nụ cười kia, cô hơi nhíu mày, vẻ mặt hoang mang viết: [Sao vậy?].
Chung Linh vội vàng trả lời trên cuốn sổ của mình: [Không có gì, chỉ là thấy cậu với anh trai giống nhau quá.]
Đôi mắt Lâm Dương Dương tối đi.
Cô nhìn thoáng qua song cửa sổ. Mảnh trăng lưỡi liềm treo giữa tầng không, trời sáng rất mau, lúc này phía đường chân trời đã chuyển màu trắng bàng bạc, ánh sáng yếu ớt lướt qua gương mặt thiếu nữ, chiếu rọi tới đáy mắt cô đơn.
Trầm mặc nửa phút, Lâm Dương Dương tiếp tục viết lên cuốn sổ: [Tên của tớ là do anh trai đặt, anh ấy mong tớ sẽ luôn luôn vui vẻ hướng ngoại như mặt trời nhỏ, sưởi ấm những người xung quanh. Kết quả sau khi anh ấy chết, dù tớ có cố gắng thế nào thì bố mẹ cũng không cười một lần nào nữa. Kỳ thực tớ biết, tính cách tớ giống anh ấy từ trong xương tủy, chính mình còn chẳng vui vẻ nổi, làm sao có thể làm người khác cười?]
Thấy một câu nói vô ý của mình lại khiến Lâm Dương Dương nhớ lại chuyện không vui, Chung Linh luống cuống: [Thật ra tớ thấy rõ ràng từ sau khi cậu đến, anh trai cậu hoạt bát hơn trước nhiều! Thật đấy! Hồi trước tớ chưa bao giờ thấy anh ấy cười, sau khi cậu đến thì thỉnh thoảng sẽ cười một cái.]
Có lẽ đêm khuya thanh vắng dễ khiến người ta suy nghĩ miên man, hơn nữa viết tâm tình trên giấy dễ dàng hơn nói bằng miệng, Lâm Dương Dương suy nghĩ một chút, nhịn không được lại viết ra chút sầu lo: [Nhưng mà tớ với anh trai đã ở cùng nhau mấy ngày, có rất nhiều cơ hội để ngồi xuống tâm sự những chuyện tớ trải qua sau khi anh ấy chết, thế mà anh ấy chưa bao giờ hỏi, hoặc có lẽ anh ấy không dám đối mặt với những chuyện đó. Nếu cậu phát hiện anh tớ có tâm trạng bất thường gì thì nhớ nhắc tớ một câu, tớ rất lo cho anh ấy.]
Chung Linh ngẩn ra. Cô nhớ lại cảnh tượng khi bọn họ còn trong thế giới đầu tiên, bộ dạng Lâm Việt khi đè Phong Mặc xuống đất bắt hắn hát bài “Thỏ trắng nhỏ”, rốt cuộc đã hiểu Lâm Dương Dương muốn nói đến cái gì: [Được, tớ sẽ để ý. Nhưng mà tớ thấy tình trạng của anh ấy hiện tại tốt hơn nhiều rồi, rất ổn định. Chắc là vì có người thân là cậu đấy.]
Ổn định sao?
Lâm Dương Dương khẽ cười, khép cuốn sổ lại không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa. Cô chống cằm nhìn căn phòng mà anh trai và Phong Mặc đang nghỉ ngơi, bắt đầu suy nghĩ vài chuyện.
Chung Linh không quấy rầy cô, đứng dậy đi dò xét cửa ra vào tầng lầu họ đang ở. Nghe tiếng động, Giang Thủy Hàn duỗi người rồi cũng ôm thảm đuổi theo, lo cô bé đi một mình sẽ gặp nguy hiểm.
Bên cửa sổ chỉ còn lại Lâm Dương Dương còn đang ngồi trầm tư.
Cô nghĩ dù bệnh tình của anh trai có chuyển biến tốt thì nguyên nhân cũng không phải vì mình.
Công lao của Phong Mặc còn lớn hơn cô.
Mỗi khi bầu không khí đè nén đến cực điểm, Phong Mặc luôn có thể tìm ra cách “bắt nạt” Lâm Việt, khiến anh dù có căng thẳng cũng sẽ không đắm chìm trong những cảm xúc tiêu cực, cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều mà mắc kẹt trong trí nhớ của mình. Ngay cả việc hai người chơi game khi gác đêm vừa rồi cũng là do Phong Mặc đề xuất.
Hắn cũng đã chú ý tới điểm đặc biệt của anh cô?
Hễ rơi vào trạng thái chiến đấu, anh trai cô sẽ quên đi tất thảy đau khổ, sợ hãi, chỉ cần không cho anh được rảnh rỗi, anh sẽ không bị những cảm xúc tiêu cực quấn lấy nữa. Phong Mặc thoạt trông có vẻ không đáng tin, nhưng những việc hắn làm thật ra đều vô cùng hữu ích với Lâm Việt.
Nhận ra Chung Linh và Giang Thủy Hàn đã đi kiểm tra cửa ra vào, Lâm Dương Dương cũng tỉnh táo trở lại. Cô đứng dậy, núp bên vách tường quan sát tình hình xung quanh.
Mặt trời còn chưa mọc, những tia sáng mờ ảo nơi chân trời chưa đủ giúp người thấy rõ mọi thứ, nhưng những vật thể đang chuyển động vẫn tương đối nổi bật.
Đoàn người xuất hiện trên con đường phía xa khiến cô chú ý!
Với sức chiến đấu đã đạt tới 100 điểm, thị lực của cô mạnh hơn người bình thường rất nhiều, có thể nhìn rõ hình dáng những người cách xa vài trăm mét.
Dẫn đầu đội ngũ là ba “người” có chút đặc biệt.
Bọn họ đều là thú biến dị từ cấp hai trở lên, trong đó tên tóc đỏ đi chính giữa có vóc dáng giống người nhất, làn da cũng bóng loáng. Nó có một mái tóc đỏ rực như lửa, đôi lỗ tai dựng đứng, phía sau là một chiếc đuôi rất xù. Hai tên bên cạnh vẫn còn lộ khá rõ hình thú, tuy thân thể và khuôn mặt cơ bản đã mang hình dạng của người nhưng tứ chi lại mang đặc trưng của dã thú, có điều những đặc trưng này chưa đủ để phân biệt bọn họ rốt cuộc là động vật họ mèo hay họ chó, hơn nữa đặc điểm giới tính cũng không nổi bật, Lâm Dương Dương không thể xác định chúng là nam hay nữ.
Cô chỉ biết, những kẻ này hẳn không phải là người luân hồi, chúng là thú biến dị cấp cao.
Nếu dị năng của người luân hồi có thể tiến hóa, vậy thú biến dị cũng sẽ không chỉ có một cấp bậc duy nhất!
Lâm Dương Dương tất nhiên sẽ không bất ngờ về chuyện đó, thứ khiến cô ngạc nhiên là vật trong tay những con thú biến dị giả làm người kia: ba sợi dây dắt thú cưng.
Cuối những sợi dây này là ba người đang quỳ bò trên đất. Bọn họ đều mặc quần áo đẹp đẽ, mang bao tay và bao đầu gối, cổ đeo cổ dề, chầm chậm từng bước bò đi.
Trong ba người đó có hai thiếu nữ, họ thoạt trông đã hai mươi tuổi, vậy mà mái tóc lại được tạo kiểu vô cùng ngây thơ, khuôn mặt trát đầy son phấn, biểu cảm nực cười mà tuyệt vọng bi quan. Sợi dây trong tay tên thú biến dị tóc đỏ đi chính giữa lại dắt một người đàn ông trung niên vóc người mập mạp, mỗi lần ông ta nhấc chân đều có vẻ gian nan vất vả.
Tuy ba người đều đeo bao bảo vệ đầu gối, thế nhưng những chiếc bao này đã bị mài rách, để lại trên con đường họ bò qua những vệt máu dài. Bò thêm một lát, người đàn ông rốt cuộc quỳ rạp trên đất không tiến lên nữa, có lẽ thật sự đã kiệt sức rồi.
Chúng nó đang… dắt người đi dạo?
Thấy người đàn ông trung niên không chịu đi, tên thú biến dị tóc đỏ liền mắng mấy câu không rõ, sau đó một cước đạp thẳng vào khuôn mặt ông ta. Mặt người đàn ông bị đá đến biến dạng, ông ta rú lên thảm thiết, tiếng thét vang vọng giữa những tòa nhà cao tầng khiến người nghe phải giật mình hoảng sợ!
Tiếng kêu gào thê thiết vừa vang lên, tên tóc đỏ liền bực bội thò tay vào miệng người đàn ông khuấy một cái, cứ vậy phá hỏng dây thanh quản của ông ta. Người đàn ông lúc này đã không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, ông ta ôm nửa bên mặt trái bị đá vỡ xương đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Hơn nửa đêm lại dắt người đi dạo rồi hành hung tàn nhẫn, rốt cuộc chúng đang làm gì?
Lâm Dương Dương không dám lên tiếng cũng không dám tùy tiện hành động, chỉ sợ sẽ bị những tên thú biến dị phát hiện. Cô rón rén lùi về phía sau bức tường, không quan sát bọn chúng nữa.
Thế nhưng ngay khi khuôn mặt cô đã sắp khuất sau khung cửa, tên tóc đỏ cầm đầu nhóm thú kia đột ngột lạnh lùng trừng mắt, ném về phía cô ánh nhìn buốt giá sắc bén như dao!
Trái tim Lâm Dương Dương như rơi xuống, cô vội vã rụt lui thật nhanh, tránh xa cửa sổ!
Chớp mắt sau, một loạt mũi tên máu vùn vụt găm trúng ô cửa sổ thủy tinh cô vừa xuất hiện.
—
*Dây dắt thú cưng là dây này này.
Lâm Việt đoán rằng Yulia sẽ sẽ không ngầm hại năm người, cô ta đang cần họ.
Quả nhiên cô ta đã lo lắng cho họ rất chu đáo, suốt đêm hôm đó, khu vực xung quanh tòa nhà văn phòng mà họ trú ngụ vô cùng yên tĩnh. Bởi nơi này dường như không có động vật biến dị, người luân hồi đến săn thú cũng thưa thớt. Tuy thỉnh thoảng vẫn có vài đội ngũ uể oải vô tình lạc tới gần khiến Lâm Việt và Phong Mặc phải cảnh giác cao độ, vậy nhưng bọn họ ai nấy đều đã mệt mỏi rã rời, chỉ muốn tìm một nơi an toàn ngả lưng. Những nhóm người đó thường sẽ không tìm tới tận tầng mười sáu nơi nhóm bọn họ đang ẩn nấp, hầu hết đều chỉ tìm một căn phòng từ tầng mười trở xuống làm chỗ dừng chân.
Sau khi hóa thành hình thú, Lâm Việt có thể dễ dàng nghe được vị trí của những người mới tới, thế nhưng anh không có hứng thú chủ động tấn công họ. Những người đó rõ ràng đã thật sự mệt mỏi đến không màng phòng bị nữa, họ biết xung quanh rất nguy hiểm nhưng đành bất lực, trong trạng thái kiệt quệ này, họ thà rằng liều lĩnh đối mặt với nguy hiểm cũng phải ngủ một giấc thật ngon.
Cơn buồn ngủ chính là kẻ thù vô cùng nguy hiểm. Thường ngày nó chỉ là một thứ không hề có cảm giác tồn tại, thế nhưng đến thời khắc quan trọng nhất, nó lại chính là thứ có thể dễ dàng nhiễu loạn ý chí của một người.
Những đội ngũ tới sau tựa hồ đều ngầm hiểu cho nhau, hoặc có lẽ họ đã không còn sức lực tàn sát ẩu đả. Hơn nữa nhiệm vụ chính của họ trong thế giới này là săn giết Tống Kim Dân, bởi vậy mọi người cũng không mấy nhiệt tình đi đấu đá với những người luân hồi khác.
Lâm Việt không gây ra bất kỳ động tĩnh gì, chỉ là mỗi khi có một đội ngũ bước vào tòa nhà, anh sẽ bớt chút thời gian quan sát xem phía sau họ có kẻ theo dõi hay không. May mắn rằng những nhóm người này đều tương đối cảnh giác, không để kẻ nào bám theo họ.
Lâm Việt và Phong Mặc vẫn luôn tập trung cao độ tới hai giờ sáng. Đến giờ đổi ca, hai người lay ba đồng đội dậy gác đêm rồi ngả lưng ngủ bù.
Nửa sau đêm dài luôn luôn là khoảng thời gian khiến người ta mệt mỏi rã rời nhất.
Những người đang ngủ ở các tầng dưới rõ ràng cũng có người trực đêm, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bọn họ ho khan, thì thầm, rên rỉ, dường như có người bị thương, cũng có người bị bệnh.
Một đám người có lẽ đang vô cùng yếu đuối?
Bọn họ lúc này chẳng khác nào một con mồi đầy mê hoặc đối với những phần tử hiếu chiến hiếm hoi… tỷ như Phong Mặc.
Nhưng Phong Mặc đã bị Lâm Việt dùng trò chơi giữ chân, bởi vậy cả đêm hắn đều rất ngoan ngoãn, không chạy đi tìm người gây sự. Hơn nữa Lâm Việt cũng đã dặn dò những đồng đội khác phải tiết kiệm thể lực, đừng khinh địch ẩu đả lung tung, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi quan trọng hơn, vậy nên chỉ cần những người bên dưới không gây động tĩnh quá lớn, ba người Lâm Dương Dương cũng sẽ không ra tay.
Mọi người bình an vô sự nghỉ ngơi phần mình, nước sông không phạm nước giếng, đó mới là kết quả tốt nhất.
Lâm Dương Dương, Chung Linh và Giang Thủy Hàn tuy đã ngủ đủ năm tiếng đồng hồ, nhưng gác đêm là công việc rất nhàm chán, nhàm chán đến khiến bọn họ phải liên tục ngáp dài.
Giang Thủy Hàn thường ngày luôn mang bộ dạng uể oải, hiện tại phải thức đêm lại khiến hắn càng thêm lười nhác. Hắn tựa tường hí mắt nhìn bầu trời đêm, cứ nửa ngủ nửa tỉnh ngồi đó.
Hai cô nhóc Lâm Dương Dương và Chung Linh vừa buồn chán lại không dám gây ra tiếng động lớn, sợ thu hút sự chú ý của những người luân hồi khác hoặc quái vật xung quanh. Vừa khéo bọn họ đang trú trong một tòa nhà văn phòng, giấy bút đâu đâu cũng có, cả hai liền viết chữ nói chuyện với nhau.
Chung Linh: [Cậu có nhận ra không, tối nay hình như động vật ít hơn hẳn.]
Lâm Dương Dương: [Có, chúng nó chắc là lại có kế hoạch mới rồi.]
Chung Linh: [Cậu thấy tiếp theo chúng nó định làm gì?]
Lâm Dương Dương nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt thâm thúy nổi bật trên gương mặt non nớt đáng yêu: [Chúng nó đã có trí tuệ của con người, nhất định sẽ làm việc có trình tự một chút, tỷ như việc trước tiên cắt đường điện nước và hệ thống thông tin để ngăn chúng ta liên lạc với bên ngoài. Nếu hiện tại toàn thế giới đều gặp nạn thú triều thì chúng nó hẳn không cần vội vàng cắt hệ thống thông tin như vậy, rõ ràng là bên ngoài không xảy ra hiện tượng biến dị, mà cũng chẳng ai biết tình hình trong thành phố lúc này.
Nếu dựa theo suy đoán này, tiếp theo khả năng cao chúng sẽ tiếp tục ngăn cản con người bỏ chạy khỏi thành phố. Có một số tri thức chỉ con người mới hiểu, phải có con người thì chúng mới có thể xây dựng địa vị vững chắc nơi đây, bởi vậy chúng chắc chắn không thể giết hết toàn bộ con người mà sẽ tìm cách tập trung mọi người lại với nhau, giam giữ, lợi dụng họ…]
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lâm Dương Dương khi cúi đầu viết chữ, Chung Linh bỗng cảm thấy phong thái của cô ấy thật sự giống hệt anh trai. Không hổ là anh em ruột, dù bề ngoài đã bị thay đổi, biểu cảm vẫn như đúc cùng một khuôn, khi phân tích sự việc cũng đều vô cùng cẩn thận.
Nghĩ tới đó, Chung Linh không khỏi cong môi mỉm cười. Lâm Dương Dương mới viết được phân nửa lại thấy nụ cười kia, cô hơi nhíu mày, vẻ mặt hoang mang viết: [Sao vậy?].
Chung Linh vội vàng trả lời trên cuốn sổ của mình: [Không có gì, chỉ là thấy cậu với anh trai giống nhau quá.]
Đôi mắt Lâm Dương Dương tối đi.
Cô nhìn thoáng qua song cửa sổ. Mảnh trăng lưỡi liềm treo giữa tầng không, trời sáng rất mau, lúc này phía đường chân trời đã chuyển màu trắng bàng bạc, ánh sáng yếu ớt lướt qua gương mặt thiếu nữ, chiếu rọi tới đáy mắt cô đơn.
Trầm mặc nửa phút, Lâm Dương Dương tiếp tục viết lên cuốn sổ: [Tên của tớ là do anh trai đặt, anh ấy mong tớ sẽ luôn luôn vui vẻ hướng ngoại như mặt trời nhỏ, sưởi ấm những người xung quanh. Kết quả sau khi anh ấy chết, dù tớ có cố gắng thế nào thì bố mẹ cũng không cười một lần nào nữa. Kỳ thực tớ biết, tính cách tớ giống anh ấy từ trong xương tủy, chính mình còn chẳng vui vẻ nổi, làm sao có thể làm người khác cười?]
Thấy một câu nói vô ý của mình lại khiến Lâm Dương Dương nhớ lại chuyện không vui, Chung Linh luống cuống: [Thật ra tớ thấy rõ ràng từ sau khi cậu đến, anh trai cậu hoạt bát hơn trước nhiều! Thật đấy! Hồi trước tớ chưa bao giờ thấy anh ấy cười, sau khi cậu đến thì thỉnh thoảng sẽ cười một cái.]
Có lẽ đêm khuya thanh vắng dễ khiến người ta suy nghĩ miên man, hơn nữa viết tâm tình trên giấy dễ dàng hơn nói bằng miệng, Lâm Dương Dương suy nghĩ một chút, nhịn không được lại viết ra chút sầu lo: [Nhưng mà tớ với anh trai đã ở cùng nhau mấy ngày, có rất nhiều cơ hội để ngồi xuống tâm sự những chuyện tớ trải qua sau khi anh ấy chết, thế mà anh ấy chưa bao giờ hỏi, hoặc có lẽ anh ấy không dám đối mặt với những chuyện đó. Nếu cậu phát hiện anh tớ có tâm trạng bất thường gì thì nhớ nhắc tớ một câu, tớ rất lo cho anh ấy.]
Chung Linh ngẩn ra. Cô nhớ lại cảnh tượng khi bọn họ còn trong thế giới đầu tiên, bộ dạng Lâm Việt khi đè Phong Mặc xuống đất bắt hắn hát bài “Thỏ trắng nhỏ”, rốt cuộc đã hiểu Lâm Dương Dương muốn nói đến cái gì: [Được, tớ sẽ để ý. Nhưng mà tớ thấy tình trạng của anh ấy hiện tại tốt hơn nhiều rồi, rất ổn định. Chắc là vì có người thân là cậu đấy.]
Ổn định sao?
Lâm Dương Dương khẽ cười, khép cuốn sổ lại không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa. Cô chống cằm nhìn căn phòng mà anh trai và Phong Mặc đang nghỉ ngơi, bắt đầu suy nghĩ vài chuyện.
Chung Linh không quấy rầy cô, đứng dậy đi dò xét cửa ra vào tầng lầu họ đang ở. Nghe tiếng động, Giang Thủy Hàn duỗi người rồi cũng ôm thảm đuổi theo, lo cô bé đi một mình sẽ gặp nguy hiểm.
Bên cửa sổ chỉ còn lại Lâm Dương Dương còn đang ngồi trầm tư.
Cô nghĩ dù bệnh tình của anh trai có chuyển biến tốt thì nguyên nhân cũng không phải vì mình.
Công lao của Phong Mặc còn lớn hơn cô.
Mỗi khi bầu không khí đè nén đến cực điểm, Phong Mặc luôn có thể tìm ra cách “bắt nạt” Lâm Việt, khiến anh dù có căng thẳng cũng sẽ không đắm chìm trong những cảm xúc tiêu cực, cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều mà mắc kẹt trong trí nhớ của mình. Ngay cả việc hai người chơi game khi gác đêm vừa rồi cũng là do Phong Mặc đề xuất.
Hắn cũng đã chú ý tới điểm đặc biệt của anh cô?
Hễ rơi vào trạng thái chiến đấu, anh trai cô sẽ quên đi tất thảy đau khổ, sợ hãi, chỉ cần không cho anh được rảnh rỗi, anh sẽ không bị những cảm xúc tiêu cực quấn lấy nữa. Phong Mặc thoạt trông có vẻ không đáng tin, nhưng những việc hắn làm thật ra đều vô cùng hữu ích với Lâm Việt.
Nhận ra Chung Linh và Giang Thủy Hàn đã đi kiểm tra cửa ra vào, Lâm Dương Dương cũng tỉnh táo trở lại. Cô đứng dậy, núp bên vách tường quan sát tình hình xung quanh.
Mặt trời còn chưa mọc, những tia sáng mờ ảo nơi chân trời chưa đủ giúp người thấy rõ mọi thứ, nhưng những vật thể đang chuyển động vẫn tương đối nổi bật.
Đoàn người xuất hiện trên con đường phía xa khiến cô chú ý!
Với sức chiến đấu đã đạt tới 100 điểm, thị lực của cô mạnh hơn người bình thường rất nhiều, có thể nhìn rõ hình dáng những người cách xa vài trăm mét.
Dẫn đầu đội ngũ là ba “người” có chút đặc biệt.
Bọn họ đều là thú biến dị từ cấp hai trở lên, trong đó tên tóc đỏ đi chính giữa có vóc dáng giống người nhất, làn da cũng bóng loáng. Nó có một mái tóc đỏ rực như lửa, đôi lỗ tai dựng đứng, phía sau là một chiếc đuôi rất xù. Hai tên bên cạnh vẫn còn lộ khá rõ hình thú, tuy thân thể và khuôn mặt cơ bản đã mang hình dạng của người nhưng tứ chi lại mang đặc trưng của dã thú, có điều những đặc trưng này chưa đủ để phân biệt bọn họ rốt cuộc là động vật họ mèo hay họ chó, hơn nữa đặc điểm giới tính cũng không nổi bật, Lâm Dương Dương không thể xác định chúng là nam hay nữ.
Cô chỉ biết, những kẻ này hẳn không phải là người luân hồi, chúng là thú biến dị cấp cao.
Nếu dị năng của người luân hồi có thể tiến hóa, vậy thú biến dị cũng sẽ không chỉ có một cấp bậc duy nhất!
Lâm Dương Dương tất nhiên sẽ không bất ngờ về chuyện đó, thứ khiến cô ngạc nhiên là vật trong tay những con thú biến dị giả làm người kia: ba sợi dây dắt thú cưng.
Cuối những sợi dây này là ba người đang quỳ bò trên đất. Bọn họ đều mặc quần áo đẹp đẽ, mang bao tay và bao đầu gối, cổ đeo cổ dề, chầm chậm từng bước bò đi.
Trong ba người đó có hai thiếu nữ, họ thoạt trông đã hai mươi tuổi, vậy mà mái tóc lại được tạo kiểu vô cùng ngây thơ, khuôn mặt trát đầy son phấn, biểu cảm nực cười mà tuyệt vọng bi quan. Sợi dây trong tay tên thú biến dị tóc đỏ đi chính giữa lại dắt một người đàn ông trung niên vóc người mập mạp, mỗi lần ông ta nhấc chân đều có vẻ gian nan vất vả.
Tuy ba người đều đeo bao bảo vệ đầu gối, thế nhưng những chiếc bao này đã bị mài rách, để lại trên con đường họ bò qua những vệt máu dài. Bò thêm một lát, người đàn ông rốt cuộc quỳ rạp trên đất không tiến lên nữa, có lẽ thật sự đã kiệt sức rồi.
Chúng nó đang… dắt người đi dạo?
Thấy người đàn ông trung niên không chịu đi, tên thú biến dị tóc đỏ liền mắng mấy câu không rõ, sau đó một cước đạp thẳng vào khuôn mặt ông ta. Mặt người đàn ông bị đá đến biến dạng, ông ta rú lên thảm thiết, tiếng thét vang vọng giữa những tòa nhà cao tầng khiến người nghe phải giật mình hoảng sợ!
Tiếng kêu gào thê thiết vừa vang lên, tên tóc đỏ liền bực bội thò tay vào miệng người đàn ông khuấy một cái, cứ vậy phá hỏng dây thanh quản của ông ta. Người đàn ông lúc này đã không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, ông ta ôm nửa bên mặt trái bị đá vỡ xương đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Hơn nửa đêm lại dắt người đi dạo rồi hành hung tàn nhẫn, rốt cuộc chúng đang làm gì?
Lâm Dương Dương không dám lên tiếng cũng không dám tùy tiện hành động, chỉ sợ sẽ bị những tên thú biến dị phát hiện. Cô rón rén lùi về phía sau bức tường, không quan sát bọn chúng nữa.
Thế nhưng ngay khi khuôn mặt cô đã sắp khuất sau khung cửa, tên tóc đỏ cầm đầu nhóm thú kia đột ngột lạnh lùng trừng mắt, ném về phía cô ánh nhìn buốt giá sắc bén như dao!
Trái tim Lâm Dương Dương như rơi xuống, cô vội vã rụt lui thật nhanh, tránh xa cửa sổ!
Chớp mắt sau, một loạt mũi tên máu vùn vụt găm trúng ô cửa sổ thủy tinh cô vừa xuất hiện.
—
*Dây dắt thú cưng là dây này này.
Bình luận truyện