Trò Chơi Tận Thế
Quyển 5 - Chương 156: Cải tạo
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đáp án mà Lâm Việt nói ra khiến ba học sinh cấp hai hoàn toàn thất vọng!
Ánh mắt chúng nhìn anh hệt như đang nhìn một gã lừa đảo gà mờ, thái độ rõ ràng khinh miệt:
“Khu vui chơi?”
“Ông cố ý giả bộ sợ cái thứ đấy để lừa bọn tôi hả? Tưởng bọn tôi dễ dụ thế chắc!”
“Người bình thường nào lại đi sợ khu vui chơi? Tưởng là bọn tôi sẽ cho ông vào công viên trường chơi à? Nằm mơ!”
Lâm Việt không giải thích, chỉ dùng thái độ nghiêm túc kể lại một câu chuyện cho ba học sinh kia nghe…
“Có một hôm, tôi vừa tỉnh giấc thì phát hiện mình đang ở trong một vòng đu quay khổng lồ, trên đó có tổng cộng mười người. Cái vòng quay ấy không bền chắc chút nào, vách buồng đu quay bắt đầu rơi rụng lả tả…”
Câu chuyện được nhắc tới chính là thế giới dành cho người mới mà anh trải qua vào ngày đầu tiên tại Thế giới luân hồi.
Tàu lượn zombie, tay không chống lại đám quái vật mang súng, nhà ma đẫm máu, địa ngục ngựa gỗ, sân khấu kịch rối bằng xác người…
Ban đầu, ba học sinh vốn cảm thấy thật vô lý, cho rằng anh đang dựng chuyện.
Nhưng theo từng câu từng chữ nói ra, chính Lâm Việt cũng dần chìm vào hồi tưởng, tỉ mỉ nhớ lại một lượt toàn bộ sự việc. Bởi nhớ tới Chung Linh, trong mắt anh cũng dâng lên nỗi đau thương, mà cảm xúc là thứ không cách nào ngụy tạo, dù có kỹ năng diễn xuất cao siêu đến mấy cũng không thể diễn ra một cách hoàn hảo.
Tả thực, chi tiết, tình cảm chân thành, diễn biến vừa kích thích vừa biến thái, mấy đứa nhóc rốt cuộc đã bị hấp dẫn. Cả ba chăm chú nhìn Lâm Việt, say sưa nghe anh kể chuyện, nghe tới đoạn kích động còn lộ ra một loạt biểu cảm nhỏ: nhíu mày, cắn môi, nhếch mép, siết chặt nắm tay…
Tuy tất cả đều là sự thực, nhưng trước mặt các NPC, Lâm Việt đương nhiên vẫn cần phải chỉnh sửa đôi chút tránh cho bọn chúng không hiểu nổi: “Đây không phải là chuyện thật mà là cơn ác mộng mà ngày nào tôi cũng mơ thấy, dằn vặt tôi từ nhỏ đến lớn, lần nào tôi cũng giật mình tỉnh lại ngay vào thời điểm gánh xiếc bốc cháy… Nếu các em không phạt tôi theo cách này thì tôi có thể cho các em vài món đồ tốt, mấy thứ đó không tìm được trong trường đâu.”
Lâm Việt một đêm không ngủ vốn đã mệt mỏi khó gượng, khuôn mặt phờ phạc ấy trái lại rất hợp với câu chuyện mà anh vừa kể, thực khiến người ta tưởng rằng đó là bộ dạng của một người bị ác mộng hành hạ liên miên, mỗi một tế bào đều đang kêu than khốn khổ.
Với cách kể chuyện nửa thật nửa giả này, dù là người trưởng thành giỏi nhìn mặt đoán ý cũng không phân biệt nổi, huống hồ chỉ là mấy đứa trẻ từ nhỏ đến lớn bị nhốt trong trường học.
Hơn nữa bọn chúng còn lười suy xét, vậy nên chúng tin lời giải thích của anh.
Tuy chúng tin “cảnh ngộ” của Lâm Việt, vừa rồi khi nghe chuyện cũng thường vô thức tự tưởng tượng những đau đớn khổ sở đó rơi xuống bản thân mình, nhưng như vậy không có nghĩa chúng sẽ biết cái gọi là “đồng cảm”.
Ngược lại, sau một lát trấn tĩnh, chúng trở nên càng thêm hưng phấn!
Nam sinh duy nhất trong nhóm nhìn chằm chằm vào Lâm Việt: “Nếu là ác mộng của thầy, vậy bọn em sẽ biến ác mộng thành sự thật nhé, thầy thấy sao?”
Nữ sinh vóc dáng hơi cao lập tức hưng phấn phụ họa: “Được được! Toàn là mấy trò chơi bình thường thôi, trong khu vui chơi của trường có cả!”
Nữ sinh thấp bé vẫn giữ ham muốn thô bạo và cách nghĩ vặn vẹo như cũ. Cô ta híp mắt nhìn Lâm Việt, thái độ lúc này tựa hồ còn hung tàn hơn khi cô ta nói muốn xẻ XX của anh thành sợi: “Thế nhưng… phạt thầy thôi thì hơi chán nhỉ? Em cũng muốn tự mình chơi thử cái trò chơi thầy nói, không bằng thầy làm một cái khu vui chơi giống hệt như thầy tả đi? Nhất định phải có hiệu quả thật kích thích nhưng không được nguy hiểm nhé.”
Nữ sinh cao hơn chỉ là kẻ ba phải, nghe cô bạn thấp bé nói có vẻ thú vị, cô ta lập tức nghiêng về phía đó: “Được được! Ba chúng ta mỗi người chọn một trò cho ông ta làm!”
Nam sinh cũng chấp nhận: “… Sau khi làm xong thì ông ta sẽ là người thử đầu tiên, để đảm bảo an toàn ấy.”
Cả ba đã ra quyết định, phạt Lâm Việt phải cải tạo khu vui chơi trong trường cho chúng, cũng phải tự mình kiểm tra độ an toàn của các thiết bị.
Lâm Việt mặt không đổi sắc, trầm tư một lát rồi đồng ý.
Anh hao tốn biết bao công sức mới thổi phồng được bầu không khí này, quả nhiên suy nghĩ của ba đứa trẻ kia đã bị ảnh hưởng, cuối cùng đưa ra một quyết định thống nhất.
Mà chỉ cần quy tất cả ý tưởng của bọn chúng vào khu vui chơi, anh nghĩ bất kể nội dung hình phạt là gì, mình đều có thể giải quyết.
Từ đầu tới cuối ba học sinh đều không liếc tới Sứ giả bích và các đồng đội của anh, cứ như hoàn toàn không nhìn thấy họ, bởi vậy anh cũng không thương lượng với bốn người khác nửa câu.
Nhân lúc ba đứa nhóc đang thảo luận xem nên chọn trò chơi nào, Lâm Việt đảo mắt lướt qua phía mấy người Phong Mặc. Sứ giả bích rõ ràng không hài lòng với quyết định của các học sinh lắm, nó trợn mắt oán giận: “Con mẹ nó ta muốn xem XX của ngươi bị xắt sợi hơn cơ! Chả hấp dẫn gì cả!”
Đáng tiếc nó không thể can thiệp vào lựa chọn của NPC, cũng không có cách ngăn cản Lâm Việt trò chuyện với chúng. Mà bởi đề tài “sợ thứ gì” này là do chính NPC gợi lên trước, không tính là do Lâm Việt dẫn dắt, hành động của anh căn bản chẳng có nửa kẽ hở nào.
Bốn người đứng một bên đều thở phào nhẹ nhõm. Lâm Việt có thẻ không gian cộng thêm 100 điểm sức chiến đấu, loại công việc như cải tạo khu trò chơi sẽ chẳng làm khó được anh.
Phong Mặc cười vẫy tay với Lâm Việt, dùng khẩu hình nói: “Chơi vui vẻ nhé.”
Lâm Việt dở khóc dở cười, quay đi không đáp.
Chơi cái đầu cậu… Cũng chỉ có đồ biến thái như Phong Mặc mới cảm thấy hình phạt này là một trò chơi.
Ừm… Nói như vậy… Ba đứa trẻ choai choai kia kỳ thực cũng biến thái y như hắn, bởi bọn chúng đều rất thích thú với trò chơi này.
Ba học sinh tụm lại một góc bàn bạc chốc lát, xác định hạng mục cải tạo của mình.
Tàu lượn zombie. Địa ngục ngựa gỗ. Sân khấu kịch rối bằng xác người.
Quy định của ngôi trường này là bất kể học sinh đạt hạng nhất khối đưa ra yêu cầu gì với giáo viên, chỉ cần nằm trong phạm vi khả năng của trường thì yêu cầu đó có thể thực hiện, bởi vậy cải tạo khu vui chơi cũng không phải chuyện hiếm lạ. Ba học sinh gọi điện tới văn phòng của hiệu trưởng thương lượng một chút, chẳng tốn bao nhiêu công sức đã được đồng ý.
Lâm Việt theo ba thiếu niên thiếu nữ tới khu vui chơi trong khuôn viên trường.
Khu giải trí này nằm tại góc tây bắc của trường học, nấp trong một ngọn núi giả và một rừng cây, nhìn từ xa chỉ có thể thấy nửa vòng đu quay khổng lồ đang chậm rãi chuyển động.
Vì cần cải tạo các trò chơi, nhà trường đã thông báo cho bảo vệ phong tỏa toàn bộ khu vực, cả sân chơi rộng lớn chỉ có Lâm Việt và ba học sinh được phép vào.
Các lối đi trong khu vui chơi đều ráp từ ván gỗ, ba đứa nhóc chạy trước dẫn đường, cười cười nói nói đầy phấn khích.
Lâm Việt theo sau bọn chúng, không nhanh không chậm tiến sâu vào bên trong.
Gió mát từ cánh rừng thổi tới, từng tán lá cây rung động theo gió, phong cảnh tuyệt đẹp, không gian yên tĩnh. Nếu lúc này có người chụp cho bọn họ một tấm hình, chắc hẳn hình ảnh đó sẽ rất giống cảnh tượng một nhóm người đi chơi xuân, bầu không khí tỏa ra vài phần tươi sáng.
Đáng tiếc nội dung trò chuyện trong miệng ba thiếu niên thiếu nữ lại không hề liên quan tới hai chữ “tươi sáng”.
Bọn chúng đang mong ngóng muốn xem các trò chơi sau khi được nâng cấp sẽ máu me kinh khủng tới mức nào.
Lâm Việt cứ nối bước ba học sinh leo lên, cuối cùng leo tới đỉnh núi.
Không còn cây cối chắn tầm nhìn, một cỗ tàu lượn sừng sững nằm trước mắt họ.
Tàu lượn của ngôi trường này không giống trong những công viên giải trí khác, nó được chế tạo hoàn toàn bằng gỗ.
Gỗ thật điêu khắc thành hình dạng khung xương khủng long, bộ xương khổng lồ nằm úp sấp trong lòng núi. Đi qua cửa vào đặt tại phần mõm há to, đoàn tàu sẽ tiến tiếp vào khoang miệng, cổ họng, lồng ngực rồi bắt đầu trèo lên phía trên, sau khi lượn một vòng lớn 360 độ, đoàn tàu thoát ra từ phần xương cột sống, trượt theo cột sống xuống đuôi, giữa đường còn có vài khúc cua gấp được bố trí trên tứ chi của bộ xương vĩ đại.
Nữ sinh dáng cao đã chọn trò chơi này có vẻ vô cùng hưng phấn, chỉ vào tuyến đường ray của tàu siêu tốc, hỏi: “Tàu lượn zombie! Cái này phải làm thế nào? Làm sao mới được?”
Lâm Việt cũng có chút bế tắc.
Vừa phải đảm bảo an toàn của học sinh vừa phải tái hiện lại trải nghiệm của anh khi trước, đó cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nếu muốn trói zombie thật lên thì kỳ thực không khó. Zombie sao? Trong trường này có sẵn! Chỉ cần cướp được thi thể con mèo xác sống thì cần bao nhiêu zombie sẽ có bấy nhiêu, cho toàn bộ học sinh của trường hóa zombie cũng không thành vấn đề.
Nghĩ tới đây, Lâm Việt trái lại bỗng nảy sinh chút cảm xúc quá khích, thật muốn biến trọn ngôi trường này – cả giáo viên lẫn học sinh – thành xác sống.
Ý nghĩ chỉ mới thoáng qua đã bị anh kịp thời kiềm lại.
Khi ở KTV lúc trước anh đã can thiệp vào chuyện các NPC dẫn đến tình huống không có đủ NPC cho Sứ giả bích chơi, chiếc hộp kia liền nóng nảy chuyển dời họ tới nơi khác, hơn nữa bối cảnh trường học này còn ác liệt, khó thích ứng hơn KTV đó. Hiện tại họ vất vả lắm mới hiểu được quy tắc của nơi đây, đang bắt đầu dần thích nghi, giờ nếu lại tùy tiện phá hỏng nó thì chưa biết kế tiếp chiếc hộp đen tối ấy còn ném họ tới nơi nào.
Anh cảm thấy thật ra họ còn có thể dừng lại ở không gian trường học thêm một chút. Hơn nữa tuy đa số NPC đã thối nát tận xương, nhưng không phải vẫn có một phần nhỏ còn giữ được lương thiện sao? Quyết đuổi tận giết tuyệt họ cũng không phải hành vi lý trí.
Tàu lượn zombie à…
Lâm Việt ngẩng nhìn cỗ xe siêu tốc trên đầu, bóp cằm đăm chiêu: “Để tôi nghĩ chút đã.”
Nữ sinh cao cao vui vẻ lôi giấy bút trong túi xách ra, đưa cho anh: “Thầy cứ nghĩ đi, cần dụng cụ máy móc gì thầy viết hết ra, bọn em sẽ bảo hiệu trưởng chuyển tới!”
Trong lúc Lâm Việt viết viết vẽ vẽ, thiếu nữ đó vẫn luôn ở bên cạnh tò mò quan sát.
Hai học sinh nam nữ khác lại có vẻ không mấy hứng thú, bỏ sang một bên không rõ đang thầm thì to nhỏ chuyện gì. Cả hai càng nói càng vui, lát sau đã cùng cười nghiêng ngả, tay chân cũng bắt đầu mờ ám lần mò trên cơ thể đối phương.
Một lát sau nữa… Lâm Việt liền thấy hai bọn chúng chui vào bụi rậm gần đó. Chẳng mấy chốc, tiếng thở dốc và tiếng kêu rên từ lùm cỏ văng vẳng vọng lại, khó nghe vô cùng.
Âm thanh mà đôi nam nữ nhỏ tuổi phát ra khiến Lâm Việt có chút mất tập trung, đồng thời cũng không khỏi phẫn nộ.
Hai đứa nhóc đó chỉ ở cách họ có mười mét thôi, cứ thế mà… làm rồi?
Một đứa lớp tám, một đứa lớp chín, trong mắt người đàn ông gần ba mươi như Lâm Việt, bọn chúng rõ ràng còn non nớt đến đáng sợ.
Vậy mà hai đứa bé như thế lại có thể làm chuyện ấy ngay trước mặt người khác không chút e dè, chuyện này khiến anh cảm thấy thật… ghê tởm.
Đáp án mà Lâm Việt nói ra khiến ba học sinh cấp hai hoàn toàn thất vọng!
Ánh mắt chúng nhìn anh hệt như đang nhìn một gã lừa đảo gà mờ, thái độ rõ ràng khinh miệt:
“Khu vui chơi?”
“Ông cố ý giả bộ sợ cái thứ đấy để lừa bọn tôi hả? Tưởng bọn tôi dễ dụ thế chắc!”
“Người bình thường nào lại đi sợ khu vui chơi? Tưởng là bọn tôi sẽ cho ông vào công viên trường chơi à? Nằm mơ!”
Lâm Việt không giải thích, chỉ dùng thái độ nghiêm túc kể lại một câu chuyện cho ba học sinh kia nghe…
“Có một hôm, tôi vừa tỉnh giấc thì phát hiện mình đang ở trong một vòng đu quay khổng lồ, trên đó có tổng cộng mười người. Cái vòng quay ấy không bền chắc chút nào, vách buồng đu quay bắt đầu rơi rụng lả tả…”
Câu chuyện được nhắc tới chính là thế giới dành cho người mới mà anh trải qua vào ngày đầu tiên tại Thế giới luân hồi.
Tàu lượn zombie, tay không chống lại đám quái vật mang súng, nhà ma đẫm máu, địa ngục ngựa gỗ, sân khấu kịch rối bằng xác người…
Ban đầu, ba học sinh vốn cảm thấy thật vô lý, cho rằng anh đang dựng chuyện.
Nhưng theo từng câu từng chữ nói ra, chính Lâm Việt cũng dần chìm vào hồi tưởng, tỉ mỉ nhớ lại một lượt toàn bộ sự việc. Bởi nhớ tới Chung Linh, trong mắt anh cũng dâng lên nỗi đau thương, mà cảm xúc là thứ không cách nào ngụy tạo, dù có kỹ năng diễn xuất cao siêu đến mấy cũng không thể diễn ra một cách hoàn hảo.
Tả thực, chi tiết, tình cảm chân thành, diễn biến vừa kích thích vừa biến thái, mấy đứa nhóc rốt cuộc đã bị hấp dẫn. Cả ba chăm chú nhìn Lâm Việt, say sưa nghe anh kể chuyện, nghe tới đoạn kích động còn lộ ra một loạt biểu cảm nhỏ: nhíu mày, cắn môi, nhếch mép, siết chặt nắm tay…
Tuy tất cả đều là sự thực, nhưng trước mặt các NPC, Lâm Việt đương nhiên vẫn cần phải chỉnh sửa đôi chút tránh cho bọn chúng không hiểu nổi: “Đây không phải là chuyện thật mà là cơn ác mộng mà ngày nào tôi cũng mơ thấy, dằn vặt tôi từ nhỏ đến lớn, lần nào tôi cũng giật mình tỉnh lại ngay vào thời điểm gánh xiếc bốc cháy… Nếu các em không phạt tôi theo cách này thì tôi có thể cho các em vài món đồ tốt, mấy thứ đó không tìm được trong trường đâu.”
Lâm Việt một đêm không ngủ vốn đã mệt mỏi khó gượng, khuôn mặt phờ phạc ấy trái lại rất hợp với câu chuyện mà anh vừa kể, thực khiến người ta tưởng rằng đó là bộ dạng của một người bị ác mộng hành hạ liên miên, mỗi một tế bào đều đang kêu than khốn khổ.
Với cách kể chuyện nửa thật nửa giả này, dù là người trưởng thành giỏi nhìn mặt đoán ý cũng không phân biệt nổi, huống hồ chỉ là mấy đứa trẻ từ nhỏ đến lớn bị nhốt trong trường học.
Hơn nữa bọn chúng còn lười suy xét, vậy nên chúng tin lời giải thích của anh.
Tuy chúng tin “cảnh ngộ” của Lâm Việt, vừa rồi khi nghe chuyện cũng thường vô thức tự tưởng tượng những đau đớn khổ sở đó rơi xuống bản thân mình, nhưng như vậy không có nghĩa chúng sẽ biết cái gọi là “đồng cảm”.
Ngược lại, sau một lát trấn tĩnh, chúng trở nên càng thêm hưng phấn!
Nam sinh duy nhất trong nhóm nhìn chằm chằm vào Lâm Việt: “Nếu là ác mộng của thầy, vậy bọn em sẽ biến ác mộng thành sự thật nhé, thầy thấy sao?”
Nữ sinh vóc dáng hơi cao lập tức hưng phấn phụ họa: “Được được! Toàn là mấy trò chơi bình thường thôi, trong khu vui chơi của trường có cả!”
Nữ sinh thấp bé vẫn giữ ham muốn thô bạo và cách nghĩ vặn vẹo như cũ. Cô ta híp mắt nhìn Lâm Việt, thái độ lúc này tựa hồ còn hung tàn hơn khi cô ta nói muốn xẻ XX của anh thành sợi: “Thế nhưng… phạt thầy thôi thì hơi chán nhỉ? Em cũng muốn tự mình chơi thử cái trò chơi thầy nói, không bằng thầy làm một cái khu vui chơi giống hệt như thầy tả đi? Nhất định phải có hiệu quả thật kích thích nhưng không được nguy hiểm nhé.”
Nữ sinh cao hơn chỉ là kẻ ba phải, nghe cô bạn thấp bé nói có vẻ thú vị, cô ta lập tức nghiêng về phía đó: “Được được! Ba chúng ta mỗi người chọn một trò cho ông ta làm!”
Nam sinh cũng chấp nhận: “… Sau khi làm xong thì ông ta sẽ là người thử đầu tiên, để đảm bảo an toàn ấy.”
Cả ba đã ra quyết định, phạt Lâm Việt phải cải tạo khu vui chơi trong trường cho chúng, cũng phải tự mình kiểm tra độ an toàn của các thiết bị.
Lâm Việt mặt không đổi sắc, trầm tư một lát rồi đồng ý.
Anh hao tốn biết bao công sức mới thổi phồng được bầu không khí này, quả nhiên suy nghĩ của ba đứa trẻ kia đã bị ảnh hưởng, cuối cùng đưa ra một quyết định thống nhất.
Mà chỉ cần quy tất cả ý tưởng của bọn chúng vào khu vui chơi, anh nghĩ bất kể nội dung hình phạt là gì, mình đều có thể giải quyết.
Từ đầu tới cuối ba học sinh đều không liếc tới Sứ giả bích và các đồng đội của anh, cứ như hoàn toàn không nhìn thấy họ, bởi vậy anh cũng không thương lượng với bốn người khác nửa câu.
Nhân lúc ba đứa nhóc đang thảo luận xem nên chọn trò chơi nào, Lâm Việt đảo mắt lướt qua phía mấy người Phong Mặc. Sứ giả bích rõ ràng không hài lòng với quyết định của các học sinh lắm, nó trợn mắt oán giận: “Con mẹ nó ta muốn xem XX của ngươi bị xắt sợi hơn cơ! Chả hấp dẫn gì cả!”
Đáng tiếc nó không thể can thiệp vào lựa chọn của NPC, cũng không có cách ngăn cản Lâm Việt trò chuyện với chúng. Mà bởi đề tài “sợ thứ gì” này là do chính NPC gợi lên trước, không tính là do Lâm Việt dẫn dắt, hành động của anh căn bản chẳng có nửa kẽ hở nào.
Bốn người đứng một bên đều thở phào nhẹ nhõm. Lâm Việt có thẻ không gian cộng thêm 100 điểm sức chiến đấu, loại công việc như cải tạo khu trò chơi sẽ chẳng làm khó được anh.
Phong Mặc cười vẫy tay với Lâm Việt, dùng khẩu hình nói: “Chơi vui vẻ nhé.”
Lâm Việt dở khóc dở cười, quay đi không đáp.
Chơi cái đầu cậu… Cũng chỉ có đồ biến thái như Phong Mặc mới cảm thấy hình phạt này là một trò chơi.
Ừm… Nói như vậy… Ba đứa trẻ choai choai kia kỳ thực cũng biến thái y như hắn, bởi bọn chúng đều rất thích thú với trò chơi này.
Ba học sinh tụm lại một góc bàn bạc chốc lát, xác định hạng mục cải tạo của mình.
Tàu lượn zombie. Địa ngục ngựa gỗ. Sân khấu kịch rối bằng xác người.
Quy định của ngôi trường này là bất kể học sinh đạt hạng nhất khối đưa ra yêu cầu gì với giáo viên, chỉ cần nằm trong phạm vi khả năng của trường thì yêu cầu đó có thể thực hiện, bởi vậy cải tạo khu vui chơi cũng không phải chuyện hiếm lạ. Ba học sinh gọi điện tới văn phòng của hiệu trưởng thương lượng một chút, chẳng tốn bao nhiêu công sức đã được đồng ý.
Lâm Việt theo ba thiếu niên thiếu nữ tới khu vui chơi trong khuôn viên trường.
Khu giải trí này nằm tại góc tây bắc của trường học, nấp trong một ngọn núi giả và một rừng cây, nhìn từ xa chỉ có thể thấy nửa vòng đu quay khổng lồ đang chậm rãi chuyển động.
Vì cần cải tạo các trò chơi, nhà trường đã thông báo cho bảo vệ phong tỏa toàn bộ khu vực, cả sân chơi rộng lớn chỉ có Lâm Việt và ba học sinh được phép vào.
Các lối đi trong khu vui chơi đều ráp từ ván gỗ, ba đứa nhóc chạy trước dẫn đường, cười cười nói nói đầy phấn khích.
Lâm Việt theo sau bọn chúng, không nhanh không chậm tiến sâu vào bên trong.
Gió mát từ cánh rừng thổi tới, từng tán lá cây rung động theo gió, phong cảnh tuyệt đẹp, không gian yên tĩnh. Nếu lúc này có người chụp cho bọn họ một tấm hình, chắc hẳn hình ảnh đó sẽ rất giống cảnh tượng một nhóm người đi chơi xuân, bầu không khí tỏa ra vài phần tươi sáng.
Đáng tiếc nội dung trò chuyện trong miệng ba thiếu niên thiếu nữ lại không hề liên quan tới hai chữ “tươi sáng”.
Bọn chúng đang mong ngóng muốn xem các trò chơi sau khi được nâng cấp sẽ máu me kinh khủng tới mức nào.
Lâm Việt cứ nối bước ba học sinh leo lên, cuối cùng leo tới đỉnh núi.
Không còn cây cối chắn tầm nhìn, một cỗ tàu lượn sừng sững nằm trước mắt họ.
Tàu lượn của ngôi trường này không giống trong những công viên giải trí khác, nó được chế tạo hoàn toàn bằng gỗ.
Gỗ thật điêu khắc thành hình dạng khung xương khủng long, bộ xương khổng lồ nằm úp sấp trong lòng núi. Đi qua cửa vào đặt tại phần mõm há to, đoàn tàu sẽ tiến tiếp vào khoang miệng, cổ họng, lồng ngực rồi bắt đầu trèo lên phía trên, sau khi lượn một vòng lớn 360 độ, đoàn tàu thoát ra từ phần xương cột sống, trượt theo cột sống xuống đuôi, giữa đường còn có vài khúc cua gấp được bố trí trên tứ chi của bộ xương vĩ đại.
Nữ sinh dáng cao đã chọn trò chơi này có vẻ vô cùng hưng phấn, chỉ vào tuyến đường ray của tàu siêu tốc, hỏi: “Tàu lượn zombie! Cái này phải làm thế nào? Làm sao mới được?”
Lâm Việt cũng có chút bế tắc.
Vừa phải đảm bảo an toàn của học sinh vừa phải tái hiện lại trải nghiệm của anh khi trước, đó cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nếu muốn trói zombie thật lên thì kỳ thực không khó. Zombie sao? Trong trường này có sẵn! Chỉ cần cướp được thi thể con mèo xác sống thì cần bao nhiêu zombie sẽ có bấy nhiêu, cho toàn bộ học sinh của trường hóa zombie cũng không thành vấn đề.
Nghĩ tới đây, Lâm Việt trái lại bỗng nảy sinh chút cảm xúc quá khích, thật muốn biến trọn ngôi trường này – cả giáo viên lẫn học sinh – thành xác sống.
Ý nghĩ chỉ mới thoáng qua đã bị anh kịp thời kiềm lại.
Khi ở KTV lúc trước anh đã can thiệp vào chuyện các NPC dẫn đến tình huống không có đủ NPC cho Sứ giả bích chơi, chiếc hộp kia liền nóng nảy chuyển dời họ tới nơi khác, hơn nữa bối cảnh trường học này còn ác liệt, khó thích ứng hơn KTV đó. Hiện tại họ vất vả lắm mới hiểu được quy tắc của nơi đây, đang bắt đầu dần thích nghi, giờ nếu lại tùy tiện phá hỏng nó thì chưa biết kế tiếp chiếc hộp đen tối ấy còn ném họ tới nơi nào.
Anh cảm thấy thật ra họ còn có thể dừng lại ở không gian trường học thêm một chút. Hơn nữa tuy đa số NPC đã thối nát tận xương, nhưng không phải vẫn có một phần nhỏ còn giữ được lương thiện sao? Quyết đuổi tận giết tuyệt họ cũng không phải hành vi lý trí.
Tàu lượn zombie à…
Lâm Việt ngẩng nhìn cỗ xe siêu tốc trên đầu, bóp cằm đăm chiêu: “Để tôi nghĩ chút đã.”
Nữ sinh cao cao vui vẻ lôi giấy bút trong túi xách ra, đưa cho anh: “Thầy cứ nghĩ đi, cần dụng cụ máy móc gì thầy viết hết ra, bọn em sẽ bảo hiệu trưởng chuyển tới!”
Trong lúc Lâm Việt viết viết vẽ vẽ, thiếu nữ đó vẫn luôn ở bên cạnh tò mò quan sát.
Hai học sinh nam nữ khác lại có vẻ không mấy hứng thú, bỏ sang một bên không rõ đang thầm thì to nhỏ chuyện gì. Cả hai càng nói càng vui, lát sau đã cùng cười nghiêng ngả, tay chân cũng bắt đầu mờ ám lần mò trên cơ thể đối phương.
Một lát sau nữa… Lâm Việt liền thấy hai bọn chúng chui vào bụi rậm gần đó. Chẳng mấy chốc, tiếng thở dốc và tiếng kêu rên từ lùm cỏ văng vẳng vọng lại, khó nghe vô cùng.
Âm thanh mà đôi nam nữ nhỏ tuổi phát ra khiến Lâm Việt có chút mất tập trung, đồng thời cũng không khỏi phẫn nộ.
Hai đứa nhóc đó chỉ ở cách họ có mười mét thôi, cứ thế mà… làm rồi?
Một đứa lớp tám, một đứa lớp chín, trong mắt người đàn ông gần ba mươi như Lâm Việt, bọn chúng rõ ràng còn non nớt đến đáng sợ.
Vậy mà hai đứa bé như thế lại có thể làm chuyện ấy ngay trước mặt người khác không chút e dè, chuyện này khiến anh cảm thấy thật… ghê tởm.
Bình luận truyện