Trò Chơi Tận Thế
Quyển 5 - Chương 158: Hộp X2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi còn sống, Lâm Việt vẫn thường tham gia xây dựng các công trình tại chiến khu. Bản thiết kế càng lúc càng thêm chi tiết, anh cũng đã có suy tính về những điểm cải tạo cụ thể.
Trong lúc anh bận rộn, nữ sinh dáng cao đã liên lạc với nhà trường, nhờ chuyển tới một đống vật liệu xây dựng mà anh cần.
Lâm Việt mang theo nguyên vật liệu bò lên tàu lượn, cầm dụng cụ bắt đầu tập trung vào phần việc chính.
Anh cố ý không thể hiện ra năng lực vượt xa người thường của mình, giả bộ hì hục cưa gỗ, thở hổn hển khiêng đồ. Quá trình này nhàm chán hơn nhiều so với tưởng tượng của ba học sinh, xem một lát đã nản, hơn nữa chúng cũng chẳng có ý định hỗ trợ, cảm xúc hưng phấn nhiệt tình trước đó nhanh chóng tiêu tan không còn bao nhiêu.
Bọn chúng mặc cho Lâm Việt tự xoay sở với trò tàu lượn siêu tốc, bỏ đi chơi các trò chơi khác. Hiện tại ở khu giải trí này chỉ có bốn người, có thể vui chơi thỏa thích một lần!
Đợi ba học sinh rời khỏi đó, Lâm Việt yên lặng cắt đứt hệ thống giám sát trong khu vực. Thủ tiêu xong tất cả máy móc, lúc này anh mới bắt đầu phát huy toàn bộ sức lực vào việc nâng cấp trò chơi.
Tấm thẻ không gian và sức mạnh vượt trội có tác dụng rất lớn, giúp anh có thể thực hiện việc cải tạo một cách nhẹ nhàng. Anh cũng không muốn để lộ năng lực đó trước mắt các NPC này, hiện giờ vẫn chưa biết họ sẽ còn bị nhốt tại đây bao lâu, vậy nên nếu bị phát hiện chỉ e rằng các NPC sẽ đưa ra những yêu cầu càng thêm quá đáng, tới lúc đó sẽ không dễ ứng phó.
Sau khi ba thiếu niên thiếu nữ chơi trò tháp rơi tự do đến lần thứ sáu, Lâm Việt cũng đã hoàn thành công việc của mình.
Nhìn bề ngoài, đoàn tàu lượn mới không khác gì với các tàu lượn thông thường, nhưng trên các chỗ ngồi bên trái đều có viết hai chữ “zombie”. Một hàng ghế có hai chỗ, người ngồi phía bên trái sẽ sắm vai xác sống, mỗi ghế cũng có thêm một sợi thừng làm dây bảo hiểm.
Quy tắc trò chơi là hai người ngồi cùng hàng phải ẩu đả lẫn nhau trong vòng một phút, mục tiêu của học sinh bình thường sẽ là gạt đai an toàn chắn trước ngực học sinh đóng vai zombie ra.
Nếu trong vòng một phút tháo được đai an toàn của “zombie”, “zombie” sẽ bị bật khỏi ghế, treo bên thành tàu. Ngược lại nếu không làm được, kẻ phải chịu hình phạt bắn ra ngoài sẽ là học sinh ở ghế bên phải.
Dây thừng bảo hiểm rất chắc chắn, có thể đảm bảo họ sẽ không chết. Mỗi bên ghế tàu đều gắn thêm lớp mút bảo vệ rộng nửa mét, dù người trên tàu có bị hất ra cũng hầu như chỉ va đập vào tầng lót mềm này, trên thành tàu còn có nơi bám tay, tuy vẫn có thể bị đập đau hay trật khớp nhưng không thể chết. Mỗi người chơi sẽ đeo vài túi máu giả trên cơ thể, khi bị đè ép túi sẽ vỡ tan, “máu” phun tung tóe, rất dễ tạo thành cảnh tượng “máu chảy thành sông”. Những khúc cua có khả năng va chạm cũng đều đã được anh đẽo gọt.
Xây dựng xong xuôi, Lâm Việt tiếp tục với bản vẽ cải tạo vòng quay ngựa gỗ và trò kịch rối bằng xác người.
Bản thiết kế vừa hoàn thành, ba học sinh cũng trở lại. Bọn chúng đã chơi chán trò tháp rơi tự do, định tới kiểm tra tiến độ của anh.
Thấy Lâm Việt cải tạo xong tàu lượn siêu tốc nhanh như vậy, ba đứa nhóc đều vô cùng kinh ngạc. Có điều bọn chúng chưa từng có kinh nghiệm về việc xây dựng, cũng không có khái niệm gì về thời gian thi công, còn tưởng đây là tốc độ bình thường.
Lâm Việt giải thích sơ lược về luật chơi của tàu lượn siêu tốc đã được nâng cấp. Nghe nói không có zombie thật cũng không có người chết, thiếu nữ dáng cao dường như hơi thất vọng, nhưng tốt xấu vẫn sẽ có “máu chảy thành sông”, chỉ cần còn giữ được điểm đó thì cô ta hài lòng.
Lâm Việt vẫn khá yên tâm với những phần mình đã sửa chữa, không hề sợ hãi ngồi vào ghế, thắt chặt sợi thừng bảo hiểm có thể kéo dài tới một mét rưỡi.
Ba NPC khởi động động cơ, tàu lượn chậm chạp bò lên, từ từ tiến vào “cổ họng” của bộ xương khủng long.
Khi đoàn tàu chạy tới con dốc ngắn đầu tiên, tuy ngoài mặt Lâm Việt vẫn không chút dao động nhưng trong lòng đã âm thầm kêu lên “không ổn”!
Tiêu rồi, anh đã đánh giá thấp sức mạnh của quán tính rồi. Chỉ là một đoạn dốc nhỏ mà anh đã không cách nào ngồi vững trong ghế, thậm chí suýt bị hất văng ra.
Chiếu theo tình hình này, tiếp đó anh sẽ phải gánh chịu ba phút bị quăng đập điên cuồng!
Không được, không thể để cho ba đứa nhóc kia phát hiện ra vấn đề này, nếu không… sẽ phải làm lại…
Lâm Việt nắm chặt tay vịn mà mình vừa gắn thêm, khảm chặt ngón tay vào đó.
Mười đầu ngón tay xuyên thủng tầng đệm mút, cắm sâu vào tay vịn gỗ. Sau khi cố định được cả hai tay, anh coi như đã hợp làm một với toa tàu, không còn dễ bị hất đi nữa.
Vững vàng lao qua đoạn đường rung lắc nhất, vượt một loạt khúc cua 720 độ ngoằn ngoèo, hành trình còn lại tương đối ổn định, anh liền lặng lẽ rút ngón tay ra khỏi tay vịn.
Anh tỏ vẻ kiệt sức, giả bộ bị quăng quật vài cú khiến túi chất lỏng trên mình vỡ tan, toàn thân nhuộm “máu”.
Khi mới bắt đầu, thấy Lâm Việt chẳng có vấn đề gì, ba NPC học sinh còn cảm thấy thật vô vị. Vậy nhưng nhờ kích thích thị giác, chúng rốt cuộc đã lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Lâm Việt nhảy khỏi tàu, “mệt mỏi rã rời” ngồi sụp trên đất thở hổn hển, lau vết đỏ sẫm trên mặt.
Ba NPC kia đứng bên cạnh bộ xương khủng long, nóng lòng muốn thử.
“Tớ cũng muốn chơi! Trông cũng ra gì thật đấy nhỉ?”
“Nhưng mà ít người chơi thì chán lắm!”
“Đúng, đợi nâng cấp xong hết chúng ta sẽ cùng chơi với mấy đứa khác nữa, thế mới vui!”
“Chuẩn đấy, nếu chỉ có ba chúng ta thì sẽ phải có người bị thương, tớ không thích bị văng ra lắm, trông cứ đau đau.”
“Nói cũng phải, với lại lúc nãy nhiều “máu” văng ra quá, chỗ ngồi hơi bẩn, thôi hôm nay không chơi nữa.”
Nhìn bọn chúng lựa chọn vài trò mới khai trương trong khu giải trí rồi chạy đi, Lâm Việt thở phào nhẹ nhõm.
Thật may, nếu chúng đòi chơi ngay bây giờ, chút sơ suất của anh sẽ bại lộ.
Lâm Việt lau sạch máu trên người rồi đưa hai bản thiết kế cho hai học sinh còn lại xem, chờ chúng quyết định.
Lúc này kỳ thực nhiệt tình của bọn chúng đã tan mất phân nửa, chẳng đủ hứng thú tham dự góp ý nữa. Liếc qua bản vẽ một lượt, cảm thấy cũng không tệ lắm, chúng liền giao cho anh tiếp tục việc cải tạo.
Tất nhiên bản thân chúng sẽ không tham gia vào quá trình đó. Đã sắp tới buổi trưa, ba học sinh vừa cười nói vừa rời khỏi khu vui chơi, đi tới nhà ăn.
Lâm Việt tiếp tục ở lại nâng cấp các trò chơi. Đến khi chạng vạng, anh rốt cuộc cũng làm xong tất cả công việc, tìm ba NPC tới kiểm tra.
Ba đứa nhóc đã chẳng còn chút hào hứng nào… Chúng không có gì bất mãn với các điểm thay đổi của anh, thái độ thậm chí còn miễn cưỡng có lệ.
Hai trò chơi mới cải tạo này là yêu cầu của cặp đôi nam nữ sinh, nhưng có lẽ do “làm việc” quá độ, tinh thần thiếu tỉnh táo, chúng cũng trở nên dễ phục vụ hơn, tuyệt không soi mói, chỉ tỏ ý vừa lòng với thành quả làm việc của Lâm Việt.
Vấn đề cuối cùng chính là để Lâm Việt tự thí nghiệm tính an toàn của hai trò chơi kia.
Vòng quay ngựa gỗ rất dễ cải tạo. Chỉ cần tháo một bộ phận được gọi là “trâu đực phát cuồng” – lõi động cơ trong thiết bị trò chơi ra lắp đặt phía dưới ngựa gỗ, khi bộ phận này bắt đầu khởi động thì ngựa gỗ sẽ điên cuồng vùng vẫy quăng người cưỡi bên trên đi, cứ thế đến khi hất bay người khỏi lưng ngựa. Trên sàn quay, Lâm Việt còn dùng cao su mềm chế thành một rừng “gai nhọn”, những người tham gia trò chơi đều đeo bong bóng trên mình, nếu đụng phải “gai nhọn” thì bong bóng sẽ nổ tung, thế nhưng người chơi sẽ không trầy xước chút nào.
Lâm Việt buộc bong bóng cưỡi lên ngựa gỗ, bắt đầu thử nghiệm.
Anh làm bộ như mình bị hất ngã khiến gai nhọn đâm thủng bong bóng trên người, bột phấn bọc bên trong lập tức bung ra bám trên cơ thể anh, khắp nơi đều dính thuốc màu đỏ sẫm.
Thấy Lâm Việt nhếch nhác như vậy, cả ba học sinh đều không nhịn được phá ra cười, cũng không ra thêm yêu cầu gì khác.
Anh tiếp tục thành công lừa được chúng lần này.
Về việc cải tạo sân kịch rối xác người, Lâm Việt cũng thực hiện tương đối vừa phải. Anh tháo con rối hình người thành các khối rồi giấu ngẫu nhiên dưới chỗ ngồi của khán giả, nếu các khán giả có thể thu thập được đầy đủ các bộ phận của con rối thì vở diễn có thể chính thức bắt đầu.
Còn lỡ như trước giờ mở màn mười phút vẫn chưa thể ráp được con rối hoàn chỉnh, khán giả chỉ đành xem các video săn tìm ma quỷ kinh dị mà không có kịch rối người.
Bởi đây là một ngôi trường cực kỳ biến thái, Lâm Việt chẳng cần vất vả đã tìm được một cuốn băng truy tìm hiện tượng kỳ bí trong rạp hát. Cũng không biết cuốn băng này từ đâu mà ra, nội dung chỉ toàn máu tươi thịt nát.
Theo lệnh của ba NPC, Lâm Việt cần biểu diễn hậu quả khi thất bại trong trò chơi kịch rối một lần.
Anh đầy miễn cưỡng bật máy chiếu phát các đoạn băng ghi hình đã chuẩn bị, cũng buộc phải cùng ngồi xem tại ghế khán giả.
Băng chạy chưa đầy nửa phút, cảm giác khó chịu kinh khủng bắt đầu tấn công tinh thần anh.
Những nội dung trên màn hình kia rất tồi tệ… Rất ghê tởm…
Không một người bình thường nào lại đánh giá loại phim tài liệu này là “thú vị”, nhưng từ biểu cảm của ba học sinh có thể thấy bọn chúng rất thích nó, rất say mê, thậm chí có những đoạn quay lại vài “cái chết khá thú vị” còn khiến bọn chúng bật cười lớn…
“Ây! Nhìn cái người này đi! Rõ là ngu! Ông ta nhét ruột bên trái vào thì bên phải lại lòi ra, nhét được bên phải thì bên trái lại rơi rớt! Ha ha ha!”
“Nướng cuống rốn? Trông cũng ngon… Phết mật lên đấy à? Tớ thấy rắc thêm tí bột thì là Ai Cập với hạt tiêu cay thì hơn.”
“Đao phủ gì kỹ thuật kém quá? Thế mà chém đứt có nửa cái đầu, mà còn nửa đầu cũng đi lại được à? Ha ha? Ông ta còn chạy được nữa?! Ha ha ha, trông ông ta chạy buồn cười thế, nửa cái đầu cứ vung vung vẩy vẩy trên cổ trông ngu ghê!”
Trong lúc ba học sinh bình phẩm, Lâm Việt đang cố dựa vào những đoạn phim đó để rèn luyện khả năng chống chọi của bản thân, làm quen với chúng, chấp nhận chúng, thích ứng với chúng…
Ba đứa nhóc cấp hai cảm thấy thật hài lòng, cũng đồng ý cho Lâm Việt qua ải. Sợ bọn chúng đổi ý, anh lập tức ra khỏi khu vui chơi, trở lại gặp Sứ giả bích.
Nhưng thật bất ngờ, anh tìm một vòng khắp sân trường vẫn không thấy chiếc hộp đen kia và bốn đồng đội.
Cảm giác này khiến anh có chút căng thẳng. Anh có thể chấp nhận bất cứ thử thách nào, nhưng không thể chấp nhận nếu Phong Mặc và Lâm Dương Dương gặp chuyện ngoài ý muốn!
Lâm Việt không ngừng tìm kiếm trong khuôn viên trường, rốt cuộc cũng thấy được Sứ giả bích tại khu nhà tắm.
Sứ giả bích đang nằm bò bên bể trữ nước của nhà tắm, vươn xúc tu của mình qua cửa sổ, xem ra đang lục lọi thứ gì. Bên cạnh nó có năm người trông không hề giống học sinh, ai nấy cười nói rôm rả, ồn ào ủng hộ.
Lâm Việt toan lại gần đánh tiếng, nhưng anh chợt phát hiện hoa văn trên thân chiếc hộp có gì đó không đúng.
Sứ giả bích này…
Hình như không phải là chiếc hộp kia của họ!
Khi còn sống, Lâm Việt vẫn thường tham gia xây dựng các công trình tại chiến khu. Bản thiết kế càng lúc càng thêm chi tiết, anh cũng đã có suy tính về những điểm cải tạo cụ thể.
Trong lúc anh bận rộn, nữ sinh dáng cao đã liên lạc với nhà trường, nhờ chuyển tới một đống vật liệu xây dựng mà anh cần.
Lâm Việt mang theo nguyên vật liệu bò lên tàu lượn, cầm dụng cụ bắt đầu tập trung vào phần việc chính.
Anh cố ý không thể hiện ra năng lực vượt xa người thường của mình, giả bộ hì hục cưa gỗ, thở hổn hển khiêng đồ. Quá trình này nhàm chán hơn nhiều so với tưởng tượng của ba học sinh, xem một lát đã nản, hơn nữa chúng cũng chẳng có ý định hỗ trợ, cảm xúc hưng phấn nhiệt tình trước đó nhanh chóng tiêu tan không còn bao nhiêu.
Bọn chúng mặc cho Lâm Việt tự xoay sở với trò tàu lượn siêu tốc, bỏ đi chơi các trò chơi khác. Hiện tại ở khu giải trí này chỉ có bốn người, có thể vui chơi thỏa thích một lần!
Đợi ba học sinh rời khỏi đó, Lâm Việt yên lặng cắt đứt hệ thống giám sát trong khu vực. Thủ tiêu xong tất cả máy móc, lúc này anh mới bắt đầu phát huy toàn bộ sức lực vào việc nâng cấp trò chơi.
Tấm thẻ không gian và sức mạnh vượt trội có tác dụng rất lớn, giúp anh có thể thực hiện việc cải tạo một cách nhẹ nhàng. Anh cũng không muốn để lộ năng lực đó trước mắt các NPC này, hiện giờ vẫn chưa biết họ sẽ còn bị nhốt tại đây bao lâu, vậy nên nếu bị phát hiện chỉ e rằng các NPC sẽ đưa ra những yêu cầu càng thêm quá đáng, tới lúc đó sẽ không dễ ứng phó.
Sau khi ba thiếu niên thiếu nữ chơi trò tháp rơi tự do đến lần thứ sáu, Lâm Việt cũng đã hoàn thành công việc của mình.
Nhìn bề ngoài, đoàn tàu lượn mới không khác gì với các tàu lượn thông thường, nhưng trên các chỗ ngồi bên trái đều có viết hai chữ “zombie”. Một hàng ghế có hai chỗ, người ngồi phía bên trái sẽ sắm vai xác sống, mỗi ghế cũng có thêm một sợi thừng làm dây bảo hiểm.
Quy tắc trò chơi là hai người ngồi cùng hàng phải ẩu đả lẫn nhau trong vòng một phút, mục tiêu của học sinh bình thường sẽ là gạt đai an toàn chắn trước ngực học sinh đóng vai zombie ra.
Nếu trong vòng một phút tháo được đai an toàn của “zombie”, “zombie” sẽ bị bật khỏi ghế, treo bên thành tàu. Ngược lại nếu không làm được, kẻ phải chịu hình phạt bắn ra ngoài sẽ là học sinh ở ghế bên phải.
Dây thừng bảo hiểm rất chắc chắn, có thể đảm bảo họ sẽ không chết. Mỗi bên ghế tàu đều gắn thêm lớp mút bảo vệ rộng nửa mét, dù người trên tàu có bị hất ra cũng hầu như chỉ va đập vào tầng lót mềm này, trên thành tàu còn có nơi bám tay, tuy vẫn có thể bị đập đau hay trật khớp nhưng không thể chết. Mỗi người chơi sẽ đeo vài túi máu giả trên cơ thể, khi bị đè ép túi sẽ vỡ tan, “máu” phun tung tóe, rất dễ tạo thành cảnh tượng “máu chảy thành sông”. Những khúc cua có khả năng va chạm cũng đều đã được anh đẽo gọt.
Xây dựng xong xuôi, Lâm Việt tiếp tục với bản vẽ cải tạo vòng quay ngựa gỗ và trò kịch rối bằng xác người.
Bản thiết kế vừa hoàn thành, ba học sinh cũng trở lại. Bọn chúng đã chơi chán trò tháp rơi tự do, định tới kiểm tra tiến độ của anh.
Thấy Lâm Việt cải tạo xong tàu lượn siêu tốc nhanh như vậy, ba đứa nhóc đều vô cùng kinh ngạc. Có điều bọn chúng chưa từng có kinh nghiệm về việc xây dựng, cũng không có khái niệm gì về thời gian thi công, còn tưởng đây là tốc độ bình thường.
Lâm Việt giải thích sơ lược về luật chơi của tàu lượn siêu tốc đã được nâng cấp. Nghe nói không có zombie thật cũng không có người chết, thiếu nữ dáng cao dường như hơi thất vọng, nhưng tốt xấu vẫn sẽ có “máu chảy thành sông”, chỉ cần còn giữ được điểm đó thì cô ta hài lòng.
Lâm Việt vẫn khá yên tâm với những phần mình đã sửa chữa, không hề sợ hãi ngồi vào ghế, thắt chặt sợi thừng bảo hiểm có thể kéo dài tới một mét rưỡi.
Ba NPC khởi động động cơ, tàu lượn chậm chạp bò lên, từ từ tiến vào “cổ họng” của bộ xương khủng long.
Khi đoàn tàu chạy tới con dốc ngắn đầu tiên, tuy ngoài mặt Lâm Việt vẫn không chút dao động nhưng trong lòng đã âm thầm kêu lên “không ổn”!
Tiêu rồi, anh đã đánh giá thấp sức mạnh của quán tính rồi. Chỉ là một đoạn dốc nhỏ mà anh đã không cách nào ngồi vững trong ghế, thậm chí suýt bị hất văng ra.
Chiếu theo tình hình này, tiếp đó anh sẽ phải gánh chịu ba phút bị quăng đập điên cuồng!
Không được, không thể để cho ba đứa nhóc kia phát hiện ra vấn đề này, nếu không… sẽ phải làm lại…
Lâm Việt nắm chặt tay vịn mà mình vừa gắn thêm, khảm chặt ngón tay vào đó.
Mười đầu ngón tay xuyên thủng tầng đệm mút, cắm sâu vào tay vịn gỗ. Sau khi cố định được cả hai tay, anh coi như đã hợp làm một với toa tàu, không còn dễ bị hất đi nữa.
Vững vàng lao qua đoạn đường rung lắc nhất, vượt một loạt khúc cua 720 độ ngoằn ngoèo, hành trình còn lại tương đối ổn định, anh liền lặng lẽ rút ngón tay ra khỏi tay vịn.
Anh tỏ vẻ kiệt sức, giả bộ bị quăng quật vài cú khiến túi chất lỏng trên mình vỡ tan, toàn thân nhuộm “máu”.
Khi mới bắt đầu, thấy Lâm Việt chẳng có vấn đề gì, ba NPC học sinh còn cảm thấy thật vô vị. Vậy nhưng nhờ kích thích thị giác, chúng rốt cuộc đã lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Lâm Việt nhảy khỏi tàu, “mệt mỏi rã rời” ngồi sụp trên đất thở hổn hển, lau vết đỏ sẫm trên mặt.
Ba NPC kia đứng bên cạnh bộ xương khủng long, nóng lòng muốn thử.
“Tớ cũng muốn chơi! Trông cũng ra gì thật đấy nhỉ?”
“Nhưng mà ít người chơi thì chán lắm!”
“Đúng, đợi nâng cấp xong hết chúng ta sẽ cùng chơi với mấy đứa khác nữa, thế mới vui!”
“Chuẩn đấy, nếu chỉ có ba chúng ta thì sẽ phải có người bị thương, tớ không thích bị văng ra lắm, trông cứ đau đau.”
“Nói cũng phải, với lại lúc nãy nhiều “máu” văng ra quá, chỗ ngồi hơi bẩn, thôi hôm nay không chơi nữa.”
Nhìn bọn chúng lựa chọn vài trò mới khai trương trong khu giải trí rồi chạy đi, Lâm Việt thở phào nhẹ nhõm.
Thật may, nếu chúng đòi chơi ngay bây giờ, chút sơ suất của anh sẽ bại lộ.
Lâm Việt lau sạch máu trên người rồi đưa hai bản thiết kế cho hai học sinh còn lại xem, chờ chúng quyết định.
Lúc này kỳ thực nhiệt tình của bọn chúng đã tan mất phân nửa, chẳng đủ hứng thú tham dự góp ý nữa. Liếc qua bản vẽ một lượt, cảm thấy cũng không tệ lắm, chúng liền giao cho anh tiếp tục việc cải tạo.
Tất nhiên bản thân chúng sẽ không tham gia vào quá trình đó. Đã sắp tới buổi trưa, ba học sinh vừa cười nói vừa rời khỏi khu vui chơi, đi tới nhà ăn.
Lâm Việt tiếp tục ở lại nâng cấp các trò chơi. Đến khi chạng vạng, anh rốt cuộc cũng làm xong tất cả công việc, tìm ba NPC tới kiểm tra.
Ba đứa nhóc đã chẳng còn chút hào hứng nào… Chúng không có gì bất mãn với các điểm thay đổi của anh, thái độ thậm chí còn miễn cưỡng có lệ.
Hai trò chơi mới cải tạo này là yêu cầu của cặp đôi nam nữ sinh, nhưng có lẽ do “làm việc” quá độ, tinh thần thiếu tỉnh táo, chúng cũng trở nên dễ phục vụ hơn, tuyệt không soi mói, chỉ tỏ ý vừa lòng với thành quả làm việc của Lâm Việt.
Vấn đề cuối cùng chính là để Lâm Việt tự thí nghiệm tính an toàn của hai trò chơi kia.
Vòng quay ngựa gỗ rất dễ cải tạo. Chỉ cần tháo một bộ phận được gọi là “trâu đực phát cuồng” – lõi động cơ trong thiết bị trò chơi ra lắp đặt phía dưới ngựa gỗ, khi bộ phận này bắt đầu khởi động thì ngựa gỗ sẽ điên cuồng vùng vẫy quăng người cưỡi bên trên đi, cứ thế đến khi hất bay người khỏi lưng ngựa. Trên sàn quay, Lâm Việt còn dùng cao su mềm chế thành một rừng “gai nhọn”, những người tham gia trò chơi đều đeo bong bóng trên mình, nếu đụng phải “gai nhọn” thì bong bóng sẽ nổ tung, thế nhưng người chơi sẽ không trầy xước chút nào.
Lâm Việt buộc bong bóng cưỡi lên ngựa gỗ, bắt đầu thử nghiệm.
Anh làm bộ như mình bị hất ngã khiến gai nhọn đâm thủng bong bóng trên người, bột phấn bọc bên trong lập tức bung ra bám trên cơ thể anh, khắp nơi đều dính thuốc màu đỏ sẫm.
Thấy Lâm Việt nhếch nhác như vậy, cả ba học sinh đều không nhịn được phá ra cười, cũng không ra thêm yêu cầu gì khác.
Anh tiếp tục thành công lừa được chúng lần này.
Về việc cải tạo sân kịch rối xác người, Lâm Việt cũng thực hiện tương đối vừa phải. Anh tháo con rối hình người thành các khối rồi giấu ngẫu nhiên dưới chỗ ngồi của khán giả, nếu các khán giả có thể thu thập được đầy đủ các bộ phận của con rối thì vở diễn có thể chính thức bắt đầu.
Còn lỡ như trước giờ mở màn mười phút vẫn chưa thể ráp được con rối hoàn chỉnh, khán giả chỉ đành xem các video săn tìm ma quỷ kinh dị mà không có kịch rối người.
Bởi đây là một ngôi trường cực kỳ biến thái, Lâm Việt chẳng cần vất vả đã tìm được một cuốn băng truy tìm hiện tượng kỳ bí trong rạp hát. Cũng không biết cuốn băng này từ đâu mà ra, nội dung chỉ toàn máu tươi thịt nát.
Theo lệnh của ba NPC, Lâm Việt cần biểu diễn hậu quả khi thất bại trong trò chơi kịch rối một lần.
Anh đầy miễn cưỡng bật máy chiếu phát các đoạn băng ghi hình đã chuẩn bị, cũng buộc phải cùng ngồi xem tại ghế khán giả.
Băng chạy chưa đầy nửa phút, cảm giác khó chịu kinh khủng bắt đầu tấn công tinh thần anh.
Những nội dung trên màn hình kia rất tồi tệ… Rất ghê tởm…
Không một người bình thường nào lại đánh giá loại phim tài liệu này là “thú vị”, nhưng từ biểu cảm của ba học sinh có thể thấy bọn chúng rất thích nó, rất say mê, thậm chí có những đoạn quay lại vài “cái chết khá thú vị” còn khiến bọn chúng bật cười lớn…
“Ây! Nhìn cái người này đi! Rõ là ngu! Ông ta nhét ruột bên trái vào thì bên phải lại lòi ra, nhét được bên phải thì bên trái lại rơi rớt! Ha ha ha!”
“Nướng cuống rốn? Trông cũng ngon… Phết mật lên đấy à? Tớ thấy rắc thêm tí bột thì là Ai Cập với hạt tiêu cay thì hơn.”
“Đao phủ gì kỹ thuật kém quá? Thế mà chém đứt có nửa cái đầu, mà còn nửa đầu cũng đi lại được à? Ha ha? Ông ta còn chạy được nữa?! Ha ha ha, trông ông ta chạy buồn cười thế, nửa cái đầu cứ vung vung vẩy vẩy trên cổ trông ngu ghê!”
Trong lúc ba học sinh bình phẩm, Lâm Việt đang cố dựa vào những đoạn phim đó để rèn luyện khả năng chống chọi của bản thân, làm quen với chúng, chấp nhận chúng, thích ứng với chúng…
Ba đứa nhóc cấp hai cảm thấy thật hài lòng, cũng đồng ý cho Lâm Việt qua ải. Sợ bọn chúng đổi ý, anh lập tức ra khỏi khu vui chơi, trở lại gặp Sứ giả bích.
Nhưng thật bất ngờ, anh tìm một vòng khắp sân trường vẫn không thấy chiếc hộp đen kia và bốn đồng đội.
Cảm giác này khiến anh có chút căng thẳng. Anh có thể chấp nhận bất cứ thử thách nào, nhưng không thể chấp nhận nếu Phong Mặc và Lâm Dương Dương gặp chuyện ngoài ý muốn!
Lâm Việt không ngừng tìm kiếm trong khuôn viên trường, rốt cuộc cũng thấy được Sứ giả bích tại khu nhà tắm.
Sứ giả bích đang nằm bò bên bể trữ nước của nhà tắm, vươn xúc tu của mình qua cửa sổ, xem ra đang lục lọi thứ gì. Bên cạnh nó có năm người trông không hề giống học sinh, ai nấy cười nói rôm rả, ồn ào ủng hộ.
Lâm Việt toan lại gần đánh tiếng, nhưng anh chợt phát hiện hoa văn trên thân chiếc hộp có gì đó không đúng.
Sứ giả bích này…
Hình như không phải là chiếc hộp kia của họ!
Bình luận truyện