Trò Đùa Của Định Mệnh
Chương 10: Không thấu
Cơm nước xong xuôi, ba người ra về.
Khả Ngân biết Bảo My vẫn chưa quên được Duy Thiên, dù Bảo My không nói nhưng bản thân cô không phải mù, cô có thể nhìn thấy được. Bây giờ chẳng phải là cơ hội tốt sao? Tuấn Đạt trở về rồi, sao cô lại không tác thành cho hai người chứ nhỉ?
-My My! Mình có việc phải về công ty trước, hay cậu về cùng Tuấn Đạt đi, "anh đập troai" có chịu cho bạn em đi nhờ không vậy? – Khả Ngân nói với giọng hài hước vô cùng, đôi mắt giảo hoạt
-Haha! Dĩ nhiên là không thành vấn đề! – Tuấn Đạt vui vẻ đáp lại
-Ngân Ngân! Mình...
-Mình đi trước đây! – Bảo My còn chưa kịp nói gì, Khả Ngân đã chạy mất dạng
Khả Ngân chạy tới cửa thì vô tình va vào một người đàn ông đi từ ngoài vào, do cứ để ý, đầu cứ ngoảnh lại phía sau xem tình hình nên không để ý phía trước.
-A! – Ngay sau khi đứng dậy sau cú ngã, còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn người phía trước đã bắt đầu:
-Đi không nhìn đường sao? Anh có biết tôi là cành vàng là ngọc của ba mẹ tôi không hả? Anh... anh... - lời đến miệng không thể tiếp tục được nữa vì... vì... người trước mặt Khả Ngân không phải ai khác mà chính là Quang Hiếu – anh hai Bảo My
-Anh Hiếu!- Cô lập tức đổi giọng, tiếng gọi "anh Hiếu" cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, hai tai bắt đầu nóng ran. Hồ Quang Hiếu thích thú nhìn cô gái trước mặt, không nghĩ một cô gái ngày thường nhẹ nhàng, hoạt bát cũng có một mặt đanh đá như vậy! Hiếu càng nhìn thì Ngân càng cúi thấp mặt, hai má cứ ngày càng đỏ lên. Tiêu rồi! Mặt cô sắp có thể tráng trứng được rồi! Làm sao đây?
-Tổng giám đốc! Khách hàng... - Trợ lí đang lên tiếng thì bị bàn tay dơ lên của Quang Hiếu chặn họng.
-À! Anh Hiếu! Anh có việc thì vào đi! Em đi trước! – Khả Ngân cố gắng lấy lại vẻ mặt, cười trừ, muốn nhanh trốn thoát
-Sao em lại tới đây? – Có vẻ Hiếu chưa muốn tha cô bé này.
-A! Em tới gặp bạn! – Vừa nói Khả Ngân vừa chỉ tay vào bên trong. Vì nhà hàng cũng không quá rộng, Hiếu nhìn theo hướng chỉ của Khả Ngân, thấy bên trong chỉ có một bàn có duy nhất một người con trai đang ngồi đấy. Lông mày vô thức nhíu lại. Người ngồi đó là Tuấn Đạt. Anh đã chẳng còn lạ cậu ta nữa rồi.
-Em đi trước! – Nói chưa dứt câu, Khả Ngân đã lách qua anh, đi mất. Quang Hiếu nhìn theo hướng Khả Ngân vừa đi, hai môi bất giác tạo thành một nụ cười mỉm. Trợ lí nhìn mà giật mình, nhìn vị Tổng giám đốc cao ngạo, lạnh lùng của mình rồi lại nhìn cô gái vừa rời đi, cậu tin chắc rằng cô gái kia không thể là người bình thường được. Cậu đứng gật gù mà không biết Quang Hiếu đã rời đi lúc nào.
-A! Tổng giám đốc! Đợi tôi với! – Cậu nói nhỏ rồi chạy theo
Khả Ngân biết Bảo My vẫn chưa quên được Duy Thiên, dù Bảo My không nói nhưng bản thân cô không phải mù, cô có thể nhìn thấy được. Bây giờ chẳng phải là cơ hội tốt sao? Tuấn Đạt trở về rồi, sao cô lại không tác thành cho hai người chứ nhỉ?
-My My! Mình có việc phải về công ty trước, hay cậu về cùng Tuấn Đạt đi, "anh đập troai" có chịu cho bạn em đi nhờ không vậy? – Khả Ngân nói với giọng hài hước vô cùng, đôi mắt giảo hoạt
-Haha! Dĩ nhiên là không thành vấn đề! – Tuấn Đạt vui vẻ đáp lại
-Ngân Ngân! Mình...
-Mình đi trước đây! – Bảo My còn chưa kịp nói gì, Khả Ngân đã chạy mất dạng
Khả Ngân chạy tới cửa thì vô tình va vào một người đàn ông đi từ ngoài vào, do cứ để ý, đầu cứ ngoảnh lại phía sau xem tình hình nên không để ý phía trước.
-A! – Ngay sau khi đứng dậy sau cú ngã, còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn người phía trước đã bắt đầu:
-Đi không nhìn đường sao? Anh có biết tôi là cành vàng là ngọc của ba mẹ tôi không hả? Anh... anh... - lời đến miệng không thể tiếp tục được nữa vì... vì... người trước mặt Khả Ngân không phải ai khác mà chính là Quang Hiếu – anh hai Bảo My
-Anh Hiếu!- Cô lập tức đổi giọng, tiếng gọi "anh Hiếu" cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, hai tai bắt đầu nóng ran. Hồ Quang Hiếu thích thú nhìn cô gái trước mặt, không nghĩ một cô gái ngày thường nhẹ nhàng, hoạt bát cũng có một mặt đanh đá như vậy! Hiếu càng nhìn thì Ngân càng cúi thấp mặt, hai má cứ ngày càng đỏ lên. Tiêu rồi! Mặt cô sắp có thể tráng trứng được rồi! Làm sao đây?
-Tổng giám đốc! Khách hàng... - Trợ lí đang lên tiếng thì bị bàn tay dơ lên của Quang Hiếu chặn họng.
-À! Anh Hiếu! Anh có việc thì vào đi! Em đi trước! – Khả Ngân cố gắng lấy lại vẻ mặt, cười trừ, muốn nhanh trốn thoát
-Sao em lại tới đây? – Có vẻ Hiếu chưa muốn tha cô bé này.
-A! Em tới gặp bạn! – Vừa nói Khả Ngân vừa chỉ tay vào bên trong. Vì nhà hàng cũng không quá rộng, Hiếu nhìn theo hướng chỉ của Khả Ngân, thấy bên trong chỉ có một bàn có duy nhất một người con trai đang ngồi đấy. Lông mày vô thức nhíu lại. Người ngồi đó là Tuấn Đạt. Anh đã chẳng còn lạ cậu ta nữa rồi.
-Em đi trước! – Nói chưa dứt câu, Khả Ngân đã lách qua anh, đi mất. Quang Hiếu nhìn theo hướng Khả Ngân vừa đi, hai môi bất giác tạo thành một nụ cười mỉm. Trợ lí nhìn mà giật mình, nhìn vị Tổng giám đốc cao ngạo, lạnh lùng của mình rồi lại nhìn cô gái vừa rời đi, cậu tin chắc rằng cô gái kia không thể là người bình thường được. Cậu đứng gật gù mà không biết Quang Hiếu đã rời đi lúc nào.
-A! Tổng giám đốc! Đợi tôi với! – Cậu nói nhỏ rồi chạy theo
Bình luận truyện