Trò Đùa Của Định Mệnh
Chương 45: Đã đồng ý rồi thì không được nuốt lời đâu đó! (18+)
(Báo trước đây là cảnh nóng nhé!!! Cảnh 18+ nhóe!!!)
Bảo My hoàn toàn có thể cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập, người đàn ông này không phải người thích nói đùa. Người cô mềm nhũn, không có chút sức lực nào để kháng cự.
"Anh buông tôi ra! Tôi..." Bảo My vừa nói vừa thở gấp như người sắp chết, sức lực không còn lại bao nhiêu.
"Vậy sao?" Duy Thiên nhẹ nhàng áp trụ hai tay của cô bằng một tay, tay còn lại lần mò xuống nơi mềm mại, nơi này đã lâu lắm rồi không có bàn tay anh chăm bẵm. Đôi môi hôn nhẹ nhàng từ cằm rồi tới cổ, mò xuống dưới xương quai xanh nhỏ nhắn, quyến rũ, đôi môi ấy đi tới đâu là để lại dấu vết tới đó như muốn đánh dấu chủ quyền.
Bảo My không thể khống chế bản thân, lý trí rất muốn kéo cô về nhưng không được, Bảo My chỉ còn cách cố ngậm chặt miệng lại để những âm thanh xấu hổ kia không thoát ra ngoài nhưng ý thức sắp bay xa, sắp không thuộc về cô nữa rồi.
"A... Ư... Đừng..."Một nụ hoa trước ngực bị chiếc lưỡi giày vò, bên còn lại được bàn tay to lớn vân vê, xoa nắn. Bảo My bất lực ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, miệng phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ càng khiến người đàn ông thêm hưng phấn.
"Không! Không phải chỗ đó... A..." Miệng người đàn ông vẫn chăm chút cho hai nụ hoa trước ngực cô, một tay vẫn trụ tay cô, tay còn lại lần mò xuống khu hoa viên bí mật, nơi đẹp nhất của người con gái.
"Thân thể em vẫn thành thật hơn cái miệng em nhiều. Đã ướt như vậy rồi?" Giọng Duy Thiên đã trở nên khàn đục, chất chứa đầy dục vọng. Cơ thể Bảo My chính do một tay Duy Thiên khai phá, có thể nói anh còn hiểu cơ thể cô hơn cả cô.
Tay và miệng anh đã ngừng càn quấy ở trên, bắt đầu tập trung xuống dưới. Một ngón tay lập tức chen vào, ngay lập tức hai bên tường thịt bao chặt lấy ngón tay ấy, liên tục co bóp như muốn nuốt chửng dị vật vừa mới xâm phạm.
"Thả lỏng đi! Em cắn anh chặt quá!" Duy Thiên lên tiếng khiến mặt Bảo My đỏ bừng, chỉ có thể vô lực thở dốc, rên rỉ, hay tay được giải thoát nắm chặt vào ga giường. Bỗng cô cảm thấy nhẹ bẫng cả người. Nam nhân phía trước đã rời khỏi người cô, bắt đầu thoát y; lúc đấy Bảo My mới phát hiện từ nãy tới giờ cô trong bộ dạng trần như nhộng còn anh vẫn vô cùng chỉnh tề, ngoài đôi mắt đã đỏ lừ vì nhiễm dục vọng.
Duy Thiên khẽ chửi thầm trong đầu, mới đầu anh chỉ định trêu cô thôi ai ngờ, anh không thể dừng lại được. Thôi đâm lao đành theo lao vậy!
Duy Thiên quỳ xuống khẽ nâng chân cô lên nhưng lại không lập tức đi vào mà chỉ rà rà bên ngoài khiến Bảo My vốn đã khó chịu nay lại càng khó chịu ướt, d*m thủy đã chảy ướt một mảng.
"Thiên... Khó chịu quá!" Nhận thấy nam nhân phía trước cứ như cố tình trêu đùa, cô đành lên tiếng nhưng xấu hổ muốn chết.
"Muốn sao? Vậy thì em đồng ý làm vợ anh đi!" Duy Thiên lợi dụng lúc cô đang mê man mà chiếm tiện lợi.
"Ừ...ư..." Bảo My lên tiếng, muốn ừ nhưng không lên tiếng nổi. "Gì cơ? Anh không nghe rõ" Thực chất anh cũng rất khó chịu nhưng vẫn cố nhẫn nhịn để dụ dỗ cô gái nhỏ của anh.
"Em...đồng ý... A...." ngay sau khi dứt từ, Duy Thiên đã xông vào như vũ bão, tình cảm chất chứa bao ngày qua cứ thế mà bộc phát. "Đã đồng ý rồi thì không được nuốt lời đâu đấy!"
Trong căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở trầm đục của đàn ông, hai cái bóng chồng chéo lên nhau, không tách rời...
**
"Ưm..." Bảo My mơ màng mở mắt ra, cô đang chìm trong giấc mộng vô cùng đẹp thì cảm thấy ướt ướt ở mặt, cô nhớ là cô không có nuôi chó hay mèo mà!
"Đừng nghịch nữa! Đi ra chỗ khác!" mặc dù không biết là cái gì nhưng cô vẫn phản xạ theo bản năng, cố đẩy thủ phạm tránh ra giấc ngủ của cô ra. Nhưng tên này thậm chí không chỉ liếm mặt mà còn nghịch phá ở chỗ khác.
Bảo My giật mình tỉnh dậy khi thấy khoái cảm truyền từ ngực lên não khiến cơ thể cô run rẩy. Đập vào mắt cô là hình ảnh Duy Thiên đang tươi cười với cô, hai tay còn không yên phận vân vê, se hai nụ hoa nho nhỏ như hột đào trước ngực cô khiến cô bắt đầu thở gấp.
"Buông ra..."
"Ngoan! Tiểu bảo bối..." Duy Thiên tà mị lên tiếng, khẽ khàng di chuyển eo, thì ra cự vật của anh vẫn trong huyệt đạo của cô khiến Bảo My muốn xấu hổ cũng không còn sức để mà xấu hổ, nhịp thở bắt đầu không ổn định...
Trong căn phòng, trên chiếc giường là tình xuân dào dạt, sức nóng, nhiệt độ ngày càng tăng cao...
Bảo My hoàn toàn có thể cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập, người đàn ông này không phải người thích nói đùa. Người cô mềm nhũn, không có chút sức lực nào để kháng cự.
"Anh buông tôi ra! Tôi..." Bảo My vừa nói vừa thở gấp như người sắp chết, sức lực không còn lại bao nhiêu.
"Vậy sao?" Duy Thiên nhẹ nhàng áp trụ hai tay của cô bằng một tay, tay còn lại lần mò xuống nơi mềm mại, nơi này đã lâu lắm rồi không có bàn tay anh chăm bẵm. Đôi môi hôn nhẹ nhàng từ cằm rồi tới cổ, mò xuống dưới xương quai xanh nhỏ nhắn, quyến rũ, đôi môi ấy đi tới đâu là để lại dấu vết tới đó như muốn đánh dấu chủ quyền.
Bảo My không thể khống chế bản thân, lý trí rất muốn kéo cô về nhưng không được, Bảo My chỉ còn cách cố ngậm chặt miệng lại để những âm thanh xấu hổ kia không thoát ra ngoài nhưng ý thức sắp bay xa, sắp không thuộc về cô nữa rồi.
"A... Ư... Đừng..."Một nụ hoa trước ngực bị chiếc lưỡi giày vò, bên còn lại được bàn tay to lớn vân vê, xoa nắn. Bảo My bất lực ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, miệng phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ càng khiến người đàn ông thêm hưng phấn.
"Không! Không phải chỗ đó... A..." Miệng người đàn ông vẫn chăm chút cho hai nụ hoa trước ngực cô, một tay vẫn trụ tay cô, tay còn lại lần mò xuống khu hoa viên bí mật, nơi đẹp nhất của người con gái.
"Thân thể em vẫn thành thật hơn cái miệng em nhiều. Đã ướt như vậy rồi?" Giọng Duy Thiên đã trở nên khàn đục, chất chứa đầy dục vọng. Cơ thể Bảo My chính do một tay Duy Thiên khai phá, có thể nói anh còn hiểu cơ thể cô hơn cả cô.
Tay và miệng anh đã ngừng càn quấy ở trên, bắt đầu tập trung xuống dưới. Một ngón tay lập tức chen vào, ngay lập tức hai bên tường thịt bao chặt lấy ngón tay ấy, liên tục co bóp như muốn nuốt chửng dị vật vừa mới xâm phạm.
"Thả lỏng đi! Em cắn anh chặt quá!" Duy Thiên lên tiếng khiến mặt Bảo My đỏ bừng, chỉ có thể vô lực thở dốc, rên rỉ, hay tay được giải thoát nắm chặt vào ga giường. Bỗng cô cảm thấy nhẹ bẫng cả người. Nam nhân phía trước đã rời khỏi người cô, bắt đầu thoát y; lúc đấy Bảo My mới phát hiện từ nãy tới giờ cô trong bộ dạng trần như nhộng còn anh vẫn vô cùng chỉnh tề, ngoài đôi mắt đã đỏ lừ vì nhiễm dục vọng.
Duy Thiên khẽ chửi thầm trong đầu, mới đầu anh chỉ định trêu cô thôi ai ngờ, anh không thể dừng lại được. Thôi đâm lao đành theo lao vậy!
Duy Thiên quỳ xuống khẽ nâng chân cô lên nhưng lại không lập tức đi vào mà chỉ rà rà bên ngoài khiến Bảo My vốn đã khó chịu nay lại càng khó chịu ướt, d*m thủy đã chảy ướt một mảng.
"Thiên... Khó chịu quá!" Nhận thấy nam nhân phía trước cứ như cố tình trêu đùa, cô đành lên tiếng nhưng xấu hổ muốn chết.
"Muốn sao? Vậy thì em đồng ý làm vợ anh đi!" Duy Thiên lợi dụng lúc cô đang mê man mà chiếm tiện lợi.
"Ừ...ư..." Bảo My lên tiếng, muốn ừ nhưng không lên tiếng nổi. "Gì cơ? Anh không nghe rõ" Thực chất anh cũng rất khó chịu nhưng vẫn cố nhẫn nhịn để dụ dỗ cô gái nhỏ của anh.
"Em...đồng ý... A...." ngay sau khi dứt từ, Duy Thiên đã xông vào như vũ bão, tình cảm chất chứa bao ngày qua cứ thế mà bộc phát. "Đã đồng ý rồi thì không được nuốt lời đâu đấy!"
Trong căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở trầm đục của đàn ông, hai cái bóng chồng chéo lên nhau, không tách rời...
**
"Ưm..." Bảo My mơ màng mở mắt ra, cô đang chìm trong giấc mộng vô cùng đẹp thì cảm thấy ướt ướt ở mặt, cô nhớ là cô không có nuôi chó hay mèo mà!
"Đừng nghịch nữa! Đi ra chỗ khác!" mặc dù không biết là cái gì nhưng cô vẫn phản xạ theo bản năng, cố đẩy thủ phạm tránh ra giấc ngủ của cô ra. Nhưng tên này thậm chí không chỉ liếm mặt mà còn nghịch phá ở chỗ khác.
Bảo My giật mình tỉnh dậy khi thấy khoái cảm truyền từ ngực lên não khiến cơ thể cô run rẩy. Đập vào mắt cô là hình ảnh Duy Thiên đang tươi cười với cô, hai tay còn không yên phận vân vê, se hai nụ hoa nho nhỏ như hột đào trước ngực cô khiến cô bắt đầu thở gấp.
"Buông ra..."
"Ngoan! Tiểu bảo bối..." Duy Thiên tà mị lên tiếng, khẽ khàng di chuyển eo, thì ra cự vật của anh vẫn trong huyệt đạo của cô khiến Bảo My muốn xấu hổ cũng không còn sức để mà xấu hổ, nhịp thở bắt đầu không ổn định...
Trong căn phòng, trên chiếc giường là tình xuân dào dạt, sức nóng, nhiệt độ ngày càng tăng cao...
Bình luận truyện