Trở Lại 30 Năm Trước
Chương 54
Thời tiết đã chuyển sang mùa nóng, quầy hàng của cô Lý Hồng bình thường tối muộn mới đóng. Tối nay đã hơn mười một giờ đêm, chương trình trên ti vi đã sắp hết, mọi người bắt đầu giải tán.
Cô Lý Hồng đóng cửa quầy hàng xong, cũng khóa cổng lại, vừa đi vào trong nhà thì nghe có tiếng gõ cửa, bèn ra mở cửa.
– Ai thế?
Cửa được mở ra.
– Ơ là Đội trưởng Lục à?
Lục Trung Quân tuy đã đi nhưng cô Lý Hồng vẫn theo thói quen gọi anh như thế. Đã muộn thế này rồi tự dưng thấy anh xuất hiện ở đây, nhìn dáng vẻ rất mỏi mệt như đã đi một chặng đường ra đến thì sửng sốt.
Lục Trung Quân dòm vào trong nhà của bà.
– Cô ơi, Lý Mai về chưa ạ?
– Mai Mai? Cô Lý Hồng lắc đầu, – Không, nó không nói gì với cháu à?
Tim Lục Trung Quân như đập nhanh hơn, – Nói gì ạ?
Cô Lý Hồng do dự.
Nom bộ dạng hiện tại của Lục Trung Quân trong lòng bà không chắc An Na đã nói chuyện con bé không phải cháu gái của mình cho anh hay chưa. Nếu không chắc, vậy thì mình cũng không nên nói lung tung, bèn nói:
– Nó đi từ hôm trước rồi, bảo đi Thượng Hải, cháu không biết à?
Tim Lục Trung Quân đập liên hồi, giọng cũng khàn đặc.
– Đi Thượng Hải làm gì ạ?
- ….Cụ thể làm gì cô cũng không rõ lắm….
Bà ngập ngừng đáp.
Lục Trung Quân chần chờ một chút.
– Cô ơi, có phải cô ấy không phải cháu gái của cô không? Cô ấy tên là An Na phải không?
– Thì ra cháu đã biết rồi. – Cô Lý Hồng thở phào nhẹ nhõm, nói, – Nếu cháu biết rồi, cô cũng dễ nói chuyện hơn. Đúng thế, con bé không phải cháu gái cô, ban đầu tới tìm người thân…
Thế là dưới sự dò hỏi của Lục Trung Quân, cô Lý Hồng đã bắt đầu kể lúc ban đầu An Na đi tìm người thân nhưng không gặp như nào, rồi ở trạm xe lửa gặp Lý Mai, sau đó giải mạo Lý Mai về ở nhà mình ra sao toàn bộ kể ra hết.
– Nó nói đi tìm người thân, cô không giữ được.
Lòng bàn tay của Lục Trung Quân đã túa mồ hôi.
– Cô ấy có nói địa chỉ cụ thể không ạ?
– Không. – Cô Lý Hồng lắc đầu, – Lúc nó đi thì giao lại công việc ở trạm sữa cho Đại Tống, mọi thứ thì mang theo hết, chắc chắn là không trở lại đây rồi. Đội trưởng Lục à, hai cháu đang yêu nhau mà, sao chuyện này cháu lại không biết thế, còn chạy tới đây để hỏi cô nữa? Thực ra cô rất yêu quý con bé, vừa đẹp người lại vừa đẹp nết, cô chỉ mong con bé là cháu gái của cô thôi…
Bà nói liên hồi, nhưng Lục Trung Quân lại hoàn toàn không nghe lọt một câu, cả người ngây dại, trong lòng trào dâng lên một dự liệu chẳng lành.
Anh đương nhiên không tin cô gì mà đến từ ba mươi năm sau, nhưng chuyện cô giả mạo Lý Mai, tên thật của cô là An Na thì anh khẳng định là thật rồi.
Anh nhớ năm ngoái lần đầu tiên khi nhìn thấy cô ở trong đồn công an, tên cô báo ra chính là An Na.
Khi đó anh đã cảm thấy cô rất không bình thường.
Anh lại chẳng tiếp tục tìm hiểu đến cùng, cũng không để tâm gì đến mấy, sau đó còn thậm chí muốn chiếm hữu cô, rồi rơi vào lưới tình.
Cô gái này, còn ở bên mình, ngủ với mình, anh còn đang chuẩn bị báo cáo cho bố biết rồi tính đến chuyện kết hôn nữa, nhưng đột nhiên toàn bộ lại trở nên bế tắc như này.
Tại sao cô lại giả mạo làm Lý Mai? Lai lịch của cô như nào?
Nhưng cái này cũng không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là, anh và cô đã cãi nhau một trận, cô bèn bỏ đi, không để lại một chút manh mối gì.
Thượng Hải rộng lớn như thế, cô ấy đi tìm người thân ở đâu? Anh phải đi đâu mới tìm được cô đây?
Nhớ lại những câu nói của cô vào ngày hai người cãi nhau, hình như cô thật sự là muốn chia tay với anh rồi.
– Cô ấy có nói với cô tại sao lại giả mạo làm Lý Mai không ạ?
Lục Trung Quân cố kìm nèn cơn phẫn nộ cực độ vì bị lừa dối bị bỏ rơi đột ngột và sự lo lắng đang tuôn ra ào ạt, hỏi bà.
– Nó có nói đến một câu, hình như là hộ khẩu có vấn đề, vừa lúc bọn cháu lại điều tra nó, nó liền giả làm cháu gái cô.
Cô Lý Hồng rốt cuộc đã cảm nhận được thần sắc của Lục Trung Quân kỳ lạ rồi.
– Ôi, Đội trưởng Lục, hai cháu làm sao thế? Sắc mặt cháu nhìn không được tốt….
Lục Trung Quân quay ngoắt người đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
…
Bố mẹ và bà nội Tiểu Quang đi vắng, An Na cũng không có việc gì, dù sao cũng không muốn đi đâu, nên cô chỉ đơn giản đi dạo khắp nơi. Dựa vào ký ức cô đến trường tiểu học lúc xưa mình từng học, rồi đến công viên nhỏ mà khi còn bé được bố mẹ đưa đến chơi, ngồi ngây ra cả nửa ngày, chỗ nào cũng đi. Ngày hôm sau, lúc đi ngang qua một công xưởng bên ngoài có treo biển “Xưởng may mặc Cửu Châu Diện Liêu” ở đường Cao Bằng thì dừng bước.
Công xưởng may mặc này chính là sự nghiệp đầu tiên khi bố An Na chuyển ngành. Hiện tại nhà máy chủ yếu sản xuất quần áo lao động, găng tay, chăn màn….Ông An có năng lực, có đầu óc, có đường lối, sau khi tiếp nhận nhà máy sắp đóng cửa này, trải qua gian khổ gây dựng sự nghiệp cuối cùng đã thành công.
Tính chất của công xưởng may mặc Diện Liêu này hiện tại thuộc quản lý tập thể, cổng bị đổ nát, có một người gác cổng, bên trong là mười mấy chiếc xe đạp.
An Na vẫn có ấn tượng với người gác cổng này, hình như họ Trương, là lính trinh sát đã xuất ngũ, trong quá trình tham gia chiến đấu từng bị thương ở một chân. Ông An sau khi tiếp nhận nhà máy vẫn tiếp tục bố trí ông Trương làm việc trong công xưởng. Ông Trương là người làm việc rất có trách nhiệm, có một lần trực đêm, có hai tên trộm lén vào trong xưởng bị ông Trương phát hiện, một tên thì chạy được, một tên khác bị ông bắt giữ ngay tại chỗ. Ông Trương cũng rất chiều chuộng An Na, cô nhớ ông ta hay thường mua kẹo đường đậu nhiều mầu sắc cho cô ăn.
An Na đi đến gần cổng chính nhìn vào trong, ông Trương thấy có người đến thì nhìn nhìn.
Trong phân xưởng có tầm mười nữ công nhân đang làm việc hăng say, họ vừa đạp máy khâu may găng tay bảo hộ vừa trò chuyện vui vẻ, các phòng làm việc khác trong xưởng đều đóng chặt cửa, không thấy có người.
– Chú Trương, chân chú dạo này có đau không?
Dù sao cũng chẳng có việc gì, cô đến gần hỏi chuyện ông.
– Bệnh cũ, uống vài ngụm Lão Bạch là đỡ ngay…
Ông Trương trả lời, bỗng nghĩ ra:
– Ấy cô gái à, cháu là ai, sao biết chân chú bị đau?
An Na cười.
– Tới làm gì thế, chú thấy cháu cứ nhìn vào trong. – Ông Trương thấy cô không trả lời thì cũng lơ đễnh, cho là cô đến để tìm việc làm.
– Muốn đến tìm việc phải không? Mấy ngày nữa hãy quay lại. Số cháu may đấy, dạo này có mấy người đang muốn tiếp nhận nhà máy nhày. Nếu như quyết định rồi thì nhất định sẽ nhận thêm công nhân. Đến lúc đó cháu đến hỏi đi. – Ông nhiệt tình giới thiệu.
Ông An lúc ở nhà hay nhâm nhi rượu với An Na, từng kể cho cô nghe câu chuyện gây dựng sự nghiệp lúc xưa của mình, cho nên việc này An Na cũng biết. Nhà máy này quả thật ban đầu là được một người nhận thầu, nhưng không bao lâu bởi vì sai sót mà một lượng hàng lớn bị gặp khó khăn trong tiêu thụ, đến lần thứ hai mới qua được, sau đó thì chuyển sang cho ông An tiếp nhận.
– Thật ạ? Vậy mấy ngày nữa cháu lại đến.
An Na mỉm cười với ông Trương rồi tiếp tục đi.
….
Nửa tháng sau, An Na rốt cuộc đã chờ được, mẹ và Tiểu Quang đã quay về nhà rồi.
Hôm đó bà mặc chiếc váy màu xanh nhạt chất liệu sợi tổng hợp, chân đi đôi giày xăng đan cùng màu, trên mái tóc xoăn đen mượt cái một chiếc nơ con bướm màu tím rất đẹp, tay cầm túi du lịch, tay kia cầm tay Tiểu Quang, đi qua An Na.
Làn gió thổi tới, tà váy bay phất phơ theo, trông tựa như một bức họa mỹ nhân của những năm 1920.
– Cô giáo Tiêu đi Bắc Kinh về rồi à?
Chị hàng xóm Tống Tam từ trong ngõ đi ra thấy Tiêu Du thì chào hỏi vui vẻ.
– Vâng chị, em vừa mới về. Em có mua vài thứ nhưng nặng quá không mang nổi, Quốc Cường có gửi qua bưu điện. Khi nào nhận được em sẽ mang biếu chị.
Tiêu Du cười nói.
– Ôi ngại quá, em bắt Quốc Cường mua nhiều làm gì…
– Không gì đâu chị, Quốc Cường nhà em nói ai cũng có thể thiếu chứ chị Tống là không thiếu được ạ.
Chị Tống Tam rất vui, bật cười thành tiếng, lại đùa Tiểu Quang vài câu, hỏi cậu có chụp ảnh lưu niệm ở Thiên An Môn không, sau đó mới đi.
Chờ chị Tống đi rồi, An Na không nén nổi tình cảm đi theo, trốn ở đầu ngõ lén nhìn ra, thấy mẹ đang tìm chìa khóa trong túi, tìm mãi vẫn không tìm được.
Tiểu Quang như để ý thấy An Na đang ở đầu ngõ, quay đầu lại nhìn cô.
An Na sợ bị mẹ phát hiện thì rụt người lại.
Một lát sau, Tiêu Du vẫn đang tìm chìa khóa.
– Mẹ ơi, con muốn uống nước.
Tiểu Quang ngước lên nói.
Tiêu Du ngây người.
Trước khi đi vì không muốn mang theo chùm chìa khóa nặng trịch nên bà chỉ rút một chìa, còn lại thì để ở nhà, sau đó thì khóa cổng lại. Bà nhớ rõ khi đó mình đã cất chìa khóa vào trong túi nhỏ rồi, nhưng giờ lại không tìm được. Ông Quang lúc đưa bà ra trạm xe lửa sợ bà làm mất đồ còn xác nhận giúp bà một lần.
Bà nhớ rất rõ lúc đó chìa khóa vẫn thấy, nhưng giờ lại không thấy nữa.
Bà cố nhớ lại, cuối cùng đã nhớ ra, lúc trên tàu hỏa, Tiểu Quang muốn ăn gà nướng, trên người lại không mang đủ tiền, nên bà đã lấy tiền ở trong túi nhỏ đựng chìa khóa kia.
Ông An vẫn luôn dặn bà là chớ để người khác nhìn thấy tiền, vì thế bà đã cố tình xoay người về hướng lưng ghế để lấy tiền. Thế nào mà lại không cẩn thận kéo theo cả chiếc chìa khóa ra khỏi túi, chắc là rơi xuống khe rồi mà mình không biết.
Nguy rồi, bà nội của Tiểu Quang lại đang ở quê vẫn chưa trở lại nữa.
– Tiểu Quang….mẹ…làm rơi….chìa khóa rồi….Mất rồi….
Tiểu Du lúng túng nói với con trai.
– Giờ phải làm sao mẹ, bố không ở đây, bà cũng không nữa….
Tiểu Quang cũng sốt ruột, đi đẩy cổng, cánh cổng vẫn im lìm.
– Để mẹ nghĩ cách. Mẹ đi tìm cái phá khóa vậy, con sang nhà bác Tam ngồi nhờ chút nhé.
….
An Na có tật xấu nhỏ là nhiều khi để đồ lung tung bừa bãi, lần ra nước ngoài ở, cô mấy lần bị dính chưởng vì cái tật xấu này rồi, mãi sau mới có ý thức thay đổi nó. Và người mẹ mỹ nhân của cô kia cái tật xấu này còn nặng hơn cả cô nữa. Dù sao cũng toàn được chồng cưng chiều, nên bà không chút nào thay đổi.
An Na nhìn mãi, cuối cùng không chịu nổi chạy tới, hỏi:
– Cô giáo Tiêu, cô sang nhà hàng xóm mượn cái thang, cháu trèo tường vào mở cửa giúp cô ạ.
Tiêu Du ngây ra, cuối cùng nhận ra cô.
– Là cháu à? Cô nhớ ra cháu…
– Vâng, là cháu ạ.
Không có bố ở đây, cô tự giác nhận mình làm anh hùng vậy, nhẫn nhịn kích động trong lòng, chỉ muốn giúp mẹ một chút.
– Cô đi mượn đi ạ.
- …Cháu làm được không?
Tiêu Du nhìn cô gái trông còn trẻ và nhỏ hơn mình thì rất không tin được.
– Cháu tên An Na. Cháu làm được. Cô đi mượn thang đi ạ.
An Na giục bà.
Tường viện của Giang Nam thường thanh nhã hơn so với phương bắc, cũng thấp hơn, chỉ thầm hai thước, trên bờ tường cũng không cắm thủy tinh hay gì đó.
Tiêu Du bị An Na đột nhiên xuất hiện thúc giục không thể làm gì hơn là đi đến nhà hàng xóm.
Nhà hàng xóm người lớn đi vắng, chỉ có trẻ nhỏ ở nhà. Bà khiêng cái thang đến đặt vào tường, An Na liền trèo lên.
– An Na, cháu làm được không? Hay là cháu xuống đi, cô gọi người đến giúp.
Tiêu Du ngước lên giữ cây thang, có chút lo lắng.
– Cháu làm được, cô yên tâm.
Khó khăn lắm mới tạo được quan hệ tốt, nếu có ngã thì An Na cũng sẵn lòng. Cô chưa bao giờ nhanh nhẹn linh hoạt như lúc này, nhanh chóng trèo lên tường, chậm rãi ngồi xuống, ổn định thân thể xong thì bảo mẹ mình nâng cây thang lên, cô cẩn thận nhấc cái thang lên bỏ sang bên kia.
– Cháu cẩn thận, cẩn thận!
Tiêu Du rất hồi hộp, cứ nói với lên, trong lòng lại hối hận vì sao không ngăn cô gái trẻ lại.
An na trèo xuống, xuống đến nơi, mở cổng xong thì cười tươi rói với mẹ và Tiểu Quang.
– Chị An Na giỏi quá.
Tiểu Quang phấn khởi nhảy dựng lên, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ.
Tiêu Du thấy An Na an toàn thì thở phào một hơi, cũng rất cảm kích, vội nói cám ơn, đồng thời mời cô vào nhà.
An Na đè nén sự phấn khích, giành lấy hành lý từ trong tay bà, mặt dày đi vào nhà.
Cô Lý Hồng đóng cửa quầy hàng xong, cũng khóa cổng lại, vừa đi vào trong nhà thì nghe có tiếng gõ cửa, bèn ra mở cửa.
– Ai thế?
Cửa được mở ra.
– Ơ là Đội trưởng Lục à?
Lục Trung Quân tuy đã đi nhưng cô Lý Hồng vẫn theo thói quen gọi anh như thế. Đã muộn thế này rồi tự dưng thấy anh xuất hiện ở đây, nhìn dáng vẻ rất mỏi mệt như đã đi một chặng đường ra đến thì sửng sốt.
Lục Trung Quân dòm vào trong nhà của bà.
– Cô ơi, Lý Mai về chưa ạ?
– Mai Mai? Cô Lý Hồng lắc đầu, – Không, nó không nói gì với cháu à?
Tim Lục Trung Quân như đập nhanh hơn, – Nói gì ạ?
Cô Lý Hồng do dự.
Nom bộ dạng hiện tại của Lục Trung Quân trong lòng bà không chắc An Na đã nói chuyện con bé không phải cháu gái của mình cho anh hay chưa. Nếu không chắc, vậy thì mình cũng không nên nói lung tung, bèn nói:
– Nó đi từ hôm trước rồi, bảo đi Thượng Hải, cháu không biết à?
Tim Lục Trung Quân đập liên hồi, giọng cũng khàn đặc.
– Đi Thượng Hải làm gì ạ?
- ….Cụ thể làm gì cô cũng không rõ lắm….
Bà ngập ngừng đáp.
Lục Trung Quân chần chờ một chút.
– Cô ơi, có phải cô ấy không phải cháu gái của cô không? Cô ấy tên là An Na phải không?
– Thì ra cháu đã biết rồi. – Cô Lý Hồng thở phào nhẹ nhõm, nói, – Nếu cháu biết rồi, cô cũng dễ nói chuyện hơn. Đúng thế, con bé không phải cháu gái cô, ban đầu tới tìm người thân…
Thế là dưới sự dò hỏi của Lục Trung Quân, cô Lý Hồng đã bắt đầu kể lúc ban đầu An Na đi tìm người thân nhưng không gặp như nào, rồi ở trạm xe lửa gặp Lý Mai, sau đó giải mạo Lý Mai về ở nhà mình ra sao toàn bộ kể ra hết.
– Nó nói đi tìm người thân, cô không giữ được.
Lòng bàn tay của Lục Trung Quân đã túa mồ hôi.
– Cô ấy có nói địa chỉ cụ thể không ạ?
– Không. – Cô Lý Hồng lắc đầu, – Lúc nó đi thì giao lại công việc ở trạm sữa cho Đại Tống, mọi thứ thì mang theo hết, chắc chắn là không trở lại đây rồi. Đội trưởng Lục à, hai cháu đang yêu nhau mà, sao chuyện này cháu lại không biết thế, còn chạy tới đây để hỏi cô nữa? Thực ra cô rất yêu quý con bé, vừa đẹp người lại vừa đẹp nết, cô chỉ mong con bé là cháu gái của cô thôi…
Bà nói liên hồi, nhưng Lục Trung Quân lại hoàn toàn không nghe lọt một câu, cả người ngây dại, trong lòng trào dâng lên một dự liệu chẳng lành.
Anh đương nhiên không tin cô gì mà đến từ ba mươi năm sau, nhưng chuyện cô giả mạo Lý Mai, tên thật của cô là An Na thì anh khẳng định là thật rồi.
Anh nhớ năm ngoái lần đầu tiên khi nhìn thấy cô ở trong đồn công an, tên cô báo ra chính là An Na.
Khi đó anh đã cảm thấy cô rất không bình thường.
Anh lại chẳng tiếp tục tìm hiểu đến cùng, cũng không để tâm gì đến mấy, sau đó còn thậm chí muốn chiếm hữu cô, rồi rơi vào lưới tình.
Cô gái này, còn ở bên mình, ngủ với mình, anh còn đang chuẩn bị báo cáo cho bố biết rồi tính đến chuyện kết hôn nữa, nhưng đột nhiên toàn bộ lại trở nên bế tắc như này.
Tại sao cô lại giả mạo làm Lý Mai? Lai lịch của cô như nào?
Nhưng cái này cũng không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là, anh và cô đã cãi nhau một trận, cô bèn bỏ đi, không để lại một chút manh mối gì.
Thượng Hải rộng lớn như thế, cô ấy đi tìm người thân ở đâu? Anh phải đi đâu mới tìm được cô đây?
Nhớ lại những câu nói của cô vào ngày hai người cãi nhau, hình như cô thật sự là muốn chia tay với anh rồi.
– Cô ấy có nói với cô tại sao lại giả mạo làm Lý Mai không ạ?
Lục Trung Quân cố kìm nèn cơn phẫn nộ cực độ vì bị lừa dối bị bỏ rơi đột ngột và sự lo lắng đang tuôn ra ào ạt, hỏi bà.
– Nó có nói đến một câu, hình như là hộ khẩu có vấn đề, vừa lúc bọn cháu lại điều tra nó, nó liền giả làm cháu gái cô.
Cô Lý Hồng rốt cuộc đã cảm nhận được thần sắc của Lục Trung Quân kỳ lạ rồi.
– Ôi, Đội trưởng Lục, hai cháu làm sao thế? Sắc mặt cháu nhìn không được tốt….
Lục Trung Quân quay ngoắt người đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
…
Bố mẹ và bà nội Tiểu Quang đi vắng, An Na cũng không có việc gì, dù sao cũng không muốn đi đâu, nên cô chỉ đơn giản đi dạo khắp nơi. Dựa vào ký ức cô đến trường tiểu học lúc xưa mình từng học, rồi đến công viên nhỏ mà khi còn bé được bố mẹ đưa đến chơi, ngồi ngây ra cả nửa ngày, chỗ nào cũng đi. Ngày hôm sau, lúc đi ngang qua một công xưởng bên ngoài có treo biển “Xưởng may mặc Cửu Châu Diện Liêu” ở đường Cao Bằng thì dừng bước.
Công xưởng may mặc này chính là sự nghiệp đầu tiên khi bố An Na chuyển ngành. Hiện tại nhà máy chủ yếu sản xuất quần áo lao động, găng tay, chăn màn….Ông An có năng lực, có đầu óc, có đường lối, sau khi tiếp nhận nhà máy sắp đóng cửa này, trải qua gian khổ gây dựng sự nghiệp cuối cùng đã thành công.
Tính chất của công xưởng may mặc Diện Liêu này hiện tại thuộc quản lý tập thể, cổng bị đổ nát, có một người gác cổng, bên trong là mười mấy chiếc xe đạp.
An Na vẫn có ấn tượng với người gác cổng này, hình như họ Trương, là lính trinh sát đã xuất ngũ, trong quá trình tham gia chiến đấu từng bị thương ở một chân. Ông An sau khi tiếp nhận nhà máy vẫn tiếp tục bố trí ông Trương làm việc trong công xưởng. Ông Trương là người làm việc rất có trách nhiệm, có một lần trực đêm, có hai tên trộm lén vào trong xưởng bị ông Trương phát hiện, một tên thì chạy được, một tên khác bị ông bắt giữ ngay tại chỗ. Ông Trương cũng rất chiều chuộng An Na, cô nhớ ông ta hay thường mua kẹo đường đậu nhiều mầu sắc cho cô ăn.
An Na đi đến gần cổng chính nhìn vào trong, ông Trương thấy có người đến thì nhìn nhìn.
Trong phân xưởng có tầm mười nữ công nhân đang làm việc hăng say, họ vừa đạp máy khâu may găng tay bảo hộ vừa trò chuyện vui vẻ, các phòng làm việc khác trong xưởng đều đóng chặt cửa, không thấy có người.
– Chú Trương, chân chú dạo này có đau không?
Dù sao cũng chẳng có việc gì, cô đến gần hỏi chuyện ông.
– Bệnh cũ, uống vài ngụm Lão Bạch là đỡ ngay…
Ông Trương trả lời, bỗng nghĩ ra:
– Ấy cô gái à, cháu là ai, sao biết chân chú bị đau?
An Na cười.
– Tới làm gì thế, chú thấy cháu cứ nhìn vào trong. – Ông Trương thấy cô không trả lời thì cũng lơ đễnh, cho là cô đến để tìm việc làm.
– Muốn đến tìm việc phải không? Mấy ngày nữa hãy quay lại. Số cháu may đấy, dạo này có mấy người đang muốn tiếp nhận nhà máy nhày. Nếu như quyết định rồi thì nhất định sẽ nhận thêm công nhân. Đến lúc đó cháu đến hỏi đi. – Ông nhiệt tình giới thiệu.
Ông An lúc ở nhà hay nhâm nhi rượu với An Na, từng kể cho cô nghe câu chuyện gây dựng sự nghiệp lúc xưa của mình, cho nên việc này An Na cũng biết. Nhà máy này quả thật ban đầu là được một người nhận thầu, nhưng không bao lâu bởi vì sai sót mà một lượng hàng lớn bị gặp khó khăn trong tiêu thụ, đến lần thứ hai mới qua được, sau đó thì chuyển sang cho ông An tiếp nhận.
– Thật ạ? Vậy mấy ngày nữa cháu lại đến.
An Na mỉm cười với ông Trương rồi tiếp tục đi.
….
Nửa tháng sau, An Na rốt cuộc đã chờ được, mẹ và Tiểu Quang đã quay về nhà rồi.
Hôm đó bà mặc chiếc váy màu xanh nhạt chất liệu sợi tổng hợp, chân đi đôi giày xăng đan cùng màu, trên mái tóc xoăn đen mượt cái một chiếc nơ con bướm màu tím rất đẹp, tay cầm túi du lịch, tay kia cầm tay Tiểu Quang, đi qua An Na.
Làn gió thổi tới, tà váy bay phất phơ theo, trông tựa như một bức họa mỹ nhân của những năm 1920.
– Cô giáo Tiêu đi Bắc Kinh về rồi à?
Chị hàng xóm Tống Tam từ trong ngõ đi ra thấy Tiêu Du thì chào hỏi vui vẻ.
– Vâng chị, em vừa mới về. Em có mua vài thứ nhưng nặng quá không mang nổi, Quốc Cường có gửi qua bưu điện. Khi nào nhận được em sẽ mang biếu chị.
Tiêu Du cười nói.
– Ôi ngại quá, em bắt Quốc Cường mua nhiều làm gì…
– Không gì đâu chị, Quốc Cường nhà em nói ai cũng có thể thiếu chứ chị Tống là không thiếu được ạ.
Chị Tống Tam rất vui, bật cười thành tiếng, lại đùa Tiểu Quang vài câu, hỏi cậu có chụp ảnh lưu niệm ở Thiên An Môn không, sau đó mới đi.
Chờ chị Tống đi rồi, An Na không nén nổi tình cảm đi theo, trốn ở đầu ngõ lén nhìn ra, thấy mẹ đang tìm chìa khóa trong túi, tìm mãi vẫn không tìm được.
Tiểu Quang như để ý thấy An Na đang ở đầu ngõ, quay đầu lại nhìn cô.
An Na sợ bị mẹ phát hiện thì rụt người lại.
Một lát sau, Tiêu Du vẫn đang tìm chìa khóa.
– Mẹ ơi, con muốn uống nước.
Tiểu Quang ngước lên nói.
Tiêu Du ngây người.
Trước khi đi vì không muốn mang theo chùm chìa khóa nặng trịch nên bà chỉ rút một chìa, còn lại thì để ở nhà, sau đó thì khóa cổng lại. Bà nhớ rõ khi đó mình đã cất chìa khóa vào trong túi nhỏ rồi, nhưng giờ lại không tìm được. Ông Quang lúc đưa bà ra trạm xe lửa sợ bà làm mất đồ còn xác nhận giúp bà một lần.
Bà nhớ rất rõ lúc đó chìa khóa vẫn thấy, nhưng giờ lại không thấy nữa.
Bà cố nhớ lại, cuối cùng đã nhớ ra, lúc trên tàu hỏa, Tiểu Quang muốn ăn gà nướng, trên người lại không mang đủ tiền, nên bà đã lấy tiền ở trong túi nhỏ đựng chìa khóa kia.
Ông An vẫn luôn dặn bà là chớ để người khác nhìn thấy tiền, vì thế bà đã cố tình xoay người về hướng lưng ghế để lấy tiền. Thế nào mà lại không cẩn thận kéo theo cả chiếc chìa khóa ra khỏi túi, chắc là rơi xuống khe rồi mà mình không biết.
Nguy rồi, bà nội của Tiểu Quang lại đang ở quê vẫn chưa trở lại nữa.
– Tiểu Quang….mẹ…làm rơi….chìa khóa rồi….Mất rồi….
Tiểu Du lúng túng nói với con trai.
– Giờ phải làm sao mẹ, bố không ở đây, bà cũng không nữa….
Tiểu Quang cũng sốt ruột, đi đẩy cổng, cánh cổng vẫn im lìm.
– Để mẹ nghĩ cách. Mẹ đi tìm cái phá khóa vậy, con sang nhà bác Tam ngồi nhờ chút nhé.
….
An Na có tật xấu nhỏ là nhiều khi để đồ lung tung bừa bãi, lần ra nước ngoài ở, cô mấy lần bị dính chưởng vì cái tật xấu này rồi, mãi sau mới có ý thức thay đổi nó. Và người mẹ mỹ nhân của cô kia cái tật xấu này còn nặng hơn cả cô nữa. Dù sao cũng toàn được chồng cưng chiều, nên bà không chút nào thay đổi.
An Na nhìn mãi, cuối cùng không chịu nổi chạy tới, hỏi:
– Cô giáo Tiêu, cô sang nhà hàng xóm mượn cái thang, cháu trèo tường vào mở cửa giúp cô ạ.
Tiêu Du ngây ra, cuối cùng nhận ra cô.
– Là cháu à? Cô nhớ ra cháu…
– Vâng, là cháu ạ.
Không có bố ở đây, cô tự giác nhận mình làm anh hùng vậy, nhẫn nhịn kích động trong lòng, chỉ muốn giúp mẹ một chút.
– Cô đi mượn đi ạ.
- …Cháu làm được không?
Tiêu Du nhìn cô gái trông còn trẻ và nhỏ hơn mình thì rất không tin được.
– Cháu tên An Na. Cháu làm được. Cô đi mượn thang đi ạ.
An Na giục bà.
Tường viện của Giang Nam thường thanh nhã hơn so với phương bắc, cũng thấp hơn, chỉ thầm hai thước, trên bờ tường cũng không cắm thủy tinh hay gì đó.
Tiêu Du bị An Na đột nhiên xuất hiện thúc giục không thể làm gì hơn là đi đến nhà hàng xóm.
Nhà hàng xóm người lớn đi vắng, chỉ có trẻ nhỏ ở nhà. Bà khiêng cái thang đến đặt vào tường, An Na liền trèo lên.
– An Na, cháu làm được không? Hay là cháu xuống đi, cô gọi người đến giúp.
Tiêu Du ngước lên giữ cây thang, có chút lo lắng.
– Cháu làm được, cô yên tâm.
Khó khăn lắm mới tạo được quan hệ tốt, nếu có ngã thì An Na cũng sẵn lòng. Cô chưa bao giờ nhanh nhẹn linh hoạt như lúc này, nhanh chóng trèo lên tường, chậm rãi ngồi xuống, ổn định thân thể xong thì bảo mẹ mình nâng cây thang lên, cô cẩn thận nhấc cái thang lên bỏ sang bên kia.
– Cháu cẩn thận, cẩn thận!
Tiêu Du rất hồi hộp, cứ nói với lên, trong lòng lại hối hận vì sao không ngăn cô gái trẻ lại.
An na trèo xuống, xuống đến nơi, mở cổng xong thì cười tươi rói với mẹ và Tiểu Quang.
– Chị An Na giỏi quá.
Tiểu Quang phấn khởi nhảy dựng lên, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ.
Tiêu Du thấy An Na an toàn thì thở phào một hơi, cũng rất cảm kích, vội nói cám ơn, đồng thời mời cô vào nhà.
An Na đè nén sự phấn khích, giành lấy hành lý từ trong tay bà, mặt dày đi vào nhà.
Bình luận truyện