Trở Lại 30 Năm Trước
Chương 79
An Na lên tiếng, lập tức đẩy Lục Trung Quân ra chạy đến buồng vệ sinh nhanh chóng chỉnh trang lại mặt mũi, lại dụi dụi đôi mắt sưng húp của mình cho đỡ hơn. Trước khi mở cửa còn ngoái lại liếc nhìn Lục Trung Quân một cái, thấy anh đã bước ra khỏi giường đứng bên mình, đang chỉnh lại quần áo lộn xộn, mắt nhìn ra cửa, thái độ rõ là hơi căng thẳng.
Chờ anh chỉnh trang xong rồi, An Na đánh mắt trấn an anh rồi mới mở cửa.
Tiêu Du ở bên ngoài, nhưng lại không có ông An đi cùng.
…
Ngày hôm qua khi nhận cuộc điện thoại khó hiểu của An Na, nghe được tiếng nấc nghẹn muốn khóc của cô kèm theo là những lời nói ngập ngừng nửa vời, thì nào có yên tâm. Vừa lúc mấy ngày này ông An đi công tác phía nam, bà nhờ mẹ chồng trông Tiểu Quang, ngay trong đêm mua vé máy bay chuyến cuối của ngày đến trường học An Na, tìm đến phòng không gặp cô, được mấy chị cùng phòng nói mới biết An Na đi thành phố bên, đoán là cô đến học viện hàng không rồi, nên lập tức tới đây. Bà được gặp chủ nhiệm Điền, từ ông thì biết mấy ngày trước Lục Trung Quân đã xảy ra chuyện, An Na vẫn luôn ở đây chờ tin tức, giờ đang tạm ở nhà khách của học viện thì đến đây. Gặp được An Na rồi, thấy mặt con gái sưng húp rõ ràng là khóc rất nhiều, tim thắt lại, ôm chặt lấy cô hỏi han.
An Na không ngờ mẹ lại đến đây tìm mình, trong lòng vừa cảm động vừa áy náy, vội nói mình không sao.
– Chú đâu ạ? Sao không đi cùng thím ạ?
An Na hỏi.
– Chú con vừa lúc mấy hôm trước đi công tác phía nam rồi. Hôm qua thím nhận được điện thoại của con, không yên tâm nên tới đây xem thế nào.
Nói vài câu với con gái, tầm mắt bà vẫn đổ lên người Lục Trung Quân đứng sau An Na không xa. An Quốc Cường không đến, Lục Trung Quân tựa như thả lỏng, thấy Tiêu Du nhìn mình thì vội đi tới, gọi một tiếng thím Tiêu. Tiêu Du khẽ giật mình, ánh mắt lại chuyển dời sang chiếc giường đầy chăn nêm hỗn độn. An Na thấy thế vội giải thích:
– Thím đừng hiểu lầm ạ…Mấy hôm trước con vẫn đợi tin của anh ấy…
Vừa nói vừa liếc sang Lục Trung Quân,
– Tối qua anh ấy trở về, sợ còn lo lắng nên tới tìm con. Cũng chỉ một mình con ngủ trên giường thôi, anh ấy ngồi cạnh…Bọn con không làm gì cả…
Sự thật đúng là thế, chỉ là nhớ đến cảnh tượng bị cắt ngang lúc nãy, cô vẫn chột dạ, giọng nhỏ hẳn đi. Cũng không biết mẹ có tin hay không, chỉ ừ một câu, lại nhìn Lục Trung Quân, hơi mỉm cười nói:
– Tiểu Lục, chuyện của cậu chủ nhiệm Điền đã nói cho tôi biết rồi, không sao là tốt rồi. Chủ nhiệm Điền nói tối qua cậu được chuyên cơ đưa về, nhưng ngay sau đó là không thấy bóng dáng đâu, ông ấy đang rất muốn gặp cậu. Ngoài ông ấy, còn có một vài lãnh đạo khác cũng muốn gặp cậu, tiện thể kiểm tra sức khỏe cho cậu. Cậu về trước đi, tránh để mọi người sốt ruột.
Tiêu Du nói vậy rồi, Lục Trung Quân liền gật đầu. An Na lần đầu tiên thấy anh ngoan ngoãn trước người khác như thế. Chờ Tiêu Du nói xong, Lục Trung Quân lập tức nói:
– Vâng, thím Tiêu nói phải. Tối qua vì quá lo cho An Na mà cháu chẳng nghĩ gì nhiều vội tới đây luôn. Giờ cháu về luôn đây. Phiền thím săn sóc An Na giúp cháu, mấy ngày qua cô ấy lo lắng nhiều rồi.
Tiêu Du cười cười, nói:
– Săn sóc nó vốn là bổn phận của tôi. Được rồi, cậu đi đi, đừng để lãnh đạo chờ.
– Vâng, vậy cháu đi đây ạ.
Lục Trung Quân nhìn An Na một cái, đi tới cửa, bỗng lại dừng bước xoay người lại,
– Thím Tiêu…
Anh do dự, rồi như hạ quyết tâm, nói nhanh:
– Chắc thím còn chưa biết, cháu đã nói với An Na rồi, sau này cháu sẽ rời khỏi hàng ngũ phi công quân sự, không nhận nhiệm vụ bay thử nữa. Tuy cháu biết mình có nhiều khuyết điểm, nhưng cháu thật sự thích An Na. Mong mọi người đồng ý để bọn cháu ở bên nhau. Chỉ cần chú thím đồng ý, cháu lập tức nói với bố, xin phép được kết hôn.
Nói xong chăm chú nhìn Tiêu Du, thần sắc căng thẳng mong chờ.
Tiêu Du ngớ ra, nhìn sang An Na, thấy con gái đứng bên chẳng dám hó hé câu gì, lại nom ánh mắt tràn ngập tình yêu của chàng trai trẻ kia, nhớ tới thái độ của chồng mình, thì không khỏi thở dài, mỉm cười nói:
– Tôi biết rồi. Cám ơn cậu đã nghĩ cho An Na chúng tôi. Nhưng chuyện kết hôn không phải chuyện nhỏ. Cậu biết đấy, chồng tôi tính cách rất ngang, muốn thay đổi suy nghĩ của ông ấy thì hơi khó khăn…Hay là, cậu cứ từ từ đã, chờ tôi về nói chuyện này cho ông ấy trước, rồi khuyên nhủ ông ấy. Cháu thấy được không?
Trong mắt Lục Trung Quân lộ ra chút thất vọng, nhưng lại mau chóng đáp:
– Không thành vấn đề. Cảm ơn thím Tiêu. Khi nào chú An về, cháu sẽ đến thăm chú ấy, cũng muốn nói chuyện với chú.
Tiêu Du gật đầu.
– Vậy cháu đi trước. Khi nào tôi về thì bảo An Na nói với cháu một tiếng.
– Vâng…
Lục Trung Quân lại lần nữa nhìn An Na, hơi hơi mỉm cười với cô, rồi mới đi.
…..
Lục Trung Quân quay về học viện hàng không, nghe nói lãnh đạo đến hỏi thăm, đang ở chỗ chủ nhiệm Điền thì tới đó.
Chủ nhiệm Điền trong lòng biết rõ nhưng nào dám nói, chỉ đáp qua loa lấy lệ, trán đổ mồ hôi rồi, lòng thầm mắng thằng ranh con Lục Trung Quân một trận, đang muốn lén đi gọi điện thoại bắt anh về thì nhìn thấy bóng anh đang đến, thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh qua đó, đè thấp giọng mắng:
– Thằng ranh này hay nhỉ, đừng có mà dở hơi thế được không hả…
Lục Trung Quân mỉm cười với ông. Mấy lãnh đạo bên trong thấy Lục Trung Quân thì cười tươi, đi ra đón. Chủ nhiệm Điền nói:
– Tiểu Lục đã trở về rồi. Về tối qua, rồi lại có chút chuyện cá nhân quan trọng cần đi giải quyết, tôi cũng cho phép rồi.
Một vị lãnh đạo nói:
– Hà hà, nên thế nên thế. Xảy ra chuyện như thế gặp người nhà đầu tiên cũng là điều đương nhiên. Thế nào Tiểu Lục, ông cụ nhà cậu vẫn khỏe chứ?
– Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, bố cháu vẫn khỏe ạ. – Lục Trung Quân đáp.
– Khỏe là tốt rồi. Tôi phải gọi điện tạ tội với ông cụ mới được.
Lãnh đạo gật đầu, quan tâm vỗ vỗ vai anh.
– Sức khỏe có vấn đề gì không?
– Báo cáo lãnh đạo, không có gì ạ. Lúc trên máy bay cháu đã được kiểm tra thân thể toàn diện rồi ạ.
– Tốt tốt, không sao là tốt rồi. Tiểu Lục à, lần này kinh động nhiều chỗ lắm, ngay cả bộ trưởng cũng đích thân hỏi thăm cháu, biết cháu bình an trở về thì mới yên tâm, còn nói muốn gặp cháu nữa. Giờ cháu chính là anh hùng rồi. Nào nào, ngồi đi, ngồi đi…
Lãnh đạo hỏi thăm khích lệ xong đi hết rồi, cuối cùng chỉ còn lại có chủ nhiệm Điền. Chủ nhiệm Điền sắc mặt đã khôi phục bình thường, nhìn Lục Trung Quân, cười lắc lắc đầu.
– Chú đã nói không sao rồi. Thằng ranh cậu nào dễ dàng chết như thế. Về là tốt rồi. Lần này làm ai cũng sợ, chú cho cháu nghỉ một tháng, về nghỉ ngơi cho khỏe, nghỉ ngơi xong thì quay lại làm việc.
Lục Trung Quân cảm ơn ông.
– Cám ơn cái gì mà cám ơn…
Ông bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, kêu lên,
– Ấy còn Tiểu An của cháu nữa ấy. Nhìn nó mà thương, chú đã cho người đưa con bé đến nhà khách học viện rồi. Tối qua cháu cũng qua đó rồi đúng không? Gặp chưa? Không có chuyện gì chứ?
Biểu cảm của Chủ nhiệm Điền hết sức kỳ lạ.
– …Không sao ạ. – Lục Trung Quân vội phủi sạch, – Thủ trưởng đừng đoán mò, tối qua chẳng có chuyện gì cả. Cháu sợ cô ấy quá lo lắng cho cháu, nên vừa về là tới gặp cô ấy, trông cô ấy ngủ cả đêm…
– Được rồi được rồi! – Chủ nhiệm Điền xua tay, – Chỉ cần ông cụ nhà cháu phê duyệt, chú chẳng thèm quản lý chuyện xấu của cháu. Mà Tiểu An kia chú gặp rồi, con bé được đấy. Cháu xảy ra chuyện, mấy ngày này chú thấy nó chẳng ăn uống ngủ nghỉ gì, nó lo lắng cho cháu lắm. Chú nói này, đã đến mức này rồi, khi nào thì cháu báo cáo với ông cụ thế? Chú nói trước với cháu, trước đó chú đã bảo với ông cụ là cháu đang chuẩn bị kết hôn. Mà đợi lâu thế rồi, ngay cả rắm cũng chẳng đánh. Rốt cuộc là sao?
Lục Trung Quân trù trừ,
– Người ta không đồng ý chú ạ.
Chủ nhiệm Điền đang uống trà nghe thế thì phụt cả trà ra, suýt nữa thì bị sặc.
– Cháu nói gì, không đồng ý?
– Vâng.
Lục Trung Quân rất buồn bực.
– Thật hiếm có nhể, không ngờ có người lại chẳng ưa cháu.
Chủ nhiệm Điền gật gù đầy xót thương, nhưng biểu cảm lại chẳng giống như thế.
– Chú ý gì thế thủ trưởng, cháu thấy chú có vẻ mừng khi người khác gặp họa ấy.
– Nào có nào có. – Chủ nhiệm Điền cười rất vui vẻ, – Chú đang nghĩ, rốt cuộc đã có người thay chú trị tật xấu của cháu rồi, trong lòng sung sướng mà thôi.
Lục Trung Quân hậm hực không nói gì.
Chủ nhiệm Điền cười xong, mới cảm thấy Lục Trung Quân có gì đó bất thường, yên lặng khác thường, nhìn anh một cái.
– Sao thế? Thật sự là khó à?
– Chủ nhiệm Điền, cháu muốn báo cáo với chú một việc. – Lục Trung Quân bỗng nghiêm trang, – Mong chú hiểu cho cháu ạ.
– Chuyện gì thế?
Chủ nhiệm Điền cũng đã nhận thấy Lục Trung Quân khác thường, ra hiệu bảo anh ngồi xuống nói.
– Chủ nhiệm Điền, cháu đã quyết định, bắt đầu từ bây giờ sẽ rời khỏi nhiệm vụ bay thử, sau này không nhận nhiệm vụ phi công gì nữa.
– Cái gì?
Chủ nhiệm Điền giật mình, cẩn thận đánh giá Lục Trung Quân, xác định anh không hề đùa cợt thì thần sắc nghiêm trang hẳn lên.
– Bởi vì lần xảy ra này mà cháu đã quyết định thế hả? Không thể nào! Theo như chú hiểu cháu, thì cháu không phải là người như vậy.
– Cháu sẽ mau chóng làm báo cáo, mong được chú phê chuẩn ạ.
Lục Trung Quân không trả lời mà chỉ buông tiếp một câu như vậy. Nói xong thì ngồi yên lặng.
Chủ nhiệm Điền hiển nhiên bị tin tức bất ngờ này làm cho bối rối, đi đi lại lại trong phòng, nói:
– Tiểu Lục à, phi công quân sự là phi công trong phi công, tinh anh trong tinh anh, chưa từng có người nào vừa có can đảm vừa có kỹ năng lại trở thành phi công quân sự ưu tú như cháu cả. Nhưng quả thật, phi công gặp phải nguy hiểm không biết trước rất nhiều. Nhưng chẳng phải cháu vẫn luôn thích công việc này sao? Hơn nữa cháu cũng là một phi công quân sự giỏi rồi, là một tấm gương cho người khác…
Ông như chợt bừng tỉnh ngộ, ngừng bước, nhìn sang anh,
– Là bởi vì Tiểu An đúng không? Cháu vì con bé mà mới quyết định như thế? Con bé không đồng ý cho cháu tiếp tục sự nghiệp phi công nữa?
Lục Trung Quân nói,
– Cô ấy chưa nói gì cả. Là do cháu tự quyết định. Cháu thật sự yêu thích công việc này, giờ phút này cũng thế, sau này cũng vậy. Nhưng cháu cũng từng nghĩ, giờ cháu lại càng muốn một cuộc sống ổn định hơn. Đây là việc cháu đã suy nghĩ cặn kẽ rồi mới quyết định. Mong chú hiểu và phê chuẩn cho cháu.
Chủ nhiệm Điền nhìn Lục Trung Quân trầm mặc một lát, cuối cùng cười nói:
– Được. Chỉ cần là cháu nghĩ kỹ, chú đều tán thành. Không làm phi công quân sự cũng không sao, cháu vẫn là phi công quân sự ưu tú nhất, ở cương vị khác cháu vẫn sẽ làm tốt. Chú tin ông cụ nhà cháu biết rồi cũng sẽ đồng ý thôi. Cháu cứ báo cáo lên rồi chú chuyển đảng uỷ phê duyệt.
– Cám ơn chủ nhiệm Điền! – Lục Trung Quân lên tiếng.
Chủ nhiệm Điền gật gật đầu,
– Cháu đi đi, trong học viện hẳn có nhiều việc lắm, chuẩn bị xong thì nghỉ phép đi, về nhà thăm bố cháu đi. Lúc cháu xảy ra chuyện, ông cụ cũng lo lắng lắm.
Lục Trung Quân gật gật đầu:
– Cháu biết rồi. Cháu sẽ về nhà ngay. Cháu xin phép.
– Ừ.
Chủ nhiệm Điền tiễn anh vài bước, nhìn bóng lưng mạnh mẽ của anh khuất cuối hành lang,
– Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân…
Ông lẩm bẩm thở dài, lắc lắc đầu.
Chờ anh chỉnh trang xong rồi, An Na đánh mắt trấn an anh rồi mới mở cửa.
Tiêu Du ở bên ngoài, nhưng lại không có ông An đi cùng.
…
Ngày hôm qua khi nhận cuộc điện thoại khó hiểu của An Na, nghe được tiếng nấc nghẹn muốn khóc của cô kèm theo là những lời nói ngập ngừng nửa vời, thì nào có yên tâm. Vừa lúc mấy ngày này ông An đi công tác phía nam, bà nhờ mẹ chồng trông Tiểu Quang, ngay trong đêm mua vé máy bay chuyến cuối của ngày đến trường học An Na, tìm đến phòng không gặp cô, được mấy chị cùng phòng nói mới biết An Na đi thành phố bên, đoán là cô đến học viện hàng không rồi, nên lập tức tới đây. Bà được gặp chủ nhiệm Điền, từ ông thì biết mấy ngày trước Lục Trung Quân đã xảy ra chuyện, An Na vẫn luôn ở đây chờ tin tức, giờ đang tạm ở nhà khách của học viện thì đến đây. Gặp được An Na rồi, thấy mặt con gái sưng húp rõ ràng là khóc rất nhiều, tim thắt lại, ôm chặt lấy cô hỏi han.
An Na không ngờ mẹ lại đến đây tìm mình, trong lòng vừa cảm động vừa áy náy, vội nói mình không sao.
– Chú đâu ạ? Sao không đi cùng thím ạ?
An Na hỏi.
– Chú con vừa lúc mấy hôm trước đi công tác phía nam rồi. Hôm qua thím nhận được điện thoại của con, không yên tâm nên tới đây xem thế nào.
Nói vài câu với con gái, tầm mắt bà vẫn đổ lên người Lục Trung Quân đứng sau An Na không xa. An Quốc Cường không đến, Lục Trung Quân tựa như thả lỏng, thấy Tiêu Du nhìn mình thì vội đi tới, gọi một tiếng thím Tiêu. Tiêu Du khẽ giật mình, ánh mắt lại chuyển dời sang chiếc giường đầy chăn nêm hỗn độn. An Na thấy thế vội giải thích:
– Thím đừng hiểu lầm ạ…Mấy hôm trước con vẫn đợi tin của anh ấy…
Vừa nói vừa liếc sang Lục Trung Quân,
– Tối qua anh ấy trở về, sợ còn lo lắng nên tới tìm con. Cũng chỉ một mình con ngủ trên giường thôi, anh ấy ngồi cạnh…Bọn con không làm gì cả…
Sự thật đúng là thế, chỉ là nhớ đến cảnh tượng bị cắt ngang lúc nãy, cô vẫn chột dạ, giọng nhỏ hẳn đi. Cũng không biết mẹ có tin hay không, chỉ ừ một câu, lại nhìn Lục Trung Quân, hơi mỉm cười nói:
– Tiểu Lục, chuyện của cậu chủ nhiệm Điền đã nói cho tôi biết rồi, không sao là tốt rồi. Chủ nhiệm Điền nói tối qua cậu được chuyên cơ đưa về, nhưng ngay sau đó là không thấy bóng dáng đâu, ông ấy đang rất muốn gặp cậu. Ngoài ông ấy, còn có một vài lãnh đạo khác cũng muốn gặp cậu, tiện thể kiểm tra sức khỏe cho cậu. Cậu về trước đi, tránh để mọi người sốt ruột.
Tiêu Du nói vậy rồi, Lục Trung Quân liền gật đầu. An Na lần đầu tiên thấy anh ngoan ngoãn trước người khác như thế. Chờ Tiêu Du nói xong, Lục Trung Quân lập tức nói:
– Vâng, thím Tiêu nói phải. Tối qua vì quá lo cho An Na mà cháu chẳng nghĩ gì nhiều vội tới đây luôn. Giờ cháu về luôn đây. Phiền thím săn sóc An Na giúp cháu, mấy ngày qua cô ấy lo lắng nhiều rồi.
Tiêu Du cười cười, nói:
– Săn sóc nó vốn là bổn phận của tôi. Được rồi, cậu đi đi, đừng để lãnh đạo chờ.
– Vâng, vậy cháu đi đây ạ.
Lục Trung Quân nhìn An Na một cái, đi tới cửa, bỗng lại dừng bước xoay người lại,
– Thím Tiêu…
Anh do dự, rồi như hạ quyết tâm, nói nhanh:
– Chắc thím còn chưa biết, cháu đã nói với An Na rồi, sau này cháu sẽ rời khỏi hàng ngũ phi công quân sự, không nhận nhiệm vụ bay thử nữa. Tuy cháu biết mình có nhiều khuyết điểm, nhưng cháu thật sự thích An Na. Mong mọi người đồng ý để bọn cháu ở bên nhau. Chỉ cần chú thím đồng ý, cháu lập tức nói với bố, xin phép được kết hôn.
Nói xong chăm chú nhìn Tiêu Du, thần sắc căng thẳng mong chờ.
Tiêu Du ngớ ra, nhìn sang An Na, thấy con gái đứng bên chẳng dám hó hé câu gì, lại nom ánh mắt tràn ngập tình yêu của chàng trai trẻ kia, nhớ tới thái độ của chồng mình, thì không khỏi thở dài, mỉm cười nói:
– Tôi biết rồi. Cám ơn cậu đã nghĩ cho An Na chúng tôi. Nhưng chuyện kết hôn không phải chuyện nhỏ. Cậu biết đấy, chồng tôi tính cách rất ngang, muốn thay đổi suy nghĩ của ông ấy thì hơi khó khăn…Hay là, cậu cứ từ từ đã, chờ tôi về nói chuyện này cho ông ấy trước, rồi khuyên nhủ ông ấy. Cháu thấy được không?
Trong mắt Lục Trung Quân lộ ra chút thất vọng, nhưng lại mau chóng đáp:
– Không thành vấn đề. Cảm ơn thím Tiêu. Khi nào chú An về, cháu sẽ đến thăm chú ấy, cũng muốn nói chuyện với chú.
Tiêu Du gật đầu.
– Vậy cháu đi trước. Khi nào tôi về thì bảo An Na nói với cháu một tiếng.
– Vâng…
Lục Trung Quân lại lần nữa nhìn An Na, hơi hơi mỉm cười với cô, rồi mới đi.
…..
Lục Trung Quân quay về học viện hàng không, nghe nói lãnh đạo đến hỏi thăm, đang ở chỗ chủ nhiệm Điền thì tới đó.
Chủ nhiệm Điền trong lòng biết rõ nhưng nào dám nói, chỉ đáp qua loa lấy lệ, trán đổ mồ hôi rồi, lòng thầm mắng thằng ranh con Lục Trung Quân một trận, đang muốn lén đi gọi điện thoại bắt anh về thì nhìn thấy bóng anh đang đến, thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh qua đó, đè thấp giọng mắng:
– Thằng ranh này hay nhỉ, đừng có mà dở hơi thế được không hả…
Lục Trung Quân mỉm cười với ông. Mấy lãnh đạo bên trong thấy Lục Trung Quân thì cười tươi, đi ra đón. Chủ nhiệm Điền nói:
– Tiểu Lục đã trở về rồi. Về tối qua, rồi lại có chút chuyện cá nhân quan trọng cần đi giải quyết, tôi cũng cho phép rồi.
Một vị lãnh đạo nói:
– Hà hà, nên thế nên thế. Xảy ra chuyện như thế gặp người nhà đầu tiên cũng là điều đương nhiên. Thế nào Tiểu Lục, ông cụ nhà cậu vẫn khỏe chứ?
– Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, bố cháu vẫn khỏe ạ. – Lục Trung Quân đáp.
– Khỏe là tốt rồi. Tôi phải gọi điện tạ tội với ông cụ mới được.
Lãnh đạo gật đầu, quan tâm vỗ vỗ vai anh.
– Sức khỏe có vấn đề gì không?
– Báo cáo lãnh đạo, không có gì ạ. Lúc trên máy bay cháu đã được kiểm tra thân thể toàn diện rồi ạ.
– Tốt tốt, không sao là tốt rồi. Tiểu Lục à, lần này kinh động nhiều chỗ lắm, ngay cả bộ trưởng cũng đích thân hỏi thăm cháu, biết cháu bình an trở về thì mới yên tâm, còn nói muốn gặp cháu nữa. Giờ cháu chính là anh hùng rồi. Nào nào, ngồi đi, ngồi đi…
Lãnh đạo hỏi thăm khích lệ xong đi hết rồi, cuối cùng chỉ còn lại có chủ nhiệm Điền. Chủ nhiệm Điền sắc mặt đã khôi phục bình thường, nhìn Lục Trung Quân, cười lắc lắc đầu.
– Chú đã nói không sao rồi. Thằng ranh cậu nào dễ dàng chết như thế. Về là tốt rồi. Lần này làm ai cũng sợ, chú cho cháu nghỉ một tháng, về nghỉ ngơi cho khỏe, nghỉ ngơi xong thì quay lại làm việc.
Lục Trung Quân cảm ơn ông.
– Cám ơn cái gì mà cám ơn…
Ông bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, kêu lên,
– Ấy còn Tiểu An của cháu nữa ấy. Nhìn nó mà thương, chú đã cho người đưa con bé đến nhà khách học viện rồi. Tối qua cháu cũng qua đó rồi đúng không? Gặp chưa? Không có chuyện gì chứ?
Biểu cảm của Chủ nhiệm Điền hết sức kỳ lạ.
– …Không sao ạ. – Lục Trung Quân vội phủi sạch, – Thủ trưởng đừng đoán mò, tối qua chẳng có chuyện gì cả. Cháu sợ cô ấy quá lo lắng cho cháu, nên vừa về là tới gặp cô ấy, trông cô ấy ngủ cả đêm…
– Được rồi được rồi! – Chủ nhiệm Điền xua tay, – Chỉ cần ông cụ nhà cháu phê duyệt, chú chẳng thèm quản lý chuyện xấu của cháu. Mà Tiểu An kia chú gặp rồi, con bé được đấy. Cháu xảy ra chuyện, mấy ngày này chú thấy nó chẳng ăn uống ngủ nghỉ gì, nó lo lắng cho cháu lắm. Chú nói này, đã đến mức này rồi, khi nào thì cháu báo cáo với ông cụ thế? Chú nói trước với cháu, trước đó chú đã bảo với ông cụ là cháu đang chuẩn bị kết hôn. Mà đợi lâu thế rồi, ngay cả rắm cũng chẳng đánh. Rốt cuộc là sao?
Lục Trung Quân trù trừ,
– Người ta không đồng ý chú ạ.
Chủ nhiệm Điền đang uống trà nghe thế thì phụt cả trà ra, suýt nữa thì bị sặc.
– Cháu nói gì, không đồng ý?
– Vâng.
Lục Trung Quân rất buồn bực.
– Thật hiếm có nhể, không ngờ có người lại chẳng ưa cháu.
Chủ nhiệm Điền gật gù đầy xót thương, nhưng biểu cảm lại chẳng giống như thế.
– Chú ý gì thế thủ trưởng, cháu thấy chú có vẻ mừng khi người khác gặp họa ấy.
– Nào có nào có. – Chủ nhiệm Điền cười rất vui vẻ, – Chú đang nghĩ, rốt cuộc đã có người thay chú trị tật xấu của cháu rồi, trong lòng sung sướng mà thôi.
Lục Trung Quân hậm hực không nói gì.
Chủ nhiệm Điền cười xong, mới cảm thấy Lục Trung Quân có gì đó bất thường, yên lặng khác thường, nhìn anh một cái.
– Sao thế? Thật sự là khó à?
– Chủ nhiệm Điền, cháu muốn báo cáo với chú một việc. – Lục Trung Quân bỗng nghiêm trang, – Mong chú hiểu cho cháu ạ.
– Chuyện gì thế?
Chủ nhiệm Điền cũng đã nhận thấy Lục Trung Quân khác thường, ra hiệu bảo anh ngồi xuống nói.
– Chủ nhiệm Điền, cháu đã quyết định, bắt đầu từ bây giờ sẽ rời khỏi nhiệm vụ bay thử, sau này không nhận nhiệm vụ phi công gì nữa.
– Cái gì?
Chủ nhiệm Điền giật mình, cẩn thận đánh giá Lục Trung Quân, xác định anh không hề đùa cợt thì thần sắc nghiêm trang hẳn lên.
– Bởi vì lần xảy ra này mà cháu đã quyết định thế hả? Không thể nào! Theo như chú hiểu cháu, thì cháu không phải là người như vậy.
– Cháu sẽ mau chóng làm báo cáo, mong được chú phê chuẩn ạ.
Lục Trung Quân không trả lời mà chỉ buông tiếp một câu như vậy. Nói xong thì ngồi yên lặng.
Chủ nhiệm Điền hiển nhiên bị tin tức bất ngờ này làm cho bối rối, đi đi lại lại trong phòng, nói:
– Tiểu Lục à, phi công quân sự là phi công trong phi công, tinh anh trong tinh anh, chưa từng có người nào vừa có can đảm vừa có kỹ năng lại trở thành phi công quân sự ưu tú như cháu cả. Nhưng quả thật, phi công gặp phải nguy hiểm không biết trước rất nhiều. Nhưng chẳng phải cháu vẫn luôn thích công việc này sao? Hơn nữa cháu cũng là một phi công quân sự giỏi rồi, là một tấm gương cho người khác…
Ông như chợt bừng tỉnh ngộ, ngừng bước, nhìn sang anh,
– Là bởi vì Tiểu An đúng không? Cháu vì con bé mà mới quyết định như thế? Con bé không đồng ý cho cháu tiếp tục sự nghiệp phi công nữa?
Lục Trung Quân nói,
– Cô ấy chưa nói gì cả. Là do cháu tự quyết định. Cháu thật sự yêu thích công việc này, giờ phút này cũng thế, sau này cũng vậy. Nhưng cháu cũng từng nghĩ, giờ cháu lại càng muốn một cuộc sống ổn định hơn. Đây là việc cháu đã suy nghĩ cặn kẽ rồi mới quyết định. Mong chú hiểu và phê chuẩn cho cháu.
Chủ nhiệm Điền nhìn Lục Trung Quân trầm mặc một lát, cuối cùng cười nói:
– Được. Chỉ cần là cháu nghĩ kỹ, chú đều tán thành. Không làm phi công quân sự cũng không sao, cháu vẫn là phi công quân sự ưu tú nhất, ở cương vị khác cháu vẫn sẽ làm tốt. Chú tin ông cụ nhà cháu biết rồi cũng sẽ đồng ý thôi. Cháu cứ báo cáo lên rồi chú chuyển đảng uỷ phê duyệt.
– Cám ơn chủ nhiệm Điền! – Lục Trung Quân lên tiếng.
Chủ nhiệm Điền gật gật đầu,
– Cháu đi đi, trong học viện hẳn có nhiều việc lắm, chuẩn bị xong thì nghỉ phép đi, về nhà thăm bố cháu đi. Lúc cháu xảy ra chuyện, ông cụ cũng lo lắng lắm.
Lục Trung Quân gật gật đầu:
– Cháu biết rồi. Cháu sẽ về nhà ngay. Cháu xin phép.
– Ừ.
Chủ nhiệm Điền tiễn anh vài bước, nhìn bóng lưng mạnh mẽ của anh khuất cuối hành lang,
– Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân…
Ông lẩm bẩm thở dài, lắc lắc đầu.
Bình luận truyện