Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 75: Phim ảnh



Nhiệt độ trong xe theo lời nói của Cố Tiêu đột ngột tụt xuống, Trương Tư Nghị nhớ đến câu nói của đối phương trước đây - "Muốn theo đuổi em gái anh, em còn kém lắm", cho rằng Cố Tiêu hiểu lầm cậu muốn tán tỉnh Cố Diêu, sợ hãi giống như con thỏ bị hăm dọa. Xem ra dù Cố Tiêu bắt nạt em gái của anh thế nào, đối với người ngoài anh vẫn có thuộc tính sister-complex ngầm, nghiêm ngặt kiểm soát cô, không để bất kì tên đàn ông thô lỗ và tùy tiện nào đến gần cô.

Tuy nhiên, Trương Tư Nghị thật sự bị oan uổng, cậu không hề muốn tán tỉnh Cố Diêu! Tính cách và ngoại hình của Cố Diêu đều rất tốt, nhưng kể từ khi họ cùng nhau bắt đầu phàn nàn về Cố Tiêu, lúc đó đã định trước giữa họ chỉ có tình hữu nghị cách mạng thuần túy mà thôi.

Trong khi đó, Cố Diêu ngồi ở ghế sau cũng nhạy cảm phát hiện tính xấu đột nhiên phát tác của Cố Tiêu, các ăng-ten tín hiệu trên trán rò rò thu thập sự ghen tuông và ám muội trong không khí, làm một phân tích sâu hơn...

Trên đường, Cố Tiêu hỏi hai người họ muốn xem phim gì, hai người lướt di động, thấy lịch chiếu phim của rạp chiếu phim gần nhất toàn những phim mừng năm mới tẻ nhạt. Hai người họ không phải là trẻ con bảy, tám tuổi, chắc chắn không muốn xem các thể loại phim ngốc nghếch kiểu như "Bố ơi mình đi đâu thế", "Boonie Bears". Cuối cùng, họ thảo luận quyết định xem một bộ phim duy nhất có vẻ có chiều sâu - "Tôtem Sói" (Wolf Totem).

Đang là tết âm lịch, rạp chiếu phim chật ních người, Cố Tiêu vất vả lắm mới xếp được hàng mua vé, phát hiện bộ phim "Tôtem Sói" có thời gian chiếu sớm nhất không có vé ngồi ba chỗ liên tiếp. Vì người bán vé thúc giục, anh đành phải chọn ba vé ở hai hàng ghế trước sau, trong đó có hai vé ngồi cùng nhau, tấm còn lại ở dãy ghế trước.

Mua xong phiếu quay lại, Cố Tiêu thấy hai người nọ đã xúm lại với nhau, không biết đang nói chuyện gì mà giống như con thỏ ăn phải thuốc kích thích.

Cố Tiêu đau đầu, khẽ thở dài, đi đến nói cho họ biết không mua được vé ngồi cạnh nhau. Cố Diêu và Trương Tư Nghị mặt đối mặt, lần này Trương Tư Nghị mở miệng trước: “Em và anh trai em ngồi với nhau đi, anh ngồi ở trước là được.”

Cố Diêu đảo tròng mắt: “Em thấy hay là chúng ta rút thăm đi, chọn ngẫu nhiên xem ai ngồi chỗ nào, được không?”

Trương Tư Nghị nhìn về phía Cố Tiêu, Cố Tiêu vươn tay nói: “Tùy các em.”

Cố Diêu: “...” Đã làm tư thế để người khác rút thăm rồi còn bảo là "tùy"! Tùy cái đầu anh ấy! Anh già nghĩ một đằng nói một nẻo!

Trương Tư Nghị rút thăm đầu tiên, mở ra nói: “Ghế số 7 hàng 12”

Tiếp theo là Cố Diêu, cô nhìn thoáng qua, im lặng.

Cố Tiêu lay lay tấm vé còn lại trên tay, khóe miệng hơi cong lên: “Ghế số 9 hàng 12.”

Trương Tư Nghị: “...”

Cố Diêu cúi đầu nhìn tấm vé ghi ghế số 11 hàng 11 của mình, cảm thấy bị tổn thương nặng nề - Cô không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu! Tại sao ngay cả vé xem phim cũng cười nhạo cô! (=_=)

Tâm trạng của Cố Tiêu dường như không tệ, anh mua trà sữa cho em gái và Trương Tư Nghị, còn có một bịch bỏng ngô, bởi vì ngồi xa nhau, Trương Tư Nghị không thích ăn đồ ngọt, bỏng liền đưa cho Cố Diêu.

Vào phòng xem phim, Cố Diêu ôm trà sữa và bỏng ngô của cô, lẻ loi đi đến ghế số 11 hàng 11, nhìn anh trai cô và Trương Tư Nghị song song ngồi ở hai chỗ phía sau, lệch chéo so với vị trí của cô.

Sau khi Cố Tiêu ngồi xuống, anh cười tủm tỉm hỏi cô một câu: “Em ngồi một mình không sao chứ?”

Cố Diêu “Dạ” một tiếng, quay đầu nhét một nắm bỏng ngô vào miệng, chẹp chẹp... Không sao mới là lạ! Trước đây vào tình huống như thế này anh già chắc chắn sẽ chủ động yêu cầu cô ngồi bên cạnh anh tiếp tục giả làm bạn gái anh! Thật quá đáng! TAT

Rất nhanh phim bắt đầu, cũng may cốt truyện xem như đặc sắc, chẳng mấy chốc Cố Diêu chìm đắm vào bên trong.

Nhìn thấy cảnh loài người tàn sát đàn sói, Cố Diêu rất khó chịu, cố gắng nhét bỏng ngô vào miệng để giảm bớt cảm xúc buồn bã. Khi nhịp điệu bộ phim dịu đi một chút, Cố Diêu vô thức quay đầu nhìn về phía sau, nhưng chỉ liếc mắt một cái, cô liền dừng lại.

Không biết có phải Trương Tư Nghị bị ảnh hưởng bởi nội dung câu chuyện hay không, đôi mắt cậu đỏ lên mở to nhìn vào màn hình lớn, anh trai cô đang nghiêng đầu chăm chú nhìn sườn mặt Trương Tư Nghị, ánh mắt đong đưa hiện chút dịu dàng khiến tim người ta tan chảy.

Vài giây sau, Trương Tư Nghị mới nhận ra Cố Tiêu đang nhìn cậu, cũng nhìn lại anh, ngay sau đó, Cố Tiêu mang vẻ mặt đùa cợt ghé vào bên tai cậu nói gì đó, đoán chừng đang trêu chọc cậu xem phim mà cũng đỏ mắt. Trương Tư Nghị vội vàng giơ tay lau khóe mắt, ánh mắt lấp lánh, bộ dạng vừa ngượng ngùng vừa giận dỗi...

Cố Diêu nhanh chóng quay đầu lên, trái tim đập mãnh liệt.

Cô dường như quên mất nội dung câu chuyện điện ảnh, quên mất nỗi đau vừa rồi, toàn bộ đầu óc đều là hình ảnh anh trai cô đùa bỡn Trương Tư Nghị... Đó là đùa giỡn sao? Có lẽ thế, dù sao, từ trước đến nay cô chưa từng thấy nụ cười xấu xa như thế trên mặt anh trai cô. Ngay cả khi trách mắng cô, anh đều mang vẻ mặt nghiêm trang đến mức cô hận không thể cắn chết anh!

Tuy nhiên, cô thực sự cảm thấy hình dạng khi trêu đùa Trương Tư Nghị của anh trai cô rất dịu dàng và rất quyến rũ, mà phản ứng của Trương Tư Nghị cũng thật đáng yêu! O////O Trái tim của Cố Diêu đập nhanh hơn, cô tuyệt vọng đàn áp mong muốn quay đầu nhìn lại lần nữa, bàn tay duỗi ra bắt lấy đám bỏng ngô còn lại... điên cuồng nhai nuốt.

Trương Tư Nghị tiếp tục xem phim, cậu thật sự suýt bật khóc, con người phá hoại thiên nhiên, ánh mắt nhìn nhau khi bị truy đuổi đến đường cùng của hai con sói, sự cảm động lúc con sói nhỏ xuất hiện sau nửa năm xa cách... Hu hu hu, thật phấn khởi! TAT

Sau khi bộ phim điện ảnh kết thúc, tâm trạng của mọi người đều nặng nề, họ thở dài thở ngắn bước ra ngoài. Trương Tư Nghị nhắm mắt lại và kìm nén rơi lệ, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Biết trước thì xem phim gì vui vẻ chút, xem bộ phim này thật làm cho người ta tuyệt vọng.”

Cố Tiêu vỗ vai cậu, mỉm cười an ủi: “Cảm nhận tuyệt vọng không phải là điều xấu, ít nhất nó khiến chúng ta hiểu cái gì là tốt đẹp.”

Trương Tư Nghị lúng túng thoát khỏi sự vỗ về của Cố Tiêu, nhớ đến cậu vừa bị anh cười nhạo là xem một bộ phim còn khóc nhè, cậu tức giận không thở ra hơi.

Đi được hai bước, Trương Tư Nghị đột nhiên nhớ đến Cố Diêu, nhìn thoáng qua phía sau thấy Cố Diêu đi theo đuôi họ, cặp mắt nhìn thẳng về phía trước giống như đang phát ra ánh sáng màu xanh lục... Trương Tư Nghị hơi run rẩy, em gái này bị con sói trong phim ám vào người sao?

Thời gian không còn sớm, Trương Tư Nghị còn phải về nhà ăn tối, ở ngoài rạp chiếu phim cậu nói lời tạm biệt anh em nhà Cố Tiêu.

Ngồi lên xe, Cố Diêu hỏi: “Anh già, chúng ta có xe, tại sao anh không tiễn Trương Tư Nghị trở về?”

Cố Tiêu: “Anh không phải tài xế lái taxi, cậu ấy cũng không chủ động muốn anh đèo về, anh nhiệt tình như thế làm gì?”

Cố Diêu: “...” Đột nhiên cô cảm thấy anh trai nhà mình độc thân nhiều năm như thế là hợp lý! (=_=)

Cố Tiêu im lặng một lát rồi hỏi: “Em cảm thấy cậu ấy thế nào?”

Cố Diêu nhớ đến cảnh tượng trong rạp chiếu phim, hai má hơi nóng lên: “Rất, rất dễ thương.”

Cố Tiêu nhướng mày, dễ thương? Đây là tính từ miêu tả gì vậy?

“Vậy nếu cậu ấy là bạn trai của em, em có muốn không?” Mặc dù Cố Tiêu đang cười nhưng nụ cười này hơi u ám.

Cố Diêu liên tục xua tay, vội vã nói: “Không không không, anh ấy không phải là kiểu em thích!”

Cố Tiêu hơi ngạc nhiên, cười hỏi: “Hả? Vậy cậu ấy là kiểu nào?”

Cố Diêu không nói gì, đáng lẽ theo lẽ bình thường thì anh phải hỏi em thích kiểu người nào chứ... (=_=)

Cô suy nghĩ một chút rồi tổng kết: “Người rất dễ chơi, giao tiếp dễ dàng và thú vị, nhưng cảm thấy anh ấy vẫn trẻ con lắm, không chín chắn hơn em mấy, không thể làm bạn trai được.”

“Thật không...” Cố Tiêu nghe xong cười không ngừng, sự thoải mái và sung sướng hiện rõ trong mắt.

Cố Diêu vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của anh trai cô, dựa vào IQ chỉ thấp hơn anh trai một chút và giác quan thứ sáu của phụ nữ, ngày hôm nay, những thông tin cô thu thập được cũng đủ để cô đưa ra kết luận rồi.

Cố Diêu thở dài trong lòng, có chút buồn lo vô cớ.

Mặc dù thế giới hiện nay là một thế giới mà văn hoá ‘hủ’ có thể thấy được ở khắp mọi nơi, xung quanh cô có rất nhiều người bạn là hủ nữ. Chính vì thế, Cố Diêu đã nhiều lần tự hỏi có phải người anh trai hoàn hảo của cô là gay. Nói chung, anh trai cô nhiều năm không hề có bất kì mối quan hệ sâu sắc nào với con gái. Đây là một điều rất không bình thường đối với một người được người khác phái rất hoan nghênh như anh.

Nhưng dù sao đi nữa, cô cũng chưa bao giờ nghĩ về việc nếu anh trai mình thật sự là đồng tính thì sẽ thế nào, ít nhất cha mẹ họ chắc chắn không chấp nhận nổi điều đó. Cố Diêu lén nhìn thoáng qua anh trai cô, thấy Cố Tiêu đã ngừng cười, tập trung lái xe.

Không hiểu sao trong lòng Cố Diêu dấy lên chút đau thương, nếu thật sự đúng như cô đoán, một mình anh trai cõng trên lưng một bí mật lớn như vậy, khẳng định rất đau khổ?

Làm sao đây, cô phải cẩn thận suy nghĩ biện pháp mới được...

Đêm đó, Trương Tư Nghị về nhà liền hỏi mẹ cậu: “Mẹ! Đồ chơi khi còn bé của con ở đâu rồi?”

Mẹ Trương giật mình: “Đồ chơi? Lúc con lên tiểu học đều cho hai người em trai họ của con rồi còn đâu.”

Trương Tư Nghị: “Cho hết rồi? Con nhớ mẹ chỉ cho họ một loạt xe ô tô và máy bay nhỏ thôi mà.”

Mẹ Trương: “Đúng rồi, con không hỏi về đống đồ chơi đó sao, lúc mẹ cho đi con khóc lóc một trận, làm gối đầu ướt một mảnh lớn.”

Trương Tư Nghị không có tâm trạng nghe mẹ Trương kể về lịch sử đen tối của bản thân, vội vã hỏi: “Vậy cái khác thì sao? Chính là món đồ chơi trước khi có máy bay và ô tô ấy, con muốn tìm một chiếc khóa Khổng Minh, mẹ còn nhớ không?”

Mẹ Trương kì quái nói: “Khóa Khổng Minh? Đó là vật gì vậy? Con có loại đồ chơi đó sao?”

Trương Tư Nghị nhanh chóng lấy điện thoại di động ra tìm kiếm hình ảnh đưa cho mẹ cậu xem: “Giống thế này, có còn không ạ?”

Mẹ Trương nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lát, nói: “A... Có chút ấn tượng, nhưng mà, hình như là vài khối xếp gỗ phải không?”

Trương Tư Nghị: “Đúng rồi! Có lẽ là có thể mở ra được! Ở đâu rồi ạ?”

Mẹ Trương nhíu mày, cầm chìa khóa nhà kho, vừa thay dép đi ra ngoài vừa lẩm bẩm nói: “Vật đã lâu như thế rồi, ai biết còn giữ nữa không, biết đâu bị mẹ bán đồng nát rồi.”

Trương Tư Nghị dậm chân nói: “Không phải chứ! Nhanh giúp con tìm xem!”

Mẹ Trương mang theo Trương Tư Nghị đến sau nhà mở cửa nhà kho, tò mò hỏi: “Con tìm thứ đó để làm gì?”

Trương Tư Nghị hỏi: “Mẹ còn nhớ đồ vật đó để đâu không?”

Mẹ Trương che mũi cản bụi, vừa lục lọi trong nhà kho vừa nói: “Có chuyện nào về con mà mẹ không nhớ đâu? Mẹ vẫn còn ấn tượng mạnh về khối xếp gỗ đó, nghe ba con từng kể, hình như là khi con còn nhỏ ba con đưa con đến công ty, con trai của một kỹ sư công trình tặng con.”

Trương Tư Nghị vui vẻ nói: “Đúng rồi! Chính là nó!”

Mẹ Trương tìm được mấy cái rương, bảo Trương Tư Nghị nhấc xuống, tất cả bên trong đều là những đồ vật cậu từng sử dụng trước khi năm tuổi, chai sữa, núm vú, mô hình khủng long nhỏ...

Trương Tư Nghị dường như nhìn vào sản phẩm vượt thời gian và không gian, vừa nghĩ đến khi còn bé cậu từng ngậm những núm vú cao su này, lông tơ cả người dựng thẳng.

Đúng lúc này, mẹ Trương rút ra một thanh gỗ dài bằng ngón tay từ chiếc rương bên cạnh và hỏi: “Có phải cái này không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện