Trở Về 1960: Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử
Chương 32
Bởi vì trời quá lạnh, Lâm Thanh Hòa lười nấu cơm. Đều là nấu cháo tôm khô, cháo xương sườn, cháo hạt mè. Nếu không thì ăn vằn thắn, làm một lần nhiều một tí, sau đó để dành ăn dần.
Lâm Thanh Hòa còn tính toán làm bánh bao, làm nhân tóp mỡ cũng không tệ lắm, sau vườn còn có cải trắng.
Làm nhiều nhiều một lần, muốn ăn có thể hâm lại, Ngày hôm nay không tệ.
Nhưng cũng không lập tức đi làm, cô đem len ra đan áo cho bé út.
Hơn nữa trời vào buổi tối sẽ có tuyết.
Lúc này mới ngày 18 tháng 10, trận tuyết này còn đến sớm hơn so với trí nhớ của cô nửa tháng.
Có lẽ vào buổi tối của ngày nào đó cuối tháng Chu Thanh Bách sẽ trở về. Chu Thanh Bách trở về vào thời điểm trận tuyết dày.
Hiện tại còn chiếc áo len cho Chu Thanh Bách, nhưng người còn chưa trở về, không cần lo lắng.
Ngày 19 tháng 10, hôm nay cô cùng Chu Khải, Chu Toàn còn có bé út Chu Bách bắt đầu làm bánh bao nhân tóp mỡ trứng gà và bắp cải.
Bốn mẹ con bận làm cả ngày, làm được hơn bao mươi cái bánh bao.
Bởi vì làm có nhiều một chút, làm hơn ba mươi cái, còn thừa không ít. Cho nên Lâm Thanh Hòa lấy một ít thịt ba chỉ từ túi không gian băm ra, trộn với cải trắng, làm sủi cảo nhân thịt ba chỉ.
Dù sao đã làm, dứt khoát làm nhiều thêm một chút. Hôm nay quá lạnh, ngoại trừ giường đất, nơi nào cô cũng không muốn đi, nấu cơm cũng ngại phiền toái.
Vì thế một lần làm hơn một trăm cái sủi cảo.
Cô cảm thấy như vậy là không ít.
Bởi vì lượng cơm cô ăn không nhiều, cũng không phải xuống đất làm việc nhà nông. Hơn nữa nước luộc sủi cảo cũng không ít, nào có thể ăn nhiều như vậy.
Đối với Chu Khải có thể ăn tám cái sủi cảo, Chu Toàn nhiều lắm cũng ăn được sáu cái. Nhưng cô không cho ăn quá no, cho nên cho Chu Khải ăn bảy cái, Chu Toàn ăn năm cái. Còn đối với bé út, cô cho ăn ba cái liền xong việc. Theo cách nói của cô, bảy tám cái sủi cảo cũng là lượng cơm ăn.
Hơn nữa một chén sủi cảo canh tôm khô, ăn vậy là no rồi. Bọn trẻ đều còn nhỏ, thà bị đói cũng không để ăn quá no.
Một trăm sủi cảo có thể ăn được một hai ngày, còn có bánh bao kia. Đều đem đi hấp, nhưng trời lạnh bánh sẽ nhanh đông cứng, muốn ăn thì phải hấp lại hoặc nấu đều được.
Một lần đều làm nhiều như vậy, Lâm Thanh Hòa đã đến lúc được nhàn hạ.
Bình thường đều nấu cháo trắng, sau đó chuẩn bị bánh bao, hoặc trực tiếp nấu canh tôm khô, bỏ sủi cảo vào ăn.
Lâm Thanh Hòa bắt đầu đan áo cho Chu Thanh Bách, biết làm sao được chứ, vị này chính là cơm cha áo mẹ của mình mà. Cô không có dự định sẽ xuống ruộng, về sau làm việc kiếm công điểm khẳng định là Chu Thanh Bách rồi.
Cho nên bạc đãi ai cũng không bạc đãi Chu Thanh Bách, không nhất thiết phải có áo len cho hắn, nhưng dù sao cô cũng phải thể hiện thái độ ra ngoài.
Trong nhà là khu vực quản lí của cô, bên ngoài liền giao cho hắn.
Cô sợ nhất là làm việc nhà nông, làm vườn ở sân sau thì còn ổn. Nhưng bên ngoài cô sẽ không đi làm, cũng đừng nghĩ cô làm.
Buổi sáng bốn mẹ con ở trên giường đất ăn khoai lang, ăn kèm với thịt lợn muối, bên cạnh còn có một đĩa mộc nhĩ xào hành tây, cũng ăn rất ngon.
"Cha các ngươi không biết khi nào trở về" Lâm Thanh Hòa nói.
Tính toán thời gian, hiện tại là ngày 25 tháng 10. Có vẻ như Chu Thanh Bách sắp trở lại, cũng không biết làm sao, mấy ngày nay cô có chút lo lắng.
"Có phải hay không không có tiền dùng?" Chu Khải lại hỏi.
Lâm Thanh Hòa: "..."
"Khẳng định là hết tiền, thời gian này chúng ta đều ăn những thứ tốt" Chu Toàn nói.
Lâm Thanh Hòa: "..."
Vừa nghe hai anh em nói về cha bọn họ, phản ứng đầu tiên chính là nói cô không có tiền, cái này thật là.. rõ ràng.
Nguyên chủ chính là như vậy, mỗi lần nhắc đến cha bọn họ, đều chính là tiền trợ cấp gửi về. Tháng này cô cũng không nhận được tiền bưu chính gửi về giữa tháng này, nhưng điều này cũng đã dự đoán trước.
"Đừng nói bậy, cha các ngươi đã lâu không về. Ta đang suy nghĩ, có thể nào năm nay hắn không trở về ăn tết, không biết về có nhận ra con của mình không" Lâm Thanh Hòa nói.
Chu Khải lớn lên rắn chắc không ít, Chu Toàn với khuôn mặt nhỏ nhắn, bé út hiện tại được cô nuôi thành đứa nhỏ mập mạp.
Trông tròn tròn, nhìn khỏe mạnh kháu khỉnh, nhìn rất đáng yêu.
Đương nhiên Chu Toàn cũng giống vậy. Đối với Chu Khải thì nhìn rắn chắc, không có béo lắm, chiều cao có cao lên một chút.
Bởi vì đều nuôi bọn hắn rất tốt, cho nên chẳng sợ cô phá của, mẹ Chu bên nhà cũng không hề nói gì.
"Chúng ta là cha con, cha làm sao có thể không biết chúng ta" Chu Khải không thèm để ý nói.
"Đúng" Chu Toàn cũng nói, nhưng lời nói là: "Cha năm nay sẽ trở về sao?"
"Không biết, mẹ cũng hy vọng cha các ngươi trở về" Lâm Thanh Hòa nói như vậy.
"Ta biết, khẳng định là mẹ nhớ cha rồi phải không?" Chu Khải nhếch miệng nói.
"Khẳng định phải suy nghĩ, ta đều quên trông cha như thế nào?" Chu Toàn gật đầu nói.
Hai mẹ con nhắc mãi đến người trụ cột gia đình.
Buổi tối khoảng 10 giờ liền có người tới gõ cửa.
Lâm Thanh Hòa nhiều ngày nay ngủ tương đối không nhẹ, không có cách nào khác. Theo cốt truyện, biết chỉ vài ngày nữa Chu Thanh Bách sẽ về, cho nên không dám ngủ sâu.
Âm thanh gõ cửa vang lên, cô liền tỉnh.
Ba đứa trẻ còn ngủ, cô phủ áo bông đi ra. Hôm nay trời rét lạnh, đặc biệt là tối nay, trời thật sự lạnh đến sợ.
"Ai đấy, có phải một tên trộm lông lá nào không, nếu dám đến địa bàn lão Chu gia giương oai, vậy ngươi nên hỏi thăm một chút chồng ta là ai!"
Ngoài cửa Chu Thanh Bách nghĩ rằng bốn mẹ con đã ngủ, định trèo tường vào, lúc này bên trong lại truyền ra âm thanh như vậy.
Chu Thanh Bách: "..."
Đi một đoạn đường, hai chân hắn có chút cứng đờ, khóe miệng đều có chút giơ lên. Nhưng lại thâm trầm trở lại, có phải hay không, có người từng đến quấy rối bốn mẹ con cô ấy?
"Ta cảnh cáo tên trộm cắp các ngươi, chồng ta là Chu Thanh Bách, ở bên ngoài bảo vệ quốc gia, nếu các ngươi dám đến đánh nhà hắn, bắt lại bắn chết đều không phải vấn đề!" Phía bên trong, cô buông lời hung ác.
"Là ta!" Chu Thanh Bách nghĩ cô có lẽ đã quên giọng nói của mình, lại nói: "Chu Thanh Bách".
"Chu Thanh Bách?" Vừa nghe đến tên hắn, cô nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Thanh Hòa không phải giả vờ, trong nhà chỉ có cô là người lớn, ba đứa con còn nhỏ. Cô nếu không xác định là bên ngoài là Chu Thanh Bách, tuyệt đối cô sẽ không mở cửa.
Nhưng nghe được giọng nói trầm thấp, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng như vậy, lại tự nói ra tên, không thể nghi ngờ đó chính là cha của nhân vật phản diện trở lại.
Lâm Thanh Hòa biết hắn đi bộ trên mọi nẻo đường, đêm nay tuyết lớn như vậy, khẳng định cả người đều lạnh lẽo.
Cho nên vội vàng liền ra mở cửa.
Lâm Thanh Hòa còn tính toán làm bánh bao, làm nhân tóp mỡ cũng không tệ lắm, sau vườn còn có cải trắng.
Làm nhiều nhiều một lần, muốn ăn có thể hâm lại, Ngày hôm nay không tệ.
Nhưng cũng không lập tức đi làm, cô đem len ra đan áo cho bé út.
Hơn nữa trời vào buổi tối sẽ có tuyết.
Lúc này mới ngày 18 tháng 10, trận tuyết này còn đến sớm hơn so với trí nhớ của cô nửa tháng.
Có lẽ vào buổi tối của ngày nào đó cuối tháng Chu Thanh Bách sẽ trở về. Chu Thanh Bách trở về vào thời điểm trận tuyết dày.
Hiện tại còn chiếc áo len cho Chu Thanh Bách, nhưng người còn chưa trở về, không cần lo lắng.
Ngày 19 tháng 10, hôm nay cô cùng Chu Khải, Chu Toàn còn có bé út Chu Bách bắt đầu làm bánh bao nhân tóp mỡ trứng gà và bắp cải.
Bốn mẹ con bận làm cả ngày, làm được hơn bao mươi cái bánh bao.
Bởi vì làm có nhiều một chút, làm hơn ba mươi cái, còn thừa không ít. Cho nên Lâm Thanh Hòa lấy một ít thịt ba chỉ từ túi không gian băm ra, trộn với cải trắng, làm sủi cảo nhân thịt ba chỉ.
Dù sao đã làm, dứt khoát làm nhiều thêm một chút. Hôm nay quá lạnh, ngoại trừ giường đất, nơi nào cô cũng không muốn đi, nấu cơm cũng ngại phiền toái.
Vì thế một lần làm hơn một trăm cái sủi cảo.
Cô cảm thấy như vậy là không ít.
Bởi vì lượng cơm cô ăn không nhiều, cũng không phải xuống đất làm việc nhà nông. Hơn nữa nước luộc sủi cảo cũng không ít, nào có thể ăn nhiều như vậy.
Đối với Chu Khải có thể ăn tám cái sủi cảo, Chu Toàn nhiều lắm cũng ăn được sáu cái. Nhưng cô không cho ăn quá no, cho nên cho Chu Khải ăn bảy cái, Chu Toàn ăn năm cái. Còn đối với bé út, cô cho ăn ba cái liền xong việc. Theo cách nói của cô, bảy tám cái sủi cảo cũng là lượng cơm ăn.
Hơn nữa một chén sủi cảo canh tôm khô, ăn vậy là no rồi. Bọn trẻ đều còn nhỏ, thà bị đói cũng không để ăn quá no.
Một trăm sủi cảo có thể ăn được một hai ngày, còn có bánh bao kia. Đều đem đi hấp, nhưng trời lạnh bánh sẽ nhanh đông cứng, muốn ăn thì phải hấp lại hoặc nấu đều được.
Một lần đều làm nhiều như vậy, Lâm Thanh Hòa đã đến lúc được nhàn hạ.
Bình thường đều nấu cháo trắng, sau đó chuẩn bị bánh bao, hoặc trực tiếp nấu canh tôm khô, bỏ sủi cảo vào ăn.
Lâm Thanh Hòa bắt đầu đan áo cho Chu Thanh Bách, biết làm sao được chứ, vị này chính là cơm cha áo mẹ của mình mà. Cô không có dự định sẽ xuống ruộng, về sau làm việc kiếm công điểm khẳng định là Chu Thanh Bách rồi.
Cho nên bạc đãi ai cũng không bạc đãi Chu Thanh Bách, không nhất thiết phải có áo len cho hắn, nhưng dù sao cô cũng phải thể hiện thái độ ra ngoài.
Trong nhà là khu vực quản lí của cô, bên ngoài liền giao cho hắn.
Cô sợ nhất là làm việc nhà nông, làm vườn ở sân sau thì còn ổn. Nhưng bên ngoài cô sẽ không đi làm, cũng đừng nghĩ cô làm.
Buổi sáng bốn mẹ con ở trên giường đất ăn khoai lang, ăn kèm với thịt lợn muối, bên cạnh còn có một đĩa mộc nhĩ xào hành tây, cũng ăn rất ngon.
"Cha các ngươi không biết khi nào trở về" Lâm Thanh Hòa nói.
Tính toán thời gian, hiện tại là ngày 25 tháng 10. Có vẻ như Chu Thanh Bách sắp trở lại, cũng không biết làm sao, mấy ngày nay cô có chút lo lắng.
"Có phải hay không không có tiền dùng?" Chu Khải lại hỏi.
Lâm Thanh Hòa: "..."
"Khẳng định là hết tiền, thời gian này chúng ta đều ăn những thứ tốt" Chu Toàn nói.
Lâm Thanh Hòa: "..."
Vừa nghe hai anh em nói về cha bọn họ, phản ứng đầu tiên chính là nói cô không có tiền, cái này thật là.. rõ ràng.
Nguyên chủ chính là như vậy, mỗi lần nhắc đến cha bọn họ, đều chính là tiền trợ cấp gửi về. Tháng này cô cũng không nhận được tiền bưu chính gửi về giữa tháng này, nhưng điều này cũng đã dự đoán trước.
"Đừng nói bậy, cha các ngươi đã lâu không về. Ta đang suy nghĩ, có thể nào năm nay hắn không trở về ăn tết, không biết về có nhận ra con của mình không" Lâm Thanh Hòa nói.
Chu Khải lớn lên rắn chắc không ít, Chu Toàn với khuôn mặt nhỏ nhắn, bé út hiện tại được cô nuôi thành đứa nhỏ mập mạp.
Trông tròn tròn, nhìn khỏe mạnh kháu khỉnh, nhìn rất đáng yêu.
Đương nhiên Chu Toàn cũng giống vậy. Đối với Chu Khải thì nhìn rắn chắc, không có béo lắm, chiều cao có cao lên một chút.
Bởi vì đều nuôi bọn hắn rất tốt, cho nên chẳng sợ cô phá của, mẹ Chu bên nhà cũng không hề nói gì.
"Chúng ta là cha con, cha làm sao có thể không biết chúng ta" Chu Khải không thèm để ý nói.
"Đúng" Chu Toàn cũng nói, nhưng lời nói là: "Cha năm nay sẽ trở về sao?"
"Không biết, mẹ cũng hy vọng cha các ngươi trở về" Lâm Thanh Hòa nói như vậy.
"Ta biết, khẳng định là mẹ nhớ cha rồi phải không?" Chu Khải nhếch miệng nói.
"Khẳng định phải suy nghĩ, ta đều quên trông cha như thế nào?" Chu Toàn gật đầu nói.
Hai mẹ con nhắc mãi đến người trụ cột gia đình.
Buổi tối khoảng 10 giờ liền có người tới gõ cửa.
Lâm Thanh Hòa nhiều ngày nay ngủ tương đối không nhẹ, không có cách nào khác. Theo cốt truyện, biết chỉ vài ngày nữa Chu Thanh Bách sẽ về, cho nên không dám ngủ sâu.
Âm thanh gõ cửa vang lên, cô liền tỉnh.
Ba đứa trẻ còn ngủ, cô phủ áo bông đi ra. Hôm nay trời rét lạnh, đặc biệt là tối nay, trời thật sự lạnh đến sợ.
"Ai đấy, có phải một tên trộm lông lá nào không, nếu dám đến địa bàn lão Chu gia giương oai, vậy ngươi nên hỏi thăm một chút chồng ta là ai!"
Ngoài cửa Chu Thanh Bách nghĩ rằng bốn mẹ con đã ngủ, định trèo tường vào, lúc này bên trong lại truyền ra âm thanh như vậy.
Chu Thanh Bách: "..."
Đi một đoạn đường, hai chân hắn có chút cứng đờ, khóe miệng đều có chút giơ lên. Nhưng lại thâm trầm trở lại, có phải hay không, có người từng đến quấy rối bốn mẹ con cô ấy?
"Ta cảnh cáo tên trộm cắp các ngươi, chồng ta là Chu Thanh Bách, ở bên ngoài bảo vệ quốc gia, nếu các ngươi dám đến đánh nhà hắn, bắt lại bắn chết đều không phải vấn đề!" Phía bên trong, cô buông lời hung ác.
"Là ta!" Chu Thanh Bách nghĩ cô có lẽ đã quên giọng nói của mình, lại nói: "Chu Thanh Bách".
"Chu Thanh Bách?" Vừa nghe đến tên hắn, cô nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Thanh Hòa không phải giả vờ, trong nhà chỉ có cô là người lớn, ba đứa con còn nhỏ. Cô nếu không xác định là bên ngoài là Chu Thanh Bách, tuyệt đối cô sẽ không mở cửa.
Nhưng nghe được giọng nói trầm thấp, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng như vậy, lại tự nói ra tên, không thể nghi ngờ đó chính là cha của nhân vật phản diện trở lại.
Lâm Thanh Hòa biết hắn đi bộ trên mọi nẻo đường, đêm nay tuyết lớn như vậy, khẳng định cả người đều lạnh lẽo.
Cho nên vội vàng liền ra mở cửa.
Bình luận truyện