Trở Về Năm 1988

Chương 182: Phiên ngoại



Bắc Kinh năm 2000.

"Mẹ ơi, con có thể xin mẹ một chuyện được không?" Một cô bé tinh xảo như búp bê sứ đi mỗi tất chạy qua sàn nhà, bổ nhào vào Cao Lương đang cho con uống sữa, ôm lấy eo cô, ngửa đầu chớp mắt nhìn cô.

Cao Lương cúi đầu nhìn con gái: "Làm sao vậy? Quả Quả, sao con không đi dép, trên mặt đất rất lạnh, đi dép vào trước đi." Tháng 10 ở Bắc Kinh khác tháng 10 ở Quảng Châu, bên này đã là mùa thu, trên sàn nhà cũng lạnh.

"Con quên mất." Quả Quả nghịch ngợm mà thè lưỡi, nhảy nhót về phòng ngủ đi dép lê vào, "Là thế này, mẹ, con không muốn mặc chiếc váy đỏ kia, mặc cái màu trắng ngày hôm qua được không ạ?" Quả Quả 5 tuổi nói chuyện giống như người lớn.

"Màu trắng vừa mặc ngày hôm qua rồi, không giặt sao? Sao con muốn mặc quần áo bẩn?" Cao Lương bất đắc dĩ mà nhìn con gái.

Quả Quả lôi kéo cô: "Mẹ, mẹ tới xem. Ngày hôm qua con mặc nó tham gia hôn lễ của dì nhỏ, con rất cẩn thận, không có làm dơ, vẫn có thể mặc thêm một ngày."

"Vậy cũng không được, ngày hôm qua hôn lễ rất nhiều người, quần áo bẩn rồi, cần phải giặt sạch. Con gái phải giữ sạch sẽ từ nhỏ, cần tắm rửa thay quần áo, như vậy mới có thể càng ngày càng xinh đẹp, có nhiều người thích, con hiểu không?" Cao Lương giáo dục con gái.

"Nhưng mà con thích mặc cái váy màu trắng đó, con cảm thấy con mặc vào nó vào giống công chúa." Quả Quả cúi đầu vặn vẹo ngón tay nói.

Cao Lương nở nụ cười, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa có thanh âm vang lên: "Quả Quả nhà ta mặc cái gì cũng là công chúa."

"Ba ba đã trở lại!" Quả Quả hưng phấn nhảy dựng trên sô pha, chạy đến cửa đón Lý Tuấn Nghị.

Đây là năm 2000, quốc gia đã áp dụng tuần lễ vàng kỳ nghỉ quốc khánh, Lý Tuấn Vĩ vừa mới học xong tiến sĩ được điều tới công tác ở bệnh viện Bắc Kinh liền tổ chức hôn lễ với Cao San đang học năm 3 nghiên cứu sinh, hôn lễ cử hành ở Bắc Kinh. ccả nhà Cao Lương đều tới Bắc Kinh tham gia hôn lễ, ngày hôm qua mới vừa tham gia hôn lễ, hiện giờ đang ở trong nhà bọn họ chuẩn bị tiếp đón vợ chồng son.

Lý Tuấn Nghị cầm theo đồ ăn cùng trái cây vào phòng, Quả Quả nhiệt tình mà vươn tay: "Ba ba, để con giúp"

"Cảm ơn Quả Quả, ba cầm được, không cần hỗ trợ." Đồ trong tay Lý Tuấn Nghịcũng không nhẹ, không dám để con gái cầm.

"Con lấy dép cho ba." Tình cảm của Quả Quả với ba rất tốt. Cao Lương cảm thấy câu nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba không phải không có lý, tuy rằng con gái cũng thân mật với cô, nhưng tuyệt đối không bằng ba con bé.

"Ba —— ba ——" Tên nhóc trong lòng Cao Lương cũng nhiệt tình mà dơ tay nhỏ nãi thanh nãi khí chào hỏi Lý Tuấn Nghị.

"Cảm ơn bảo bối!" Lý Tuấn Nghị đi dép lê con gái lấy, cầm theo đồ vật đi qua hôn một cái lên mặt con trai: "Tiểu bảo bối ngoan!" Hôn xong con trai, lại hôn một cái lên mặt vợ.

Quả Quả dẩu miệng kháng nghị: "Ba không hôn con."

Lý Tuấn Nghị vội xoay đầu lại: "Để ba hôn con gái bảo bối một cái nào." Hôn "Ba" một cái lên mặt con gái.

Cao Lương nhìn ra cửa: "Ba mẹ với bà nội đâu, không phải đi mua đồ ăn cùng anh sao?" Cao San cùng Tuấn Vĩ kết hôn, cha mẹ chồng tự nhiên đều tới, hiện tại ở cùng nhà Cao Lương.

Lý Tuấn Nghị nói: "Bọn họ đi bộ ở dưới lầu một chút mới trở về. Cao Cường không ở nhà?" Cao Cường đã học năm 2 đại học, học quản lý ở đại học Trung Sơn, lần này Cao San kết hôn, hắn tự nhiên cũng tới.

"Hắn ra ngoài chạy bộ." Cao Lương nói, "Tuấn Vĩ cùng San San sắp tới chưa?"

"Tuấn Vĩ gọi điện thoại cho anh, nói sắp đến rồi." Lý Tuấn Nghị bỏ đồ vào tủ lạnh. Căn nhà này của bọn họ ngày thường không có người ở, cũng vẫn chuẩn bị đầy đủ gia cụ, giao chìa khóa cho Cao San, khi nào cần dùng thì thuê người tới quét tước trước, bọn họ tới Bắc Kinh cũng không cần ở khách sạn.

Quả Quả lại tiếp tục đề tài vừa rồi với mẹ, muốn mặc váy trắng, ngày hôm qua cô bé làm hoa đồng trong hôn lễcủa dì nhỏ, mặc váy giống tiểu tiên nữ, con bé rất thích.

Cao Lương nói: "Váy đỏ cũng rất xinh đẹ, lát nữa mẹ giặt váy trắng cho con, ngày mai lại có thể mặc."

Quả Quả lại nói: "Mẹ, con có thể tới tiệm dì cả mua thêm hai cái váy trắng không?"

Cao Lương cười: "Có thể, nếu con mặc sạch sẽ, không làm dơ váy, mẹ sẽ mua váy trắng cho con. Nhanh đi thay quần áo đi, lát nữa dì nhỏ với chú sẽ tới."

"Vâng, con nhất định không làm bẩn váy!" Quả Quả nói xong nhảy nhót đi vào phòng ngủ.

Cao Lương nói với Lý Tuấn Nghnói: Anh giúp em ôm Ha Ha để em nấu cơm." Em gái gả cho chú em, như thế bớt việc.

Lý Tuấn Nghị thu thập xong đồ vật, lại đây ôm con trai, tiếp nhận cho con bú sữa. Con trai đã một tuổi rưỡi, nhũ danh Ha Ha, bởi vì từ nhỏ đã thích cười ha ha. Ha Ha đặc biệt thông minh, tuy rằng không nói được nhiều từ lắm, nhưng cái miệng nhỏ đã có thể dỗ ngọt cả nhà, giờ phút này nó ôm Lý Tuấn Nghị ngọt ngào mà kêu: "Ba ba!"

Lý Tuấn Nghị đối với hai đứa con quả thực là yêu đến tận xương tủy, con gái băng tuyết thông minh, con trai hoạt bát cơ linh, hơn nữa đều lớn lên xinh đẹp, ra cửa tỉ lệ quay đầu là trăm phần trăm, sao anh có thể không kiêu ngạo.

Cao Lương rửa sạch trái cây Lý Tuấn Nghị mua về, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Tuy rằng hiện tại có tiền có thể tùy tiện đi tiệm ăn, nhưng gia đình tụ hội ăn ở nhà thì ấm áp hơn, hơn nữa cơ hội một nhà bọn họ cùng ăn cơm vốn không nhiều lắm, Cao Lương cũng không chê vất vả, vui vẻ nấu món ngon cho cả nhà. Cô rửa sạch thịt bò, cắt thành hai phần, một phần bắt đầu thái nỏ, chuẩn bị làm tương thịt bò, tuy rằng Bắc Kinh đã có cửa hàng Cao Vị, nhưng Cao Lương cũng không tính đi ra tiệm mua, mà tự mình làm.

Hôm nay Cao Lương lên thực đơn, để Lý Tuấn Nghị đi mua sắm, tuy rằng anh không am hiểu chọn đồ ăn, nhưng có bà và mẹ đi cùng, các bà sẽ chọn. Trừ bỏ tương thịt bò, cô còn tính toán làm gà xé phay, vịt tam ly, cá hầm cải chua, cua sốt cay, sườn heo chua ngọt, thịt bò hầm, tất cả đều là món chính, bởi vì trước khi Cao Lương tới Bắc Kinh, Cao San đã nói muốn ăn đồ ăn chị cả nấu, đã sớm chọn món.

Lý Tuấn Nghị nghe thấy vợ trong phòng bếp ào ào súc rửa, chặt thịt ầm ầm, không khỏi nhìn thoáng qua cửa: "Sao Cao Phán còn chưa tới, không phải nói sẽ tới sớm hỗ trợ sao?"

Đang nói, liền có người gõ cửa, Lý Tuấn Nghị kêu Quả Quả: "Quả Quả, mau đi mở cửa."

Quả Quả đã thay xong quần áo chạy từ trong phòng ra, bay nhanh đến cửa, sau đó đứng lại, thanh thúy mà nói: "Ba ba, phải hỏi là ai mới có thể mở cửa."

Lý Tuấn Nghị cười: "Đúng vậy, con hỏi đi."

"Xin hỏi ai ở gõ cửa vậy ạ?" Quả Quả lễ phép hỏi.

Ngoài cửa truyền đến giọng một bé trai: "Mau mở cửa, là em!"

Quả Quả không mở: "Em là ai?"

Giọng trẻ con ngoài cửa lại vang lên: "Là em nha, Hạo Hạo."

Quả Quả nghe vậy, là em trai nhà dì cả, cô bé nhanh mở cửa ra, ngọt ngào mà chào hỏi: "Dì cả, dượng, em trai Hạo Hạo, còn có em gái nữa, mời vào!"

Một nhà bốn người Cao Phán đứng ở ngoài cửa, trong lòng ngực Hà Xuyên còn ôm một bé gái mới mấy tháng tuổi, là con gái bọn họ, hiện tại hắn cũng đã nhi nữ song toàn.

Lý Tuấn Nghị ngồi ở trên sô pha không đứng dậy, cười nói: "Vừa mới nhắc mãi sao không thấy đâu,đã tới rồi, lại đây ngồi."

Cao Phán cười nói: "Nhắc chúng em cái gì? Có phải chị em đang nấu cơm rồi?"

Cao Lương nhô đầu ra, cười tủm tỉm mà nói: "Đang chuẩn bị, tới vừa lúc!"

Quả Quả nắm tay Hạo Hạo tiến vào, dẫn hắn cùng nhau chơi, bọn họ ở chung không nhiều, nhưng tình cảm cũng phi thường hòa hợp, Hạo Hạo là trẻ con phương Bắc điển hình, khoẻ mạnh kháu khỉnh, tính cách cũng thập phần đại khí, còn có một đặc điểm, chính là nói nhiều, đặc biệt biết nói chuyện, giọng Bắc Kinh tiêu chuẩn đầy nhịp điệu, Lý Tuấn Nghị còn cười bé nói nhiều.

Lý Tuấn Nghị cùng Hà Xuyên mỗi người ôm một đứa trẻ, ngồi ở trên sô pha nói chuyện phiếm, Ha Ha thấy em gái, thò lại gần muốn chơi cùng, vươn cái tay béo sờ mặt bé: "Em gái!"

Em bé đã tỉnh, mở to mắt đảo quanh, nhìn anh trai nhỏ trước mắt, nhếch miệng cười. Cô bé này cực kỳ giống mẹ, trưởng thành hẳn là một mỹ nữ, Hà Xuyên cũng coi con gái như bảo bối mà nâng niu.

Cao Lương và Cao Phán ở trong phòng bếp nói chuyện, hai chị em cũng có gần một năm không gặp mặt, từ khi Cao Phán về Bắc Kinh sinh con, thẳng đến khi Cao San kết hôn, giờ hai chị em mới được gặp mặt, lúc này tự nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói. Cao Phán tố khổ với Cao Lương: "Người ta nói mang thai ngốc ba năm, em mang thai hai lần, liền ngốc 6 năm, thật là mệt mỏi. Hai hôm trước em định lấy bút ra vẽ, kết quả ngây người mãi không tìm thấy cảm giác, em phải nhanh trở về đi làm mới được."

Cao Lương nói: "Vậy cũng phải chờ đến khi đứa bé cai sữa đã. Nếu không em và Hà Xuyên suy xét một chút, chuyển công ty đến Bắc Kinh, hiện tại thông tin cũng tiện, máy tính cũng có thể truyền phát hình ảnh. Hạo Hạo cũng sắp đi học, trường học Bắc Kinh khẳng định tốt hơn ở Quảng Châu."

Cao Phán nghiêng đầu suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn phòng khách một cái, nói: "Để em thương lượng với Hà Xuyên."

Cao Lương tuy rằng có chút tiếc nuối em hai cũng tới Bắc Kinh, nhưng dù sao đây mới là nơi em ấy cần về, mình không nỡ cũng không có biện pháp, chỉ cần con bé sống tốt là được rồi.

Hai chị em đang trò chuyện, Cao Cường đẩy cửa ra, vợ chồng Cao San và mấy người bà nội cũng đi vào: "Hắc, nhìn xem ai tới." Hắn vừa dứt lời, Cao San cùng Lý Tuấn Nghị liền bắt đầu chào hỏi. Ba nhóm người bọn họ gặp nhau ở dưới lầu liền đi cùng lên.

Quả Quả chạy ra nghênh đón: "Cụ, ông nội, bà nội, dì nhỏ, chú nhỏ, c ậu nhỏ." Nhiều người như vậy cô bé vẫn có thể chào hỏi rõ ràng, làm mọi người đều bật cười.

Hạo Hạo cũng bắt trước Quả Quả chào hỏi, vì thế mọi người lại sửa lại cho hắn: "Em không được gọi là chú, phải gọi là dượng."

"Vì sao?" Hạo Hạo khó hiểu hỏi.

Quả Quả nói: "Bởi vì đó là chú của chị."

Cao Cường ngồi xổm xuống, nói với cháu trai: "Đây là chú của chị, cháu gọi là dượng."

"Nga, dượng!" Hảo Hảo không hiểu mấy thứ ảo diệu này, liền theo yêu cầuchào dượng. Không nghĩ tới Ha Ha trong ngực Lý Tuấn Nghị nghe được, đột nhiên kêu một tiếng: "Dượng!" Hắn vừa kêu, chọc cả nhà cười ha ha.

Lý Tuấn Nghị duỗi tay điểm mũi con trai: "Đó là chú ruột của con!"

Cao Lương từ trong phòng bếp nhô đầu ra: "Đều đã trở lại, thật tốt quá, Cường Cườngem gọt táo cho cả nhà đi."

"Dạ!" Cao Cường vội đáp ứng.

Cao San cuốn tay áo: "Chị, để em tới giúp."

Cao Lương nói: "Không cần, em nghỉ ngơi đi. Chị với Phán Phán làm được."

Nãi nãi cùng Khuông Tú Mẫn cũng trước sau đi vào phòng bếp nói muốn hỗ trợ, cuối cùng đều bị Cao Lương mời ra ngoài, hai vị lão nhân đi giúp Lý Tuấn Nghị cùng Hà Xuyên ôm con, mấy người đàn ông cùng nhau nói chuyện phiếm, chính trị kinh tế không thiếu cái gì, Quả Quả cùng Hạo Hạo ở trong phòng chơi trò chơi, cả nhà hoà thuận vui vẻ.

Cao San cuối cùng vẫn vào phòng bếp, bởi vì trong phòng khách không có người nói chuyện, cô cũng không muốn ở lại đó để Khuông Tú Mẫn kiểm duyệt. Cao Lương cũng không kiên trì, vì thế ba chị em vô cùng náo nhiệt mà ở trong phòng bếp làm cơm.

Cao Lương hỏi: "San San, trường em có danh ngạch ở lại trường không?"

Cao San nói: "Còn chưa xác định, bất quá em nghe giáo viên nói không sai biệt lắm có thể lưu lại. Kỳ thật không thể ở lại trường cũng không sao, em liền qua trường cấp ba số 4 Bắc Kin, dạy ra một đám học sinh Thanh Hoa Bắc Đại, đến lúc đó đào lý khắp thiên hạ, ha ha!" Nói đến tương lai, cô rất lạc quan. Này cũng khó trách, tuy rằng mấy năm nay giáo viên nhiều lên, nhưng Cao San là nghiên cứu sinh, là chân chính tinh anh, không sợ tìm không được công việc.

Lúc này cả nhà tụ họp đầy đủ chưa từng có, tình huống như vậy thật làm người ta vui vẻ. Cao Lương biết, về sau muốn đầy đủ như vậy không dễ dàng, Cao San nói: "Lần sau tụ họp đầy đủ như vậy phỏng chừng chỉ có hôn lễ của Cường Cường."

Cao Phán nói: "Cũng chưa chắc, chờ em sinh con, chúng ta cũng có thể sum vầy."

Cao San lắc đầu: "Cũng không nhất định, nếu mọi người đều không tiện, khả năng sẽ không làm đầy tháng."

"Như thế nào không làm? Nhất định phải làm." Cao Lương rất kiên trì, một bên là em gái ruột, một bên là chú em, vốn dĩ hỉ sự hai nhà hiện giờ gộp thành một nhà, cho nên vô luận như thế nào đều không thể bỏ bớt.

Cao San cười cười: "Vâng vâng, làm!"

Đồ ăn nấu chín mang ra bàn trước, hai chú mèo ham ăn Quả Quả và Hạo Hạo bò lên trên ghế, nhìn đồ ăn trên bàn, nuốt nước miếng, Quả Quả một bên lấm la lấm lét nhìn về phía sô pha, một bên lén lút duỗi tay về phía đồ ăn, Lý Tuấn Nghị quát lớn: "Lý Quả Quả! Không được ăn vụng!"

"Nga." Quả Quả không tình nguyện mà rút tay về, rõ ràng ba ba cũng ăn vụng đồ ăn mẹ nấu mà, cô bé nhảy xuống ghế dựa, chạy đến cửa phòng bếp, "Mẹ, con sắp chết đói rồi, khi nào có thể ăn cơm?"

Cao Lương quay đầu nhìn con gái và cháu ngoại trai: "Sắp xong rồi, đói bụng thì ăn chút trái cây trước đi."

Quả Quả nói: "Con không ăn, con muốn để dành bụng ăn đồ ăn mẹ nấu. Hạo Hạo, đồ ăn mẹ chị nấu rất ngon, em được ăn chưa."

Hạo Hạo cũng không cam lòng yếu thế: "Đồ ăn mẹ em nấu cũng rất ngon, ngon nhất thế giới."

Cao San cười trêu cháu ngoại trai: "Mẹ cháu cũng học nấu ăn từ dì cả, cháu không biết xấu hổ à dám nói ngon nhất thế giới sao?"

Hạo Hạo chớp chớp mắt, bướng bỉnh nói: "Dù sao cũng là ngon nhất!" Lời này làm Cao Phán ha hả cười không ngừng, con trai thật coi trọng cô.

Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Đúng vậy, mỗi bà mẹ đều nấu ngon nhất."

Vì thế hai bà mẹ đệ nhất thiên hạ và dì nhỏ chưa có con nấu xong một bữa mỹ vị phong phú, cả nhà ngồi vây quanh cái bàn, bắt đầu ăn cơm trưa. Quả Quả cùng Hạo Hạo ngồi ở ghế nhi đồng, thi đấu ăn cơm.

Cao Phán nhìn con trai nói: "Quả nhiên vẫn là phải có người so mới được, Hạo Hạo ở nhà ăn cơm không ngoan như vậy, vừa ăn chậm lại kén ăn."

Quả Quả ngẩng đầu nhỏ lên: "Cháu rất nghe lời, cũng không kén ăn!"

Cao San giơ ngón tay cái lên: "Cho nên Quả Quả nhà ta mới xinh đẹp và cao như thế."

Bà nội cảm thán mà nói: "Nhìn xem, lúc này mới náo nhiệt, San San cũng nhanh sinh con đi, đến lúc đó càng thêm náo nhiệt."

Lý Tuấn Vĩ cười nói: "Chờ cô ấy tốt nghiệp thì sinh ạ, bằng không còn phải tạm nghỉ học, quá phiền toái."

Cao Lương nói: "Vậy không sai biệt lắm là năm sau rồi."

Hà Xuyên nói: "Đến lúc đó Cao Cường cũng tốt nghiệp, cũng có thể kết hôn, người trong nhà liền càng nhiều."

Cao Cường vội vàng xua tay: "Đừng, em còn nhỏ, không định kết hôn sớm như thế!"

Lý Tuấn Nghị nói: "Chờ em tìm được đối tượng, sẽ cảm thấy càng nhanh càng tốt."

Cao Lương ngẩng đầu nhìn chồng một cái, phỏng chừng đây là lời từ đáy lòng của anh.

Lý Tuấn Nghị cười với Cao Cường: "Em phải tin, đây là lời của người từng trải."

Bà nội và vợ chồng Lý Vệ Quốc đều là lần đầu tới Bắc Kinh, tự nhiên muốn đi thăm hết các thắng cảnh trứ danh, kết quả đi vài nơi trở về, bà nội liền không muốn đi nữa, bởi vì đi cũng chỉ xem đầu người thôi.

Lý Tuấn Nghị nói: "Chúng ta cũng không vội đi xem đầu người, chờ về sau lại đến xem đi, ba mẹ về hưu có thể tới Bắc Kinh ở mấy năm, liền ở trong phòng, muốn đi chỗ nào chơi cũng được, có thể đi ngày thường sẽ không đông như vậy."

"Chủ ý này không tồi, đến lúc đó tới Bắc Kinh ở mấy năm." Lý Vệ Quốc còn có hai, ba năm nữa là về hưu, bọn họ khẳng định sẽ không định cư ở tỉnh thành, đối với bọn họ đó chỉ là địa điểm công tác, không có thân nhân, cũng không phải quê quán, cho nên bọn họ cũng tính toán tương lai đi Quảng Châu hoặc Bắc Kinh định cư, tuy rằng Cao Lương nói hai vợ chồng có thể tùy tiện dùng phòng ở, nhưng Lý Vệ Quốc vẫn là tính toán tự mình mua phòng, làm việc cả đời, vẫn có chút tích góp.

Lần này Tuấn Vĩ kết hôn, nhà ở chính là ông và Lý Tuấn Nghị trả tiền đặt cọc, Lý Tuấn Vĩ chính mình có khoản vay mua nhà. Vốn dĩ Cao Lương muốn tặng cho bọn họ một căn nhà, nhưng Lý Tuấn Vĩ và Cao San không đồng ý, chính bọn họ có năng lực, không cần anh chị trợ giúp như thế, cũng chỉ vay tiền. Cao Lương không có kiên trì, bọn họ có kiêu ngạo, nguyện ý tay làm hàm nhai tự nhiên là không thể tốt hơn, cô biết trước một ít tương lai, nhiều ít đều có thể giúp các em tránh ít phiền toái. Cuối cùng Cao Lương và Lý Tuấn Nghị tặng một chiếc xe làm quà kết hôn.

Người già trong nhà tinh thần quắc thước, người trẻ tuổi có sự nghiệp, bọn nhỏ khỏe mạnh hoạt bát, đây là tài phú lớn nhất của một gia đình. Cao Lương nhìn thoáng qua người thân trong phòng, tự đáy lòng mà cảm khái: Đời này sống thật đáng giá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện