Trở Về Năm 1988

Chương 36: Nhặt được một tóc quăn



Editor: Thienyetkomanhme

Hôm nay buổi sáng có cơn mưa, gió thu có điểm hiu quạnh, lá cây ngô đồng ố vàng ở trong gió run rẩy, lung lay sắp đổ. Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai đội mưa lạnh sáng sớm đi tới trong tiệm, hai người đều mặc áo dài dày và áo mưa, cư nhiên không cảm thấy nóng, xem ra thời tiết đã thật sự mát mẻ.

Vào trong tiệm, Cao Lương treo áo mưa lên, nhìn trần nhà cùng vách tường rắn chắc khô ráo, bỗng cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc chính là trời mưa, không cần ở ngoài trời chịu đựng gió táp mưa sa, có thể ở trong căn phòng khô ráo ấm áp vui vẻ mà làm việc.

Ngô Xuân Mai tròng tay áo bộ và tạp dề lên, nói: "Thời tiết mát mẻ, chỉ sợ rau trộn không dễ bán."

Cao Lương nói: "Hẳn là có thể bán tới tháng 10, sau không bán nữa, chuyên bán món kho đi." Sinh ý khả năng sẽ kém với hiện tại, nhưng sắp ăn tết, sinh ý cũng sẽ không quá kém. Cao Lương tính toán làm cái lò nướng, chuyên làm vịt nướng, đây mới là cách làm vịt ngon nhất, trà vịt cũng không tồi, bất quá cụ thể cách làm thế nào Cao Lương còn chưa có nghĩ ra, đầu tiên cần có lò nướng thích hợp, cô chưa thấy ở bản địa, chỉ có thể tự mình thiết kế một cái.


Hai người bắt đầu làm rau trộn. Gần đây rau trộn có thêm cải trắng biển cùng rau chân vịt, sự thật chứng minh, mọi người đối với sự mới mẻ luôn có hứng thú, đặc biệt là bên này không có đồ hải sản, tuy rằng hơi đắt, nhưng mỗi lần bán đều bán nhanh nhất.

Theo mùa biến hóa, có mấy loại rau đã không còn bán, Cao Lương lại tìm loại khác thay thế, tỷ như gần đây thêm cây kim châm, cũng chính là rau kim châm. Ở nhà Cao Lương cũng tự mình ngâm giá đậu nành và đậu phộng làm rau trộn, bọn họ bên này hay ăn giá đậu xanh, nhưng chưa thấy qua giá đậu nành, cho nên cũng coi như món mới, mới ăn giá đậu nành sẽ cảm thấy vị hơi lạ, có chút tanh, nhưng ăn nhiều một chút sẽ cảm thấy ngon hơn giá đậu xanh, bởi vì tương đối giòn, nhai rất ngon. Giá đậu phộng càng đổi mới, vị cũng tốt, Cao Lương thích thành phần dinh dưỡng của chúng nó, so với giá đậu phộng dinh dưỡng còn muốn nhiều hơn, nguyên tố vi lượng phong phú, có thể để lâu, không ít người bị hù đến sửng sốt. Giai đoạn đầu, Cao Lương mỗi lần đều làm không nhiều lắm, mọi người mua đồ ăn sẽ thuận đường mua một chút, như vậy chậm rãi liền ăn thành thói quen, thậm chí còn có người thích vị giá đậu nành với giá đậu phộng.


Cao Lương trộn rau xong, phát hiện Khỉ Ốm còn chưa tới, bình thường giờ này hắn đã sớm tới. Ngô Xuân Mai cũng nhịn không được nói thầm: "Sao hôm nay Khỉ Ốm còn chưa tới?"

Cao Lương nói: "Không biết, khả năng trong nhà có chuyện gì đi."

Khách tới, hai người bắt đầu bận việc. Thẳng đến 8 giờ, cũng chưa thấy thân ảnh Khỉ Ốm. Cao Lương đánh giá hắn thực sự có việc bận đi, rốt cuộc từ khi hắn bắt đầu học nấu ăn liền không vắng mặt một ngày nào.

Khỉ Ốm không tới, nhưng tóc quăn lại thường tới, gần đây cơ hồ mỗi ngày hắn đều tới đây báo danh, mỗi lần đều mua chút đồ ăn vặt, Cao Lương không rõ hắn tới nơi này làm gì, bất quá cô cũng không hỏi qua.

Hôm nay tóc quăn tới một mình, hắn nhìn Cao Lương một cái, nói: "Cho tôi một cái chân vịt." Hắn thích nhất là ăn chân vịt, tiện nghi, hơn nữa hương vị ngon.


Cao Lương liếc hắn một cái, dùng cái túi đựng chân vịt đưa đến trên bàn: "Hai hào."

Tóc quăn móc ra hai hào đưa cho Cao Lương: "Sao hôm nay không nhìn thấy bảo tiêu của các cô?"

Cao Lương nhận tiền, xoay người tiếp tục bận rộn: "Có việc đi."

Tóc quăn thong thả ung dung mà gặm chân vịt, gặm xong rồi cũng không đi. Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai tiễn xong một lượt khách, rốt cuộc có thể ngồi xuống nghỉ một lát, vừa quay đầu lại phát hiện tóc quăn còn ở đây, Cao Lương nhíu mày: "Sao anh còn chưa đi?"

"Tôi là khách, muốn khi nào đi thì đi, nào có người đuổi khách như vậy." Tóc quăn nhìn Cao Lương, nâng một chân đạp lên trên ghế, "Chủ tiệm, cô họ Cao không phải họ Lý đúng không?"

Cao Lương liếc hắn một cái: "Anh hỏi cái này làm gì?"

Tóc quăn cười nhìn Cao Lương: "Vậy cô cùng Lý Tuấn Nghị là quan hệ gì, bà con?"
Cao Lương thấy hắn một muốn nói chuyện phiếm, liền hỏi hắn: "Anh mỗi ngày tới nơi này làm gì?"

Tóc quăn nói: "Cô mở cửa làm buôn bán, tôi đương nhiên là tới mua đồ ăn. Như thế nào, nơi này không chào đón khách hàng?"

"Tôi không phải ý tứ này. Tôi nói là anh không có chuyện gì khác, mỗi ngày chạy tới nơi này chỉ để gặm cái chân vịt ăn cái móng gà?"

"Đây là chê tôi mua quá ít? Tên nhóc kia không phải cũng chỉ mua một cái chân vịt sao?" Tóc quăn nói chỉ ra bên ngoài.

Cao Lương quay đầu xem, Ngô Xuân Mai đang lấy chân vịt cho một đứa bé, này hẳn là kết quả nỗ lực trong thời gian dài của Cao Lương, người lớn trẻ con xung quanh đây đều bắt đầu coi chân vịt cổ vịt linh tinh làm đồ ăn vặt, tuy rằng bán ra cũng không nhiều lắm, nhưng ít ra có người mua, mọi người cũng có ý thức, chỉ cần có tiền đề liền có lúc nghĩ tới tới muốn mua một chút về gặm.
Cao Lương xoay đầu nói: "Tôi là nói anh không có chuyện khác làm, tỷ như đi làm gì đó?"

Tóc quăn nhún vai, bĩu môi: "Người như tôi có cái gì mà làm, kiếm miếng cơm ăn là được, dù sao không đói chết."

Cao Lương biết đây là địa phương nhỏ, cơ hội có thể tìm được công việc không nhiều lắm, bất quá cũng không phải không có, chỉ cần chịu khổ, Lý Tuấn Nghị không phải đều đi làm khuân vác sao: "Dù sao cũng có thể tìm được chuyện làm, tôi cảm thấy một người trưởng thành hẳn là dựa vào đôi tay kiếm tiền ăn cơm, đây là điểm mấu chốt cơ bản nhất làm người."

Tóc quăn nhíu mày, hoắc mắt đứng dậy: "Vậy cô đang xem thường tôi?"

Cao Lương ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi không có ý tứ này. Nhưng anh trẻ tuổi như vậy, còn có tiền đồ, liền lãng phí thời gian như vậy quá đáng tiếc, không đi học cũng được, ít nhất có thể đi học tay nghề linh tinh, tương lai cũng có thể an cư lạc nghiệp."
Tóc quăn nghe lớp chính trị Cao Lương dạy cho mình, phi thường không kiên nhẫn mà đi: "Tôi đi còn không được sao? Mẹ nó, tới dây còn bị người ta dạy dỗ!"

Tóc quăn đi rồi, Ngô Xuân Mai quay đầu lại cười với Cao Lương: "Hắn ngày mai khẳng định sẽ không tới. Ăn cái chân vịt còn bị giáo dục, ha ha!"

Cao Lương nhún vai: "Chẳng lẽ tớ nói sai sao? Tớ cảm thấy một người nên dùng sức lao động của bản thân đổi cơm ăn, ham ăn biếng làm chính là sâu mọt của xã hội."

Ngô Xuân Mai gật đầu: "Cậu nói đúng, nhưng là lao động vất vả, trong xã hội luôn có người chút lười biếng ích kỷ như vậy, giống con đỉa hút máu người khác, cái này xã hội phỏng chừng không tiêu trừ hết được."

Cao Lương mới mặc kệ con đỉa cái gì, dù sao ở nơi này của cô nên lao động.

Ngô Xuân Mai nói: "Tớ phát hiện chân vịt bán tốt hơn chân gà. Có phải chân gà ít thịt quá hay không?"
Cao Lương nói: "Ngày mai tớ liền không mua chân gà kho, giữ chân gà làm chân gà ngâm ớt." Cô đã sớm suy xét đến điểm này, cho nên khoảng thời gian trước mua ớt cay làm ớt ngâm.

"Đó là cái gì?" Ngô Xuân Mai thường xuyên thấy Cao Lương mân mê làm món ăn mới, hơn nữa mỗi loại đều có tư vị độc đáo, cho nên cô rất tò mò, cũng thực chờ mong.

Cao Lương cười: "Dù sao là món ngon." Cô nghĩ đến cánh gà ngâm ớt, đều nhịn không được chảy nước miếng.

"Vậy tớ liền chờ."

Khỉ Ốm vào lúc ban đêm vẫn tớiđây, nguyên lai bà nội hắn phát bệnh nằm viện: "Ba anh không ở nhà, mẹ còn phải đi làm, em gái còn đi học, cho nên ngày mai anh còn phải đi bệnh viện. Đêm mai khả năng không tới được, anh đi kêu Ngạn Quân hoặc Tam Béo đi cùng các em."

Cao Lương xua tay: "Vậy đừng phiền toái bọn họ, một hai buổi tối không quan trọng, không phải anh Tuấn Nghị cũng chào hỏi qua rồi sao."
Khỉ Ốm nói: "Anh nói một tiếng cùng bọn họ, xem bọn họ có thể tới hay không."

Ngày hôm sau Khỉ Ốm không có tới tiệm, tóc quăn cũng không có tới, Ngô Xuân Mai cười nói: "Quả nhiên không đến."

Cao Lương cũng nhịn cười không được: "Cũng không phải sao. Aiz, thiếu hai hào đây."

Hai cô gái cười thành một đoàn. Xuân Mai ở chỗ Cao Lương lâu tính cách cũng trở nên rộng rãi hơn rất nhiều, so với trước kia thích cười hơn.

Chạng vạng Cao Lương còn chưa có đi tới tiệm, Tam Béo tới nhà cô chào hỏi, nói Uông Ngạn Quân lại đi công tác, trong nhà hắn có thân thích kết hôn, hắn đi uống rượu mừng, có thể sẽ trễ một chút mới tới, dặn Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai chờ hắn. Kết quả hai cô kho xong đồ ăn, còn chưa có nhìn thấy bóng dáng Tam Béo, Cao Lương đoán Tam Béo uống nhiều quá, liền nói: "Không đợi, chúng ta trở về đi."
Vì thế hai người đóng cửa, thấy bên ngoài lại có mưa nhỏ, liền mặc áo mưa vào. Thật là một trận mưa thu một trận hàn, cơn mưa mùa thu này không giống mùa hè, mưa liên miên không ngừng. Cao Lương thắt chặt dây áo, nói: "Hy vọng hai ngày nữa mười lăm tháng tám có thể tạnh, bằng không không thể ngắm trăng."

Ngô Xuân Mai lên xe: "Cao Lương, đến lúc đó có thể tớ phải về nhà qua tiết."

Cao Lương nhảy lên: "Đương nhiên phải đi về. Cậu tới nơi này một ngày nghỉ cũng không có, ăn tết tuyệt đối phải nghỉ, buổi chiều mười lăm cậu về nhà, mười sáu nghỉ ngơi, không chỉ cậu ngươi nghỉ, tớ cũng muốn nghỉ."

Ngô Xuân Mai nói: "Nhưng mà mười sáu là chủ nhật, ngày buôn bán tốt nhất."

Cao Lương sửng sốt, cười khổ: "Vậy được rồi, tớ bảo các em ra cửa hàng, cậu tiếp tục nghỉ." Tự mình làm buôn bán chính là như vậy, ngày nghỉ vẫn phải kiếm tiền.
Ngô Xuân Mai nghe cô nói như vậy, liền nói: "Tớ đón lễ xong sẽ lập tức trở về."

"Không cần vội, ở nhà với người nhà, buổi chiều lại tới." Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai nói chuyện phiếm, ánh mắt lang thang không có mục tiêu mà nhìn cây ngô đồng mông lung yểu điệu dưới đèn đường, trên đường một người đi đường cũng không có, chỉ có lẻ loi mấy cái đèn đường, bởi vì trời mưa, dưới đèn tới thiêu cũng không có.

Đột nhiên, Ngô Xuân Mai phanh gấp, Cao Lương thiếu chút nữa ngã xuống, cô vội ôm eo Ngô Xuân Mai: "Làm sao vậy?"

Thanh âm Ngô Xuân Mai run rẩy: "Cao Lương, phía trước có một người nằm. Không, không phải là đã chết chứ?"

Cao Lương từ sau lưng Ngô Xuân Mai ngỏa, phát hiện trên đường ướt dầm dề quả nhiên có một người: "Là bị xe đâm sao?"

Ngô Xuân Mai vội vàng nói: "Không phải tớ đâm."
Cao Lương bất đắc dĩ mà cười: "Đương nhiên không phải cậu, chúng ta còn cách xa như vậy."

"Làm sao bây giờ?"

"Có thể là ăn mày không? Chúng ta qua nhìn một chút." Cao Lương móc ra đèn pin, đây là đồ tùy thân của cô, phụ cận nhà cô có một đoạn không có đèn đường, buổi tối đều dựa vào đèn pin chiếu sáng.

Ngô Xuân Mai đẩy xe, hai người chậm rãi đi qua, tim trong lồng ngực "Thình thịch, thình thịch" nhảy. Đến gần, Cao Lương mở ra đèn pin, liếc mắt một cái liền thấy được một gương mặt quen thuộc, lại xem quần áo, cũng có chút quen mắt, Ngô Xuân Mai cũng đã nhìn ra: "Này, này không phải cái người Lưu Bưu kia sao? Sao hắn ở chỗ này?"

Cao Lương phát hiện là người quen, cũng đã quên sợ hãi, chạy nhanh qua, dùng đèn pin đẩy đối phương vài cái: "Này, này!"

Người nằm trên mặt đất không đáp lại, Cao Lương ngồi xổm xuống, chiếu đèn pin gần hơn, đối phương nghiêng mặt quỳ rạp trên mặt đất, quả nhiên là tóc quăn, quần áo trên người hắn đều bị ướt, cô do dự một chút, sợ hãi mà vươn tay để dưới chóp mũi hắn, phát hiện còn có hô hấp. Ngô Xuân Mai khẩn trương hỏi: "Đã chết sao?"
Cao Lương lắc đầu: "Không có. Làm sao bây giờ? Chúng ta đi gọi xe cứu thương?"

"Cậu xem đó là cái gì?" Ngô Xuân Mai thấy đất chỗ dưới thân tóc quăn rõ ràng ướt hơn so với chung quanh.

Cao Lương chiếu đèn pin theo hướng Xuân Mai chỉ, thiếu chút nữa không nhảy dựng lên, trên mặt đất cư nhiên có một bãi máu: "Chúng mình mau gọi xe cứu thương."

Ngô Xuân Mai gật gật đầu: "Được. Chúng ta cùng đi."

Cao Lương nhìn bốn phía: "Được!" cô cũng sợ hãi buổi tối đứng một mình trên phố, hơn nữa tóc quăn còn là bị người ta đâm.

Vì thế hai người lái xe mất vài phút tới bệnh viện, gọi xe cứu thương tới đưa tóc quăn đến bệnh viện. Tóc quăn bị người ta một đao vào bụng, nghe nói cũng không bị thương tới nội tạng, chỉ là đổ máu quá nhiều nên hôn mê, cũng coi như hắn mạng lớn.

Hộ sĩ đi từ phòng cấp cứu ra, báo cho Cao Lương bệnh tình cụ thể, cũng nói: "Các cô là người đưa bệnh nhân tới, phiền toái các cô đi nộp một chút tiền thế chấp trước."
Cao Lương sờ soạng một chút túi, móc ra hết tiền trên người: "Chỉ có 50 đồng, đủ không ạ?"

Hộ sĩ gật đầu: "Có thể, trước nộp chỗ này đi. Ngày mai lại gọi người nhà hắn tới nộp."

Cao Lương nộp tiền, thầm nói may mắn bệnh viện còn rất có nhân tính, không bắt nộp trước vài trăm. Cao Lương giao tiền, tới phòng bệnh nhìn thoáng qua tóc quăn đang hôn mê bất tỉnh, sau đó cùng Ngô Xuân Mai về nhà, đêm nay thật là kinh hồn, hai người đều rất sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện