Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai
Chương 3: Chưa chết
.
La Vy Vy quay đầu lại, thấy Phàm Nhất Hàng đang nhìn cô đi đến chỗ của cậu.
Miệng cậu treo một nụ cười, đôi mắt vừa lãnh đạm vừa uể oải. Khi La Vy Vy định chạy đến, Phàm Nhất Hàng đột nhiên khép mí mắt lại, cả người ngã xuống đất.
La Vy Vy sững sờ, một giây sau cô cùng Tống Ninh Viễn đồng thời phản ứng được mọi chuyện, cô liền chạy đến chỗ Phàm Nhất Hàng ngã xuống.
Cô học trong phim ảnh, việc đầu tiên là phải kiểm tra hơi thở của Phàm Nhất Hàng. Thấy Phàm Nhất Hàng vẫn còn thở, cô thở dài nhẹ nhõm.
"Chưa chết. "
"Vậy chúng ta tranh thủ chạy ngay đi chứ? " Tống Ninh Viễn thử hỏi.
La Vy Vy nóng nảy: "Chạy con mẹ cậu ấy! Gọi xe cấp cứu mau! "
Bây giờ chưa chết, không nhất định sau đó cũng sẽ không chết.
Người mà cô muốn đánh...tuyệt đối không thể chết trước khi cô động thủ!
Chẳng mấy chốc xe cấp cứu đã đến, La Vy Vy không thể không cùng họ đến bệnh viện, phải có người trả tiền viện phí họ mới có thể cứu người. La lão đại cô là ai cơ chứ? Sao có thể thấy người chết ngay trước mặt mình mà không cứu được?
Khi cô đi đến cửa để thanh toán viện phí, Tống Ninh Viễn nói với cô: "Bố tôi gọi điện hỏi tôi khi nào thì trở về, vậy tôi về trước đây. "
"Cậu đi đi. Nhớ cẩn thận đấy. " La Vy Vy khua khua tay, dù sao cô cũng phải tìm điện thoại của Phàm Nhất Hàng, để gọi cho người nhà của cậu ấy sau đó cô mới rời đi được.
"Nô tài xin cáo lui! " Tống Ninh Viễn phủi phủi tay áo, sau đó trong nháy mắt liền đi mất.
……
Khi La Vy Vy quay lại cửa phòng bệnh thì gặp bác sĩ, cô ngạc nhiên hỏi: "Bác sĩ, cậu ấy tại sao vẫn còn hôn mê vậy ạ? "
Rõ ràng khi chịu cú đấm đầu tiên Phàm Nhất Hàng vẫn không sao, sau khi đối mặt với đối phương hoàn toàn không đụng chạm gì đến cậu ta, cho dù có hôn mê đi chăng nữa cũng phải là đối phương hôn mê mới phải chứ.
Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, đáp:"Hiện tại không xác định được nguyên nhân, nhưng mà khẳng định không phải là vì sức khỏe có vấn đề. Tôi nghi ngờ trước đó bệnh nhân có vấn đề về tâm lý, cần phải đợi cậu ấy tỉnh lai, sau đó mới làm kiểm tra kỹ càng hơn được. À đúng rồi, hôm nay cậu ấy có phải chịu cú sốc gì về tâm lý không? "
La Vy Vy ngập ngừng hỏi: "Đánh nhau có tính không ạ? "
"Đương nhiên là tính... " Bác sĩ đẩy kính xuống, nghiêm nghị nói:"Có điều tôi cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, tất thảy vẫn là đợi bản thân bệnh nhân tỉnh lại sau đó lại nói tiếp. "
"Vậy đến khi nào cậu ấy có thể tỉnh lại? "
Bác sĩ lắc đầu:"Điều này khó nói lắm... "
La Vy Vy thật sự muốn đánh người.
Vị bác sĩ này rốt cuộc có gì là có thể trả lời chính xác câu hỏi của cô đây trời?
La Vy Vy không chuẩn bị hỏi lần nữa, mà trực tiếp đi thẳng vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh hết sức yên tĩnh, thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, rèm cửa sổ được kéo xuống một nửa, ráng chiều hắt lên khuôn mặt của cậu thiếu niên, tất cả như có cảm giác tuấn tú lại thanh tao vô cùng.
Tên tiểu tử này...thật sự trông cũng đâu xấu lắm.
La Vy Vy không kiềm chế được ngồi xuống nghiên cứu Phàm Nhất Hàng đang nằm trên giường bệnh.
Thật ra cô cùng Phàm Nhất Hàng quyết định khiêu chiến với nhau lí do rất đơn giản, đó chính là: Phàm Nhất Hàng mới tới trường trung học số bảy không đến hai tuần, liền trở thành người được mọi người trọng vọng nhất trong trường.
Mà cậu ta cái gì cũng đều không làm, mỗi ngày đều tan học lúc bảy giờ, lúc nào cũng dựa vào khuôn mặt một màu để đến trường. Ngay cả cô làm ở căn tin thấy mặt cậu ấy cũng cho thêm nhiều thức ăn, vì vậy La Vy Vy cảm thấy địa vị của mình đang bị lung lay.
Cũng chỉ là một bình hoa mà thôi, cậu ta dựa vào cái gì chứ? Còn không phải là dựa vào khuôn mặt yếu đuối đó hay sao?
Ở trường trung học số 7, thứ được coi trọng là nắm đấm của ai cứng rắn hơn! Trước đó cô đã thắng trong cuộc thi vật tay, vì vậy mà cô trở thành đại ca của Tống Ninh Viễn... Không sai, tên thai lưu Tống Ninh Viễn chính là đại ca tiền nhiệm, đó đều là việc đã qua không đáng đề cập đến, trọng điểm chính là, cô bây giờ là lão đại* của trường trung học số 7, bởi vậy cô cần phải có cách để cùng Phàm Nhất Hàng phân cao thấp!
*Trước đó mình có dịch là "đại ca", giờ mình mới để ý đúng ra phải là "lão đại", có gì về sau mình sẽ sửa lại hết nhé. Tại hai từ này cũng tương tự nhau mà.
Mà cô lại là một người có nguyên tắc, không làm việc lén lút, vì vậy cô sẽ quang minh chính đại mà công khai! Khiêu! Chiến!
Chỉ có điều sau buổi chiều khiêu chiến được một phút chiều nay, La Vy Vy biết tên tiểu tử này không chỉ là một bình hoa, mà cậu ta còn là quả bom TVT có sức công phá cực lớn.
Aaa... Cô không muốn bị đánh đến nỗi phải lăn lộn trên mặt đất đâu.
Hết chương 3
La Vy Vy quay đầu lại, thấy Phàm Nhất Hàng đang nhìn cô đi đến chỗ của cậu.
Miệng cậu treo một nụ cười, đôi mắt vừa lãnh đạm vừa uể oải. Khi La Vy Vy định chạy đến, Phàm Nhất Hàng đột nhiên khép mí mắt lại, cả người ngã xuống đất.
La Vy Vy sững sờ, một giây sau cô cùng Tống Ninh Viễn đồng thời phản ứng được mọi chuyện, cô liền chạy đến chỗ Phàm Nhất Hàng ngã xuống.
Cô học trong phim ảnh, việc đầu tiên là phải kiểm tra hơi thở của Phàm Nhất Hàng. Thấy Phàm Nhất Hàng vẫn còn thở, cô thở dài nhẹ nhõm.
"Chưa chết. "
"Vậy chúng ta tranh thủ chạy ngay đi chứ? " Tống Ninh Viễn thử hỏi.
La Vy Vy nóng nảy: "Chạy con mẹ cậu ấy! Gọi xe cấp cứu mau! "
Bây giờ chưa chết, không nhất định sau đó cũng sẽ không chết.
Người mà cô muốn đánh...tuyệt đối không thể chết trước khi cô động thủ!
Chẳng mấy chốc xe cấp cứu đã đến, La Vy Vy không thể không cùng họ đến bệnh viện, phải có người trả tiền viện phí họ mới có thể cứu người. La lão đại cô là ai cơ chứ? Sao có thể thấy người chết ngay trước mặt mình mà không cứu được?
Khi cô đi đến cửa để thanh toán viện phí, Tống Ninh Viễn nói với cô: "Bố tôi gọi điện hỏi tôi khi nào thì trở về, vậy tôi về trước đây. "
"Cậu đi đi. Nhớ cẩn thận đấy. " La Vy Vy khua khua tay, dù sao cô cũng phải tìm điện thoại của Phàm Nhất Hàng, để gọi cho người nhà của cậu ấy sau đó cô mới rời đi được.
"Nô tài xin cáo lui! " Tống Ninh Viễn phủi phủi tay áo, sau đó trong nháy mắt liền đi mất.
……
Khi La Vy Vy quay lại cửa phòng bệnh thì gặp bác sĩ, cô ngạc nhiên hỏi: "Bác sĩ, cậu ấy tại sao vẫn còn hôn mê vậy ạ? "
Rõ ràng khi chịu cú đấm đầu tiên Phàm Nhất Hàng vẫn không sao, sau khi đối mặt với đối phương hoàn toàn không đụng chạm gì đến cậu ta, cho dù có hôn mê đi chăng nữa cũng phải là đối phương hôn mê mới phải chứ.
Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, đáp:"Hiện tại không xác định được nguyên nhân, nhưng mà khẳng định không phải là vì sức khỏe có vấn đề. Tôi nghi ngờ trước đó bệnh nhân có vấn đề về tâm lý, cần phải đợi cậu ấy tỉnh lai, sau đó mới làm kiểm tra kỹ càng hơn được. À đúng rồi, hôm nay cậu ấy có phải chịu cú sốc gì về tâm lý không? "
La Vy Vy ngập ngừng hỏi: "Đánh nhau có tính không ạ? "
"Đương nhiên là tính... " Bác sĩ đẩy kính xuống, nghiêm nghị nói:"Có điều tôi cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, tất thảy vẫn là đợi bản thân bệnh nhân tỉnh lại sau đó lại nói tiếp. "
"Vậy đến khi nào cậu ấy có thể tỉnh lại? "
Bác sĩ lắc đầu:"Điều này khó nói lắm... "
La Vy Vy thật sự muốn đánh người.
Vị bác sĩ này rốt cuộc có gì là có thể trả lời chính xác câu hỏi của cô đây trời?
La Vy Vy không chuẩn bị hỏi lần nữa, mà trực tiếp đi thẳng vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh hết sức yên tĩnh, thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, rèm cửa sổ được kéo xuống một nửa, ráng chiều hắt lên khuôn mặt của cậu thiếu niên, tất cả như có cảm giác tuấn tú lại thanh tao vô cùng.
Tên tiểu tử này...thật sự trông cũng đâu xấu lắm.
La Vy Vy không kiềm chế được ngồi xuống nghiên cứu Phàm Nhất Hàng đang nằm trên giường bệnh.
Thật ra cô cùng Phàm Nhất Hàng quyết định khiêu chiến với nhau lí do rất đơn giản, đó chính là: Phàm Nhất Hàng mới tới trường trung học số bảy không đến hai tuần, liền trở thành người được mọi người trọng vọng nhất trong trường.
Mà cậu ta cái gì cũng đều không làm, mỗi ngày đều tan học lúc bảy giờ, lúc nào cũng dựa vào khuôn mặt một màu để đến trường. Ngay cả cô làm ở căn tin thấy mặt cậu ấy cũng cho thêm nhiều thức ăn, vì vậy La Vy Vy cảm thấy địa vị của mình đang bị lung lay.
Cũng chỉ là một bình hoa mà thôi, cậu ta dựa vào cái gì chứ? Còn không phải là dựa vào khuôn mặt yếu đuối đó hay sao?
Ở trường trung học số 7, thứ được coi trọng là nắm đấm của ai cứng rắn hơn! Trước đó cô đã thắng trong cuộc thi vật tay, vì vậy mà cô trở thành đại ca của Tống Ninh Viễn... Không sai, tên thai lưu Tống Ninh Viễn chính là đại ca tiền nhiệm, đó đều là việc đã qua không đáng đề cập đến, trọng điểm chính là, cô bây giờ là lão đại* của trường trung học số 7, bởi vậy cô cần phải có cách để cùng Phàm Nhất Hàng phân cao thấp!
*Trước đó mình có dịch là "đại ca", giờ mình mới để ý đúng ra phải là "lão đại", có gì về sau mình sẽ sửa lại hết nhé. Tại hai từ này cũng tương tự nhau mà.
Mà cô lại là một người có nguyên tắc, không làm việc lén lút, vì vậy cô sẽ quang minh chính đại mà công khai! Khiêu! Chiến!
Chỉ có điều sau buổi chiều khiêu chiến được một phút chiều nay, La Vy Vy biết tên tiểu tử này không chỉ là một bình hoa, mà cậu ta còn là quả bom TVT có sức công phá cực lớn.
Aaa... Cô không muốn bị đánh đến nỗi phải lăn lộn trên mặt đất đâu.
Hết chương 3
Bình luận truyện