Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 13



Phòng 407 lặng lẽ nằm ở cuối tầng 4 trong dãy ký túc xá, cửa đóng chặt, sơn phía ngoài đã bong tróc mất một mảng lớn. Vương Tuấn Khải gỡ lớp sơn dỏm chỉ có tác dụng tham khảo xuống, nhìn dòng chữ nguệch ngoạc đã nhiều năm không nhìn thấy ánh mặt trời.

Hắn bắt được một tia khí đen kết nối từ di động Vương Nguyên đến nơi này, cẩn thận phá khóa mà đẩy cửa vào. Bên trong đã lâu không được dọn dẹp, bụi đất mịt mù, trần nhà giăng đầy mạng nhện, nếu không phải Vương Tuấn Khải còn biết hắn đang đứng trong ký túc xá thì hắn đã nghĩ mình bị dịch chuyển đến một không gian ma quái nào đó cũng nên.

Hamster không thể đi cùng bọn họ, bất lực co rúm trong vòng tròn Vương Tuấn Khải vẽ, cũng không biết là cảm ứng được linh lực gì, sống chết không chịu chạy ra ngoài. Nó len lén giơ vuốt ngoắc ngoắc Vương Nguyên, nhớ ra bạn học này căn bản không thể nhìn thấy mình, đau khổ suy sụp mà ngoẹo đầu, trùng hợp thấy được ánh mắt ma treo cổ đang nhìn mình.

"Chít chít!"

Vương Nguyên bị tiếng kêu thất thanh của hamster dọa giật bắn, chân đạp phải một thứ đồ cứng cứng. Cậu theo bản năng bất động, muốn triệu hồi Đại Hỷ đến như thường lệ, song đã qua mấy ngày rồi mà Đại Hỷ đi tu luyện vẫn chưa về, hiện giờ người đáng tin cậy nhất hình như chỉ có mình Vương Tuấn Khải.

"Vương...tiên sinh...?"

Vương Tuấn Khải cúi người đè lại chân cậu, nhặt thứ nằm dưới đế giày lên – một khúc xương tay đã thâm sạm, phía trên còn có một vết cắt sâu hoắm cấn vào tận bên trong tủy. Hắn nhíu nhíu mày quan sát một vòng trần nhà, không ngoài ý muốn thấy được một mảng tóc rất lớn thò ra từ trên mép la phông.

Hắn ngẩng đầu nhìn cửa phòng, vị trí của cửa phòng, xương ngón tay và mảng tóc gần như tạo thành hình tam giác cân, đỉnh tam giác chính là mảng tóc kia, hai đáy phân biệt cùng là xương ngón tay và cửa. Đồ án hình tam giác hắn gặp qua không ít, lại cảm giác có gì đó không giống những tình huống trước kia. Vương Tuấn Khải mải mê nghiên cứu địa hình đồ án, không chú ý đến mảng tóc đang bắt đầu rục rịch.

Vương Nguyên không biết làm gì hơn là tìm cửa sổ mở ra, một trận gió lạnh lùa vào khiến cậu nhịn không được lùi ra sau, bên ngoài rõ ràng là ban ngày, trên bầu trời nắng cũng khá ấm áp, nhưng do vị thế tòa nhà xây đối mặt với hướng mặt trời lặn nên nơi này chưa từng được ánh dương quang buổi sáng chiếu vào.

"Cửa sổ đều hỏng hết, chỉ còn cái này dùng được." Cậu vươn tay chạm vào chốt khóa, mùi rỉ sắt nồng nặc làm người ta choáng váng xộc vào mũi, Vương Nguyên không may hít phải, không khí như hòa lẫn bụi sắt ngột ngạt chảy dọc theo khí quản dội xuống phổi, làm cậu sặc sụa ho khan.

Vương Tuấn Khải đứng thẳng người, sâu sắc cho ra kết luận: "Nơi này từng có không ít hơn bốn người chết."

"Tôi có nghe chú Đỗ nói phòng này bị niêm phong trước cả khi tòa nhà ký túc xá bên cạnh có người tự sát." Vương Nguyên vừa quay đầu, trong thế giới màu đen của cậu bỗng dưng nhiều ra thêm một vệt xám xịt, cậu vốn không có triệu chứng chóng mặt, nhưng thứ này lại như pháo hoa đùng đùng nổ trong đầu cậu, không cho cậu có bất kỳ cơ hội nào kịp nhận ra đó là thứ gì.

Vương Nguyên vịn lên tường, cảm giác lạnh toát khiến cậu run lên. Vội vàng buông tay quay đầu về phía tường, cậu chợt ngửi thấy một mùi ẩm mốc rùng rợn tràn lan không gian, nhanh đến nỗi Vương Nguyên mờ mịt ôm đầu, quay cuồng ngã xuống.

...

"Chúng ta chia tay đi."

Cậu trai cúi đầu đá chiếc lon dưới chân mình ra xa, quên cả điểm kỷ luật như thánh chỉ đang rờ rẫm dòm ngó đám học sinh bọn họ. Gió thổi tốc tay áo sờn rách của cậu ta lên, nhưng cậu ta chỉ một mực cúi đầu, ngay cả nét mặt cũng không chịu cho người đối diện nhìn.

"Chúng ta chia tay...đi." Cậu trai lặp lại lần nữa, chẳng đợi đối phương nói gì liền xoay người. Gót giày thể thao bị toét mất một mảng lớn, cũng không biết là do đã bị sử dụng bao nhiêu năm. Thế nhưng trước khi cậu ta kịp rời khỏi tầm nhìn, Vương Nguyên đã vội vàng nắm chặt khuỷu tay cậu ta, lời nói đến bên mép lại chẳng thể thốt ra.

Vương Nguyên sợ ngây người.

Cậu không hề có ý muốn túm cậu trai kia, chỉ là quyền khống chế thân thể không ở chỗ cậu. Lạ một điều là cậu không nhìn thấy gì, cũng chưa bao giờ gặp cậu trai, nhưng dường như hình bóng đối phương đã tồn tại trong tiềm thức từ rất lâu rồi, chỉ cần nhắm mắt là có thể mường tượng ra, rõ ràng tới mức sởn gai óc.

Cậu trai bị nắm phải, rất nhanh giật ra, như chạy trốn trối chết mà rời khỏi hiện trường, đâm đầu một mạch.

Lúc này Vương Nguyên mới nhận ra cậu đang đứng ở hành lang tầng 4, nhưng hành lang không giống như trong ấn tượng của cậu, không hề yên ắng lạnh lùng không có sinh khí, ngược lại tràn ngập tiếng cười nói, phía ngoài còn treo đủ thứ quần áo sắc màu.

Đây nhất định là ảo giác. Vương Nguyên tự nhủ, cậu vậy mà có thể dùng mắt "nhìn" đến hết thảy sự vật tồn tại trước mặt, không phải ảo giác chẳng lẽ cậu mơ?

"An Quân!"

"An Quân! Tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi, cô là nữ sinh, không được bước vào ký túc xá nam!"

Theo tiếng gọi thất thanh của một người đàn ông trung niên, Vương Nguyên bị ông ta kéo đi, tiếng cười nói bên tai im bặt, có kẻ bắt đầu tò mò nhìn ra ngoài. Hàng chục ánh mắt đổ dồn vào cậu, trong tích tắc Vương Nguyên dựng hết cả lông tơ lên, cậu có thể phân biệt chúng bao hàm những gì – hiếu kỳ, tán thưởng, tiếc nuối, lạnh nhạt...và khinh thường.

Quá mãnh liệt. Vương Nguyên nuốt một hơi, cảm giác thân thể bỗng dưng căng thẳng quái dị, thậm chí bị bảo vệ lôi đi mà cũng không chống cự nổi.

Còn nữa, An Quân? An Quân là ai?

Chiếc quần bó ôm sát đùi dường như có một ma lực kinh khủng, làm cho bước chân cậu trì trệ hơn nửa. Áo sơ mi trên người cũng thấm một lớp mồ hôi mỏng, dính sát vào da thịt khiến Vương Nguyên càng thêm hoảng loạn.

Cậu, cậu khi nào thì mặc quần bó? Khi nào thì mặc áo sơ mi mỏng manh đến vậy?!

Vương Nguyên rất muốn cúi đầu xác định xem thân thể có phải là của mình hay không, một trận buồn nôn ập đến làm cho cậu nhũn chân khuỵu xuống. Có lẽ bảo vệ cũng không nghĩ là cậu lại yếu ớt đến vậy, vừa tức vừa gấp lôi cậu đi xềnh xệch, tựa như chỉ cần ném cậu ra khỏi lãnh thổ ký túc xá thì ông ta sẽ được bớt việc, hoàn toàn không có liên can đến chuyện sống chết của cậu.

"An Quân, cho dù cô có thay đổi hình dáng đến mức nào thì Đỗ Đông Dương cũng không chấp nhận cô nữa đâu."

Giữa lúc cả người đều không khỏe, một âm thanh lành lạnh nhàn nhạt từ trên đầu Vương Nguyên chụp xuống. Sắc mặt cậu tái nhợt nhìn nam sinh đứng trên lầu ký túc xá, đôi mắt đối phương lóe ra tia trào phúng rõ rệt đến nỗi từng tế bào thần kinh của cậu đau nhói.

Vương Nguyên, không, phải nói là chủ nhân thân thể này có gúc mắc không nhỏ với nam sinh kia.

Bảo vệ không chút do dự đẩy cậu ra ngoài ký túc xá nam, cau mày nhìn bộ dáng chật vật của Vương Nguyên: "Về sau cô ý thức một chút, ít đến làm phiền mấy người trong đó đi, đã bị một lần rồi còn không sợ sao! Phụ nữ bây giờ sao lại khó hiểu thế nhỉ..."

Vương Nguyên rất muốn hỏi đối phương rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, ngặt nỗi trong lòng cậu ngoại trừ đau khổ ra hoàn toàn chỉ có phẫn nộ, cổ họng nghẹn cứng một hồi lâu, sau đó cảm xúc mãnh liệt lại quái dị mà rút đi tựa thủy triều, Vương Nguyên lảo đảo rời khỏi ký túc xá nam.

Ký túc xá nam nối liền với dãy nhà trồng hoa trong lồng kính, bên trong chứa đầy những nhánh hoa đang khoe sắc rực rỡ, Vương Nguyên liếc mắt nhìn chúng, trong ngực lại càng buồn đau. Trải qua sự cố vừa rồi, cậu phát hiện mình bị giam trong cơ thể của một cô gái, tuy không thể cảm giác được toàn bộ thế giới bên ngoài bằng xúc giác, cậu lại có thể hiểu được những điều sâu trong linh hồn cô ta, có thể nói, Vương Nguyên hiện tại trốn trong não bộ, đọc từng chút ký ức rời rạc về cô ta.

Chủ nhân thân thể này tên là An Quân, con một, gia đình ở nông thôn, chỉ một thân một mình lặn lội lên thành phố học tập, đến nay đã là sinh viên năm hai.

Mà Đỗ Đông Dương – kẻ vừa mới chủ động chia tay với An Quân – là bạn trai nửa năm với cô gái. Có thể không ai biết Đỗ Đông Dương vì sao đòi chia tay, nhưng An Quân rõ mồn một.

Quen biết Đỗ Đông Dương dĩ nhiên cô cũng biết cậu ta có một người bạn cùng phòng họ Hứa, gọi Hứa Tây Thu. Mới nghe qua không ít người cho rằng Hứa Tây Thu là con gái, mà quả thật diện mạo Hứa Tây Thu so với các nữ sinh trong trường còn xinh hơn, thường thường dính lấy Đỗ Đông Dương, khiến không ít người hiểu lầm mối quan hệ của họ. Đối với tình huống này, Đỗ Đông Dương thường chỉ cười không nói, hoặc là lắc đầu, hoặc xua tay, cho đến khi An Quân xuất hiện thì cậu ta mới dần dần giữ khoảng cách với bạn cùng phòng.

Bạn bè xung quanh An Quân đều nhắc cô đề phòng Hứa Tây Thu, nhưng cô không nghĩ nhiều như vậy, dù sao Hứa Đỗ hai nhà có giao tế thâm sâu, nếu như cô tỏ ra ác cảm với Hứa Tây Thu, người nổi giận đầu tiên có khi lại là Đỗ Đông Dương.

Nhưng cô không làm bậy, Hứa Tây Thu lại ra tay trước.

An Quân là con gái, thích chưng diện làm đẹp là chuyện bình thường, mỗi ngày cũng hay mặc váy ngắn bó eo cùng áo quần cách điệu cá tính, lúc mới quen Đỗ Đông Dương cũng không nói gì. Nhưng từ sau một lần đi xem phim với nhau, Đỗ Đông Dương ngầm phê bình thời trang của An Quân, mong muốn cô có thể giống như nữ sinh Hương Cảng trước kia, dịu dàng thanh thoát, mềm mại khéo léo.

Nếu chỉ như vậy, An Quân cũng có thể cố gắng thay đổi mình, nhưng khi cô vô tình bắt gặp Hứa Tây Thu đi cùng bạn trai, An Quân liền sợ.

Đỗ Đông Dương dường như đã lấy thước đo tiêu chuẩn thời trang trên người Hứa Tây Thu áp vào người cô.

Đó chỉ là khởi đầu.

Hứa Tây Thu thích ăn cay. Lúc hai người hẹn hò, Đỗ Đông Dương đều đưa cô đến quán ăn quen thuộc của cậu ta và Hứa Tây Thu, cho rằng khẩu vị của An Quân cũng giống như bạn mình, khiến dạ dày An Quân rối loạn, suýt nữa thì nhập viện.

Hứa Tây Thu thích nơi yên tĩnh. Mỗi lần có khoảng thời gian trống, Đỗ Đông Dương đều mang An Quân đến thư viện, im lặng đến tẻ nhạt.

Hứa Tây Thu yêu ngồi một chỗ, An Quân hoạt bát lại thích chơi thể thao, nhưng từ khi quen Đỗ Đông Dương, cô không còn đụng đến giày thể thao nữa.

Hứa Tây Thu...

Hứa Tây Thu!!

An Quân nổi giận, cô là An Quân, không phải vật thay thế của Hứa Tây Thu!

An Quân gần như là điên lên, một mạch bất chấp bảo vệ xông vào ký túc xá Đỗ Đông Dương chất vấn cậu ta, nhưng cô không tìm được Đỗ Đông Dương, ngược lại đụng phải Hứa Tây Thu dẫn theo một đám người, chặn đường cô.

Chuyện sau đó An Quân không còn biết gì nữa.

An Quân chỉ nhớ sau khi tỉnh lại, bản thân mình rất vất vả mới có thể đứng lên, toàn thân đau đớn như bị chặt ra thành trăm mảnh, thật giống một đống thịt di động lúc nhúc bò dậy.

An Quân thay một bộ quần áo, cuối cùng vẫn đến tìm Đỗ Đông Dương, nhưng cậu ta lại đòi chia tay, không hề cho cô kịp nói thêm câu nào.

Tâm trạng cô trở nên trầm trọng, An Quân theo thói quen tìm gốc cây thường hay đến, ngồi xuống dưới tán mà ôm gối. Hít sâu vài hơi, thân thể nặng nề rốt cuộc cũng nhẹ nhõm được một chút, cô ngẩng đầu trông tán cây rộng lớn bao phủ cả một khu, vừa vặn trông thấy một đôi mắt đỏ lòm, lập tức tư tâm tiêu tán.

Đôi mắt kia đỏ như máu, trên tròng mắt còn phủ đầy tơ đỏ lồi lõm – đó là một đôi mắt không cam tâm chết đi, máu đỏ chảy dọc theo khóe mắt rơi rớt xuống gương mặt nát bét, tanh hôi đến nỗi An Quân bị hun hôn mê.

An Quân không biết làm sao mà trở về phòng ký túc nữ, cô không nhìn bạn cùng phòng, mệt mỏi trèo lên giường nằm nghỉ, trong đầu đều là hình ảnh đôi mắt chết chóc quỷ quái kia, không hiểu sao lại quen thuộc tới độ nghĩ đến là run.

An Quân, cho dù cô có thay đổi hình dáng đến mức nào thì Đỗ Đông Dương cũng không chấp nhận cô nữa đâu.

Nếu như An Quân cô thực sự biến thành dáng vẻ đó, Đỗ Đông Dương không muốn cũng là phải.

Chỉ mới nghĩ như vậy, một cơn ớn lạnh chạy lên xương cụt lên sống lưng, An Quân run lẩy bẩy, gần như là dùng hết sức lực kéo chăn, nhưng không làm sao đụng đến chăn được.

"Cái gì? Gϊếŧ người băm xác á? Kinh quá vậy? Ở chỗ nào sao tôi học ở đây hai năm rồi không biết gì cả?"

"Mới đây thôi, một học sinh ban hai kỹ thuật bị gϊếŧ chết trong hẻm, cả người bị băm thành thịt, chỉ trong vòng một đêm đã bị chuột xơi gần hết!"

"Chao ôi...Cậu đừng nói nữa, trưa nay tôi không ăn được cơm là tại cậu!...Nhưng mà, ai lại ra tay ác độc như thế, đã gϊếŧ chết lại còn băm xác, chắc phải hận thù ghê gớm lắm..."

"Tôi đoán là do yêu hận tình thù. Người nọ yêu một kẻ, kẻ đó lại đi dan díu với người thứ ba...Phải nha, tiểu tam bây giờ không chỉ mặt dày mà còn cực kỳ độc địa, có khi chính là vì tiểu tam kia mà người chết mới tử vong cũng nên!"

"Lại còn băm xác nữa thì đúng là thống hận tới chết..."

Mấy nữ sinh ở giường đối diện lầm bầm với nhau, chỉ nho nhỏ thôi nhưng lại khiến cơn ớn lạnh của An Quân tăng vọt.

Hết Chương 13

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện