Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 37: Từ Từ



Sau khi giải quyết xong công việc, Phó Từ Hành vẫn đợi ở phòng khách, mà Thẩm Thiên Thiên thì đứng ở cửa nhìn anh.

Anh dựa vào một bên trên ghế sofa mềm mại, tay cầm điện thoại với vẻ mặt chuyên tâm như đang ghi chép gì đó. Mày kiếm mắt ngời, thật biết cách làm cho người khác không thể rời mắt.

Anh quả thực quyết tâm muốn tiếp tục bám lấy cô.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên Thiên đột nhiên khẽ mỉm cười, giơ tay gõ cửa phòng, thanh âm lanh lảnh: "Phó tiên sinh, không phải anh muốn cùng nhau ăn cơm sao? Sao còn ngồi ở đó?"

Trong phút chốc anh liền ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm ấy như ánh lên tia sáng, lấp lánh hơn cả vì sao trên trời.

Anh cất điện thoại, chậm rãi cong môi nói: "Ừm."

Hai người cùng rời đi, Thẩm Thiên Thiên để xe của cô ở lại công ty, ngồi lên xe của anh.

Cùng nhau ăn cơm xong thì trời đã gần tối, Thẩm Thiên Thiên lấy khăn giấy lau khóe miệng, lẩm bẩm nói: "Anh đưa em về công ty đi."

"Sao đấy?"

"Xe còn ở công ty mà, em không lái về thì sáng mai làm sao đi làm được?" Cô chớp chớp mắt, hai mắt sáng ngời nhìn anh.

"Không sao, anh đến đón em." Hình như ở bên cạnh cô sẽ khiến tâm tình anh tốt hơn, anh nói: "Sau này anh đưa đón em đi làm luôn cũng được."

Thẩm Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn anh, cười hỏi: "Vậy Phó tiên sinh đây còn muốn đăng ký làm tài xế của em nữa à?"

Anh điềm nhiên nhướng mày: "Tài xế chuyên trách của em cũng được."

Cô có chút hiếu kỳ: "Anh có mưu đồ gì hả?"

"Mưu đồ với em." Thẳng thắn trả lời như thế thật khiến lòng người vui vẻ mà.

Nghe câu trả lời của anh, Thẩm Thiên Thiên liếm khóe môi, không nói nữa.

Xe dừng ở căn hộ dưới lầu lúc nào không hay, Thẩm Thiên Thiên ngửa cổ thở dài: "Nhanh như vậy đã về đến nhà rồi sao?"

Nhanh? Đúng là có chút nhanh. Phó Từ Hành thầm nghĩ.

Trên đường đi anh cố ý đi chậm thật chậm, nhưng cho dù là vậy cũng rất mau đến nhà cô.

Lúc mở thắt dây an toàn hình như bị kẹt. Thẩm Thiên Thiên ấn một hồi lâu rồi cũng không bung ra, cô lẩm bẩm: "Không cởi được."

"Để anh xem." Phó Từ Hành nói, trước tiên là cởi dây an toàn của mình rồi nghiêng người xem xét.

Cô ngước mắt nhìn khuôn mặt góc cạnh của anh, bởi vì hơi tối nên nhìn không rõ lắm, nhưng trong nháy mắt bầu không khí liền trở nên mập mờ khó hiểu.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thẩm Thiên Thiên đưa tay chạm nhẹ vào má anh. Lúc này, anh đột ngột quay đầu lại, thế là ánh mắt chạm nhau.

Thế giới dường như ngưng đọng yên tĩnh, chỉ có trái tim bồn chồn của ai đó đập nhanh loạn nhịp. Đành tuân theo con tim chỉ dẫn, cô vươn tay ôm cổ anh, phớt nhẹ lên môi anh một nụ hôn.

Không biết tại sao, nhưng cô rất muốn hôn anh.

Môi vừa rời, ai kia lại như hóa sói đói, hung hăng cắn lấy môi cô. Anh cứ tùy ý gặ.m cắn, hung bạo quyến luyến, như thể muốn nuốt chửng cô vào trong bụng không bằng, dẫu vậy anh vẫn cố dịu dàng nồng nhiệt nhất có thể.

Một hồi lâu sau anh mới chậm rãi buông cô ra.

Anh không nói gì, hơi thở hổn hển gấp gáp, ánh mắt nhìn cô vừa lưu luyến vừa ướt át rù quến.

Nhìn đôi môi ẩm mọng của anh, không hiểu sao cô đột nhiên muốn cười.

"Em cười cái gì?" Phó Từ Hành có chút khó chịu hỏi.

"Phó tiên sinh à, kỹ thuật hôn của anh tệ thật đấy." Môi cô bị anh cắn đến phát đau luôn rồi.

Phó Từ Hành cau mày, tỏ vẻ không hài lòng với những gì cô nói.

Thẩm Thiên Thiên cảm thấy kỳ quái, vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng áp lên môi anh, tò mò hỏi: "Chẳng lẽ trước đây chúng ta chưa từng hôn nhau sao?"

Mắt anh lim dim ảm đạm, nhưng vẫn thừa nhận: "Ừ".

Bảo sao, thế thì không thể trách cậu bé này được.

Nhưng Thẩm Thiên Thiên càng tò mò hơn: "Vậy ba năm em rời xa anh, anh chưa từng hôn người khác à?"

Không phải La Tuấn nói Liễu Nhã đã chăm sóc anh trong ba năm sao? Một cô gái xinh đẹp và thông tuệ như vậy chẳng lẽ anh không có chút rung động nào? Cô nghĩ rằng giữa hai người họ chí ít gì cũng sẽ phát sinh đôi chút chuyện chứ.

"Không." Anh lắc đầu. Sáu năm trước, sau khi cô hiên ngang xông vào cuộc sống của anh, bên cạnh anh tuyệt nhiên không có ai khác.

Thẩm Thiên Thiên ánh mắt khẽ chuyển, khóe môi cong lên, chậm rãi tới gần anh nhỏ giọng nói: "Nói cách khác, Phó tiên sinh đã gần 30 tuổi rồi mới đánh mất nụ hôn đầu sao?"

Nghe được lời của cô, vẻ mặt anh càng thêm không hài lòng, sau đó sửa lại: "28." Cộng thêm hai tuổi là mụt tội ák.

"Phì." Thẩm Thiên Thiên không nhịn được cười ra tiếng. Gã đàn ông đáng ghéc này sao cô lại thấy đáng yêu đến vậy?

Cô đột nhiên hiểu ra tại sao lúc đó mình lại vì người đàn ông này mà liều lĩnh trở về Trung Quốc từ hôn.

Mình may mắn thật đấy!

Thẩm Thiên Thiên mím môi, nhẹ nhàng buông anh ra, dây an toàn cũng đã được tháo rồi, ánh mắt cô dịu dàng: "Em lên đây."

Ánh mắt anh tựa hồ như giếng cổ tĩnh mịch sâu thẳm, hàng lông mày khẽ nhíu lại.

Sau khi Thẩm Thiên Thiên xuống xe, cô cúi người nói: "Ngày mai gặp lại."

Sau khi nhìn cô tiến vào thang máy, Phó Từ Hành cứ giơ tay sờ sờ khóe môi một lúc lâu rồi mới khởi động xe rời đi.

______

Ở nhà chung cư mới có thể nhìn xuống tầng dưới, Thịnh Lạc chỉ có thể làm một con chó luẩn quẩn trong nhà, thực sự rất buồn chán, khi trời gần tối, nó nằm trên ban công nhìn xuống dưới, đợi Thẩm Thiên Thiên tan sở.

Vết thương của anh cũng đã lành, nhưng anh không biết tại sao Thẩm Thiên Thiên không còn đưa anh đến phòng khám như trước.

Nhưng tốt hơn hết là đừng đưa anh đến đó nữa, Thẩm Thiên Thiên đỡ phải gặp mặt cái tên Giang Lâm đó.

Khi trời đã tối, Thịnh Lạc lim dim sắp ngủ, từ dưới tầng truyền đến tiếng đỗ xe. Thịnh Lạc mở mắt ra nhìn, phát hiện đó là một chiếc Land Rover.

Mẫu mã này là loại anh chưa từng thấy trước đây.

Bản thân Thịnh Lạc cũng thích siêu xe sang trọng, garage trong nhà đã có vài chiếc, mẫu Land Rover này cũng khá ổn làm anh không khỏi nhìn thêm vài lần.

Chiếc Land Rover dường như đã dừng ở ven đường được mười phút, cửa xe mở ra, có một người bước ra.

Là Thẩm Thiên Thiên!

Thịnh Lạc đột nhiên đứng phất dậy, nhìn chằm chằm vào cô ở dưới. Tại sao Thẩm Thiên Thiên lại đi xuống từ ghế phụ?

Chủ xe là ai?

Tầng lầu quá cao, anh cũng không biết Thẩm Thiên Thiên đã nói gì với người trong xe, khi cô quay người bước vào chung cư, chiếc Land Rover mới chậm rãi lái đi.

Một lúc sau, Thịnh Lạc nghe thấy tiếng mở cửa.

"A Hoàng, ta đã về rồi nè." Thẩm Thiên Thiên có chút khó hiểu, bình thường về nhà A Hoàng sẽ ngoan ngoãn ngồi ở cửa chờ cô, nhưng sao hôm nay lại không thấy.

Một lúc sau, A Hoàng mới từ ban công chạy tới.

Thẩm Thiên Thiên cười cười, vươn tay ôm lấy nó, ngồi lên ghế sofa bên cạnh: "A Hoàng hôm nay ở nhà có ngoan không?"

Thịnh Lạc nằm trong lòng cô, ngửi được rất rõ ràng mùi hương của một người đàn ông khác trên người cô. Đôi môi cô còn có chút sưng đỏ, như thể cô vừa hôn ai đó.

Trái tim anh đau đớn không sao hiểu được. Ai đã hôn cô?

Ai là chủ nhân chiếc Land Rover đó?

Ánh mắt u ám nhìn vào môi cô, anh cúi người vươn đầu lưỡi liế.m lấy liế.m để môi cô. Anh hận không thể xóa đi hết những dấu vết của tên đàn ông khác để lại trên người cô.

Bị A Hoàng tấn công, Thẩm Thiên Thiên cười cười tránh đi: "Ngứa quá à."

Thịnh Lạc không cam lòng, từ trong cổ họng thậm chí còn phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Thẩm Thiên Thiên đặt anh xuống: "Ngoan nào, trên đường về chị đã đặt đồ ăn cho mày rồi đấy, bây giờ chắc cũng sắp giao đến rồi."

Khi chuẩn bị bữa tối cho A Hoàng, Thẩm Thiên Thiên phát hiện thanh năng lượng hào quang của cô đã thu được 57%, có nghĩa là nụ hôn vừa rồi với Phó Từ Hành ở tầng dưới đã làm tăng thêm 5%.

Nói cách khác, chỉ cần hôn hơn 20 mấy lần là cô có thể thu đầy năng lượng hào quang rồi!

[Kí chủ, chẳng phải tôi đã đề nghị cô làm việc này từ lâu rồi sao?]

Khi âm thanh của hệ thống vang lên, Thẩm Thiên Thiên nhướng mày nói: "Bây giờ làm cũng không muộn mà."

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Thiên lục tung khắp nhà để tìm chìa khóa xe, nhìn thấy chiếc Land Rover đỗ ở dưới cô mới nhớ ra mình không có lái xe về.

Điện thoại reo, là tin nhắn của Phó Từ Hành, nói rằng anh đã đến rồi.

Thẩm Thiên Thiên vui vẻ xoa đầu con chó A Hoàng: "Bảo bối à, em cứ ngoan ngoãn giữ nhà, chị đi làm đây, buổi trưa sẽ có dì đến cho em ăn."

Thịnh Lạc thực sự muốn giữ cô lại, nhưng cô đã đi một mạch không quay đầu.

Vài ngày trước Thẩm Thiên Thiên đã tìm được một dì giúp việc, đầu tiên là giúp cô dọn dẹp nhà cửa, thứ hai là chăm sóc A Hoàng.

Vì lần trước Giang Lâm đã tỏ tình với cô nên cô khá ngại khi đưa A Hoàng đến phòng khám thú cưng, vì vậy cô chỉ đành nhờ giúp việc chăm sóc anh.

Sau khi lên xe của Phó Từ Hành, Thẩm Thiên Thiên hỏi: "Ăn sáng chưa?"

"Chưa." Anh nói: "Muốn ăn với em."

"Ok!" Cô gật đầu đồng ý.

Thẩm Thiên Thiên nhất thời vẫn chưa chấp nhận được việc anh đến làm trong công ty cô, ban đầu cô chỉ muốn tìm một nhân tài để giúp cô đưa ra kế sách, nếu là Phó Từ Hành, cô chỉ sợ không biết trọng dụng đại thần.

Cùng lắm thì sau này nhiệm vụ đi làm hàng ngày có thể giao cho anh rồi.

Chắc Phó Từ Hành cố mà đáp ứng.

Gần đây, nhiều hợp tác của Thẩm thị không được suôn sẻ lắm, không ít đơn hàng đã bị các công ty đối thủ cướp trắng trợn. Lý Hàn đưa cho cô một hạng mục gần đây: "Thiên Thiên, cháu xem hang mục này xem, nếu cháu giành được nó sẽ có lợi nhuận hàng tỷ lợi nhuận đấy."

Đây là một hạng mục khai thác khoáng quặng, hình thức là nhiều bên hợp tác với nhau, đứng đầu hạng mục thế mà là tập đoàn Thịnh Thế.

Tập đoàn Thịnh Thế dự định xây dựng một khu nghỉ dưỡng ở khu vực này, sau khi tổ hạng mục khảo sát, người ta thấy rằng trong dãy núi này có tinh thể quặng tự nhiên. Sau khi đưa ra quyết sách thì Thịnh Thế dự định bán quyền khai thác dãy núi.

Lý Hàn nói: "Trước đây, bố cháu đã định mua lại từ Thịnh tổng, nhưng sau đó Thịnh tổng lại gặp tai nạn xe nên chuyện này đã bị trì hoãn. Bây giờ tập đoàn Thịnh Thế lại muốn mở đấu thầu cho hạng mục này."

Trước khi Thịnh Lạc gặp nạn thì Thẩm gia và Thịnh gia vẫn là thông gia, giao dãy núi này cho Thẩm gia khai thác cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, Thịnh Lạc lại hôn mê bất tỉnh trên giường, Thẩm Thiên Thiên cũng đã ly hôn với anh, cuối cùng ai sẽ nhận được hạng mục này thì chỉ có tác giả và editor biết.

"Cháu hiểu rồi, chú Lý." Thẩm Thiên Thiên nói: "Chú ra ngoài trước đi."

Thịnh Lạc hiện đang bất tỉnh, nhưng cô vẫn còn Phó Từ Hành mà. Nghĩ đến đây, cô gọi ngay cho Phó Từ Hành.

"Phó tiên sinh à, trưa nay anh có rảnh không? Em muốn mời anh ăn cơm."

Phó Từ Hành ở đầu bên kia dừng lại một chút và trả lời: "Được."

Thẩm Thiên Thiên đặt một bàn đồ ăn trên tầng cao nhất của Paramount, ân cần kéo Phó Từ Hành ngồi xuống: "Được Phó tiên sinh nhận lời mời thật là một vinh hạnh của em." Vừa nói cô vừa rót rượu cho anh.

Phó Từ Hành: "..."

Anh chăm chú nhìn cô, trên môi nở nụ cười: "Em bình thường chút đi."

Thẩm Thiên Thiên thấy anh không làm theo ý mình, thở dài: "Anh không dễ thương gì cả, em đây không phải là đang làm theo quy trình sao?"

"Có chuyện gì?" Anh nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Thiên Thiên nói thẳng: "Em nghe nói gần đây tập đoàn Thịnh Thế có một hạng mục đấu thầu khai thác mỏ, em muốn có hạng mục này." Cô không chút khách sáo mà thẳng thừng nói ra mục đích của mình.

Nghe những lời của Thẩm Thiên Thiên, Phó Từ Hành cau mày: "Anh không để ý đến hạng mục này."

"Anh không phải là đang tạm thời quản lý tập đoàn Thịnh Thế sao?" Thẩm Thiên Thiên nói: "Hạng mục này cho ai không phải anh nói một câu là xong sao?"

"Mặc dù là thế nhưng anh không có quyền quyết định." Phó Từ Hành cau mày nói: "Sự tồn tại của anh chủ yếu là để giám sát." Nói trắng ra là để phòng ngừa nội bộ có người rắp tâm ăn cắp hoặc bán công ty vì Thịnh Lạc đã hôn mê.

Đối với các dự án của công ty, Phó Từ Hành không nhúng tay can thiệp.

Bố của Thịnh Lạc đã mất, Thịnh gia cũng là một tay Thịnh Lạc chống đỡ, thế mà bây giờ Thịnh Lạc lại bất tỉnh. Hẳn là Thịnh phu nhân sợ một nhánh của Thịnh gia nổi dã tâm nên đã mời Phó Từ Hành giúp giám sát.

"Thì ra là vậy." Thẩm Thiên Thiên nản lòng: "Vậy hạng mục này ai phụ trách?"

Phó Từ Hành khựng một chút rồi nói: "Để anh hỏi giúp em." Sau đó Phó Từ Hành lấy điện thoại ra gọi điện.

Giọng nói của một phụ nữ truyền ra từ điện thoại: "Phó tiên sinh ạ?"

Phó Từ Hành hỏi: "Các hạng mục đấu thầu gần đây của công ty là gì, theo thứ tự thì ai phụ trách?"

"Ngài chờ một chút, tôi đi kiểm tra ngay."

"Kiểm tra xong gửi cho tôi."

"Vâng."

Phó Từ Hành cúp điện thoại: "Chờ thông tin của thư ký đi."

"Thư ký của Thịnh Lạc à?" Nghe giọng nói vừa rồi có chút giống Juliet.

"Ừ."

Hai người ăn cơm trước, giữa bữa thì một tin nhắn gửi đến điện thoại Phó Từ Hành, chính là Juliet gửi.

Phó Từ Hành liếc nhìn rồi nói: "Một người tên Vương Chấn phụ trách."

"Ồ." Thẩm Thiên Thiên gật đầu.

Ra là Vương Chấn, cô hình như đã gặp qua rồi, mối quan hệ giữa anh chàng này và Thịnh Lạc dường như rất tốt.

Sau khi ăn xong, Thẩm Thiên Thiên xách túi đi vào nhà vệ sinh để trang điểm lại, nhưng khi cô quay đầu thì nhìn thấy Trương Tử Oánh.

Không ngờ lại gặp nhau ở nơi này, hai người đều sửng sốt, Trương Tử Oánh phản ứng rất nhanh, gần như theo bản năng mà gọi: "Chị à, đã lâu không gặp."

Paramount vốn là nơi lui tới của những người giàu có nên việc gặp Trương Tử Oánh ở đây dường như không có gì lạ.

Thẩm Thiên Thiên nhướng mày: "Chị em cái gì, tôi cũng chả thèm gặp cô."

Trương Tử Oánh cắn môi, nghĩ đến mình bị Thẩm Thiên Thiên đuổi ra khỏi Thẩm thị, cô chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục lớn như vậy!

Cô ta đột nhiên nở nụ cười, không thèm giả vờ nữa: "Thẩm Thiên Thiên, tôi sẽ khiến cô phải hối hận vì đã đuổi tôi đi."

"Không phải thích nói gì là nói, rõ ràng là cô tự nộp đơn từ chức mà." Thẩm Thiên Thiên tức giận nói: "Tôi đuổi cô khi nào?"

Trương Tử Oánh không hề tỏ ra yếu thế, ánh mắt cô nhìn vào cánh tay của Thẩm Thiên Thiên, cười nói: "Không phải bữa tiệc lần trước chị iu đã nhục nhã xấu hổ lắm sao, giờ cũng còn mặt mũi ra ngoài à?"

Nghe cô ta nói như vậy, Thẩm Thiên Thiên đột nhiên nheo mắt: "Lần trước... là cô sai người phục vụ kia cố ý đụng tôi?"

Biết trên cánh tay cô có một vết sẹo không có mấy người, Trương Tử Oánh hôm nay đột nhiên nói ra như vậy rõ ràng chuyện lần trước có liên quan đến cô ta. Nghĩ tới đây, ánh mắt Thẩm Thiên Thiên càng thêm thâm trầm lạnh lùng.

"Chị iu, sao chị lại nghĩ xấu về em như vậy? Em chỉ là nói với Lâm Phi Hồng về vết thương trên cánh tay chị thôi mà, cái gã bị chị làm bẽ mặt í." Hôm đó cô làm bạn gái nhị thiếu gia nhà họ Tống đi đến hội trường, ai mà ngờ cái tên có mắt như mù Tống nhị thiếu gia đó cứ bị Thẩm Thiên Thiên làm cho lóa mắt nên cứ lòng vòng định qua bắt chuyện, làm cho cô có chút tức giận.

Á à con nhãi này! Thẩm Thiên Thiên giơ tay tát cô như một cú trời giáng.

Trương Tử Oánh không thể tin được, che mặt lại: "Cô đánh tôi?" Cảm giác đau rát trên má khiến cô ý thức được mình thực sự bị đánh.

Thẩm Thiên Thiên phất tay, cười lạnh nói: "Trương Tử Oánh, trước đây tôi vì bọn họ bảo vệ cô mà không đối phó với cô. Nhưng bây giờ để xem còn ai bảo vệ cô nữa? Cô có tin là tôi có thể khiến cô không thể ngóc đầu ở thủ đô này không?"

"Cô..." Trương Tử Oánh liếc nhìn tấm gương sau lưng Thẩm Thiên Thiên, đột nhiên giơ tay che mặt, trên mặt rưng rưng tràn đầy nước mắt: "Chị à, nếu đánh em có thể làm chị vui lòng thì chị cứ đánh em đi."

Thẩm Thiên Thiên chán ghét nói: "Cái gương mặt bẩn thỉu của cô không đáng để tôi động tay."

"Thiên Thiên." Phó Từ Hành lên tiếng, Thẩm Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn.

Ánh mắt anh tối sầm không rõ, hàng lông mày anh cau lại như thể không mấy vui vẻ.

Trương Tử Oánh quay lại nhìn Phó Từ Hành, biểu cảm càng thêm sinh động: "Phó... Phó tiên sinh, chị ấy không cố ý đánh tôi đâu, anh đừng trách chị ấy nha, chỉ là chị ấy quá tức giận thôi mà."

"Hai người quen nhau?" Ngay lúc đó trái tim của Thẩm Thiên Thiên như bị nghẹn ứ lại, có cảm giác như những thứ cô sở hữu đang bị vấy bẩn.

Bất kể ai xung quanh cô, miễn là họ biết Trương Tử Oánh, rồi cũng sẽ dần dần ưu ái cô ta. Bây giờ ngay cả Phó Từ Hành, người trước giờ chỉ thuộc về cô, cũng không tránh khỏi việc quen biết cô ta à? Tại sao vậy?

Cô khẽ nhìn anh.

Phó Từ Hành chậm rãi đi tới, lặng lẽ nắm lấy tay Thẩm Thiên Thiên, kéo cô đến bồn rửa bên cạnh, anh mở vòi nước và giúp cô rửa tay sạch sẽ.

Sau đó anh lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch nước trên tay, rồi thản nhiên nói: "Bẩn thì rửa tay đi, lần sau không được chạm vào đồ bẩn nữa."

Thẩm Thiên Thiên: "Phì." Mồm mép anh chàng này thiệt là, làm cô đau tym chếc mất.

Mới một câu thôi mà đã làm Trương Tử Oánh sắc mặt tái nhợt.

Cùng lúc đó, cô nhận được nhắc nhở của hệ thống: [Kí chủ, trạng thái của Phó Từ Hành đã chuyển qua không còn khả năng lấy lòng nữa.]

Trước đây Trương Tử Oánh đã cùng Trương Nhất Chu đến gặp Phó Từ Hành một lần, đó là khi Phó Từ Hành đầu tư 100 triệu vào mục tạp chí của Thẩm Thiên Thiên.

Dù miệng Trương Nhất Chu nói ông không quan tâm đến Thẩm Thiên Thiên, nhưng trong lòng ông vẫn rất để ý đến cô con gái này. Sau khi biết rằng có người vô duyên vô cớ đầu tư vào Thẩm Thiên Thiên, phản ứng đầu tiên của ông là điều tra lai lịch của Phó Từ Hành.

Sau khi điều tra, cô đã đặc biệt đi tìm anh.

Khi đó Trương Tử Oánh đi cùng Trương Nhất Chu, lúc đó hệ thống đã mở thanh tiến độ yêu thích của Phó Từ Hành.

Chỉ là vị Phó tiên sinh này không thường xuyên ở trong nước, cô cũng không có cơ hội để tiếp xúc với anh. Ai mà ngờ rằng hôm nay là lần gặp mặt thứ hai mà đã không thể lấy lòng nữa rồi.

Nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, động tác nhẹ nhàng nắm tay Thẩm Thiên Thiên, Trương Tử Oánh có chút giật mình: "Các người..." Hai người họ rốt cuộc có quan hệ gì?

"Đi thôi." Phó Từ Hành nắm tay Thẩm Thiên Thiên và dẫn cô ra khỏi nhà vệ sinh.

Thẩm Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn anh: "Anh đi tìm em à?"

"Ừ." Anh gật đầu.

"Vừa rồi em đánh người, sao anh không nói gì?" Thẩm Thiên Thiên khẽ lay lay tay anh, liế.m khóe môi nói: "Em nhớ là trước đây chúng ta đã từng cãi nhau về chuyện này mà."

Nghe cô nói lời này anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô với ánh mắt ngập tràn vui vẻ xen lẫn kinh ngạc: "Em nhớ lại rồi?"

Thẩm Thiên Thiên lắc đầu: "Không có, chỉ là một đoạn ký ức thôi."

Vừa rồi khi cô tát Trương Tử Oánh, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một cảnh tượng, tựa hồ như cô đã đánh nhau với một cô gái, cuối cùng bị Phó Từ Hành kéo đi, sau đó cô còn nóng nảy cãi nhau với anh.

Nội dung cự cãi đại loại là:

[Anh tự nhiên kéo em đi làm cái gì, em còn chưa có thắng mà, em biết là anh có quan tâm gì đến em đâu.]

[Em là đang cố ý gây sự? Ừ em thích vô cớ gây sự vậy đấy!]

[Từ Từ, em ghét anh.]

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cô chắc rất ngây thơ vô số tội.

Phó Từ Hành mím môi nói: "Gia tộc Natalie rất có thế lực ở Manhattan, đánh nhau với cô ta chỉ có em là chịu thiệt thòi." Cho nên anh mới lập tức kéo cô đi.

Thẩm Thiên Thiên ghé sát vào anh, chớp chớp mắt gọi: "Vậy... Vì sao lúc trước em gọi anh là Từ Từ?"

Phó Từ Hành sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống: "..." Anh ngậm miệng lại, căn bản như không muốn nhắc tới chuyện này.

Hai người vừa đi vào thang máy vừa nói chuyện.

Thẩm Thiên Thiên vẫn tò mò muốn biết, bạn bè của anh dường như ai cũng gọi anh là A Hành, nhưng tại sao trước đây riêng cô gọi anh là Từ Từ? Cái từ có chút xấu hổ này thực sự có thể xem như một cái tên sao?

"Từ Từ ơi?" Thẩm Thiên Thiên lật bàn tay nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay anh.

Phó Từ Hành: "..."

Đột nhiên toàn bộ thang máy rung chuyển lắc lư, sau đó đèn trong thang máy vụt tắt, toàn bộ không gian chật hẹp tối om. Thang máy thậm chí còn đi xuống một chút.

"Gì thế này... Có chuyện gì xảy ra vậy?" Thẩm Thiên Thiên theo bản năng lùi về phía sau, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không tên, trái tim như nghẹn ở cổ họng, khó thở.

"Thiên Thiên, ngồi xuống." Giọng Phó Từ Hành tương đối bình tĩnh, anh đột nhiên giơ tay ôm cô vào trong lòng, hai người cùng nhau ngồi xổm xuống.

Cô vươn tay ôm lấy anh thật chặt.

Bóng tối kéo dài ước chừng ba phút, đèn trong thang máy lại sáng lên, sau đó là tiếng gõ cửa: "Có ai ở trong không?"

Thẩm Thiên Thiên vội vàng đáp: "Có, có!" Có lẽ là vừa rồi quá khẩn trương nên thanh giọng của cô khàn khàn.

Cửa thang máy mở ra, người bên ngoài vẻ mặt áy náy: "Thực xin lỗi hai vị, vừa rồi mạch điện của khách sạn bị chập, nguồn điện dự phòng đã được kích hoạt, đã khiến hai vị sợ hãi rồi."

Trái tim cô vẫn còn đập trong hoảng loạn, thực sự quá kích th.ích rồi.

"Tôi..." Cô mở miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Phó Từ Hành nhẹ nhàng đỡ Thẩm Thiên Thiên lên, cô cảm thấy hai chân mình bị dọa sợ đến mức chỉ có thể dựa vào anh mà đứng.

Anh đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt lưng cô, an ủi: "Không sao, không sao đâu, an toàn rồi."

Thẩm Thiên Thiên hồi lâu mới bình tĩnh hoàn hồn lại, cô sụt sịt nói nhỏ: "Em sẽ không bao giờ tới nhà hàng này nữa." Hứ! Nhà hàng cao cấp cái quần què!

Hắn thấp giọng đáp: "Được rồi."

Hai người nghỉ ngơi một lúc trong phòng nghỉ, sau khi uống nước trấn an thì chuẩn bị rời đi. Quản lý nhà hàng đã đến để xin lỗi và hoàn lại đơn nhưng điều đó cũng không thể ngăn Thẩm Thiên Thiên đưa nhà hàng vào danh sách đen.

Khi rời đi, Thẩm Thiên Thiên hình như nhìn thấy Trương Tử Oánh đang đi ra ngoài cùng một người đàn ông nọ.

Ả tiện nhân này đã tìm được chỗ dựa mới rồi sao?

______

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện