Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Chương 35



Tuy nhiên cũng không phải là hoàn toàn không có điểm ích lợi nào, chẳng hạn như cuối cùng ta cũng biết được hàng ngày Nam Kha Tương ra ngoài làm gì.

Triệu Giác đã theo quân, rốt cuộc cũng được thỏa ý nguyện đi theo Vân Xuyên đến Tây Lương.

Có lẽ ly biệt mới biết tình thâm. Hắn và Vân Xuyên từng bị vây ở một nơi hung hiểm trong hoang mạc ở Tây Lương thật vất vả mới thoát hiểm được. Từ đó về sau vẫn luôn thư từ qua lại với Nam Kha Tương. Những chuyện hai người họ nói đến trong thư đều có cảm giác thổn thức như được trọng sinh vậy. Tất nhiên là thề non hẹn biển tình ý triền miên không dứt.

Nam Kha Tương lại càng khăng khăng một mực đem mình coi như thiếu phu nhân tương lai của tướng quân phủ. Hằng ngày thay Triệu Giác tận hiếu với tổ mẫu và mẫu thân hắn. Chuyện nàng đã có hôn ước bị nàng giấu diếm đến kín kẽ.

Thử ngẫm một bên là vị hôn phu ốm đau bệnh tật cần phải chăm lo như cha mẹ, một bên là tình lang anh dũng thâm tình cùng hứa hẹn sinh tử. Ai cũng biết nên chọn bên nào.

Vì phòng ngừa những lời gièm pha truyền ra, ta cũng nên tặng cho phụ thân một lời cảnh tỉnh mới được: Chuyện hôn sự của Tương Nhi nếu kéo dài chỉ sợ không xong.

Mà bệnh cũ của Tứ công tử bên nhà Lại Bộ Thượng thư Tư Không đại nhân lại đột nhiên tái phát. Ngoại trừ liều chết che giấu, cách duy nhất chính là phải cưới vợ xung hỉ.

Ta sớm đã sai người truyền tin đến Tư Không phủ, hy vọng Tư Không công tử đem bản thảo thi tập chỉnh lý thành sách giao cho ta để truyền cho các môn khách thưởng thức.

Danh tiếng của Chiêu Hoa Quân quả nhiên là hữu dụng. Chỉ trong một đêm thôi, tài danh của Tư Không công tử vốn quanh năm ốm đau bệnh tật không cách nào ra khỏi cửa được truyền đi vang dội. Ta lại được tặng thêm cái mỹ danh là có đôi mắt tinh tường có thể phát hiện nhân tài.

Việc này tất nhiên phụ thân cũng biết, cũng rất thưởng thức văn phong của Tư Không công tử. Khen hắn tâm tính bình thản ôn hòa.

Lòng ta thầm kêu thừa lời, người đã bệnh đến sắp chết, không chấp nhận số mệnh thì còn có thể làm thế nào? Chẳng qua cũng chỉ là dựa vào thơ văn để an ủi mà thôi.

Số mệnh hắn khổ như vậy, có lẽ về sau cũng chết sớm. Phụ thân cũng sẽ không trách hắn khiến cho Tương Nhi thanh xuân thủ tiết nhỉ?

Tư Không gia lại càng không ngốc: Nếu đã có thể giao hảo với trưởng tử của Quốc Công phủ, làm mất lòng một thiếu phu nhân con thứ thì có là gì? Huống hồ tương lai không có Nhị Nương và Hoàng Hậu làm chỗ dựa, nàng có muốn trở mình cũng không gây được sóng gió gì.

Nhưng việc này ta không thể ra mặt, tất nhiên là có huynh trưởng Nam Kha Du đứng ra giải thích. Nếu lúc trước vì gần gũi Đông cung mà phụ thân đánh giá cao Tư Không Thị, hy vọng hai nhà giao hảo thì hiện lại ông ấy đối với Tư Không công tử thực sự có lòng tán thưởng chân thành.

Lại nhắc đến Nam Kha Tương ban đầu nói muốn hủy hôn, phụ thân, gia gia và Nhị Nương đều biết. Đặc biệt là Nhị Nương lại càng gấp gáp vô cùng. Tư Không gia vì xung hỉ, càng là vì mong hỏi Tư Không công tử sớm có con nối dõi nên cũng rất sảng khoái đồng ý.

Cơ hồ tất cả mọi người đều nhất trí đồng lòng để cho Nam Kha Tương sớm gả đi, ngoại trừ chính nàng.

Chọn một ngày tốt lành, Tư Không gia liền quy củ thỉnh bà mối, đưa thiếp cưới, tặng sính lễ rồi định ngày cưới ngay vào ngày thứ hai sau lễ Nguyên Tiêu.

Vì vậy đến chạng vạng tối, Nam Kha Tương sau khi ở Tướng quân phủ trải qua một ngày vui vẻ chạy trở về, nhìn thấy phụ thân sắc mặt khó coi cùng đại sảnh bày đầy sính lễ.

“Ngươi chạy đi đâu!” Phụ thân đập bàn thét.

“Đây là cái gì?! Con đã nói là con không lấy chồng! Con không lấy chồng!” Nam Kha Tương thét lên càng chói tai hơn.

Này đương nhiên không thể tránh khỏi một phen đại náo, bởi vậy ta liền lặng lẽ đứng dậy trở về tiểu viện chờ đợi, chỉ nói là có bệnh, ai tới cũng không gặp.

Đến sáng sớm hôm Trừ tịch, trong cung lại truyền đến tin tức, bọn Vân Xuyên ở Tây Lương đánh thắng một thành trì phía Nam, còn kết đồng minh với tiểu quốc Nguyệt Thị. Không chỉ có thể chế ngự dân tộc Mạt Hạt mà còn có thể trao đổi thương lộ.

Đây vốn không phải là tin tức đáng để tâm, có thể khiến cho ta hứng thú chính là bởi vì Vân Xuyên đem việc hồi kinh báo cáo giao cho Triệu Giác.

Chuyện này rất đáng để suy ngẫm: Triệu Giác là tướng tài tâm phúc của hắn. Loại chuyện đưa tin thường thường chỉ cần dịch quan chuyển lời này hà tất phải giao cho hắn tự mình hoàn thành? Xem ra Nam Kha Tương ở trong thư đã khóc lóc kể lể không ít đây.

Đến tối, cơm tất niên lạnh ngắt.

Gia gia bệnh nặng không thể đứng dậy. Nam Kha Tương hôm qua rời đi đã nói sẽ tuyệt thực, bây giờ còn đang ở trong phòng khóc đến trời long đất lở. Phụ thân vẻ mặt âm trầm, chưa ăn được hai miếng đã phải chạy sang Tây Uyển. Nam Kha Du thở dài đỡ trán, có lòng muốn khuyên giải cũng đành thôi.

Ngược lại ta ăn rất ngon, biết rõ là tối hôm nay sẽ nháo loạn mà. Chung quy lại trên đời này thứ đáng tin tưởng nhất chính là những dược thảo hương liệu nhìn qua không thể nói kia. Hơn nữa phương thuốc của ta sẽ không có sai lầm.*

*Nghĩa là Kỳ biết rõ đêm nay sẽ náo loạn vì bạn ấy đã hạ thuốc O.O

Nhắc mới nhớ, hôm nay trong thuốc của gia gia dùng cũng nên thêm chút Hợp Hoan bì và hạt táo chua —— Tranh cãi ồn ào còn nhiều, cũng phải nghỉ ngơi tốt mới có tinh thần đối phó chứ.

Song Tây Uyển bên kia rốt cuộc chưa tới giờ Tý lại bắt đầu ầm ĩ, Ngâm Tình chạy đi nghe ngóng, hóa ra có liên quan đến Nhược Khâm.

Phụ thân mấy ngày nay đều có chút mệt mỏi. Nhị Nương mang thai cả ngày không thoải mái, tính nết hỉ nộ vô thường, là đàn ông thì đều có xu hướng muốn trốn đi tránh nạn, đi tìm bông hoa mới tâm tình.

Cơm tất niên tan cuộc, phụ thân vừa vào Tây uyển đã nghe thấy Nhược Khâm ở sau nhà ngâm thơ. Hai người trong nhất thời tỉnh tỉnh mê mê lưu luyến, chính là lúc đang ái muội vô biên thì Nhị Nương ở bên kia đột nhiên không thấy Nhược Khâm đâu tất nhiên là khóc nháo liên tục.

Nghe xong nguyên do, ta đảo tròng mắt: Hại ta mắc công hưng phấn một trận.

Đang cùng Ngâm Tình đùa giỡn, đột nhiên Cẩm Ti vẻ mặt như gặp quỷ chạy vào la lên: Công tử! “Đã xảy ra chuyện rồi!”

Ta nhướn mày không đáp, quả nhiên Cẩm Ti thở hổn hển nói: “Di nương sinh non rồi! Đại công tử đã bị lão gia sai đến Thái y viện mời Thái Y tới rồi! Công tử người cũng nhanh đến thăm xem thế nào! Miễn cho rơi vào miệng lưỡi kẻ khác!”

Ta nghĩ một chút rồi phân phó: “Tây Uyển lúc này nhất định đang thiếu người trợ giúp, Cẩm Ti và Mính Nhi đi qua hỗ trợ.” Quay lại hỏi Diệu Thưởng cũng đang chạy vào: “Nhược Khâm đâu?”

“Nhược Khâm muội muội bị Di nương đánh mấy đòn! Đã hôn mê rồi!” Diệu Thưởng đau lòng đến mắt đều đỏ lên: “Mấy đòn kia cũng không nhẹ đâu! Di nương hôm nay như vậy, đúng là không ai quan tâm sống chết của Nhược Khâm muội muội….”

“Không phải còn có ta sao?” Ta cười nhẹ, thay xong xiêm y liền ra cửa.

Vừa đến Tây Uyển, quả nhiên là náo nhiệt vô cùng.

Nam Kha Linh và Nam Kha Tương đều choáng váng mặt mày đứng tại chỗ. Nhị Nương ở trong phòng tê tâm liệt phế sinh con, bà đỡ như vịt kêu năm lần bảy lượt khuyến khích. Nhược Khâm nằm trên mặt đất, mấy tiểu nha đầu đều vây xung quanh nàng lau nước mắt. Phụ thân hai bên đều gấp, thấy ta thật xem chút nữa là bật cười.

“Một đám ngốc nghếch hồ đồ! Xem tỷ tỷ các ngươi nằm thế này, lạnh lẽo, nàng làm sao chịu được? Còn không mau mang vào trong!” Ngâm Tình vội đến giậm chân nói.

Mặc dù Nhược Khâm nhỏ nhắn xinh xắn nhưng mấy tiểu nha đầu làm sao khiêng vào được? Phụ thân nhìn thấy trong mắt không thể làm gì khác hơn là tự mình ôm nàng đưa vào buồng trong.

Trong phòng ngủ Nhị Nương kêu dài kêu ngắn gào khóc không yên. Phụ thân không có cách nào, ôm Nhược Khâm tiến thối không xong.

Bởi vậy ta nín cười nói với phụ thân: “Phụ thân vì nha đầu này mà bất hòa với Nhị Nương cũng không đáng, hay là đi trông chừng Nhị Nương, nơi này có con.”

Thấy phụ thân gật đầu như trút được gánh nặng, ta liền vươn tay muốn tiếp nhận Nhược Khâm nhưng mới đụng tới thân thể nàng trước mặt liền bị chắn ngang.

Một đôi tay mạnh mẽ xuất hiện tiến đến đem Nhược Khâm nâng đi!

Ta sững sờ giây lát, quảnh đầu nhìn lên, tiếp đó thần tình trên mặt liền như gặp quỷ: “Vân…. Thất điện hạ…?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện