Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Chương 44



Từ sau ngày đó, đây là lần đầu tiên ta gặp lại Nguyễn Trúc Thanh, ta dùng giọng điệu xin lỗi nói với hắn: “Ngày đó thật sự là quá thất lễ, còn chưa kịp đa tạ đại nhân đưa ta hồi phủ.”

Nguyễn Trúc Thanh hơi có vẻ ngoài ý muốn hỏi: “Ngươi trở về phủ sao?”

“Hả?” Ta coi như cái gì cũng không biết, “Vừa tỉnh lại đã ở trong nhà ta, còn tưởng là ngài tiễn ta trở về.”

Nguyễn Trúc Thanh không lên tiếng, ta tỉ mỉ quan sát cũng không nhìn ra chút tâm tư nào của hắn, tạm thời an tâm.

Tiếp đó lập tức trở lại vấn đề chính, nói rằng hy vọng có thể đến Đông Cung thỉnh an bệnh Thái Tử.

Nguyễn Trúc Thanh cũng không có nghi ngờ gì, rất nhanh đã đồng ý.

Tiền điện Đông Cung xem như thanh lãng, nghĩ tới mùi huân hương thơm nồng, ta tinh tế ngửi ngửi, là đại thanh diệp hương có tác dụng tĩnh tâm ngưng thần.

Chờ đến được ngoài trắc điện đã ngửi thấy vị thuốc đông y càng ngày càng nặng. Không có Thái Tử truyền gọi chúng ta tạm thời không thể đi vào, chỉ có thể ở đây chờ trước đã.

“Điện hạ còn hơi mệt mỏi. Có điều Hoàng Hậu nương nương ở tại bên này, nghe nói nhị vị đến thăm, nói nhị vị có lòng. Thỉnh cầu nhị vị ở chỗ này chờ một chút, nương nương đang muốn hồi cung, vừa lúc đi cùng luôn.” Đại thái giám bên cạnh Hoàng Hậu mang theo khuôn mặt tươi cười nói.

Hoàng Hậu… tỷ tỷ của Hướng Thu Nhụy.

Bà ta là chỗ dựa lớn nhất của Nam Kha Linh, còn là trợ lực của bệnh Thái Tử. Ta trái lại cũng muốn chiêm ngưỡng bà ta là một mẫu nghi thiên hạ thế nào.

Kỳ thực cũng không trách được Mẫn Quý Phi ở hậu cung một mình độc sủng. Hoàng Hậu từ phía sau vượt lên nhìn tưởng như có lợi, thực ra khí lực không đủ, so với Quý Phi, hành vi cử chỉ đều có vẻ rơi xuống hạ phong.

Hơn nữa Mẫn Quý Phi từ khi vào cung đã bắt đầu tỏa sáng. Trước mặt Thừa Văn Hoàng Hậu lời nói và việc làm đều chuẩn tắc, nhiều năm qua chưa từng buông lỏng. Ngay cả Hoàng đế cũng không thể nói nàng có bất cứ cử chỉ nào mạo phạm đương kim Hoàng Hậu.

“Trước đây Bổn cung chỉ nghe nói Chiêu Hoa Quân và Thất điện hạ vẫn luôn qua lại thân thiết, không ngờ tới quan hệ với Nguyễn đại nhân cũng tốt như vậy.” Giọng nói của Hoàng Hậu có một loại cảm giác như đang cố tỏ vẻ cao cao tại thượng, âm mũi rất nặng, địch ý với ta đều viết cả trên mặt.

Quan hệ giữa Vân Xuyên cùng bệnh Thái Tử tuy chưa đến mức đổ vỡ, nhưng hiện giờ hai người bọn họ bằng mặt không bằng lòng sớm đã không còn thân cận như trước. Như vậy thì cháu ngoại trai của Thừa Văn Hoàng Hậu như ta đây có phải đã trở thành kẻ ly gián gây xích mích hay không? Phải biết rằng bệnh Thái Tử chính là nhi tử của Thừa Văn Hoàng Hậu còn ta lại là cháu ngoại trai của Thừa Văn Hoàng Hậu.

Kỳ thực Hoàng Hậu cũng coi trọng ta quá rồi. Vân Xuyên tuy là có lục đục với bọn họ nhưng hắn đối với bệnh Thái Tử kia vẫn luôn rất dụng tâm. Ta há có thể dễ dàng khiêu khích được?

“Nương nương có lẽ không biết rồi,” ta liếc mắt nhìn Nguyễn Trúc Thanh một cái, cười nói, “Giao tình giữa thần và Nguyễn đại nhân ít nhiều cũng nhờ Thái Tử điện hạ trung gian giới thiệu. Mặc dù quen biết chưa lâu nhưng mới gặp mặt đã thân thiết.”

Ta giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Nguyễn Trúc Thanh phóng tới, còn cả vẻ mặt càng ngày càng nghi hoặc của Hoàng Hậu. Vẫn một bộ mặt mày rạng rỡ ca tụng đức độ của Thái Tử điện hạ biết nhìn người dùng người ra sao, lại làm thế nào có thể khiến hai người bọn ta hiểu được dốc lòng dốc sức cống hiến.

“Thất điện hạ biết được cũng rất cao hứng, nói đây là Thái Tử điện hạ coi trọng tài năng của thần như vậy, nhắc nhở thần nhất định không được cô phụ kỳ vọng của Thái Tử. Còn nói hôm nay tới Thừa Ương điện, ngày mai sẽ trở lại thỉnh an Thái Tử…”

Lời này không thể nghi ngờ đã triệt để tiêu hao hết kiên trì của Hoàng Hậu. Bà ta cương ngạnh cắt đứt lời ta nói: “Không cần! Phiền Chiêu Hoa Quân chuyển ý chỉ của Bổn cung cho Thất điện hạ, Thái Tử gần đây thân thể ngày càng không tốt. Người của Khâm Thiên Giám* nói là tinh tú bất lợi, giờ chỉ ở yên trong Đông Cung thôi. Thỉnh Thất điện hạ để Thái Tử thanh tĩnh một chút!”

*Quan tinh tượng ấy

Ta coi như không nghe ra trong lời nói có gấp gáp, thần sắc nghiêm nghị khó chịu, liền cười híp mắt đáp ứng.

Phượng giá của Hoàng Hậu nương nương vừa mới hồi cung, lại giống như gió cuấn lửa thiêu vội vàng quay trở lại Đông Cung, khi rời đi thì mặt đen như thể muốn đi hỏi tội ai. Ta đứng ở trước cửa Dực Khôn cung còn cười ha ha nhìn theo Phượng giá rời đi.

“Ngươi vừa rồi vì sao lại nói vậy?”

Vừa mới đi một vị sát thần hắc diện, liền đã quên mất ở đây còn có một vị lãnh diện vô thường.

“Ta vừa rồi có nói sai cái gì sao?” Ta chần chờ nói.

“Đến tột cùng thì ngươi muốn làm gì?” Nguyễn Trúc Thanh thu hồi vẻ mặt lạnh tanh, trong mắt lộ ra lo lắng, thấp giọng vội vàng nói, “Mặc kệ ngươi muốn làm gì ta đều phải khuyên ngươi đừng có tiếp tục nữa! Nơi này đã đến bên rìa hồ nước đục, nếu dính vào đối với ngươi không có bất kỳ chỗ nào tốt. Ngươi nghe ta đi! Ta sẽ không hại ngươi!”

Ta sẽ không hại ngươi… Ta đè nén khóe miệng muốn giương lên, cảm giác mình thực sự đã lâu không có được người khác quan tâm như vậy, cho nên mới dễ dàng bị cảm động như thế.

Hắn thật sự là một người tốt, nếu như có thể, ta chân thành hy vọng rằng người ta thích là hắn.

Thế nhưng vũng nước ta nhảy vào vốn đã đủ bẩn, ta trái lại thực không muốn hắn rơi vào đó.

Rất nhanh sẽ thấy thôi, hắn có lẽ sẽ vì những lời vừa rồi ta nói mà bị Thái Tử xa cách. Ngươi cũng nên biết rằng Vân Xuyên mới là người cuối cùng thượng vị. Hiện giờ tất cả những chi sĩ có năng lực lại xa cách Đông Cung, tương lại sẽ được trọng dụng. Trước mắt rời xa cuộc tranh đoạt ngôi vua đối với tương lai của hắn mà nói không hẳn không phải là một chuyện tốt….

“Nguyễn Trúc Thanh,” ta hé miệng cười phía sau hồng sa, ngoảnh đi để hắn nhìn không thấy, “Yên tâm đi, ta cũng sẽ không hại ngươi.”

“Vậy còn ngươi?” Hắn cau mày sầm mặt, giống như đang tức giận vì ta không nghe hắn.

“Đương nhiên ta cũng sẽ không tự hại mình.”

Đã lâu rồi không cười chân thành như vậy.

Đeo lên khăn che mặt thì ta đương nhiên muốn cười thế nào thì cười, cười suốt dọc đường đến khi vào cung Mẫn Quý Phi liền không cười nổi nữa.

“Thất điện hạ nhật an.”

“Chiêu Hoa Quân thật là lợi hại,” Vân Xuyên tựa tiếu phi tiếu nhìn ta chằm chằm, “Ngay cả Hoàng Hậu cũng dám chống đối. Khắp trong cung đều truyền rằng lúc Hoàng Hậu rời đi bộ dạng nổi giận đùng đùng… Thật không hiểu ngươi khờ thật hay là giả ngu đây —– con mắt nào của ngươi thấy ta khen Nguyễn Trúc Thanh hả?!” Một câu cuối cùng hắn nghiến răng nghiến lợi nói, nhãn thần bất định, tiếp đó giận đến độ bật cười mà nói: “Ta lại  đi khen cái tên đăng đồ tử kia? Hử?”

Có trời mới biết, lại nhắc tới chuyện ngày đó ta say, cái gì cũng không biết. Dù biết được thì ta cũng không thể đi chất vấn Nguyễn Trúc Thanh rốt cuộc đã làm gì với ta, Vân Xuyên bày cái bộ dạng này để cho ai xem hả?

“Xuyên Nhi!”

Nghĩ là ta vừa mới đến đã bị Vân Xuyên ép hỏi, bởi vì Hoàng Hậu ăn quả đắng mà Mẫn Quý Phi phá lệ cởi mở, mang một đôi mắt đẹp nửa cưng chiều nửa giận dữ mà trừng mắt nhìn Vân Xuyên một cái. Lại hướng về phía ta an ủi cười khuyên bảo: “Con ngoan, đừng để ý đến hắn.” Lại hòa nhã nói: “Kỳ thực Hoàng Hậu dù không thích ngươi, cũng sẽ không công khai gây khó dễ cho ngươi. Ngươi là huyết mạch của Thừa Văn Hoàng Hậu, bà ta mà cố tình cùng ngươi đối địch, khó tránh khỏi sẽ bị người lên án. Bởi vậy ngươi cần gì phải cố tình kích động bà ấy chứ?”

“Thần cũng không có kích bác gì Hoàng Hậu,” ta ngữ khí bình thản, “Là Thái Tử điện hạ lòng mang nỗi đau tang mẫu, không thể không cô phụ Hoàng Hậu một phen dụng tâm lương khổ. Đây vốn là thiên lý thông thường, Hoàng Hậu trong lòng nếu đối với Đông Cung hoàn toàn không có ngờ vực, cần gì phải nổi giận như vậy? Ngược lại mất tôn quý.”

“Chiêu Hoa Quân đây là gây trở ngại giữa Thái Tử, Hoàng Hậu, chẳng lẽ là vì ta sao?” Quả nhiên ta mới chĩa mũi nhọn vào Thái Tử, Vân Xuyên sẽ bới móc ta không biết điều, “Ngươi không sợ khéo quá hóa vụng, cuối cùng khiến cho hai người cùng hoài nghi ngươi? Nên biết rằng người người đều biết người và bổn điện hạ giao hảo. Ở trong mắt người khác những chuyện ngươi làm hết thảy đều là ý tứ của bổn điện hạ.”

Đáng tiếc là bây giờ không thể so với kiếp trước, hắn vì điều này mà bới ra lỗi lầm của ta, không cần ta lên tiếng cũng sẽ có người thay ta bất bình ——-

“Xuyên Nhi, ngươi còn muốn cùng Đông Cung lá mặt lá trái gì nữa, không bằng xé rách mặt nạ trái lại cũng tốt. Thái Tử bây giờ có Vân Uyển, ngươi vẫn cho là hắn thiếu một đệ đệ như ngươi sao?” Mẫn Quý Phi thu hồi vẻ ngoài hiền thục, cười lạnh nói: “Ngôi vị Hoàng đế ở ngay trước mắt, đừng nói là một bệnh nhân, ngay cả người chết cũng phải sống lại! Kỳ làm như vậy đúng là nên chặt đứt thì chặt đứt, rất hợp ý bổn cung.”

Ta lập tức nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Vân Xuyên vẫn bất động thanh sắc bộ dạng vân đạm phong khinh như cũ, đáy lòng cười khẩy, trên miệng lại nói: “Là lỗi của thần, không để ý đến phần tình cảm huynh đệ giữa Thái Tử điện hạ và Thất điện hạ. Thất điện hạ từ nhỏ đã cùng Thái Tử điện hạ chơi đùa chung, tất nhiên cùng Hoàng tử khác bất đồng, là thần đã sơ suất.”

“Không có gì bất đồng,” Vân Xuyên ôn thanh cười nói, “Vừa rồi mẫu phi nói rất đúng, là ta nhất thời cố chấp không thông suốt, đã khiến cho ngươi chịu ủy khuất.”

“Thần không dám.” Ta cũng cười mỉm.

“Kỳ càng lớn ngược lại càng khách khí. Về sau đừng xa cách như vậy, vẫn nên giống như trước kia mới phải.” Mẫn Quý Phi thấy thế rốt cục mới lại cười rộ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện