Trọng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 45: Ghen



CHƯƠNG 45. GHEN

Cố Thanh vô cùng thân thiết ôm vai mẹ, hai mẹ con vừa nói vừa lên lầu, khi mở cửa ra, liền nghe trong phòng khách truyền đến tiếng TV ồn ào, và tiếng con gái cười to không kiềm chế.

Cố Thanh khó chịu nhíu mày, nhưng nghĩ đến là thân thích, nên điều chỉnh lại biểu tình, cười nhẹ cùng mẹ vào phòng khách, liền thấy 1 thiếu nữ khoảng 17, 18 tuổi mặc áo ngủ mỏng manh màu hồng đang nằm ườn trên sô pha, hai chân tùy ý đặt trên bàn, trong lòng ôm một bao khoai tây chiên, ngoác mồm cười to.

Cố Thanh nhanh chóng quay đầu, thấy phía sau là Tần Lực Dương và Tần Gia Bảo, hai tay liền đem Tần Lực Dương đẩy mạnh vào phòng tắm bên phải, bàn tay che trên mắt của Tần Gia Bảo.

“Không cho nhìn!”

Nghe “vơ yêu” bá đạo ra lệnh, Tần Lực Dương trong lòng rất ngọt ngào, tuy rằng không nhìn tình trạng trong phòng khách, nhưng hắn có kinh nghiệm phong phú, vừa nghe tiếng là đã phản ứng được, hắn cũng có thể đoán ra đại khái.

Một lát sau, phòng khách truyền đến tiếng hoảng hốt mặc quần áo và tiếng oán giận bất mãn.

“Bác, bác vừa đi, sao lại quay lại a.”

Cố Linh không cam lòng mặc áo khoác vào, trên mặt lộ ra sự ghét bỏ vì bị quấy rối.

“A Linh, anh họ con đã về.”

Mẹ Cố cũng không để ý thái độ của cháu gái, chỉ cười giới thiệu cô ta với Cố Thanh đang đứng phía sau.

“Về thì về, là gì mà phiền vậy.” Cố Linh lầm bầm, cũng không ngẩng đầu lên, lười nhác nói, khóe miệng cũng không tự giác nhếch lên, bày ra khinh miệt và trào phúng: “Chào anh họ…”

Nói xong, cũng không chờ người khác phản ứng, liền ngồi ngay xuống sô pha, ôm khoai tây chiên tiếp tục ăn.

Cố Thanh nhếch môi, trên tay đột nhiên truyền lực kéo của mẹ, thấy mẹ lắc đầu ý bảo, không muốn khó dễ, Cố Thanh lễ phép trả về 1 câu, “A Linh, xin chào, đây là…”

Cố Thanh vừa định giới thiệu thì trong phòng truyền đến một tiếng hét bất mãn cao vút cắt ngang: “Có để cho người ta ngủ không? Mới vừa nằm xuống, lại làm phiền người khác phải dậy, hơn nửa đêm, còn muốn làm gì nửa.”

Vừa mới nói xong, trong phòng đã đi ra một nam một nữ, hơn năm mươi tuổi. Đây là cậu và mợ a, Cố Thanh nghĩ như vậy, cậu lộ rõ dáng dấp nông dân, gương mặt ngăm đen đầy nếp nhăn, mang theo sự nghèo khổ lâu năm ở nông thôn, có vẻ giản dị cần cù thật thà, nhưng mợ bên cạnh lại lộ rõ vẻ gian xảo, vừa nhìn đã thấy là mặt chuột răng nhọn.

Xuất phát từ tôn kính và lễ phép với trưởng bối, Cố Thanh chủ động mở miệng gọi, “Thưa cậu, mợ.”

Mã Tuyết Cầm ngẩng đầu cười khẽ một tiếng, như là xem kịch vui nhìn Cố Thanh 1 lúc, “Yêu, đồ…”

“Ôi, trong tay mày cầm gì đó?”

Mã Tuyết Cầm kêu to ra, ôm lấy bàn tay bị đỏ hít sâu, giận dữ trừng mắt nhìn bạn già bên cạnh.

“Bà bớt nói nhảm đi!”

Cố Đại Dũng nhíu mày quát.

Cố Thanh vẻ mặt mờ mịt nhìn hai vợ chồng cãi nhau, mẹ Cố sắc mặt trắng bệch, Tần Lực Dương nhướn cao mày, mắt lóe lên hung ác nham hiểm.

“Đừng làm ồn, tôi còn phải xem TV, im lặng dùm tôi đi.”

Cố Linh tức giận mở lớn âm lượng, lập tức trong phòng khách đầy tiếng cười chói tai.

“Anh gấu lớn, tai cục cưng đau.”

Tần Gia Bảo nhăn mày, hai tay bịt lỗ tai, chu môi nói, mắt hơi đỏ lên.

Cố Thanh lúc này mới nhớ tới phía sau còn 2 cha con Tần gia, hổ thẹn ôm lấy Tần Gia Bảo từ tay Tần Lực Dương, dỗ dành bé, Cố Đại Dũng thấy thế, đi lên trực tiếp tắt TV.

“Ba, tôi đang xem mà.”

Cố Linh đưa tay muốn mở lại TV, Cố Đại Dũng cường ngạnh đoạt lấy điều khiển trong tay con gái.

“Im lặng hết cho tôi.” Cố Đại Dũng thô bạo, lấy kẹo trên bàn đưa cho Tần Gia Bảo trong lòng Cố Thanh.

Lỗ tai không còn đau đớn do tiếng TV, Tần Gia Bảo hai tay thả xuống sửa lại ôm lấy cổ Cố Thanh, thấy có kẹo đưa tới trước mắt, có chút động tâm, nhưng không dám tùy tiện nhận lấy, cẩn thận nhìn thoáng qua Tần Lực Dương phía sau, lại nhìn vẻ mặt Cố Thanh.

Cố Thanh cười gật đầu, rốt cuộc cho phép, “Cầm kẹo đi, muốn nói với ông cái gì nào?”

“Cảm ơn ông.” Tần Gia Bảo cười cong hai mắt, hai tay lấy kẹo đặt vào túi, lột một viên kẹo mềm nhét vào miệng Cố Thanh, rồi hài lòng đút cho mình 1 viên.

Được 1 đứa bé đáng yêu như thiên thần gọi ông, Cố Đại Dũng có vẻ kinh hỉ ngoài ý muốn, nhịn không được đưa tay sờ sờ đứa trẻ đáng yêu, nhưng nhìn bàn tay thô ráp, móng tay đen đúa, liền xấu hổ, rụt trở về.

“Nha nha (gia gia), muốn nhựng (nựng) cục cưng à?”

Tần Gia Bảo trong miệng ngậm kẹo, nói không rõ hỏi, nói xong, 1 bàn tay nhỏ bé trắng nõn vươn ra trước mặt Cố Đại Dũng.

Cố Đại Dũng cười ngây ngô nựng nựng Tần Gia Bảo.

Không khí giương cung bạt kiếm đã bình lặng từ lúc nào, Cố Thanh ôm Tần Gia Bảo, trên mặt đầy ý cười, đối với bảo bối này vô cùng thoả mãn.

Tần Lực Dương cũng thu lại khí thế hung ác trên người, lấy quà trong túi ra.

Lúc này ba người trong phòng cuối cùng cũng thấy rõ người đàn ông đẹp trai đi cùng Cố Thanh, người kia mặc 1 thân tây trang màu đen áo sơ mi đen, tay áo tùy ý vén đến khuỷu tay, 1 cái quần tây trắng đơn giản tôn lên đôi chân thon dài, có vẻ thoải mái, xuất chúng.

Cố Linh ngây ngốc nhìn, trên mặt lộ ra sự e thẹn của thiếu nữ, đỏ mặt nhận quà từ tay Tần Lực Dương, tròng mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm khuôn mặt đối phương.

Cố Linh không ngờ anh họ của cô ta còn có người bạn đẹp trai như vậy, nhìn quần áo của anh ta, liền biết đối phương rất giàu có. Cố Linh đột nhiên nghĩ, mình hao hết tâm tư thuyết phục cha mẹ từ quê lên thành phố đúng là lựa chọn chính xác.

Cố Linh chưa bao giờ thoải mái và chờ mong như vậy, đột nhiên nhớ tới vừa rồi mình kiêu căng và thất lễ, trong lòng rất buồn bực, liền vội suy nghĩ muốn sửa chữa “chỗ bẩn”trước mặt bạch mã hoàng tử.

Cố Thanh khó hiểu nhìn em họ vừa rồi đang khó chịu và kinh bỉ, đột nhiên hướng mình cười xán lạn, da gà trong nháy mắt rơi đầy đất, tay ôm Tần Gia Bảo cũng không kiềm được bắt đầu run run, Tần Gia Bảo lại nghĩ mình quá béo, anh gấu lớn ôm quá mệt, chu môi khổ não sờ sờ cái bụng tròn trỉnh mềm mại của mình, chocolate cầm trong tay cũng buồn bã cho lại vào túi.

Mã Tú Cầm lập tức giật lấy quà trong tay Tần Lực Dương, ngồi xuống sô pha, nhìn rất khác biệt với bộ dạng hung dữ vừa rồi, liền phát ra tiếng cười mừng như điên.

Cố Linh sắc mặt càng cứng lại, cô ta buồn bực vì hành vi của mẹ mình, khiến cô ta thấy mất mặt trước người ta, liền xoay người giật lấy túi quà trong tay bà ta, giận dữ trừng mắt, khiến Mã Tú Cầm không cam lòng buông tay.

Cố Linh nhàn nhạt cười, nhỏ nhẹ hỏi thăm: “Anh họ, không biết vị này nên xưng hô thế nào đây?”

Cố Thanh cứng người, tự hỏi trong chốc lát, nuốt vào câu nói dọa người “Anh ấy là vợ anh”, lần này về nhà cậu chỉ định nói sự thật cho mẹ biết, nhưng không có nghĩa cậu muốn chủ động thông báo cho tất cả mọi người biết quan hệ của cậu và Tần Lực Dương, nếu có thể, cậu muốn bình thản sống trọn đời.

Cố Thanh cuối cùng chỉ nói đơn giản Tần Lực Dương là ông chủ của cậu, ngẩng đầu thấy Cố Linh vẻ mặt ái mộ nhìn hắn, trong đầu vô thức bổ sung: “Đây là Tần Gia Bảo, con của anh ta.”

Quả nhiên, trên mặt Cố Linh rất nhanh hiện lên thất vọng, nhưng trong đầu nghĩ đến Tần Lực Dương là ông chủ giàu có và ước mơ có cuộc sống sung sướng ở thành phố lớn, nên rất nhanh khôi phục bình thường, thân thiện giơ tay muốn ôm Tần Gia Bảo.

“Cậu bé thật đáng yêu, em là Gia Bảo, đúng không?”

Tần Gia Bảo co người lại, hai tay ôm chặt cổ Cố Thanh, cái đầu nhỏ cuối sát xuống, vùi vào vai Cố Thanh.

Cố Thanh thoải mái vỗ sau lưng Tần Gia Bảo, hơi áy náy nói: “A Linh, thật ngại quá, bé sợ người lạ.”

“Sợ người lạ? Con à, không a, cục cưng lần đầu tiên thấy mẹ, liền thân thiết gọi bà ngoại a.” Mẹ Cố sờ sờ đầu Tần Gia Bảo, khó hiểu nói.

Tần Gia Bảo tiếp xúc với tay mẹ Cố, lập tức đưa hai tay la hét muốn bà ngoại ôm, mẹ Cố cũng đã lâu chưa gặp bé, trong lòng cũng rất nhớ.

Cố Linh thoáng chốc lạnh mặt, xấu hổ rút bàn tay giữa không khí về, dời chủ đề, mỉm cười hỏi Tần Lực Dương có đói bụng không, cô ta có thể xuống bếp nấu gì đó.

Cố Thanh quay đầu, ở góc mọi người không nhìn thấy, híp mắt, nhìn chằm chằm Tần Lực Dương, khiến người phía sau run lên, Tần Lực Dương vô tội nhìn lại Cố Thanh.

Cố Linh thấy Tần Lực Dương quá lâu không trả lời, tưởng hắn đồng ý, vẻ mặt tươi cười địa vào nhà bếp, sau đó lại gọi mẹ cô ta, Cố Linh là đứa con mà 2 vợ chồng Cố Đại Dũng có được khi đã lớn tuổi, thường ngày được chiều sinh hư, ở nhà luôn lười biếng, chưa từng học làm bếp.

Cố Thanh sắc mặt nghiêm lại, nắm chặt tay, phát sinh tiếng răng rắc, Tần Lực Dương thấy thế, nhanh chóng bảo 2 người trong bếp ngừng tay, sau đó lấy lòng nhìn “vợ yêu” nhà mình.

Cố Thanh thu hồi nắm tay, quay đầu không thèm nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện