Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 12



Ân đế thấy y vẫn là một bộ dáng thần trí đã trôi đi đâu, không cần phải nói, vẫn là đang nghĩ đến Bách Lý đại ca, Ân đế trong lòng nhịn không được có chút chua.

Có chút ăn giấm chua nói "Tử Ngọc, hôm nay ngươi có nói một câu khiến Trẫm thực không vui, ngươi nói xem Trẫm có nên phạt ngươi không?"

Thượng Quan Tử Ngọc cả kinh, khó hiểu nói "Thần đã nói câu gì?"

Ân đế hừ nhẹ nói "Ngươi nói Thượng Quan Thừa Tướng cùng Bách Lý Hiên là người thân duy nhất của ngươi, kia Tử Ngọc đem Trẫm đặt ở chỗ nào? Chẳng lẽ Trẫm không phải là người thân của Tử Ngọc?"

Thượng Quan Tử Ngọc ngẩn người, nói "Bệ hạ không giống, Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, sao có thể."

Ân đế đem quân cờ đẩy đến một bên, cả giận nói "Hoàng đế thì làm sao, Hoàng đế cũng là người, chẳng lẽ Trẫm liền không cần người thân sao? Phụ vương cùng mẫu hậu đã sớm đi về cõi tiên, huynh đệ tỷ muội cũng đều cách tâm, Trẫm đã xác định ngươi là người thân duy nhất của Trẫm nhưng Tử Ngọc lại coi Trẫm là người xa lạ ngàn dặm."

Thượng Quan Tử Ngọc thấy Ân đế tựa hồ là sinh khí, lại nghe ttrong lời hắn khắp nơi đều biểu lộ chân tình, trong lòng không khỏi đau xót, lần đầu tiên chủ động cầm tay Hoàng đế an ủi nói "Bệ hạ, thần không phải ý tứ kia, thần là nói, bệ hạ với thần so với phụ thân cùng đại ca là một loại khác trên ý nghĩa người thân."Thượng Quan Tử Ngọc nói xong lời này liền đỏ mặt, về phần hai chữ "Trượng phu", y như thế nào cũng nói không nên lời.

Trong lòng Ân đế thầm cười trộm, hắn coi như là đã uy hiếp Hoàng hậu nhà mình, chỉ cần trước mặt Tử Ngọc lộ vẻ đáng thương, muốn đồng tình,y nhất định sẽ mềm lòng, mục tiêu của chính mình liền có thể đạt thành.

Ân đế ho khan hai tiếng, giả vờ trấn định nói "Tử Ngọc đã nói, Trẫm miễn cưỡng có thể chấp nhận, bất quá nên phạt vẫn là phải phạt."

Thượng Quan Tử Ngọc thoáng nhăn mày, hỏi "Kia Bệ hạ muốn phạt thần như thế nào?"

Ân đế cười cười, bắt lấy tay Tử Ngọc, một tay kéo y đến trước mặt mình, tại trên môi người nọ hôn trộm một cái, Ân đế thấp giọng nói "Liền phạt ngươi đêm nay bồi Trẫm tắm rửa."

Nói xong, Ân đế một phen đẩy bàn cờ ra đứng lên, không đợi người nọ thẹn thùng, liền dùng một tay ôm ngang người đứng lên, hướng phòng tắm đi đến.

Trong lúc nhất thời, trong phòng hơi nước mờ ảo, không khí ái muội, thỉnh thoảng truyền đến tiếng hai người nhẹ giọng nói nhỏ.

Ân đế mặc quần áo, đem người lau khô ôm đến trên giường, dùng chăn gói kĩ lưỡng, hiện tại đã vào cuối thu, ban đêm càng thêm lạnh, thân thể Tử Ngọc đơn bạc, nên trăm ngàn lần không thể lại nhiễm phong hàn.

Thượng Quan Tử Ngọc đã là mặt đỏ tai hồng, thấy hoàng đế cầm bố khăn, chuẩn bị lau khô tóc cho y, y cuống quít ngồi dậy, muốn đoạt lại khăn mặt để tự mình lau. Nhưng vừa ngồi dậy, chăn trên người liền trượt xuống dưới, y mới nhớ tới cả người mình không một mảnh vải, cuống quít kéo chăn lên nằm trở về.

Ân đế bật cười, lấy qua bố khăn đem tóc Tử Ngọc lau khô, động tác thập phần mềm nhẹ, giống như trong tay hắn là cái gì đó trân quý dễ vỡ giống như bảo ngọc vậy.

Sau khi lau khô tóc, Ân đế tiến vào trong chăn, trên trán Tử Ngọc hôn lên một cái, ôm người đi vào giấc ngủ.

Thượng Quan Tử Ngọc hai má gắt gao dán vào lồng ngực đối phương, nghe tiếng tim đập của đối phương, y cô thanh cười cười.

Hai người hôm nay xuất cung một ngày, lại gặp một vài sự tình, cả người đều có chút mệt nhọc, rất nhanh liền ôm nhau ngủ.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Ân đế cũng đã rwoif Vị Ương cung, vào triều sớm, lúc gần đi, đem Thượng Quan Tử Ngọc đặt lại trong ổ chăn, chờ cho y ngủ thiếp đi trong chốc lát, đợi mình hạ triều về cùng nhau ăn điểm tâm.

Thượng Quan Tử Ngọc nằm trên giường thêm một canh giờ, rốt cuộc ngủ không được nữa, y cũng không có thói quen ngủ nướng, đều là thức dậy rất sớm.

Lục La cùng Hồng Thường thấy y đứng dậy, liền dẫn theo vài tiểu nha hoàn tiến vào, hầu hạ hắn mặc quần áo rửa mặt, sau khi tất cả đã xong, Thượng Quan Tử Ngọc ngồi trước gương đồng, Lục La cầm cây lược gỗ thay y chải đầu.

"Tóc Hoàng hậu thật là đẹp, vừa đen vừa dài, giống như thác nước, khó trách Bệ hạ mỗi lần đều khen ngợi không thôi." Lục La một bên chải, một bên tán thưởng nói.

Thượng Quan Tử Ngọc cười cười, đang chuẩn bị nói chuyện, lại đột nhiên thấy một con chim nhỏ màu vàng từ cửa sổ bay vào, đậu ở trên bàn trang điểm.

Thượng Quan Tử Ngọc hiếu kì nhìn con chim nhỏ này, vài tiểu nha hoàn trong phòng cũng nhịn không được xông tới nhìn thử, chỉ thấy con chim kia liền nhue vậy đứng ở nơi đó, nhìn thấy nhiều người như vậy cũng không kinh hoảng, còn vươn cánh ra vẩy vẩy.

"Hoàng hậu, người xem con chim nhỏ này trên đùi hình như có cột cái gì." Hồng Thường đột nhiên hô.

Thượng Quan Tử Ngọc lại gần nhìn nhìn, trên đùi chim nhỏ quả nhiên có cột một miếng gì đó giống bố khăn. Hắn thật cẩn thận vươn tay bắt lấy cổ chim nhỏ, không nghĩ tới chim nhỏ thật nghe lời, ở trong y cũng không nhúc nhích, cũng không giãy giụa, hiển nhiên là đã được người thuần dưỡng, giống như bồ câu đưa tin.

Từ trên đùi chim nhỏ lấy ra mảnh bố, mở ra, là một miếng vải màu trắng, mặt trên viết một hàng chữ bằng bút lông.

"Buổi trưa gặp tại Xuân Hoa các thành nam, huynh Bách Lý Hiên lưu bút."

Là đại ca viết! Thượng Quan Tử Ngọc khép lại miếng vải, đỡ lấy tiểu Hoàng điểu đi đến bên cửa sổ, buông lỏng tay, chim nhỏ liền vỗ cánh bay đi.

Một mình Thượng Quan Tử Ngọc cũng vô pháp xuất cung, đành phải chờ Ân đế hạ triều, hướng Hoàng đế xin một cái lệnh bài xuất cung mới được.

"Hoàng hậu, Bệ hạ đã hạ triều, hiện tại tại đang đi Ngự Thư Phòng."

Thượng Quan Tử Ngọc đang nằm ở trên bàn vẽ tranh, Lục La vội vã chạy vào nói.

Buông bút, Thượng Quan Tử Ngọc mặc vào ngoại bào, liền đi ta cửa điện, Lục La cùng Hồng Thường vội vàng đi theo phía sau y, hướng Ngự Thư Phòng đi.

Ngoài cửa Ngự Thư Phòng, Tiểu Thuận Tử thấy Hoàng hậu đi tới, vội vàng quỳ xuống thỉnh an.

Thượng Quan Tử Ngọc cho hắn đứng dậy "Công công, có thể hay không vào báo cho Hoàng thượng một tiếng, nói ta tìm Bệ hạ có việc gấp."

Tiểu Thuận Tử vội xác nhận "Thỉnh Hoàng hậu chờ trong chốc lát, nô tài liền vào thông báo cho Hoàng thượng." Tiểu Thuận Tử rất thông minh a, bằng không cũng sẽ không nhanh như vậy được đến bên người Hoàng thượng hầu hạ. Hắn hiện tại xem như đã thấy rõ, Lệ phi đại thế đã mất, Hoàng thượng lại càng ngày càng đối tốt với Hoàng hậu, về sau, Thượng Quan Hoàng hậu mới là người được sủng ái nhất ở hậu cung này, hắn cần phải sớm chọn lại nên đứng về phía nào mới được.

Quả nhiên, Ân đế sau khi nghe tin Hoàng hậu tới, liền vội vàng lệnh hắn mang người mời vào, trước đây chưa từng có một phi tử nào được tiến vào Ngự Thư Phòng, kể cả Lệ phi, Hoàng đế cũng chỉ chấp thuận cho ả chờ ở phía ngoài.

Thượng Quan Tử Ngọc đi vào Ngự Thư Phòng, Ân đế cao hứng nói "Tử Ngọc hôm nay như thế nào lại tới Ngự Thư Phòng tìm Trẫm, khiến cho Trẫm thụ sủng nhược kinh a."

Thượng Quan Tử Ngọc hướng Hoàng thượng hành lễ, thấy trong Ngự Thư Phòng chỉ có một mình Lưu công công đứng một bên hầu hạ, liền lấy mảnh vải từ trong tay áo đưa cho Ân đế.

Ân đế mở ra liếc mắt nhìn xem, nói với y "Bách Lý Hiên khẳng định có chuyện trọng yếu muốn nói cho chúng ta, Trẫm cùng ngươi đi ngốc một lát vậy."

Tới gần buổi trưa, một chiếc xe ngựa từ trong cung đi ra thẳng hướng thành Nam mà đi.

Đợi đến lúc nhìn thấy Xuân Hoa Các, nguyên lại là một trà lâu. Ân đế cùng Thượng Quan Tử Ngọc đi vào, lão bản của trà lâu nhìn thấy hai người, ánh mắt nhất thời liền sáng, vội vàng tiến lên tiếp đón.

Thượng Quan Tử Ngọc nói "Ông chủ, chúng ta có hẹn người đến đây gặp mặt, không biết hắn có đến chưa?"

Lão bản sáng tỏ nói "Nhị vị công tử mời đi theo ta."

Hai người cùng vị lão bản đi đến trước hai gian nhã lâu, lão bản kéo ra tấm bình phong thứ nhất, đối người trong phòng nói "Bách Lý công tử, bằng hữu ngươi hẹn đã đến rồi đây."

Lão bản mời Ân đế hai người vào phòng, sau đó lui ra ngoài, thuận tiện kéo bình phong lại.

Hai người vào phòng, Bách Lý Hiên ngồi ngay ngắn bên bàn đang chậm rì rì uống trà, kiếm của hắn để một bên bàn. Thấy Ân đế, liền đứng lên hành lễ.

Ân đế nâng tay ngăn cản hắn "Nếu đã ở ngoài cung, liền không cần mấy lễ tiết vô dụng kia."

Thượng Quan Tử Ngọc thấy bên bàn còn ngồi một thiếu niên xinh đẹp khoảng mười bảy mười tám tuổi, ngũ quan tinh xảo, bộ dáng thập phần xinh đẹp, chẳng qua thiếu niên ngồi chỗ kia không chút sứt mẻ, trên mặt không có biểu tình gì, giống như một tượng đá.

Thượng Quan Tử Ngọc buồn bực nói "Đại ca, hắn đây là làm sao?"

Bách Lý Hiên liếc liếc mắt nhìn nói "Hắn không nghe lời, cho nên ta điểm huyệt đạo của hắn. Ta đang muốn nói cho các ngươi, hắn chính là "Độc Y" các ngươi muốn tìm, Liễu Tịch."

"Cái gì?" Ân đế hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy thực kinh ngạc, không nghĩ tới "Độc Y" tâm ngoan thủ lạt trong truyền thuyết, lấy người sống thử độc làm thú vui, lại là một người chưa tới mời bảy mười tám tuổi, hơn nữa diện mạo còn là một thiếu niên nhu thuận.

Bách Lý Hiên thấy hai người bộ dáng không dám tin, khẽ thở dài một cái, vươn tay đem huyệt đạo của đối phương khai giải.

Thiếu niên vừa có thể động, trong tay liền xuất hiện hơn mười cái ngân châm lòe lòe tỏa sáng. Thiếu niên trừng mắt nhìn Bách Lý Hiên, hung tợn nói "Ngươi cũng dám thừa lúc tiểu gia ta chưa chuẩn bị điểm huyệt đạo ta, tính cái gì là đại hiệp, tiểu gia ta hôm nay không đánh cho ngươi răng rụng đầy đất liền không hả giận." Nói liền nhào lên.

Bách Lý Hiên không nhúc nhích, chờ hắn nhào lên, một tay bắt lấy cổ tay cầm ngân châm của hắn, một tay kéo áo hắn ấn ngồi lại trên ghế, quát lớn "Đừng nháo, chúng ta tìm ngươi là có chính sự muốn nói."

Thượng Quan Tử Ngọc nhìn thiếu niên bị đại ca chế trụ, rất giống với một con mèo tạc mao, không khỏi nghĩ vẫn là thời điểm bị điểm huyệt đạo vừa rồi tương đối khả ái một ít.

Liễu Tich tuy rằng là "Độc Y", nhưng luận võ công, hắn so ra kém xa Bách Lý Hiên, cho nên lúc này tuy rằng lòng tràn đầy mất hứng, không phục, nhưng cũng không có biện pháp, đành phải thành thành thật thật ngồi ở chỗ kia, nâng cằm tỏ vẻ xem thường.

Thượng Quan Tử Ngọc cười cười, "Độc Y" này chính là tính tình tiểu hài tử.

Ân đế tiến lên một bước nói "Liễu công tử, tại hạ Ân Thần Dục có chuyện muốn tìm công tử hỗ trợ."

Liễu Tịch quay đầu lại, nhìn hắn hỏi "Ngươi là Hoàng đế Ân triều?"

Ân đế gật đầu nói "Đúng vậy."

Không nghĩ tới Liễu Tich nhìn nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy áy náy, nhỏ giọng nói thầm một câu "Thực xin lỗi, là ta hại chết ngươi."

Âm thanh hắn nói nghe rất nhỏ, Thượng Quan Tử Ngọc không nghe rõ, thế nhưng người luyện võ nhĩ lực  so với người bình thường tự nhiên tốt hơn, cho nên Ân đế cùng Bách Lý Hiên đầu nghe thấy được.

Lời này đến tai người khác nghe khả năng có chút kì quái, nhưng Ân đế nghe đến câu này, hai mắt híp lại, một ý niệm trong đầu chợt lóe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện