Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi

Chương 54



Thị tì trong lòng run sợ thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Nàng ta lui về sau vài bước, điềm đạm đáng yêu nhìn Ngọc Khuynh Dương nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng vô tình.

“Ngươi, lại đây.” Ngọc Khuynh Dương gọi một thị vệ thì thầm nói: “Nhanh đem nữ nhân kia ra khỏi cung, sau đó…”

“Vâng.”

Tiêu Sắt Sắt nhìn về phía Ngọc Khuynh Dương, biết hắn muốn đem thị tì kia diệt khẩu. Đáng thương cho người gối đầu có quan hệ thân mật như vậy, nói giết liền giết.

Tiêu Sắt Sắt chấm một lượng máu tươi, ngang tàng vẩy trên giấy Tuyên Thành.

Màu sắc đầm đìa đỏ tươi khiến mọi người kinh hãi, cũng làm cho tâm tư Ngọc Vong Ngôn xúc động.

Hắn vốn là lo lắng và trách nhiệm, khoảnh khắc nhìn Tiêu Sắt Sắt vẽ tranh, vào lúc đó, hắn thật sự muốn hỏi ra miệng: “Sắt Sắt, nàng là người như thế nào?”

Vì sao rõ ràng nhỏ bé và yếu ớt xinh đẹp, dưới ngòi bút lại bi tráng.

Vì sao rõ ràng tuổi còn trẻ lại cất giấu một phần tang thương?

Máu tươi nhiễm cả giấy Tuyên Thành màu trắng, lúc đầu chỉ dùng màu mực miêu tả nông cạn, lại thêm máu tươi kết thành một nhóm hoa.

Hoa mẫu đơn nở rộ thành hình, giống như là nở rộ trên mặt tuyết, vừa đỏ vừa trắng, đập vào mắt.

Cây hương thứ hai đã cháy hết.

Công công trong điện Tiêu Lan tuyên bố tỷ thí chấm dứt.

Tiêu Sắt Sắt buông bút lông, để cho nhóm cung tỳ tiến lên cầm tranh nàng đưa cho Thiên Anh đế và mọi người cùng xem.

Năm bức họa đều được mang ra, xếp thành một hàng với nhau.

Trương Cẩm Lam chỉ dùng nước mực, theo nét đậm nét nhạt vẽ ra bức tranh hoa mẫu đơn đen trắng, toàn bộ có hơn mười tầng, độ dày nắm giữ rất điêu luyện. 

Triệu Phóng Yên cùng Tiêu Túy đều lựa chọn phương pháp thủy mặc, nét vẽ sống động như thật.

Ngọc Phách dùng móng tay ngón giữa chấm phẩm màu, một đóa mẫu đơn nhạt nhẽo được điểm chu sa tưng bừng.

Chỉ có Tiêu Sắt Sắt bức tranh như máu, ba màu đen trắng hồng diễm lệ mà bi tráng, nhất thời làm người ta ấn tượng.

Thiên Anh đế để cho quan lại lễ bộ am hiểu thi họa ra đánh giá các bức tranh, nhóm quan lại cẩn thận nhìn, đang muốn nói cái gì liền thấy thân mình Tiêu Túy không vững, Ngọc Phách vội đỡ lấy nàng.

“Tiêu tam tiểu thư?”

Tiêu Túy nhíu mày sau đó nôn khan.

Biến cố như vậy làm cho nhóm lễ quan đều sửng sốt, biểu tình của mọi người cái gì cũng có, Tiêu Khác tức giận, hận không thể tát một cái vào mặt Tiêu Túy.

Nữ nhi này thật làm mất giáo dưỡng gia phong, vậy mà lại chọn thời điểm này nôn ọe!

“Tam tỷ tỷ.” Tiêu Sắt Sắt đặt bút lông lên bàn rồi đi đến chỗ Tiêu Túy.

“Tứ tiểu thư, Ngọc Phách đế cơ, ta không sao…” Nói xong lại nôn khan một tiếng, thân mình mềm nhũn không đứng vững.

Ở chỗ ngồi, Ngọc Khuynh Huyền liếc Ngọc Khuynh Hàn đang ho khan, cúi đầu cười xấu xa: “Thế nào lão lục, đau lòng sao?”

“Khụ, khụ, khụ…” Ngọc Khuynh Hàn ho khan không ngừng.

“Lão lục, ta khuyên ngươi nên hiểu được cái nào nên lấy, cái nào nên bỏ. Nên so cho tốt.”

“Khụ khụ… Đều nghe theo nhị ca.”

Mắt nhìn thấy Tiêu Túy nôn ọe càng nhiều, Ngọc Phách nói: “Phụ hoàng, nhi thần mang Tiêu tam tiểu thư đi xuống nghỉ ngơi.”

“Ngươi tự mình đi?” Thiên Anh đế mắt lộ vẻ nghi vấn.

Ngọc Phách hào phóng đáp: “Phụ hoàng cứ yên tâm, nhi thần trước tiên cùng nàng lui xuống.”

Thiên Anh đế cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn vẫy vẫy tay áo, không hỏi lại nhiều: “Ngươi đã có ý như vậy thế thì lui xuống đi.”

“Nhi thần cáo lui.” Ngọc Phách đỡ Tiêu Túy lui ra, nhỏ giọng nói: “Tiêu tam tiểu thư không thoải mái, chờ y nữ đến xem thì sẽ tốt hơn nhiều.”

Nhìn năm vị nữ quyến đã lui ra hai người, Tiêu Sắt Sắt trong lòng lo lắng cho Tiêu Túy, lại cảm thấy Ngọc Phách đế cơ có chỗ không đúng.

Chuyện cứu tam tỷ tỷ lên ở bờ sông lần trước, Ngọc Phách đế cơ cũng tham dự, sao nàng lại đối xử nhiệt tình với tam tỷ tỷ như vậy?

Nhóm lễ quan thấy thế cũng đánh giá ba bức tranh không được, ba bức này thủ pháp không giống nhau, mỗi người một vẻ, thật không biết nói cái nào, vậy thì để mọi người tự nhìn đi.

Xong trận này, tự nhiên phải nghỉ ngơi một lát.

Tiêu Sắt Sắt trở lại chỗ ngồi, Ngọc Vong Ngôn đưa nàng chén trà nóng, lại đưa một chút điểm tâm nàng thích ăn. 

Tiêu Sắt Sắt uống trà, nước trà ấm áp chảy vào trong dạ dày.

Nàng thì thào: “Bức tranh vừa rồi đã làm cho Vương gia chê cười rồi.”

Ngọc Vong Ngôn trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: “Nàng có thù oán với nữ tỳ kia?”

Tiêu Sắt Sắt ngẩn ra, Ngọc Vong Ngôn có thể nhìn ra sự khác thường của nàng?

Nàng gật đầu: “Người kia… Là thị tì phủ Thái tử, trước kia nàng ta từng khi dễ Cẩm Sắt tỷ tỷ, vừa rồi còn muốn quấy rối không cho ta vẽ tranh.”

Ngọc Vong Ngôn không nói, chăm chú nhìn dung mạo yên lặng của Tiêu Sắt Sắt. Nàng quả nhiên là một người yêu ghét rõ ràng, có ơn đền ơn, có thù báo thù, tâm địa thiện lương nhưng không yếu đuối, xinh đẹp ôn nhu, cũng có thời điểm lạnh lùng nhẫn tâm.

Hắn không hiểu rõ nàng đã trải qua chuyện gì, nhưng phân nửa là chuyện không tốt.

Thời gian nửa khắc sau đó, trận tỷ thí thứ hai được bắt đầu.

Trận thứ hai so diễn nhạc, ba vị nữ quyến có thể tự do lựa chọn.

Đầu tiên là Triệu Phóng Yên, nàng chọn cầm.

Cẩm cổ xưa như chứa muôn vàn cây tùng, ý nghĩ sâu sắc, khó diễn tấu.

Khúc nhạc Triệu Phóng Yên đàn thật ra cũng có mùi vị quỷ thần, tiếng đàn lượn lờ, nhìn trời đất trong lòng kính nể, Tiêu Sắt Sắt nghe được cảm thấy vô cùng đặc biệt, đồng thời cũng quan sát Triệu Phóng Yên mặt co mày cáu từ khi bắt đầu.

Mười ngón tay chuyển động trên từng dây đàn, hàng lông mày nhẹ cau lại như sầu lo, Triệu Phóng Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, trong trời đêm còn có rất nhiều sao, trong đó có ngôi…

Bựt.

Dây đàn bị đứt khiến mọi người kinh ngạc hít sâu một hơi. 

Nhưng căn bản Triệu Phóng Yên không để ý cây đàn mà vẫn nhìn chằm chằm mấy chấm nhỏ bên ngoài cửa sổ, sắc mặt ngày càng sợ hãi lo lắng.

“Phóng Yên, xảy ra chuyện gì?” Triệu Tả thừa tướng vội hỏi.

Triệu Phóng Yên lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn đầu ngón tay bị chảy máu do dây đàn bị đứt gây ra, đứng dậy hành lễ với Thiên Anh đế.

“Cầu bệ hạ cùng các vị nương nương thứ tội, bệnh cũ thần nữ tái phát, thân thể không khỏe, sợ rằng không thể tiếp tục thi đấu.”

Mọi người sửng sốt, sao bệnh tình tự nhiên lại đột phát?

Thiên Anh đế nói: “Thân thể quan trọng, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi. Triệu ái khanh, ngươi phải chiếu cố thật tốt cháu gái bảo bối của ngươi, trẫm thấy nàng rất không khỏe.”

Triệu phi nói: “Phóng Yên tài nghệ song toàn, thật ra thần thiếp và Hoàng hậu nương nương đã cùng thương lượng qua, muốn đem Phóng Yên gả cho Thái tử, tác hợp thành đôi.”

Để cho Triệu Phóng Yên trở thành Thái tử phi, đây vốn là chuyện Triệu thị Hồ Dương cầu còn không được.

Thiên Anh đế kiêng kị quyền thế Triệu gia, cũng không có biện pháp không đồng ý, ai ngờ, mặt Triệu Phóng Yên lạnh lùng, nói: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, thần nữ đã có người trong lòng.”

Triệu hoàng hậu, Triệu phi nháy mắt không vui.

Triệu Tả thừa tướng nói: “Tiểu nữ ta không biết trời cao đất rộng, hôn nhân đại sự sao có thể ngươi nghĩ như thế nào liền như thế đó?”

Triệu Phóng Yên cắn môi nói: “Thần nữ… Không phải hắn sẽ không gả. Nếu hắn không cần thần nữ, thần nữ thà rằng cô độc.”

Một tin này làm cho tất cả mọi người trong lòng đều không ngừng suy đoán, có thể được Triệu Phóng Yên nhận định là nam tử thế nào.

Mặt già của Triệu Tả thừa tướng đã muốn đốt cháy, làm cho Tiêu Khác đắc ý.

Triệu gia hắn ở đâu cũng dẫm nát Tiêu gia thì đã sao? Hiện tại cháu gái Triệu gia muốn rời trận đấu còn không nghe lời trưởng bối, đã đủ làm họ mất mặt.

Chỉ là Sắt Sắt…

Tiêu Khác thoáng nghi ngờ, nhìn thấy Tiêu Sắt Sắt, nghĩ đến cảnh tượng lấy máu vẽ tranh khiếp sợ kia của nàng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.

Hiện tại tỉ thí chỉ còn Trương Cẩm Lam và Tiêu Sắt Sắt.

Tiêu Sắt Sắt hơi chú ý Triệu Phóng Yên đột nhiên rời cuộc đấu.

Hôm nay Triệu Phóng Yên có hơi không yên lòng, vừa rồi đánh đàn chỉ chú ý bên ngoài cửa sổ. Nàng đã nhìn thấy gì? Mới có thể làm những hành động khác thường như vậy?

Đem chuyện này âm thầm ghi nhớ, Tiêu Sắt Sắt nhìn Ngọc Khuynh Dương và Trương Cẩm Lam.

Ngọc Khuynh Dương cảm thấy, trong trận đấu này, Tiêu Sắt Sắt gặp may mắn, trước mắt, chỉ còn nàng ta và Cẩm Lam thi đấu, Cẩm Lam nhất định sẽ đánh bại nàng ta thảm hại.

Mà Tiêu Sắt Sắt nhìn chằm chằm Ngọc Khuynh Dương và Trương Cẩm Lam, đôi đồng tử có ngọn lửa thiêu đốt, lạnh lùng trí mạng.

Nàng sẽ không lưu tình, nàng muốn Trương Cẩm Lam đại bại quay về!

“Cẩn vương phi, ngươi trước hay là ta trước?” Trương Cẩm Lam hỏi.

“Ngươi trước.” Tiêu Sắt Sắt ngây ngô cười.

“Được, vậy ta trước.” Tiêu Sắt Sắt khiêm nhường để Trương Cẩm Lam đi vào giữa, nàng phải một kích áp chế đồ ngốc này, vì Thái tử điện hạ xả giận.

Nhóm cung tỳ dựa vào yêu cầu của Trương Cẩm Lam, mang đàn tranh đến.

Khúc nhạc từ đàn tranh khiến cho người ta cảm thấy náo nhiệt, vui vẻ, thật đúng là thích hợp với Cẩm Lam tỷ tỷ.

Tiêu Sắt Sắt nhìn thấy nàng ta bắt đầu chuyển động trên từng dây đàn, tấu nhạc, tiếng gió mát cùng tiếng nhạc đẹp đẽ quý giá, tài nghệ thuần thục, nhắc cho mọi người xem thế là đủ rồi.

Đàn xong một khúc, Trương Cẩm Lam giống như phải đứng lên, đột nhiên ở dưới che lòng bàn tay, nhíu mày nỉ non: “Bệ hạ, chim Sùng Minh trong lòng bàn tay thần nữ có chút đau…”

Ngọc Khuynh Dương vội vàng tiến lên, cầm tay Trương Cẩm Lam mở ra, chim Sùng Minh trong lòng bàn tay phát ra kim quang, lại nhân lúc Ngọc Khuynh Dương đụng vào mà bình ổn trở lại.

Đảng phái Thái tử lập tức nói: “Chim Sùng Minh hiển linh, xem ra là nhận thức Thái tử điện hạ rồi.”

Triệu phi cũng nói: “Thái tử mau dìu Cẩm Lam trở về nghỉ ngơi, còn có trận tiếp theo nữa.”

“Nhi thần tuân mệnh, phụ hoàng, nhi thần dìu Cẩm Lam nghỉ ngơi.”

Thiên Anh đế gật gật đầu, chuẩn.

Dưới ánh mắt của mọi người, Trương Cẩm Lam trở lại ghế, vẻ mặt có chút hư thoát(*), thâm tình chân thành nhìn Ngọc Khuynh Dương.

*hạ đường huyết do thiếu nước.

Nguyên bản họ còn chưa lập gia đình, không nên ở trước mặt mọi người làm những chuyện như thế, nhưng từ chuyện chim Sùng Minh hấp thụ ánh sáng, hơn nữa vừa rồi chim Sùng Minh lần thứ hai hiển linh, rất nhiều quan lại thấy được, Trương Cẩm Lam chính là người do trời định ban cho Ngọc Khuynh Dương.

Tiêu Sắt Sắt cười lạnh không nói, chim Sùng Minh? Trời định? Nàng từ trước đến nay đều cho rằng đây chính là do người ở sau giở trò!

“Đến lượt Cẩn vương phi.” Ngọc Khuynh Vân hòa ái nhắc nhở: “Cẩn vương phi muốn diễn tấu nhạc cụ gì?”

“Không cần, ta có.” Tiêu Sắt Sắt ngây ngô cười chạy đến lấy trùng sáo của nàng.

“Đây là nhạc cụ của ta, bệ hạ, ngài xem có phải rất đẹp hay không?”

Thiên Anh đế giật mình, nở nụ cười.

Triệu phi thúc dục nói: “Vẫn nhanh tỷ thí đi.”

“Được.” Tiêu Sắt Sắt mắt nhìn trộm Triệu phi, tính tình của Triệu phi này không chỉ lỗ mãng, còn rất tự phụ.

Đem trùng sáo đặt bên môi, Tiêu Sắt Sắt nhắm mắt lại, bắt đầu thổi.

Cách sắp xếp âm luật thời xưa của Tương quốc, đối với Đại Nghiêu rất xa lạ. nhưng phong cách của thời xa xưa mờ mịt thần bí, lại có lực hấp dẫn thần kỳ.

Mọi người chỉ cảm thấy có chút trầm luân, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ được ma lực bên trong nhạc khúc này nhưng lại tựa như có thể câu hồn phách, làm cho người ta hãm sâu trong đó.

Chỉ có Triệu phi khinh thường nói: “Tài nghệ cũng rất bình thường.”

Thiên Anh đế không vui trừng mắt liếc nàng ta một cái.

Triệu phi ngượng ngùng có chút oán hận. Nàng ta xem tài nghệ của Tiêu Sắt Sắt như vậy không phải là đối thủ của Trương Cẩm Lam.

Nhưng Triệu phi đã nghĩ sai rồi, thậm chí tất cả mọi người đều sai lầm rồi.

Bởi vì bọn họ thấy hồ điệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện