Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 12: Bổ sung



“Mộc Mộc làm sao vậy?” Trần Tú Nhã nhìn con trai Tưởng Mộc Mộc của mình nằm sấp trên bàn bộ dạng mệt muốn chết, đau lòng nói.

Tưởng Mộc Cận ở bên cạnh đấm bóp mát xa giúp hắn, tươi cười rất là thỏa mãn: “Hôm nay ca ca rất nỗ lực!”

Hôm nay cậu ăn sạch đậu hũ của ca ca, tự nhiên cao hứng, bất quá mệt mỏi thành như vậy, cậu cũng rất đau lòng.

“Lại luyện võ sao?” Trần Tú Nhã kinh ngạc nói, bắt đầu từ khi Mộc Mộc thăm cha mẹ bà trở về, không ngừng luyện quyền, nói thật, bà không nghĩ Mộc Mộc lại có thể kiên trì lâu như vậy.

Ngay từ đầu bà cảm thấy Mộc Mộc chẳng qua là tò mò, không được mấy ngày sẽ khôi phục nguyên dạng, vẫn như cũ bị nuôi thật tốt trong nhà, nhưng sự thật làm bà cảm thấy ngoài ý muốn.

“Dạ!” Tưởng Mộc Cận dường như nhìn thấu suy nghĩ của mẹ hắn, nói: “Ca ca đã quyết tâm rồi….mẹ, bảo an mới là ai vậy?”

Tưởng Mộc Cận đã nhìn ra Tưởng Mộc Mộc chống cự không phải là gia sư, mà chính là người kia, vốn dĩ cậu cho rằng không làm gia sư thì làm bảo an cũng không sao, không biết sao lúc Tưởng Mộc Mộc nghe được càng thêm tâm thần không yên.

Cậu không rõ ràng lắm Tưởng Mộc Mộc có biết người này hay không, nhưng dường như ca ca ghét hắn, nhưng nếu quả thật là như vậy, cậu nhất định sẽ tìm thời gian giúp ca ca hả giận, không tại sao cả, chỉ vì người nọ khiến cho ca ca của cậu phiền não mất mấy ngày.

“Cậu ta sao…..ai, đứa trẻ đáng thương, là một cô nhi, gọi là Đàm Thu Minh!”

“Đàm Thu Minh? Cô nhi!”

“Ừ, cha mẹ cậu ấy đều mất rồi, lớn lên ở cô nhi viện! Có điều, là một người không chịu thua kém, ở đại học Will cũng gây một phen sóng gió đó!”

Nếu như nói học viện hoàng gia là nơi học tập “dị năng” chất lượng cao, như vậy đại học Will chính là nơi nghiên cứu “dị năng” chất lượng cao.

Tuy rằng không nổi danh như học viện hoàng gia, cũng không có không khí như học viện hoàng gia, nhưng là ở đại học Will những thứ có liên quan đến phương diện nghiên cứu, đều có thể sánh ngang với học viện hoàng gia.

Tưởng Mộc Cận gật đầu một cái, ánh mắt đặt trên người Tưởng Mộc Mộc.

Trần Tú Nhã thấy cậu không lên tiếng, nói tiếp: “Cậu ta rất lợi hại, con biết không? Hiện tại cậu ấy đã được Tô Lập Nguyên thu làm đệ tử nhập môn rồi, vậy mà còn nguyện ý làm bảo an cho nhà chúng ta, chính là nhân tài không được trọng dụng!”

“Tô Lập Nguyên?” Tưởng Mộc Cận vốn là không để ý, cho dù y ở đại học Will tài giỏi thế nào đi chăng nữa, thì trong mắt cậu vẫn như cũ không đáng nhắc tới.

Thế nhưng, Tô Lập Nguyên thì khác, ông chính là đại sư nghiên cứu dị năng nổi danh toàn thế giới đó, ngay cả học viện hoàng gia cũng phải nể mặt ông mấy phần, Tưởng gia bọn họ cũng phải cho ông ba phần kính trọng, đây là một người mà không tới thời điểm bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể chọc tới.

Cậu để ý, rất để ý! Nhất là học trò của Tô Lập Nguyên vậy mà lại nguyện ý chịu thiệt tới nhà bọn họ làm bảo an? Điều này không thể không khiến người ta suy đoán mục đích của hắn: “Mẹ, có thể đem tài liệu của hắn cho con xem một chút không?”

“Dĩ nhiên!” Trần Tú Nhã không nói hai lời, cầm tài liệu trên tay giao cho Tưởng Mộc Cận, Tưởng Mộc Cận tiếp nhận nhìn nhìn một chút, một phần tài liệu rất hoàn mỹ, ngay cả việc hắn được nhặt ở nơi nào, ở cô nhi viện nào …… đều ghi chép vô cùng rõ ràng.

Nhưng lại bỏ sót rất nhiều thứ, ví dụ như cha mẹ đã mất của hắn hoàn toàn không có ghi chép trên đó.

Tưởng Mộc Cận nhíu mày một cái, cầm tài liệu đi, ôm Tưởng Mộc Mộc đã ngủ say lên phòng, Trần Tú Nhã mặc dù không hiểu nhưng cũng không có để ý, nhưng ở trong đầu bà rất kỳ quái phát ra nghi vấn: tại sao lại là ôm công chúa?

Tưởng Mộc Cận trở về phòng, lập tức phân phó Lâm quản gia đem tài liệu về Đàm Thu Minh điều tra nhất thanh nhị sở, ngay lập tức!

Lâm quản gia rất nhanh đã làm xong, ông là người có hiệu suất vô cùng cao, nếu không cũng không thể trở thành quản gia Tưởng gia, Tưởng gia vẫn luôn vô cùng tín nhiệm ông, Tưởng Mộc Cận xem tài liệu được Lâm quản gia giao tới, giễu cợt cười một tiếng: “Hừ, Đàm Thu Minh!”

END 12

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện