Trọng Sinh Chi Sủng Nịch Thành Nghiện
Chương 3: Cái giá của việc sống lại
【Muốn trở về quá khứ sao? Có thể được, nhưng sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
Mặc kệ phải trả giá đắt như thế nào tôi cũng đồng ý, chỉ cần để cho tôi có cơ hội làm lại một lần nữa, tôi nhất định….】
________Diệp Cảnh
Khi tất cả mọi âm thanh dần khuất xa, bên tai chỉ còn không gian yên tĩnh cùng hương hoa dịu ngọt, Diệp Phong không biết bản thân đã ngủ bao lâu, chỉ là không hiểu được tại sao mình có thể mở mắt.
Trước mắt là một con đường mờ mịt sương khói, cậu đang đứng ngay giữa đường, không thể nhìn rõ bốn phía, Diệp Phong cảm thấy dường như mình đã từng tới nơi đây.
“Cậu nhóc này, hiện giờ con có muốn trở về không?” Giọng nói già nua quen thuộc truyền đến, một cây cầu như ẩn như hiện xuất hiện trước mắt Diệp Phong, đứng đầu cầu là một cụ bà đã ngoài trăm tuổi đang dùng đôi mắt hiền từ nhìn cậu.
Diệp Phong chợt mỉm cười, lắc đầu, lãnh đạm trả lời, “Không đâu, cháu mệt mỏi lắm rồi”.
Cậu cũng không nhớ rõ lắm chuyện đã từng xảy ra ở đây lần trước, nhưng vẫn mơ hồ đoán được, đây là con đường cũ đưa cậu tới cuộc sống thứ hai kia.
Mạnh Bà cười đầy ẩn ý, nhưng vẫn như trước không để cậu qua cầu mà giơ tay lên, chỉ về một phía khác: “Cậu bé ngoan, đi về phía bên kia đi”.
Diệp Phong không hiểu vì sao nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Mạnh Bà biến mất, cầu Nại Hà cũng tiêu thất theo. Cậu quay đầu lại, đi tới nơi đỏ rực nở đầy hoa bỉ ngạn.
Hoa bỉ ngạn, hoa cùng lá đan xen, sinh trưởng mạnh mẽ, mỗi một bước đi, ký ức dường như phai nhạt dần. Lúc đầu Diệp Phong không chú ý mấy, mãi cho đến khi cậu bỗng nhiên nhận ra bản thân hình như đã quên mất điều gì đó mới dừng bước, theo bản năng cố nhớ lại chút kí ức bị quên lãng, nhưng lại phát hiện ra bản thân cũng không rõ cần làm sáng tỏ điều gì, trong đầu chỉ là những mảnh vụn kí ức hỗn loạn, những chi tiết vụn vặt đã quên lãng từ lâu……
Còn chưa đi tới cuối con đường, một cơn gió tăm tối nổi lên, hoa bỉ ngạn tung cánh bay đầy trời, cánh hoa rơi rụng tạo nên dải thảm đỏ rực phấp phới. Diệp Phong nheo mắt nhìn, đột nhiên trợn tròn mắt, trước mặt hiện lên mảng ánh sáng chói lóa không thể nhìn rõ phương hướng.
Nhìn nội thất được bài trí bên trong phòng, Diệp Phong bỗng nhiên cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu, nơi này……..là nơi cậu từng ở sao?
Bàn tay nhỏ bụ bẫm, tròn ủng quơ quơ trong không khí nhắc nhở Diệp Phong, hiện giờ cậu không còn là chàng trai hai mươi mấy tuổi nữa rồi, có lẽ, như trong truyền thuyết, cậu sống lại rồi. Khi cậu còn chưa kịp tìm lại chút kí ức mờ nhạt, cố gợi lại một chút dấu vết còn bỏ sót, mạch suy nghĩ của Diệp Phong đột nhiên bị một tiếng RẦM lớn cắt đứt.
Một trận gió cuốn theo bóng dáng ai đó ào vào trong, chờ đến khi cậu hoàn hồn, thân thể đã được một đôi tay mạnh mẽ thân thiết ôm chặt vào lòng.
Bên tai truyền tới hơi thở ấm áp cùng với nhịp tim “thình thịch, thình thịch, thình thịch” từng tiếng một, vững vàng đầy sức sống.
“Tiểu Phong……. Tiểu Phong…….. Tiểu Phong………” Diệp Cảnh thì thầm gọi, cẩn thận vuốt ve mái tóc đen mới lơ thơ vài sợi của bé con, mãi cho đến khi được thật sự ôm cậu dựa vào lòng ngực, cảm nhận được sự tồn tại chân thực nhất cùng hơi thở ấm áp, anh mới nhận ra rõ bản thân thật sự đã sống lại. Tiểu Phong cũng còn sống, anh được trở về thời điểm khi hai người còn nhỏ.
Lúc đó Tiểu Phong mới vừa tròn bốn tuổi, quan hệ khi ấy của hai người còn chưa bị ép vào khuôn mẫu như sau này. Hiện giờ anh còn có rất nhiều, rất nhiều cơ hội để thay đổi, bù đắp cho cậu
Diệp Cảnh cảm nhận được thân thể vô cùng non mềm của bé con, hệt như cảm giác khi chạm vào lông tơ mềm mại của chim non, trong lòng ngứa ngáy giống như có một con mèo nhỏ đang vươn móng vuốt ra cào nhẹ.
Được sống lại một lần nữa, Diệp Cảnh đã sớm nhìn thấu thế sự lòng người, anh buông bỏ mọi áp lực, nếu đã hiểu được bản thân muốn gì, Diệp Cảnh sẵn sàng từ bỏ cái gọi là tam cương ngũ thường, thầm quyết định ra tay trước, em trai thì sao, quan hệ huyết thống thì thế nào, anh đã từng vì cố chấp mà đánh mất cậu, cả đời này, mặc kệ là ai hay thứ gì đi chăng nữa cũng không thể xóa nổi chấp niệm của anh.
“Anh hai?” Giọng nói non nớt của bé con truyền tới, Diệp Cảnh cúi đầu nhìn xuống, bé con trong lòng ngực đang mở to đôi mắt trong xoe đen lúng liếng, đầy ngây thơ khó hiểu nhìn anh, khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh, ngọt ngào hệt như một nắm gạo nếp.
Khóe miệng Diệp Cảnh khẽ nhếch lên, trong lòng như hóa mật ngọt, tràn ra ý vị ngọt ngào. Anh biết từ nhỏ Tiểu Phong đã thích quấn anh, một khi đã như vậy, sao anh không dựa vào điểm ấy mà giữ lấy Tiểu Phong bên mình cả đời chứ?
“Tiểu Phong, sau này anh hai sẽ chăm sóc em thật tốt, đồng ý với anh, về sau phải sống thật tốt đấy, biết chưa?” Anh giơ tay dịu dàng xoa xoa mái tóc mềm mượt của bé con, mang lại xúc cảm thật thoải mái, gợi lên sự ấm áp mềm mại trong lòng, khiến người ta khó có thể buông tay.
Rõ ràng đây là một bé con vô cùng đáng yêu, khiến cho ai cũng phải mềm lòng, thế nhưng tại sao trước đây anh lại không phát hiện ra chứ? Có lẽ cả một đời trước anh đã phải mang theo gánh nặng quá lớn trên vai, thậm chí tâm tình cũng quá phức tạp. Mà hiện tại, cái làm cho Diệp Cảnh đau đầu nhất chính là người đàn bà kia_____mẹ đẻ của Tiểu Phong ______Diệp phu nhân, bà ta còn sống.
Bé con Diệp Phong mập mạp, đáng yêu đang không ngừng chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước mơ hồ nhìn anh. Dù hiện giờ mới bốn tuổi nhưng cậu vẫn biết cậu sống lại lần nữa, kí ức trước kia đã không còn tồn tại nhưng trí não vẫn rất thông minh, đôi mắt lanh lợi đảo quanh một vòng, rất nhanh đã đoán ra được thiếu niên khoảng tám tuổi trước mặt mình này là anh trai cậu.
Vì thế, cậu nhóc lấy hết dũng khí thử gọi một tiếng: “Anh…”
Thiếu niên tầm tám chín tuổi vẫn còn vương chút bóng dáng của trẻ con, nhưng hiển nhiên tư thế lãnh ngạo kiêu hùng đã thoang thoảng ẩn hiện. Vẻ mặt ôn hòa đang chăm chú nhìn cậu của anh lúc này giống như làn gió xuân nhè nhẹ thổi, lay động tâm can.
Nhưng vì cái gì lại xảy ra tình huống như thế này, Diệp Phong bỗng nhiên có cảm giác hoang mang khó tả. Đời trước anh hai của cậu đã từng dịu dàng bế cậu như vậy sao? Trí nhớ đã không còn, cố lần mò lục lại hồi ức cũng không hề có ấn tượng, cậu trợn tròn mắt nhìn, cuối cùng vẫn phải buông tha, ứ thèm suy nghĩ nữa.
Nếu đã được sống lại, vậy thì cứ theo tự nhiên bắt đầu lại một lần nữa đi, mặc kệ kiếp trước giữa anh trai và cậu đã xảy ra chuyện gì, cả đời này cậu nhất định phải sống một cuộc sống mới.
“Anh hai~” Cậu tươi cười rạng rỡ với thiếu niên, cánh tay mập mạp trắng nõn quơ quơ với với. “Ôm một cái nha…….”
Nếu đã thật vất vả mới quay trở lại được những năm tháng làm con nít, hơn nữa còn có anh trai yêu thương, cậu sao lại không hưởng thụ cho tốt chứ hả?! ╮(╯▽╰)╭ Bánh bao nhỏ tới đây, bằng vẻ ngoài trắng nộn đáng yêu không chút áp lực này, làm gì có ai ghét nổi chứ.
Mà thiếu niên bị gọi là anh trai lúc này, trong nháy mắt, dưới pha làm nũng quá dễ cưng đã không chút do dự vươn tay ôm lấy cậu, một tay vòng qua thắt lưng Tiểu Phong, một tay nâng mông cậu lên, thong thả mà cẩn thận bế cậu ra khỏi giường.
Da thịt chặt chẽ dính sát vào nhau không còn kẽ hở, thân thể bé con đặc biệt mềm mại như tơ lụa, tản ra hơi thở ấm áp, Diệp Cảnh hơi hơi nheo mắt lại, cúi đầu dụi dụi vào cổ bé con, thở dài thỏa mãn.
Diệp Cảnh biết đời này anh đã chẳng thể buông tay được nữa rồi. Ngay trong khoảng khắc tỉnh lại kia, Tiểu Phong cũng đã trở thành chấp niệm ăn sâu vào máu thịt anh. Để có lần sống lại này, anh đã phải trả một cái giá vô cùng lớn.
Nghĩ đến điều này, bàn tay Diệp Cảnh không tực giác siết chặt lại, theo bản năng ôm Tiểu Phong sát vào lồng ngực mình hơn nữa. Chỉ cần có thể bù đắp được sai lầm, phải trả giá thế nào Diệp Cảnh cũng không sợ, nhưng không ngờ đại giới lại rơi lên đầu………Tiểu Phong.
【Cậu có thể lựa chọn sống lại, nhưng thân thể của em trai cậu sẽ phải chịu một ít ảnh hưởng.
Tiểu Phong? Không, tại sao người phải trả giá không phải là tôi?
Đánh lên thứ mà bản thân coi trọng nhất mới có thể xem là trả giá đại giới, mới khiến cho cậu mãi mãi ghi tạc trong lòng………】
Cuối cùng anh vẫn lựa chọn sống lại, so với việc phải đối mặt với cái chết của Tiểu Phong, anh tình nguyện chọn một Tiểu Phong ốm yếu, hơn nữa anh cũng sẽ có cơ hội chăm sóc thật tốt cho cậu, tuyệt đối không để Tiểu Phong lâm vào nguy hiểm vì thân thể hư nhược.
“Anh?” Cảm giác được cảm xúc của anh hai bỗng nhiên thay đổi, bánh bao nhỏ Diệp Phong khó hiểu vươn tay lên khẽ chọc chọc mái tóc xù nãy giờ bám trên vai cậu không chịu rời.
Diệp Cảnh ngẩn người một lúc, ngẩng đầu lên liền đụng phải ánh mắt to tròn sáng ngời của bé, cơ mặt anh thoáng chốc nhu hòa hơn rất nhiều, ôm cậu dựa vào ngực mình, anh vươn một tay ra xoa xoa mái tóc đen nhánh mềm mại kia rồi dịu dàng nói, “Anh hai không sao, có đói bụng không? Chúng ta xuống dưới lầu nhé!”
Nói xong, anh lại vòng tay qua ôm thắt lưng mềm mại nộn thịt bánh bao của bé con.
“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia?” Vừa mới bước xuống tầng dưới đã nghe thấy tiếng nói ngập tràn kinh ngạc của Phúc quản gia. Ngay lập tức, ông vội vàng bước tới muốn bế bánh bao nhỏ nộn thịt trong tay Diệp Cảnh nhưng lại bị anh cản lại.
Phúc quản gia: “!!!”
Cho dù tiểu thiếu gia giống một chiếc bánh bao nhỏ nhưng thành thật mà nói thì một đứa nhỏ mới khoảng bảy tám tuổi có thể bế không, chẳng lẽ không thấy nặng sao?
Phúc quản gia cảm thấy rất lo lắng, nhỡ đại thiếu gia bị vấp ngã hay ngại mệt mà ném tiểu thiếu gia đi thì phải làm sao đây? Là một người quản gia tốt, ông dĩ nhiên phải lường trước được đủ mọi khả năng.
Chính vì thế, ngay lúc Diệp Cảnh từ chối đưa em trai của mình cho ông bế, Phúc quản gia ngay lập tức lia mắt chú ý tới những nơi có các đồ vật sắc cạnh, vừa cân nhắc có nên thay mới lại toàn bộ vật dụng hay khôn, vừa muốn lót thêm một tấm thảm thật dày trên sàn nhà. Haizzz, xem ra đại thiếu gia có vẻ rất thích ôm tiểu thiếu gia chạy khắp nơi.
“Bác Phúc, giúp cháu lấy chút trà bánh tới đây đi, cháu nhớ hình như Tiểu Phong rất thích ăn bánh vị hạt dẻ đúng không?” Diệp Cảnh cẩn thận đặt bọc bánh bao nhỏ mềm mại lên ghế sô pha, sau đó rất nhanh ngồi xuống bên cạnh, một tay lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ ú nu thịt như sợ chỉ trong một phút xuất thần, cậu sẽ lăn qua lăn lại, ngã xuống mất.
Thật ra anh không biết hồi còn nhỏ Tiểu Phong thích ăn cái gì, nhưng vẫn còn nhớ sau khi lớn lên cậu rất thích ăn đồ ngọt, mà trà bánh kia là một trong những thứ ấy.
Phúc quản gia phát hiện ra, đại thiếu gia trước giờ vẫn luôn coi thường, xem nhẹ tiểu thiếu gia nhưng dường như giờ đã nghĩ thông suốt rồi, ông cảm thấy vô cùng vui mừng nhưng vẫn phải tiếc nuối từ chối yêu cầu của anh.
“Tiểu thiếu gia vừa mới khỏi bệnh, tì vị hư nhược, bác sĩ dặn hai ngày tới chỉ được ăn chút thức ăn lỏng”. Phúc quản gia chậm rãi nói, mang theo chút quan tâm từ ái của trưởng bối. Thói đời chính là thế đó, Phúc quản gia đã chăm sóc hai người con trai nhà họ Diệp từ lúc họ mới sinh, cho nên tới tận bây giờ đều rất thực lòng, công minh.
Mà Diệp Cảnh lúc này lại vì lời nói của Phúc quản gia mà nhíu mày.
Anh không hề biết Tiểu Phong lúc nhỏ hay bị bệnh, vì trước giờ vẫn thường nhắm mắt làm ngơ với đứa em trai này nên hiện giờ anh cũng chẳng thể đoán được có phải do anh sống lại nên thân thể Tiểu Phong mới đột nhiên yếu đi hay không?
Bánh bao nhỏ Tiểu Phong hình như cảm giác được sự trầm mặc của anh trai mình nên rất tự giác xê dịch mông, bò lên người Diệp Cảnh.
“Tiểu Phong!” Diệp Cảnh giật mình thất thanh, vội vàng túm lấy bé con, ủ vào trong lồng ngực.
Đúng lúc ấy, một bàn tay nhỏ bé, mềm mại bỗng nhiên giơ lên, xoa xoa đuôi lông mày của anh, mang lại cảm giác hệt như một cơn gió mát nhè nhẹ, ánh dương quang ấm áp, trong trẻo mà tươi đẹp.
“Anh, em không sao đâu ~” Tiểu Phong cẩn thận sờ trán của anh trai nhà mình, giống như muốn vuốt thẳng những nếp nhăn nơi ấy, giọng nói non nớt mang theo hơi nóng phả bên tai Diệp Cảnh khiến lòng anh tê dại.
Đôi mắt đen lúng liếng hệt như viên pha lê đen lấp lánh của bé con đặc biệt chân thành tha thiết, Diệp Cảnh nhìn mà khó nhịn, quả quyết cúi xuống cắn nhẹ lên má bé.
“Tiểu Phong thật ngoan~” Diệp Cảnh thoải mãn cọ tới cọ lui bên cổ bé con, mãi đến khi cơ thể anh ngập tràn hương vị của Tiểu Phong mới luyến tiếc dừng lại.
Tiểu Phong mếu máo: “………. QAQ”
Cậu rơi vào tình huống gì thế này, có biết là…….ngứa lắm không ToT
Mặc kệ phải trả giá đắt như thế nào tôi cũng đồng ý, chỉ cần để cho tôi có cơ hội làm lại một lần nữa, tôi nhất định….】
________Diệp Cảnh
Khi tất cả mọi âm thanh dần khuất xa, bên tai chỉ còn không gian yên tĩnh cùng hương hoa dịu ngọt, Diệp Phong không biết bản thân đã ngủ bao lâu, chỉ là không hiểu được tại sao mình có thể mở mắt.
Trước mắt là một con đường mờ mịt sương khói, cậu đang đứng ngay giữa đường, không thể nhìn rõ bốn phía, Diệp Phong cảm thấy dường như mình đã từng tới nơi đây.
“Cậu nhóc này, hiện giờ con có muốn trở về không?” Giọng nói già nua quen thuộc truyền đến, một cây cầu như ẩn như hiện xuất hiện trước mắt Diệp Phong, đứng đầu cầu là một cụ bà đã ngoài trăm tuổi đang dùng đôi mắt hiền từ nhìn cậu.
Diệp Phong chợt mỉm cười, lắc đầu, lãnh đạm trả lời, “Không đâu, cháu mệt mỏi lắm rồi”.
Cậu cũng không nhớ rõ lắm chuyện đã từng xảy ra ở đây lần trước, nhưng vẫn mơ hồ đoán được, đây là con đường cũ đưa cậu tới cuộc sống thứ hai kia.
Mạnh Bà cười đầy ẩn ý, nhưng vẫn như trước không để cậu qua cầu mà giơ tay lên, chỉ về một phía khác: “Cậu bé ngoan, đi về phía bên kia đi”.
Diệp Phong không hiểu vì sao nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Mạnh Bà biến mất, cầu Nại Hà cũng tiêu thất theo. Cậu quay đầu lại, đi tới nơi đỏ rực nở đầy hoa bỉ ngạn.
Hoa bỉ ngạn, hoa cùng lá đan xen, sinh trưởng mạnh mẽ, mỗi một bước đi, ký ức dường như phai nhạt dần. Lúc đầu Diệp Phong không chú ý mấy, mãi cho đến khi cậu bỗng nhiên nhận ra bản thân hình như đã quên mất điều gì đó mới dừng bước, theo bản năng cố nhớ lại chút kí ức bị quên lãng, nhưng lại phát hiện ra bản thân cũng không rõ cần làm sáng tỏ điều gì, trong đầu chỉ là những mảnh vụn kí ức hỗn loạn, những chi tiết vụn vặt đã quên lãng từ lâu……
Còn chưa đi tới cuối con đường, một cơn gió tăm tối nổi lên, hoa bỉ ngạn tung cánh bay đầy trời, cánh hoa rơi rụng tạo nên dải thảm đỏ rực phấp phới. Diệp Phong nheo mắt nhìn, đột nhiên trợn tròn mắt, trước mặt hiện lên mảng ánh sáng chói lóa không thể nhìn rõ phương hướng.
Nhìn nội thất được bài trí bên trong phòng, Diệp Phong bỗng nhiên cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu, nơi này……..là nơi cậu từng ở sao?
Bàn tay nhỏ bụ bẫm, tròn ủng quơ quơ trong không khí nhắc nhở Diệp Phong, hiện giờ cậu không còn là chàng trai hai mươi mấy tuổi nữa rồi, có lẽ, như trong truyền thuyết, cậu sống lại rồi. Khi cậu còn chưa kịp tìm lại chút kí ức mờ nhạt, cố gợi lại một chút dấu vết còn bỏ sót, mạch suy nghĩ của Diệp Phong đột nhiên bị một tiếng RẦM lớn cắt đứt.
Một trận gió cuốn theo bóng dáng ai đó ào vào trong, chờ đến khi cậu hoàn hồn, thân thể đã được một đôi tay mạnh mẽ thân thiết ôm chặt vào lòng.
Bên tai truyền tới hơi thở ấm áp cùng với nhịp tim “thình thịch, thình thịch, thình thịch” từng tiếng một, vững vàng đầy sức sống.
“Tiểu Phong……. Tiểu Phong…….. Tiểu Phong………” Diệp Cảnh thì thầm gọi, cẩn thận vuốt ve mái tóc đen mới lơ thơ vài sợi của bé con, mãi cho đến khi được thật sự ôm cậu dựa vào lòng ngực, cảm nhận được sự tồn tại chân thực nhất cùng hơi thở ấm áp, anh mới nhận ra rõ bản thân thật sự đã sống lại. Tiểu Phong cũng còn sống, anh được trở về thời điểm khi hai người còn nhỏ.
Lúc đó Tiểu Phong mới vừa tròn bốn tuổi, quan hệ khi ấy của hai người còn chưa bị ép vào khuôn mẫu như sau này. Hiện giờ anh còn có rất nhiều, rất nhiều cơ hội để thay đổi, bù đắp cho cậu
Diệp Cảnh cảm nhận được thân thể vô cùng non mềm của bé con, hệt như cảm giác khi chạm vào lông tơ mềm mại của chim non, trong lòng ngứa ngáy giống như có một con mèo nhỏ đang vươn móng vuốt ra cào nhẹ.
Được sống lại một lần nữa, Diệp Cảnh đã sớm nhìn thấu thế sự lòng người, anh buông bỏ mọi áp lực, nếu đã hiểu được bản thân muốn gì, Diệp Cảnh sẵn sàng từ bỏ cái gọi là tam cương ngũ thường, thầm quyết định ra tay trước, em trai thì sao, quan hệ huyết thống thì thế nào, anh đã từng vì cố chấp mà đánh mất cậu, cả đời này, mặc kệ là ai hay thứ gì đi chăng nữa cũng không thể xóa nổi chấp niệm của anh.
“Anh hai?” Giọng nói non nớt của bé con truyền tới, Diệp Cảnh cúi đầu nhìn xuống, bé con trong lòng ngực đang mở to đôi mắt trong xoe đen lúng liếng, đầy ngây thơ khó hiểu nhìn anh, khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh, ngọt ngào hệt như một nắm gạo nếp.
Khóe miệng Diệp Cảnh khẽ nhếch lên, trong lòng như hóa mật ngọt, tràn ra ý vị ngọt ngào. Anh biết từ nhỏ Tiểu Phong đã thích quấn anh, một khi đã như vậy, sao anh không dựa vào điểm ấy mà giữ lấy Tiểu Phong bên mình cả đời chứ?
“Tiểu Phong, sau này anh hai sẽ chăm sóc em thật tốt, đồng ý với anh, về sau phải sống thật tốt đấy, biết chưa?” Anh giơ tay dịu dàng xoa xoa mái tóc mềm mượt của bé con, mang lại xúc cảm thật thoải mái, gợi lên sự ấm áp mềm mại trong lòng, khiến người ta khó có thể buông tay.
Rõ ràng đây là một bé con vô cùng đáng yêu, khiến cho ai cũng phải mềm lòng, thế nhưng tại sao trước đây anh lại không phát hiện ra chứ? Có lẽ cả một đời trước anh đã phải mang theo gánh nặng quá lớn trên vai, thậm chí tâm tình cũng quá phức tạp. Mà hiện tại, cái làm cho Diệp Cảnh đau đầu nhất chính là người đàn bà kia_____mẹ đẻ của Tiểu Phong ______Diệp phu nhân, bà ta còn sống.
Bé con Diệp Phong mập mạp, đáng yêu đang không ngừng chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước mơ hồ nhìn anh. Dù hiện giờ mới bốn tuổi nhưng cậu vẫn biết cậu sống lại lần nữa, kí ức trước kia đã không còn tồn tại nhưng trí não vẫn rất thông minh, đôi mắt lanh lợi đảo quanh một vòng, rất nhanh đã đoán ra được thiếu niên khoảng tám tuổi trước mặt mình này là anh trai cậu.
Vì thế, cậu nhóc lấy hết dũng khí thử gọi một tiếng: “Anh…”
Thiếu niên tầm tám chín tuổi vẫn còn vương chút bóng dáng của trẻ con, nhưng hiển nhiên tư thế lãnh ngạo kiêu hùng đã thoang thoảng ẩn hiện. Vẻ mặt ôn hòa đang chăm chú nhìn cậu của anh lúc này giống như làn gió xuân nhè nhẹ thổi, lay động tâm can.
Nhưng vì cái gì lại xảy ra tình huống như thế này, Diệp Phong bỗng nhiên có cảm giác hoang mang khó tả. Đời trước anh hai của cậu đã từng dịu dàng bế cậu như vậy sao? Trí nhớ đã không còn, cố lần mò lục lại hồi ức cũng không hề có ấn tượng, cậu trợn tròn mắt nhìn, cuối cùng vẫn phải buông tha, ứ thèm suy nghĩ nữa.
Nếu đã được sống lại, vậy thì cứ theo tự nhiên bắt đầu lại một lần nữa đi, mặc kệ kiếp trước giữa anh trai và cậu đã xảy ra chuyện gì, cả đời này cậu nhất định phải sống một cuộc sống mới.
“Anh hai~” Cậu tươi cười rạng rỡ với thiếu niên, cánh tay mập mạp trắng nõn quơ quơ với với. “Ôm một cái nha…….”
Nếu đã thật vất vả mới quay trở lại được những năm tháng làm con nít, hơn nữa còn có anh trai yêu thương, cậu sao lại không hưởng thụ cho tốt chứ hả?! ╮(╯▽╰)╭ Bánh bao nhỏ tới đây, bằng vẻ ngoài trắng nộn đáng yêu không chút áp lực này, làm gì có ai ghét nổi chứ.
Mà thiếu niên bị gọi là anh trai lúc này, trong nháy mắt, dưới pha làm nũng quá dễ cưng đã không chút do dự vươn tay ôm lấy cậu, một tay vòng qua thắt lưng Tiểu Phong, một tay nâng mông cậu lên, thong thả mà cẩn thận bế cậu ra khỏi giường.
Da thịt chặt chẽ dính sát vào nhau không còn kẽ hở, thân thể bé con đặc biệt mềm mại như tơ lụa, tản ra hơi thở ấm áp, Diệp Cảnh hơi hơi nheo mắt lại, cúi đầu dụi dụi vào cổ bé con, thở dài thỏa mãn.
Diệp Cảnh biết đời này anh đã chẳng thể buông tay được nữa rồi. Ngay trong khoảng khắc tỉnh lại kia, Tiểu Phong cũng đã trở thành chấp niệm ăn sâu vào máu thịt anh. Để có lần sống lại này, anh đã phải trả một cái giá vô cùng lớn.
Nghĩ đến điều này, bàn tay Diệp Cảnh không tực giác siết chặt lại, theo bản năng ôm Tiểu Phong sát vào lồng ngực mình hơn nữa. Chỉ cần có thể bù đắp được sai lầm, phải trả giá thế nào Diệp Cảnh cũng không sợ, nhưng không ngờ đại giới lại rơi lên đầu………Tiểu Phong.
【Cậu có thể lựa chọn sống lại, nhưng thân thể của em trai cậu sẽ phải chịu một ít ảnh hưởng.
Tiểu Phong? Không, tại sao người phải trả giá không phải là tôi?
Đánh lên thứ mà bản thân coi trọng nhất mới có thể xem là trả giá đại giới, mới khiến cho cậu mãi mãi ghi tạc trong lòng………】
Cuối cùng anh vẫn lựa chọn sống lại, so với việc phải đối mặt với cái chết của Tiểu Phong, anh tình nguyện chọn một Tiểu Phong ốm yếu, hơn nữa anh cũng sẽ có cơ hội chăm sóc thật tốt cho cậu, tuyệt đối không để Tiểu Phong lâm vào nguy hiểm vì thân thể hư nhược.
“Anh?” Cảm giác được cảm xúc của anh hai bỗng nhiên thay đổi, bánh bao nhỏ Diệp Phong khó hiểu vươn tay lên khẽ chọc chọc mái tóc xù nãy giờ bám trên vai cậu không chịu rời.
Diệp Cảnh ngẩn người một lúc, ngẩng đầu lên liền đụng phải ánh mắt to tròn sáng ngời của bé, cơ mặt anh thoáng chốc nhu hòa hơn rất nhiều, ôm cậu dựa vào ngực mình, anh vươn một tay ra xoa xoa mái tóc đen nhánh mềm mại kia rồi dịu dàng nói, “Anh hai không sao, có đói bụng không? Chúng ta xuống dưới lầu nhé!”
Nói xong, anh lại vòng tay qua ôm thắt lưng mềm mại nộn thịt bánh bao của bé con.
“Đại thiếu gia, nhị thiếu gia?” Vừa mới bước xuống tầng dưới đã nghe thấy tiếng nói ngập tràn kinh ngạc của Phúc quản gia. Ngay lập tức, ông vội vàng bước tới muốn bế bánh bao nhỏ nộn thịt trong tay Diệp Cảnh nhưng lại bị anh cản lại.
Phúc quản gia: “!!!”
Cho dù tiểu thiếu gia giống một chiếc bánh bao nhỏ nhưng thành thật mà nói thì một đứa nhỏ mới khoảng bảy tám tuổi có thể bế không, chẳng lẽ không thấy nặng sao?
Phúc quản gia cảm thấy rất lo lắng, nhỡ đại thiếu gia bị vấp ngã hay ngại mệt mà ném tiểu thiếu gia đi thì phải làm sao đây? Là một người quản gia tốt, ông dĩ nhiên phải lường trước được đủ mọi khả năng.
Chính vì thế, ngay lúc Diệp Cảnh từ chối đưa em trai của mình cho ông bế, Phúc quản gia ngay lập tức lia mắt chú ý tới những nơi có các đồ vật sắc cạnh, vừa cân nhắc có nên thay mới lại toàn bộ vật dụng hay khôn, vừa muốn lót thêm một tấm thảm thật dày trên sàn nhà. Haizzz, xem ra đại thiếu gia có vẻ rất thích ôm tiểu thiếu gia chạy khắp nơi.
“Bác Phúc, giúp cháu lấy chút trà bánh tới đây đi, cháu nhớ hình như Tiểu Phong rất thích ăn bánh vị hạt dẻ đúng không?” Diệp Cảnh cẩn thận đặt bọc bánh bao nhỏ mềm mại lên ghế sô pha, sau đó rất nhanh ngồi xuống bên cạnh, một tay lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ ú nu thịt như sợ chỉ trong một phút xuất thần, cậu sẽ lăn qua lăn lại, ngã xuống mất.
Thật ra anh không biết hồi còn nhỏ Tiểu Phong thích ăn cái gì, nhưng vẫn còn nhớ sau khi lớn lên cậu rất thích ăn đồ ngọt, mà trà bánh kia là một trong những thứ ấy.
Phúc quản gia phát hiện ra, đại thiếu gia trước giờ vẫn luôn coi thường, xem nhẹ tiểu thiếu gia nhưng dường như giờ đã nghĩ thông suốt rồi, ông cảm thấy vô cùng vui mừng nhưng vẫn phải tiếc nuối từ chối yêu cầu của anh.
“Tiểu thiếu gia vừa mới khỏi bệnh, tì vị hư nhược, bác sĩ dặn hai ngày tới chỉ được ăn chút thức ăn lỏng”. Phúc quản gia chậm rãi nói, mang theo chút quan tâm từ ái của trưởng bối. Thói đời chính là thế đó, Phúc quản gia đã chăm sóc hai người con trai nhà họ Diệp từ lúc họ mới sinh, cho nên tới tận bây giờ đều rất thực lòng, công minh.
Mà Diệp Cảnh lúc này lại vì lời nói của Phúc quản gia mà nhíu mày.
Anh không hề biết Tiểu Phong lúc nhỏ hay bị bệnh, vì trước giờ vẫn thường nhắm mắt làm ngơ với đứa em trai này nên hiện giờ anh cũng chẳng thể đoán được có phải do anh sống lại nên thân thể Tiểu Phong mới đột nhiên yếu đi hay không?
Bánh bao nhỏ Tiểu Phong hình như cảm giác được sự trầm mặc của anh trai mình nên rất tự giác xê dịch mông, bò lên người Diệp Cảnh.
“Tiểu Phong!” Diệp Cảnh giật mình thất thanh, vội vàng túm lấy bé con, ủ vào trong lồng ngực.
Đúng lúc ấy, một bàn tay nhỏ bé, mềm mại bỗng nhiên giơ lên, xoa xoa đuôi lông mày của anh, mang lại cảm giác hệt như một cơn gió mát nhè nhẹ, ánh dương quang ấm áp, trong trẻo mà tươi đẹp.
“Anh, em không sao đâu ~” Tiểu Phong cẩn thận sờ trán của anh trai nhà mình, giống như muốn vuốt thẳng những nếp nhăn nơi ấy, giọng nói non nớt mang theo hơi nóng phả bên tai Diệp Cảnh khiến lòng anh tê dại.
Đôi mắt đen lúng liếng hệt như viên pha lê đen lấp lánh của bé con đặc biệt chân thành tha thiết, Diệp Cảnh nhìn mà khó nhịn, quả quyết cúi xuống cắn nhẹ lên má bé.
“Tiểu Phong thật ngoan~” Diệp Cảnh thoải mãn cọ tới cọ lui bên cổ bé con, mãi đến khi cơ thể anh ngập tràn hương vị của Tiểu Phong mới luyến tiếc dừng lại.
Tiểu Phong mếu máo: “………. QAQ”
Cậu rơi vào tình huống gì thế này, có biết là…….ngứa lắm không ToT
Bình luận truyện