Chương 47: 47: Túy Tửu Thượng
C46.
Túy tửu (thượng)
2021.01.21 ~ 2021.02.17
Bất quá, Vệ Cẩm Hoa dường như cũng chỉ là muốn trút hết cõi lòng, chứ không thật sự cần phải nghe câu trả lời từ Vệ Cẩm Dương.
Mà việc duy nhất Vệ Cẩm Dương có thể làm cũng chỉ là ngồi yên cho y ôm lấy, lẳng lặng nghe y nói hết lời, ở thời điểm y mềm yếu bất lực có thể cho y cảm nhận một chút ấm áp.
"Sau khi mẫu hậu qua đời, ta biết phụ hoàng cũng không hề yêu thương ta như ta vẫn cho rằng.
Ta mới nói cho chính mình, này cũng không quan trọng, cho dù hắn không thích hay thậm chí là chán ghét ta, ít nhất ta vẫn còn có mẫu hậu, nàng vẫn luôn yêu thương ta.
Cho dù trời cao mang nàng đi quá sớm, chỉ cần nghĩ đến nàng, ta liền tin rằng mình vĩnh viễn không phải chỉ có một người." Vệ Cẩm Hoa đem đầu chôn sâu vào lồng ngực của Vệ Cẩm Dương, cơ hồ là tự nói với chính mình (2).
Cảm thụ được độ ấm trong lồng ngực của mình, Vệ Cẩm Dương lại một lần khắc sâu nhận thức rằng, mặc kệ Vệ Cẩm Hoa bề ngoài có bao nhiêu thành thục thì sâu trong linh hồn y vẫn là một tiểu hài tử chưa từng lớn lên, vẫn luôn khát cầu quan ái của thân nhân.
Y vẫn luôn khao khát tình thương của phụ mẫu, vậy mà mẫu thân vừa qua đời, liền biết được phụ thân không hề ưa thích, thậm chí còn chán ghét mình, hết thảy khiến cho nho nhỏ Vệ Cẩm Hoa cơ hồ trong một đêm cưỡng bách bản thân phải trưởng thành.
Thế nhưng vết thương giấu ở đáy lòng sẽ không theo độ tuổi tăng lên mà biến mất, có lẽ chỉ là càng chôn càng sâu, chờ đợi đến khi có một cơ hội bùng nổ, hoặc là bị năm tháng lắng đọng lại đến lúc tử vong mà thôi.
Đối mặt với một Vệ Cẩm Hoa như thế, Vệ Cẩm Dương cũng chỉ có thể gắt gao ôm chặt lấy y, cho y cảm nhận được y không hề đơn độc một người.
"Chính là hiện tại ta mới biết được, mẫu hậu của ta, mẫu hậu mà ta cho rằng vẫn luôn là người yêu thương ta nhất trong thiên hạ này, trước nay cũng chưa từng yêu thương ta, thậm chí căn bản còn không hy vọng sinh ra đứa con này.
Nàng gả cho Vệ Minh Đức ba năm mới sinh hạ ta, không phải vì thân thể nàng không tốt mà là nàng chán ghét sinh hạ hài tử cho hắn.
Ta ra đời đối với nàng chính là một chuyện ngoài ý muốn, nàng tránh còn tránh không kịp." Vệ Cẩm Hoa đem Vệ Cẩm Dương ôm thật sự khẩn, tựa như người chết đuối đang liều mạng bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Vệ Cẩm Dương biết Lâm Hoàng hậu vẫn luôn là cội nguồn tín ngưỡng của Vệ Cẩm Hoa, phải bước lên ngôi vị hoàng đế như tâm nguyện của nàng chính là căn nguyên vẫn luôn chống đỡ cùng cưỡng bách Vệ Cẩm Hoa từng bước trưởng thành.
Y vẫn luôn vì hoàn thành hy vọng của mẫu hậu mà nỗ lực phấn đấu, không ngừng tiến về phía trước, bởi vì đây là hắn tín niệm.
Nếu như nói Lâm Hoàng hậu vốn dĩ chưa từng yêu thương hài tử này, đồng nghĩa với việc nói cho Vệ Cẩm Hoa rằng tín niệm chống đỡ y đến tận bây giờ bất quá chỉ là một hồi chê cười.
Có thể xô ngã Vệ Cẩm Hoa không phải Vệ Minh Đức hay nữ nhân của hắn, càng không phải ông trời, mà chính là tín niệm của y đã sụp đổ.
"Tất cả đều do ta ảo tưởng mà ra, tất cả đều là ta tự mình huyễn hoặc chính mình.
Nàng trong lòng cho đến lúc sắp chết cũng chưa từng vì đứa con trai là ta mà suy xét cái gì, dốc cạn toàn bộ sức lực cuối cùng chỉ là vì muốn đem câu chuyện của nàng cùng người kia lưu lại mà thôi." Vệ Cẩm Hoa cười khổ, mùi rượu nồng đậm cũng từ hai cánh môi khép mở tràn ra, "Ta nỗ lực như vậy muốn đạt thành hết thảy, thậm chí còn tưởng rằng nàng lưu lại manh mối gì đó cho ta, bất quá đều là một hồi chê cười, đều do ta tưởng tượng mà thôi.
Vệ Cẩm Hoa a, nhân sinh của ngươi chính là một hồi đại đại chê cười."
Nhìn Vệ Cẩm Hoa suy sụp đến mức này, Vệ Cẩm Dương trong lòng ngũ vị tạp trần, một người đã sống hai đời như hắn càng đối với thanh niên trước mắt này sinh ra đau lòng.
Cho dù Vệ Cẩm Dương hắn đời trước là một kẻ thất bại, nhưng so với người thắng cuộc là Vệ Cẩm Hoa, hắn lại không khỏi cảm thấy hắn thật sự may mắn.
Vận mệnh quả nhiên đối với mỗi người đều rất công bằng.
So với Vệ Cẩm Hoa cha không thương mẹ không yêu, một mình giãy giụa cầu sinh, thơ ấu bất hạnh phải gánh chịu đủ mọi áp lực khổ bức, Vệ Cẩm Dương hắn tuy rằng chết trên tay y lại chưa từng chịu quá cái gì thống khổ, vô luận là về tinh thần vẫn là thể xác.
Hắn sinh thời vẫn luôn sống thực tiêu dao tự tại, muốn gió được gió muốn mưa được mưa (3).
Tuy rằng Vệ Minh Đức đối với hắn cũng không thể nào tốt, nhưng mẫu hậu của hắn là chân chân chính chính xem hắn như thịt đầu quả tim.
Có thể bởi vì hắn là hài tử đầu tiên của nàng, nàng lại thiên vị trưởng tử, cho nên mẫu hậu đối với tiểu Lục cũng không sủng ái nhiều bằng hắn.
Vệ Cẩm Hoa lại thực sự vẫn luôn sống trong luyện ngục đau đớn về tinh thần, cả ngày cùng người khác đấu đá lẫn nhau, có thể nói y là nằm gai nếm mật (4), lấy thống khổ làm động lực đổi lấy thành công.
"Đệ tin tưởng mỗi một người làm mẫu thân đều yêu thương hài tử của mình.
Cho dù Tiên hậu đã từng không chờ mong huynh đi vào thế giới này, nhưng sau khi huynh ra đời, chẳng lẽ ngài đối xử với huynh không tốt sao?" Vệ Cẩm Dương đem đầu của Vệ Cẩm Hoa từ trong lồng ngực của mình dời đi, bình tĩnh nhìn thẳng y, "Nếu ngài đối với huynh không tốt, huynh lúc trước sao có thể tin tưởng vững chắc rằng ngài yêu thương huynh?"
Vệ Cẩm Hoa tựa hồ chưa bao giờ nghĩ tới Vệ Cẩm Dương sẽ có lúc dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy để nói chuyện với mình, đôi mắt vẫn còn sương mù có chút mê mang ngước lên nhìn hắn.
"Huynh chỉ có thể nói ngài đem yêu thương phân một ít cho người kia mà không nên nói ngài không yêu thương huynh, như vậy đối với mẫu thân của huynh là không công bằng", nhận thấy Vệ Cẩm Hoa đem lời muốn nói đều nói ra hết, có tức giận cũng phát tiết xong, đã bình tĩnh một chút, Vệ Cẩm Dương mới nói ra ý nghĩ của mình.
Thẳng thắn mà nói, Vệ Cẩm Dương kỳ thật cũng không hiểu biết Lâm Hoàng hậu là người thế nào, ngay cả lời đồn hắn cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng mặc kệ sự thật là cái dạng gì, chết tiệt (5), hắn hiện tại đều phải nhanh chóng trấn an đại ca nhà hắn, khiến y một lần nữa có lại niềm tin, không thể để y cứ tiếp tục suy sụp như vậy.
Vệ Cẩm Dương nói xong, Vệ Cẩm Hoa mở to một đôi con ngươi mang theo chút sương mù, rồi cứ như vậy mà nhìn hắn, không biết bao lâu.
Vệ Cẩm Dương cũng không cử động, liền ngồi yên mặc y đánh giá.
"Thật vậy chăng?" Cũng không biết trải qua bao lâu, đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào hai mắt của Vệ Cẩm Dương mới có chút biến hóa, tuy vẫn còn mê mang nhưng cũng không biết đã xuất hiện nhiều ít mong đợi đối với những gì hắn vừa nói.
Vệ Cẩm Dương lại cảm thấy trong lòng đột nhiên run lên.
Chết tiệt! Dáng vẻ này thật là quá đáng yêu, đáng yêu đến mức Vệ Cẩm Dương đều không nghĩ được phải nói cái gì.
Hắn không thể tin được, lúc sinh thời thế nhưng có thể ở trên mặt của Vệ Cẩm Hoa thấy được biểu cảm này.
Hắn thực sự khống chế không được cảm xúc đang dâng trào mênh mông cuồn cuộn trong lòng.
Hoàng đế bệ hạ tương lai lúc này quả thực giống như một con tiểu cẩu cẩu, dùng dáng vẻ vô cùng đáng yêu mà nhìn hắn.
"Thật vậy mà! Hơn nữa đại ca vẫn còn có đệ.
Đệ vẫn sẽ luôn là hảo đệ đệ của huynh, vẫn luôn tin tưởng huynh.
Đại ca không phải chỉ có một mình." Vệ Cẩm Dương ngày thường vẫn luôn bị khí tràng của người này áp chế, hiện tại nhìn đến một Vệ Cẩm Hoa ngoan ngoãn thuận theo hoàn toàn xa lạ, liền không khỏi sinh ra vài phần tâm tư trêu đùa.
Hắn cẩn thận vươn tay, tựa như hống hài tử mà nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng Vệ Cẩm Hoa.
Loại cảm giác này...!không thể diễn tả, thật là quá kỳ diệu.
Vệ Cẩm Dương chỉ cảm thấy một cổ điện lưu tán loạn làm tê dại cõi lòng.
Không nghĩ tới sinh thời cũng có ngày đến lượt Vệ Cẩm Dương hắn có thể xem Vệ Cẩm Hoa như hài tử mà hống hống thế này.
Thật là, không phải không báo mà là chưa tới thời điểm a.
Vệ Cẩm Hoa trước giờ vẫn luôn đem hắn đương tiểu hài tử mà hống, lần này đến phiên Nhị hoàng tử hắn đem y đương hài tử hống chơi nha.
Đúng rồi, Vệ Cẩm Hoa đến giờ vẫn luôn sờ đầu hắn như sờ tiểu cẩu, lần này hắn phải thừa dịp y say rượu mà sờ lại a.
Vệ Cẩm Dương nhìn Vệ Cẩm Hoa đang choáng váng đến thần chí mơ hồ, không biết từ chỗ nào sinh ra lá gan, liền khẽ nâng tay muốn loát mấy cái trên đầu đại ca nhà hắn.
Nhẹ nhàng trộm sờ một chút hẳn là không có vấn đề gì đi.
Vệ Cẩm Dương nghĩ như vậy, nhưng mới vừa vươn tay qua, còn chưa kịp chạm đến một sợi tóc của người ta, liền bị Thái tử gia giữa đường bắt lấy.
Vệ Cẩm Dương trong lòng nhảy dựng, bỗng nhiên có loại xấu hổ bị bắt gian tại trận, tên say rượu này sẽ không tỉnh lại ngay loại thời điểm này đi?
Tay đột nhiên bị người bắt lấy, Vệ Cẩm Dương trong lòng nhảy dựng, kinh nghi bất định giương mắt nhìn Vệ Cẩm Hoa.
Hắn còn đang sầu lo lúc này phải giải thích thế nào với đại ca hắn về hành vi của mình, lại phát hiện ánh mắt y nhìn hắn vẫn tràn ngập mê mang.
Đây là trùng hợp? Vẫn là Vệ Cẩm Hoa căn bản không có say? Hắn cũng bắt đầu mê mang.
"Cẩm Dương? Đúng, ta còn có Cẩm Dương, ta không phải một người." Vệ Cẩm Hoa mở to một đôi mắt hẹp dài xinh đẹp, lại có chút mờ mịt không biết đang nhìn về hướng nào, rồi đột nhiên ngã nhào trở lại bên cạnh Vệ Cẩm Dương.
Nhìn dáng vẻ này hẳn là không phải giả vờ say a, Vệ Cẩm Dương nhẹ nhàng thở ra, lại lần nữa chậm rãi nâng tay, hắn muốn sờ đầu của Vệ Cẩm Hoa, chấp niệm của hắn vẫn là rất nặng a, rất có ý tứ hôm nay không thể sờ đầu của y liền thề không bỏ qua.
Trong nháy mắt tay của Vệ Cẩm Dương cơ hồ sắp chạm vào sợi tóc của Thái tử gia, ông trời dường như thật sự muốn cùng hắn đối nghịch mà tạo ra sự cố.
Lần này tuy rằng vẫn liên quan đến Vệ Cẩm Hoa, nhưng không phải do y dùng tay ngăn lại.
Nếu một lần nữa bị tay y bắt lấy, cho dù không tìm được lý do, Vệ Cẩm Dương cũng muốn hoài nghi gia hỏa này có phải hay không đang giả vờ say.
Lần này chính là vui quá hóa buồn (6), Vệ Cẩm Hoa uống nhiều rượu như vậy, rốt cuộc giữ không được, một đường phun hết ra.
Vệ Cẩm Dương bị y lăn lộn đến một chút ý tưởng muốn sờ đầu y cũng mất sạch.
Bất quá, có thể bởi vì Vệ Cẩm Hoa căn bản không ăn cái gì, thứ nôn ra tới nhìn qua cũng không phải thực bẩn, chỉ là một ít dịch thể trong suốt, hắn đoán hẳn là rượu trắng cùng dịch mật.
Vệ Cẩm Dương nhìn đến y phục của hai người đều bị Thái tử gia một mở miệng làm bẩn hết, liền bước ra cửa muốn gọi người vào dọn dẹp một chút.
Sau lại nghĩ, nếu Vệ Cẩm Hoa đã phân phó cung nhân cách xa nơi này, có thể bởi vì y không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình.
Được rồi, vẫn là Nhị điện hạ hắn tự mình lo lấy (7) mà thu thập chỗ này a.
Vệ Cẩm Dương quyết định xong rồi, đang chuẩn bị nâng Vệ Cẩm Hoa dậy để dễ bề thu thập, một quay đầu liền phát hiện gia hỏa này vậy mà đã nằm liệt trên mặt đất, hô hấp đều đều, trông bộ dáng còn ngủ đến đặc biệt ngon.
"Đại ca, đại ca" Vệ Cẩm Dương vô ngữ bước lại gần Vệ Cẩm Hoa, không nghĩ tới một người vừa rồi còn sinh long hoạt hổ, trong chớp mắt liền có thể ngủ đến không khác gì một đầu lợn chết.
Vệ Cẩm Dương nhẹ nhàng dùng mũi chân đá đá con ma men vài cái, lại thấy đối phương chỉ là bất mãn lầm bầm vài tiếng, một chút cử động cũng không có, hoàn toàn đắm chìm trong mộng đẹp của chính mình, ngủ đến say sưa, ngủ đến thơm ngọt.
Dung mạo của Vệ Cẩm Hoa vỗn dĩ tuấn mỹ vô trù, cho dù đang ngủ mơ cũng vẫn tinh xảo xinh đẹp động lòng người.
Có thể bởi vì phía trước làm ầm ĩ lâu như vậy, men say nhanh chóng dâng lên, khiến cho gương mặt trắng nõn của y phá lệ bị nhiễm đỏ, phản phất như bị tô lên một tầng phấn hồng xinh đẹp.
Hơn nữa có lẽ bởi vì quá nóng, trên mặt và trên trán của y đều bị che kín tinh mịn mồ hôi, ngay cả hàng mi tinh xảo cũng không khỏe mà thoáng nhăn lại.
Nhìn Vệ Cẩm Hoa lúc ngủ cũng không an ổn, Vệ Cẩm Dương thở dài một hơi, hắn cảm thấy nếu để mặc Thái tử gia cứ như vậy mà ngủ, y nhất định sẽ thực khó chịu.
Vệ Cẩm Hoa say rượu đến cả người đều nóng lên, lại nằm lâu trên sàn nhà lạnh lẽo, không khéo sẽ bị nhiễm lạnh, vẫn là tắm rửa rồi thay đổi một bộ y phục sạch sẽ rồi ngủ tiếp thì tương đối hảo.
Nếu hắn nhớ không lầm thì bên cạnh tẩm điện của Vệ Cẩm Hoa chính là hồ tắm nước nóng (8), nơi đó có một dòng thiên nhiên ôn tuyền.
Hay là đem Vệ Cẩm Hoa qua đó tẩy tẩy cũng được, y phục của hai người bọn họ cũng đều ô uế, dục trì bên kia hẳn là có y phục dự phòng a.
Tác giả có lời muốn nói: 【 Quốc khánh tiểu kịch trường 】
Sau khi quan hệ của Thịt Dê Bao cùng Hoàng Tang bị công khai, Dương mụ mụ nhận được tin liền khóc thiên thưởng địa, chỉ cảm thấy tiểu dê béo nhà mình đã bị người ta lừa, nhất định phải tận hết khả năng chia rẽ Thịt Dê Bao cùng Hoàng Tang, nhưng vẫn bất lực.
Cuối cùng, Dương mụ mụ thương tâm tuyệt vọng hỏi hài tử nhà mình đối với Hoàng Tang là kiểu gì cảm tình.
Thịt Dê Bao kiên quyết tỏ vẻ, bản thân phi thường ái Hoàng Tang, không ai có khả năng ngăn cách bọn họ.
Dương mụ mụ thở dài một hơi cũng chỉ có thể chấp nhận.
Hai người đều không thấy được Hoàng Tang đứng ngoài cửa sổ cười rất chi là sung sướng.
~~~~~
(1)
"Túy tửu" (醉酒): say rượu.
(2)
"Tự ngôn tự ngữ" (自言自语): tự nói với chính mình, độc thoại, lẩm bẩm.
i.
Lạc Thiên Y có bài "Tự ngôn tự ngữ" nghe hay lắm.
(3)
"Yếu phong đắc phong yếu vũ đắc vũ" (要风得风要雨得雨): muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
(4)
"Ngọa tân thường đảm" (卧薪尝胆): nằm gai nếm mật.
(5)
"Ngải mã" (艾玛): từ cảm thán tương tự như "Oh my God".
i.
Bỏ lên mạng dịch thì ra chữ "emma", tên của con gái.
(6)
"Nhạc cực sinh bi" (乐极生悲): vui quá hóa buồn.
(7)
"Phong y túc thực" (丰衣足食): y phục dồi dào, thức ăn sung túc, cơm no áo ấm.
(8)
"Dục thang trì" (浴汤池): Hồ tắm nước nóng.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau Tết.
Chúc mọi người năm mới thật nhiều sức khỏe, luôn luôn vui vẻ, vạn sự như ý.
Bật mí một tí, chương sau sẽ xuất hiện "tiểu Cẩm Hoa", còn môi kề môi nữa, nhưng vì đệ đệ còn nhỏ vẫn chưa "ăn" được nên tác giả cho xíu canh cá thôi nha.
./..
Bình luận truyện