Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 368: Tâm Sự, Trở Lại Game



Từng mảnh quần áo tung bay bên trong căn phòng. Trong lúc mặt trời đang lặn dần xuống đường chân trời thì có hai thân ảnh không ngừng quấn quít lấy nhau. Tiếng thở dốc cùng với âm thanh da thịt va chạm xen lẫn vào nhau, dồn dập vang lên liên hồi.

Mãi đến tận lúc bầu trở dần trở nên tối đen đi, kèm theo một tiếng rít lên trong cơn khoái lạc của Lý Uyên vang lên, thì không gian bên trong căn phòng mới bắt đầu trở lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó.

Đúng là thời gian cấp tốc trôi qua nhanh mà không chờ đợi bất cứ ai, mới chốc lát sau khi cả nhóm trở về nhà thì chớp mắt, đồng hồ đã điểm đúng con số 7 giờ tối.

Ngay lúc này, ở bên trong căn phòng của Đình Tấn không hề có bất kì ánh sáng đèn điện nào. Không gian tĩnh lặng có chút tối tăm, được ánh trăng mờ ảo xuyên qua khung cửa sổ, chiếu rọi lên hai thân ảnh đang quấn lấy nhau trên giường lớn.

Với mái tóc hơi rối bời, Lý Uyên nằm gối đầu trên bộ ngực gầy gò, chỉ có da bọc xương của Đình Tấn. Mặc dù trên khuôn mặt vẫn còn lấm tấm giọt mồ hôi, nhưng nàng cũng không sợ nóng mà đắp chăn che kín toàn bộ thân thể, chỉ để lộ ra hai bờ vai trần và một nửa phần trên của đôi song phong cao vút kia.

- “Ngươi nói, ta có phải rất ngu ngốc hay không?”

Một tay đưa lên âu yếm vuốt ve trên gương mặt Đình Tấn, Lý Uyên nhỏ giọng thì thào nói, ngữ khí tràn ngập mùi vị nũng nịu.

Đình Tấn một tay vòng qua sau lưng Lý Uyên, bàn tay khoác lên vai ôm trọn thân thể nàng vào lòng. Nghe bên tai truyền tới giọng nói của nàng, hắn không khỏi cười khổ, lắc đầu trêu đùa lại.

- “Nếu ngươi ngu ngốc thì chắc ta cũng không dám giao cả [The Alliance] cho ngươi quản lý đâu.”

‘Phì…’

- “Ngươi cảm thấy ta thế nào? Có phải là nghĩ ta rất dễ dãi đúng không?”

Lý Uyên che miệng, phì cười một tiếng, đôi mắt híp lại thành một vầng trăng lưỡi khuyết, trong thập phần kiều mị.

Dưới ánh mắt chờ mong của Lý Uyên, Đình Tấn hơi suy nghĩ một chút rồi đưa tay lên vuốt tóc lấy mái tóc dài đen óng kia, giọng điệu rất nhẹ nhàng, thì thầm, thủ thỉ vào tai nàng.

- “Ta hiểu. Những gì mà ngươi đã từng trải qua quả thật là không dễ dàng cho một cô gái chút nào. Hơn nữa ta cũng không thể cho lại ngươi được cái gì, thế nên ta cũng không dám đòi hỏi gì nhiều ở ngươi. Chỉ hi vọng ngươi sẽ không vì thế mà hận ta thôi.”

Mật ngọt thì chết ruồi, nghe những lời nói có cánh của Đình Tấn, Lý Uyên không khỏi cảm thấy mủi lòng.

Một niềm hạnh phúc vô biên, tưởng chừng chỉ có trong mơ, bỗng dưng xuất hiện rồi cấp tốc xâm chiếm toàn bộ đầu óc và thâm tâm nàng, khiến vòng tay đang ôm lấy hắn của nàng không tự chủ mà siết càng chặt hơn, chôn đầu càng sâu hơn vào lồng ngực hắn, tựa như muốn trọn vẹn được hòa làm một thể đối với hắn.

Phải, đúng là cảm giác hạnh phúc chứ không phải là tức giận hay ghen tuông. Mặc dù Đình Tấn đã nói rằng, hắn không thể cho nàng được điều gì, nhưng quan trọng nhất là câu nói sau đó.

Đình Tấn không muốn nàng hận hắn, điều đó cũng có nghĩa là hắn vẫn còn quan tâm rất nhiều đến cảm nghĩ của nàng dành cho hắn. Đó mới chính là điều mà Lý Uyên quan tâm nhiều nhất.

Đối với một cô gái có hoàn cảnh xuất thân khó khăn, mẹ mất sớm, cha thì bỏ rơi cả hai mẹ con, chỉ có một thân một mình Lý Uyên không nơi nương tựa, không chốn dung thân, thì ngay lúc này đây, lần đâu tiên trong đời, nàng mới cảm giác được một niềm hạnh phúc như vậy đến với mình.

Lý Uyên chôn đầu vào trong lồng ngực của Đình Tấn, như muốn tìm kiếm ra một nơi để che chở. Cảm giác ấm áp ấy khiến nàng hiểu ra rằng, mình đã tìm ra được đúng nơi, đúng người để tựa vào.

- “Ngươi biết không? Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ta lúc nào cũng cảm thấy mình thật bất hạnh vì đã được sinh ra trên cõi đời này.

Nếu bọn họ đã không thể cho ta một cuộc sống tốt đẹp thì tại sao lại cứ muốn bức ép ta phải lăn lộn tìm cách để sinh tồn trong cái xã hội đen tối đầy những điều rắc rối phức tạp kia chứ.

Thậm chí đã có lúc ta đã từng khóc và hận đời rất nhiều. Cũng vì chính nó đã dồn ta vào đường cùng, phải dùng cả thân xác của mình để buôn bán kiếm lấy những đồng tiền bẩn thỉu ấy… hức... hức...”

Thả lòng mình ra, Lý Uyên bắt đầu thủ thỉ với Đình Tấn về những điều mà nàng đã luôn chôn giấu vào tận sâu trong đáy lòng, chưa từng nói với bất kì ai. Khi nói đến cuối, giống như những điều đó đã khơi gợi lại vô số ký ức không tốt đẹp của mình, Lý Uyên không kìm được nấc thành từng tiếng.

Đình Tấn cũng hiểu được điều đó, bởi vì bản thân hắn cũng đã tiếp xúc được với nàng trong một đoạn thời gian dài trước khi trùng sinh trở về.

Hắn hiểu được, bởi vì khổ cực như thế nên mới làm cho mối hận thù của nàng với gia tộc Rothschild càng trở nên sâu sắc hơn. Cũng chính nhờ vào nó mà nàng mới có thêm nghị lực, mới đủ kiên kiên cường tiếp tục sống, sống để trả thù.

Trông thấy nàng như vậy, hắn không kìm lòng được cảm thấy đau xót thay cho cô gái trẻ đáng thương này. Vòng tay ôm lấy nàng càng siết chặt thêm hơn, hắn hơi cúi đầu xuống hôn lên mái tóc đen, tản mát ra mùi thơm thoang thoảng như để an ủi cho tâm hồn đang xao động của nàng.

Còn đối với Lý Uyên, từ trước đến giờ, nàng chưa từng bao giờ nghĩ, sẽ có một ngày mình có thể tìm ra được một người đàn ông chân thành, thật tâm đối xử tốt với mình. Nó cũng không khác gì bắt thang đi lên trời cả.

Khi một cô gái ngủ với một tên đàn ông vì tiền, tùy vào số lượng tiền người ta sẽ gọi họ với những danh hiệu khác nhau. Nếu chỉ có vài đồng tiền lẻ thì chắc chắn sẽ bị gọi là làm gái. Còn nếu số tiền đó nhiều bằng cả một tháng lương của một người nhân viên bình thường, dĩ nhiên họ sẽ được gọi là kiều nữ, là hot girl… nhưng mà sau cùng thì bản thân cô gái đó cũng chỉ là một kiện hàng, một thứ đã mang vết nhơ.

Tương tự với Lý Uyên, việc để tìm một người có thể chấp nhận nàng sau khi đã biết rõ hoàn toàn quá khứ của mình thì rất khó. Càng chưa nói tới người đó còn vừa tài giỏi, lại vừa có thể chấp nhận quá khứ của nàng như là Đình Tấn.

Niềm hạnh phúc cùng những suy nghĩ mông lung cứ như vậy quanh quẩn trong đầu Lý Uyên, khiến nàng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.





Mãi cho đến khi căn phòng ngủ chào đón những tia sáng đầu tiên của ánh mặt trời buổi bình minh, mí mắt của Lý Uyên mới chậm chạp tách rời nhau ra, chào đón buổi sáng tươi đẹp nhất trong đời mà nàng đã từng có.

Ngẩng đầu lên, nhìn lấy gương mặt Đình Tấn ở sát gần bên trong gang tất, Lý Uyên càng cảm giác hạnh phúc tràn trề, như lũ quét vỡ đê ập tới. Nàng không kìm được mà chồm người lên, hôn nhẹ vào một bên mặt trong khi hắn vẫn còn đang ngủ say.

Trong lúc nàng chống tay ngồi dậy, tấm chăn nệm vô tình tuột xuống, để lộ ra một vùng da thịt trắng mịn như tuyết đọng, cùng với bộ ngực căng tròn, mềm mại, bị đè ép đến biến dạng.

Cảm giác có chút ẩm ướt trên mặt, cùng với trên người truyền đến từng trận cảm giác ma sát với một vật vừa mềm mại vừa đàn hồi, Đình Tấn liền bị giật mình thức giấc.

- “Ừm… ngươi thức rồi à?”

Mí mắt chớp giật vài cái, giọng hắn khàn khàn nói trong cơn say ngủ.

- “Vừa mới dậy, ta đưa ngươi đi làm vệ sinh rồi ăn sáng nhé?”

Lý Uyên dịu dàng nói như một người vợ hiền, chăm sóc tận tụy từng li từng tí cho chồng mình.

- “Không cần, đưa ta vào cabin trò chơi đi. Thời gian quý giá, đừng để chậm trễ nữa.”

Bất quá, làm nàng có chút thất vọng là Đình Tấn lại lắc đầu từ chối ý tốt của mình. Dù rằng trong đầu đang rất hỗn loạn, giống như một con quay đang xoay chuyển trong đó, nhưng Đình Tấn không muốn bỏ lỡ một giây phút nào cho việc nghỉ ngơi của mình.

Dường như hiểu được yêu cầu này của mình có chút hơi quá đáng, vừa mới ngủ với nàng xong đã đòi bỏ đi không hề để ý đến cảm thụ của đối phương, thế nên Đình Tấn lập tức nói thêm vào.

- “Vào trong trò chơi ta với ngươi đi ăn sáng luôn, sẵn tiện bàn chuyện của công hội với kế hoạch chuyện kinh doanh bên ngoài hiện thực.”

Có được câu nói này của hắn, Lý Uyên liền đổi sắc ngay.

- “Ừ, vậy cũng được. Để ta dìu ngươi dậy.”

Không có chút ngại ngùng nào, Lý Uyên bật người ngồi dậy rời khỏi giường lớn, trên thân không một mảnh vải, để cho những bộ phận nhạy cảm của mình trần trụi phơi bày ra trước mặt Đình Tấn.

Tuy nhiên, Đình Tấn tựa như cũng không quá quan tâm để ý đến chuyện này. Trong mắt vẫn là một mảnh thanh tĩnh, không có bất cứ dục niệm nào, hắn chậm rãi đứng dậy, rời khỏi giường dưới sự dìu dắt của Lý Uyên.

"Khống Vật Thuật"

Ngủ qua một đêm, lực lượng tinh thần hay có thể nói là điểm MP của hắn đã khôi phục lại được cũng kha khá rồi. Vì để cho việc đi lại thuận tiện hơn, hắn không ngần ngại sử dụng kỹ năng "Khống Vật Thuật" lên cơ thể mình.

Ấy thế nhưng khi sử dụng kỹ năng này xong, cảm giác trọng lượng cơ thể của mình có vẻ như cũng không giảm bớt được nhiều như những lần mà hắn đã dùng trước khi bị suy yếu.

Điều đó nói rõ, cường độ sức mạnh thuộc tính tinh thần của hắn đã bị suy giảm đi rất nhiều.

Và đột nhiên, một cơn xoay chuyển thoáng lóe qua trong đại não Đình Tấn khiến hắn sa sẩm mặt mày, suýt chút nữa té nhào xuống đất.

- “Ngươi làm sao vậy? Có sao không? Hay lại nghỉ ngơi một thời gian đã rồi hẳn vào trò chơi?”

Giật thót tim một cái, Lý Uyên hoảng hồn vơ tay vịn chặt lấy Đình Tấn không cho hắn té ngã, mặt đầy lo lắng hỏi thăm.

- “Phỏng chừng là do bị kỹ năng phản phệ ảnh hưởng…”

Đình Tấn lắc lắc đầu, thì thầm vài câu với Lý Uyên, cũng như muốn tự trấn an lấy bản thân.

Lý Uyên còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn bộ dạng của hắn, nàng biết có nói thêm nữa cũng vô dụng. Bản tính của Đình Tấn vốn dĩ nói một là một, làm sao có thể dễ dàng thay đổi.

Thế là Lý Uyên lặng lẽ dìu lấy hắn bước đi, không mất quá nhiều thời gian, Đình Tấn đã tiến vào bên trong khoang cabin trò chơi.

Dưới sự giúp đỡ của Lý Uyên, nắp khoang cabin trò chơi chậm chạp đóng lại, dịch dinh dưỡng nhanh chóng tràn ra ngoài, nhấn chìm cơ thể trần trụi của hắn.

Trên người không một mảnh vải che thân, Lý Uyên vẫn đứng tồng ngồng ngay sát bên cạnh cabin trò chơi. Bàn tay trắng nõn nà đặt lên nắp khoang cabin trong suốt, âu yếm vuốt ve tựa như đang vuốt lấy gò má hốc hác gầy gò của Đình Tấn.

Lý Uyên cứ như thế đứng chờ cho Đình Tấn hoàn toàn bị nhấn chìm bởi dịch dinh dưỡng thì mới xoay người rời đi.

Ngay khi vừa quay lưng, Lý Uyên bất chợt lẩm bẩm, thì thầm vài câu trong miệng, còn đôi mắt thì lại lóe lên một vẻ quyết tâm.

- “Một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu, chỉ có ta là thích hợp nhất để ở lại bên cạnh ngươi mà thôi.”



Trở lại với Đình Tấn, sau khi bị dịch dinh dưỡng nhấn chìm, cảm giác quen thuộc như rơi vào bên trong hư không lại một lần nữa đến với hắn.

Sau một tia sáng chói mắt lóe lên, hắn đã xuất hiện tại vị trí mà mình đã đăng xuất ra khỏi trò chơi trước đó.

Cảm nhận đầu tiên sau khi trở lại chính là đầu óc có chút mông lung, phảng phất như vừa mới uống một trận say mềm vào đêm qua, thật sự rất khó để hắn tập trung suy nghĩ vào một chuyện nào đó.

- “Thật sự là… quá phiền phức!”

Đình Tấn không kìm được than thở một tiếng, chỉ một lần phản phệ thôi lại hành hạ hắn đủ từ hiện thực đến cả bên trong trò chơi. Nếu như phải chiến đấu với quái vật trong trạng thái này, hắn có 100% tỉ lệ làm bữa ăn tráng miệng cho nó ngay.

- “Dù sao chỗ này cũng không nguy hiểm, một chút thương thế này chắc sẽ không ảnh hưởng lắm.”

Tuy vậy, Đình Tấn vẫn cậy mạnh, gắng gượng cho qua chuyện. Hiện tại có quá nhiều việc cần hắn đi giải quyết, cứ nằm một chỗ ngủ nghỉ còn không bằng tranh thủ thời gian mình bị suy yếu này đi giải quyết những vấn đề trong hội.

Keng! - Phát hiện thân thể người chơi bị tổn thương nghiêm trọng. Hệ thống phán định, căn cứ thuộc tính hiện tại của cơ thể người chơi làm ra thay đổi thuộc tính trong nhân vật, đồng thời thuộc tính sẽ bị suy giảm 50%, tu luyện sẽ không tăng lên thuộc tính và đồng bộ với hiện thực (Kéo dài trong vòng 24 giờ). Xin hãy cẩn thận giữ gìn sức khỏe.

Bất thình lình, chưa để Đình Tấn kịp nghĩ thêm việc mình sẽ phải làm tiếp theo là gì thì âm thành hệ thống đã vang lên một tràng dài.

Keng! – Vị trí số 1 trên Bảng Xếp Hạng [Đẳng Cấp] của ngài đã bị thay đổi.

Keng! – Vị trí số 2 trên Bảng Xếp Hạng [Đẳng Cấp] của ngài đã bị thay đổi.



Không ngừng những âm thanh thông báo vang vọng bên tai hắn, thế nhưng điều làm hắn ngạc nhiên nhất chính là đầu thông báo về việc thân thể của hắn bị tổn thương nghiêm trọng kia.

Ngay khi vừa đọc rõ nội dung của đầu thông báo này, đôi chân mày của Đình Tấn không kìm được mà dính chặt vào nhau, một dự cảm bất an bỗng chốc xuất hiện trong lòng khiến hắn bồn chồn lo lắng không thôi.

Bất quá, chưa kịp để hắn phục hồi tinh thần lại sau cú sốc tinh thần này thì một đầu thông báo mới đã tiếp tục kéo đến.

Keng! – Phát hiện vật thể tản mát ra năng lượng riêng biệt trên người của người chơi, hệ thống bắt đầu tiến hành quét hình đo lường.

Nhận được đầu tin nhắn này, tinh thần đang hoảng loạn của Đình Tấn lập tức hồi phục lại, chuyển hướng ánh mắt để nhìn xem lại đầu thông báo này.

- “Ta… ta được tự do?!”

Chưa để Đình Tấn kịp tìm ra trong trí nhớ, trên người mình có vật gì lại tản mát ra năng lượng thì một giọng nói trầm đục như kim loại, sắt thép va chạm với nhau đã vang lên ở ngay sát bên cạnh hắn.

Giật mình nhìn lại, Đình Tấn mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào bên cạnh mình đã xuất hiện một người đàn ông, dáng người vừa cao vừa to, cơ bắp nổi lên cuồng cuồng hệt như lấy từng miếng thịt đắp lên trên người.

Trên người gã đàn ông chỉ ăn mặc đơn độc một chiếc quần ngắn, đầu trọc không một sợi tóc, trên trán lại nhô ra hai khối u, đầu hơi nhọn tựa như có một chiếc sừng đang đâm chồi, chuẩn bị mọc ra từ bên dưới lớp da ngăm đen của hắn.

Gã đàn ông đó đang dùng ánh mắt ngơ ngác của mình mà nhìn lấy quang cảnh xung quanh với vẻ mặt khó tin, mừng rỡ.

- “Lại là ngươi?! Ngươi đã giải thoát cho ta?”

Tuy nhiên, khi chuyển dời ánh mắt về phía Đình Tấn, hắn không kìm được mà bật thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.

Lời nói của gã đàn ông này càng làm cho Đình Tấn rơi vào khoảng không mù mịt, không hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện