Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
Chương 375: Suy Tính Kế Hoạch
Một câu nói đơn giản, không có quá nhiều hàm ý phức tạp bên trong đó. Thế nhưng nó lại làm cho hàng nghìn người có mặt ở quảng trường ngay lúc này đây cảm thấy giống như vừa mở ra một chân trời mới, một thế giới mới.
Đúng vậy, trò chơi online trước giờ vẫn không phải luôn luôn là đẳng cấp và trang bị đi đầu sao. Thế nhưng câu nói của Đình Tấn đã hoàn toàn phá vỡ cả định luật này.
Sự tĩnh lặng bao trùm cả không khí xung quanh khu vực quảng trường. Dường như mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong câu nói của Đình Tấn và chưa kịp thoát ra.
Còn với Henry, khi nhìn Đình Tấn chẳng hề có bất cứ cảm giác gì, hắn càng trở nên phẫn nộ nhiều hơn, tựa như vừa dồn toàn lực đánh vào một khoảng không vậy. Chẳng hề gây ra bất cứ thương tích gì cho đối thủ mà lại còn làm mình bị bẽ mặt thêm.
Bây giờ lại thêm câu nói đó của Đình Tấn, không khác gì đã chạm vào điểm mấu chốt của Henry.
- “Ngươi… để rồi xem, ta cũng muốn nhìn thấy cảnh từng người thành viên trong [The Alliance] của ngươi bị đánh trở về 0 cấp, luyện lại từ đầu sẽ là như thế nào.
Nhân tiện báo cho ngươi biết một tin, trên thế giới đã có người nắm giữ tấm ‘Lệnh Bài Thành Lập Công Hội’ đầu tiên rồi. Ngươi cũng đừng nghĩ tới khả năng chiếm đoạt cơ hội trước người khác nữa.
Thế cục bây giờ đã khác rồi, không còn giống như lúc khởi điểm 10 – 20 cấp nữa đâu. Trước sức mạnh tuyệt đối thì những âm mưu quỷ kế của ngươi cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi...”
Nói đến đây, Henry trông thấy biểu hiện ngạc nhiên trên gương mặt của Đình Tấn thì cảm giác đã được giải phóng đôi chút nộ khí trong lòng, thế nên không do dự chút nào, Henry tiếp tục lạnh giọng nói thêm.
- “…Đến khi mở ra công hội chiến chức năng mới, chiến trường sẽ không còn là khu vực nhỏ bé chỉ vài nghìn km vuông xung quanh tòa thành chính của mỗi quốc gia này nữa.
Hết thảy những người chơi đều sẽ chuyển dời sang một khu vực khác rộng lớn hơn, một nơi đủ rộng để các thế lực lớn trên toàn thế giới tranh hùng với nhau.
Ngươi nghĩ rằng, cái ổ [The Alliance] nhỏ bé của ngươi, muốn xông ra tới nơi đó thì phải mất bao lâu? Có thể chống cự được các quốc gia khác trong bao lâu chứ hả? Từ bỏ hi vọng của ngươi đi… đầu nhập vào [The Throne] thì may ra sẽ còn có một tia hi vọng mong manh.”
Vừa dứt câu, Henry thái độ dần chuyển biến sang tốt hơn rất nhiều, không còn tức giận, hay phẫn nộ như trước nữa. Hắn liếc mắt nhìn Đình Tấn, vẻ mặt lạnh lùng, có chút hả hê.
Không để cho Đình Tấn kịp lên tiếng phản bác điều gì, Henry dứt khoát xoay người trở về với nơi tụ tập của đám thuộc hạ, để lại Đình Tấn vẫn còn đang bị chấn động, kinh ngạc đứng sững sờ tại nơi đó.
- “Đi thôi!”
Vung tay quát lớn một tiếng, Henry dẫn đầu đoàn người, hướng về phía cổng thành phía bắc rời đi. Những tên thuộc hạ của hắn cũng không chần chờ gì, nhanh chóng cất bước đuổi theo.
Riêng chỉ có Trần Cận Hùng và nhóm thuộc hạ trong trận doanh [Hồng Môn Hội] của gã vẫn còn đứng đực người ra tại đó. Ánh mắt gã không ngừng xoay chuyển, tựa như đang suy nghĩ, âm mưu điều gì đó trong đầu.
- “Đi!”
Một hồi lâu trôi qua, khi Henry và băng nhóm của hắn đã đi được một đoạn, Trần Cận Hùng mới quát lớn một tiếng, dẫn dắt thuộc hạ rời đi.
Đình Tấn híp mắt nhìn về phía bóng lưng của đám người này. Chờ cho bọn chúng rời đi khuất dần khỏi quảng trường lớn, hắn mới trở về với đội của mình.
Những tên người chơi bao vây xung quanh quảng trường, thấy mọi chuyện đã đi đến tàn cuộc thì cũng không tiếp tục lưu lại nơi này nữa. Người người phân chia nhau ra, ai làm chuyện nấy, trở về với kế hoạch định ra trong ngày của bọn họ.
Hết thảy mọi chuyện xảy ra nãy giờ đối với họ, những tên người chơi không dính dáng đến cuộc tranh đấu của hai thế lực, thì cũng chỉ là một cơn gió thoảng qua mà thôi.
Nhưng có một điều vẫn còn đọng lại trong đầu bọn họ, mãi vẫn chưa phai đi, chính là ở câu tuyên bố cuối cùng mà Đình Tấn đã nói lúc nãy.
- “Hội trưởng uy vũ!”
- “Nói hay lắm hội trưởng!”
- “Đúng đúng! Đẳng cấp chỉ là một con số thôi, sợ cái chó gì bọn [The Throne] đó chứ.”
…
Ngay khi vừa trông thấy Đình Tấn trở về, nhóm thành viên của [The Alliance] không ngừng hò reo, trong cơn hưng phấn và kích động. Có vẻ như trận nhiệt huyết trước đó Đình Tấn truyền cho bọn họ vẫn còn chưa phai đi chút nào.
- “Ngươi định thế nào?”
Chờ Đình Tấn đi đến gần, Lý Uyên liền tiến lên đón đầu, nhẹ giọng hỏi thăm, thần sắc tràn ngập vẻ bồn chồn và lo lắng, không hề che giấu chút nào.
Đình Tấn biết rõ đây dĩ nhiên không phải là một việc cỏn con, mà nó có thể sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hoạt động bình thường của những thành viên [The Alliance] và cả những người có liên quan đến liên minh.
- “Không có gì. Đi, gọi mọi người thôi. Chúng ta trở về vừa ăn sáng, vừa bàn chuyện sau.”
Vỗ nhẹ bờ vai của Lý Uyên, Đình Tấn duỗi tay ôm lấy bờ vai gầy của nàng vào ngực, giọng hứng khởi kêu gọi.
Biết Đình Tấn đang muốn trấn an mình, Lý Uyên cũng không kháng cự, những nỗi lo lắng, bất an trong lòng cũng tiêu tán đi không ít. Khuôn mặt tươi cười trở lại, nàng không khác chi một con mèo nhỏ, nép vào trong ngực để hưởng thụ cảm giác ấm áp từ trên người hắn, vẻ mặt bị lấp đầy bởi sự hạnh phúc.
Cả nhóm người nghe vậy cũng không nói gì thêm nữa, nhanh chóng đuổi bước đi theo Đình Tấn trở về [Đệ Nhất Quán] làm một bữa ăn gia đình quen thuộc, sẵn tiện thảo luận công việc và đối sách cho tương lai như mọi khi.
Trên đường đi, các thành viên [The Alliance] trông thấy hội trưởng thần tượng của mình đi qua thì không kìm được kích động mà lao vào lôi kéo, chào hỏi.
Bọn họ dường như đã quên mất những gì đã xảy ra trước đó, không hề có vẻ gì là lo lắng cho trận đại chiến gian nan sắp tới với [The Throne] và [Hồng Môn Hội].
Cũng không thể nào từ chối quá dứt khoát với sự nhiệt tình của những thành viên trong [The Alliance], Đình Tấn phải bỏ ra kha khá thời gian để đáp lại lời chào hỏi của từng người rồi mới trở lại được không gian phòng ăn riêng ở [Đệ Nhất Quán].
- “Thế nào rồi? Một ngày vừa qua nghỉ ngơi đã khỏe cả chưa?”
Chờ cho mọi người ngồi hết vào vị trí xong, Đình Tấn mở đầu lên tiếng chào hỏi, như là một cách để giảm bớt đi sự căng thẳng trong lòng bọn họ.
- “Rất tốt, đã khỏe lại rồi. Ngoài ra còn có một tin vui nữa là kế hoạch của ngươi đề ra cho ta đã thành công rồi.”
Long nhanh chóng đáp lời Đình Tấn. Kế hoạch trong lời hắn nói dĩ nhiên là về việc thuần phục Paal đi vào khuôn phép. Từ trong ngữ khí nói chuyện, thật không khó để hình dung ra được cảm xúc đang rất hưng phấn của hắn lúc bây giờ.
Có thể nói, chưa bao giờ Long từng nghĩ đến chuyện có thể ra lệnh cho một con quỷ làm việc gì đó mà không phải đánh đổi lại bất cứ thứ gì, chứ đừng nói chi tới việc thu phục, biến đối phương thành người hầu của hắn.
- “Rất tốt, chút nữa chuyện này ta sẽ bàn riêng với ngươi sau. Ở đây nói có chút không được tiện cho lắm.”
Đình Tấn gật đầu đáp lại Long, tuy nhiên ánh mắt không biết vô tình hay cố ý lại đảo qua khu vực một góc trong phòng ăn, ở nơi đó đang có thân ảnh của một người đàn ông gầy gò, ốm yếu ngồi sát bên cạnh Mephisto, cả người co rút, dựa lưng vào vách tường.
Không hề khó để nhận biết ra thân phận của đối phương là ai, Đình Tấn lập tức biết rõ đây chắc chắn là Paal dưới hình dạng người thường rồi. Coi như là vậy thì hắn cũng không gấp gáp, nhiều lời hỏi thăm Long về tên Paal này.
Ameerah chờ cho Đình Tấn vừa đáp lời Long xong thì ngay tức thì chen miệng vào như sợ rằng người khác sẽ chiếm lấy cơ hội của nàng.
- “Hội trưởng, hội trưởng. Cha mẹ ta gửi lời cám ơn tới ngươi và mọi người vì đã chăm sóc cho ta trong chuyến đi. Bọn họ nói, khi trở về, trông ta trưởng thành, chính chắn hơn rất nhiều nữa đó. Ngươi không thấy vẻ mặt của bọn họ lúc gặp ta ở sân bay đâu, gần như là không nhận ra được ta là ai luôn.”
Vẻ mặt phấn khởi vì rất lâu rồi Ameerah mới được cha mẹ khen mình như vậy, dĩ nhiên là muốn chia sẻ ngay cho Đình Tấn, cùng mọi người.
- “Ừm… Dendi với Ami lúc về cũng nói trông ta trở nên khác hẳn đi.”
David cũng gật đầu tán đồng với ý kiến của cha mẹ Ameerah.
- “Đúng thật, ta cũng thấy các ngươi trở nên trầm lặng hơn nhiều lắm, không còn có cái vẻ nóng nảy của người thiếu niên như hồi trước nữa. Không ngờ chỉ có một chuyến đi lại có thể khiến các người thay đổi như vậy. Nếu có thể, ta nghĩ các ngươi nên đi ra ngoài nhiều hơn để tôi luyện mình.”
Ngồi ở gần Đình Tấn, lão Marc hiền từ nhìn sang Terrell, giọng tán thưởng mà nói.
Tuy nhiên, những người còn lại khi nghe đến việc ra ngoài một lần nữa thì không khỏi cảm thấy đau đầu một hồi. Nhớ lại những nguy nan đã trải qua trong chuyến đi lần trước đó, bọn họ cũng khỏi cảm thấy đắn đo về việc có nên hay không.
Riêng Đình Tấn, hắn hoàn toàn không để ý đến ý kiến này của lão Marc bởi vì nếu có cơ hội thì hắn nhất định sẽ cho mọi người đi tôi luyện thêm. Còn ở vào thời điểm này đây, hắn chỉ là có chút bất ngờ khi nhận được lời nhắc nhở của Ameerah mà thôi.
Điều đó khiến hắn chợt sực nhớ đến việc bị cô nàng bán đứng mình mới hôm qua đây thôi. Nếu không phải nàng đi mách lẻo chuyện giữa hắn và Rose cho Lý Uyên, thì hắn đâu thể nào bị đẩy vào tình thế khó xử như vậy.
Liếc xéo nửa con mắt nhìn tới Ameerah, Đình Tấn hừ lạnh một tiếng, gắt giọng trách cứ nàng.
- “Hừ… cũng tại lần trước ngươi nhiều chuyện nói lung tung mới làm ta quên khuấy đi mất phải chào hỏi với cha mẹ ngươi. Có cơ hội, ngươi trở về nhắn với họ giúp ta lời xin lỗi, khi nào rảnh rỗi ta sẽ đến ghé thăm.”
Dù vậy thì lời lẽ của hắn cũng không nặng nề lắm, nghe có chút tương tự với những lời xã giao bình thường mà mọi khi hắn hay nói với mọi người hơn.
Còn Ameerah thì nghe ra được, Đình Tấn và mọi người sẽ đến thăm hỏi gia đình mình khiến cô nàng càng hưng phấn hơn, quên luôn cả nội dung những lời trách cứ trước đó của Đình Tấn.
- “Thật sao? Vậy ta sẽ về gọi ba mẹ chuẩn bị. Hihi…”
Vẻ mặt Ameerah cực kì hưng phấn, vừa cười tủm tỉm vừa đáp lại Đình Tấn.
Lý Uyên thấy cuộc đối thoại này có đi hơi xa rồi, nếu tiếp tục thì không biết phải kéo dài đến bao giờ nữa đây.
- “Thôi, được rồi. Nói chuyện chính sự đi. Ngươi định giải quyết thế nào đây?”
Vì không để tiếp tục mất thời giờ nữa, nàng liền lên tiếng cắt ngang vào cuộc đối thoại, chuyển hướng mục tiêu sang Đình Tấn mà đặt câu hỏi.
Nói vào chuyện hệ trọng này, khuôn mặt đang thả lỏng của mọi người bỗng lập tức trở nên nghiêm nghị hẳn lên. Đình Tấn cũng không bỡn cợt nữa, thay vào đó là thái độ nghiêm túc hơn hẳn.
- “Lần này, ta đã có dự định riêng. Nhưng hiện tại vẫn chưa phải là lúc, vì thực lực của ta đang vẫn còn nằm trong thời gian chế tài của hệ thống, chưa hoàn toàn được khôi phục lại được trạng thái đỉnh phong nữa. Trước mắt chỉ có thể nhờ cậy vào các ngươi thôi.”
Đình Tấn chậm rãi nói với vẻ mặt trầm trọng.
- “Ngươi bị làm sao? Có sao không?”
Vô tình, Lý Uyên khi nghe xong thì hiểu lầm vì cứ nghĩ rằng Đình Tấn gặp phải chuyện gì. Nàng ngay tức khắc biến sắc, thần tình lo lắng, gấp giọng hỏi lại.
- “Hội trưởng ngươi bị sao?”
- “Có phải ảnh hưởng sức khỏe không hội trưởng?”
…
Những người khác trong tiểu đội của hắn cũng không kìm được cảm xúc lo lắng trong lòng, vội vàng thay phiên nhau hỏi thăm Đình Tấn.
Thấy vậy, Đình Tấn lắc đầu cười khổ, đưa hai tay lên, ra hiệu cho mọi người yên lặng, rồi nhẹ giọng giải thích.
- “Bình tĩnh đã nào... Các ngươi không phải lo, sức khỏe của ta không có vấn đề gì cả, chỉ là do phản phệ sau lần sử dụng kỹ năng lần trước đã làm cơ thể suy yếu một chút thôi. Hệ thống trò chơi cũng vì không muốn ta lao lực nên đã đưa ra chế tài, giảm thuộc tính để ta không tiếp tục lao lực thôi.”
Lý Uyên vuốt ngực, thở dài một hơi, đôi mắt tràn ngập niềm yêu thương, có chút đau xót khi nhìn thấy Đình Tấn phải chịu thương tích như vậy.
- “Được vậy thì tốt, nhưng ngươi cũng nên chú ý, nếu mệt mỏi quá thì nên nghỉ ngơi, nhớ đừng để làm ảnh hưởng đến sức khỏe…”
Giọng nói nàng nhỏ nhẹ như gió thoảng bên tai khuyên bảo, dặn dò hắn.
Bất quá, Đình Tấn cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười cùng với cái gật đầu, rồi tiếp tục nói.
- “Hiện tại tình hình cấp bách, đối phương người đông thế mạnh chúng ta nên thu liễm lại một ít. Ý ta không phải là trốn tránh, mà là nên khôn ngoan hơn, dùng công làm thủ.
David, ngươi tách ra khỏi nhóm, lãnh đạo đội thợ săn và thích khách tiến lên khu vực phía bắc của EL thành. Đây chính là khu vực lãnh địa của bọn [The Throne] với [Hồng Môn Hội].
Nhiệm vụ của ngươi trong thời gian sắp tới là lãnh đạo những tên thành viên này săn giết bọn người của [The Throne] cũng như [Hồng Môn Hội]. Các ngươi không cần luyện cấp cũng được, nhưng nhất định phải liên tục quấy rối, tạo ra một nỗi sợ hãi cho người của bọn chúng, để bọn chúng không có một giây phút nào có cảm giác an toàn. Có làm được không?”
Khi ánh mắt Đình Tấn nhìn về phía David, bỗng chốc giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, ngữ khí đầy rẫy sát khí bên trong.
Được Đình Tấn giao cho mình nhiệm vụ này, ánh mắt David lấp lóe một tia sắc lạnh, máu huyết trong người giống như được đun sôi lên chỉ bởi những lời nói này.
- “Được! Nhất định ta sẽ giết bọn chúng đầu rơi máu chảy không còn đường về.”
Không hề có bất kì sự do dự nào, hắn nghiêm túc gật mạnh đầu, giọng điệu đanh thép hứa hẹn với Đình Tấn.
Sắp đặt nhiệm vụ cho David xong, Đình Tấn tiếp tục chuyển dời ánh mắt về phía Louis và Ameerah.
- “Louis, Ameerah, hai người các ngươi lãnh đạo đội thợ săn cùng với võ sư phụ trách khu vực phía đông và tây, cách thành khoảng 2 km trở đi. Nơi này là điểm giao tiếp giữa lãnh địa của [The Alliance] với bọn [The Throne] cũng như [Hồng Môn Hội], cho nên nó nắm giữ vị trí địa lý rất hiểm yếu.
Bọn chúng dù muốn truy sát chúng ta thì cũng không thể nào dồn toàn lực được, cho nên chắc chắn sẽ cử một đội ám sát như David sẽ làm. Hai hướng mà các ngươi canh giữ có thể sẽ là nơi mà chúng đi ngang qua.
Nhiệm vụ của hai ngươi là sắp xếp đội viên vừa luyện cấp, vừa trải rộng ra xung quanh, hạn chế khả năng đối phương cho người tập kích chúng ta. Nếu phát hiện ra được kẻ địch mà có thể ra tay phục kích, thì cứ việc ra tay đánh giết bọn chúng, không cần xin phép. Nhưng nếu cảm thấy không thể đương đầu với đối phương thì nhất định phải cấp báo trở về để xin chi viện. Rõ chưa?”
Nói một hơi dài, vừa phân tích ra tình hình phân bố khu vực, vừa đưa ra sắp xếp và phân công nhiệm vụ cho Ameerah cùng Louis, Đình Tấn khuôn mặt không có một giây buông lỏng, không khác gì một vị đại nguyên soái điểm tướng ra trận.
- “RÕ!”
Ameerah và Louis cũng không chịu thua kém David, ngắn gọn mà sắc bén, quát lớn một tiếng, tiếp nhận nhiệm vụ của mình.
- “Còn lại ngươi, Terrell. Nhiệm vụ của ngươi là dẫn dắt Long làm quen với anh em trong [The Alliance], để cho hắn tiếp nhận lãnh đạo đội pháp sư, linh mục, triệu hồi sư và cung thủ.
Thời gian đầu chắc Ameerah và Louis sẽ không cần viện trợ nhiều đâu. Nhưng về sau đối phương biết được chúng ta có sắp đặt người canh chừng thì chắc chắn sẽ gia tăng số lượng sát thủ đến quấy rối.
Thế nên Long… ta gia hạn trong một tuần, ngươi nhất định phải quen được với công việc lãnh đạo này. Sau đó, ngươi với Terrell cứ dẫn đội chia ra hai phương hướng, Đông Nam và Tây Nam, bảo vệ những thành viên nhỏ yếu làm nhiệm vụ hoặc luyện cấp.
Nếu có Ameerah và Louis yêu cầu viện trợ thì phải lập tức dùng tốc độ nhanh nhất cử người hoặc đích thân đi tới giúp đỡ. Nắm rõ rồi chứ?”
Chỉ còn lại Terrell và Long, Đình Tấn nhìn hai người bọn họ, thần sắc không hề có chút nào lo lắng khi bàn giao nhiệm vụ cho hai người. Bởi lẽ, hắn biết rõ, với Long một người biết sử dụng đầu óc và Terrell bên ngoài thô kệch nhưng bên trong tinh tế, thì nhiệm vụ này đối với bọn họ cũng không tính là quá khó khăn.
Hơn nữa, đón đầu trận tuyến đã có David lo liệu rồi. Nếu bọn thuộc hạ của Henry muốn tập kích vào bên trong lãnh địa do [The Alliance] quản lý, nằm ở phía nam EL thành thì nhất định còn phải qua được cửa ải của Ameerah và Louis nữa.
Mọi chuyện nếu như cứ làm việc cẩn thận thì sẽ hoàn toàn không có gì phải lo lắng cả. Trừ phi đám người Henry hay Trần Cận Hùng phát rồ, kéo đại quân tiến công sang khu vực phía nam thì lúc đó mới phải lo lắng.
Nhưng với tình thế hiện tại, khi mà người người trên thế giới đang đua nhau xây dựng Công Hội, thì Henry nhất định sẽ không thể nào bỏ mặt chuyện đó để dồn toàn lực vào triệt hạ Đình Tấn được.
Ngoài ra, vẫn còn có một lý do khiến Đình Tấn tự tin nắm chắc phần thắng vào trận chiến này. Đó là một con bài tẩy mà đám người Henry hay Trần Cận Hùng hay tất cả những người trong thế giới Anh Hùng này vẫn còn chưa hề được biết tới.
Cho nên mới nói, tình hình dù căng thẳng nhưng cũng không đến mức làm Đình Tấn phải mất ăn mất ngủ.
- “Hiểu rõ.”
Long nghiêm túc gật đầu đáp lại Đình Tấn. Ở trong thời gian trước khi gặp Đình Tấn, Long đã từng làm việc qua với Henry. Thế nên khi trở về [The Alliance], hắn là người hiểu rõ nhất đôi bên có chênh lệch về thực lực thế nào. Chính vì vậy mà thái độ của hắn đối với trận chiến này rất đặc biệt chú tâm.
- “Thế còn ngươi thì sao hội trưởng?”
Còn Terrell thì tò mò hỏi ngược lại Đình Tấn, nếu đã giao hết công việc đương đầu với kẻ địch cho mọi người thì chẳng phải là Đình Tấn chỉ còn lẻ loi lại một người thôi sao.
Như để chứng minh cho suy nghĩ của Terrell, Đình Tấn mỉm cười gật đầu đáp.
- “Ừm, ta sẽ tách ra hành động một mình…”
Lý Uyên chỉ vừa nghe được Đình Tấn nói ra ba chữ “Đi một mình” thì lập tức quát lớn, chặn ngang những lời tiếp theo hắn muốn nói.
- “Không được! Như vậy sẽ rất là nguy hiểm, lỡ như bọn chúng có người mai phục tập kích ngươi thì sao? Nên nhớ, thân phận của ngươi là hội trưởng, là người lãnh đạo của [The Alliance] và cả liên minh.
Thử nghĩ, nếu một ngày trên diễn đàn chợt xuất hiện đoạn phim ngươi bị người khác săn giết hay sỉ nhục thì chẳng phải là sĩ khí của thành viên chúng ta sẽ bị suy giảm đi đáng kể hay sao?”
Theo như Lý Uyên phân tích ra, những người khác cũng dần chuyển dời ánh mắt về phía Đình Tấn, thái độ giống như đang chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Lắc đầu cười khổ, Đình Tấn nhẹ giọng khuyên bảo Lý Uyên, cũng như trấn an lại những người khác.
- “Ngươi yên tâm, bên người ta còn có một vệ sĩ rất mạnh, hơn nữa ta còn có vật phẩm bảo mệnh rất nhiều. Bọn chúng có muốn giết ta cũng không dễ vậy đâu, ngươi cứ yên tâm đi.”
- “Nhưng…”
- “Đừng nói nữa. Ta cần thời gian để tăng nhanh thực lực trở lại, không thể đi theo mọi người được. Chuyện này đối với kế hoạch sắp tới rất hệ trọng, không còn cách nào khác đâu.”
Thấy Lý Uyên còn muốn ngăn trở mình, Đình Tấn lập tức liền chen ngang, ngắt lời nàng. Không phải là hắn muốn đi mà thực sự là hắn không thể không đi. Nguyên do là nằm ở chỗ tương lai tận thế và quái vật ngoại không gian vẫn còn đang đón chờ hắn.
Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút thời gian đều là rất quý giá với hắn. Nếu có thể tăng nhanh thực lực thì nhất định hắn không muốn bỏ phí một phút giây nào cả.
Chẳng hạn như lần đi làm nhiệm vụ ở Thụy Điển trước đó, nếu như không phải là vì nó có liên quan đến viên đá Bjorketorp thì phỏng chừng, Đình Tấn cũng không muốn tham gia vào.
Bây giờ thay vì phí phạm thời gian cả tuần lễ để lẩn trốn trong thành để tu luyện, khôi phục thực lực, Đình Tấn muốn dành nó để ra ngoài vừa tranh thủ luyện cấp, vừa tu luyện, một công đôi việc sẽ tốt hơn.
Đến cuối cùng, cảm thấy không thể khuyên bảo Đình Tấn được nữa, Lý Uyên đành ngậm ngùi im lặng, không tiếp tục khuyên nữa. Tuy nhiên, ánh mắt nàng khi nhìn về Đình Tấn vẫn còn tràn ngập sự lo lắng, không yên, tựa như nói rõ nỗi lòng của nàng.
- “Anh hai, hội trưởng, mọi người nhìn này. Diễn đàn có tin tức mới, có người muốn lập công hội.”
Đang lúc bầu không khí trở nên trầm trọng thì đột nhiên, giọng nói trẻ con của Dendi lại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
Đúng vậy, trò chơi online trước giờ vẫn không phải luôn luôn là đẳng cấp và trang bị đi đầu sao. Thế nhưng câu nói của Đình Tấn đã hoàn toàn phá vỡ cả định luật này.
Sự tĩnh lặng bao trùm cả không khí xung quanh khu vực quảng trường. Dường như mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong câu nói của Đình Tấn và chưa kịp thoát ra.
Còn với Henry, khi nhìn Đình Tấn chẳng hề có bất cứ cảm giác gì, hắn càng trở nên phẫn nộ nhiều hơn, tựa như vừa dồn toàn lực đánh vào một khoảng không vậy. Chẳng hề gây ra bất cứ thương tích gì cho đối thủ mà lại còn làm mình bị bẽ mặt thêm.
Bây giờ lại thêm câu nói đó của Đình Tấn, không khác gì đã chạm vào điểm mấu chốt của Henry.
- “Ngươi… để rồi xem, ta cũng muốn nhìn thấy cảnh từng người thành viên trong [The Alliance] của ngươi bị đánh trở về 0 cấp, luyện lại từ đầu sẽ là như thế nào.
Nhân tiện báo cho ngươi biết một tin, trên thế giới đã có người nắm giữ tấm ‘Lệnh Bài Thành Lập Công Hội’ đầu tiên rồi. Ngươi cũng đừng nghĩ tới khả năng chiếm đoạt cơ hội trước người khác nữa.
Thế cục bây giờ đã khác rồi, không còn giống như lúc khởi điểm 10 – 20 cấp nữa đâu. Trước sức mạnh tuyệt đối thì những âm mưu quỷ kế của ngươi cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi...”
Nói đến đây, Henry trông thấy biểu hiện ngạc nhiên trên gương mặt của Đình Tấn thì cảm giác đã được giải phóng đôi chút nộ khí trong lòng, thế nên không do dự chút nào, Henry tiếp tục lạnh giọng nói thêm.
- “…Đến khi mở ra công hội chiến chức năng mới, chiến trường sẽ không còn là khu vực nhỏ bé chỉ vài nghìn km vuông xung quanh tòa thành chính của mỗi quốc gia này nữa.
Hết thảy những người chơi đều sẽ chuyển dời sang một khu vực khác rộng lớn hơn, một nơi đủ rộng để các thế lực lớn trên toàn thế giới tranh hùng với nhau.
Ngươi nghĩ rằng, cái ổ [The Alliance] nhỏ bé của ngươi, muốn xông ra tới nơi đó thì phải mất bao lâu? Có thể chống cự được các quốc gia khác trong bao lâu chứ hả? Từ bỏ hi vọng của ngươi đi… đầu nhập vào [The Throne] thì may ra sẽ còn có một tia hi vọng mong manh.”
Vừa dứt câu, Henry thái độ dần chuyển biến sang tốt hơn rất nhiều, không còn tức giận, hay phẫn nộ như trước nữa. Hắn liếc mắt nhìn Đình Tấn, vẻ mặt lạnh lùng, có chút hả hê.
Không để cho Đình Tấn kịp lên tiếng phản bác điều gì, Henry dứt khoát xoay người trở về với nơi tụ tập của đám thuộc hạ, để lại Đình Tấn vẫn còn đang bị chấn động, kinh ngạc đứng sững sờ tại nơi đó.
- “Đi thôi!”
Vung tay quát lớn một tiếng, Henry dẫn đầu đoàn người, hướng về phía cổng thành phía bắc rời đi. Những tên thuộc hạ của hắn cũng không chần chờ gì, nhanh chóng cất bước đuổi theo.
Riêng chỉ có Trần Cận Hùng và nhóm thuộc hạ trong trận doanh [Hồng Môn Hội] của gã vẫn còn đứng đực người ra tại đó. Ánh mắt gã không ngừng xoay chuyển, tựa như đang suy nghĩ, âm mưu điều gì đó trong đầu.
- “Đi!”
Một hồi lâu trôi qua, khi Henry và băng nhóm của hắn đã đi được một đoạn, Trần Cận Hùng mới quát lớn một tiếng, dẫn dắt thuộc hạ rời đi.
Đình Tấn híp mắt nhìn về phía bóng lưng của đám người này. Chờ cho bọn chúng rời đi khuất dần khỏi quảng trường lớn, hắn mới trở về với đội của mình.
Những tên người chơi bao vây xung quanh quảng trường, thấy mọi chuyện đã đi đến tàn cuộc thì cũng không tiếp tục lưu lại nơi này nữa. Người người phân chia nhau ra, ai làm chuyện nấy, trở về với kế hoạch định ra trong ngày của bọn họ.
Hết thảy mọi chuyện xảy ra nãy giờ đối với họ, những tên người chơi không dính dáng đến cuộc tranh đấu của hai thế lực, thì cũng chỉ là một cơn gió thoảng qua mà thôi.
Nhưng có một điều vẫn còn đọng lại trong đầu bọn họ, mãi vẫn chưa phai đi, chính là ở câu tuyên bố cuối cùng mà Đình Tấn đã nói lúc nãy.
- “Hội trưởng uy vũ!”
- “Nói hay lắm hội trưởng!”
- “Đúng đúng! Đẳng cấp chỉ là một con số thôi, sợ cái chó gì bọn [The Throne] đó chứ.”
…
Ngay khi vừa trông thấy Đình Tấn trở về, nhóm thành viên của [The Alliance] không ngừng hò reo, trong cơn hưng phấn và kích động. Có vẻ như trận nhiệt huyết trước đó Đình Tấn truyền cho bọn họ vẫn còn chưa phai đi chút nào.
- “Ngươi định thế nào?”
Chờ Đình Tấn đi đến gần, Lý Uyên liền tiến lên đón đầu, nhẹ giọng hỏi thăm, thần sắc tràn ngập vẻ bồn chồn và lo lắng, không hề che giấu chút nào.
Đình Tấn biết rõ đây dĩ nhiên không phải là một việc cỏn con, mà nó có thể sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hoạt động bình thường của những thành viên [The Alliance] và cả những người có liên quan đến liên minh.
- “Không có gì. Đi, gọi mọi người thôi. Chúng ta trở về vừa ăn sáng, vừa bàn chuyện sau.”
Vỗ nhẹ bờ vai của Lý Uyên, Đình Tấn duỗi tay ôm lấy bờ vai gầy của nàng vào ngực, giọng hứng khởi kêu gọi.
Biết Đình Tấn đang muốn trấn an mình, Lý Uyên cũng không kháng cự, những nỗi lo lắng, bất an trong lòng cũng tiêu tán đi không ít. Khuôn mặt tươi cười trở lại, nàng không khác chi một con mèo nhỏ, nép vào trong ngực để hưởng thụ cảm giác ấm áp từ trên người hắn, vẻ mặt bị lấp đầy bởi sự hạnh phúc.
Cả nhóm người nghe vậy cũng không nói gì thêm nữa, nhanh chóng đuổi bước đi theo Đình Tấn trở về [Đệ Nhất Quán] làm một bữa ăn gia đình quen thuộc, sẵn tiện thảo luận công việc và đối sách cho tương lai như mọi khi.
Trên đường đi, các thành viên [The Alliance] trông thấy hội trưởng thần tượng của mình đi qua thì không kìm được kích động mà lao vào lôi kéo, chào hỏi.
Bọn họ dường như đã quên mất những gì đã xảy ra trước đó, không hề có vẻ gì là lo lắng cho trận đại chiến gian nan sắp tới với [The Throne] và [Hồng Môn Hội].
Cũng không thể nào từ chối quá dứt khoát với sự nhiệt tình của những thành viên trong [The Alliance], Đình Tấn phải bỏ ra kha khá thời gian để đáp lại lời chào hỏi của từng người rồi mới trở lại được không gian phòng ăn riêng ở [Đệ Nhất Quán].
- “Thế nào rồi? Một ngày vừa qua nghỉ ngơi đã khỏe cả chưa?”
Chờ cho mọi người ngồi hết vào vị trí xong, Đình Tấn mở đầu lên tiếng chào hỏi, như là một cách để giảm bớt đi sự căng thẳng trong lòng bọn họ.
- “Rất tốt, đã khỏe lại rồi. Ngoài ra còn có một tin vui nữa là kế hoạch của ngươi đề ra cho ta đã thành công rồi.”
Long nhanh chóng đáp lời Đình Tấn. Kế hoạch trong lời hắn nói dĩ nhiên là về việc thuần phục Paal đi vào khuôn phép. Từ trong ngữ khí nói chuyện, thật không khó để hình dung ra được cảm xúc đang rất hưng phấn của hắn lúc bây giờ.
Có thể nói, chưa bao giờ Long từng nghĩ đến chuyện có thể ra lệnh cho một con quỷ làm việc gì đó mà không phải đánh đổi lại bất cứ thứ gì, chứ đừng nói chi tới việc thu phục, biến đối phương thành người hầu của hắn.
- “Rất tốt, chút nữa chuyện này ta sẽ bàn riêng với ngươi sau. Ở đây nói có chút không được tiện cho lắm.”
Đình Tấn gật đầu đáp lại Long, tuy nhiên ánh mắt không biết vô tình hay cố ý lại đảo qua khu vực một góc trong phòng ăn, ở nơi đó đang có thân ảnh của một người đàn ông gầy gò, ốm yếu ngồi sát bên cạnh Mephisto, cả người co rút, dựa lưng vào vách tường.
Không hề khó để nhận biết ra thân phận của đối phương là ai, Đình Tấn lập tức biết rõ đây chắc chắn là Paal dưới hình dạng người thường rồi. Coi như là vậy thì hắn cũng không gấp gáp, nhiều lời hỏi thăm Long về tên Paal này.
Ameerah chờ cho Đình Tấn vừa đáp lời Long xong thì ngay tức thì chen miệng vào như sợ rằng người khác sẽ chiếm lấy cơ hội của nàng.
- “Hội trưởng, hội trưởng. Cha mẹ ta gửi lời cám ơn tới ngươi và mọi người vì đã chăm sóc cho ta trong chuyến đi. Bọn họ nói, khi trở về, trông ta trưởng thành, chính chắn hơn rất nhiều nữa đó. Ngươi không thấy vẻ mặt của bọn họ lúc gặp ta ở sân bay đâu, gần như là không nhận ra được ta là ai luôn.”
Vẻ mặt phấn khởi vì rất lâu rồi Ameerah mới được cha mẹ khen mình như vậy, dĩ nhiên là muốn chia sẻ ngay cho Đình Tấn, cùng mọi người.
- “Ừm… Dendi với Ami lúc về cũng nói trông ta trở nên khác hẳn đi.”
David cũng gật đầu tán đồng với ý kiến của cha mẹ Ameerah.
- “Đúng thật, ta cũng thấy các ngươi trở nên trầm lặng hơn nhiều lắm, không còn có cái vẻ nóng nảy của người thiếu niên như hồi trước nữa. Không ngờ chỉ có một chuyến đi lại có thể khiến các người thay đổi như vậy. Nếu có thể, ta nghĩ các ngươi nên đi ra ngoài nhiều hơn để tôi luyện mình.”
Ngồi ở gần Đình Tấn, lão Marc hiền từ nhìn sang Terrell, giọng tán thưởng mà nói.
Tuy nhiên, những người còn lại khi nghe đến việc ra ngoài một lần nữa thì không khỏi cảm thấy đau đầu một hồi. Nhớ lại những nguy nan đã trải qua trong chuyến đi lần trước đó, bọn họ cũng khỏi cảm thấy đắn đo về việc có nên hay không.
Riêng Đình Tấn, hắn hoàn toàn không để ý đến ý kiến này của lão Marc bởi vì nếu có cơ hội thì hắn nhất định sẽ cho mọi người đi tôi luyện thêm. Còn ở vào thời điểm này đây, hắn chỉ là có chút bất ngờ khi nhận được lời nhắc nhở của Ameerah mà thôi.
Điều đó khiến hắn chợt sực nhớ đến việc bị cô nàng bán đứng mình mới hôm qua đây thôi. Nếu không phải nàng đi mách lẻo chuyện giữa hắn và Rose cho Lý Uyên, thì hắn đâu thể nào bị đẩy vào tình thế khó xử như vậy.
Liếc xéo nửa con mắt nhìn tới Ameerah, Đình Tấn hừ lạnh một tiếng, gắt giọng trách cứ nàng.
- “Hừ… cũng tại lần trước ngươi nhiều chuyện nói lung tung mới làm ta quên khuấy đi mất phải chào hỏi với cha mẹ ngươi. Có cơ hội, ngươi trở về nhắn với họ giúp ta lời xin lỗi, khi nào rảnh rỗi ta sẽ đến ghé thăm.”
Dù vậy thì lời lẽ của hắn cũng không nặng nề lắm, nghe có chút tương tự với những lời xã giao bình thường mà mọi khi hắn hay nói với mọi người hơn.
Còn Ameerah thì nghe ra được, Đình Tấn và mọi người sẽ đến thăm hỏi gia đình mình khiến cô nàng càng hưng phấn hơn, quên luôn cả nội dung những lời trách cứ trước đó của Đình Tấn.
- “Thật sao? Vậy ta sẽ về gọi ba mẹ chuẩn bị. Hihi…”
Vẻ mặt Ameerah cực kì hưng phấn, vừa cười tủm tỉm vừa đáp lại Đình Tấn.
Lý Uyên thấy cuộc đối thoại này có đi hơi xa rồi, nếu tiếp tục thì không biết phải kéo dài đến bao giờ nữa đây.
- “Thôi, được rồi. Nói chuyện chính sự đi. Ngươi định giải quyết thế nào đây?”
Vì không để tiếp tục mất thời giờ nữa, nàng liền lên tiếng cắt ngang vào cuộc đối thoại, chuyển hướng mục tiêu sang Đình Tấn mà đặt câu hỏi.
Nói vào chuyện hệ trọng này, khuôn mặt đang thả lỏng của mọi người bỗng lập tức trở nên nghiêm nghị hẳn lên. Đình Tấn cũng không bỡn cợt nữa, thay vào đó là thái độ nghiêm túc hơn hẳn.
- “Lần này, ta đã có dự định riêng. Nhưng hiện tại vẫn chưa phải là lúc, vì thực lực của ta đang vẫn còn nằm trong thời gian chế tài của hệ thống, chưa hoàn toàn được khôi phục lại được trạng thái đỉnh phong nữa. Trước mắt chỉ có thể nhờ cậy vào các ngươi thôi.”
Đình Tấn chậm rãi nói với vẻ mặt trầm trọng.
- “Ngươi bị làm sao? Có sao không?”
Vô tình, Lý Uyên khi nghe xong thì hiểu lầm vì cứ nghĩ rằng Đình Tấn gặp phải chuyện gì. Nàng ngay tức khắc biến sắc, thần tình lo lắng, gấp giọng hỏi lại.
- “Hội trưởng ngươi bị sao?”
- “Có phải ảnh hưởng sức khỏe không hội trưởng?”
…
Những người khác trong tiểu đội của hắn cũng không kìm được cảm xúc lo lắng trong lòng, vội vàng thay phiên nhau hỏi thăm Đình Tấn.
Thấy vậy, Đình Tấn lắc đầu cười khổ, đưa hai tay lên, ra hiệu cho mọi người yên lặng, rồi nhẹ giọng giải thích.
- “Bình tĩnh đã nào... Các ngươi không phải lo, sức khỏe của ta không có vấn đề gì cả, chỉ là do phản phệ sau lần sử dụng kỹ năng lần trước đã làm cơ thể suy yếu một chút thôi. Hệ thống trò chơi cũng vì không muốn ta lao lực nên đã đưa ra chế tài, giảm thuộc tính để ta không tiếp tục lao lực thôi.”
Lý Uyên vuốt ngực, thở dài một hơi, đôi mắt tràn ngập niềm yêu thương, có chút đau xót khi nhìn thấy Đình Tấn phải chịu thương tích như vậy.
- “Được vậy thì tốt, nhưng ngươi cũng nên chú ý, nếu mệt mỏi quá thì nên nghỉ ngơi, nhớ đừng để làm ảnh hưởng đến sức khỏe…”
Giọng nói nàng nhỏ nhẹ như gió thoảng bên tai khuyên bảo, dặn dò hắn.
Bất quá, Đình Tấn cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười cùng với cái gật đầu, rồi tiếp tục nói.
- “Hiện tại tình hình cấp bách, đối phương người đông thế mạnh chúng ta nên thu liễm lại một ít. Ý ta không phải là trốn tránh, mà là nên khôn ngoan hơn, dùng công làm thủ.
David, ngươi tách ra khỏi nhóm, lãnh đạo đội thợ săn và thích khách tiến lên khu vực phía bắc của EL thành. Đây chính là khu vực lãnh địa của bọn [The Throne] với [Hồng Môn Hội].
Nhiệm vụ của ngươi trong thời gian sắp tới là lãnh đạo những tên thành viên này săn giết bọn người của [The Throne] cũng như [Hồng Môn Hội]. Các ngươi không cần luyện cấp cũng được, nhưng nhất định phải liên tục quấy rối, tạo ra một nỗi sợ hãi cho người của bọn chúng, để bọn chúng không có một giây phút nào có cảm giác an toàn. Có làm được không?”
Khi ánh mắt Đình Tấn nhìn về phía David, bỗng chốc giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, ngữ khí đầy rẫy sát khí bên trong.
Được Đình Tấn giao cho mình nhiệm vụ này, ánh mắt David lấp lóe một tia sắc lạnh, máu huyết trong người giống như được đun sôi lên chỉ bởi những lời nói này.
- “Được! Nhất định ta sẽ giết bọn chúng đầu rơi máu chảy không còn đường về.”
Không hề có bất kì sự do dự nào, hắn nghiêm túc gật mạnh đầu, giọng điệu đanh thép hứa hẹn với Đình Tấn.
Sắp đặt nhiệm vụ cho David xong, Đình Tấn tiếp tục chuyển dời ánh mắt về phía Louis và Ameerah.
- “Louis, Ameerah, hai người các ngươi lãnh đạo đội thợ săn cùng với võ sư phụ trách khu vực phía đông và tây, cách thành khoảng 2 km trở đi. Nơi này là điểm giao tiếp giữa lãnh địa của [The Alliance] với bọn [The Throne] cũng như [Hồng Môn Hội], cho nên nó nắm giữ vị trí địa lý rất hiểm yếu.
Bọn chúng dù muốn truy sát chúng ta thì cũng không thể nào dồn toàn lực được, cho nên chắc chắn sẽ cử một đội ám sát như David sẽ làm. Hai hướng mà các ngươi canh giữ có thể sẽ là nơi mà chúng đi ngang qua.
Nhiệm vụ của hai ngươi là sắp xếp đội viên vừa luyện cấp, vừa trải rộng ra xung quanh, hạn chế khả năng đối phương cho người tập kích chúng ta. Nếu phát hiện ra được kẻ địch mà có thể ra tay phục kích, thì cứ việc ra tay đánh giết bọn chúng, không cần xin phép. Nhưng nếu cảm thấy không thể đương đầu với đối phương thì nhất định phải cấp báo trở về để xin chi viện. Rõ chưa?”
Nói một hơi dài, vừa phân tích ra tình hình phân bố khu vực, vừa đưa ra sắp xếp và phân công nhiệm vụ cho Ameerah cùng Louis, Đình Tấn khuôn mặt không có một giây buông lỏng, không khác gì một vị đại nguyên soái điểm tướng ra trận.
- “RÕ!”
Ameerah và Louis cũng không chịu thua kém David, ngắn gọn mà sắc bén, quát lớn một tiếng, tiếp nhận nhiệm vụ của mình.
- “Còn lại ngươi, Terrell. Nhiệm vụ của ngươi là dẫn dắt Long làm quen với anh em trong [The Alliance], để cho hắn tiếp nhận lãnh đạo đội pháp sư, linh mục, triệu hồi sư và cung thủ.
Thời gian đầu chắc Ameerah và Louis sẽ không cần viện trợ nhiều đâu. Nhưng về sau đối phương biết được chúng ta có sắp đặt người canh chừng thì chắc chắn sẽ gia tăng số lượng sát thủ đến quấy rối.
Thế nên Long… ta gia hạn trong một tuần, ngươi nhất định phải quen được với công việc lãnh đạo này. Sau đó, ngươi với Terrell cứ dẫn đội chia ra hai phương hướng, Đông Nam và Tây Nam, bảo vệ những thành viên nhỏ yếu làm nhiệm vụ hoặc luyện cấp.
Nếu có Ameerah và Louis yêu cầu viện trợ thì phải lập tức dùng tốc độ nhanh nhất cử người hoặc đích thân đi tới giúp đỡ. Nắm rõ rồi chứ?”
Chỉ còn lại Terrell và Long, Đình Tấn nhìn hai người bọn họ, thần sắc không hề có chút nào lo lắng khi bàn giao nhiệm vụ cho hai người. Bởi lẽ, hắn biết rõ, với Long một người biết sử dụng đầu óc và Terrell bên ngoài thô kệch nhưng bên trong tinh tế, thì nhiệm vụ này đối với bọn họ cũng không tính là quá khó khăn.
Hơn nữa, đón đầu trận tuyến đã có David lo liệu rồi. Nếu bọn thuộc hạ của Henry muốn tập kích vào bên trong lãnh địa do [The Alliance] quản lý, nằm ở phía nam EL thành thì nhất định còn phải qua được cửa ải của Ameerah và Louis nữa.
Mọi chuyện nếu như cứ làm việc cẩn thận thì sẽ hoàn toàn không có gì phải lo lắng cả. Trừ phi đám người Henry hay Trần Cận Hùng phát rồ, kéo đại quân tiến công sang khu vực phía nam thì lúc đó mới phải lo lắng.
Nhưng với tình thế hiện tại, khi mà người người trên thế giới đang đua nhau xây dựng Công Hội, thì Henry nhất định sẽ không thể nào bỏ mặt chuyện đó để dồn toàn lực vào triệt hạ Đình Tấn được.
Ngoài ra, vẫn còn có một lý do khiến Đình Tấn tự tin nắm chắc phần thắng vào trận chiến này. Đó là một con bài tẩy mà đám người Henry hay Trần Cận Hùng hay tất cả những người trong thế giới Anh Hùng này vẫn còn chưa hề được biết tới.
Cho nên mới nói, tình hình dù căng thẳng nhưng cũng không đến mức làm Đình Tấn phải mất ăn mất ngủ.
- “Hiểu rõ.”
Long nghiêm túc gật đầu đáp lại Đình Tấn. Ở trong thời gian trước khi gặp Đình Tấn, Long đã từng làm việc qua với Henry. Thế nên khi trở về [The Alliance], hắn là người hiểu rõ nhất đôi bên có chênh lệch về thực lực thế nào. Chính vì vậy mà thái độ của hắn đối với trận chiến này rất đặc biệt chú tâm.
- “Thế còn ngươi thì sao hội trưởng?”
Còn Terrell thì tò mò hỏi ngược lại Đình Tấn, nếu đã giao hết công việc đương đầu với kẻ địch cho mọi người thì chẳng phải là Đình Tấn chỉ còn lẻ loi lại một người thôi sao.
Như để chứng minh cho suy nghĩ của Terrell, Đình Tấn mỉm cười gật đầu đáp.
- “Ừm, ta sẽ tách ra hành động một mình…”
Lý Uyên chỉ vừa nghe được Đình Tấn nói ra ba chữ “Đi một mình” thì lập tức quát lớn, chặn ngang những lời tiếp theo hắn muốn nói.
- “Không được! Như vậy sẽ rất là nguy hiểm, lỡ như bọn chúng có người mai phục tập kích ngươi thì sao? Nên nhớ, thân phận của ngươi là hội trưởng, là người lãnh đạo của [The Alliance] và cả liên minh.
Thử nghĩ, nếu một ngày trên diễn đàn chợt xuất hiện đoạn phim ngươi bị người khác săn giết hay sỉ nhục thì chẳng phải là sĩ khí của thành viên chúng ta sẽ bị suy giảm đi đáng kể hay sao?”
Theo như Lý Uyên phân tích ra, những người khác cũng dần chuyển dời ánh mắt về phía Đình Tấn, thái độ giống như đang chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Lắc đầu cười khổ, Đình Tấn nhẹ giọng khuyên bảo Lý Uyên, cũng như trấn an lại những người khác.
- “Ngươi yên tâm, bên người ta còn có một vệ sĩ rất mạnh, hơn nữa ta còn có vật phẩm bảo mệnh rất nhiều. Bọn chúng có muốn giết ta cũng không dễ vậy đâu, ngươi cứ yên tâm đi.”
- “Nhưng…”
- “Đừng nói nữa. Ta cần thời gian để tăng nhanh thực lực trở lại, không thể đi theo mọi người được. Chuyện này đối với kế hoạch sắp tới rất hệ trọng, không còn cách nào khác đâu.”
Thấy Lý Uyên còn muốn ngăn trở mình, Đình Tấn lập tức liền chen ngang, ngắt lời nàng. Không phải là hắn muốn đi mà thực sự là hắn không thể không đi. Nguyên do là nằm ở chỗ tương lai tận thế và quái vật ngoại không gian vẫn còn đang đón chờ hắn.
Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút thời gian đều là rất quý giá với hắn. Nếu có thể tăng nhanh thực lực thì nhất định hắn không muốn bỏ phí một phút giây nào cả.
Chẳng hạn như lần đi làm nhiệm vụ ở Thụy Điển trước đó, nếu như không phải là vì nó có liên quan đến viên đá Bjorketorp thì phỏng chừng, Đình Tấn cũng không muốn tham gia vào.
Bây giờ thay vì phí phạm thời gian cả tuần lễ để lẩn trốn trong thành để tu luyện, khôi phục thực lực, Đình Tấn muốn dành nó để ra ngoài vừa tranh thủ luyện cấp, vừa tu luyện, một công đôi việc sẽ tốt hơn.
Đến cuối cùng, cảm thấy không thể khuyên bảo Đình Tấn được nữa, Lý Uyên đành ngậm ngùi im lặng, không tiếp tục khuyên nữa. Tuy nhiên, ánh mắt nàng khi nhìn về Đình Tấn vẫn còn tràn ngập sự lo lắng, không yên, tựa như nói rõ nỗi lòng của nàng.
- “Anh hai, hội trưởng, mọi người nhìn này. Diễn đàn có tin tức mới, có người muốn lập công hội.”
Đang lúc bầu không khí trở nên trầm trọng thì đột nhiên, giọng nói trẻ con của Dendi lại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
Bình luận truyện