Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 516: Kẻ Hát Người Bè



Trước đó không lâu, tại thời điểm phát hiện ra quân chủ lực hai phe đã tiến vào tình trạng giao tranh căng thẳng, Đình Tấn không hề có chút nào do dự, lợi dụng [Khống Vật Thuật] vô thanh vô thức phi hành vào bên trong cứ điểm.

Đình Tấn cũng không có gì quá bất ngờ với việc hội [Rothschild] hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

Tuy vậy, Đình Tấn cũng có đôi chút ngạc nhiên vì chẳng những người của hội [Rothschild] tốn rất ít thời gian để khống chế được một khu vực không nhỏ trong cứ điểm, mà bọn họ lại còn liên tục dồn ép thành viên của hội [Rockefeller] vào khu vực trung tâm, cấp tốc mở rộng địa bàn kiểm soát.

Điều đấy nói lên một việc, người người tham dự vào trận chiến đấu này của hội [Rothschild], tất cả đều là thành viên tinh anh, với trang bị, đẳng cấp cùng kỹ năng chiến đấu, đều vượt trội hơn kẻ địch của bọn họ rất nhiều.

Bất quá, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Đình Tấn lại không có quá lưu ý chuyện này ở trong đầu.

Quét mắt một vòng quan sát toàn bộ phân bố trong cứ điểm, ngay khi trông thấy những đám người cao tầng của hội [Rockefeller] đang tụ tập đứng cùng nhau để bàn luận điều gì đó, Đình Tấn mới cẩn thận tiếp cận, lắng tai nghe ngóng.

Phát hiện ra đối phương đang nói chuyện về mình, hắn không tránh khỏi xuất hiện một chút cảm giác kỳ lạ. Nó không phải là giận dữ mà trái ngược lại, càng thêm vui vẻ. Chính vì lẽ đó, hắn mới có hứng thú đùa giỡn thêm vài câu với đối phương.

Nhưng mà tại khoảnh khắc phát hiện ra, ở trong một tình huống căng thẳng như thế lại có người dám đứng lên, khuyên ngăn những người khác đến gặp mình, Đình Tấn liền bắt đầu chuyển dời sự chú ý tới ông lão kia nhiều hơn.

Đảo quát một vòng, hắn không mất quá nhiều thời gian để đoán ra được thân phận của ông lão vừa đưa ra ý kiến trái chiều này.

Còn đối với đám người Hamon, bọn họ lại cực độ chấn kinh khi nghe được giọng nói của Đình Tấn truyền tới.

Tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu hướng lên trên không trung, chăm chăm nhìn tới thân ảnh đang lơ lửng tại đó. Mặc dù bầu trời đã sụp tối, thế nhưng dưới ánh sáng đèn đuốc lờ mờ, bọn họ vẫn còn có thể nhìn ra được thân phận của đối phương là ai.

Không cần nói đến khả năng phi hành là môn độc hữu duy nhất, chỉ có Đình Tấn sở hữu trong Anh Hùng ở thời điểm hiện tại. Chiếc áo choàng đỏ rực như nhuộm lấy máu tươi trên vai hắn, cũng có thể xem như là một loại ‘nhận diện thương hiệu’ khác.

- “Ngươi tới đây làm gì?!”

Đôi con ngươi của Hamon kịch liệt co rụt lại, tựa như gặp phải đại địch một dạng, ngữ khí tràn ngập ý bất thiện hỏi. Hắn biết rõ, Đình Tấn tới đây thì cũng đồng nghĩa với việc, không có chuyện gì tốt sắp sửa xảy ra cho mình rồi.

Yiman cùng những ông lão già khác, thuộc trong nhóm cao tầng quản lý hội [Rockefeller] tại mỹ, đứng cùng phe phái với Hamon, phản ứng của từng người cũng đều không khác hắn là bao nhiêu, một mặt cảnh giác như phòng trộm nhìn Đình Tấn.

- “Vị kia, ừ… đúng ngài rồi đấy. Xin phép hỏi tên ngài là gì?”

Phản ứng của mấy người ấy đều rơi vào trong mắt của Đình Tấn, nhưng là hắn không có biểu hiện gì quá lộ liễu trên gương mặt, một nụ cười mỉm vẫn treo trên cửa miệng, nhàn nhã chỉ tay tới ông lão vừa lên tiếng bênh vực mình chào hỏi.

- “Ta gọi Paygat, hân hạnh gặp lại ngươi một lần nữa, Hội Trưởng Đình Tấn.”

Ông lão mỉm cười gật đầu chào lại Đình Tấn, từ tốn nói ra tên của mình.

- “Haha, lúc nãy ngài nói rất đúng. Ta đích thị có khả năng dẹp trừ đám người này, đi tìm ta có lẽ là một phương án tốt nhất ở thời điểm hiện tại rồi đấy.”

Không ngừng gật gù tán đồng, Đình Tấn cười to cổ vũ ông lão Paygat trước mắt. Lời nói của hắn lập tức làm cho những người còn lại giống như liên tưởng đến chuyện gì đó, tức thì khuôn mặt đều biến đổi.

Tựa hồ muốn chứng minh cho suy nghĩ của bọn họ, ông lão Paygat lại tiếp tục lên tiếng hỏi thăm Đình Tấn.

- “Chẳng hay Hội Trưởng Đình Tấn có phải đã biết rõ thân phận của đám người này? Hoặc đã biết việc bọn họ có thể tiến công cứ điểm của chúng ta từ trước hay không?”

- “Ừ, đúng vậy!”

Rất dứt khoát, không có một chút chần chừ, Đình Tấn quả đoán gật đầu xác nhận.

- “Khốn nạn, vậy tại sao ngươi không nói cho chúng ta biết?! [The Alliance] với [Rockefeller] chẳng phải là đồng minh hay sao? Ngươi làm vậy là đang vi phạm điều ước hợp tác giữa hai bên!”

Yiman giống như bị dẫm phải đuôi mèo, mặt đỏ bừng lên vì phẫn nộ, tay chỉ thẳng tới Đình Tấn, hậm hực quát lớn.

- “Ớ, lại bảo là ta sai sao? Chẳng phải lúc ta tới đây bàn chuyện, các ngươi không những làm khó làm dễ, rồi lại còn đuổi ta đi sao? Trên cơ bản, ta là tới để báo tin tức, chỉ là các ngươi không biết tốt xấu thôi.”

Miệng cười khinh bỉ chế nhạo, Đình Tấn không nhanh không chậm đáp trả, từng câu từng chữ ẩn hiện vô số cái móc câu ở bên trong, chờ cho cá cắn mồi.

- “Hay lắm, giỏi cho cha con Hamon các ngươi. Đều tại các ngươi làm chậm trễ Hội Trưởng Đình Tấn tới bàn việc, nếu không thì chúng ta đã có thời gian làm ra chuẩn bị đối phó với bọn người này rồi.”

Một người đàn ông tráng niên đứng bên cạnh ông lão Paygat tức thì đã đứng ra chỉ vào mặt Hamon đầy phẫn nộ hét lên.

- “Zabu, ngươi biết mình đang nói cái gì không?! Đừng có ngậm máu phun người, chắc gì hắn đã biết được kẻ địch sẽ đến tấn công cứ điểm của chúng ta chứ. Lại nói, tất cả đều chỉ bắt nguồn từ một phía, đừng vội kết luận liều lĩnh...”



Thần sắc Hamon âm trầm đến độ muốn đóng thành băng, coi như đã đoán trước được nhưng khi thực sự đứng trước sự buộc tội của đối phương, hắn cũng khó lòng mà kìm được phẫn uất.

- “Hừ, Zabu nói không có sai. Hôm nay nếu cứ điểm này có xảy ra chuyện gì, các ngươi đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, bởi tất cả sự tình rõ ràng đều khởi đầu từ Yiman đã đứng ra gây chuyện với Hội Trưởng Đình Tấn trước tiên.

- Mà ngươi càng là tội nặng hơn hết, dám mượn quyền lực bao che cho con mình, không biết nghĩ đến tương lai của công hội. Ngươi làm như thế thật không xứng đáng với tư cách người cầm lái cho hội [Rockefeller] tại USA thành của chúng ta.”

Hamon chưa kịp nói hết câu thì tức khắc đã bị ông lão Paygat lên tiếng chen ngang theo ngay sau đó. Tình huống thoáng chốc chuyển biến một cách đột ngột, hội cao tầng nháy mắt đã bị chia tách ra làm hai phe phái rất rõ ràng.

Một bên đang phán quyết buộc tội cho Hamon, không muốn chừa cho hắn có cơ hội được bào chữa. Một bên khác đều đứng phía sau Hamon, tựa như đang muốn nói, bọn họ ủng hộ cho hắn.

Mấy câu ông lão Paygat vừ nói ra xong, ngay lập tức làm trong hội cao tầng dâng lên một mảnh xôn xao bàn tán. Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người của Hamon.

Bị người hất nước bẩn lên người, nội tâm Hamon âm thầm hô lên ‘không ổn’, nhưng là hắn lại không biết phải nên nói thế nào, vì chỉ xem tình hình hiện tại trước mắt, có nói gì cũng vô dụng.

Biện pháp giải quyết một cách an toàn duy nhất là dẹp loạn được đám kẻ địch đột kích cứ này.

- “Không biết Hội Trưởng Đình Tấn thật sự có thể giúp chúng ta vượt qua cơn nguy khốn lần này không? Nếu được, ta xin phép hậu tạ bằng một phần trọng lễ để cảm ơn công sức ngài bỏ ra.”

Bỏ qua mấy lời xì xào bàn tán, cũng không quan tâm đến mấy ánh mắt ngờ vực, đủ để gây áp lực đè chết một người, Hamon bình tĩnh nhìn lên Đình Tấn, lớn giọng hô lên.

- “Có thể là có thể, nhưng mà á…”

Đình Tấn ứng thanh đáp, bất quá nói nửa câu thì ngừng giọng một lúc, liếc mắt đầy thâm ý trông tới hai cha con Hamon, sau đó mới tiếp tục.

- “…ta thì lại không thích hợp tác với ngươi.”

‘Xì xào… xì xào…’

Thanh âm vừa dứt, khuôn mặt Hamon, Yiman cùng những người theo phe phái của hắn đều cứng đờ ra.

Xung quanh Hamon đột nhiên nổi lên vô số âm thanh xì xào bàn tán, thậm chí còn có người đang tách ra khỏi đội ngũ của hắn, tiến dần về một nhóm nhỏ ít người ở ở bên cạnh.

Tuy nhiên, đối với nhóm của ông lão Paygat, lời của Đình Tấn giống như là một hồi tín hiệu, để cho cá cắn câu.

- “Không biết Hội Trưởng Đình Tấn có thể xuống đây bàn chuyện hợp tác cùng ta không?”

Ông lão Paygat bước tới chặn trước mặt của Hamon, hướng về Đình Tấn kêu gọi.

- “Ừm, cũng được, tốt thôi.”

Nói đoạn, Đình Tấn khẽ nhếch mép cười tà, [Khống Vật Thuật] cùng lúc được hắn điều động hạ thấp độ cao xuống, đến khi chạm đất thì từng bước đi về phía ông lão Paygat.

- “Lời vô ích ta không nói, đi thẳng vào vấn đề, ta là cần tiền! 50% số tiền trả phí mà thành viên sẽ dịch chuyển qua công [Thủy Tinh Thể] trong cứ điểm của quý công hội đây.”

Tới trước mặt ông lão Paygat cùng Zabu, Đình Tấn rất dứt khoát nói ra điều kiện của mình.

- “Cái gì?!”

- “Không thể nào!”

- “Đây là không được!”



Lại một lần nữa hội cao tầng bị Đình Tấn ném cho một quả bom làm dậy sóng. Một số người vẫn im lặng từ đầu đến giờ, đều bị tin tức này làm kinh hãi, vô thức bật thốt lên.

- “Hội Trưởng Đình Tấn, như thế có phải thật là quá đáng không? Dù sao chúng ta vẫn là đồng minh với nhau, hà có gì phải làm khó nhau chứ.”

Hamon trầm giọng nói với vẻ mặt nghiêm trọng, ý đồ muốn kéo lại một chút mặt mũi cho mình.

- “Thế ngươi muốn cứ điểm bị hủy hay là chỉ mất đi một số tiền nhỏ trong tương lai?”

Không cho Hamon chút mặt mũi nào, Đình Tấn liếc xéo con mắt, giọng đầy châm chọc hỏi ngược một câu mà nó đã có câu trả lời.

- “Đúng vậy, ngươi cũng đừng luyên thuyên nữa, Hội Trưởng Đình Tấn không muốn hợp tác với ngươi thì có hỏi nhiều hay trả giá cũng vô dụng.”

Zabu tiếp tục bồi tiếp một nhát dao chí mạng vào Hamon.

- “Hội Trưởng Đình Tấn, mời ngài chờ một chút, ta đồng ý với điều kiện này của ngài. Một hồi nữa, hi vọng ngài sẽ ra giúp đỡ chúng ta vượt qua cơn khó khăn lần này.”

Bỏ mặt ánh mắt như muốn giết người của Hamon đang dán lên trên người mình, ông lão Paygat dán mục quang của mình lên người Đình Tấn, thản nhiên gật đầu lịch thiệp đáp ứng yêu cầu có phần hơi quá phận của đối phương, chẳng khác nào đó chỉ là một khoản điều kiện nho nhỏ.

Ấy thế nhưng, người ở đây ai cũng biết, cái số tiền đó sẽ không hề nhỏ chút nào. Với số lượng người chơi có gần 100 triệu người trong USA thành, chỉ cần chi cắt ra một phần nhỏ trong số đó thôi, cũng đã đủ để gia đình bọn họ thu lại được một khối lớn hơn rất nhiều rồi.

- “Tốt, vậy đi tìm một chỗ ngồi bàn luận đi. Chuyện bên kia cũng đừng lo nữa, vài phút thì bọn họ không thể tiến thêm được xa bao nhiêu đâu. Để ký hiệp ước xong thì ta sẽ ra giải quyết hết bọn chúng ngay.”

Đình Tấn cười nói, rất dễ dãi đồng ý hợp tác với ông lão Paygat mà không hề làm khó gì với đối phương, tựa hồ hai người đã có thỏa thuận từ trước đó rồi.

Ông lão Paygat cũng không có quá nhiều biểu lộ mừng rỡ hay phấn khích trên gương mặt, chẳng khác nào tất cả mọi chuyện đều nằm trong vòng suy tính của ông ta.

- “Vậy thì mời…”

Chỉ là hờ hững xoay người làm ra tư thế mời, dẫn Đình Tấn đi vào trong một căn nhà gỗ nhỏ gần đó.

Bất quá, ngay tại thời điểm Đình Tấn đi ngang qua người ông ta, bỗng dưng nghe được một giọng nói nhỏ truyền tới bên tai.

- “Hội Trưởng Đình Tấn, ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc trong tay vậy? Chúng ta và Michelle cơ hồ đặt cược hết gia sản vào lần hành động này của ngài đấy.”

Đình Tấn đảo con ngươi nhìn qua Zabu đang đi bên cạnh mình, thần tình tràn ngập lo âu, khóe miệng không kìm được vểnh lên, nhẹ giọng đáp lời.

- “Yên tâm, bây giờ còn chưa phải lúc, chỉ là đợi bọn chúng tập hợp đầy đủ, ta chỉ cần 5 phút là dọn dẹp sạch sẽ hết ngay thôi.”

Zabu biết bây giờ có nói gì cũng đã muộn, bọn họ đã đâm lao thì đành phải theo lao, thế nên hắn chỉ có thể thở dài vuốt ngực, chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Đi ở bên cạnh hai người, ông lão Paygat không khỏi đảo mắt nhìn qua Đình Tấn một cái. Nói trắng ra, ông ta cũng chẳng ngờ tới, Đình Tấn chỉ cần thông qua một lúc quan sát thì đã đoán được thân phận của bọn họ là tay trong bên phía gia đình Michelle gửi tới.

Điều này vô tình đã góp thêm một chút niềm tin vào cái kế hoạch này của Michelle.

Trên cơ bản, một mình Đình Tấn tới thuyết phục cao tầng của hội [Rockefeller] chấp nhận ngồi xuống thỏa thuận với mình là một việc rất khó, trừ phi sự tình đã rơi xuống tình thế hiểm nghèo, cực kì nguy cấp không thể cứu vãn được nữa.

Đối với Đình Tấn, muốn giải quyết khó khăn đó thì không phải là một chuyện dễ dàng gì, khả năng nguy cơ bị lật thuyền trong mương sẽ là rất cao.

Tuy nhiên, khoảnh khắc Đình Tấn bắt gặp được Michelle và Katelyn ngày ấy, mọi thứ đều đã thay đổi.

Mục đích của cuộc nói chuyện, bàn luận kế hoạch với Michelle trước đó, không phải duy nhất chỉ vì giúp nàng lấy lại được quyền cầm lái cho gia tộc Rockefeller.

Còn có một phần khác nữa nằm ở chỗ, Đình Tấn muốn giảm thiểu nguy cơ thất bại xuống mức thấp nhất.

Và sự thật thì kế hoạch ‘Kẻ hát người bè’ mà Đình Tấn bày ra đã thật sự diễn ra rất hiệu quả đúng như dự kiến.

Nhìn Đình Tấn cùng với ông lão Paygat và nhóm người ủng hộ ông ta đi vào nhà gỗ, mấy người bên phe phái của Hamon không khỏi trố mắt nhìn nhau, nội tâm sinh ra vạn phần phân vân bất định.

Trước đấy, bọn họ đều đã rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, địch nhân thì quá mạnh, mà quân chủ lực của bọn họ lại không thể chống đỡ được, cơ hồ đã gần hết cách.

Một khi thế trận bị vỡ, cứ điểm có thất thủ, tất cả mọi người đều sẽ phải đứng ra gánh chịu trách nhiệm cho thất bại lần này, như vậy thì vẫn còn tốt chán.

Nhưng bây giờ thì đã khác, Đình Tấn xuất hiện giống như một hòn đá tách dòng nước ra làm hai. Nếu như hắn hành động thất bại, bọn họ có thể yên ổn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của hắn mà không hề lo lắng sẽ phải gánh chịu một điểm trách nhiệm gì với gia tộc.

Tuy vậy, đó cũng là một con dao hai lưỡi, vì nếu hắn thành công đánh lui được kẻ địch, vậy thì nhóm người của Paygat sẽ được xem như là công thần, còn bọn họ sẽ là tội đồ.

Ngẫm nghĩ kỹ lại, Đình Tấn không có xuất hiện thì thôi, đằng này hắn lại mang theo đầy ắp tự tin tới đây phô diễn trước mặt bọn họ, bảo làm sao nội tâm bọn họ có thể an ổn cho được.

Tóm lại, trước mắt bọn họ có hai lựa chọn, tiếp tục đứng bên phía Hamon, ủng hộ hắn tiếp tục chỉ huy người chiến đấu, với tỉ lệ thắng là một con số rất nhỏ.

Hoặc một lựa chọn khác là rời bỏ Hamon, tiến đến ủng hộ cho ông lão Paygat, với một con biến số Đình Tấn không rõ ràng có bao nhiêu xác xuất thắng trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện