Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 15: Nóng đến không ngủ được



“Phi nhi.” Lục Hàn Tình nghiêm mặt đi vào tiểu viện tử, giơ tay ôm lấy An Á Phi, ánh mắt nhìn chằm chằm sắc mặt khó coi của Kha Mạo Khiêm, nói với Đông Viễn mới từ phòng bếp trở lại, “Đông Viễn, đưa Kha đại công tử đi tiền thính.”

Cảm nhận được nhiệt độ trên lưng, An Á Phi xem thường, ni mã vừa tiến đến liền chiếm tiện nghi của lão tử. Nếu không phải vì muốn đả kích Kha đại công tử, hắn làm sao có thể để bàn tay trên lưng mình được yên.

Đông Viễn nhìn thoáng qua sắc mắt đen như đáy nồi của Kha Mạo Khiêm, không cung kính lắm nói: “Kha đại công tử mời.”

Kha Mạo Khiêm hung hăng nhìn tư thế hai người chặt chẽ cùng một chỗ, hai mắt sắp phun lửa, trong lòng lại bốc lên sát ý, tên nhà quê chết tiệt này, căn bản không xứng với Hàn Tình.

Khi hai người kia đi ra khỏi sân, An Á Phi liền uốn éo thân thể, thoát ra khỏi cảnh tay trên lưng, xoay người một lần nữa ngồi trên ghế, “Đây là một trong hai huynh đệ Kha gia mà buổi sáng ngươi nói?”

“Ừ.” Lục Hàn Tình ngồi vào bên người hắn, ánh mắt có chút phức tạp.

An Á Phi không hiểu ra sao nhìn hắn, “Làm sao lại dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn ta?”

Lục Hàn Tình mỉm cười lắc đầu, nói: “Cậu của Kha gia huynh đệ chính là thừa tướng đương triều.”

“Khó trách lại kiêu ngạo như vậy.” An Á Phi giật mình, thì ra là có chỗ dựa vững chắc.

“giữa trưa cùng ta đi tiền thính ăn cơm không?” Lục Hàn Tình múc cho mình một chén đậu xanh, nhẹ nhàng uống một ngụm.

An Á Phi lắc đầu, ngu ngốc mới đi, “Tự ngươi đi tiếp bọn họ đi, ta không đi.” Lại không quen, hơn nữa người ta rõ ràng coi mình là tình địch. Tuy rằng hắn cảm thấy chính mình thực vô tội, nhưng mà người ta lại không biết, thật sự là oan ức.

Lục Hàn Tình gật đầu, “Cũng tốt, ta cũng không muốn ngươi tiếp xúc quá nhiều với hai huynh đệ kia.” Cứ duy trì được cá tính thuần túy là tốt rồi.

An Á Phi nhếch mi nhìn hắn một cái, nghĩ đến một bàn đồ ăn giữa trưa kia, có chút ngượng ngùng nhắc nhở nói: “Khụ, đồ ăn giữa trưa, ngươi không nên ăn nhiều.” Hắn thật sự sợ Đông Viễn dặn dò nghiêm túc, khiến cho đầu bếp béo thật sự phát huy.

Lục Hàn Tình không hỏi vì sao, gật gật đầu, đứng dậy nói: “Ta sẽ kêu Đông Viễn dặn dò đầu bếp khác làm đồ ăn cho ngươi.”

“Không cần không cần, ta không đói.” An Á Phi nhanh chóng xua tay, đùa cái gì vậy, đồ ăn như vậy, làm sao có thể nuốt trôi.

Đáy mắt Lục Hàn Tình mang ý cưới, “Vậy đi, nếu đói bụng, ngươi dặn dò Đông Viện kêu nhà bếp làm đồ ăn cho ngươi là được, ta đi trước.”

An Á Phi miễn cưỡng gật gật đầu, nhìn chén canh đậu xanh trên bàn chưa uống xong ngẩn người.

Thật sự là rất nhàm chán, không có cái gì làm, thời tiết còn nóng như vậy, thật sự là không muốn động.

“An công tử.” Trên tay Đông Viễn còn bưng mấy quả đào còn dính nước lại đây.

An Á Phi ngẩng đầu, lười biếng nhìn hắn một cái, “Ngươi làm sao lại không đi tiền thính hầu hạ.”

“Thiếu gia kêu ta ở lại đây hầu hạ An công tử.” Đông Viễn thấy vẻ mặt hắn không có hứng thú, đề nghị nói: “An công tử, lần trước không phải công tử nhắc tới chuyện cây ớt sao?”

“A?” An Á Phi nghe hắn nói, lúc này mới nhớ tới chuyện cây ớt lần trước nói.

“Ta đã cho người sửa sang một khối đất nhỏ ở vườn rau, An công tử có thể đem cây ớt trồng bên trong.” Trong lòng Đông Viễn rất là tò mò hình dáng cây ớt rốt cuộc là như thế nào.

An Á Phi nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Đi, chúng ta đi trồng cây ớt.” Mầm cây ớt này hẳn khi vãi xuống đất có thể mọc ra cây non. Tuy rằng không biết mùa này có thể trồng được cây ớt hay không, thế nhưng cũng may có không ít mầm cây ớt, thí nghiệm một chút cũng không sao cả.

Sớm biết sẽ bị xuyên đến cổ đại, lúc trước thời điểm hắn đến nhà bà ngoại ông ngoại, sẽ không nhàn hạ không nhìn tới gây trồng mầm cây ớt, thật sự là hối hận.

Mầm cây ớt là từ trong trái ớt chắc nịch dùng sức mọc ra, hai người cầm mầm cây ớt, mang theo một cái xẻng nhỏ đi đến trong vườn rau.

Một đường đi tới đây đều đi trên hành lang, cũng không cảm thấy bị phơi nắng nhiều, chỉ là có chút nóng mà thôi.

Các loại rau trong vườn rau, bộ dạng vẫn như cũ thực vừa ý, xanh mượt một mảnh, trong đó có một ít màu đỏ làm đẹp.

“Đông Viễn, lát nữa chúng ta hái một ít trái hồng trở về.” An Á Phi nhìn thấy một đám quả màu hồng giống như trái cà chua, liền nói với Đông Viễn đang dựa theo chỉ huy của hắn mà xới đất. Trong thôn không có cà chua, lần trước hắn tới nơi này liền hỏi Lục Hàn Tình, nghe nói là mua được mầm từ trong tay một thương buôn.

“Được, An công tử.” Đầu Đông Viễn cũng không nâng, còn rất nghiêm túc xới đất.

An Á Phi nhìn thoáng qua nói: “Tốt lắm, Đông Viễn, đem mầm cây ớt rải đều vào bên trong, sau đó lấp một tầng đất mỏng lên trên là được.”

Đông Viễn làm theo, làm rất là tốt, miếng đất nhỏ kia, An Á Phi đã xem qua, so với chính mình rải còn đều hơn rất nhiều, thật không hổ là người học võ, ngay cả những việc này mà còn nắm tốp như vậy.

Yên lặng hâm mộ ghen tị ở trong lòng một phen, An Á Phi cuối cùng ở trên mầm cây ớt vừa trồng văng một chút nước, không dám phun nhiều, bởi vì một lát nữa là đến giữa trưa.

Hai người đem mầm cây ớt trồng xong, hái một chút trái gọi là quả hồng, kỳ thật cũng chính là cà chua. Vừa đi vừa trò chuyện.

An Á Phi cũng không phải là người im lìm, bị bạn tốt lôi kéo, cũng có lúc điên nháo thậm chí còn có chút tố chất thần kinh.

Cảnh tượng ăn uống ở tiền thính vào giữa trưa thảm thiết như thế nào, trước mắt An Á Phi không hề biết được, bởi vì giờ phút này hắn đang ở trù phòng chuẩn bị làm cơm trưa.

Đầu bếp béo đứng ở một bên nhìn vị nửa chủ tử lục phủ tương lại này, trong lòng lại oán thầm một công tử ở nông thôn, có thể làm ra món gì ngon được đây? Đương nhiên, lần trước chiên cơm không tính, nói không chừng người ta chỉ biết một món.

Đông Viễn còn chờ mong đứng một bên hỗ trợ.

Cà chua xào trứng ăn rất ngon, cho dù lấy nước trộn với cơm, cũng có thể khiến cho người ta ăn thêm vài chén.

Rau trộn khổ qua trừ nóng lại giòn, hơi hơi đắng, cho thêm chút ớt dầu muối dấm chua hành gừng tỏi trộn đều, nghe thấy cũng khiến người ta chảy nước miếng ròng ròng.

Cuối cùng là một tô mì đậu, làm cho đầu bếp béo đứng ở một bên không ngừng hít mũi, làm chuyện không xứng với thân phận.

“Thơm quá, An công tử.” Đông Viễn nuốt nước miếng, chỉ vào tô mì đậu hỏi: “An công tử, đây là món gì?” Cho mì cùng đậu cô ve vào nấu cùng nhau, trước kia chưa từng ăn qua.

Đầu bếp béo ở một bên còn thật sự giương lỗ tai lên lắng nghe.

An Á Phi buồn cười lắc đầu, “Cái này gọi là mì đậu.” Là món ăn yêu thích của bà nội hắn, bởi vì bà nội là người Mông Cổ, hắn đi theo bên người bà nội, liền học được món ăn này.

“Mang sang đi.” An Á Phi dứt bỏ tưởng niệm trong lòng, múc cho mình một chén cơm, hướng đầu bếp béo ở một bên nói: “Còn lại các ngươi ăn đi.”

“Cám ơn An công tử.” Đầu bếp béo cười như phật di lặc hướng An Á Phi khom lưng.

Hai người bưng đồ ăn trở về tiểu viện tử.

Lục Hàn Tình còn chưa có trở về, chắc là hai huynh đệ kia còn chưa đi.

Dưới đáy lòng có một chút đồng tình với Lục Hàn Tình, An Á Phi liền kêu Đông Viên cầm một chén cơm đến đây cùng nhau ăn.

Lục phủ rời xa bổn gia, không có nhiều quy củ, Đông Viễn nghe thấy liền cao hứng nói tạ ơn, liền chạy tới phòng bếp múc cho mình một chén cơm.

Giữa trưa An Á Phi theo lệ thường muốn ngủ trưa, chính là nhìn thấy chiếu ở trên giường liền cảm thấy rối rắm. Chiếu tuy rằng thực mát mẻ, nhưng mà không bằng chiếu trúc nha.

Vì sao những người này nghĩ tới chiếu, mà không nghĩ tới chiếu trúc? Thật sự là rất khó hiểu.

“Làm sao vậy An công tử.” Đông Viễn bưng một chậu nước lạnh lại đây cho hắn rửa mặt giảm đi hơi nóng.

“Không có việc gì.” An Á Phi quyết định chuyện chiếu trúc chờ ngủ dậy xong rồi hẵng nói.

Rửa ráy nhanh chóng, để cho chính mình mát mẻ một chút, An Á Phi liền cảm thấy ngủ thẳng đến giờ mùi*.

*giờ mùi: từ 13h đến 15h.

Ngủ thật không thoải mái, nóng hầm hập, trên lưng còn ướt một mảng lớn, không có điều hòa cùng quạt điện, ngay cả ngủ trưa cũng thật khổ cực.

An Á Phi cau mày rời giường dùng khăn mặt ở một bên lau mồ hôi trên người, lại thay một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới đi ra ngoài.

Ánh mặt trời như trước làm cho người ta không chịu được, tiếng kêu của côn trùng khiến cho người ta thực buồn bực.

Đông Viễn đánh giá thời gian bưng một chén canh đậu xanh ướp lạnh lại đây, thấy người đang ngồi ở đại sảnh, nhân tiện nói: “An công tử tỉnh, ngủ có ngon không.”

An Á Phi thành thực lắc đầu, “Nóng muốn chết.”

Đông Viễn cũng không biết nên nói gì, thiếu gia vốn nghĩ hai ngày này cùng An công tử đi biệt viện ở ngoại ô, thuận tiện có thể hóng mát. Bởi vì bên cạnh biệt viện có ao sen, chung quanh đều có trúc xanh biếc, đặc biệt mát mẻ. Thế nhưng Kha gia huynh đệ kia lại cứ chạy tới.

“Thiếu gia nhà ngươi đâu?” An Á Phi nhớ tới chuyện chiếu trúc, lúc này mới phát hiện, từ sau giữa trưa cũng không gặp Lục Hàn Tình, chẳng lẽ bị hai huynh đệ kia quấn lấy không đi được?

Đông Viễn cẩn thận nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn cũng không hờn giận gì mới nói: “Thiếu gia còn đang tiếp hai huynh đệ kia.”

An Á Phi nghe vậy nhướng mày, sờ sờ cằm, hai huynh đệ này muốn làm khó sao?

Chánh chủ không ở, chuyện chiếu trúc đương nhiên là bị mắc cạn.

Thời điểm buổi tối, An Á Phi còn muốn tự mình đi phòng bếp làm đồ ăn, Đông Viễn từ bên kia truyền lời tới, nói thiếu gia muốn hắn cùng đi đến tiền thính dùng bữa tối.

“Hai huynh đệ kia đi rồi?” An Á Phi hỏi Đông Viễn.

Đông Viễn lắc đầu.

An Á Phi nhất thờ không vừa lòng, “Không đi thì kêu ta đi làm chi?” Chẳng lẽ tên kia nhìn không ra Kha đại công tử không thích hắn sao?

Đông Viễn oán thầm, đương nhiên là cho ngươi cùng đi nếm đồ ăn kỳ quái. Ngoài miệng lại nói: “Thuộc hạ cũng không biết.”

An Á Phi nhíu mày, suy nghĩ một lúc vẫn quyết định đi. Thế nhưng trước khi đi, phải lo lắng cho dạ dày của chính mình trước rồi nói sau.

Đông Viễn nhìn bóng dáng hắn đi đến phòng bếp, đáy lòng chia buồn cho thiếu gia nhà mình một chút, kế hoạch muốn cho An công tử cùng thiếu gia ăn cơm, đoán chừng là không có khả năng.

An Á Phi không có làm khác, chính là làm một cái cơm bao, nghĩ nghĩ lại làm thêm một cái.

Đông Viễn tò mò nhìn gói cơm được bao bằng lá cây thơm phức trên tay hắn, “An công tử, đây là đồ ăn gì?”

Đầu bếp béo cũng thấy kì, hắn từ nhỏ học làm đồ ăn rất nổi danh, bởi vì sự phụ hắn là ngự trù, đương nhiên là không thể dạy cho hắn những món ăn vặt bình dân, bởi vậy hôm nay hắn nhìn thấy món này, hắn cũng chưa từng nhìn thấy qua.

An Á Phi không nói gì, dù sao những món đồ ăn hắn làm ở đây đều chưa từng nghe thấy? “Cái này gọi là cơm bao, rất tiện mang đi khi ra ngoài.” Vừa nói vừa đem cơm bao lại chắc chắn dùng một tầng giấy dầu bao tốt rồi cất vào trong quần áo.

Vừa lòng vỗ vỗ, cổ nhân chỉ có điểm này tốt, quần áo vừa lớn vừa dài, cho dù để đồ vật gì đó vào, nếu không nhìn kĩ, thì cũng khó có thể phát hiện ra được.

“Đi thôi, Đông Viễn.” An Á Phi liền cất hai nắm cơm bao rồi đi ra khỏi phòng.

Đông Viễn ở phía sau oán thầm, An công tử đây là tính toán làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện