Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Chương 30



Thời Yến làm như không nghe thấy, mặt không biểu cảm tiếp tục ngồi với Thần Quang, nhìn cũng không nhìn bên đó một cái, Thần Quang càng không cần nói, trong mắt nó, trừ Thời Yến là bà xã cần đặc biệt chú ý ra, nhân loại khác tướng mạo đều như nhau, thật sự không nhấc nổi hứng thú.

Người đó thấy Thời Yến không định để ý tới mình, liền hơi lúng túng, thế là cô đứng lên đi tới trước mặt Thời Yến: “Xin chào, tôi là một ngự linh sư lục cấp, ma thú bên cạnh cậu là linh sủng của cậu sao? Tôi chưa từng thấy linh sủng hình rắn, vô cùng hiếu kỳ với nó, có thể cho tôi sờ nó không?”

Thời Yến ngẩng đầu, đứng trước mặt y là một thiếu nữ kiều mị, đang tươi cười nhìn y.

Nếu là bình thường, đối phương cho y ba phần mặt cười, Thời Yến tất nhiên cũng sẽ không đáp trả mặt lạnh, nhưng ngặc nỗi y vẫn còn chưa thoát khỏi cảm xúc thất lạc vừa rồi, thật sự không có hứng tiếp chuyện với người xa lạ, Thời Yến nói ngắn gọn đơn giản: “Đừng chạm bừa, nó rất nguy hiểm.”

Thiếu nữ thấy Thời Yến chẳng thèm để ý tới mình, lập tức có chút bực bội, chu miệng trừng y, Thời Yến nên nói đều đã nói, lười tiếp tục để ý cô ta.

Thiếu nữ thấy Thời Yến quả thật không bị mỹ mạo của mình hấp dẫn, thật sự không muốn để ý đến mình, bèn trực tiếp nói: “Tôi là một ngự linh sư lục cấp, còn chưa có linh sủng, tôi rất thích linh sủng của cậu, cũng cảm thấy nó rất thích hợp với tôi, dù sao cậu chỉ là một ngự linh sư hoàng cấp, còn chưa đến thời kỳ tốt nhất để thu phục linh sủng, cậu bán con rắn nhỏ này cho tôi thế nào.”

Thiếu nữ nói, thấy Thần Quang tuy là rắn, nhưng cực kỳ xinh đẹp, nhỏ nhỏ mảnh mai cũng không có vẻ mang lực công kích gì, bèn nhịn không được đưa tay về phía nó: “Cậu muốn tiền hay muốn bảo vật, hoặc cậu có yêu cầu gì, đều có thể nói với tôi__ A!”

Cô ta còn chưa dứt lời, Thần Quang đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tay thiếu nữ vươn về phía mình, nó tựa hồ hiểu được thiếu nữ có ý đồ không tốt, Thần Quang lóe người, cả Thời Yến cũng chưa kịp phản ứng, đã hóa thành một luồng sáng trắng, giây tiếp theo xuất hiện trên người thiếu nữ, thân rắn nhỏ nhắn mảnh mai siết chặt cổ thiếu nữ, đầu rắn lắc lư xung quanh đầu thiếu nữ, miệng rắn há lớn, răng độc lóe u quang đáng sợ dưới mặt trời.

Cổ thiếu nữ bị siết chặt, mặt thoáng cái biến màu, mắt cô ta nhìn chằm chằm miệng rắn cạnh đó, miệng vì thiếu dưỡng khí mà há rộng, Thần Quang nhìn chằm chằm đầu thiếu nữ một lát, dường như ngay cả cắn cũng thấy chán ghét, cuối cùng nhích đầu sang một bên, nhưng thân thể lại càng quấn chặt!

“Thần Quang!” Thời Yến bị dọa, không ngờ tốc độ của Thần Quang lại nhanh như thế, hơn nữa khi nó công kích thiếu nữ, khí thế đó cực kỳ tương tự Thần Quang quá khứ, khiến Thời Yến cũng nhịn không được sợ hãi.

Thần Quang nghe tiếng Thời Yến, lập tức khựng lại, quay đầu nhìn y, thấy Thời Yến muốn nó dừng lại, Thần Quang tựa hồ có chút bất mãn, nhưng vẫn buông thiếu nữ ra, sau đó khép miệng lại, trở lại dáng vẻ vô hại, thoáng cái về lại cạnh Thời Yến, nằm trên người Thời Yến, đầu tựa vào xương quai xanh của y, tiếp tục ôn thuận vô cùng.

Người xung quanh lúc này mới phản ứng lại, mấy nữ sinh vốn ngồi cạnh thiếu nữ lập tức nhảy ra, đỡ lấy thiếu nữ gần như đã ngất đi, tức giận trừng Thời Yến: “Sao cậu lại dã man không nói lý thế hả, Lạc Phi chỉ muốn mua linh sủng của cậu thôi, không phải cướp đoạt, cậu bảo linh sủng của cậu siết cậu ấy suýt chết, cậu có biết giết ngự linh sư sẽ có kết cục thế nào không!  !”

Thời Yến cũng bị hành động của Thần Quang dọa đến, nhưng lúc này lại không vội đối phó với linh sủng nhà mình, đối phương hùng dũng bức người như thế, Thời Yến tự nhiên cũng sẽ không khách khí: “Tôi đã nói linh sủng của tôi rất nguy hiểm, đáng tiếc cô ta lại không nghe cảnh cáo, tự làm tự chịu.”

“Dù có thế nào, cậu là một đứa con trai ra tay với con gái, thật sự quá mất phong độ ngự linh sư của cậu! Tôi thấy cậu ăn mặc đẹp, cũng không giống bình dân, cậu họ gì, là tộc nào, lẽ nào người nhà cậu từ nhỏ không giáo dục cậu tôn trọng con gái sao!”

Thời Yến trào phúng nhìn cô ta một cái, lười tiếp tục tranh cãi, nói thẳng: “Xin lỗi, tôi có thể lấy tiền bồi thường.”

“Phi, ai cần tiền của cậu, cậu cho rằng Lạc Phi là ai!! Cậu ấy bị dọa, không phải tiền có thề bù đắp!”

“Ồ, thì ra tiền không phải vạn năng à. Vậy hy vọng các hạ lần sau cũng đừng dùng tiền để đánh chủ ý lên linh sủng của người khác, tôi sẽ cho rằng cô đang khiêu chiến, cảm ơn.” Thời Yến nói, ném thuốc cho bọn họ, có tác dụng trấn định an thần, thấy bọn họ đã nhận, Thời Yến quay người bỏ đi.

“Đợi đã, cậu cho rằng cậu làm thế thì có thể đi hay sao, tập kích ngự linh sư là đại tội, cho dù nơi này là Li thành, cũng phải tuân thủ luật pháp đại lục công nhận!”

“Khi bị tấn công, cho dù bình dân cũng có quyền lợi phản kháng.” Thời Yến nói xong, nhấc chân đi.

Mấy nữ sinh đó muốn ra tay phản kháng, nhưng nghĩ đến dáng vẻ hung hãn của Thần Quang vừa rồi, lập tức sợ hãi, trân mắt nhìn Thời Yến bỏ đi, nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì: “Ngự linh sư hoàng cấp xuất hiện ở Li thành vào lúc này, nhất định là đến chiêu sinh ba học viện lớn, hừ, đừng để chúng tôi gặp lại cậu!”

Mà Thời Yến đã bỏ đi, chuyện đầu tiên chính là đưa Thần Quang ra trước mặt, Thời Yến nghiêm túc nhìn nó hỏi: “Tốc độ của cậu rất nhanh?”

Thần Quang nghiêng đầu nhìn Thời Yến, tựa hồ không hiểu y đang nói gì.

“Tôi biết cậu hiểu được, đừng giả vờ.” Thời Yến nói, “Trừ tốc độ vô cùng nhanh ra, cậu còn biết gì? Độc không?”

Y vẫn luôn cho rằng Thần Quang còn là rắn con, đang trong trạng thái sơ sinh được nuôi dưỡng, nhưng chuyện hôm nay khiến Thời Yến nhận thức được, cho dù là trạng thái sơ sinh, Thông Thiên Mãng cũng có lực công kích!

Nhớ tới Thần Quang lúc trước có thể khống chế linh lực xung quanh, đây là một đặc điểm của Thông Thiên Mãng, may là hôm nay Thần Quang tuy tức giận, nhưng không ảnh hưởng đến linh lực xung quanh, e là vì chưa đến tuổi.

Lần này Thần Quang không giả vờ nữa, thành thật lắc đầu, sau đó giống như chưa có gì xảy ra, leo lên người Thời Yến, thân rắn lạnh lẽo tiếp xúc với da, một cảm giác thân thiết không lời ập đến, Thời Yến cúi đầu nhìn bộ dạng vô tội đó, nghĩ lại chuyện hôm  nay, tuy Thần Quang làm hơi quá khích một chút, nhưng dù sao là đối phương động thủ trước, hơn nữa Thần Quang không tạo nên tổn thương thực chất nào cho đối phương. Lại nghĩ đến khi y mở miệng ngăn cản, Thần Quang nhanh chóng dừng lại trở về bên cạnh mình, cuối cùng Thời Yến chỉ nâng đầu sờ thân thể Thần Quang, nhẹ giọng nói: “Lần sau đừng xúc động như thế.”

Thần Quang nằm trên người Thời Yến, toàn thân mềm mại, cọ cọ Thời Yến.

Chuyện này tạm thời bị Thời Yến ném ra sau đầu, không tìm được tin tức Thời Dực ở nơi họ từng sống lúc trước, rất có thể Thời Dực được mấy ngự linh sư kia đưa vào một trong ba học viện rồi, Thời Yến quyết định đến công hội thợ săn một chuyến.

Tuy kiếp trước Thời Yến sống ở nơi cùng khổ nhất tại rìa Li thành, nhưng vẫn hiểu đại khái về thành phố này, ở trung tâm thành phố có một công hội thợ săn, chuyên môn nghe ngóng tin tức, công bố nhiệm vụ, chỉ cần có đủ tiền.

Trong tay Thời Yến không có nhiều tiền, nhưng may mà có thể đổi bảo vật, đem một vài thứ đã không có tác dụng với y đi đổi chút tiền, đủ để tới công hội thợ săn nghe ngóng tin tức rồi.

Y muốn biết thông tin của vài người, ngặc cái y thật sự hiểu biết về họ quá ít. Vốn muốn nghe ngóng tin tức từ chỗ Thời Khang, nhưng Thời Khang sau khi tặng quà cho y đã nhanh chóng bị nhốt, Thời Yến không tìm được cơ hội gặp mặt gã, hiện tại xem ra, chỉ có thể ra tay từ người Thời Dực.

Nhưng khi Thời Yến đến công hội thợ săn đề xuất treo thưởng tin tức về Thời Dực, y nhíu mày nghe tin tức công hội thợ săn nhanh chóng có được, một năm trước Thời Dực đã vào học viện Alcle, do làm người khéo đưa đẩy, rất biết nịnh nọt ton hót, lăn lộn trong học viện không tồi, nhưng kỳ lạ là, vào một năm trước Thời Dực đã mất tích rồi.

Bởi quan hệ giao tiếp của Thời Dực trong trường không tồi, cậu ta vừa mất tích, rất nhiều người đi tìm kiếm cậu ta, đương nhiên cũng từng tới công hội thợ săn, nhưng ngay cả công hội thợ săn cũng không cách nào tra được cậu ta đang ở đâu.

Không ngờ Thời Dực lại mất tích… vậy hiện tại đầu mối duy nhất còn sót lại, chính là cái tên ‘Lạc Khắc’ đó.

Kiếp trước, chính là tên Lạc Khắc đó cho Thời Yến một kích cuối cùng, khiến Thời Yến triệt để tử vong, đáng tởm hơn là, sau khi y chết, Lạc Khắc còn gian thi.

Vừa nghĩ tới chuyện này, Thời Yến không chỉ cảm thấy ghê tởm muốn ói, càng hận không thể lăng trì xử tử Lạc Khắc đó.

Tư liệu về Lạc Khắc mà Thời Yến nắm giữ, trừ cái tên ra, có lẽ gã có quan hệ với Thủy gia, năng lực thiên phú của gã tựa hồ là băng, chỉ sợ không phải thành viên trực hệ của Thủy gia. Dựa vào những tư liệu đó, rất nhanh, công hội thợ săn đã tìm được một phần thông tin về Lạc Khắc__ trước mắt gã đang theo học năm thứ năm của học viện Bolorei.

Bolorei… loại người cặn bã này cư nhiên lại vào học viện Bolorei hòa ái khiêm nhường, chỉ sợ là dựa vào quan hệ gia tộc đi.

Thời Yến nhớ lại thực lực Lạc Khắc thể hiện ra khi đó, một năm trước gã có lẽ là một ngự linh sư sơ kỳ lục cấp, không biết hôm nay một năm sau, gã đã tiến tới cấp nào?

Thần Quang đu trên cổ tay Thời Yến thấy Thời Yến chìm vào trầm tư, động động cơ thể, chậm rãi leo lên vai Thời Yến, Thời Yến phát hiện Thần Quang có vẻ rất thích nằm trên người y, để có thể nhìn ngang tầm mắt với y, cánh tay và cổ gần như đã trở thành nơi thường trú cả ngày của nó. Có một ma thú không ngừng bò lên bò xuống trên người, nhưng y lại cảm thấy rất thân cận, loại cảm giác này rất kỳ quái, Thời Yến ngẩng đầu nhìn Thần Quang, Thần Quang thè lưỡi ra, thậm chí còn cúi đầu cọ cọ miệng y.

Lúc này Thời Yến mới nhớ ra, Thần Quang còn chưa ăn cơm.

Lại mang Thần Quang đi tìm một quán cơm, thấy xung quanh đều là người bình thường, có lẽ sẽ không có phiền phức tìm tới cửa, Thời Yến gọi  hai chén cơm, vì Thần Quang không có tay chân, cơm bỏ trong chén không tiện ăn, Thời Yến sẽ đút nó ăn nó trước rồi mới tới phiên mình.

Hôm sau, chiêu sinh của ba học viện lớn bắt đầu, Thời Yến và đám người Thời gia cùng vào báo danh, với thực lực của Thời Yến hiện nay, bất luận là kiểm tra linh lực, hay thực chiến đều không làm khó được y, Thời Yến nhanh chóng thông qua kiểm tra chiêu sinh.

Khi tư liệu cần điền đưa tới tay Thời Yến, cuối cùng Thời Yến chọn Bolorei. Thời Phong vẫn luôn ở bên cạnh Thời Yến thấy Thời Yến nhanh chóng điền xong, ghé đầu lại nhìn: “Anh muốn vào Bolorei?”

“Ừ.” Thời Yến chỉnh lý xong tư liệu, chuẩn gị nộp lên.

“Tôi muốn vào Bilun đó…”

Bilun nổi tiếng là học viện bạo lực? Thời Yến kinh ngạc quay đầu nhìn Thời Phong, nhớ tới biểu hiện ngạo mạn độc đoán của Thời Phong bình thường, còn cho rằng nó sẽ chọn đi Alcle chứ.

“Bolorei có quái vật Thời Ân ở đó, vào đó cả ngày sống dưới ánh sáng của hắn, còn không bằng không đi. Danh tiếng Alcle quá thối, bên trong quá nhiều rác rưởi. Bilun tuy hơi bạo lực chút, nhưng là con trai, thì phải hung tàn! Hơn nữa tôi nghe nói, học viện Bilun nổi danh đoàn kết, vào học viện đó, muốn dung hợp vào không dễ, nhưng một khi đã dung hợp với đoàn thể đó, tương lai chỗ tốt vô hạn.” Thời Phong chớp chớp mắt với Thời Yến, tựa hồ đang ám thị gì đó.

Thời Yến đại khái hiểu con đường tương lai của Thời Phong, là cháu đích tôn của đại trưởng lão, lại có thiên phú, Thời Phong từ nhỏ đã được xem trọng, mấy chục năm sau, chỉ cần nó có đủ năng lực, rất có thể sẽ thay thế vị trí của đại trưởng lão, thậm chí ngay cả vị trí của gia chủ, đều có thể nghĩ đến. Vậy thì bồi dưỡng phải bắt đầu từ lúc nhỏ, tại ba học viện lớn cái nôi của ngự linh sư, xây dựng thế lực của bản thân là cần thiết, Bilun tránh được một thiên tài khác của Thời gia, trở thành chọn lựa tốt nhất.

Nhưng Thời Yến lại không có hứng thú lớn với mấy chức vị ở Thời gia, quản lý một gia tộc lớn quá phiền toái, chuyện phải lo lắng quá nhiều. Kiếp này, y trừ muốn mạnh lên báo thù ra, còn muốn sống tùy theo sở thích, đi Bolorei không chỉ có thể tìm được Lạc Khắc, phong cách của học viện này cũng thích hợp với y.

Thấy Thời Yến không có chút động tâm nào, Thời Phong không tiếp tục thuyết phục nữa, chỉ là trong lòng lại thở ra một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện