Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Chương 40: Hội sư



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tất cả mọi người đều không thấy được Sân Mộc ra tay như thế nào, cơ hồ trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ, thiếu niên cùng tổ Sân Mộc bị một cổ lực mạnh mẽ đánh bay ra ngoài nện vào tường, nội tạng thắt chặt phun ra một họng máu tươi, sắc mặt đau đớn trắng bệch phát không ra tiếng.

Ở chỗ thiếu niên rơi xuống đột nhiên Sân Mộc xuất hiện, chân dẫm lên mặt cậu ta, nhìn thiếu niên hấp hối giãy giụa, tròng mắt Sân Mộc còn chưa tan hết cuồng bạo.

Ba người phía sau nhìn thấy tình thế không ổn, đem họng súng trong tay nhắm vào Sân Mộc. Trong mắt Sân Mộc tản ra lệ khí mãnh liệt, ngọn gió vô hình bên người cuốn thành lốc xoáy, lưỡi dao gió mảnh như tơ chen đầy không gian chật hẹp, lưu lại trên người ba người những vết thương tinh mịn, thân thể bị cắt đau nhức khiến ba người kêu lên thảm thiết, run rẩy ngã xuống mặt đất, muốn tránh khỏi trói buộc vô hình từ bốn phía.

Thiếu niên như bị đông lạnh đầy sợ hãi, Sân Mộc nhặt lấy súng cảm ứng nhắm vào người dưới chân. "Khoảng cách gần như vậy, dễ dàng hơn nhiều."

Tiếng súng đứt quãng bắn lên người thiếu niên, xạ kích gần gây nên đau đớn, Sân Mộc đem sát ý áp chế xuống, chậm rãi hành hạ khiến tinh thần thiếu niên bị tra tấn đến hỏng mất, há hốc miệng như cá sắp chết, đôi mắt cũng bắt đầu trắng dã.

Không đến tám mươi phát đạn, sau mười phút lăng trì thì thiếu niên cũng chết ngất, Sân Mộc soái khí thu súng xoay người, nhìn nét mặt vỡ nát của ba người còn lại, hơi hơi nhướng mày "Quy tắc quy định đạn bắn ra mới là công kích thành công, ta cũng không có phạm quy không phải sao? Đạn của ta, đạn trong súng dừng tại trên người." Tựa hồ như khoe, Sân Mộc đem chiến lợi phẩm phía sau ra triển lãm.

Nhìn ra sợ hãi trong mắt ba người, Sân Mộc thu hồi nụ cười như không cười trên mặt, chậm rãi đến gần ngồi xổm xuống. "Giảng quy tắc với ta? Trước có một kẻ dám cùng ta giảng quy tắc đã được ta đưa đi gặp tổ tông."

"Sân Mộc!?" Âm thanh kinh ngạc từ ngoài cửa truyền đến. Sân Mộc quay đầu nhìn lại, đụng phải là biểu tình kinh ngạc của Long Vũ cùng Trác Kỳ Bảo. Sân Mộc lười nhác vươn vai đứng lên, biểu tình nhàn nhạt đá ba kẻ dưới chân, xoay người đi qua.

Trác Kỳ Bảo nghẹn họng trân trối nhìn "tình hình chiến đấu kịch liệt" trong phòng. "Sân Mộc, mấy người này như thế nào lại trêu chọc ngươi?"

"Tuổi trẻ luôn là thiên chân, ta dạy chúng đạo lý làm người, không muốn nhiều lời, liền ra tay giáo dục một chút." Sân Mộc đúng lý hợp tìnhnói. "Người trẻ tuổi, không bị đánh sẽ không ra gì."

Long Vũ cùng Trác Kỳ Bảo hai mặt nhìn nhau, Sân Mộc nhảy lên một cái bàn ngồi xổm xuống. "Các ngươi như thế nào lại ở đây?"

"Chúng ta tới tìm ngươi." Cũng không rối rắm vấn đề giáo dục gì đó nhiều, Trác Kỳ Bảo đơn giản nói với Sân Mộc.

Sân Mộc nhìn hai người một hồi, vươn tay ý bảo trong phòng "Ta đều đã giải quyết." Không đợi hai người mở miệng, Sân Mộc nhảy xuống bàn đút tay vào túi đi đến phía cửa. "Huấn luyện này đối với các ngươi có chỗ lợi, ta cam đoan các ngươi sẽ không bị đào thải, nhưng ta sẽ không nhúng tay vào quá nhiều."

Long Vũ đuổi theo Sân Mộc "Mễ Phi cùng Bách An Ngưng ở tầng năm, ta muốn đi tìm cậu ta."

Sân Mộc liếc Long Vũ một cái "Ngươi mang theo hài tử?"

"Hợp tác tác chiến là yêu cầu của quân nhân, một đoàn đội trừ bỏ tín nhiệm quan trọng nhất chính là ăn ý."

Sân Mộc dừng bước chân suy nghĩ một lát, cảm thấy Long Vũ nói cũng có đạo lý, gật đầu đáp ứng. "Các ngươi tiếp tục huấn luyện, ta đi đem người mang về đây."

Sân Mộc từ trước đến nay nói một sẽ không hai, ngoài miệng hắn chịu đáp ứng thì chín phần sẽ làm được. Hiểu rõ giá trị chiến đấu của Sân Mộc, hai người Trác Kỳ Bảo cùng Long Vũ cũng an tâm, đạt như ý nguyện liền nhập vào trạng thái tác chiến.

Mễ Phi cùng Bách An Ngưng gian nan tác chiến, bắt đầu bất ngờ tấn công khiến đối phương trở tay không kịp, thế nhưng không chờ bọn họ thoát ra khỏi tầng năm thì khu tác chiến đã bị một đám loạn chiến đổ tới, lúc này các đối thủ bị hai người lợi dụng lỗ hổng đã lấy lại tinh thần, từ phía sau bọc đánh tới, trước sau đem hai người bao lại như sủi cảo.

Mễ Phi trốn sau đài thao tác bị hư không dám thò đầu ra, Bách An Ngưng ngồi xổm một bên kiểm tra súng cảm ứng trong tay, giữa mày nhíu lại. Mễ Phi nhìn Bách An Ngưng một cái đẩy khẩu súng qua. "Ta còn hai mươi bảy phát đạn."

"Ba mươi bốn phát, dùng sáu mươi sáu phát, công kích thành công không vượt qua ba mươi, tự thân trúng bốn mươi lăm phát đạn." Bách An Ngưng nói.

"Sử dụng bảy mươi ba, công kích thành công khoảng bốn mươi, bị thương năm mươi mốt." Mễ Phi thống kê, đến ra số liệu lại làm hai người đều sầu tâm. "Dựa theo quy tắc, chúng ta không thể tiếp tục bị bắn trúng, hơn nữa công kích tiếp theo phải đảm bảo hiệu suất đạt 90% trở lên mới có thể được lưu lại."

Bách An Ngưng đem súng thu hồi, nghiêng người về phía đài thao tác theo dõi bốn phía. "Chúng ta bị bao vây, khoảng năm đến sáu người."

"Đều kết minh." Mễ Phi hung tợn mắng một tiếng. "Hiện giờ chúng ta phi thường bị động, nếu như đến hết thời gian, tỉ suất trúng đạn của chúng ta cao hơn đối phương, hoặc là số đạn còn thừa dù một chỉ viên đạn cũng sẽ trực tiếp bị phán tử vong."

"Hiện tại đi ra cũng chết, lại còn sẽ bị tấu." Bách An Ngưng nói ra sự thật.

Mễ Phi đá một chân lên mặt đất, bực bội cào tóc. "Nói như vậy chúng ta chết chắc rồi?"

Bách An Ngưng cúi đầu, đôi mắt giấu sau mái tóc hiện lên u quang. "Sẽ không chết."

"Ngươi có biện pháp?"

"Không có." Bách An Ngưng lắc đầu. "Trực giác."

"Ngươi......" Mễ Phi vừa định phản bác trực giác Bách An Ngưng, đột nhiên sau lưng tràn lên khí nóng rực, Mễ Phi biến sắc, duỗi tay giữ chặt Bách An Ngưng quay cuồng né tránh. "Cẩn thận!"

Lửa lớn thiêu đốt một mặt tường, nháy mắt cắn nuốtvị trívừa rồi của hai người. Mễ Phi chặt chẽ bảo vệ Bách An Ngưng, sau lưng bị bỏng đau rát khiến cậu ta hít hà một hơi, trắng cả khuôn mặt.

Năm học viên từ sau vòng lửa đi tới, từ trên cao nhìn xuống hai người Mễ Phi cùng Bách An Ngưng. "Hai người kia làm ta lãng phí nhiều thời gian như vậy, thật sự không có cảm giác thành tựu."

"Đừng nói nhảm nữa." Một người nhíu mày nói. "Nhanh giải quyết bọn họ, sau đó đi tìm đối thủ của ta."

"Người kia chính là bằng hữu của ngươi, ngươi hạ thủ được sao?" Một nữ sinh cười châm chọc. Học viên bị châm chọc trầm mặc một lát, ngẩng đầu cười lạnh nhìn nữ sinh. "Vừa mới bị "giết" không phải cũng là muội muội của ngươi?"

Tựa hồ vừa lòng nhìn được sắc mặt khó coi của nữ sinh, nam sinh lại nói "Ngươi không hạ thủ được, cho nên tìm chúng ta kết minh thay ngươi giết, như vậy lương tâm của ngươi sẽ yên ổn hơn một chút."

"Tất cả mọi người đều như nhau." Nữ sinh mặt vô biểu tình. "Quy tắc chỉ có thể có một người tồn tại, ai cũng muốn lưu lại. Ta nỗ lực nhiều năm như vậy không có khả năng từ bỏ, chẳng sợ cái giá mất đi một ít người."

Mễ Phi đau đớn quỳ rạp trên mặt đất, mồ hôi đầy đầu. "Bách An Ngưng, trực giác của ngươi không chuẩn, chúng ta chết chắc rồi."

Dường như bên kia đã tranh chấp tới ngõ cụt, đối thủ hỏa hệ của Mễ Phi đến gần, khẩu súng trong tay nhắm ngay Mễ Phi. "Ngươi thiên phú không tồi, sang năm lại đến đi."

Nam sinh bốp cò súng, Bách An Ngưng vẫn luôn cúi đầu trầm mặc đột nhiên lắc mình chắn trước người Mễ Phi, không gian kim sắc hình thành nửa vòng tròn cách ly đem cậu cùng Mễ Phi bao lại, đạn bắn vào kết giới liền rơi xuống. Biến cố khiến đối phương bên kia trầm xuống, Mễ Phi sửng sốt nửa ngày nhìn Bách An Ngưng, Bách An Ngưng nhút nhát cúi đầu, lại kiên quyết kiên trì chống hai tay, chẳng màng thân thể cậu đã run rẩy.

"Không gian cách ly? Ngươi đã là cấp C?" Hỏa hệ học viên nhướng mày. Thấy Bách An Ngưng không hé răng, học viênhỏa hệ lại nói. "Ngươi hiện tại tự thân khó bảo toàn, không nghĩ ăn nhiều đau khổ liền dứt khoát công khai."

Bách An Ngưng nghiêng đầu nhìn Mễ Phi một cái, trầm mặc lắc đầu. Học viên hỏa hệ nhíu mi, ngọn lửa thiêu đốt trên tay "Nếu như vậy, vậy đừng trách ta không lưu tình."

Ngọn lửa thiêu đốt hóa lớn đụng phải màng cách ly, hai cổ lực lượng chạm vào nhau, lớp màng không gian cách ly rõ ràng yếu đi rất nhiều. Bách An Ngưng dưới chân lùi về sau nửa bước, sắc mặt trắng bệch, cường ngạnh chống đỡ thân thể không ngừng phát run.

Không gian cách ly càng ngày càng mỏng, mắt thấy đã sắp rách nát, Bách An Ngưng xoay người bao bọc lấy thân thể Mễ Phi. Mễ Phi kêu to, tay liều mạng muốn đem Bách An Ngưng đẩy ra.

"Phanh!" gió lốc cắn nuốt hỏa lưu, đồng thời bức lui mấy người đứng trong phòng ra sau nửa thước. Sân Mộc ngồi xổm trên chiếc tủ phòng trong, nhìn bộ dạng hề hề đáng thương của Mễ Phi cùng Bách An Ngưng, giữa mày nhăn lại.

"Sân Mộc!" Mễ Phi kinh hỉ kêu ra tiếng. Đôi mắt Bách An Ngưng gắt gao nhìn chằm chằm Sân Mộc, biểu tình trên mặt không nhiều lắm, nhưng trong mắt lại viết rõ lên sự vui mừng.

Học viên hỏa hệ ổn định thân thể, cảnh giác nhìn Sân Mộc. "Ngươi như thế nào ở đây!"

Sân Mộc xoa xoa mũi, xoay người từ trên tủ nhảy xuống. "Hai tên này là đồng minh của ta." Sân Mộc nói xong còn liếc hai người phía sau một cái, trên mặt có chút ghét bỏ "Để người khi dễ thành như vậy, thật khó coi."

"Sân Mộc." Mễ Phi ủy khuất.

Học viên hỏa hệ nhìn chằm chằm Sân Mộc phòng bị trên mặt càng nhiều, danh hiệu học viện khảo hạch đệ nhất tân sinh, y ở tập huấn lần trước đã nghe qua đại danh của Sân Mộc, đối với thực lực thâm sâu khó lường của Sân Mộc học viên hỏa hệ đương nhiên tránh còn không kịp. Chính là đối thủ của y lại là Mễ Phi, nếu không "giết" Mễ Phi y làm sao "sống" được.

Tự cân nhắc lợi hại trong đó, học viên hỏa hệ thử mượn sức "Dị năng của ta so với hắn mạnh hơn, nếu ngươi cùng ta hợp tác, chúng ta nhất định có thể thuận lợi thông qua tập huấn."

"Tất cả các ngươi có chết, ta cũng có thể tồn tại." Cho nên nói đều là phí lời.

Học viên hỏa hệ nắm chặt nắm tay. "Ngươi muốn cái gì, nói ra điều kiện của ngươi."

"Ai mà không biết ta rất bênh vực người của mình, người ta dưỡng ngươi cũng dám động?" Sân Mộc "thủ hạ vô hình" cuốn lên lưỡi dao gió, học viên hỏa hệ kinh hãi xoay người bỏ chạy, trăm ngàn lưỡi dao gió lấy học viên làm trung tâm đâm xuyên sâu vào mặt đất, học viên hỏa hệ vừa định nhảy lên, lưỡi dao gió đột nhiên nổ tung, ném đi toàn bộ vách tường trên mặt đất.

Bụi đất tản loạn, học viên hỏa hệ hơi thở thoi thóp quỳ rạp trên mặt đất, trên người huyết nhục mơ hồ không thể động đậy. Mễ Phi ngơ ngác nhìn nửa ngày "Y, đã chết sao?"

Bách An Ngưng an tĩnh nhìn hết thảy, đôi tay trong áo nắm thành đấm, trong mắt đen nhánh lúc sáng lúc tối lập loè không rõ, trong lòng lại là sóng gió mãnh liệt. "Bóng dáng xa xôi của người này làm cậu sợ hãi, sự tồn tại của hắn tựa hồ chỉ để người khác cúng bái."

"Bị thương ngoài da, cách cái chết còn một bước đi." Sân Mộc xoay người nhìn về phía bốn người khác, bốn người bị Sân Mộc nhìn đều nhịn không được run run. Kỳ thật bọn họ cũng muốn cùng Sân Mộc đập nồi dìm thuyền một trận, chẳng sợ đánh không lại cùng "chết" chút thể diện, chính là khí áp trên người Sân Mộc làm cho bọn họ theo bản năng mà sợ hãi, căn bản không dám nhúc nhích.

Không lãng phí thời gian trên người bốn người, Sân Mộc đi đến bên cạnh Mễ Phi ý bảo học viên hỏa hệ đang hôn mê."Muốn bổ thêm mấy phát?."

Mễ Phi nhìn học viên hôn mê, lại nhìn nhìn Sân Mộc, trầm mặc hồi lâu thì lắc đầu "Hắn đã mất đi năng lực tác chiến." Hơn nữa, loại hình ảnh hành xác này là chuyện gì xảy ra?.

Sân Mộc gật đầu "Đi, bất quá lúc này ngươi sẽ thua."

Mễ Phi vuốt trúng nơi bị trúng đạn, mặt đau khổ "Sân Mộc, nếu ngươi không đem người biến thành cái dạng nửa chết nửa sống này, ta bổ thêm mấy phát súng cũng không cảm thấy tội ác lớn như vậy."

Ánh mắt Bách An Ngưng rơi xuống bốn người đang trộm ly khai, không gian cách ly trong tay đột nhiên chặn lại đường đi bọn họ, trước biểu tình cứng đờ của bốn người, Bách An Ngưng buông ba ngườira. "Đối thủ của ta không phải các ngươi."

Ba người được thả ra hiểu ý, cũng bất chấp chạy nhanh ra khu vực nguy hiểm khác. Sân Mộc nhướng mày, nghiêng người tránh ra hai bước, ôm cánh tay dựa vào trên vách tường lạnh lạnh nhìn thế cục trước mắt.

Đối thủ Bách An Ngưng là một nữ sinh, lúc này bị nhốt trong không gian cách ly mặt đầy buồn bực xấu hổ. Bách An Ngưng quay đầu nhìn thoáng qua Sân Mộc, âm thầm tăng thêm lực đạo trong tay, đồng tử đen nhánh kiên định thiêu đốt "Cậu sẽ nói cho người trước mặt này biết, cậu không phải chỉ có kỹ thuật, cậu không phải chỉ biết tránh phía sau hắn chờ bảo hộ."

Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Bách An Ngưng, Sân Mộc hơi nhướng mày, trong lòng càng thêm hứng thú. Mễ Phi xem xét biểu tình Sân Mộc, nhỏ giọng nói "Sân Mộc ngươi đừng lo lắng, Bách An Ngưng là cấp C, nữ sinh kia cũng là C, không phải đối thủ của Bách An Ngưng."

Sân Mộc cho Mễ Phi một cái liếc mắt "Thi thể thì đừng nói chuyện." (Ta nghĩ Sân Mộc đang khi dễ Mễ Phi vụ ko bắn thêm mấy phát)

Mễ Phi "......"

Sân Mộc nhìn thời gian, một tay xách trụ cổ áo Mễ Phi đi ra ngoài phòng "Tiểu hài tử đánh nhau không có gì đẹp, tốc chiến tốc thắng."

Bách An Ngưng căng thẳng thân mình, mắt nhìn chằm chằm theo bóng Sân Mộc, thẳng đến khi Sân Mộc biến mất khỏi phòng cũng chưa từng quay đầu lại.

Bách An Ngưng nhìn hồi lâu, chậm rãi nặng nề đem đầu quay lại, lần nữa ngẩng lên trong mắt đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện