Trọng Sinh Tầm An

Chương 52: Mất mặt có buồn?



Tác giả: Luna Huang

"Vậy liền mời cả Chúc lão bản cùng dùng bữa đi." Đoan Mộc Chiến Lẫm tựa tiếu phi tiếu nói. Cư nhiên từ chối nam tử có danh phận cao quý như bọn hắn để dùng bữa với một tên thương nhân. Hắn cũng muốn xem Chúc Tôn Hữu có cái gan ngồi cùng hay không.

Diệp Cẩn Huy phe phẩy cây quạt bước đến ngồi xuống: "Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh rồi, đa tạ Cẩn vương gia rộng lượng. Muội muội Chúc huynh chúng ta cùng ba vị điện gia dùng bữa thôi."

Diệp Cẩn Huyên biết huynh trưởng mình muốn làm Đoan Mộc Chiến Lẫm bẻ mặt liền cũng bước đến ngồi bên cạnh Diệp Cẩn Huy.

Vô Sự thấy chủ nhân không để ý đến mình liền chạy đến cố vươn mình đưa hai chi trước lên đùi Diệp Cẩn Huyên, lưỡi nhỏ thè ra bày ra vẻ mặt vô cùng biết lỗi. Diệp Cẩn Huyên lạnh mắt nhìn nó rồi nhẹ nhàng đặt hai chân nó xuống xoay người đi nơi khác. Nó lại cũng chạy sang bên đó làm y hệt như vậy.

Ba huynh đệ Đoan Mộc gia nhìn thấy cũng là phì cười. Không ngờ Vô Sự lại biết nịnh nọt chủ nhân như vậy. Chúc Tôn Hữu nào dám cùng ngồi đang không biết làm thế nào từ chối cho tốt thì có chuyện phát sinh.

Phụ mẫu của hắn ở bên ngoài bất chấp ngăn cản xông vào. Họ là nghe nói hôm nay Diệp Cẩn Huyên đến Mỹ Vị Thiêm Hương nên mới đến a. Cũng đều do Chúc Tôn Hữu không nghe lời họ mới phải chạy đến tận đây.

Vừa bước vào chính là thấy được vết sẹo nhỏ không được mạn che đáng sợ của Diệp Cẩn Huyên. Phỏng chừng gương mắt tuấn tú của mấy nam nhân có mặt cũng không nổi bật bằng nàng.

"Tiểu dân, dân phụ tham kiến thái tử điện hạ, Cẩn vương gia, Niệm vương gia, quận chúa."

Đoan Mộc Chiến Khôi có chút không vui nói: "Miễn lễ." Vì sao là hắn bao trọn lại còn có người xông vào đây?

Chúc Tôn Hữu vội vã chạy đến đỡ phụ mẫu nhà mình. Bọn họ vừa đứng dậy đã chạy đến quỳ trước mặt Diệp Cẩn Huyên khóc lóc cầu xin tha cho Chúc Tôn Hữu một mạng.

Đám nam nhân một phen mặt trắng bệch không ngờ chuyện lại đến nông nỗi này. Hóa ra đây là nguyên nhân khiến bọn họ xông vào nha. Xem ra chiếu chỉ kia của hoàng thượng ban ra rất hại lòng dân a. Mặt của Chúc Tôn Hữu ngày một khó coi cứ như ngậm phải một con gián vậy.

Diệp Cẩn Huyên có chút dở khóc dở cười nhìn hai lão nhân gia quỳ dưới chân mình. Nhưng biết rõ tâm ý của Chúc Tôn Hữu nàng vẫn là nên nhân cơ hội từ chối thôi. Nàng khom lưng đưa hai tay đỡ hai người:

"Chúc lão gia, Chúc phu nhân thỉnh đứng lên, bổn quận chúa hứa với hai người tuyệt sẽ không để tên của Chúc công tử đặt lên chiếu chỉ tứ hôn của mình."

Hai lão nhân gia nghe được liền dập đầu tạ ơn rồi mới đứng lên. Chúc Tôn Hữu nhìn Diệp Cẩn Huyên đầy áy náy rồi nhanh chóng mang phụ mẫu mình rời khỏi hiện trước.

Nhìn bóng lưng họ đi khuất Diệp Cẩn Huyên vờ như chịu phải đả kích nghiêm trọng phúc thân nói: "Thần nữ không khỏe không thể cùng ba vị điện hạ dùng bữa, thứ lỗi." Nói xong nàng bỏ luôn lên lầu.

Diệp Cẩn Huy cũng hành lễ cáo từ rồi bước theo muội muội mình. Vết sẹo trên mặt này đúng là tai hại a, nhưng công dụng của nó cũng không phải là nhỏ. Vô Sự nhìn về phía ba huynh đệ của Đoan Mộc gia tiếc nuối rồi chạy theo chủ nhân mình.

Nhìn theo bóng lưng tiểu kiều của Diệp Cẩn Huyên ba người thở dài. Nếu không có vết sẹo kia thì nàng cũng không mất mặt như vậy, hiện người ta đến tận nơi quỳ lạy cầu xin tha cho hài tử của họ. Đổi lại nếu là bọn hắn, bọn hắn cũng không chịu được huống hồ là một nữ tử như Diệp Cẩn Huyên.

Diệp Cẩn Huyên về đến trên phòng liền phạt Vô Sự quay mặt vào tường xám hối cho hành động của mình. Sau đó nàng cùng Diệp Cẩn Huy thưởng thức món cá chép. Diệp Cẩn Huy im lặng quan sát muội muội mình cảm thấy không có gì đặc biệt mới an tâm dùng bữa.

Kỳ thực lúc này trong lòng Diệp Cẩn Huyên cũng là rất khó chịu. Tuy là đã từ chối Chúc Tôn Hữu nhưng mặt mũi xem như cũng không còn gì nữa. Chuyện này e rằng tối nay liền đồn khắp kinh thành a. Nếu đồn đến tai Hồ thị...

"Muội muội cao hứng?" Hắn thấp giọng thăm dò.

"Ân." Diệp Cẩn Huyên gấp một miếng cá nhúng vào sốt cho vào miệng vẻ mặt cực kỳ thưởng thức. Không ngờ lại ngon như vậy, lúc trước làm hoàng hậu cũng không được ăn ngon như vậy đâu.

Diệp Cẩn Huy lại muốn nói thêm gì nữa lại nghe nàng nói: "Đời này muội nhất định bám lấy đại ca không buông để được ăn món ngon cả đời." Đúng, lòng nàng hiện rất khó chịu nhưng nàng không trách bọn họ, thiên hạ này phụ mẫu tâm là động lòng người nhất.

Vô Sự ở dưới cũng ngẩng đầu kêu vài tiếng tán thành.

Diệp Cẩn Huy có chút buồn cười, hắn nhìn muội muội mình rồi hỏi: "Vết thương thế nào?" Cho dù nàng không mở miệng hắn cũng quyết nuôi nàng cả đời, ai bảo hắn là thân huynh trưởng của nàng làm gì.

Diệp Cẩn Huyên không trả lời mà đưa tay xé miếng dán dịch dung ra. Chỉ thấy vết thương đã dần dần lành hẳn, quả không hổ lại hắc san hô. Diệp Cẩn Huy thấy vết sẹo chỉ còn một đường đỏ màu da non mờ nhạt cũng không tin tưởng được. Từ hôm đó đến nay có được bao nhiêu ngày đâu sao lại hồi phục nhanh như vậy.

"Muội muội có cần thêm dược không?" Nếu bảo cần nữa đi chân trời góc bể hắn cũng phải nhất định mua cho được.

"Không cần nữa, có lẽ dùng hết lọ bột vết sẹo này cũng biến mất a." Diệp Cẩn Huyên ăn không ngừng miệng.

Lúc này Chúc Tôn Hữu đẩy cửa bước vào. Diệp Cẩn Huyên vội vã đưa lưng về phía hắn. Diệp Cẩn Huy nhanh chóng giấu miếng dịch dung đi nhìn hắn không chớp mắt.

Chúc Tôn Hữu lại nghĩ nàng thương tâm lời nói của phụ mẫu mình, mặt mày vô cùng ăn năn. Lời này nói lúc nãy cũng làm hắn thương tâm không ít đâu: "Tứ tiểu thư, những lời lúc hy vọng tứ tiểu thư đừng để trong lòng. Gia phụ, gia mẫu là..."

Diệp Cẩn Huy vội đuổi người: "Chúc huynh vẫn là nên tránh mặt một chút." Hắn còn giả vờ đưa mắt ra hiệu là Diệp Cẩn Huyên đang khóc nữa.

Chúc Tôn Hữu đương nhiên cho là thật hành lễ rồi lui ra ngoài. Đổi lại là ai thì cũng sẽ đau lòng thôi, dung mạo không có, thanh danh không tốt, hiện mặt mũi cùng không còn a.

Thấy cửa khép chặt hai huynh muội mới thở phào nhẹ nhỏm. Diệp Cẩn Huy vội mang gương đồng để Diệp Cẩn Huyên dán lại miếng dịch dung lên mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện