Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 49: Đưa sữa bò



Thật ra Xích Dương có nghe thấy thanh âm cửa bị mở ra, anh vốn dĩ định mặc áo choàng tắm đi ra, nhưng lại nghĩ, lúc này lặng lẽ mở cửa phòng anh chỉ có thể là cô vợ nhỏ nhà anh chứ không ai khác. Bởi vì Chung Thiên Thiên vừa mới bị mất mặt như vậy, còn bị Chung Khuê Quân quát lớn một hồi.

Cho nên anh đem áo choàng tắm có thể che chắn toàn thân đổi thành khăn tắm chỉ có thể che khuất bộ vị quan trọng, hơn nữa còn chuyên môn chọn một cái khăn tắm ngắn. Sau đó còn ở phòng tắm ngắm nhìn thân hình trần trụi của mình một chút ở trong gương.

Trên khuôn mặt nghiêm túc bình tĩnh lộ ra thần sắc vừa lòng, lúc này mới đi ra ngoài.

Cô vợ nhỏ trong tưởng tượng không có, lại nhìn thấy Chung Thiên Thiên mặc váy sa xuyên thấu bại lộ vô cùng ghê tởm đứng ở nơi đó, sắc mặt nghiêm chỉnh kỳ lạ ngửi quân trang của anh.

Giờ khắc này, Xích Dương cảm giác quân trang của anh đang gánh chịu sự chà đạp và xúc phạm nặng nề.

Làm một người quân nhân, anh không thể chịu đựng được nhất là bộ quân trang anh đem so với tính mạng còn trọng yếu hơn bị xúc phạm.

"Cô, đang, làm, cái, gì?"

Thanh âm của Xích Dương giống như đến từ địa ngục. Chung Thiên Thiên bị thanh âm đột nhiên xuất hiện dọa đến nhịn không được kêu sợ hãi ra tiếng. Sau khi nhìn thấy Xích Dương vẻ mặt đen đến mức có thể chảy ra mực, cô cả người đều không tốt.

Bây giờ đã là giữa tháng mười một, nhiệt độ cao nhất của thành phố Giang đã hạ xuống còn dưới mười năm độ, ban đêm càng là chỉ có mấy độ, nhà họ Chung đã bắt đầu bật máy sưởi.

Nhưng mà thân thể của Xích Dương tốt, không sợ lạnh, cho nên sau khi tiến vào phòng ngủ liền thuận tay đem máy sưởi tắt đi.

Giờ phút này, nhiệt độ căn phòng vốn rất thấp, Chung Thiên Thiên lại chỉ mặc một bộ váy sa trong suốt, cô vốn đã lạnh đến run người, còn phải đối mặt với hơi thở cuồng bạo đến từ Xích Dương.

Hơi thở này giống như được chôn sâu trong hồ nước lạnh lẽo ở địa ngục trăm vạn năm, mà Xích Dương chính là Tu La đi ra từ trong hồ nước lạnh lẽo đó.

Chung Thiên Thiên cảm thấy cô bị Xích Dương nhìn chằm chằm như vậy, chân cô cũng nhịn không được run lẩy bẩy. Nhưng mà..

Xích Dương dáng người thật đẹp!

Cho dù là lần trước cô hạ thuốc Xích Dương, cô còn chưa được nhìn thấy dáng vẻ của anh sau khi cởi quần áo liền bị đánh ngất đi. Giờ phút này nhìn thấy, Chung Thiên Thiên cảm thấy, đây là dáng người đẹp nhất mà cô từng nhìn.

Một người đàn ông sao có thể ưu tú đến như vậy?

Sự nghiệp thành công, khuôn mặt đẹp trai, dáng người không thể chê, còn đối xử rất tốt với người phụ nữ của mình!

Người đàn ông như vậy, cho dù muốn cô chết ở dưới người anh, cô cũng cam lòng!

Nghĩ đến Xích Dương dịu dàng đối với Chung Noãn Noãn, nếu có thể đem Chung Noãn Noãn đổi thành cô..

Dù là giờ phút này trong lòng sợ hãi muốn chết, toàn thân đều nhịn không được run rẩy, nhưng mà cuối cùng, Chung Thiên Thiên cũng không có chạy ra ngoài, tiếp tục ở trên con đường tìm chết một đi không trở lại.

"Anh.. Anh Xích Dương, em là tới đưa sữa bò cho anh."

"Cút!"

Chung Thiên Thiên bị câu này dọa đến thân thể có chút lảo đảo sang một bên.

Nhưng mà thấy Xích Dương không chớp mắt chăm chú nhìn cô (nhìn chằm chằm cô giống như đang nhìn vi khuẩn), giống như ngay sau đó liền muốn đi đến trước mặt cô "chăm sóc" cô thật tốt (hận không thể lập tức bóp chết cô). Điều này giống như đang cổ vũ cho Chung Thiên Thiên.

Chung Thiên Thiên bước đi nhẹ nhàng hướng về phía Xích Dương đi đến..

"Anh Xích Dương, em chỉ là sợ ban đêm anh ngủ không ngon, cho nên mới nghĩ đến đưa cho anh cốc sữa bò. Anh.. anh dọa em như vậy, em rất sợ."

Chung Thiên Thiên không dám nhìn ánh mắt của Xích Dương, chỉ có thể đem ánh mắt hướng về phía người anh.

Da thịt màu đồng cổ, cơ bắp đường cong hoa văn rõ ràng, cơ ngực cường tráng, cơ bụng sáu múi đường cong rõ ràng, giống như chiến thần Hy Lạp cổ, trên cơ bắp tản ra cảm giác lực lượng và vẻ đẹp làm người hoa mắt say mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện