Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)

Chương 12



Cảnh sát đối với những gia đình trong khu vực không thể nói là hoàn toàn hiểu rõ, thế nhưng một vài người vừa mới đến hoặc những kẻ thích gây chuyện, có tính nguy hiểm thị bọn họ vẫn rất chú ý. Triệu Hiểu Liên từ sau khi ly hôn mới dời về nơi này sống, bọn họ đương nhiên phải đối với hộ gia đình vừa dọn đến làm một phen điều tra, thậm chí đoạn thời gian trước lúc vợ của Trương Kiến Quốc đến đây gây chuyện thì đồn công an của bọn họ cũng có lập hồ sơ. Vì vậy chờ mấy người cảnh sát lớn tuổi trở về, Trương Hàng vừa nói tên mình ra bọn họ đã biết tình huống đại thể, đồng thời cũng vì cảnh ngộ của cậu mà thổn thức không thôi.

Hài tử này, nếu chỉ là bị mẹ bỏ rơi thì vẫn coi như không đến nổi, chí ít phía bên người  cha còn có thể đem phí nuôi dưỡng trực tiếp gởi cho cậu, hiện tại lại cố ý mắc phải căn bệnh như vậy, không có người chiếu cố là không được.

“Vậy làm sao bây giờ?” Tiếu Nhâm hạ giọng hỏi đội trưởng, hắn cảm thấy hài tử này thật đáng thương.

“Trước hết liên lạc với phụ thân đứa trẻ này một chút đi, tuy rằng tòa án xử đi theo mẹ, thế nhưng hiện tại đứa trẻ cũng đã như vậy, người cha nhất định sẽ lo lắng mà mang về chăm sóc.” Lời nói của đội trưởng quả là rất hợp tình hợp lý, đáng tiếc bọn họ không biết rõ thân thế của Trương Hàng, nếu quả thật liên hệ với Trương Khải Minh chỉ sợ tình huống càng thêm xấu hổ.

Mặc dù thanh âm của bọn họ rất nhỏ, thế nhưng làm sao giấu diếm được Trương Hàng và Lục Thừa Nghiệp có khứu giác tương đương bén nhạy chứ. Bàn tay Trương Hàng nắm chặt y phục, đốt ngón ta có chút trắng bệch, Lục Thừa Nghiệp cũng chạy tới cắn đây cắm điện thoại rút mạnh ra, không cho bọn họ gọi điện.

“Ai ai ai!” Tiếu nhâm gấp đến độ cùng Lục Thừa Nghiệp giành dây điện thoại, “Đừng gặm, đừng gặm, đây là của công, làm hỏng phải bồi thường! “

Lục Thừa Nghiệp cũng không dùng sức gặm, chỉ đem đầu cắm ngậm vào trong miệng, không cho bọn họ gọi đi.

“Con chó này…” Tiếu Nhâm thật ra đã nghĩ đến việc chạy qua tranh đoạt dây điện thoai, thế nhưng hình thể uy phong lẫm lẫm của Lục Thừa Nghiệp khiến hắn có chút bỡ ngỡ. Coi như hắn là cảnh sát đã từng qua huấn luyện, thân thủ không tệ, thế nhưng phải đấu tay đôi với loài chó lớn như vậy chỉ sợ không tránh khỏi bị thương. Bị thương vì truy bắt phần tử phạm tội coi như là quang vinh, bị thương vì giành dây điện thoại với chó thì…

“Đại Hắc.” Trương Hàng nhẹ nhàng kêu Lục Thừa Nghiệp một tiếng, Lục Thừa Nghiệp liền ngậm dây điện thoại đến bên cạnh Trương Hàng ngồi xuống, “Đại Hắc đừng làm rộn, đem dây điện thoại trả lại đi.”

Nói xong liền vươn tay qua mò đến mõm của Lục Thừa Nghiệp, chậm rãi cầm lấy dây điện thoại, Lục Thừa Nghiệp cũng thuận theo hé miệng, để Trương Hàng cầm lấy thứ đó, xong rồi còn rất tự nhiên liếm lên tay của cậu một chút.

“Thật ngại quá, ” Trương Hàng men theo thanh âm nhìn về phía Tiếu Nhâm, “Đại Hắc đại khái là… không muốn mọi người gọi điện thoại cho cha của em. Quan hệ của hai bên cũng không tốt lắm, ông ấy… hẳn là không có nhiều khả năng chấp nhận chăm sóc em.”

Cậu nói đến đây liền không khỏi chua xót, giọng nói cũng nhạt đi, chỉ là biểu tình vẫn bình thản như vậy. Đây cũng không phải nản lòng thoái chí, đây là một loại kiên cường sau khi đã giếp thu sự thật.

“Thế nhưng em ngươi vậy…” Tiếu Nhâm tiếp nhận dây điện thoại, trong lòng có chút nhói lên. Bọn họ làm cảnh sát, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thật nhiều việc làm người ta khổ sở, thế nhưng một đứa trỉe kiên cường như Trương Hàng vẫn là lần đầu gặp được. Trong giọng nói của cậu không có oán hận với cha mẹ không chịu trách nhiệm, cũng không chút lên án với vận mệnh trớ trêu, chỉ là bình tĩnh tiếp nhận tất cả mọi việc phát sinh trên người mình, đồng thời khoan dung đối đãi phụ mẫu, không để cho tâm hôn nhiễm phải một chút cừu hận nào.

Ánh mắt trong sáng như vậy, đã rất lâu hắn không nhìn thấy.

“Kỳ thực hôm nay em cũng không nên đến đây.” Trương Hàng vẻ mặt áy náy nói, “Em hiện tại không có chỗ ở, nếu như không phải mắt không tiện thì đã có thể rất nhanh tìm một chỗ thuê. Chỉ là bây giờ em không nhìn được, muốn tìm phòng ở tương đối phiền phức, lúc còn đang lo lắng thì Đại Hắc đã dẫn em đến đây.”

“Không không không, có khó khăn thì đi tìm cảnh sát là đúng rồi!” Tiếu Nhâm rót cho Trương Hàng chén nước, “Anh hẳn là có thể giúp em tìm phòng ở, thế nhưng sau này em vẫn sẽ như vậy sao? Không đi học, cũng không có người chăm sóc, em chỉ mới mười sáu, tuổi, như vậy quá khó khăn. Hay là vẫn cứ liên hệ cho cha em? Ít nhất phải đợi đến khi em có thể tự lập, có đầy đủ năng lực sinh sống độc lập mới được chứ.”

Những lời của Tiếu Nhâm khiến trong lòng Trương Hàng như được một dòng nước ấm chảy qua, cậu mỉm cười một chút, sờ đầu Đại Hắc nói: “Em còn có Đại Hắc, nó giúp em rất nhiều. Ngoài ra em còn tự học chữ nổi nữa, cũng dự định sẽ đi tìm đến hội khuyết tật, tình huống như em đại khái có thể lĩnh một chút trợ cấp. Em dự định đi học nghề rồi tìm việc làm, luôn sẽ có biện pháp thôi.”

Những lời này của Trương Hàng khiến cả đồn công an đều bị chấn động rồi, bọn họ đã gặp qua rất nhiều người, cũng đã nhìn thấy không ít cuộc đời khốn khổ, thế nhưng lại ít có người nào có thể giống như Trương Hàng, lạc quan, lại có chí tiến thủ, không oán giận cũng không tỏ vẻ đau thương, thậm chí còn nhỏ như vậy đã có thể quy hoạch cuộc đời của mình phi thường rõ ràng..

Đội trưởng là người đã có nhiều trãi nghiệm, không giống Tiếu Nhâm vừa ra công tác nên còn bị cảm tính chi phối, ông cực kỳ lý trí bước đến bên cạnh Trương Hàng khuyên nhủ: “Có thể cháu và phụ thân có quan hệ không tốt, thế nhưng dù sao cháu vẫn còn vị thành niên, có rất nhiều chuyện không thể làm chủ, cần một người giám hộ. Chúng ta làm cảnh sát, có nghĩa vụ liên hệ với người nhà của cháu, nếu như không liên lạc được với mẹ cháu, như vậy nhất định phải liên lạc với cha.”

Trương Hàng căn cắn môi không nói chuyện, quan hệ của cậu và Trương Khải Minh cực kỳ khó thể mở miệng. Trên thực tế khi cậu biết Trương Khải Minh nguyện ý chu cấp phí nuôi dưỡng đã phi thường cảm kích rồi, trong tận đáy lòng cũng mong muốn người cha nuôi đó của mình trong tương lai có thể tìm được một người vợ thật lòng với ông, có một đứa trẻ thuộc về mình. Hiện tại, cậu thật sự không muốn gây phiền toái thêm cho Trương Khải Minh nữa, cũng không muốn nói ra những việc riêng tư này trước mặt người khác..

Trương Hàng lắc đầu: “Cháu không muốn làm phiền ông ấy, cháu thực sự có thể tự lo cho mình.”

“Nếu không…” Tiếu Nhâm nghiêng đầu suy nghĩ mọt chút rồi nói, “Kỳ thực anh vẫn cảm thấy nhà anh đang thuê có hai phòng ngủ một phòng khách có chút lãng phí, tiền thuê nhà cũng không rẻ, cho nên anh đang có dự định tìm một bạn cùng phòng gánh vác tiền thuê nhà. Thật đấy!”

Vị cảnh sát trẻ tuổi này thực sự thương cảm và thưởng thức sự độc lập của Trương Hàng, hắn nguyện ý vươn tay giúp đỡ đứa trẻ này, thế nhưng lại bị đội trưởng của mình vỗ ót một cái.

“Đừng làm rộn, chuyện này cũng không phải chỉ cần tìm chỗ ở cho cậu bé, mà còn dính đến việc cha mẹ vứt bỏ con cái. Nhất định phải liên lạc với thân nhân!”

“Thế nhưng cháu cũng không phải nhi đồng, ” Trương Hàng vẫn cố gắng thuyết phục, “Cháu đã mười sáu tuổi, có thể gánh vác cuộc sống của mình. Cho dù cháu có ra ngoài làm việc cũng không tính là lao động trẻ em.”

“Uông uông”! Lục Thừa Nghiệp ở bên cạnh trầm ổn sủa hai tiếng, biểu thị ‘Ta cũng có thể giúp Hàng Hàng’.

Đội trưởng đã hết cách rồi, ông liếc nhìn Tiếu Nhâm thở dài: “Cứ như vậy đi, nếu Tiếu Nhâm nguyện ý thì trước cứ để đứa trẻ này lưu lại nhà cậu hai ngày, sau đó lại giúp đỡ tìm phòng cho thuê. Nhớ liên lạc với hội khuyết tật, dẫn thằng bé đi làm giấy chứng nhận và đăng ký trợ cấp. Mà Trương Hàng, cháu cũng đừng tùy hứng, mẹ cháu không chịu trách nhiệm bỏ đi, chúng ta nhất định phải liên lạc với cha cháu, ít nhất cũng để cha cháu đem phí nuôi dưỡng trực tiếp chuyển cho cháu mà không phải cho mẹ cháu. Đã hiểu chưa?”

Trương Hàng ngoan ngoãn gật đầu, kết quả như vậy đã là tốt nhất, hơn nữa tạm thời có một nơi có thể ở lại, còn có người trợ giúp vượt qua đoạn thời gian khó khăn nhất này. Về phần Trương Khải Minh, liên lạc một chút… cũng là việc nên làm.

Cứ như vậy, tan tầm ngày hôm đó, Tiếu Nhâm liền đưa Trương Hàng về nhà mình. Tình huống trong nhà cũng giống như hắn đã nói vậy, một sảnh hai phòng cực kỳ rộng rãi, thế nhưng dù sao vẫn là chỗ của đàn ông độc thân

Trương Hàng vừa vào cửa đã bị mùi vị bên trong xông đến phải lùi về sau hai bước, Lục Thừa Nghiệp càng là không chịu nổi mà dùng sức nhảu mũi, Tiếu Nhâm gãi đầu cười hắc hắc hai tiếng “Hắc hắc, hắc hắc, hai đứa trước tiên đợi bên ngoài một chút đã, anh lập tức thu dọn lại, nhanh lắm thôi!”

Nói xong hỏa tốc chạy vào nhà đóng cửa lại, ngăn Trương Hàng và Đại Hắc ở bên ngoài không cho bọn họ bị mùi vị nọ độc hại.

Trương Hàng nhợt nhạt nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh Đại Hắc, thấp giọng nói vào tai hắn: “Đại Hắc, chúng ta đã gặp được người tốt rồi phải không?”

“Uông.” Có tốt hay không còn chưa biết, ít nhất hắn làm cảnh sát sẽ không thể vì mấy mươi nghìn đồng tiền mà lừa một người khiếm thị, dù sao vẫn tốt hơn tùy tiện tìm người nào đó trên đường.

“Đại Hắc thực sự thật thông minh, biết mang tao đi đồn công an, lúc đó tao thực sự còn cho rằng đêm nay chúng ta phải ngủ dưới mái hiên nhà người khác rồi.”

“Uông!” Cậu vì sao không nghĩ đến nơi tốt hơn một chút, ngủ dưới mái hiên, giữa đêm bị cướp thì sao. Lục Thừa Nghiệp có chút đau đầu, đứa trẻ này vì sao lại ngây thơ lạc quan như vậy chứ, không chịu tin tưởng thế giới này là có người xấu! Bất quá… như vậy cũng tốt, chí ít Hàng Hàng cũng không rơi vào tuyệt vọng, có thể tích đủ dũng khí đối mặt với thời gian sắp tới, hắn vẫn sẽ ở bên cạnh trông nom cậu.

Một người một chó, ông nói gà bà nói vịt hàn huyên một hồi, Tiếu Nhâm mới mở cửa phòng gọi cả hai bước vào.

Hiện tại, trong phòng lại bốc lên nồng nặc một mùi xịt phòng dường như đã quá hạng, cái mũi nhạy cảm của Lục Thừa Nghiệp lại phản ứng không ngừng.

Biểu tình của Tiếu Nhâm cũng sắp rơi nước mắt rồi, Đại Hắc, mày cũng đừng nơi nơi chốn chốn luôn làm khó tao như vậy chứ!

Trương Hàng nỗ lực nhịn xung động muốn bóp mũi, cùng Đại Hắc đi vào nhà, ở dưới sự hướng dẫn của Tiếu Nhâm mà bước vào phòng mình.

Lục Thừa Nghiệp nhanh chóng vào nhà đi một vòng xem xem xét kỹ, tuy rằng có chút lộn xộn thế nhưng ít ra có thể đặt chân, vì vậy trong lúc Tiếu Nhâm còn chưa kịp bước lên dẫn đường hắn đã sủa vang hai tiếng, dẫn Trương Hàng dạo qua một vòng căn nhà, để cậu đích thân cảm nhân, nơi này là bàn, nơi này là giường, bên đó là vách. Hắn còn dẫn Trương Hàng đi một vòng quanh phòng khách, phòng tắm và nhà bếp, để Trương Hàng đại thể nhận ra hoàn cảnh xung quanh. Trương Hàng mỉm cười xoa xoa đầu Đại Hắc, lại xoay về phía Tiếu Nhâm nói lời cảm tạ.

“Không có việc gì đâu” Tiếu Nhâm gãi gãi đầu, “Kỳ thực em có muốn ở luôn cũng không có việc gì, dù sao anh cũng cần bạn cùng phòng. Tiền thuê nhà này kỳ thực cũng có chút đắt, phần lớn tiền lươn gò anh đều đổ vào chỗ này, hắc hắc…”

“Uông.” Tiếu Nhâm nói cũng không sai, có thể suy nghĩ một chút.

Kỳ thực có một bạn cùng nhà vừa nhiệt tâm lại chính trực đối với Trương Hàng là cực kỳ có lợi, dù sao cậu cũng cần người chiếu cố. Lục Thừa Nghiệp cho dù có thông minh hơn đi nữa cũng có rất nhiều việc không làm được, là một con chó, hắn có rất nhiều nơi không thể vào, cũng như không thể giúp đỡ trh.

Trương Hàng không trả lời, cậu cũng đang suy nghĩ vấn đề này, thế nhưng một bên cậu không muốn làm phiền người khác, một bên lại là việc ở một mình cũng thật sự quá khó khăn.

Cuối cùng, cậu vẫn là quyết định ích kỷ một chút, trước tiên cứ ở thêm vài ngày đã.

Thấy Trương Hàng giống như đã có ý dao động, Tiếu Nhâm vui vẻ nói: “Như vậy đi, buổi trưa em đã cùng anh ăn cơm hôm trong đồn rồi, tối nay anh sẽ nấu…”

Đường nhìn xẹt qua thùng mì ăn liền, Tiếu Nhâm quả đoán đá vật đó sang một bên, đổi giọng nói: “Buổi tối anh mời em ăn cơm.”

Trương Hàng ngại ngùng nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện