Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân
Bọn họ mới đứng yên, Cố Hách Viêm lại hành đại lễ: "Tham... tham kiến..." Hắn hít sâu một hơi, "Tham kiến nhạc phụ, tham kiến nhạc mẫu."
Mộ Bác Nhân sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Mộ Chi Minh thấy Cố Hách Viêm hành đại lễ, vội đứng ở bên cạnh hắn hành lễ.
"Cố tiểu tướng quân, tuyệt đối không thể." Mộ Bác Nhân vội vàng nâng Cố Hách Viêm dậy, "Ngươi là nhất phẩm võ tướng, quan chức còn cao hơn ta rất nhiều, chuyện này không hợp lễ tiết."
Cố Hách Viêm nói: "Ta là tiểu bối..."
Mộ Bác Nhân: "Tôn ti từ xưa đến nay, nói về chiến công không về tuổi tác, Tướng quân bảo vệ ranh giới sông núi nhiều năm, phải là lão phu hành lễ mới đúng." Nói đoạn Mộ Bác Nhân lập tức chấp tay thi lễ.
Cố Hách Viêm không dám nhận, nhưng hắn lại ít lời, không biết phản bác vì thế ôm quyền bái xuống.
Mộ Chi Minh nhìn thấy mấy người bái tới bái lui, bắt đầu so coi đầu ai thấp hơn vội nói: "Tuy phụ thân vô lễ vô lấy lập*, nhưng nếu là người một nhà thì không cần quá để ý đến chức quan lớn nhỏ."
(*Vô lễ vô lấy lập [无礼无以立]: lễ nghĩa là nền tảng, giống như xương sống vậy, không có lễ nghĩa không thể đứng vững. Theo Baidu)
Biết nhi tử bằng phụ, Mộ Bác Nhân ngẩng đầu lên, thổi râu trừng mắt: "Mộ Ly Chu, hai tiếng 'nhạc phụ' vô sỉ vừa rồi, có phải là ngươi khuyến khích Cố tiểu tướng quân nói không?"
Mộ Chi Minh ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai: "Vâng, còn xin phụ thân bớt giận."
Cố Hách Viêm sợ tới mức bước lên trên nửa bước che chở Mộ Chi Minh phía sau.
Cung thị cũng vội túm lấy Mộ Bác Nhân: "Phu quân, tuyệt đối không thể! Xin ông bớt giận!"
Mộ Bác Nhân vốn dĩ làm bộ nay lại bị Cung thị cản lại, vì vậy ông bèn mượn sườn núi hạ lừa*, hạ tay xuống nhưng vẫn không giảm bớt một chút tức giận nào: "Mộ Ly Chu, ngươi về phủ với ta, xem ta giáo huấn ngươi thế nào."
(*Mượn sườn núi hạ lừa [借坡下驴]: lợi dụng những điều kiện thuận lợi để hành động. Theo Baidu.)
Hai chữ "về phủ" này, nháy mắt khiến tâm trí Cố Hách Viêm rối loạn, hắn biết rằng mình phải giữ Mộ Chi Minh lại, nhưng khi hắn chỉ mới bắt đầu cân nhắc lời nói thì Mộ Chi Minh đã nói có sách mách có chứng cả một đoạn, nói: "Phụ thân, hài nhi cũng biết ở lâu trong phủ Tướng quân là không thoải đáng, nhưng thương bệnh của con vẫn luôn là Quân y của Dung Diễm Quân Hạ đại phu trị liệu. Nếu lúc này con trở về Mộ phủ, thì Hạ đại phu không thể không chạy đi chạy lại giữa hai phủ, như vậy rất vất vả, đúng là không thoải đáng chút nào."
Mộ Bác Nhân: "Vậy thương bệnh của ngươi không cần nhọc phiền Hạ đại phu nữa, ta giúp ngươi tìm đại phu khác, còn về Hạ đại phu ta sẽ hạ lễ cảm tạ thật tốt."
Mộ Chi Minh: "Về tình thì đúng là tốt thật, nhưng về lý thì con uống phải là hàn độc bò cạp hiếm thấy, sợ là đại phu trong Kinh Thành không biết được độc này, mà khi còn trẻ Hạ đại phu đã từng du ngoạn Tây Nam, chắc hẳn sẽ biết được độc này, hơn nữa Hạ đại phu đã trị liệu cho con một thời gian, rất có hiệu quả, nếu lúc này đổi đại phu khác, chẳng khác chi kiếm củi ba năm thiêu chỉ một giờ."
Mộ Bác Nhân: "Vậy thì mời Hạ đại phu đến Mộ phủ, ta sẽ đối xử nhiệt tình, nồng hậu khiến hắn xem như đang ở nhà."
Mộ Chi Minh: "Các tướng sĩ Dung Diễm Quân theo Cố tướng quân đến Kinh thành lần này đang ở điền trang ngoại ô, có không ít tướng sĩ bị thương, cứ năm ngày Hạ đại phu sẽ đến điền trang một lần, xem bệnh cho các tướng sĩ, ngài ấy không phải là đại phu chỉ chăm sóc một mình con, phụ thân mời ngài ấy về phủ không phải rất ngang ngược sao."
Mộ Bác Nhân: "Hạ đại phu muốn đi đâu, ta sẽ cho nô bộc chuẩn bị xe ngựa đưa hắn đi."
Mộ Chi Minh: "Nhưng Hạ đại phu là Quân y của Dung Diễm Quân, nay lại ở Mộ phủ người khác nhất định sẽ nghị luận về ngài ấy, nói ngài ấy là Quân y mà có thể sống tại Mộ phủ."
Cố Hách Viêm: "..."
Hắn không có khả năng nói một vòng nhiều lời như vậy với Cố Mâu.
Mộ Bác Nhân và Mộ Chi Minh không hổ là hai cha con, ngươi một câu ta một câu đấu khẩu qua lại, cuối cùng vẫn là Mộ Bác Nhân bại trận.
Cung thị thấy thế vội hoà giải: "Phu quân, ta thấy phủ Tướng quân an tĩnh, nếu Cố tướng quân không chê thì để cho Ly Chu ở đây đi, chờ sau khi thân thể của Ly Chu khỏi hẳn rồi đưa thằng bé về phủ, thằng bé đã sớm làm quan, ở trong phủ bằng hữu mấy ngày cũng không phải là việc thất lễ."
Mộ Bác Nhân vừa muốn theo Cung thị nói một câu "Cũng được".
Nào ngờ lại nghe Mộ Chi Minh nghiêm mặt nói: "Mẫu thân hồ đồ, con với Cố tướng quân đã thành thân sao có thể nói là bằng hữu?"
"Ngươi!" Mộ Bác Nhân tức giận lại muốn đánh y.
Hai đầu gối của Mộ Chi Minh quỳ xuống đất: "Từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự đều có môi ước chi ngôn, cha mẹ chi mệnh*, nếu phụ thân mẫu thân không đồng ý, hài nhi quỳ mãi không dậy."
(*Môi ước chi môn, cha mẹ chi mệnh [媒妁之言、父母之命]: chuyện cưới xin của con cái phải do cha mẹ quyết định và được người mai mối giới thiệu. Theo Baidu)
Cố Hách Viêm sợ y thật sự sẽ quỳ vừa sốt ruột lại vừa đau lòng.
Mộ Bác Nhân: "Mộ Ly Chu, ngươi uy hiếp ta sao?"
Mộ Chi Minh: "Hài nhi không dám."
"Vậy còn không mau đứng lên cho ta." Mộ Bác Nhân tức giận rống lên, "Ngươi muốn quỳ cũng phải quỳ trước bài vị liệt tổ liệt tông, ngươi có thể quỳ gối ở phủ Tướng quân này sao? Không biết lễ nghĩa!"
Cung thị vội đi kéo Mộ Chi Minh: "Được rồi, Ly Chu, mau đứng lên đi."
Cố Hách Viêm cũng đi đến giúp đỡ, vì vậy Mộ Chi Minh bị hai người mạnh mẽ kéo lên.
Cố Hách Viêm: "Yến Quốc Công..."
Mộ Bác Nhân ho mạnh một tiếng, cắt ngang lời nói của Cố Hách Viêm: "Tướng quân, ban nãy ta đến nhìn thấy ở đình viện có đường mòn rêu xanh yên tĩnh, Tướng quân có nguyện ý đi cùng lão phu."
Cố Hách Viêm: "Được."
Mộ Bác Nhân và Cố Hách Viêm rời khỏi chính sảnh, hiện tại bên trong chỉ còn lại Mộ Chi Minh và Cung thị.
Cung thị mới vừa rồi không hỏi được, hiện tại kéo cánh tay Mộ Chi Minh không ngừng hỏi thương thế của y sao rồi.
Mộ Chi Minh có chút mất mát hỏi: "Mẫu thân, người có cảm thấy con hẳn là không nên thành thân với Hách Viêm?"
Cung thị cười nói: "Sao lại nói vậy, mẫu thân rất mừng cho con."
Mộ Chi Minh nhẹ nhàng thở ra: "Đa tạ mẫu thân, như vậy con đã yên tâm không ít, vẫn hy vọng một ngày nào đó có thể nhận được sự đồng ý có phụ thân."
Cung thị che miệng giấu nụ cười ôn nhu nói:
"Đứa nhỏ ngốc, phụ thân con suốt dọc đường từ Mân Châu đến Kinh thành đều xem hoàng lịch tìm ngày lành tháng tốt đó!"
Chương 108: Tìm một ngày lành tháng tốt
Edit: Hạ Vy
______
Chương 108: Tìm một ngày lành tháng tốt.
"Sau khi nhìn thấy phụ mẫu ta gọi bọn họ một tiếng nhạc phụ và nhạc mẫu."
"..."
Lúc này, Ôn Chung Thành vội vàng hoảng loạn chạy chậm đến trước hành lang: "Thiếu gia, vừa rồi Văn công tử tới nói Yến Quốc Công đã từ cố hương Mân Châu trở lại Mộ phủ, đang thừa kiệu đến chỗ chúng ta đấy!"
Cố Hách Viêm: "..."
Cố Hách Viêm cảm thấy hỏng mất mà ôm đầu một lúc lâu, hắn bất lực nhìn Mộ Chi Minh: "Ngươi đã sớm biết hôm nay Yến Quốc Công sẽ đến?"
Mộ Chi Minh cười nói: "Sớm biết thì như thế nào? Không biết thì như thế nào? Cố tướng quân, một tiếng nhạc phụ, là chuyện sớm hay muộn phải gọi, ngươi đó, chấp nhận số phận đi." Y dứt lời một tay khép bàn cờ lại có chút đắc ý.
***
Bọn họ mới đứng yên, Cố Hách Viêm lại hành đại lễ: "Tham... tham kiến..." Hắn hít sâu một hơi, "Tham kiến nhạc phụ, tham kiến nhạc mẫu."
Mộ Bác Nhân sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Mộ Chi Minh thấy Cố Hách Viêm hành đại lễ, vội đứng ở bên cạnh hắn hành lễ.
"Cố tiểu tướng quân, tuyệt đối không thể." Mộ Bác Nhân vội vàng nâng Cố Hách Viêm dậy, "Ngươi là nhất phẩm võ tướng, quan chức còn cao hơn ta rất nhiều, chuyện này không hợp lễ tiết."
Cố Hách Viêm nói: "Ta là tiểu bối..."
Mộ Bác Nhân: "Tôn ti từ xưa đến nay, nói về chiến công không về tuổi tác, Tướng quân bảo vệ ranh giới sông núi nhiều năm, phải là lão phu hành lễ mới đúng." Nói đoạn Mộ Bác Nhân lập tức chấp tay thi lễ.
Cố Hách Viêm không dám nhận, nhưng hắn lại ít lời, không biết phản bác vì thế ôm quyền bái xuống.
Mộ Chi Minh nhìn thấy mấy người bái tới bái lui, bắt đầu so coi đầu ai thấp hơn vội nói: "Tuy phụ thân vô lễ vô lấy lập*, nhưng nếu là người một nhà thì không cần quá để ý đến chức quan lớn nhỏ."
(*Vô lễ vô lấy lập [无礼无以立]: lễ nghĩa là nền tảng, giống như xương sống vậy, không có lễ nghĩa không thể đứng vững. Theo Baidu)
Biết nhi tử bằng phụ, Mộ Bác Nhân ngẩng đầu lên, thổi râu trừng mắt: "Mộ Ly Chu, hai tiếng 'nhạc phụ' vô sỉ vừa rồi, có phải là ngươi khuyến khích Cố tiểu tướng quân nói không?"
Mộ Chi Minh ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai: "Vâng, còn xin phụ thân bớt giận."
Cố Hách Viêm sợ tới mức bước lên trên nửa bước che chở Mộ Chi Minh phía sau.
Cung thị cũng vội túm lấy Mộ Bác Nhân: "Phu quân, tuyệt đối không thể! Xin ông bớt giận!"
Mộ Bác Nhân vốn dĩ làm bộ nay lại bị Cung thị cản lại, vì vậy ông bèn mượn sườn núi hạ lừa*, hạ tay xuống nhưng vẫn không giảm bớt một chút tức giận nào: "Mộ Ly Chu, ngươi về phủ với ta, xem ta giáo huấn ngươi thế nào."
(*Mượn sườn núi hạ lừa [借坡下驴]: lợi dụng những điều kiện thuận lợi để hành động. Theo Baidu.)
Hai chữ "về phủ" này, nháy mắt khiến tâm trí Cố Hách Viêm rối loạn, hắn biết rằng mình phải giữ Mộ Chi Minh lại, nhưng khi hắn chỉ mới bắt đầu cân nhắc lời nói thì Mộ Chi Minh đã nói có sách mách có chứng cả một đoạn, nói: "Phụ thân, hài nhi cũng biết ở lâu trong phủ Tướng quân là không thoải đáng, nhưng thương bệnh của con vẫn luôn là Quân y của Dung Diễm Quân Hạ đại phu trị liệu. Nếu lúc này con trở về Mộ phủ, thì Hạ đại phu không thể không chạy đi chạy lại giữa hai phủ, như vậy rất vất vả, đúng là không thoải đáng chút nào."
Mộ Bác Nhân: "Vậy thương bệnh của ngươi không cần nhọc phiền Hạ đại phu nữa, ta giúp ngươi tìm đại phu khác, còn về Hạ đại phu ta sẽ hạ lễ cảm tạ thật tốt."
Mộ Chi Minh: "Về tình thì đúng là tốt thật, nhưng về lý thì con uống phải là hàn độc bò cạp hiếm thấy, sợ là đại phu trong Kinh Thành không biết được độc này, mà khi còn trẻ Hạ đại phu đã từng du ngoạn Tây Nam, chắc hẳn sẽ biết được độc này, hơn nữa Hạ đại phu đã trị liệu cho con một thời gian, rất có hiệu quả, nếu lúc này đổi đại phu khác, chẳng khác chi kiếm củi ba năm thiêu chỉ một giờ."
Mộ Bác Nhân: "Vậy thì mời Hạ đại phu đến Mộ phủ, ta sẽ đối xử nhiệt tình, nồng hậu khiến hắn xem như đang ở nhà."
Mộ Chi Minh: "Các tướng sĩ Dung Diễm Quân theo Cố tướng quân đến Kinh thành lần này đang ở điền trang ngoại ô, có không ít tướng sĩ bị thương, cứ năm ngày Hạ đại phu sẽ đến điền trang một lần, xem bệnh cho các tướng sĩ, ngài ấy không phải là đại phu chỉ chăm sóc một mình con, phụ thân mời ngài ấy về phủ không phải rất ngang ngược sao."
Mộ Bác Nhân: "Hạ đại phu muốn đi đâu, ta sẽ cho nô bộc chuẩn bị xe ngựa đưa hắn đi."
Mộ Chi Minh: "Nhưng Hạ đại phu là Quân y của Dung Diễm Quân, nay lại ở Mộ phủ người khác nhất định sẽ nghị luận về ngài ấy, nói ngài ấy là Quân y mà có thể sống tại Mộ phủ."
Cố Hách Viêm: "..."
Hắn không có khả năng nói một vòng nhiều lời như vậy với Cố Mâu.
Mộ Bác Nhân và Mộ Chi Minh không hổ là hai cha con, ngươi một câu ta một câu đấu khẩu qua lại, cuối cùng vẫn là Mộ Bác Nhân bại trận.
Cung thị thấy thế vội hoà giải: "Phu quân, ta thấy phủ Tướng quân an tĩnh, nếu Cố tướng quân không chê thì để cho Ly Chu ở đây đi, chờ sau khi thân thể của Ly Chu khỏi hẳn rồi đưa thằng bé về phủ, thằng bé đã sớm làm quan, ở trong phủ bằng hữu mấy ngày cũng không phải là việc thất lễ."
Mộ Bác Nhân vừa muốn theo Cung thị nói một câu "Cũng được".
Nào ngờ lại nghe Mộ Chi Minh nghiêm mặt nói: "Mẫu thân hồ đồ, con với Cố tướng quân đã thành thân sao có thể nói là bằng hữu?"
"Ngươi!" Mộ Bác Nhân tức giận lại muốn đánh y.
Hai đầu gối của Mộ Chi Minh quỳ xuống đất: "Từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự đều có môi ước chi ngôn, cha mẹ chi mệnh*, nếu phụ thân mẫu thân không đồng ý, hài nhi quỳ mãi không dậy."
(*Môi ước chi môn, cha mẹ chi mệnh [媒妁之言、父母之命]: chuyện cưới xin của con cái phải do cha mẹ quyết định và được người mai mối giới thiệu. Theo Baidu)
Cố Hách Viêm sợ y thật sự sẽ quỳ vừa sốt ruột lại vừa đau lòng.
Mộ Bác Nhân: "Mộ Ly Chu, ngươi uy hiếp ta sao?"
Mộ Chi Minh: "Hài nhi không dám."
"Vậy còn không mau đứng lên cho ta." Mộ Bác Nhân tức giận rống lên, "Ngươi muốn quỳ cũng phải quỳ trước bài vị liệt tổ liệt tông, ngươi có thể quỳ gối ở phủ Tướng quân này sao? Không biết lễ nghĩa!"
Cung thị vội đi kéo Mộ Chi Minh: "Được rồi, Ly Chu, mau đứng lên đi."
Cố Hách Viêm cũng đi đến giúp đỡ, vì vậy Mộ Chi Minh bị hai người mạnh mẽ kéo lên.
Cố Hách Viêm: "Yến Quốc Công..."
Mộ Bác Nhân ho mạnh một tiếng, cắt ngang lời nói của Cố Hách Viêm: "Tướng quân, ban nãy ta đến nhìn thấy ở đình viện có đường mòn rêu xanh yên tĩnh, Tướng quân có nguyện ý đi cùng lão phu."
Cố Hách Viêm: "Được."
Mộ Bác Nhân và Cố Hách Viêm rời khỏi chính sảnh, hiện tại bên trong chỉ còn lại Mộ Chi Minh và Cung thị.
Cung thị mới vừa rồi không hỏi được, hiện tại kéo cánh tay Mộ Chi Minh không ngừng hỏi thương thế của y sao rồi.
Mộ Chi Minh có chút mất mát hỏi: "Mẫu thân, người có cảm thấy con hẳn là không nên thành thân với Hách Viêm?"
Cung thị cười nói: "Sao lại nói vậy, mẫu thân rất mừng cho con."
Mộ Chi Minh nhẹ nhàng thở ra: "Đa tạ mẫu thân, như vậy con đã yên tâm không ít, vẫn hy vọng một ngày nào đó có thể nhận được sự đồng ý có phụ thân."
Cung thị che miệng giấu nụ cười ôn nhu nói:
"Đứa nhỏ ngốc, phụ thân con suốt dọc đường từ Mân Châu đến Kinh thành đều xem hoàng lịch tìm ngày lành tháng tốt đó!"
Bình luận truyện