Chương 121: Thần hồn điên đảo không biết mệt
Edit: Lùn + Beta: Hạ Vy
_____
Chương 121: Thần hồn điên đảo không biết mệt.
Mặc dù đang đối mặt với hai nam tử nhưng cô nương thanh y vẫn không chút xấu hổ nào mà ôm quyền, sau đó hào phóng hỏi: "Hai vị trông không giống người của Vân Thành, không biết đến từ đâu?"
Mộ Chi Minh mỉm cười ôm quyền đáp lễ: "Từ phương bắc ngao du đến đây."
"Phương bắc?" Cô nương thanh y quan sát hai người, ánh mắt di chuyển từ trên người Mộ Chi Minh sang Cố Hách Viêm thấy hắn mang mặt nạ đen che nửa mặt ánh mắt càng thêm nghi ngờ.
Cố Hách Viêm cúi đầu, đứng ra phía sau Mộ Chi Minh.
"Cô nương, không biết vì sao gọi là 'Anh Linh mộ'?" Mộ Chi Minh lễ phép hỏi, dời sự chú ý.
Cô nương thanh y thu lại ánh mắt, tay vuốt ve tấm bia đá, lẩm bẩm nói: "Bốn năm trước, Chiếu quốc cử sáu mươi vạn binh, tấn công biên cương Tây Nam Đại Tấn, tướng lĩnh biên cảnh liên tục bại lui, cuối cùng Vân Thành bị quân địch bao vây, Thục Quận Vương trú đóng ở nơi đây dẫn tàn binh liều mạng bảo vệ thành trấn trăm ngày, gần như lương tận viện binh tuyệt*, may mà...." Chẳng biết vì gì mà cô nương thanh y muốn nói lại thôi, "Nói chung là trải qua trận chiến này, hầu hết tướng sĩ và thủ hạ của Thục Quận Vương đều chết trận, Thục Quận Vương thương tiếc bọn họ, lập bia ở đây."
Mộ Chi Minh kinh ngạc: "Chiến sự khốc liệt như vậy, thế mà ta chưa từng nghe thấy."
"Ngươi từ Trung Nguyên đến, đương nhiên chưa từng nghe thấy." Cô nương thanh y nở một nụ cười giễu cợt, nàng ta lấy một bình rượu mạnh từ một bên trên lưng ngựa, rút nút lọ ra, đổ vào gần bia đá, gió nổi lên, hương rượu tán ra tứ phía, "Tướng sĩ thiết cốt tranh tranh*, không phải bởi vì đao kiếm của quân địch gϊếŧ chết, mà là chết do lòng người hiểm ác, xong việc, những người bụng chuột ruột gà đó còn muốn giả tạo cảnh thái bình, che lấp tất cả."
(*Thiết cốt tranh tranh [铮铮铁骨]: Nó là một ẩn dụ cho tính cách ngay thẳng, mạnh mẽ và kiên cường của một người. Theo Baidu)
Cô nương thanh y đổ rượu ấm trong bình xong, nhàn nhạt nói: "Nói vài câu nhiều lời, thất lễ."
"Cô nương là người tính tình phóng khoáng." Mộ Chi Minh khen ngợi.
Cô nương thanh y xoay người lên ngựa, nắm chặt dây cương: "Không quấy rầy hai vị, có duyên gặp lại." Dứt lời, nàng ta rời đi dứt khoát phóng ngựa chạy nhanh về Vân Thành.
Khách qua đường vội vàng, để lại vài câu chuyện.
Mộ Chi Minh ngửa đầu nhìn hoàng hôn hạ xuống bia đá không nói gì, gió thu đong đưa tay áo, phủ một tầng vàng nhạt: "Hách Viêm, thật ra khi ta du ngoại giang hồ ở kiếp trước, đã từng nghe nói Chiếu quốc tấn công biên cương Tây Nam."
Cố Hách Viêm nhìn y.
"Năm đó, Tiết độ sứ* Lĩnh Nam, Tiết độ sứ Hoài Nam, Tiết độ sứ Kinh Châu đều nhận được chiến báo khẩn cầu chi viện, nhưng bởi vì kiêng kỵ quan hệ của Hoàng Thượng và Thục Quận Vương, nên không muốn phát binh chi viện, sau đó chiến báo truyền đến Kinh Thành, quả nhiên Hoàng Thượng đã mở một mắt nhắm một mắt cho qua chuyện không ai chi viện cho biên cương Tây Nam."
(*Tiết độ sứ (節度使) ban đầu là chức võ quan cai quản quân sự một phiên trấn có nguồn gốc vào thời nhà Đường, Trung Quốc khoảng năm 710-711 nhằm đối phó với các mối đe dọa từ bên ngoài. Dần dần theo dòng thời gian, Tiết độ sứ kiêm quản hành chính, tài chính địa phương và cuối cùng trở thành lãnh chúa cha truyền con nối.)
"Thật ra Hoàng Thượng muốn chờ sau khi Thục Quận Vương tử trận mới phát binh đến biên cương Tây Nam bình định chiến loạn."
"Cuối cùng, trận chiến này kết thúc vì việc Chiếu quốc đột nhiên triệt binh, Thục Quận Vương thắng trong gan tấc bảo vệ được Vân Thành."
Đất đầy rượu mạnh, thấm đất tìm xương khô năm đó, giọng điệu của Mộ Chi Minh không đành lòng: "Vân Thành bị kẻ địch vây nhốt tuyệt vọng và khốc liệt đã không còn, chỉ còn tấm bia đá này, không mở miệng được, cũng không nói được chuyện thị phi."
Xưa nay Cố Hách Viêm không bàn về quân tâm của triều chính, hắn nhẹ giọng: "Gió nổi lên rồi, trời lạnh, trở về thôi."
"Được." Mộ Chi Minh cong mắt nở một nụ cười với Cố Hách Viêm.
Hai người trở lại Vân Thành, ở khách điếm nghỉ ngơi một đêm, giờ Thìn ngày hôm sau, đã chạm mặt Đại Ngưu Nhị Ngưu ở cửa thành xuất phát đi Độc Long Lĩnh.
Độc Long Lĩnh thật sự nhiều chướng khí, muỗi và đầm lầy, một đường mà đi, oi bức ẩm ướt, nhiều đại thụ cao, cũng nhiều bùn lầy rêu phong, Đại Ngưu nói: "Hiện nay là đầu mùa đông, đã còn tốt, nếu như giữa hè, thì không có người đồng ý tiến vào Độc Long Lĩnh này."
Bốn người cưỡi ngựa nửa ngày, xuyên qua một rừng cây chương mộc, đột nhiên nhìn thấy một mộc trại cao vút trong mây trước mắt, những trại đó quét sơn tím đen, vẽ hoa văn kỳ lạ, mộc trại được vây quanh bởi hai bức tường gỗ cao bằng người thường, từ ngoài nhìn tới chỉ có thể nhìn thấy tháp nhọn của mộc trại.
Người còn chưa đến gần, đã có thể nghe ngửi được mùi thuốc đông y thảo dược, mơ hồ còn có mùi da lông động vật phơi khô.
Thiên Độc Cốc nổi danh buôn bán thuốc độc, không ít nhân sĩ giang hồ vì tìm đủ loại độc dược kỳ dị mà tới, lúc này các tiền nhân đi đến, vẫn tính là náo nhiệt.
Đại Ngưu ôm quyền: "Hai vị đại nhân, nơi này chính là doanh trại Thiên Độc Cốc, chúng ta sẽ không đi theo vào chỉ ở trước quán trà yên tĩnh chờ hai vị, sau khi hai vị ra ngoài, chúng ta lại mang bọn ngươi về Vân Thành."
"Đa tạ, làm phiền rồi." Mộ Chi Minh mỉm cười chắp tay thi lễ.
Không thể cưỡi ngựa vào doanh trại, cho nên Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm đã để lại ngựa ở quán trà mà đi bộ vào.
Hai người vừa tiến vào trại, thì có một nam tử ước chừng hai mươi mấy tuổi, mặc y bào tím bạc, trên cổ và cổ tay cổ chân đều mang vòng bạc đi tới trước mặt bọn họ.
Nam tử hỏi: "Hai vị muốn mua độc gì?"
Mộ Chi Minh nói: "Chúng ta không phải đến mua độc."
"Không phải đến mua độc?" Nam tử quan sát hai người.
Mộ Chi Minh vừa định giải thích, nam tử đột nhiên lộ ra biểu tình bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ta hiểu rồi, mời hai vị đi theo ta."
Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm liếc mắt nhìn nhau, đuổi theo bước chân của nam tử.
Nam tử dẫn bọn họ đi đến một căn nhà sàn, tầng thứ nhất của nhà sàn, có khoảng ba tủ thuốc cao bằng một người, mỗi cái tủ thuốc đều có các ngăn kéo nhỏ chỉnh tề, trước ngăn kéo dán tên thuốc, liếc mắt nhìn, lít nha lít nhít, thực sự chấn động lòng người.
Nam tử không có ở lại nơi này, thẳng tắp đi lên lầu hai.
Đi lên trên thang gỗ kêu cót két, trước cửa gỗ trúc lầu hai chắn ngang bằng rèm vải cao màu tím, nam tử vén rèm vải lên, một mùi thơm nồng nặc sặc người phả vào mặt.
Tầng một nhà sàn cực cao nhưng lầu hai lại vô cùng thấp, Cố Hách Viêm cao tám thước*, thẳng tắp đứng ở đó, đưa tay lên là có thể đụng tới đỉnh, lầu hai không chỉ không cao, mà còn rất nhỏ hẹp, ngoại trừ một quầy hàng bằng mộc hoàng cũ, cũng chỉ có một bàn gỗ bằng trúc với hai ghế trúc ở hai bên trái phải.
*thước: một thước bằng 1/3 mét ~ 33 cm
Nam tử chỉ chỉ hai ghế trúc này: "Ngồi đi."
Mộ Chi Minh cảm thấy có gì đó không đúng, mở miệng: "Vị huynh đài này..."
"Đừng nói chuyện, ngồi đi." Nam tử đánh gãy y, "Ta hiểu, ta đều hiểu."
Mộ Chi Minh: "..."
Không phải, huynh đài, rốt cuộc ngươi đã hiểu cái gì!
Mộ Chi Minh bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xuống với Cố Hách Viêm.
Nam tử đi tới sau quầy, từ bên hông móc ra một chuỗi chìa khóa nhỏ làm bằng bạc, mở ra ngăn kéo phía sau quầy, lấy mất thứ đồ bên trong ra đi tới trước mặt hai người, đặt từng cái trên tay lên bàn: "Huân hương, thuốc viên, thuốc mỡ đều có đủ, hai ngươi nhìn xem muốn loại nào?"
Vẻ mặt Mộ Chi Minh mê man: "Xin hỏi, những thứ này là vật gì?"
"A? Ngươi đang giả ngu sao? Không cần thiết đâu." Nam tử khoanh tay ở trước ngực.
"Không, ta thật sự không hiểu." Mộ Chi Minh áy náy cười, "Kính xin giải đáp nghi hoặc."
"A? Thật không hiểu? Hai ngươi đến Thiên Độc Cốc không mua độc dược, còn không phải là vì cái này tới sao? Vậy đi, giới thiệu cho ngươi một chút." Nam tử hắng giọng, tiếng lớn như chuông, trầm bổng du dương nói, "Thiên Độc Cốc đặc chế Thôi Tình tán bí phương độc nhất vô nhị, tuyệt vô nhị gia, ăn một cái, đốt một chút, bôi một hồi bảo đảm ngài thần hồn điên đảo không! Biết! Mệt! Túng dục một đêm không! Mỏi! Mệt!"
Cố Hách Viêm: "..."
Mộ Chi Minh: "..."
Bình luận truyện