Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân
Chương 155
Lúc Mộ Chi Minh đứng trước đại doanh Lạc Đô chờ thủ vệ vào doanh thông báo cảm thấy rất lo sợ bất an, lo lắng mình đột ngột đến sẽ quấy rầy Cố Hách Viêm.
Vừa lúc gặp được đại Tướng quân của Dung Diễm Quân, Vệ Lăng Vân hồi quân doanh, nhìn thấy Mộ Chi Minh bèn muốn trực tiếp dẫn y vào đại doanh Lạc Đô gặp Cố Hách Viêm.
Trước kia Vệ Lăng Vân từng nghe nói chuyện Mộ Chi Minh bị bệnh quên mất Cố Hách Viêm, đã lo lắng cho tiểu bối không thôi, hiện tại thấy Mộ Chi Minh chủ động đến đại doanh thăm hỏi Cố Hách Viêm lập tức yên tâm không ít, hàn huyên tán gẫu cùng Mộ Chi Minh mà đi đến doanh trướng chủ soái.
Nào ngờ mới đi được một nửa, Hách Thiên Cần đã cưỡi ngựa hoang nâu chưa thuần phục từ bên hông chạy như điên đến đâm thẳng vào ba người.
Văn Hạc Âm sợ tới mức túm chặt Mộ Chi Minh né qua một bên, lại bởi vì quá mức sốt ruột mà cả hai loạng choạng vài bước rồi ngã thật mạnh trên đất.
Vệ Lăng Vân một bên nâng hai người dậy, một bên hét lớn: “Đánh vào chân ngựa!”
Sau khi Hách Thiên Cần nghe được lập tức hiểu ý, dùng sức lực cả người ném roi vào đùi trước của ngựa nâu, ngựa nâu hí vang một hơi thật dài, bởi vì đau đớn mà khụy hai chân trước xuống, cả con ngựa ngã xuống đất chỉ cách bọn Mộ Chi Minh một mét đập ra bụi đất mù mịt bay đầy trời.
Hách Thiên Cần nương theo ôm đầu lăn trên mặt đất vài vòng, cũng may thân thể mặc hộ giáp giảm bớt lực xốc nảy, không có bị thương.
Tướng sĩ bốn phía của Dung Diễm Quân thấy thế, sôi nổi xông bên phía trước, buộc chặt con ngựa hoang kia để tránh nó lại nổi điên.
Hách Thiên Cần đứng lên, vài bước vọt tới trước mặt Vệ Lăng Vân, Mộ Chi Minh và Văn Hạc Âm, hoang mang rối loạn nói: “Ba người không sao chứ?!”
“Tiểu tử hỗn trướng này!” Vệ Lăng Vân tức đến mức thổi râu trừng mắt, gõ mạnh vào đầu Hách Thiên Cần, gõ đến mức hắn ôm đầu kêu a a.
“Thiếu gia, ngươi không sao chứ?” Văn Hạc Âm bò thân lên, vội vàng đến đỡ Mộ Chi Minh.
“Ta không sao, nhưng hộp đồ ăn…” Mộ Chi Minh đứng dậy lại ngồi xổm xuống, kéo ống tay áo to rộng lên thu dọn hộp đồ ăn rơi xuống đất, thật ra hộp đồ ăn cũng không có hư, chỉ là toàn bộ đồ rơi ra ngoài, màn thầu lăn trên mặt đất dính đầy bụi bẩn thật dày từ màu trắng biến thành màu vàng xám, vại cháo sứ thì bị vỡ, cháo trắng rơi đầy đất.
Mộ Chi Minh nhìn đống hỗn độn dưới đất, không nhịn được lại thở dài.
“Hầu gia, rất xin lỗi.” Hách Thiên Cần cõi lòng đầy áy náy đi đến xin lỗi, hắn gãi đầu, “Cái này bao nhiêu tiền, ta đền cho ngài.”
“Không sao, cũng không phải vật quý trọng gì.” Mộ Chi Minh hiền lành nhìn hắn tươi cười.
Vệ Lăng Vân cũng đi tới: “Hầu gia, nơi này không cần ngươi dọn dẹp đâu, ngươi cùng ta đi doanh trướng quân y để Hạ đại phu xem cho ngươi một chút.”
Mộ Chi Minh đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người: “Không sao, ta không bị thương, vẫn nên đi doanh trướng chủ soái.”
“Tiểu Viêm đang xử lý quân vụ với Binh Bộ thị lang, không về doanh trướng chủ soái nhanh như vậy đâu, ngươi vẫn nên theo ta tìm đại thu xem đi, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.” Vệ Lăng Vân khuyên nhủ.
Nghe thấy Cố Hách Viêm còn đang bận, Mộ Chi Minh gật đầu chấp tay thi lễ nói: “Vậy thì làm phiền Vệ tướng quân dẫn đường.”
Vệ Lăng Vân đưa Mộ Chi Minh và Văn Hạc Âm đến doanh trướng của Hạ Thiên Vô, dặn dò mấy lần phải kiểm tra và chăm sóc cẩn thận mới rời đi.
Mộ Chi Minh thích sạch sẽ, vì vậy trước tiên y tìm Hạ đại phu muốn xin một chút nước ấm rửa sạch hai tay và gương mặt, lau sạch tro bụi dính trên y phục mới để Hạ đại phu kiểm tra có bị thương hay không.
Hạ Thiên Vô hỏi y đau ở đâu, sau đó mới nắm lấy cánh tay của y cẩn thận xoa nắn xem xét một lát, thở phào nhẹ nhõm: “Còn tốt, chỉ là khuỷu tay bị trầy da, ta lấy thuốc rượu đến xoa giúp Hầu gia.”
“Làm phiền rồi.” Mộ Chi Minh gật đầu nói lời cảm tạ.
“May mắn không bị trẹo hay bị thương đến xương, nếu không qua trăm ngày nữa không thương gân thì cũng động cốt.” Hạ đại phu lấy thuốc rượu tới, dùng vải bông sạch bôi lên khuỷu tay của Mộ Chi Minh, “Giống Cố tướng quân trước kia… khụ!”
Lời nói của hắn ngừng quá đột ngột khiến Mộ Chi Minh muốn không chú ý cũng không được.
Hạ đại phu bởi vì chột dạ mà không dám nhìn Mộ Chi Minh, hắn ngậm chặt miệng, hạ quyết tâm bất luận Mộ Chi Minh có hỏi cái gì hắn cũng tuyệt đối không nói ra.
Suy cho cùng thì Cố tướng quân đã ngàn vạn lần dặn dò không thể nói thương thế của hắn cho Hầu gia biết.
Mộ Chi Minh quan sát sắc mặt của Hạ Thiên Vô, suy tư một lát, bỗng nhiên cười nói: “Hạ đại phu, thật ra ta đã biết chuyện Tướng quân bị thương.”
Hạ Thiên Vô kinh ngạc: “A? Hầu gia biết à?”
“Đúng vậy, Tướng quân đã nói cho ta biết.” Mộ Chi Minh cong mắt hiền hòa tươi cười.
Hạ Thiên Vô vỗ ngực, nghĩ thầm: Mình còn lo lắng nói lỡ miệng, hóa ra Cố Hách Viêm đã sớm nói cho Mộ Chi Minh biết rồi.
Mộ Chi Minh thấy biểu cảm của Hạ Thiên Vô thả lỏng ra bèn thừa thắng xông lên, tiếp tục thử: “Hạ đại phu, vết thương của Tướng quân điều trị thế nào? Có cầu chú ý gì không.”
“Ai nha, Hầu gia đừng tốn nhiều tâm tư, đã lâu như vậy rồi, cánh tay phải của Tướng quân vẫn không thể sử dụng đao kiếm như cũ, không thể giương cung, đã nói rõ thương thế của hắn đã định luận hết rồi, vô lực xoay chuyển trời đất.” Hạ Thiên Vô lắc đầu thở dài.
Trái tim Mộ Chi Minh căng thẳng, y phải hung hăng bóp chặt cổ tay mới có thể chặn âm thanh “Cái gì” kinh ngạc ở cổ họng, không phát ra tiếng. Nhưng trong ngực lại giống như bị kim châm dày đặc đâm thọc, đau đến mức hô hấp của Mộ Chi Minh cũng không thuận.
“Hầu gia, vết thương ở khuỷu tay đã thoa thuốc xong rồi, chân có chỗ nào đau không?” Hạ đại phu dò hỏi.
“Không có, đa tạ đại phu.” Mộ Chi Minh miễn cưỡng mà cười cười, gật đầu nói lời cảm tạ.
Hạ Thiên Vô: “Được, ta tìm tiểu tướng sỹ đưa ngài đến doanh trướng chủ soái chờ Cố tướng quân.”
Văn Hạc Âm thức thời nói: “Thiếu gia, ta ở đây giúp Hạ đại phu, không qua đó cùng ngươi được, lúc ngươi đi về nhớ qua đây gọi ta.”
Mộ Chi Minh gật đầu, đi theo tiểu tướng sĩ Hạ đại phu tìm được đến doanh trướng chủ soái.
***
Mộ Chi Minh một thân một mình lẳng lặng chờ trong doanh trướng chủ soái, y đến án bàn ngày thường Cố Hách Viêm xử lý quân vụ, lật xem binh thư trên đó, nhưng một chữ cũng không đọc được bởi vì lời nói của Hạ đại phu cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu.
Mộ Chi Minh sầu muộn thở dài một hơi.
Tuy y đã biết chuyện này, nhưng không thể chia sẻ nửa điểm đau xót cùng Cố Hách Viêm.
Bỗng nhiên lúc này, ngoài doanh trướng vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Mộ Chi Minh đứng thẳng thân thể, quay đầu nhìn lại.
Cố Hách Viêm đột nhiên vén rèm đi vào, lúc nhìn thấy Mộ Chi Minh đôi mắt của hắn lóe lên, vài phần sáng ngời.
“Hách Viêm.” Mộ Chi Minh chào đón hắn bằng một nụ cười.
“Vì sao tới quân doanh?” Cố Hách Viêm hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Chỉ là muốn đến gặp ngươi.” Mộ Chi Minh đứng yên ở trước mặt hắn.
Cố Hách Viêm há mồm muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy trên người Mộ Chi Minh có mùi thuốc rượu, đầu mày cau chặt lại, vội vàng hỏi: “Ngươi bị thương à?”
“A… không có bị thương.” Mộ Chi Minh vội vàng nói, “Lúc trên đường tới đây không cẩn thận bị ngã, khuỷu tay bị trầy cho nên Hạ đại phu bôi cho ta chút rượu thuốc.”
“Ta nhìn xem.” Cố Hách Viêm nâng cánh tay Mộ Chi Minh lên, xắn ống tay áo của y lên cao.
Mộ Chi Minh biết nếu không để hắn nhìn thì hắn sẽ càng lo lắng hơn, vì thế chủ động vén tay áo lên, cong cánh tay lại cho hắn xem.
Thuốc rượu màu vàng phủ lên khuỷu tay bị cát mài đến đỏ tươi, chỉ còn lại vài vệt trầy da nhợt nhạt, xem ra đúng thật là không có chuyện gì.
Cố Hách Viêm hỏi: “Đau không?”
Mộ Chi Minh cười nói: “Không đau.”
Đôi mày cau lại của Cố Hách Viêm không có thả lỏng, hắn giúp Mộ Chi Minh sửa lại ống tay áo hỏi: “Vì sao lại ngã?”
Mộ Chi Minh: “Ta tự mình đi đường không cẩn thận.”
Đúng lúc này, có tiểu tướng sĩ thông báo: “Tướng quân, Hách phó úy cầu kiến.”
Cố Hách Viêm: “Cho hắn tiến vào.”
Một lúc sau, Hách Thiên Cần vén rèm đi vào, trong tay còn cầm một hộp đồ ăn, hắn hành lễ với Cố Hách Viêm trước sau đó nhìn Mộ Chi Minh, đưa hộp thức ăn cho y, tươi cười nói: “Hầu gia, quả nhiên ngài ở đây với Tướng quân, hộp thức ăn của ngài này, ta đã rửa sạch rồi, xem ra cũng không có rơi hỏng.”
“Đa tạ.” Mộ Chi Minh vươn tay cầm lấy.
Cố Hách Viêm nhìn chằm chằm hộp đồ ăn kia, hỏi: “Hộp đồ ăn?”
Hách Thiên Cần gãi đầu: “Ồ, việc này là tại ta, lúc huấn luyện ngựa đụng phải Hầu gia, hại y té ngã, hộp đồ ăn trong tay cũng rơi, cháo và màn thầu bên trong cũng lăn trên đất, thật quá đáng tiếc.”
Cố Hách Viêm: “…”
Hách Thiên Cần: “Có điều mấy cái màn thầu kia ta đã lấy nước rửa sạch cho ngựa ăn rồi! Chúng còn ăn rất vui vẻ đó!”
Cố Hách Viêm: “… Cho ngựa… ăn?”
Hách Thiên Cần: “Đúng vậy, cũng may là không lãng phí! Có điều Hầu gia à, ngài tới quân doanh mang theo cái này làm gì vậy?”
Mộ Chi Minh vừa muốn trả lời, Cố Hách Viêm đã nói: “Không có việc gì thì ngươi cáo lui đi.”
“A! Vâng!” Hách Thiên Cần ôm quyền hành lễ, vui tươi hớn hở rời đi.
Cố Hách Viêm quay đầu nhìn Mộ Chi Minh, chờ y mở miệng giải thích.
Mộ Chi Minh bất đắc dĩ nói: “Vốn dĩ định không nói chuyện cháo và màn thầu bị rơi cho ngươi biết, tránh ngươi thất vọng.”
Cố Hách Viêm: “Cháo và màn thầu, đều là ngươi làm?”
“Ừm.” Mộ Chi Minh gật đầu.
Cố Hách Viêm thu mắt lại, tuy không nói gì, biểu cảm cũng không có biến hóa nhưng rõ ràng là đang rất uể oải và mất mát.
Một đại Tướng quân sát phạt quyết đoán trên chiến trường khiến kẻ thù vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, nay lại vì không ăn được cháo trắng và màn thầu mà thương tâm.
Mộ Chi Minh vội vàng nói: “Ngày mai ta lại làm, lại đưa đến đây cho ngươi có được không?”
Cố Hách Viêm trả lời rất nhanh: “Được.”
Mộ Chi Minh cong mắt tựa trăng non, cười nói: “Một lời đã định.”
Cố Hách Viêm không chớp mắt nhìn chằm chằm y, sau một lúc lâu đột nhiên mở miệng: “Ta muốn hôn ngươi.”
Mộ Chi Minh: “A, cái… ưm!”
Nghi vấn của y còn chưa được hỏi ra thì đã bị hai tay của Cố Hách Viêm ôm lấy eo kéo vào trong lòng dùng môi phong bế.
Cố Hách Viêm hôn rất hung, vừa mút vào lại vừa cắn nhẹ, khiến môi lưỡi của Mộ Chi Minh tê dại, dường như Cố Hách Viêm muốn nếm hương vị cháo trắng và màn thầu từ miệng của Mộ Chi Minh, hôn xong một trận mới không tình nguyện buông người ra.
Hôn người nọ xong, tâm tình lúc này của Cố Hách Viêm mới tốt lên một chút, sau khi hai người tán gẫu một lúc cũng từ biệt, Cố Hách Viêm tự mình đưa Mộ Chi Minh ra ngoài đại doanh Lạc Đô, nhìn y và Văn Hạc Âm lên xe ngựa rời đi, sau đó xoay người đến sân huấn luyện.
Lúc sau, có tướng sĩ tìm được Hách Thiêm cần đang vuốt bờm ngựa: “Thiên Cần à, Cố tướng quân đang ở sân huấn luyện luận võ, kêu ngươi qua đó khoa tay múa chân hai cái.”
“Được á, ta đi ngay.” Trước kia Cố Hách Viêm thường thường sẽ luận võ một chút, thí luyện và chỉ đạo thân thủ cho mọi người, lần trước sau khi Hách Thiên Cần được Cố Hách Viêm chỉ đạo đã được lợi không ít, cho nên vừa nghe thấy Cố Hách Viêm luận võ đã lập tức buông hết chuyện trong tay, hưng phấn chạy đến sân huấn luyện, chỉ là trên đường hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, lo lắng hỏi tướng sĩ bên cạnh, “Hiện giờ tay phải của Cố tướng quân bị thương, thân thủ chắc chắn không lớn được như xưa, ta có nên thu một chút lực hay không, ta không thể khi dễ người bị thương, hơn nữa nếu Cố tướng quân không đánh lại ta thì hắn sẽ cảm thấy tự tôn bị tổn thương.”
Sau nửa canh giờ.
Hách Thiên Cần nằm trên mặt đất của sân huấn luyện, cảm thấy bản thân nửa canh giờ trước thật là con mẹ nó quá lỗ mãng.
Cố Hách Viêm nhàn nhạt nói một câu: “Bảo kiếm từ gió mài giũa ra, tiếp tục nỗ lực.” Dứt lời, hờ hững xoay người rời đi.
Một đám tướng sĩ vây lên, chọc chọc Hách Thiên Cần bị đánh đến mức bò cũng không nổi: “Còn sống không? Có phải ngươi chọc Tướng quân tức giận không?”
Hách Thiên Cần nằm trên mặt đất kêu rên: “Tay phải của Tướng quân thật sự bị thương sao?”
Một người tướng sĩ: “Thật đó, ta thấy lúc Tướng quân đánh ngươi toàn bộ quá trình đều dùng tay trái.”
Vừa lúc gặp được đại Tướng quân của Dung Diễm Quân, Vệ Lăng Vân hồi quân doanh, nhìn thấy Mộ Chi Minh bèn muốn trực tiếp dẫn y vào đại doanh Lạc Đô gặp Cố Hách Viêm.
Trước kia Vệ Lăng Vân từng nghe nói chuyện Mộ Chi Minh bị bệnh quên mất Cố Hách Viêm, đã lo lắng cho tiểu bối không thôi, hiện tại thấy Mộ Chi Minh chủ động đến đại doanh thăm hỏi Cố Hách Viêm lập tức yên tâm không ít, hàn huyên tán gẫu cùng Mộ Chi Minh mà đi đến doanh trướng chủ soái.
Nào ngờ mới đi được một nửa, Hách Thiên Cần đã cưỡi ngựa hoang nâu chưa thuần phục từ bên hông chạy như điên đến đâm thẳng vào ba người.
Văn Hạc Âm sợ tới mức túm chặt Mộ Chi Minh né qua một bên, lại bởi vì quá mức sốt ruột mà cả hai loạng choạng vài bước rồi ngã thật mạnh trên đất.
Vệ Lăng Vân một bên nâng hai người dậy, một bên hét lớn: “Đánh vào chân ngựa!”
Sau khi Hách Thiên Cần nghe được lập tức hiểu ý, dùng sức lực cả người ném roi vào đùi trước của ngựa nâu, ngựa nâu hí vang một hơi thật dài, bởi vì đau đớn mà khụy hai chân trước xuống, cả con ngựa ngã xuống đất chỉ cách bọn Mộ Chi Minh một mét đập ra bụi đất mù mịt bay đầy trời.
Hách Thiên Cần nương theo ôm đầu lăn trên mặt đất vài vòng, cũng may thân thể mặc hộ giáp giảm bớt lực xốc nảy, không có bị thương.
Tướng sĩ bốn phía của Dung Diễm Quân thấy thế, sôi nổi xông bên phía trước, buộc chặt con ngựa hoang kia để tránh nó lại nổi điên.
Hách Thiên Cần đứng lên, vài bước vọt tới trước mặt Vệ Lăng Vân, Mộ Chi Minh và Văn Hạc Âm, hoang mang rối loạn nói: “Ba người không sao chứ?!”
“Tiểu tử hỗn trướng này!” Vệ Lăng Vân tức đến mức thổi râu trừng mắt, gõ mạnh vào đầu Hách Thiên Cần, gõ đến mức hắn ôm đầu kêu a a.
“Thiếu gia, ngươi không sao chứ?” Văn Hạc Âm bò thân lên, vội vàng đến đỡ Mộ Chi Minh.
“Ta không sao, nhưng hộp đồ ăn…” Mộ Chi Minh đứng dậy lại ngồi xổm xuống, kéo ống tay áo to rộng lên thu dọn hộp đồ ăn rơi xuống đất, thật ra hộp đồ ăn cũng không có hư, chỉ là toàn bộ đồ rơi ra ngoài, màn thầu lăn trên mặt đất dính đầy bụi bẩn thật dày từ màu trắng biến thành màu vàng xám, vại cháo sứ thì bị vỡ, cháo trắng rơi đầy đất.
Mộ Chi Minh nhìn đống hỗn độn dưới đất, không nhịn được lại thở dài.
“Hầu gia, rất xin lỗi.” Hách Thiên Cần cõi lòng đầy áy náy đi đến xin lỗi, hắn gãi đầu, “Cái này bao nhiêu tiền, ta đền cho ngài.”
“Không sao, cũng không phải vật quý trọng gì.” Mộ Chi Minh hiền lành nhìn hắn tươi cười.
Vệ Lăng Vân cũng đi tới: “Hầu gia, nơi này không cần ngươi dọn dẹp đâu, ngươi cùng ta đi doanh trướng quân y để Hạ đại phu xem cho ngươi một chút.”
Mộ Chi Minh đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người: “Không sao, ta không bị thương, vẫn nên đi doanh trướng chủ soái.”
“Tiểu Viêm đang xử lý quân vụ với Binh Bộ thị lang, không về doanh trướng chủ soái nhanh như vậy đâu, ngươi vẫn nên theo ta tìm đại thu xem đi, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.” Vệ Lăng Vân khuyên nhủ.
Nghe thấy Cố Hách Viêm còn đang bận, Mộ Chi Minh gật đầu chấp tay thi lễ nói: “Vậy thì làm phiền Vệ tướng quân dẫn đường.”
Vệ Lăng Vân đưa Mộ Chi Minh và Văn Hạc Âm đến doanh trướng của Hạ Thiên Vô, dặn dò mấy lần phải kiểm tra và chăm sóc cẩn thận mới rời đi.
Mộ Chi Minh thích sạch sẽ, vì vậy trước tiên y tìm Hạ đại phu muốn xin một chút nước ấm rửa sạch hai tay và gương mặt, lau sạch tro bụi dính trên y phục mới để Hạ đại phu kiểm tra có bị thương hay không.
Hạ Thiên Vô hỏi y đau ở đâu, sau đó mới nắm lấy cánh tay của y cẩn thận xoa nắn xem xét một lát, thở phào nhẹ nhõm: “Còn tốt, chỉ là khuỷu tay bị trầy da, ta lấy thuốc rượu đến xoa giúp Hầu gia.”
“Làm phiền rồi.” Mộ Chi Minh gật đầu nói lời cảm tạ.
“May mắn không bị trẹo hay bị thương đến xương, nếu không qua trăm ngày nữa không thương gân thì cũng động cốt.” Hạ đại phu lấy thuốc rượu tới, dùng vải bông sạch bôi lên khuỷu tay của Mộ Chi Minh, “Giống Cố tướng quân trước kia… khụ!”
Lời nói của hắn ngừng quá đột ngột khiến Mộ Chi Minh muốn không chú ý cũng không được.
Hạ đại phu bởi vì chột dạ mà không dám nhìn Mộ Chi Minh, hắn ngậm chặt miệng, hạ quyết tâm bất luận Mộ Chi Minh có hỏi cái gì hắn cũng tuyệt đối không nói ra.
Suy cho cùng thì Cố tướng quân đã ngàn vạn lần dặn dò không thể nói thương thế của hắn cho Hầu gia biết.
Mộ Chi Minh quan sát sắc mặt của Hạ Thiên Vô, suy tư một lát, bỗng nhiên cười nói: “Hạ đại phu, thật ra ta đã biết chuyện Tướng quân bị thương.”
Hạ Thiên Vô kinh ngạc: “A? Hầu gia biết à?”
“Đúng vậy, Tướng quân đã nói cho ta biết.” Mộ Chi Minh cong mắt hiền hòa tươi cười.
Hạ Thiên Vô vỗ ngực, nghĩ thầm: Mình còn lo lắng nói lỡ miệng, hóa ra Cố Hách Viêm đã sớm nói cho Mộ Chi Minh biết rồi.
Mộ Chi Minh thấy biểu cảm của Hạ Thiên Vô thả lỏng ra bèn thừa thắng xông lên, tiếp tục thử: “Hạ đại phu, vết thương của Tướng quân điều trị thế nào? Có cầu chú ý gì không.”
“Ai nha, Hầu gia đừng tốn nhiều tâm tư, đã lâu như vậy rồi, cánh tay phải của Tướng quân vẫn không thể sử dụng đao kiếm như cũ, không thể giương cung, đã nói rõ thương thế của hắn đã định luận hết rồi, vô lực xoay chuyển trời đất.” Hạ Thiên Vô lắc đầu thở dài.
Trái tim Mộ Chi Minh căng thẳng, y phải hung hăng bóp chặt cổ tay mới có thể chặn âm thanh “Cái gì” kinh ngạc ở cổ họng, không phát ra tiếng. Nhưng trong ngực lại giống như bị kim châm dày đặc đâm thọc, đau đến mức hô hấp của Mộ Chi Minh cũng không thuận.
“Hầu gia, vết thương ở khuỷu tay đã thoa thuốc xong rồi, chân có chỗ nào đau không?” Hạ đại phu dò hỏi.
“Không có, đa tạ đại phu.” Mộ Chi Minh miễn cưỡng mà cười cười, gật đầu nói lời cảm tạ.
Hạ Thiên Vô: “Được, ta tìm tiểu tướng sỹ đưa ngài đến doanh trướng chủ soái chờ Cố tướng quân.”
Văn Hạc Âm thức thời nói: “Thiếu gia, ta ở đây giúp Hạ đại phu, không qua đó cùng ngươi được, lúc ngươi đi về nhớ qua đây gọi ta.”
Mộ Chi Minh gật đầu, đi theo tiểu tướng sĩ Hạ đại phu tìm được đến doanh trướng chủ soái.
***
Mộ Chi Minh một thân một mình lẳng lặng chờ trong doanh trướng chủ soái, y đến án bàn ngày thường Cố Hách Viêm xử lý quân vụ, lật xem binh thư trên đó, nhưng một chữ cũng không đọc được bởi vì lời nói của Hạ đại phu cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu.
Mộ Chi Minh sầu muộn thở dài một hơi.
Tuy y đã biết chuyện này, nhưng không thể chia sẻ nửa điểm đau xót cùng Cố Hách Viêm.
Bỗng nhiên lúc này, ngoài doanh trướng vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Mộ Chi Minh đứng thẳng thân thể, quay đầu nhìn lại.
Cố Hách Viêm đột nhiên vén rèm đi vào, lúc nhìn thấy Mộ Chi Minh đôi mắt của hắn lóe lên, vài phần sáng ngời.
“Hách Viêm.” Mộ Chi Minh chào đón hắn bằng một nụ cười.
“Vì sao tới quân doanh?” Cố Hách Viêm hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Chỉ là muốn đến gặp ngươi.” Mộ Chi Minh đứng yên ở trước mặt hắn.
Cố Hách Viêm há mồm muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy trên người Mộ Chi Minh có mùi thuốc rượu, đầu mày cau chặt lại, vội vàng hỏi: “Ngươi bị thương à?”
“A… không có bị thương.” Mộ Chi Minh vội vàng nói, “Lúc trên đường tới đây không cẩn thận bị ngã, khuỷu tay bị trầy cho nên Hạ đại phu bôi cho ta chút rượu thuốc.”
“Ta nhìn xem.” Cố Hách Viêm nâng cánh tay Mộ Chi Minh lên, xắn ống tay áo của y lên cao.
Mộ Chi Minh biết nếu không để hắn nhìn thì hắn sẽ càng lo lắng hơn, vì thế chủ động vén tay áo lên, cong cánh tay lại cho hắn xem.
Thuốc rượu màu vàng phủ lên khuỷu tay bị cát mài đến đỏ tươi, chỉ còn lại vài vệt trầy da nhợt nhạt, xem ra đúng thật là không có chuyện gì.
Cố Hách Viêm hỏi: “Đau không?”
Mộ Chi Minh cười nói: “Không đau.”
Đôi mày cau lại của Cố Hách Viêm không có thả lỏng, hắn giúp Mộ Chi Minh sửa lại ống tay áo hỏi: “Vì sao lại ngã?”
Mộ Chi Minh: “Ta tự mình đi đường không cẩn thận.”
Đúng lúc này, có tiểu tướng sĩ thông báo: “Tướng quân, Hách phó úy cầu kiến.”
Cố Hách Viêm: “Cho hắn tiến vào.”
Một lúc sau, Hách Thiên Cần vén rèm đi vào, trong tay còn cầm một hộp đồ ăn, hắn hành lễ với Cố Hách Viêm trước sau đó nhìn Mộ Chi Minh, đưa hộp thức ăn cho y, tươi cười nói: “Hầu gia, quả nhiên ngài ở đây với Tướng quân, hộp thức ăn của ngài này, ta đã rửa sạch rồi, xem ra cũng không có rơi hỏng.”
“Đa tạ.” Mộ Chi Minh vươn tay cầm lấy.
Cố Hách Viêm nhìn chằm chằm hộp đồ ăn kia, hỏi: “Hộp đồ ăn?”
Hách Thiên Cần gãi đầu: “Ồ, việc này là tại ta, lúc huấn luyện ngựa đụng phải Hầu gia, hại y té ngã, hộp đồ ăn trong tay cũng rơi, cháo và màn thầu bên trong cũng lăn trên đất, thật quá đáng tiếc.”
Cố Hách Viêm: “…”
Hách Thiên Cần: “Có điều mấy cái màn thầu kia ta đã lấy nước rửa sạch cho ngựa ăn rồi! Chúng còn ăn rất vui vẻ đó!”
Cố Hách Viêm: “… Cho ngựa… ăn?”
Hách Thiên Cần: “Đúng vậy, cũng may là không lãng phí! Có điều Hầu gia à, ngài tới quân doanh mang theo cái này làm gì vậy?”
Mộ Chi Minh vừa muốn trả lời, Cố Hách Viêm đã nói: “Không có việc gì thì ngươi cáo lui đi.”
“A! Vâng!” Hách Thiên Cần ôm quyền hành lễ, vui tươi hớn hở rời đi.
Cố Hách Viêm quay đầu nhìn Mộ Chi Minh, chờ y mở miệng giải thích.
Mộ Chi Minh bất đắc dĩ nói: “Vốn dĩ định không nói chuyện cháo và màn thầu bị rơi cho ngươi biết, tránh ngươi thất vọng.”
Cố Hách Viêm: “Cháo và màn thầu, đều là ngươi làm?”
“Ừm.” Mộ Chi Minh gật đầu.
Cố Hách Viêm thu mắt lại, tuy không nói gì, biểu cảm cũng không có biến hóa nhưng rõ ràng là đang rất uể oải và mất mát.
Một đại Tướng quân sát phạt quyết đoán trên chiến trường khiến kẻ thù vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, nay lại vì không ăn được cháo trắng và màn thầu mà thương tâm.
Mộ Chi Minh vội vàng nói: “Ngày mai ta lại làm, lại đưa đến đây cho ngươi có được không?”
Cố Hách Viêm trả lời rất nhanh: “Được.”
Mộ Chi Minh cong mắt tựa trăng non, cười nói: “Một lời đã định.”
Cố Hách Viêm không chớp mắt nhìn chằm chằm y, sau một lúc lâu đột nhiên mở miệng: “Ta muốn hôn ngươi.”
Mộ Chi Minh: “A, cái… ưm!”
Nghi vấn của y còn chưa được hỏi ra thì đã bị hai tay của Cố Hách Viêm ôm lấy eo kéo vào trong lòng dùng môi phong bế.
Cố Hách Viêm hôn rất hung, vừa mút vào lại vừa cắn nhẹ, khiến môi lưỡi của Mộ Chi Minh tê dại, dường như Cố Hách Viêm muốn nếm hương vị cháo trắng và màn thầu từ miệng của Mộ Chi Minh, hôn xong một trận mới không tình nguyện buông người ra.
Hôn người nọ xong, tâm tình lúc này của Cố Hách Viêm mới tốt lên một chút, sau khi hai người tán gẫu một lúc cũng từ biệt, Cố Hách Viêm tự mình đưa Mộ Chi Minh ra ngoài đại doanh Lạc Đô, nhìn y và Văn Hạc Âm lên xe ngựa rời đi, sau đó xoay người đến sân huấn luyện.
Lúc sau, có tướng sĩ tìm được Hách Thiêm cần đang vuốt bờm ngựa: “Thiên Cần à, Cố tướng quân đang ở sân huấn luyện luận võ, kêu ngươi qua đó khoa tay múa chân hai cái.”
“Được á, ta đi ngay.” Trước kia Cố Hách Viêm thường thường sẽ luận võ một chút, thí luyện và chỉ đạo thân thủ cho mọi người, lần trước sau khi Hách Thiên Cần được Cố Hách Viêm chỉ đạo đã được lợi không ít, cho nên vừa nghe thấy Cố Hách Viêm luận võ đã lập tức buông hết chuyện trong tay, hưng phấn chạy đến sân huấn luyện, chỉ là trên đường hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, lo lắng hỏi tướng sĩ bên cạnh, “Hiện giờ tay phải của Cố tướng quân bị thương, thân thủ chắc chắn không lớn được như xưa, ta có nên thu một chút lực hay không, ta không thể khi dễ người bị thương, hơn nữa nếu Cố tướng quân không đánh lại ta thì hắn sẽ cảm thấy tự tôn bị tổn thương.”
Sau nửa canh giờ.
Hách Thiên Cần nằm trên mặt đất của sân huấn luyện, cảm thấy bản thân nửa canh giờ trước thật là con mẹ nó quá lỗ mãng.
Cố Hách Viêm nhàn nhạt nói một câu: “Bảo kiếm từ gió mài giũa ra, tiếp tục nỗ lực.” Dứt lời, hờ hững xoay người rời đi.
Một đám tướng sĩ vây lên, chọc chọc Hách Thiên Cần bị đánh đến mức bò cũng không nổi: “Còn sống không? Có phải ngươi chọc Tướng quân tức giận không?”
Hách Thiên Cần nằm trên mặt đất kêu rên: “Tay phải của Tướng quân thật sự bị thương sao?”
Một người tướng sĩ: “Thật đó, ta thấy lúc Tướng quân đánh ngươi toàn bộ quá trình đều dùng tay trái.”
Bình luận truyện