Chương 64: Ngươi thấy sắc quên bạn
Edit: Hạ Vy
______
Chương 64: Ngươi thấy sắc quên bạn.
Sau một đêm mưa dầm, sáng sớm hôm sau trời quang mây tạnh, thời tiết mùa thu gió mát, sương đêm đọng lại, ẩm ướt trên đường lớn. Cố Hách Viêm cùng Bùi Hàn Đường tương ngộ ở trước phủ Yến Quốc Công.
Bùi Hàn Đường: "Này!"
Cố Hách Viêm: "..."
Bùi Hàn Đường: "Aizz, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, chính là tiểu công tử nhà ngươi nói án nữ thi kia có tiến triển kêu ta đến gặp y."
Cố Hách Viêm: "Ta biết, ta cũng vậy."
Bùi Hàn Đường: "Vậy ngươi còn trừng ta!"
Cố Hách Viêm: "Không có mâu thuẫn."
Bùi Hàn Đường tức giận đến mức giơ tay chỉ thẳng vào Cố Hắc Viêm: "Được thôi, được thôi, Cố Dục Dập, ngươi thấy sắc quên bạn."
Cố Hách Viêm: "Ừm."
"Gia hỏa tốt, ngươi còn dám bày ra bộ dạng đúng tình hợp lý mà lên tiếng!" Bùi Hàn Đường giả vờ tức giận.
Cố Hách Viêm không quan tâm đến hắn ta nói năng lung tung gì nữa, quay đầu đi về Mộ phủ.
"Từ từ, đợi ta!" Bùi Hàn Đường vài bước chạy chậm đuổi theo Cố Hách Viêm, duỗi tay ôm lấy bả vai của hắn: "Nói thật với ngươi một chuyện, ta đối với tiểu công tử nhà ngươi một chút hứng thú cũng không có, nhưng ta đối với y thị vệ cạnh y, ừm, cũng khá tốt."
Hai người vừa đặt chân vào Mộ phủ đã có một tên nô bộc tới đón, sau khi gã nghe nói đến thân phận của hai người bèn lễ nghĩa chu đáo mà đem cả hai đưa đến thư phòng ở phía Đông đình viện.
Hai người vừa bước vào đã thấy Mộ Chi Minh cùng Văn Hạc Âm sớm chờ ở trong thư phòng.
"Hách Viêm, Bùi đại nhân, mời ngồi." Mộ Chi Minh chắp tay hành lễ xong bèn mời hai người ngồi xuống ghế, sau đó mới lấy túi tiền tìm được hôm qua giao cho Bùi Hàn Đường.
"Đây là cái gì?" Bùi Hàn Đường khó hiểu.
Mộ Chi Minh: "Bùi đại nhân đừng vội, xin nghe ta nói trước."
Mộ Chi Minh nhẹ nhàng đem chuyện hôm qua từ từ kể ra.
Nói đến đoạn hai ngươi một mình đi đến chỗ ở của người giám định tử thi, Cố Hách Viêm không nhịn được mà nhíu mày, thầm nghĩ thật nguy hiểm.
Kể tiếp thêm một lúc lại tới đoạn Văn Hạc Âm đánh nhau cùng hắc y nhân, Bùi Hàn Đường nghe đến đây lo lắng mà nhìn Văn Hạc Âm: "Vật nhỏ, ngươi có bị thương không? Làm sao hai người vừa chạy tới đã đánh nhau? Quá lỗ mãng."
Văn Hạc Âm khinh thường: "Bị thương? Hắn mấy cân mấy lạng mà muốn làm ta bị thương? Hừ!"
"Không bị thương thì tốt." Bùi Hàn Đường câu môi cười nói, "Mộ đại nhân xin tiếp tục."
"Được." Mộ Chi Minh gật đầu.
Bùi Hàn Đường nghe được chuyện người giám định tử thi mưu tính hưởng lợi cũng không có gì tức giận, thậm chí còn vui cười nói đùa, trăm triệu lần không nghĩ tới chuyện sẽ tra người của mình. Nhưng sau khi nghe đến Nguyên gia cùng Nguyên Báo Đức từ miệng Mộ Chi Minh nói ra, ý cười trên mặt Bùi Hàn Đường phút chốc mất hết.
"Cho nên, hung thủ hẳn là nhi tử của Chủ Sự Hình Bộ, Nguyên Báo Đức, túi tiền cùng chiếc nhẫn này là vật chứng."
Mộ Chi Minh nói xong câu đó, ánh mắt tư vị không rõ lẫn lộn nhìn về phía Bùi Hàn Đường.
Bùi Hàn Đường nhìn qua dường như đang an tĩnh cúi đầu nhưng thật ra là tay đã nắm chặt túi tiền đến mức trắng bệch, qua một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Văn Hạc Âm thiếu kiên nhẫn: "Ngươi."
"A Âm." Mộ Chi Minh nhẹ giọng đánh gãy lời nói của Văn Hạc Âm, chậm rãi lắc đầu dường như rất kiên nhẫn.
Văn Hạc Âm nghe lời im miệng, không nói thêm lời nào.
"Nguyên Báo Đức." Bùi Hàn Đường mở túi tiền cẩm vân ra, nhìn nhẫn ngọc trong tay, thấp giọng nói, "Cữu cữu của hắn là người đứng đầu Bệ Ngạn Tư, Hoắc Tân."
"Đúng." Mộ Chi Minh nhẹ nhàng gật đầu, thở dài trong lòng.
Thật ra y có thể lý giải được lý do vì sao Bùi Hàn Đường trầm mặc.
Quan trường như một vở kịch, phong vân quỷ quyệt*, tựa một con sóng ngầm đang chực chờ kích động.
(*Phong vân quỷ quyệt [风云诡谲]: phong vân: ẩn dụ cho hoàn cảnh đang thay đổi và đầy sóng gió; quỷ quyệt: xảo quyệt, kỳ quặc. Mô tả tình huống xảo quyệt, kỳ lạ, hỗn loạn và có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Theo Baidu.)
Bùi Hàn Đường có thể lập tức dẫn người vọt đến Nguyên gia, bắt Nguyên Báo Đức trở về quy án. Nhưng nếu phủ Kinh Triệu thật sự đắc tội với Bệ Ngạn Tư, hắn ta có thể gánh vác được sao?
Dù cho có là phụ thân của Bùi Hàn Đường, Doãn phủ Kinh Triệu đi chăng nữa thì cũng không dám đối nghịch với Hoắc Tân. Huống chi hắn ta chỉ là một thiếu Doãn phủ Kinh Triệu nho nhỏ, hắn ta dám sao?
Trong thư phòng, khắp nơi tĩnh mịch, không một ai nói chuyện, dường như ngay cả một tiếng châm rơi cũng nghe thấy rõ mồn một, qua thêm một lút, ước chừng nửa nén hương, Bùi Hàn Đường bỗng nhiên ngẩng đầu, trầm giọng nói: "Ta nghĩ kỹ rồi."
"Ngươi nghĩ kỹ cái gì?!" Văn Hạc Âm dường như là không nín được nữa, đột nhiên lên tiếng.
Bùi Hàn Đường làm như không nghĩ đến cậu sẽ kích động như vậy sửng sốt một lát, cười nói: "Nghĩ muốn đem huynh đệ đi bắt người."
Nghe được câu nói này của hắn ta, Văn Hạc Âm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ta không nhìn lầm người!"
"Cái gì? Cái gì nhìn lầm hay không nhìn lầm, vật nhỏ ngươi nói rõ ràng xem." Bùi Hàn Đường truy vấn hỏi.
Mộ Chi Minh chậm rãi mở miệng: "Bùi đại nhân, đây là Bệ Ngạn Tư..."
"Ta biết." Bùi Hàn Đường trực tiếp cắt lời Mộ Chi Minh, nói, "Mộ đại nhân, lòng người trên quan trường, những cái đó xấu xa, bỉ ổi kia ta thật sự không hiểu rõ bằng ngươi, nhưng Mộ đại nhân, ta không thể mặc kệ oan khuất được."
Mộ Chi Minh bỗng nhiên đứng dậy, khom lưng trịnh trọng hành đại lễ với Bùi Hàn Đường.
"Mộ đại nhân, ngươi đang làm cái gì vậy?!" Bùi Hàn Đường hoảng sợ, hoang mang rối loạn mà từ ghế trên đứng lên đi đến đỡ Mộ Chi Minh.
Hốc mắt Mộ Chi Minh hơi ửng đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Nếu trên đời có nhiều người chính nghĩa như Bùi đại nhân thì chắc chắn sẽ không có nhiều án oan như vậy."
"Mộ đại nhân, mau đứng dậy đi." Bùi Hàn Đường bất đắc dĩ nói.
Nếu ngươi không chịu đứng lên, Cố Dục Dập nhất định sẽ muốn lấy đầu ta a!
Bùi Hàn Đường: "Ta thật hổ thẹn, tuy ta đã hạ quyết tâm phải giải được án oan này, nhưng vẫn không dám lấy cứng đối cứng với Bệ Ngạn Tư, vừa rồi ta suy tư, cũng chỉ là nghĩ đối sách."
"Vậy ngươi nghĩ được đối sách sao?" Văn Hạc Âm hỏi.
"Ừm." Bùi Hàn Đường gật đầu, bình tĩnh vững vàng nói, "Đêm nay mượn bóng đêm trộm hành động, thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, không kịp đề phòng mà đến bắt hắn, chờ sau khi đem được Nguyên Báo Đức trở về phủ Kinh Triệu, ta sẽ đem tấu chương án này dâng đến Hoàng Thượng ngay trong đêm, đến lúc đó mọi thứ đã định xong, Bệ Ngạn Tư muốn làm khó dễ khẳng định chỉ uổng phí sức lực."
"Bùi đại nhân, ta có một chuyện muốn nhờ." Mộ Chi Minh mở miệng.
Bùi Hàn Đường: "Mời nói."
Mộ Chi Minh khẩn cầu nói: "Tối nay truy bắt Nguyên Báo Đức, có thể cho ta đi cùng phủ Kinh Triệu không?"
"Chuyện này..." Trên mặt Bùi Hàn Đường lộ vẻ khó xử, "Mộ đại nhân, ngươi không biết võ công, nếu xảy ra chuyện gì..."
"Ai nha, ngươi đáp ứng thiếu gia ta đi!" Văn Hạc Âm mở miệng sốt ruột nói, "Y vì chuyện này cả ngày đều nghĩ đến cơm cũng không ăn, ngủ cũng không tốt, ta sẽ bảo vệ thiếu gia nhà ta thật tốt, ngươi yên tâm đi. Nếu xảy ra chuyện gì ta nhất định lập tức kéo y chạy đi, chúng ta chạy trốn rất nhanh! Tuyệt đối sẽ không kéo chân ngươi."
Bùi Hàn Đường bị một câu "Chạy trốn rất nhanh" kia của Văn Hạc Âm làm cho không nhịn được mà phì cười, gật đầu nói: "Được, ta đáp ứng ngươi."
Bốn người ở thư phòng Mộ phủ thương nghị nửa ngày trời, sau khi xác nhận không bại lộ Cố Hách Viêm mới cùng Bùi Hàn Đường cáo từ rời đi.
Vừa đi ra khỏi Mộ phủ, ánh mắt của Cố Hách Viêm nhìn Bùi Hàn Đường muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Bùi Hàn Đường đảo mắt qua một cái lập tức biết hắn có ý gì, vui vẻ mà ôm lấy bả vai hắn, nói: "Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, tiểu công tử nhà ngươi muốn đi, ngươi không yên tâm đúng không? Giờ Hợi tối nay, đến nha môn phủ Kinh Triệu tìm ta."
Cố Hách Viêm gật đầu: "Được."
***
Khi mặt trời màu nhạt lặn dần, hoàng hôn phủ lấy áng mây như máu, trong nội đường Bệ Ngạn Tư, trên tường điêu khác Bệ Ngạn uy phong lẫm liệt, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào người trong đại sảnh.
Người đứng đầu Bệ Ngạn Tư, Hoắc Tân ngồi ngay ngắn trên gỗ mun trước án thẩm tra hồ sơ, lúc này chợt có thị vệ mặc võ bào tím đen chạy nhanh đến, ôm quyền quỳ một gối xuống đất hành lễ: "Hoắc đại nhân."
"Sao?" Tuy năm nay Hoắc Tân chỉ mới bốn mươi tuổi nhưng tóc mai hai bên má đã thấm màu hoa râm, ông ta vừa nhấc mắt lên, ánh mắt không chút gợn sóng, tĩnh mịch nhưng lại làm cho người ta không rét mà run.
Thị vệ kia đứng dậy, đi đến bên cạnh Hoắc Tân, ghé vào tai ông ta nói gì đó.
Hoắc Tân nghe xong, đôi đồng tử đột nhiên trừng lớn, bỗng nhiên tức giận mà đem quyết tông thư trên án trác ném xuống đất, giọng điệu đáng sợ như lưỡi dao thấm đầy máu: "Thật sự?"
Thị vệ đè thấp giọng: "Hoắc đại nhân, tin tức này là người xếp ở Mộ phủ truyền tới, ngài có muốn truyền tin đến Nguyên phủ không?"
"Không còn kịp rồi..." Tròng mắt của Hoắc Tân di chuyển qua lại, một lát sau, lạnh giọng: "Đi kêu huynh đệ Ngôn Tư và Minh Tư đến đây, tập trung hết ở nội đường."
Thị vệ ôm quyền: "Vâng!"
Bình luận truyện