Chương 69: Phu phu đồng lòng tát biển đông cũng cạn
Edit: Hạ Vy
_____
Chương 69: Phu phu đồng lòng tát biển đông cũng cạn.
Cố Hách Viêm thờ ơ: "Đứng lên mà nói."
"Tạ tướng quân." Hoắc Tân đứng dậy, dù sao ông ta cũng là người đứng đầu Bệ Ngạn Tư, chìm nổi trong lòng người phức tạp của triều đình đã nhiều năm, tình huống gì cũng gặp qua, cho nên giờ phút này cũng không có phản ứng dư thừa nào mà thu hồi khí thế, vẻ mặt bình tĩnh nói lý lẽ với Cố Hách Viêm: "Tướng quân tình cờ đi ngang qua nơi đây, chắc sẽ không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng tốt, ta đem chuyện này nói tỉ mỉ với Cố tướng quân, ngươi nghe xong còn có thể giúp ta phân biệt đúng sai."
"Nhi tử của Chủ Sự Hình Bộ phạm án, phủ Kinh Triệu và Bệ Ngạn Tư của ta đều đồng loạt muốn bắt người này, hiện giờ vì chuyện bắt phạm nhân nên mới nổi lên tranh chấp."
"Bệ Ngạn Tư kể từ khi được Thái Tổ sáng lập cho đến nay, chỉ nghe theo lệnh của thiên tử, không quản tam tỉnh lục bộ cùng hai mươi bốn tư tiết chế, có thể tự do bắt thủ phạm ở Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự, phủ Kinh Triệu hay bất cứ địa phương châu phủ nào để thẩm vấn, việc này, ta nghĩ Bùi đại nhân chắc sẽ không có dị nghị?"
Bùi Du: "... Không dị nghị."
"Người này, đúng là đã bị phủ Kinh Triệu bắt được." Giọng nói của Hoắc Tân già nua mang theo một chút trầm ổn, "Nếu nói Bệ Ngạn Tư có thể thẩm vấn bất cứ lúc nào mặc kệ là ở đâu, thì làm sao có chuyện 'mời đến sau'? Mọi lúc mọi nơi chính là bao gồm cả hiện tại."
Cố Hách Viêm: "..."
"Mời tướng quân xem xét." Hoắc Tân nhàn nhạt nói, "Luật pháp này đã được Thái Tổ khắc trên chính đường của Bệ Ngạn Tư, nếu tướng quân không tin có thể đi theo ta xem một chuyến."
Nhắc đến mệnh lệnh của Thái Tổ chẳng khác chi nói đến mệnh trời, ngay cả đương kim Hoàng Thượng cũng không thể ngỗ nghịch.
Đối mặt với người ít lời như Cố Hách Viêm, Hoắc Tân chỉ cần luận lý lẽ, khả năng cao sẽ chiếm ưu thế lớn.
Thấy Cố Hách Viêm không pên tiếng, Hoắc Tân lại áp sát mở miệng nói: "Tướng quân kiên trì muốn ngăn cản, chính là coi thường pháp lệnh do Thái Tổ đặt ra?"
Cố Hách Viêm: "..."
Cái tội danh này thật sự quá lớn, đúng lúc mọi người còn nín thở sợ hãi, trong lòng mong đợi không biết Cố Hách Viêm sẽ trả lời thế nào, thì đột nhiên Cố Hách Viêm quay đầu nhìn về phía Mộ Chi Minh một cái.
Hai người đối diện tầm mắt nhau, làm Mộ Chi Minh hơi giật mình.
Ngay lập tức dường như có cái gì ở trong lòng y gãi nhẹ từng chút một, làm y ngứa ngáy không thôi.
Chính vì thế, trong lòng y đột nhiên tâm ý tương thông, thông suốt một chuyện.
Mộ Chi Minh cong lên mắt, đem trong tay túi nước giao cho Văn Hạc Âm, hắng giọng bước đến đi tới bên cạnh Cố Hách Viêm, mỉm cười hành lễ với hai người: "Lễ Bộ thị lang, Mộ Chi Minh, tham kiếm Cố tướng quân, Hoắc đại nhân."
"Mộ đại nhân, việc này không liên quan đến một quan văn như ngươi." Hoắc Tân lạnh lùng nói.
Mộ Chi Minh xua tay: "Hoắc đại nhân, lời này sai rồi, việc tra án cùng bắt giữ hung thủ không liên quan đến ta, nhưng ngài vừa mới nhắc đến mệnh lệnh của Thái Tổ, làm sao không liên quan tới ta? Lễ Bộ từ xưa đến nay có kỷ cương, sửa đổi chương chế cùng điều pháp luật lệ, tất cả đều liên quan đến Lễ Bộ."
"Thì sao?" Hoắc Tân cười lạnh, "Hôm nay Lễ Bộ muốn đem mệnh lệnh của Thái Tổ sửa lại sao?"
Mộ Chi Minh nóng nảy: "Hoắc đại nhân, làm sao có thể nói loại chuyện mê sảng này chứ? Ngay cả Hoàng Thượng cũng không thể sửa đổi pháp lệnh, ngài muốn Lễ Bộ sửa đổi không phải đang làm khó Lễ Bộ sao?"
Hoắc Tân bị phản bác lại, nhíu mày: "... Tốt, nếu ngươi cũng biết Hoàng Thượng cũng không thể sửa đổi, vậy xin hỏi Thị Lang đại nhân, phạm nhân này, có phải nên để Bệ Ngạn Tư mang đi không?"
Mộ Chi Minh cười nói: "Đúng, không sai, phạm nhân này nên mang đi Bệ Ngạn Tư đi, mệnh lệnh của Thái Tổ đều được viết rành mạch rõ ràng."
Mọi người phủ Kinh Triệu: "...?"
Hoắc Tân không nghĩ tới chuyện Mộ Chi Minh sẽ giúp sức cho mình lập tức ngẩn người.
Nhưng ông ta nhìn lại Mộ Chi Minh chỉ là khẽ mỉm cười, không nói thêm lời nào nữa.
"Được, Mộ đại nhân là người công chính, ta bội phục bội phục." Hoắc Tân ôm quyền, sau đó nhìn thị vệ bên cạnh nói, "Đi, bắt người."
"Vâng." Thị vệ của Bệ Ngạn Tư tuân lệnh lập tức đi nhanh đến trước mặt Nguyên Báo Đức đang bị thị vệ của phủ Kinh Triệu áp giải.
Đợi đến khi tay của thị vệ Bệ Ngạn Tư trong nháy mắt đặt trên vai của Nguyên Báo Đức, Mộ Chi Minh bỗng nhiên nhìn về phía Bùi Du nói: "Bùi đại nhân, đừng thất thần, mau tới tìm đồ trên người Hoắc đại nhân đi."
Bùi Du nghe vậy còn chưa kịp phản ứng thì sắc mặt của Hoắc Tân bên kia đột nhiên thay đổi, không dám tin mà nhìn về phía Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh tiếp tục cười nói: "Tìm thủ dụ của Hoàng Thượng giao cho Hoắc đại nhân. Tất cả những án kiện của Bệ Ngạn Tư đều do Hoàng Thượng đích thân phân phó, nhất định phải có thủ dụ, hơn nữa nếu muốn đến nơi khác bắt phạm nhân thì nhất định phải giao ra thủ dụ của Hoàng Thượng."
"Ta tin tưởng Hoắc đại nhân..." Mộ Chi Minh nhìn về phía Hoắc Tân tươi cười hoà ái dễ gần, "Không dám truyền thánh chỉ giả, truyền thánh chỉ giả chính là tội chết, Hoắc đại nhân nhất định có thể đem thủ dụ của Hoàng Thượng ra."
Hai mắt của Hoắc Tân hung hăng trừng lớn mà nhìn về phía Mộ Chi Minh: "Ngươi tính kế ta."
"Ai nha, cái này đâu phải tính kế?" Mộ Chi Minh duỗi tay xuống, "Đây là quy định mà Thái Tổ đã ghi rõ ràng, Hoắc đại nhân, ngài sẽ không cho rằng..."
Mộ Chi Minh chậm rãi thu lại ý cười, giọng điệu lạnh lùng nói: "Cho rằng ngoại trừ ngài thì người khác không biết rõ ràng nội dung mệnh lệnh của Thái Tổ là cái gì sao?"
"Mệnh lệnh Thái Tổ điều thứ nhất, Bệ Ngạn xử lý tốt kiện tụng, phân biệt đúng sai, phán xét ngay thẳng, bênh vực lẽ phải, muôn lần chết, không thể quên."
"Hoắc đại nhân, muôn lần chết, không thể quên, ngài, còn nhớ rõ không?"
Bình luận truyện