Tru Tiên II

Chương 63: Khai môn (1+2)




Trong nháy mắt đã hai ngày trôi qua. Nhiều người vì trong tâm trạng lo âu hoặc tâm tình sốt sắng mà ngày thứ ba cũng nhanh chóng qua mau. Đến buổi tối, qua mấy canh giờ nữa, thời điểm mặt trời nhô lên từ phía chân trời một lần nữa, hành trình tiến vào dị cảnh sẽ bắt đầu.

Chỉ là trong lúc này, nền trời vẫn một màu đen kịt, tinh quang nhàn nhạt, cảnh vật vẫn còn chìm đắm trong bóng tối. Ở một nơi yên tĩnh, có hai bóng người yên lặng đứng sóng vai nhau, cùng ngắm nhìn dãy Thanh Vân hùng vĩ tựa hồ cũng có chút xuất thần, chỉ có điều không biết là nội tâm mỗi người đang nghĩ đến điều gì.

Một trong hai người xiêm y mang màu vàng nhạt, dung mạo kiều mị, lần này lại không đem theo khăn che mặt càng tăng thêm vẻ xinh đẹp kỳ dị đến kinh tâm động phách. Đây chính là Kim Bình Nhi xuất thân từ Hợp Hoan phái năm xưa, dạo gần đây lại xuất hiện dưới danh nghĩa phó môn chủ của một môn phái thần bí. Đứng cạnh Kim Bình Nhi là một nam tử tuổi tầm ba mươi, dung mạo thanh tú, vóc người thon dài, khí độ bất phàm. Hắn đứng im cứ vậy, thần sắc ra chiều đang suy nghĩ, lặng nhìn núi Thanh Vân hùng vĩ, ánh mắt khẽ lay động, dường như không hề bị vẻ đẹp của Kim Bình Nhi ảnh hưởng đến.

Một hồi lâu sau, nam tử này bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Thực sự là hắn đang ở trên ngọn Thanh Vân này sao?"

Kim Bình Nhi liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Ừ."

Nam tử hừ lạnh một tiếng, thần sắc toát ra vài phần lãnh ý, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo nói : "Người này quả nhiên lòng mang hai chí, chiếm được địa vị cao trong Thánh giáo danh môn nhiều năm vẫn quay lại với Thanh Vân Môn. Nói không chừng lần chiến bại của Quỷ Vương tông chủ năm xưa cũng do thủ đoạn của người này."

Kim Bình Nhi tuy không lên tiếng phụ họa, nhưng cũng không phản đối, chẳng qua là trên gương mặt thoáng xẹt qua một tia ẩn ý trào phúng.

Nam tử tâm tư nhanh nhạy, nhận thấy nết biểu lộ này của Kim Bình Nhi liền nhướng mày, lãnh đạm nói: "Thế nào, ngươi cho rằng lời ta nói có chỗ nào không đúng?"

Trên mặt nàng không lộ chút sợ hãi, cười khẽ một tiếng, nhìn thẳng vào hai mắt nam tử kia mỉm cười mà nói: "Ta nào dám nghi vấn lời nói của môn chủ, bất quá chỉ suy nghĩ trong lòng rằng, dùng sự thần thông quảng đại của ngươi quan sát không bằng trực tiếp xâm nhập vào trong Thanh Vân Môn, thứ nhất vừa có thể tìm được người, thứ hai là tranh thủ đại khai sát giới một trận ở trên núi, cũng coi như giúp Vạn Độc Môn báo lại mối huyết hải thâm thù năm xưa, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao!"

Thân hình nam tử khẽ chấn động, cơn thịnh nộ ập đến, một cổ sát ý lạnh như băng lập tức lướt qua, hướng thẳng về Kim Bình Nhi. Nàng liền cười lạnh một tiếng, hơi lùi lại một chút, tay khẽ đặt lên thắt lưng, liền đó những tia tử mang nhàn nhạt cũng chậm rãi phát ra.

Giữa hai người, tình thế nhất thời đúng là giương cung bạt kiếm, vô cùng giằng co.

Chốc lát sau, nam tử kia đột nhiên nhướng mày, thu hồi sát ý, than nhẹ một tiếng: "Việc đã đến nước này, ta với ngươi coi như là hai kẻ đồng bệnh tương liên, việc gì phải tranh đấu vô vị, dừng lại thôi."

Trầm mặc một hồi, hắn thản nhiên tiếp: "Ta biết ngươi vì Hỏa Hoàng Viêm Ngọc, đối với ta trong lòng vẫn còn có chút oán hận. Nhưng bất kể như thế nào, ta vẫn giữ nguyên câu nói kia, chỉ cần ngươi giúp ta một tay, vào chủ Thánh điện, khai mở Minh Uyên, tái hưng lại Vạn Độc môn, ta tự nhiên sẽ đem tung tích của Hỏa Hoàng Viêm Ngọc nói cho ngươi biết."

Kim Bình Nhi lạnh lung nói: "Ta không biết khi nào có thể đến đó, ta chỉ sợ ngươi đến khi chết cũng không làm được."

Nam tử khẽ nhướng mày, nhưng không hề tức giận, tựa hồ cũng hiểu được trong lời nói khó nghe đó quả thực có mấy phần đạo lý. Thánh điện Minh Uyên kia từ thời cổ xưa, lưu truyền là nơi cung phụng thần ma. Từ xưa đến nay, nó được coi là một thần thoại vô cùng mờ mịt trong thánh giáo. Nếu không phải hắn tình cờ lấy được bí mật kia, thì ngọn lửa trả thù vốn đã tắt trong lòng hắn sẽ không nhen nhóm trở lại.

Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía Kim Bình Nhi cũng đang khẽ mỉm cười, nói: "Hi vọng tuy là xa vời, nhưng ngày đó ta với ngươi đã bàn bạc như vậy, ngươi chẳng lẽ không động tâm? Huống chi những năm gần đây ngươi khổ tu bí thuật chí cao Xá Nữ Mị của Hợp Hoan phái, đâm lao phải theo lao, đừng quên thuần âm chi thể muốn ngừng cũng không ngừng được. Ngươi tuy có đạo pháp cao thâm hỗ trợ, nhưng âm khí gây hại ngày càng sâu, nếu không có một vật thiên địa chí dương hỗ trợ, hậu quả như thế nào trong lòng ngươi tự biết. Ngay cả ngươi có thiên phú dị bẩm, vượt xa lịch đại tổ sư của Hợp Hoan phái, đem kỳ công Xá Nữ Mị tu luyện đến mức trước nay chưa từng có, nhưng cũng không thể tránh khỏi đạo hạnh càng cao thì lại càng khốn khổ."

Sắc mặt Kim Bình Nhi chợt trắng nhợt. Nam nhân khẽ nhìn qua, thản nhiên nói tiếp: "Chuyện đến nước này, chỉ có duy nhất một cách giúp ngươi thoát khỏi khốn cảnh, chính là dùng một vật chí dương hỗ trợ, âm dương giao hội. Như thế không những âm khí phá hoại bị diệt hết, mà còn âm dương hòa hợp, kì công Xa Nữ Mị đã không còn xiềng xích gì, tất nhiên dục hỏa trùng sinh, đạo pháp tăng tiến vượt bậc. Đến lúc đó dõi mắt toàn thiên hạ, những kẻ có thể đối địch với ngươi chỉ sợ cũng không còn mấy người, thậm chí còn có thể tiến tới trường sinh, không thể biết trước được."

Hai mắt Kim Bình Nhi nhắm lại, một lát sau, sắc mặt dần khôi phục, hô hấp bình tĩnh lại. Trong chốc lát nàng lại giương đôi mắt tuyệt đẹp về phía nam tử kia, đột nhiên phát ra một tiếng cười trong trẻo dễ nghe tựa như một bản nhạc, sự đối địch vừa rồi trong nháy mắt như tan biến, mỉm cười nói: "Nói như vậy, ta còn phải cảm tạ ngươi rồi, môn chủ đại nhân?"

Nam tử kia nhìn Kim Bình Nhi, thân thể hơi khẽ chấn động. Dù hắn đạo hạnh cao thâm, đối mặt với kỳ công Xá Nữ Mị quỷ dị kia, tâm tình vẫn phải run lên, không khỏi sinh ra dè chừng và sợ hãi với môn đạo pháp quỷ dị này.

Bất quá đạo hạnh của cũng không giống những kẻ tầm thường, chỉ trong chốc lát đã đè xuống cái cảm giác rung động này, đồng thời sắc mặt lạnh nhạt như chưa xảy ra việc gì, cũng không để ý đến ẩn ý châm trọc trong lời nói của Kim Bình Nhi: "Trong thiên hạ tạo hóa huyền bí, kỳ vật vô số, nhưng có thể được xưng tụng bốn chữ 'Chí Dương Thần Huyền" thì chỉ có duy nhất hai thứ mà thôi. Một là Huyền Hỏa Giám, thứ hai chính là thần vật truyền thuyết từ thời cổ đại, thần thú phượng hoàng sau khi niết bàn, di cốt biến thành Hỏa Hoàng Viêm Ngọc, lưu lại nhân gian.

Kim Bình Nhi khẽ nhếch miệng, ánh mắt đẹp mê ly, nhẹ nhàng nói, lại như một lời than nhẹ: "Huyền Hỏa Giám - Hỏa Hoàng Viêm Ngọc…."

Nam tử kia lắc đầu nói: "Huyền Hỏa Giám sớm đã bị chôn vùi ở nhân gian, không ai biết tung tích. Nhưng như ta nói lúc trước, nhân duyên kỳ ngộ, ta ngẫu nhiên biết được nơi hạ lạc của Hỏa Hoàng Viêm Ngọc. Chỉ cần ngươi giúp ta đạt thành tâm nguyện, ta sẽ nói cho ngươi biết tung tích của Hỏa Hoàng Viêm Ngọc."

Làn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, xiêm y vàng nhạt nhẹ nhàng phất phơ. Kim Bình Nhi trầm mặc đứng trước rừng cây, sắc đẹp kiều mị, phảng phất trong đêm khuya từ xiêm y của nàng có hào quang bắn ra bốn phía, tạo thành một vòng ánh sáng xinh đẹp, bức lui bóng tối xung quanh.

Nàng ngẩng đầu, nhìn ra phương xa, ở trong ánh mắt u ám khó dò hiện lên một dãy núi mờ mịt nguy nga, một lúc lâu sau, nàng nhẹ nhàng gật đầu nói: "Được rồi, ta sẽ giúp người, nhưng vạn nhất phát hiện ra ngươi lừa gạt ta thì…" nàng khẽ cười, liếc nhìn nam tử kia rồi không nói thêm gì nữa.

Lông mi nam tử kia khẽ nhếch lên, nhưng ngay sau đó đã kiềm chế lại, ánh mắt cũng tùy theo đó mà phiêu động, một lần nữa lại nhìn về đỉnh núi phía xa. Sau một hồi lâu sau bỗng mở miệng nói: "Lại nhớ năm đó ba người bọn ta được đặt ngang nhau, nay gặp gỡ lại có sự khác biệt to lớn như thế này, thật làm người khác không thể tưởng tượng nổi."

Kim Bình Nhi cười nhạt, nhìn hắn một cái, nói: "Sao vậy, nhiều năm sau ngươi lại muốn toan tính, muốn cùng vị Huyết Công Tử kia quyết sống mái sao?"

Nam tử đứng chắp tay, không trả lời nàng, mắt nhìn về núi non nơi phương xa, bất giác lại nổi lên một làn gió đêm , quần áo của hắn cũng theo đó mà bay phần phật.

Một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên thoáng nở nụ cười, thản nhiên nói: "Không cần đến ta phải xuất thủ."

Kim Bình nhi nhướng mày, có chút khó hiểu, nhưng lập tức có cảm giác lạ, nàng khẽ xoay người lại, từ phía sâu thẳm trong rừng kia, một đôi mắt đẹp đang nhìn lại phía hai người. Nguyên bản rừng cây vốn thâm trầm, giờ phút này một mảng bóng tối bỗng nhiên ngưng tụ lại thành thực thể. Một luồng âm thanh kỳ dị từ sâu trong rừng cây vang ra, tựa như quỷ khóc, tựa như cuồng phong rít gào, trong lúc hoảng hốt làm cho người ta lâm vào một loại ảo giác. Dường như trong khu rừng kia, ở nơi sâu thẳm có một sinh vật đáng sợ đang ngủ đông trong đó, phóng mắt ra quan sát nhân gian, từng hơi thở chậm rãi, giống như có một trái tim đang đập rất mạnh mẽ.

Kim Bình Nhi đưa mắt nhìn bóng đen kia một lúc, sắc mặt không được tốt, xoay lại nhìn nam tử kia một cái, lãnh đạm nói: "Thì ra sau khi ngươi đến Thánh Điện, cũng không phải tay không mà về."

Nam tử cười ngạo nghễ, không nói thêm gì nữa, chỉ là trong nội tâm cười lạnh, nghĩ thầm những trưởng lão trong Thánh điện kia ngoan cố cổ hủ, như là sắt đá gỗ mục, không có chút vị người. Nếu không phải sự tình Minh Uyên quá mức trọng yếu, liên quan quá lớn thì bản môn chủ cũng không có cách nào đả động Thánh điện. Bất quá nếu đã làm Thánh điện động tâm, tại sao không lợi dụng mấy lão gia hỏa này tốt tốt một chút, ta đâu phải đứa ngốc ?

Thánh điện chí tôn không thể xâm phạm, Ma Thần vinh quang chí cao vô thượng,… những danh hiệu như vậy trải qua ngàn năm sớm đã bị chôn vùi rồi, cũng chỉ còn mấy tên dã nhân người không ra người ở lại vùng đất Man Hoang kia mới có thể ngu ngốc đi tin.

Dưới núi Thanh Vân, trong biệt viện.

Từ sáng sớm đến khi đêm xuống, nơi đây luôn có một vẻ tĩnh mịch. Qua mấy canh giờ, tất cả mọi người sẽ phải đối diện với khảo nghiệm trước mặt, có không biết bao nhiêu thiếu niên trẻ tuổi vì vậy mà trắng đêm khó ngủ.

Vương Tông Cảnh không cảm thấy khẩn trương, cũng không hề hưng phấn, ít nhất thì theo hắn cho là vậy. Vì vậy cũng như ngày thường, hôm nay, trong gian thứ ba của biệt việt, hắn cũng đã an tĩnh nghỉ ngơi sau khi tu luyện, bình yên chìm vào giấc ngủ. Chẳng qua là không biết tại sao, đêm nay giấc ngủ của hắn không được sâu, tỉnh dậy mấy lần, trong mơ luôn xuất hiện một ít cảnh tượng mơ hồ kì quái, thậm chí có lần hắn còn mơ đến cái chết của Ba Hùng.

Lờ mờ trong ánh nến, hắn thấy như chính mình đang ngã bệnh trên giường, còn Ba Hùng thì lộ vẻ quan tâm lo lắng ngồi cạnh, cái nhìn đem theo vài phần ân cần. Nhưng chỉ lát sau, hình ảnh này đột nhiên vỡ tan, hắn cũng giật mình tỉnh giấc.

Vương tông cảnh từ từ ngồi dậy,

Hắn trầm mặc ngồi trong bóng tối một lúc lâu, cũng không biết tại sao. Dù biết rõ Ba Hùng là gian tế, nhưng hắn vẫn yên lặng ngồi trong đêm. Thỉnh thoảng hắn lại mơ đến cái chết của con người mập mạp kia, mà mỗi lần, Ba Hùng đều mang cái dáng vẻ ôn hòa mà ân cần ấy.

Sau giấc mộng này, rốt cục Vương Tông Cảnh cũng không thể ngủ lại được nữa. Hắn đứng lên đi lại phía cửa sổ, nhìn qua khe hở, chỉ thấy màn đêm một mảnh đen nhánh, từ giờ đến khi trời sáng vẫn còn một khoảng thời gian khá dài nữa. Đang do dự nên làm gì lúc này, bỗng nhiên ánh mắt của hắn ngưng tụ lại trên mấy tia sáng phát ra từ căn phòng chữ mộc. Vương Tông Cảnh nhíu mày suy nghĩ, đã khuya như vậy rồi Tiểu Đỉnh làm gì mà còn chưa ngủ.

Chăng lẽ đã ngủ từ sớm, nhưng lại quên không thổi tắt nến?

Hắn do dự một chút, khẽ đẩy cửa đi ra ngoài, vòng qua hành lang gấp khúc yên ắng. Đến bên ngoài căn phòng chữ mộc, lúc này ánh nến chập chờn, hắn ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên ngẩn ra. Trong kia là một thân ảnh quen thuộc, chính là phụ thân của Tiểu Đỉnh: Trương Tiểu Phàm.

Ngồi trước Trương Tiểu Phàm, Tiểu Đỉnh vặn eo bẻ cổ, hai mắt lim dim, Tiểu Hôi đứng cạnh đang cười hì hì. Chỉ là không thấy hình dáng Đại Hoàng đâu cả, không rõ là chạy chơi ở nơi khác hay đêm khuya nên yên tĩnh nên căn bản Trương Tiểu Phàm không mang nó theo.

Trong phòng, Trương Tiểu Phàm sắc mặt nhu hòa, nhìn Tiểu Đỉnh thấp giọng dặn dò mấy câu, tay hắn vuốt ve cái đầu tròn trịa nhỏ bé, trên mặt hiện lên vẻ thương yêu vô hạn. Sau một lúc lâu, hắn xoay người đi ra, nhưng ngay sau đó ánh mắt lập tức rơi vào Vương Tông Cảnh đang có chút lúng túng, mất tự nhiên đứng ở bên cạnh hàng lang gấp khúc. Thần thái của Trương Tiểu Phàm tự nhiên, tựa hồ đã sớm phát giác ra Tông Cảnh, khẽ mỉm cười nói: "Ngày mai sẽ phải đi dị cảnh rồi. Mẫu thân Tiểu Đỉnh sớm đã nói trước để nó có thêm kinh nghiệm, không quản nó. Nhưng trong lòng ta vẫn có chút nhớ nhung nên đến thăm tên tiểu tử này một chút."

Vương Tông Cảnh liên tục gật đầu, trong nội tâm cũng có một cỗ tình cảm ấm áp xẹt qua, đúng lúc này ánh mắt của hắn vô tình nhìn về căn phòng chữ Mộc phía sau Trương Tiểu Phàm, chỉ thấy Tiểu Hôi đang đi ra khỏi phòng, bỗng nhiên liền ngẩng đầu nhìn quanh một hồi, hình dạng có vài phần lén lén lút lút pha chút buồn cười, nhẹ nhàng đi đến bên người Tiểu Đỉnh, vỗ vỗ bả vai.

Tiểu Đỉnh ngáp một cái, cũng không quay đầu lại nhìn Tiểu Hôi, thấp giọng nói: "Làm gì vậy?"

Tiểu Hôi nhếch miệng cười cười, tựa như dùng ảo thuật, vươn tay ra sau lấy ra một cây gậy toàn thân mầu đen, một đầu tròn xoe đưa cho Tiểu Đỉnh, đông thời hoa tay múa chân mấy cái.

Vương Tông Cảnh nhìn từ ngoài cửa sổ vào, nhất thời cảm thấy cây gậy thập phần quen mắt, như đã từng gặp đâu đó. Sau một lúc hồi tưởng, hắn thầm nghĩ: "Kỳ quái, đây không phải cái que cởi lò trên phòng bếp Đại Trúc Phong sao ?".

Chỉ thấy Tiểu Hôi cười hì hì, đứng bên cạnh thi thoảng vỗ nhẹ Tiểu Đỉnh, cầm cây gậy khó coi mà nhét vào tay Tiểu Đỉnh, đồng thời liếc mắt ra phía bên ngoài căn phòng, tựa hồ có chút bận tâm khi bị phát hiện.

Chỉ là Tiểu Đỉnh nhìn cái Thiêu Hỏa côn vài lần, nhất thời trên mặt lộ vẻ bất mãn, trợn mắt đẩy cây Thiêu Hỏa côn về nói: "Cây gậy này khó coi quá, ta không cần."

Tiểu Hôi ngây ra một lúc, tựa hộ bị câu nói này làm cho bất ngờ nên nhất thời im lặng, nhưng ngay sau đó nó mở to mắt, càng không ngừng ấn cây gậy vào tay Tiểu Đỉnh miệng không ngừng kêu "chi chi chi ". Trong khi đó Tiểu Đỉnh không ngừng khoát tay ra chiều kiên quyết không lấy. Nhiều lần lặp lại đã gây kinh động đến Trương Tiểu Phàm, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, khẽ mỉm cười mắng hầu tử Tiểu Hôi một câu : "Lại đây".

Tiểu Hôi kêu "chi chi" hai tiếng xem có phần có vài phần bất đắc dĩ, tiện tay kéo cây Thiêu Hỏa côn đi tới trước mặt Trương Tiểu Phàm, khẽ nhún vai một cái, bộ dạng thập phần cổ quái.

Trương Tiểu Phàm lắc đầu cười khổ, nhưng lập tức lộ ra vài phần ôn hòa, nhìn thoáng qua trong phòng thì Tiểu Đỉnh đã thiếp đi trên giường. Hắn khẽ chép miệng một cái, tay cũng theo đó mà vung lên, ánh nến trong phòng cũng tự nhiên mà tắt. Sau đó hắn xoay người lại, nhìn về phía Vương Tông Cảnh.

Vương tông cảnh thấp giọng kêu một tiếng: "Tiền bối."

Trương Tiểu Phàm cười, đi qua bên cạnh hắn hướng về phía ngoài biệt viện, đồng thời mỉm cười nói: "Chính ngươi cũng phải cẩn thận."

"Vâng."

Vương Tông Cảnh đứng nhìn bóng lưng nam nhân đang khuất xa dần, hít thở mấy hơi thật sâu, trong lòng hắn chợt nổi lên một luồng hưng phấn, giống như đang sốt sắng mong đợi hành trình tiến vào dị cảnh trước nay chưa từng có.

Đêm tối cuối cùng cũng chấm dứt.

Mặt trời mang theo ngàn vạn ánh hào quang, chiếu sáng cả vùng đất Thần Châu Hạo Thổ rộng lớn, một ngày mới của sự sống lại bắt đầu.

Trên núi Thanh Vân, hôm nay là một ngày rất đặc biệt. Phần lớn đệ tử Thanh Vân đều xuất hiện tại Thông Thiên Phong. Phòng bị so với ngày bình thường nghiêm hơn rất nhiều. Mà ngay trong Thanh Vân biệt viện, ngay từ sáng sớm đệ tử Thanh Vân Môn đã dùng pháp bảo đưa những người tham gia Thanh Vân khảo thí đang tu luyện tại đây lên Thông Thiên Phong.

Trừ một ít con em thế gia, hoặc là có chút quan hệ với những nhân vật quan trọng trong Thanh Vân, còn lại đại đa số đệ tử ở Thanh Vân biệt viện đều lần đầu đến Thông Thiên Phong. Trước cảnh đẹp kỳ ảo đệ nhất này, bên cạnh còn có vô số thứ huyền ảo, cảnh đẹp chốn bồng lai, làm chúng nhân hoa mắt, tặc lưỡi hít hà không thôi.

Cuối cùng, tất cả mọi người đều tập trung ở một bình đài rộng lớn bên trong Vân Hải.

Khác với tuyệt đại đa số đám người nơi này, Vương Tông Cảnh có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, bên cạnh đó còn có Tiểu Đỉnh, hiển nhiên tiểu quỷ này đối với cảnh quan xung quanh đã chẳng có cảm giác gì rồi. Ngược lại hắn đối với đám người xung quanh lại càng không ngừng cảm thấy kỳ quái, lộ ra chút ngạc nhiên.

Giờ Tỵ một khắc, phần đông những người tham gia Thanh Vân khảo thí tập trung trên Vân Hải trở nên yên tĩnh lạ thường. Bởi vì từ xa, ba đạo kiếm quang phá không bay tới. Bay cao nhất ở giữa chính là Tiêu Dật Tài, một thân mặc lục bào, tà áo tung bay, sương trắng vờn quanh, từ trên cao bay tới, đúng như một vị thần tiên, nhất thời làm mọi người đều sinh lòng kính ngưỡng. Mà bay bên cạnh hắn, hơi thấp hơn một chút còn có hai người là Tăng Thư Thư cùng Tống Đại Nhân.

Từ trên trời, ba người phóng mắt nhìn xuống, chỉ thấy hơn chín trăm người tham gia kì Thanh Vân khảo thí đang tụ tập đông nghịt, người người đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt toát ra vẻ tôn kính.

Vương Tông Cảnh đứng trong bể người, ba người đang tiến đến kia với hắn không còn xa lạ. Xẹt qua Tăng Thư Thư cùng Tống Đại Nhân, cuối cùng ánh mắt của hắn cũng dừng lại trên người bay cao nhất, là Tiêu Dật Tài. Trong khoảnh khắc, trong lòng hắn hiện lên một tia cảm giác kỳ dị không nói nên lời.

Mà không biết có phải là Vương Tông Cảnh bị ảo giác hay không, nhưng trong khoảnh khắc, hắn đột nhiên cảm giác được từ Tiêu Dật Tài phát ra một ánh mắt quét qua hắn, ánh mắt kia cũng không có gì khác thường, không một chút cảm xúc, chẳng qua chỉ quét qua một cái. Sau đó, Vương Tông Cảnh từ từ thu hồi ánh mắt.

Trên trời, Tăng Thư Thư nhìn Tiêu Dật Tài. Hắn khẽ gật đầu, Tăng Thư Thư hiểu ý, khu sử tiên kiếm Hiên Viên dưới chân lướt lên phía trước một chút, ánh mắt quét qua đám Thanh Vân đệ tử bên dưới, hắng giọng mở miệng nói: "Các vị, hôm nay là lần đầu tiên Thanh Vân Môn mở cửa dị cảnh cho chư vị tham ngộ, coi như đây là một điều may mắn. Không cần nhiều lời, chắc hẳn cũng đã có người nói qua cho các vị, ta chỉ nhấn mạnh một chút, lần này tiến vào trong dị cảnh, điều cốt yếu là tìm cho ra Thanh Mộc Lệnh, từ đó sẽ tìm ra con đường duy nhất ra khỏi dị cảnh. Bước ra khỏi dị cảnh, coi như là người chiến thắng khảo nghiệm."

Trên Vân Hải, trong đám người nhất thời một trận nghị luận rối rít nổi lên, đột nhiên trong đám người có kẻ lớn tiếng hỏi: "Tăng trưởng lão, theo như lời ngài nói, nếu sau khi tìm được lệnh bài này, người khác cũng có thể xuất thủ cướp lấy sao."

Tăng Thư Thư khẽ do dự, hai đầu lông mày hơi nhíu lại, rồi lập tức cao giọng nói: "Đúng thế, Thanh Mộc Lệnh chỉ có hơn bốn mươi chiếc trong khi có hơn chín trăm người. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là không được vì tranh đoạt mà ảnh hưởng đến tính mạng. Cho phép chư vị thi triển kỳ thuật, kế sách để tranh đoạt Thanh Mộc lệnh. Cái này cũng coi như một mục trong lần khảo thí này, chỉ có giữ được Thanh Mộc Lệnh, bước ra khỏi dị cảnh mới được xem như chiến thắng, nổi bật trong đám đông.

Trong đám người, nhất thời lại là một hồi lao xao nổi lên, nhưng là tựa hồ còn ngại chưa đủ để kích thích đám người trẻ tuổi này, từ bên cạnh Tăng Thư Thư, Tống Đại Nhân tiến lên một bước, ho khan một tiếng nói: "Mặt khác nhắc nhở chư vị một câu, Thanh Mộc Lệnh đã được hạ cấm chế đặc thù, bất kể là ai, chỉ cần cầm được Thanh Mộc Lệnh trong tay, toàn thân sẽ được một luồng sáng xanh bao phủ, vô cùng nổi bật."

Lời vừa nói ra, trong đám người lập tức hoàn toàn yên tĩnh, nhưng cái không khí quỷ dị này cũng không kéo dài quá lâu, nhất thời bị một cuộc bàn tán xôn xao lại nổi lên. Chúng nhân đều tỏ ra kinh ngạc, cau mày trầm tư suy nghĩ, hiển nhiên không ai nghĩ đến sẽ có một cuộc khảo thí hiểm ác như thế đang chờ bọn họ.

Vương Tông Cảnh đứng trong đám người, chân mày nhíu lại, trong lòng đem mấy lời Tăng Thư Thư vừa nói ra suy ngẫm mấy lần, cuối cùng cũng kẽ lắc đầu , nghĩ thầm đã an bài như thế, vô luận là ai muốn trở thành người thẳng, chỉ sở cũng phải trải qua muôn vàn gian khổ. Đang chìm trong suy tư, bỗng nhiên một giọng nói bên cạnh khẽ vang lên : "Vương công tử không có lòng tin sao?"

Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào Tô Văn Thanh đã đứng cạnh, mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn hắn.

Vương Tông Cảnh thoáng chút thẫn thờ, nhưng ngay sau đó cười nói:

"Chuyện này không ai có thể nói trước được, chi bằng sau khi đi vào hãy bàn tới sau."

Khắp nơi có chút hỗn loạn, Tăng Thư Thư cùng Tống Đại Nhân đang định ra mặt giữ trật tự thì bỗng nhiên từ góc khác trong đám đông, có một tiếng cười dài, một người hắng giọng hướng lên hỏi:

"Xin hỏi hai vị trưởng lão, nếu có người cướp được không chỉ một mà nhiều Thanh Mộc lệnh ra khỏi dị cảnh thì phải làm như thế nào? Chẳng lẽ cũng giống như những người chỉ cướp được một khối Thanh Mộc Lệnh sao?"

Không khí yên tĩnh lại một lần nữa xuất hiện trên Vân Hải.

Người người chú ý lại nơi xuất phát ra thanh âm kia, đám người xung quanh không tự chủ được mau trong tránh ra, đang lúc mọi người hướng ánh mắt soi mói, chỉ thấy một thanh niên nam tử dáng vẻ tiêu sái, khẽ mỉm cười nhìn bầu trời, trên mặt không lộ chút vẻ khẩn trương.

Tăng Thư Thư cùng Tống Đại Nhân bỗng ngẩn người, hiển nhiên cả hai cũng không ngờ đến vấn đề này, nhất thời đều thấy tức cười. Bất quá vừa lúc này, chưởng môn Tiêu Dật Tài im lặng không lên tiếng từ sau khi xuất hiện, nhìn thoáng qua xuống bên dưới, lục bào mặc trên người rung nhẹ, lạnh nhạt nói:

"Dĩ nhiên sẽ không đối xử bình đẳng, nếu các vị có thiên phú dị bẩm, năng lực xuất chúng, chỉ cần bước ra khỏi dị cảnh với ba lệnh bài trên tay sẽ được chính thức chấp nhận là Thanh Vân đệ tử, với năm lệnh bài trên tay sẽ được tùy chọn chư vị trưởng lão trong Thanh Vân môn mà bái sư. Còn ai đi ra với mười lệnh bài sẽ được tự tay ta thu nhận làm đệ tử, dốc lòng dạy dỗ, hiển nhiên sẽ trở thành trụ cột của Thanh Vân môn.

Tăng Thư Thư cùng Tống Đại nhân ngạc nhiên nhìn nhau, trên mặt xẹt qua tia kinh ngạc, hiển nhiên với chuyện này, Tiêu Dật Tài chưa từng nói qua với bọn họ. Mà ở bên dưới, trên Vân Hải, tất cả những người tham gia khảo thí cũng kích động vạn phần, thậm chí có kẻ không kiềm chế nổi, thân hình khẽ run lên.

Ngay cả nam tử đưa ra chất vấn ban đầu hiển nhiên cũng bị những lời này của Tiêu Dật Tài làm chấn động, đôi mắt lộ ra vẻ sắc bén vô cùng thần bí, cơ hồ không có ý định che dấu sự kích động cùng …dã tâm.

Tiếng động lớn rầm rĩ âm vang như Vân Hải dậy sóng, một luồng song lăn lộn, mà nếu rơi vào trong đó chỉ nghe thấy hai tai ong ong. Nhưng không hiểu vì sao, lúc nghe tin tức chấn động nhất ngày hôm nay này, thần sắc Vương Tông Cảnh ngược lại so với tuyệt đại đa số, hắn vô cùng bình thản, thậm chí còn ngẩng mặt nhìn lên bóng dáng Tiêu Dật Tài cao cao tại thượng, trong ánh mắt, mơ hồ mang theo mấy phần bất lực.

Tuy nhiên, cũng chỉ có thể là bất lực mà thôi, trừ lần đó ra, hắn cũng không có chút nào hối hận.

"Người kia tên là Quản Cao,"

trong tiếng ồn ào náo động, âm thanh của Tô Văn Thanh ghé vào lỗ tai hắn vang lên, trên mặt nàng dù rất bình tĩnh nhưng có thể dễ dàng nhận ra đây là lời nói từ đáy lòng mang theo sự mong đợi. Dù thế, nàng vẫn giữ vững sự bình tĩnh, khẽ nói với Tông Cảnh:

"Nghe nói hắn xuất thân từ chân tu chân danh môn Quản Thị Thế gia của Đông Bắc Ký Châu trên Thần Châu, là một kỳ tài ngút trời, danh tiếng trong những người tham gia khảo thí rất lớn, mọi người đều cho rằng ít nhất hắn lọt vào tốp ba."

Vương Tông Cảnh ngơ ngác một chút, nhìn Tô Văn Thanh rồi gật đầu, đồng thời cũng kìm lòng không quay đầu về phía nam tử trẻ tuổi đang tỏ ra mấy phần cuồng ngạo khi đón nhận những ánh mắt từ xa nhìn lại. Từ xa, Quản Cao dù còn mấy phần kích động, nhưng thần sắc cũng đã khôi phục lại trạng thái bình thường, xem ra khả năng tu dưỡng cũng không kém, cũng không phải là hạng người hữu danh vô thực.

Vương Tông Cảnh lắc đầu, trong lòng khẽ cười nhẹ, dẫn theo mấy phần vô vị đã muốn thu hồi ánh mắt, chẳng qua là bỗng nhiên trong lúc nhướng mày, hắn đã thấy được không xa phía sau Quản Cao là một bóng hình quen thuộc, sắc mặt bình tĩnh dường như không bị điều gì thu hút, dường như không hề bị đám đông xung quanh kích động. Tựa hồ cảm giác được điều gì, nàng khẽ cúi đầu. Mặc dù không nổi bật nhưng Vương Tông Cảnh liếc mắt vẫn nhìn thấy được nàng.

Tô Tiểu Liên!

Trên Đại Trúc Phong, tiện tay để cây thiêu hỏa côn màu đen xuống bên bếp lò, người đầu bếp bình thường nơi đây duỗi lưng một cái rồi từ từ đi ra khỏi phòng. Ngay lập tức hắn trông thấy một nữ tử mặc y phục trắng thanh lệ vô ngần đang đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn về hướng Thông Thiên Phong. Hắn khẽ mỉm cười, xoay người sang hướng khác, nhìn vào đám mây cao vút phương xa, ánh mắt thoáng qua chút tâm tình phức tạp.

Ở một nơi xa trên đỉnh Phong Hồi Phong, phía bên ngoài động phủ thanh tĩnh, Tăng Thúc Thường ho khan hai tiếng, chậm rãi đi ra phía ngoài ấm áp sáng rực, một cảm giác yếu ớt nhưng nhẹ nhàng ôn hòa từ từ trỗi dậy trong cơ thể, hắn ngẩng đầu lên nhìn một cái về phía chân trời. Ánh mắt khẽ híp lại.

Vốn bình thường việc canh giữ trong Thanh Vân biệt viện rất nghiêm ngặt, hôm nay bỗng trở nên vắng ngắt. Bởi vì đại đa số đệ tử Thanh Vân môn đều bị điều lên Thông Thiên Phong. Vì thế nên mặc nhiên không có ai phát giác ra có một thân ảnh quỷ dị đang lặng lẽ lướt vào Thanh Vân biệt viện. Bất ngờ hiện thân ở bên trong, có thể thấy xung quanh hắn có một tầng khí đen bao phủ. Khí thế khác thường bên trong biệt việt cũng không mang đến cho vị khách không mời này chút kinh ngạc. Hình như nơi này đối với hắn đã quá đỗi quen thuộc. Hắn phi hành rất nhanh mà thuần thục ở trong biệt viện lặng im không một tiếng động, tựa hồ như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Thỉnh thoảng cũng sẽ dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trên ngọn Thông Thiên Phong, sau làn khí đen, phảng phất có một tia phiền muộn kỳ quái.

Hoặc công khai hoặc ngấm ngầm, trên núi dưới núi giờ khắc này có không biết bao nhiêu ánh mắt đang chú ý đến hành trình tiến vào dị cảnh.

"Ù ù" tiếng vang như sấm, vang dội khắp Vân Hải trên Thông Thiên Phong, mà ngay cả những ngọn núi vững chắc bên dưới cũng có tiếng vang run rẩy rất nhỏ.

Xung quanh bình đài rộng lớn, lấy cửu cung1 làm phương vị, tất cả mọi người nhìn chăm chú chín cây cột đá bằng bạch ngọc chậm rãi nhô lên, nhìn qua thì đường kính cơ hồ phải hai người ôm, nhất là cái cột trụ ở giữa, so với các cột khác lớn hơn nhiều lần, khí thế hùng vĩ, xuyên thẳng trời xanh.

Thân hình Tiêu Dật Tài khẽ động, từ trên không đáp xuống cây cột chính giữa kia. Tăng Thư Thư cùng Tống Đại Nhân tức thì cùng lui ra, chỉ còn lại một mình Tiêu Dật Tài. Lúc này chúng nhân đều chăm chú nhìn về cột trụ bằng bạch ngọc nằm ở chính giữa này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenbathu.vn

Mặc cho lục bào mạnh mẽ tung bay trong gió, mặt Tiêu Dật Tài không chút thay đổi, tay bắt pháp quyết, ở trên đỉnh trụ bạch ngọc, nhanh chóng vẽ ra một phù văn.

Đột nhiên một tiếng vỡ trong trẻo vang lên, đỉnh cột đá lộ ra một cái lỗ lớn, sau đó có một kiện pháp khí hình viên ngọc tỏa ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng chậm rãi bay lên, trông như một cụm mây tía có tích tụ ánh lưu ly rực rỡ. Bên dưới viên ngọc lớn kì dị có cây trụ bằng ngọc đen làm chân, ngọc bích xanh biếc dày làm đế, trong có chứa mây ngũ sắc, ngoài tỏa kỳ quang, trên thân ngọc được điêu khắc mười ngôi sao lớn, lúc này một ngôi sao ở tầng dưới cùng đã sáng lên rực rỡ. Ngoài ra thì thỉnh thoảng lại có tia chớp màu trắng chợt sáng lên trong thân ngọc, chẻ mây ngũ sắc ở bên trong viên ngọc tách ra làm lộ ra một góc của bức họa cuộn tròn, là thiên địa sơ khai, mặt đất hoang vu, một cảnh tượng nguyên thủy, lại có một cỗ khí tức vô cùng cổ xưa mênh mang truyền ra.

Trên Vân Hải, bất luận là đệ tử Thanh Vân hay những người chưa nhập môn đều bị hoa mắt trước loại bảo vật này. Vừa nhìn là biết đó là một pháp bảo vô cùng quý giá.

Thần thái Tiêu Dật Tài lúc này cũng vô cùng thận trọng, chuyên tâm ngưng thần, toàn lực nắm giữ pháp bảo kỳ dị này, dường như không để ý đến xung quanh.

Pháp quyết trên tay Tiêu Dật Tài tay nắm pháp quyết mới, lóe ra bảy sắc cầu vồng đẩy lùi ánh sang ngũ sắc của viên kỳ châu lại phía sau.

Trên mặt hắn có một thoáng yên tĩnh vô cùng thoảng qua, nhưng sau một hồi sử dụng công phu, ráng ngũ sắc kỳ châu liền phát sinh biến hóa. Như là nhận thấy một sự kích thích tương đồng, viên đại châu bên trong ngũ sắc bỗng nhiên đột ngột quay cuồng, sau đó một luồng sức mạnh cực kỳ cường đại theo cột đá bên trên đột ngột tóe ra, rồi ngưng tụ thành một đạo quang bảy sắc cầu vồng, chỉ trong nháy mắt, tám cây cột đá cùng cây cột chính giữa này nối liền một khối tạo thành một hình khối chín cạnh khổng lồ.

Sau đó, bảy sắc cầu vồng chậm rãi hạ xuống trước mặt mọi người, nhiều loại màu sắc thay phiên nhau biến hóa. Đến khi cách mặt đất chừng ba thước thì dừng lại. Một khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy hô hấp chậm lại, một luồng sức mạnh bàng bạc dần xuất hiện ngay tại chính giữa bảy sắc cầu vồng giữa không trung, tựa như một đôi bàn tay vô hình khổng lồ, cứng rắn kéo không nứt toạc ra hai bên.

Rồi một khe hở hiện ra thâm trầm mà tối tăm, cứ như vậy từ từ xuất hiện trước mắt mọi người.

Vương Tông Cảnh cắn răng, nhìn một màn vô cùng thần kỳ mà mĩ lệ này, tâm tình nhất thời không nhịn được cũng mang vài phần kích động.

Cửa vào dị cảnh, rốt cục cũng từ từ mở ra trước mắt mọi người.

__________________________________________________ _____

Chú thích:

1. Cửu cung: Đây là nói đến Bát Quái Cửu Cung, chia ra làm chín phần (bốn phương, bốn góc và chính giữa).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện