Trúc Mai Thanh Mã

Chương 1



Mã Mai và Diệp Trúc Thanh là một đôi thanh mai trúc mã. Mẹ của bọn họ là bạn khuê mật còn bố là anh em chí cốt của nhau.

Diệp Trúc Thanh là con gái, Mã Mai là… con trai.

Một lời khó nói hết, lúc nhỏ Mã Mai suốt ngày khóc lóc mè nheo phản kháng khiến người lớn nhà họ Mã phiền quá chịu không nổi, cuối cùng đổi tên cho cậu thành Mã Mi. Mặc dù vẫn còn nữ tính, nhưng ít nhất thì cũng bình thường hơn chút.

Mã Mi cực kỳ phấn khởi muốn báo tin này cho chị hàng xóm Trúc Thanh (*), nhân tiện mang đến ít socola mà cô thích nhất. Kết quả, ngay tại lối vào vườn hoa nhà cô, vừa mới nhô đầu ra, cảnh trước mắt suýt chút làm ruột gan cậu bủn rủn.

Chị gái nhỏ từ bé đến giờ chỉ chơi với cậu … vậy mà… vậy mà ôm đứa con trai khác chơi trò hôn nhẹ.

Muốn khóc quá, mẹ nói chỉ khi thích người ta nhất mới có thể hôn nhẹ, chị ấy…

“Ơ, Tiểu Mai Mai?”

Rõ ràng người làm sai là chị Trúc Thanh nhưng cậu lại đỏ vành mắt, loạng choạng bỏ chạy.

“Diệp Trúc Thanh, rốt cuộc đã thổi được chưa?” Phong Lạc chớp chớp mắt, vẫn cộm như cũ, chửi ầm lên: “Đau chết ông đây rồi, cái đồ đầu gỗ này, đào bừa một khóm hoa là được rồi, lại còn muốn ông đây đào đóa này đóa kia, nhìn đi, nhìn đi… nếu ông đây mà mù…”

Nếu không nhìn nhầm, thằng nhóc lại sắp khóc… thật là…

Diệp Trúc Thanh giơ chân đạp bạn cùng bàn Phong Lạc ngã lăn quay, “Mù cái rắm, cút về nhanh, bố mày hiếm lạ giúp mày ấy.”

Sau đó, mặc kệ Nhạc Phong nhào ra đất nghiến răng cam chịu, nhặt chậu hoa nhài tươi kia lên, lướt nhanh như một làn khói đuổi theo Mã Mi.

Trọng sắc khinh bạn, thấy sắc quên nghĩa, thay lòng đổi dạ, không biết xấu hổ.

Nhà họ Mã.

Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, bố Mã đi ra ngoài đánh golf, mẹ Mã và mẹ Diệp đi khiêu vũ.

Thế nên, trừ bác gái nấu cơm ra thì chỉ có một mình bạn nhỏ Mã Mi ở nhà. Ánh mắt bác gái u oán tỏ vẻ đau lòng muốn chết, đầu ngón tay yếu ớt chỉ chỉ trên lầu, miệng làm khẩu hình, thằng bé lại khóc rồi.

Đúng, người nhà họ Mã trước giờ chưa từng dùng từ giận dỗi hoặc là cáu gắt hay là loại thuật ngữ con nít ăn vạ để miêu tả cậu, Mã Mi rất ngoan, gặp chuyện không vui hoặc rắc rối, cậu luôn buồn bực trong lòng, vụng trộm thút thít.

Cô gật đầu, rón rén ôm hoa nhài lên lầu, két một tiếng xoay mở cửa phòng cậu ra.

Cậu bé nhỏ xinh quay lưng xếp bằng ngồi trên sàn gỗ trước cửa sổ, nếu như bỏ qua sô cô la rơi sau lưng cậu, ngay cả bóng lưng cũng ngoan ngoãn vô cùng.

“Tiểu Mai Mai?”

Bờ vai của cậu run nhẹ, không trả lời Diệp Trúc Thanh. Lần đầu tiên bơ cô nha… Diệp Trúc Thanh kìm nén xúc động muốn chửi tục, đi qua vỗ đầu cậu: “Đang giận à?”

Hoa nhài trong tay thuận tiện đặt bên người cậu chàng, cô ngồi xổm bên cạnh, nói với cậu: “Đặc biệt đào cho em đấy, này, tặng em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện