Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Chương 337: Mong muốn của Âu Dương Noãn
Tôn Nhu Trữ sửng sốt, ngược lại có chút không thể lý giải suy nghĩ của Âu Dương Noãn.
Chỉ vì trong lòng nàng suy nghĩ nữ tử trên đời này chỉ có một mong ước là tìm được một người mà mình có thể dựa vào.
Nhưng vì sao Âu Dương Noãn rõ ràng là tìm được rồi, lại chỉ muốn dựa vào bản thân….
“Sao ta nghe lại cứ cảm thấy ngươi thật sự có chút kỳ quái?”
Âu Dương Noãn thở dài. Đại khái là nàng lần đầu tiên thử tin tưởng, nàng vẫn muốn nếm thử cảm giác đứng trước tình cảm buông tự tôn cùng đề phòng.
Nhưng cũng nhận lại sự xa cách, bàng hoàng vô thố: “Chỉ là ta đối với chính mình không có gì tin tưởng!”
Nàng căn bản không tin tưởng bản thân có thể cho người khác hạnh phúc.
Trong ánh mắt Tôn Nhu Trữ thoáng hiện sự thương hại: “Ngươi tựa hồ như đối với bản thân quá mức khắc nghiệt. Lại quên mất rằng ngươi, ta đều là người phàm, không thể thập toàn thập mĩ!”
Âu Dương Noãn hơi suy tư, trong lòng kỳ thật cũng không tán thành cách nhìn này của Tôn Nhu Trữ: “Mọi chuyện đều ỷ vào sự giúp đỡ của người khác, một ngày hai ngày cũng liền thôi. Nhưng còn mười năm, hai mươi năm? Ai lại thích trên lưng có một gánh nặng?”
“Gánh nặng như ngươi, nam nhân trong thiên hạ này ai cũng muốn cướp!”
Tôn Nhu Trữ trêu ghẹo: “Vĩnh An quận chúa nếu đã gả cho Minh quận vương thì nên đem mọi phiền não ném qua cho hắn. Không cần tự mình lo lắng nhiều!”
Nhìn thấy trên mặt Âu Dương Noãn tuy rằng mang theo tươi cười nhưng đáy mắt lại không cho là đúng.
Tôn Nhu Trữ không nhịn được mà than nhẹ: “Hắn nói với ta, ngươi đã làm đủ tốt rồi, tốt đến mức khiến cho nam nhân cũng thấy hổ thẹn!”
“Nhưng ngươi lại luôn đối với bản thân quá mức trách móc nặng nề, đến mức không để bản thân phạm một sai lầm nhỏ!”
Âu Dương Noãn chớp chớp mắt: “Là Hạ Lan công tử nói với ngươi?”
“Uh!”
Tôn Nhu Trữ nhìn mi dài khẽ run của Âu Dương Noãn, thanh âm cực nhẹ: “Âu Dương Noãn, ngươi thực sự rất xuất sắc, có thể xứng đôi với bất luận kẻ nào. Ta không phải là bằng hữu của ngươi nên ta sẽ không nói dối!”
Nói đến đây, trong thanh âm lại mang theo tia thẫn thờ: “Tiếu Trọng Hoa thật tinh mắt, cũng rất biết trân trọng. Hắn sẽ làm ngươi hạnh phúc. Cho nên, ngươi so với ta còn may mắn hơn rất nhiều!”
Âu Dương Noãn ngẩn ra nhìn Tôn Nhu Trữ, nửa ngày cũng không nói được câu gì. Chung quy cũng chỉ nói: “Cám ơn….ngươi đã nói với ta những lời này!”
Tôn Nhu Trữ lắc lắc đầu: "Cục diện ngày hôm qua, ta thật sự không thể nói được câu gì. Thật sự là có lỗi!”
Tôn Nhu Trữ dù sao cũng là Thế tử phi, nếu Thế tử đã giương cờ muốn hỏi tội thì nàng có năng lực nói được gì đây? Chẳng lẽ muốn nàng đứng ở bên đối đầu với trượng phu của mình?
Huống chi còn có mặt Đổng thị, Tôn Nhu Trữ tự nhiên trầm mặc là tốt nhất.
Âu Dương Noãn đương nhiên biết điểm này, liền vỗ vỗ nhẹ tay đối phương rồi nói: “Không sao! Ngươi có thể đến thăm ta đã là tốt rồi!”
Tiễn bước Tôn Nhu Trữ, Âu Dương Noãn nhìn Hồng Ngọc nói: "Bảo nàng đứng lên đi, không cần quỳ nữa!”
Bắt đầu từ đêm hôm qua Xương Bồ liền vẫn quỳ ở trong sân. Quỳ suốt một đêm, mặc kệ là ai khuyên cũng đều không chịu đứng lên.
Hồng Ngọc vui vẻ, biết tiểu thư đây là đã tha thứ cho Xương Bồ liền vội vàng nói: “Dạ, nô tỳ đi ngay!”
“Đợi chút!” Âu Dương Noãn đột nhiên gọi lại.
Hồng Ngọc quay đầu: “Tiểu thư? Xương Bồ biết sai rồi!”
Biết Hồng Ngọc hiểu lầm ý của mình, Âu Dương Noãn lắc lắc đầu nói: “Ngươi đi lãnh một trăm lượng bạc. Hơn nữa đi tìm quản gia, nói là ta nói cho Xương Bồ nghỉ ba ngày để nàng trở về vấn an mẫu thân!”
“Nhưng….Xương Bồ là nha đầu bán thân vào phủ. Như vậy, có bị người ta nghị luận hay không?” Hồng Ngọc đầu tiên là kinh hỉ, sau lại thập phần lo lắng.
Âu Dương Noãn cười cười: "Người nghị luận ta còn thiếu sao? Không cần nhiều lời, mau đi đi! Cứ để nàng quỳ như vậy, đầu gối hỏng luôn thì sao?”
“Dạ!”
Hồng Ngọc vội vàng chạy đi. Âu Dương Noãn nhìn ra ngoài sân, Hồng Ngọc đang dùng sức nâng Xương Bồ dậy. Nhưng Xương Bồ lại sống chết không chịu đứng lên.
Hồng Ngọc tựa hồ như nói một câu gì đó, Xương Bồ không dám tin nhìn về hướng phòng.
Sau đó mới nơm nớp lo sợ đứng lên, hơi lảo đảo thiếu chút là ngã quỵ.
Âu Dương Noãn nhìn thấy một màn này, khe khẽ thở dài.
Kỳ thật chuyện này Xương Bồ đương nhiên là có sai, nhưng cũng là chuyện thường tình của con người.
Nếu không phải người khác cố ý bày ra cạm bẫy, cũng không đến mức làm Xương Bồ phải chịu tội….
Trong đêm tối, Âu Dương Noãn một mình ngồi trước cửa sổ, nhìn đàn cổ. Đã nhiều ngày nàng vẫn không chạm qua.
Thánh cầm Nam Chiếu nàng ngay cả chạm cũng đều không chạm qua, liền để hạ nhân cất đi.
Cho nên mấy ngày gần đây nàng nhìn thấy đàn liền cảm thấy mất hứng, có lẽ là có chút giận chó đánh mèo.
Tiếu Trọng Hoa cơ hồ mỗi ngày đều đi sớm về trễ. Buổi sáng khi nàng chưa dậy hắn đã rời đi, tối đến khi nàng ngủ rồi hắn mới trở về.
Hai người cũng không nói với nhau mấy câu, cục diện bế tắc liền cũng vì vậy mà không thể đả thông.
Tuy rằng Âu Dương Noãn nhiều ngày biểu hiện vẫn thủy chung như không có việc gì. Cô độc tâm sự bị đè nén xuống, lúc này thời khắc ban đêm yên tĩnh, rốt cục vẫn cảm thấy mất mát trong lòng.
Nhớ lại lúc mới vào Yến vương phủ đến nay hắn luôn ở bên cạnh nàng. Bình thường nàng cũng không mấy để ý.
Tuy rằng là như thế, sau lại không thể không thừa nhận một chuyện, có lẽ hắn cũng không nhận thức được nàng có điều thay đổi.
Nàng cùng hắn sinh hoạt nửa năm, cũng từ từ hiểu nam nhân này. Biết hắn rất kén ăn, mỗi khi dùng bữa chưa từng thấy hắn động quá ba đũa cùng một món ăn.
Trà cũng chỉ cố định một vài loại. Trà bỏ nhiều một chút, ít một chút, nước quá lửa một chút hay để nguội một chút. Chỉ cần có một chút vị không thích hợp hắn liền không bao giờ chạm vào nữa.
Thật không biết người như vậy trên chiến trường làm sao tồn tại? Nơi đó cũng không thể tùy hắn lựa lựa chọn chọn.
Nàng nhìn không ra có cái gì là hắn không nhìn ra khuyết điểm. Có lẽ…..chỉ ngoại trừ nàng.
Mấy ngày nay Phương mama thường nhắc nhở Âu Dương Noãn, Tiếu Trọng Hoa dù sao cũng là trượng phu của nàng. Kiếp này hai người có duyên kết thành phu thê, sao phải vì hiểu lầm nhất thời mà tức giận?
Ngay cả Hồng Ngọc nói trong nói ngoài cũng là cẩn thận nhắc nhở nàng trăm ngàn lần đừng nháo nữa, để tránh người có tâm thừa nước đục thả câu.
Kỳ thật đạo lý đó sao nàng lại không rõ?
Chỉ là họ cũng không phải là nàng, mà cũng không ai là nàng cho nên sẽ không có ai có thể biết được.
Khi hắn hỏi nàng quá khứ đã lãng quên thì lòng của nàng làm sao cũng không khống chế được. Lục phủ ngũ tạng đều lan tràn một loại đau đớn lạnh đến thấu xương.
Đây cũng không phải vì Tiếu Thiên Diệp mà là ở khoảnh khắc Tiếu Trọng Hoa phẩy tay áo xoay người, nàng nhìn thấy rõ ràng thần sắc bi thương của hắn.
Nếu không phải như thế, nàng cũng sẽ không loạn như vậy….
Liên tục đánh sai mấy chỗ, khúc thanh đã loạn nhịp, cuối cùng đành dừng lại.
Âu Dương Noãn cũng không biết lúc này Tiếu Trọng Hoa đang lẳng lặng đứng ở ngoài hành lang.
Kỳ thật hắn đã sớm trở về, chính là không biết nàng có bằng lòng muốn gặp mình không.
Ở trong thư phòng xa xa nghe thấy tiếng đàn liền không thể khống chế sự nhớ nhung trong lòng.
Hắn thế nhưng lại quên đi những điều không vui, bước nhanh tới nơi này.
Nay nàng đã gần ngay trong gang tấc, hắn lại cũng do dự.
Hắn sợ, sợ lại một lần nữa nhìn thấy vẻ mặt khác thường của nàng. Chưa bao giờ thử qua, giống như một khắc đau lòng khó nhịn kia tựa như đao.
Trời không biết từ khi nào bắt đầu mưa lất phất.
Tiếu Trọng Hoa nhẹ nhàng vươn tay đón lấy. Thật lâu sau, nhìn nó trong lòng bàn tay hóa thành bọt nước.
Từ khi sinh ra liền đã có được mọi thứ, mọi chuyện cũng đều rất suôn sẻ. Thật không ngờ có lúc hắn lại bị nếm mùi gian khổ như vậy.
Đêm đã khuya, trong quanh ảnh tịch liêu, Âu Dương Noãn nằm cuộn tròn lại. Tóc đen thật dài như thác nước buông xuống. Nàng nhắm mắt, hô hấp nhẹ nhàng.
Tiếu Trọng Hoa đi qua, bước chân rất nhẹ, một số gần như không phát ra tiếng động.
Chúc quang dừng trên mặt Âu Dương Noãn, lông mi cong dài của nàng đổ xuống bóng hình rẻ quạt. Ngũ quan khi ngủ say, nhìn qua thập phần an tĩnh nhu hòa.
Tiếu Trọng Hoa ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn nàng nửa ngày. Đáy mắt giống như có gì đó hóa mở, trở nên thâm thúy cùng mềm mại.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng, thật cẩn thận lại cũng rất lưu luyến.
Trong lúc ngủ, Âu Dương Noãn tựa hồ có chút không yên.
Ánh mắt Tiếu Trọng Hoa chớp động, tùy ý nở nụ cười, đột nhiên cúi thân mình xuống.
Mỹ nhân trên giường trắng như ngà voi, ngũ quan xinh đẹp. Hơn nữa lúc này ngay cả khi đang trong mộng nhưng đuôi mày khóe mắt vẫn rất ôn nhu quyến rũ, xinh đẹp động lòng người.
Hắn duy trì tư thế cúi người một thời gian dài, chung quy vẫn không thật sự hôn xuống.
Một lần nữa ngẩng lên, khi nhìn Âu Dương Noãn trên giường, sâu trong ánh mắt lại là một mảnh tịch mịch lạnh băng.
Hắn gắt gao mím môi, che đi đau đớn.
Đúng vậy, nàng không cần hắn. Từ lúc bắt đầu nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ ở bên cạnh hắn. Người nhân lúc nàng cần, mưu cầu cửa hôn sự này, cũng chỉ có hắn.
Đột nhiên một trận gió thổi tới, phật một tiếng thổi tung cửa sổ.
Âu Dương Noãn lập tức ở trong mộng bừng tỉnh. Lại mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng ngồi bên giường, trong lòng nàng nhảy dựng.
Nhưng cũng liền biết, người trước mặt này là ai….
“Trọng Hoa?”
Nàng theo bản năng hơi dịch thân, cố ý đè thấp thanh âm.
Nhưng Tiếu Trọng Hoa lại không trả lời, tâm niệm hắn vừa chuyển liền dịch lại thật gần hôn nàng. Hai tay ôm chặt nàng vào lòng.
Âu Dương Noãn ngẩn ra, muốn đẩy hắn ra lại bị hắn kìm trụ. Trong lúc giằng co, ý nghĩ dần dần buông lỏng.
Ánh mắt Tiếu Trọng Hoa trong đêm tối sáng như hàn tinh, một lần lại một lần đòi lấy, hơi thở cực nóng.
Thân mình Âu Dương Noãn cũng chậm rãi thả lỏng, tay vòng qua ôm lấy gáy hắn.
Thế nhưng Tiếu Trọng Hoa lại không tiến thêm, trong đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh ẩn ẩn có hỏa diễm nguy hiểm.
Hắn nhìn kỹ mặt nàng, giống như muốn từ đó tìm ra vẻ mặt mà nàng che dấu. Có lẽ là phát hiện được đáp án gì đó, thần sắc hắn dần nhu hòa xuống.
Không còn cuồng nhiệt như vừa rồi, bỗng nhiên nụ hôn nhẹ như cánh bướm, thay nàng sửa sang lại vạt áo rồi ôn nhu thả nàng lại xuống giường.
“Chàng….”
Trong đầu nàng một mảnh mờ mịt, trên người hắn có hương rượu ngào ngạt: “Đã uống rất nhiều sao?”
Hắn tránh nặng tìm nhẹ: “Chỉ uống một chút thôi! Không sao!”
Nàng mím môi, không nói gì.
"Noãn Nhi!”
Tiếu Trọng Hoa đột nhiên nhẹ gọi một tiếng, Âu Dương Noãn cũng không trả lời.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng lại nhẹ đau đớn: “Noãn Nhi! Noãn Nhi!...”
Hắn không ngừng thì thào gọi tên nàng.
Âu Dương Noãn sửng sốt một chút, sự ngang ngạnh bỗng nhiên biến mất, yên lặng cụp mắt.
“Noãn Nhi….”
Theo giọng điệu thì thào, đầu ngón tay Tiếu Trọng Hoa chậm rãi xẹt qua lông mày, lông mi.
Giống như vỗ về trân bảo vô giá nhất: “Ta không biết, trong lòng nàng ta đến tột cùng là cái gì?”
"Trọng Hoa….”
Tiếu Trọng Hoa chậm rãi nói: “Ta thích nàng yếu đuối một chút, trở nên ỷ lại vào ta một chút!”
Âu Dương Noãn ngẩn ra, lại thoáng tĩnh lại. Nàng không biết phải nói gì mới tốt: “Thực xin lỗi, ta không phải là thê tử tốt!”
“Ta sẽ là một trượng phu tốt!” Ngữ khí yên bình như là đã chờ đợi rất lâu.
“Ta không biết nên làm như thế nào để chàng vui!” Âu Dương Noãn mi dài run rẩy.
“Nàng là người mà ta yêu!”
Tay hắn nhẹ ôm lấy mặt nàng, thần sắc ôn tồn: “Mặc kệ tương lai như thế nào, điểm này cũng sẽ không thay đổi!”
“Nhưng….”
Nàng cắn cắn môi, lời nói do dự: “Ta đã khiến chàng thất vọng rồi, có phải không?”
“Ta cũng không biết bản thân vì sao lại như vậy, lại trở nên không giống ta. Hôm nay có phải dọa đến chàng rồi không? Những lời đó không phải là ý của ta!”
Hắn cười đến có chút thương cảm, lại cũng cực kỳ ấm áp: “Đừng sợ hãi như vậy! Nàng không biết ta muốn nàng có thể ra lệnh cho ta, mà không phải là không ngừng đẩy ta ra. Ta mới là người ở cùng nàng cả đời, có phải không?”
Cả đời…..Nghe qua thật là dài. Nhìn bộ dạng tràn đầy hy vọng của hắn, Âu Dương Noãn cười cười.
Cả đời của nàng, có thể được bao lâu!
“Không cần tự trách mình. Nàng không thích những người đó, chúng ta liền rời kinh, không quan tâm đến bọn họ nữa!"
"Chờ thân thể nàng tốt lên, chúng ta sẽ đi Giang Nam. Ở đó, mùa đông thưởng tuyết, mùa xuân ngắm hoa, mùa hè ngồi thuyền dạo chơi, mùa thu xem sắc thái ban lan thôn điệp….Đây đều là thứ nàng thích, có phải không?”
Tiếu Trọng Hoa chậm rãi nói xong, từng chữ từng chữ hắn đều đem sự ghen tị cùng đau xót tất cả đều che dấu.
Dùng tầng tầng băng tuyết phủ lên để chúng không còn cách nào lại ảnh hưởng hắn.
Ngữ khí mềm nhẹ như vậy, giống như giỗ ngọt một đứa nhỏ quật cường.
Nàng không trả lời, chính là lặng lẽ thu tay, đầu ngả lên ngực hắn.
Tiếu Trọng Hoa ôm lấy nàng, hơi thở ấm áp phả lên trán nàng.
“Có phải mệt hay không?” Tiếu Trọng Hoa vuốt ve mái tóc dài của nàng, chậm rãi nói.
“Không sao!” Âu Dương Noãn thực tự nhiên nghiêng thân mình, chạm vào đầu vai, tay vòng qua ôm lấy thắt lưng hắn.
Tiếu Trọng Hoa ngửi hương thơm tản mát trên người nàng, từ từ nhắm hai mắt lại.
Âu Dương Noãn nghe tiếng hít thở đều đều của hắn, nghĩ hắn đã ngủ rồi, không khỏi nhẹ nhàng thán một tiếng.
Tiếu Trọng Hoa đột nhiên hỏi: “Sao vậy? vẫn còn vì chuyện đó mà phiền lòng?”
Thanh âm hắn rất thấp, Âu Dương Noãn vẫn hơi hơi kinh hãi, lập tức cười, nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ cảm thấy, bên người nguy cơ tứ phía!”
Tiếu Trọng Hoa đem nàng ôm sát vào, chậm rãi nói: “Mặc kệ bọn họ làm gì, chỉ cần chúng ta không thẹn với tâm là được!”
Âu Dương Noãn uyển chuyển nói: “Nói thì nói như vậy nhưng lòng người khó dò, cũng phải có đề phòng! Chàng xem, hôm nay chúng ta có thể ứng phó. Người sau lưng nhất định còn có thể hạ bẫy!”
Tiếu Trọng Hoa trầm mặc một lát mới bình tĩnh nói: “Noãn Nhi, có phải nàng hoài nghi đại ca hay không?”
Hắn cũng không nói gì đến Đổng thị mà là nhắc tới Tiếu Trọng Quân. Âu Dương Noãn thoáng ngẩn người: “Ta không có ý này, đại ca chỉ là quá mức quan tâm chàng mới hoài nghi ta…"
"Nhưng cảm xúc của hắn dường như có chút hơi kích động, chắc chắn là có người sau lưng khiêu khích. Bởi vì hắn hoàn toàn không có lý do hại ta, đúng không?”
"Không có lý do gì sao….”
Tiếu Trọng Hoa lặp lại mấy chữ này, nhẹ nhàng gật đầu: “Ta cũng tin tưởng, đại ca không phải người như vậy!”
Đúng vậy, trên đời này không có ai vô duyên vô cớ yêu, cũng không có ai vô duyên vô cớ hận.
Tiếu Trọng Quân cùng Tiếu Trọng Hoa là huynh đệ, cho dù hắn thân cận với Đổng thị cũng tuyệt đối không có đạo lý giúp Đổng thị hại bọn họ.
Huống chi Âu Dương Noãn chưa bao giờ có mâu thuẫn gì với Tiếu Trọng Quân, hắn cần gì phải nhắm vào nàng chứ?
Điểm này Âu Dương Noãn có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Chỉ vì trong lòng nàng suy nghĩ nữ tử trên đời này chỉ có một mong ước là tìm được một người mà mình có thể dựa vào.
Nhưng vì sao Âu Dương Noãn rõ ràng là tìm được rồi, lại chỉ muốn dựa vào bản thân….
“Sao ta nghe lại cứ cảm thấy ngươi thật sự có chút kỳ quái?”
Âu Dương Noãn thở dài. Đại khái là nàng lần đầu tiên thử tin tưởng, nàng vẫn muốn nếm thử cảm giác đứng trước tình cảm buông tự tôn cùng đề phòng.
Nhưng cũng nhận lại sự xa cách, bàng hoàng vô thố: “Chỉ là ta đối với chính mình không có gì tin tưởng!”
Nàng căn bản không tin tưởng bản thân có thể cho người khác hạnh phúc.
Trong ánh mắt Tôn Nhu Trữ thoáng hiện sự thương hại: “Ngươi tựa hồ như đối với bản thân quá mức khắc nghiệt. Lại quên mất rằng ngươi, ta đều là người phàm, không thể thập toàn thập mĩ!”
Âu Dương Noãn hơi suy tư, trong lòng kỳ thật cũng không tán thành cách nhìn này của Tôn Nhu Trữ: “Mọi chuyện đều ỷ vào sự giúp đỡ của người khác, một ngày hai ngày cũng liền thôi. Nhưng còn mười năm, hai mươi năm? Ai lại thích trên lưng có một gánh nặng?”
“Gánh nặng như ngươi, nam nhân trong thiên hạ này ai cũng muốn cướp!”
Tôn Nhu Trữ trêu ghẹo: “Vĩnh An quận chúa nếu đã gả cho Minh quận vương thì nên đem mọi phiền não ném qua cho hắn. Không cần tự mình lo lắng nhiều!”
Nhìn thấy trên mặt Âu Dương Noãn tuy rằng mang theo tươi cười nhưng đáy mắt lại không cho là đúng.
Tôn Nhu Trữ không nhịn được mà than nhẹ: “Hắn nói với ta, ngươi đã làm đủ tốt rồi, tốt đến mức khiến cho nam nhân cũng thấy hổ thẹn!”
“Nhưng ngươi lại luôn đối với bản thân quá mức trách móc nặng nề, đến mức không để bản thân phạm một sai lầm nhỏ!”
Âu Dương Noãn chớp chớp mắt: “Là Hạ Lan công tử nói với ngươi?”
“Uh!”
Tôn Nhu Trữ nhìn mi dài khẽ run của Âu Dương Noãn, thanh âm cực nhẹ: “Âu Dương Noãn, ngươi thực sự rất xuất sắc, có thể xứng đôi với bất luận kẻ nào. Ta không phải là bằng hữu của ngươi nên ta sẽ không nói dối!”
Nói đến đây, trong thanh âm lại mang theo tia thẫn thờ: “Tiếu Trọng Hoa thật tinh mắt, cũng rất biết trân trọng. Hắn sẽ làm ngươi hạnh phúc. Cho nên, ngươi so với ta còn may mắn hơn rất nhiều!”
Âu Dương Noãn ngẩn ra nhìn Tôn Nhu Trữ, nửa ngày cũng không nói được câu gì. Chung quy cũng chỉ nói: “Cám ơn….ngươi đã nói với ta những lời này!”
Tôn Nhu Trữ lắc lắc đầu: "Cục diện ngày hôm qua, ta thật sự không thể nói được câu gì. Thật sự là có lỗi!”
Tôn Nhu Trữ dù sao cũng là Thế tử phi, nếu Thế tử đã giương cờ muốn hỏi tội thì nàng có năng lực nói được gì đây? Chẳng lẽ muốn nàng đứng ở bên đối đầu với trượng phu của mình?
Huống chi còn có mặt Đổng thị, Tôn Nhu Trữ tự nhiên trầm mặc là tốt nhất.
Âu Dương Noãn đương nhiên biết điểm này, liền vỗ vỗ nhẹ tay đối phương rồi nói: “Không sao! Ngươi có thể đến thăm ta đã là tốt rồi!”
Tiễn bước Tôn Nhu Trữ, Âu Dương Noãn nhìn Hồng Ngọc nói: "Bảo nàng đứng lên đi, không cần quỳ nữa!”
Bắt đầu từ đêm hôm qua Xương Bồ liền vẫn quỳ ở trong sân. Quỳ suốt một đêm, mặc kệ là ai khuyên cũng đều không chịu đứng lên.
Hồng Ngọc vui vẻ, biết tiểu thư đây là đã tha thứ cho Xương Bồ liền vội vàng nói: “Dạ, nô tỳ đi ngay!”
“Đợi chút!” Âu Dương Noãn đột nhiên gọi lại.
Hồng Ngọc quay đầu: “Tiểu thư? Xương Bồ biết sai rồi!”
Biết Hồng Ngọc hiểu lầm ý của mình, Âu Dương Noãn lắc lắc đầu nói: “Ngươi đi lãnh một trăm lượng bạc. Hơn nữa đi tìm quản gia, nói là ta nói cho Xương Bồ nghỉ ba ngày để nàng trở về vấn an mẫu thân!”
“Nhưng….Xương Bồ là nha đầu bán thân vào phủ. Như vậy, có bị người ta nghị luận hay không?” Hồng Ngọc đầu tiên là kinh hỉ, sau lại thập phần lo lắng.
Âu Dương Noãn cười cười: "Người nghị luận ta còn thiếu sao? Không cần nhiều lời, mau đi đi! Cứ để nàng quỳ như vậy, đầu gối hỏng luôn thì sao?”
“Dạ!”
Hồng Ngọc vội vàng chạy đi. Âu Dương Noãn nhìn ra ngoài sân, Hồng Ngọc đang dùng sức nâng Xương Bồ dậy. Nhưng Xương Bồ lại sống chết không chịu đứng lên.
Hồng Ngọc tựa hồ như nói một câu gì đó, Xương Bồ không dám tin nhìn về hướng phòng.
Sau đó mới nơm nớp lo sợ đứng lên, hơi lảo đảo thiếu chút là ngã quỵ.
Âu Dương Noãn nhìn thấy một màn này, khe khẽ thở dài.
Kỳ thật chuyện này Xương Bồ đương nhiên là có sai, nhưng cũng là chuyện thường tình của con người.
Nếu không phải người khác cố ý bày ra cạm bẫy, cũng không đến mức làm Xương Bồ phải chịu tội….
Trong đêm tối, Âu Dương Noãn một mình ngồi trước cửa sổ, nhìn đàn cổ. Đã nhiều ngày nàng vẫn không chạm qua.
Thánh cầm Nam Chiếu nàng ngay cả chạm cũng đều không chạm qua, liền để hạ nhân cất đi.
Cho nên mấy ngày gần đây nàng nhìn thấy đàn liền cảm thấy mất hứng, có lẽ là có chút giận chó đánh mèo.
Tiếu Trọng Hoa cơ hồ mỗi ngày đều đi sớm về trễ. Buổi sáng khi nàng chưa dậy hắn đã rời đi, tối đến khi nàng ngủ rồi hắn mới trở về.
Hai người cũng không nói với nhau mấy câu, cục diện bế tắc liền cũng vì vậy mà không thể đả thông.
Tuy rằng Âu Dương Noãn nhiều ngày biểu hiện vẫn thủy chung như không có việc gì. Cô độc tâm sự bị đè nén xuống, lúc này thời khắc ban đêm yên tĩnh, rốt cục vẫn cảm thấy mất mát trong lòng.
Nhớ lại lúc mới vào Yến vương phủ đến nay hắn luôn ở bên cạnh nàng. Bình thường nàng cũng không mấy để ý.
Tuy rằng là như thế, sau lại không thể không thừa nhận một chuyện, có lẽ hắn cũng không nhận thức được nàng có điều thay đổi.
Nàng cùng hắn sinh hoạt nửa năm, cũng từ từ hiểu nam nhân này. Biết hắn rất kén ăn, mỗi khi dùng bữa chưa từng thấy hắn động quá ba đũa cùng một món ăn.
Trà cũng chỉ cố định một vài loại. Trà bỏ nhiều một chút, ít một chút, nước quá lửa một chút hay để nguội một chút. Chỉ cần có một chút vị không thích hợp hắn liền không bao giờ chạm vào nữa.
Thật không biết người như vậy trên chiến trường làm sao tồn tại? Nơi đó cũng không thể tùy hắn lựa lựa chọn chọn.
Nàng nhìn không ra có cái gì là hắn không nhìn ra khuyết điểm. Có lẽ…..chỉ ngoại trừ nàng.
Mấy ngày nay Phương mama thường nhắc nhở Âu Dương Noãn, Tiếu Trọng Hoa dù sao cũng là trượng phu của nàng. Kiếp này hai người có duyên kết thành phu thê, sao phải vì hiểu lầm nhất thời mà tức giận?
Ngay cả Hồng Ngọc nói trong nói ngoài cũng là cẩn thận nhắc nhở nàng trăm ngàn lần đừng nháo nữa, để tránh người có tâm thừa nước đục thả câu.
Kỳ thật đạo lý đó sao nàng lại không rõ?
Chỉ là họ cũng không phải là nàng, mà cũng không ai là nàng cho nên sẽ không có ai có thể biết được.
Khi hắn hỏi nàng quá khứ đã lãng quên thì lòng của nàng làm sao cũng không khống chế được. Lục phủ ngũ tạng đều lan tràn một loại đau đớn lạnh đến thấu xương.
Đây cũng không phải vì Tiếu Thiên Diệp mà là ở khoảnh khắc Tiếu Trọng Hoa phẩy tay áo xoay người, nàng nhìn thấy rõ ràng thần sắc bi thương của hắn.
Nếu không phải như thế, nàng cũng sẽ không loạn như vậy….
Liên tục đánh sai mấy chỗ, khúc thanh đã loạn nhịp, cuối cùng đành dừng lại.
Âu Dương Noãn cũng không biết lúc này Tiếu Trọng Hoa đang lẳng lặng đứng ở ngoài hành lang.
Kỳ thật hắn đã sớm trở về, chính là không biết nàng có bằng lòng muốn gặp mình không.
Ở trong thư phòng xa xa nghe thấy tiếng đàn liền không thể khống chế sự nhớ nhung trong lòng.
Hắn thế nhưng lại quên đi những điều không vui, bước nhanh tới nơi này.
Nay nàng đã gần ngay trong gang tấc, hắn lại cũng do dự.
Hắn sợ, sợ lại một lần nữa nhìn thấy vẻ mặt khác thường của nàng. Chưa bao giờ thử qua, giống như một khắc đau lòng khó nhịn kia tựa như đao.
Trời không biết từ khi nào bắt đầu mưa lất phất.
Tiếu Trọng Hoa nhẹ nhàng vươn tay đón lấy. Thật lâu sau, nhìn nó trong lòng bàn tay hóa thành bọt nước.
Từ khi sinh ra liền đã có được mọi thứ, mọi chuyện cũng đều rất suôn sẻ. Thật không ngờ có lúc hắn lại bị nếm mùi gian khổ như vậy.
Đêm đã khuya, trong quanh ảnh tịch liêu, Âu Dương Noãn nằm cuộn tròn lại. Tóc đen thật dài như thác nước buông xuống. Nàng nhắm mắt, hô hấp nhẹ nhàng.
Tiếu Trọng Hoa đi qua, bước chân rất nhẹ, một số gần như không phát ra tiếng động.
Chúc quang dừng trên mặt Âu Dương Noãn, lông mi cong dài của nàng đổ xuống bóng hình rẻ quạt. Ngũ quan khi ngủ say, nhìn qua thập phần an tĩnh nhu hòa.
Tiếu Trọng Hoa ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn nàng nửa ngày. Đáy mắt giống như có gì đó hóa mở, trở nên thâm thúy cùng mềm mại.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng, thật cẩn thận lại cũng rất lưu luyến.
Trong lúc ngủ, Âu Dương Noãn tựa hồ có chút không yên.
Ánh mắt Tiếu Trọng Hoa chớp động, tùy ý nở nụ cười, đột nhiên cúi thân mình xuống.
Mỹ nhân trên giường trắng như ngà voi, ngũ quan xinh đẹp. Hơn nữa lúc này ngay cả khi đang trong mộng nhưng đuôi mày khóe mắt vẫn rất ôn nhu quyến rũ, xinh đẹp động lòng người.
Hắn duy trì tư thế cúi người một thời gian dài, chung quy vẫn không thật sự hôn xuống.
Một lần nữa ngẩng lên, khi nhìn Âu Dương Noãn trên giường, sâu trong ánh mắt lại là một mảnh tịch mịch lạnh băng.
Hắn gắt gao mím môi, che đi đau đớn.
Đúng vậy, nàng không cần hắn. Từ lúc bắt đầu nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ ở bên cạnh hắn. Người nhân lúc nàng cần, mưu cầu cửa hôn sự này, cũng chỉ có hắn.
Đột nhiên một trận gió thổi tới, phật một tiếng thổi tung cửa sổ.
Âu Dương Noãn lập tức ở trong mộng bừng tỉnh. Lại mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng ngồi bên giường, trong lòng nàng nhảy dựng.
Nhưng cũng liền biết, người trước mặt này là ai….
“Trọng Hoa?”
Nàng theo bản năng hơi dịch thân, cố ý đè thấp thanh âm.
Nhưng Tiếu Trọng Hoa lại không trả lời, tâm niệm hắn vừa chuyển liền dịch lại thật gần hôn nàng. Hai tay ôm chặt nàng vào lòng.
Âu Dương Noãn ngẩn ra, muốn đẩy hắn ra lại bị hắn kìm trụ. Trong lúc giằng co, ý nghĩ dần dần buông lỏng.
Ánh mắt Tiếu Trọng Hoa trong đêm tối sáng như hàn tinh, một lần lại một lần đòi lấy, hơi thở cực nóng.
Thân mình Âu Dương Noãn cũng chậm rãi thả lỏng, tay vòng qua ôm lấy gáy hắn.
Thế nhưng Tiếu Trọng Hoa lại không tiến thêm, trong đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh ẩn ẩn có hỏa diễm nguy hiểm.
Hắn nhìn kỹ mặt nàng, giống như muốn từ đó tìm ra vẻ mặt mà nàng che dấu. Có lẽ là phát hiện được đáp án gì đó, thần sắc hắn dần nhu hòa xuống.
Không còn cuồng nhiệt như vừa rồi, bỗng nhiên nụ hôn nhẹ như cánh bướm, thay nàng sửa sang lại vạt áo rồi ôn nhu thả nàng lại xuống giường.
“Chàng….”
Trong đầu nàng một mảnh mờ mịt, trên người hắn có hương rượu ngào ngạt: “Đã uống rất nhiều sao?”
Hắn tránh nặng tìm nhẹ: “Chỉ uống một chút thôi! Không sao!”
Nàng mím môi, không nói gì.
"Noãn Nhi!”
Tiếu Trọng Hoa đột nhiên nhẹ gọi một tiếng, Âu Dương Noãn cũng không trả lời.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng lại nhẹ đau đớn: “Noãn Nhi! Noãn Nhi!...”
Hắn không ngừng thì thào gọi tên nàng.
Âu Dương Noãn sửng sốt một chút, sự ngang ngạnh bỗng nhiên biến mất, yên lặng cụp mắt.
“Noãn Nhi….”
Theo giọng điệu thì thào, đầu ngón tay Tiếu Trọng Hoa chậm rãi xẹt qua lông mày, lông mi.
Giống như vỗ về trân bảo vô giá nhất: “Ta không biết, trong lòng nàng ta đến tột cùng là cái gì?”
"Trọng Hoa….”
Tiếu Trọng Hoa chậm rãi nói: “Ta thích nàng yếu đuối một chút, trở nên ỷ lại vào ta một chút!”
Âu Dương Noãn ngẩn ra, lại thoáng tĩnh lại. Nàng không biết phải nói gì mới tốt: “Thực xin lỗi, ta không phải là thê tử tốt!”
“Ta sẽ là một trượng phu tốt!” Ngữ khí yên bình như là đã chờ đợi rất lâu.
“Ta không biết nên làm như thế nào để chàng vui!” Âu Dương Noãn mi dài run rẩy.
“Nàng là người mà ta yêu!”
Tay hắn nhẹ ôm lấy mặt nàng, thần sắc ôn tồn: “Mặc kệ tương lai như thế nào, điểm này cũng sẽ không thay đổi!”
“Nhưng….”
Nàng cắn cắn môi, lời nói do dự: “Ta đã khiến chàng thất vọng rồi, có phải không?”
“Ta cũng không biết bản thân vì sao lại như vậy, lại trở nên không giống ta. Hôm nay có phải dọa đến chàng rồi không? Những lời đó không phải là ý của ta!”
Hắn cười đến có chút thương cảm, lại cũng cực kỳ ấm áp: “Đừng sợ hãi như vậy! Nàng không biết ta muốn nàng có thể ra lệnh cho ta, mà không phải là không ngừng đẩy ta ra. Ta mới là người ở cùng nàng cả đời, có phải không?”
Cả đời…..Nghe qua thật là dài. Nhìn bộ dạng tràn đầy hy vọng của hắn, Âu Dương Noãn cười cười.
Cả đời của nàng, có thể được bao lâu!
“Không cần tự trách mình. Nàng không thích những người đó, chúng ta liền rời kinh, không quan tâm đến bọn họ nữa!"
"Chờ thân thể nàng tốt lên, chúng ta sẽ đi Giang Nam. Ở đó, mùa đông thưởng tuyết, mùa xuân ngắm hoa, mùa hè ngồi thuyền dạo chơi, mùa thu xem sắc thái ban lan thôn điệp….Đây đều là thứ nàng thích, có phải không?”
Tiếu Trọng Hoa chậm rãi nói xong, từng chữ từng chữ hắn đều đem sự ghen tị cùng đau xót tất cả đều che dấu.
Dùng tầng tầng băng tuyết phủ lên để chúng không còn cách nào lại ảnh hưởng hắn.
Ngữ khí mềm nhẹ như vậy, giống như giỗ ngọt một đứa nhỏ quật cường.
Nàng không trả lời, chính là lặng lẽ thu tay, đầu ngả lên ngực hắn.
Tiếu Trọng Hoa ôm lấy nàng, hơi thở ấm áp phả lên trán nàng.
“Có phải mệt hay không?” Tiếu Trọng Hoa vuốt ve mái tóc dài của nàng, chậm rãi nói.
“Không sao!” Âu Dương Noãn thực tự nhiên nghiêng thân mình, chạm vào đầu vai, tay vòng qua ôm lấy thắt lưng hắn.
Tiếu Trọng Hoa ngửi hương thơm tản mát trên người nàng, từ từ nhắm hai mắt lại.
Âu Dương Noãn nghe tiếng hít thở đều đều của hắn, nghĩ hắn đã ngủ rồi, không khỏi nhẹ nhàng thán một tiếng.
Tiếu Trọng Hoa đột nhiên hỏi: “Sao vậy? vẫn còn vì chuyện đó mà phiền lòng?”
Thanh âm hắn rất thấp, Âu Dương Noãn vẫn hơi hơi kinh hãi, lập tức cười, nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ cảm thấy, bên người nguy cơ tứ phía!”
Tiếu Trọng Hoa đem nàng ôm sát vào, chậm rãi nói: “Mặc kệ bọn họ làm gì, chỉ cần chúng ta không thẹn với tâm là được!”
Âu Dương Noãn uyển chuyển nói: “Nói thì nói như vậy nhưng lòng người khó dò, cũng phải có đề phòng! Chàng xem, hôm nay chúng ta có thể ứng phó. Người sau lưng nhất định còn có thể hạ bẫy!”
Tiếu Trọng Hoa trầm mặc một lát mới bình tĩnh nói: “Noãn Nhi, có phải nàng hoài nghi đại ca hay không?”
Hắn cũng không nói gì đến Đổng thị mà là nhắc tới Tiếu Trọng Quân. Âu Dương Noãn thoáng ngẩn người: “Ta không có ý này, đại ca chỉ là quá mức quan tâm chàng mới hoài nghi ta…"
"Nhưng cảm xúc của hắn dường như có chút hơi kích động, chắc chắn là có người sau lưng khiêu khích. Bởi vì hắn hoàn toàn không có lý do hại ta, đúng không?”
"Không có lý do gì sao….”
Tiếu Trọng Hoa lặp lại mấy chữ này, nhẹ nhàng gật đầu: “Ta cũng tin tưởng, đại ca không phải người như vậy!”
Đúng vậy, trên đời này không có ai vô duyên vô cớ yêu, cũng không có ai vô duyên vô cớ hận.
Tiếu Trọng Quân cùng Tiếu Trọng Hoa là huynh đệ, cho dù hắn thân cận với Đổng thị cũng tuyệt đối không có đạo lý giúp Đổng thị hại bọn họ.
Huống chi Âu Dương Noãn chưa bao giờ có mâu thuẫn gì với Tiếu Trọng Quân, hắn cần gì phải nhắm vào nàng chứ?
Điểm này Âu Dương Noãn có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Bình luận truyện