Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 18: Nam chính hắc rồi hắc rồi hắc rồi
Thêm đất diễn có dám bao cả cơm trưa không hả đồ khốn nạn!?
Đọc lời thoại vừa thối vừa dài của nhân vật chính, cầm tiền lương vừa nghèo vừa ít của đào kép. Bóc lột sức lao động có đúng hông!
Xuất phát từ tâm tư cá nhân, Thẩm Thanh Thu nỗ lực nhấc tay, sờ sờ đầu Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà vốn ánh mắt quật cường ngây ngẩn cả người, giống như bị hắt lên một ly nước lạnh, nộ ý ẩn ẩn thôi động.
Thẩm Thanh Thu cười nói: “Có điều, cũng không cần quá để tâm. Nếu ngươi không có cách nào trở nên mạnh hơn, ta sẽ canh giữ ở bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi a.”
Nếu thật sự phải để Lạc Băng Hà trở thành đại BOSS ngang trời ngày sau tung hoành tam giới tiên ma nhân, còn không bằng y vẫn cứ là một tiểu bạch hoa điềm đạm đáng yêu như vậy, Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không ngại giữ y bên người chiếu cố cả đời.
Ý nghĩ của hắn đơn thuần như thế, vào trong tai người khác thì lại không phải như vậy. Lạc Băng Hà đã hoàn toàn ngây dại.
Chưa từng có người nào, từng hứa với y một lời hứa thẳng thắn lại khẩn thiết đến thế.
Thiên hạ tuy lớn, lại có mấy người có thể nói ra, ngươi không cần thiết phải trở nên mạnh mẽ, có ta ở đây, tất nhiên sẽ không để cho ngươi chịu bắt nạt?
Hơn nữa không phải lời nói suông. Thẩm Thanh Thu đã nói được, thì sẽ làm được. Hắn đã mấy lần dùng hành động chứng minh rồi, thà rằng hắn bị thương nặng, cũng không muốn Lạc Băng Hà phải chịu tổn thương một sợi tóc.
Hơn nữa, tình cảm với ái đồ trong những lời này dường như hơi quá, sau khi xúc cảm mãnh liệt ban đầu hơi hơi bình ổn, mặt của Lạc Băng Hà nhanh chóng hiện lên cảm giác nong nóng cay cay.
Thẩm Thanh Thu ho một trận, đau đớn phát hiện trong mộng cảnh không ho được ra máu, ghì ghì cánh tay y: “Được rồi. Đỡ ta đứng lên trước.”
Lạc Băng Hà cảm thấy nơi bị ghì trên cổ tay không ngứa không đau, xẹt qua một cảm giác tê dại loáng thoáng, lập tức cảm thấy được nỗi lòng càng thắt lại, đáy lòng tự mắng vài câu, lúc như thế này mà còn nghĩ vẩn vơ, thật sự là đối với sư tôn đại bất kính. Vội chỉnh đốn tâm tư, theo lời mà làm.
Bỗng nhiên, một thanh âm đột ngột mà vang lên. Giọng nói già nua kia “A” một tiếng, ngạc nhiên nói: “Tiểu tử cư nhiên có thể phá tan kết giới của lão phu, không đơn giản.”
Âm thanh đó giống như là từ trong sơn cốc truyền đến, mang theo âm hưởng. Hơn nữa quanh quẩn ở bốn phía hai người, không phân biệt nổi từ phương hướng nào phát ra. Thẩm Thanh Thu mở cờ trong bụng: BOSS của cửa này cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Chính là nói làm khách mời diễn xuất xong, hắn có thể tan làm rồi! Mau mau mau BOSS mau dẫn nhân vật chính đi đi!
Lạc Băng Hà đỡ Thẩm Thanh Thu đứng dậy, trong ánh mắt hiện lên một tia cảnh giác. Mộng Ma xuất hiện lúc Thẩm Thanh Thu bị thương, tình huống có thể nói là bất lợi rất lớn. Y hạ quyết tâm, nếu Mộng Ma muốn hạ sát thủ, cho dù sức mạnh non nớt, cũng phải toàn lực chế trụ đối phương, tranh thủ kiếm một đường sống cho sư tôn.
Y hạ quyết tâm này chưa được một giây, âm thanh đó lại nói thêm: “Ngươi lại đây, để lão phu nhìn xem, là thiếu niên anh hùng nào mới có bản lĩnh như vậy.”
Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Thanh Thu. Sư trưởng chưa từng lên tiếng, đệ tử không nên tự tiện chủ trương. Thẩm Thanh Thu tâm trạng không tồi, còn có tâm tư trêu trêu y: “Người ta hỏi là hỏi thiếu niên anh hùng nhà ngươi, đáp lời đi?”
Lạc Băng Hà mặt đỏ lên, xoay người cất cao giọng nói: “Bài trừ kết giới của tiền bối, toàn bộ dựa vào lực của sư tôn ta. Thiếu niên anh hùng tuyệt không dám nhận.”
Âm thanh đó hừ một tiếng, tựa hồ rất bất cần.
Thẩm Thanh Thu biết lão tại sao phải hừ. Nơi này là mộng cảnh của Lạc Băng Hà, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân y. Tuy rằng hắn thay Lạc Băng Hà cản một lần công kích, nhưng cuối cùng vẫn phải nhờ Lạc Băng Hà nhanh chóng thanh tỉnh thần trí, mới có thể bài trừ kết giới.
Có điều Thẩm Thanh Thu cũng lười giải thích, hắn thuộc như cháo chảy việc tiếp sau đây sẽ phát triển ra sao, hắn hỏi: “Các hạ phải chăng là Mộng Ma tiền bối?”
Âm thanh đó nói: “Lão phu kêu tiểu tử ngươi lại đây, chứ không muốn để phàm tu của Thương Khung Sơn phái cũng lại đây, để cho hắn ngủ một giấc đi.”
Quả nhiên, giống y hệt tình huống nguyên tác khi có mặt Ninh Anh Anh, ngoại trừ Lạc Băng Hà, tất cả người ngoài, đều sẽ bị Mộng Ma đẩy lùi.
Thẩm Thanh Thu đau đầu một trận, nặng nề ngã xuống.
Lạc Băng Hà kinh hãi, vội đỡ lấy hắn, gọi: “Sư tôn?”
Mộng Ma nói: “Không cần lo lắng. Lão phu chỉ là đưa hắn tiến nhập mộng trong mộng, ngủ càng sâu mà thôi. Ngươi, mau tới đây!” Lần này lại có thể nghe ra, âm thanh là từ một sơn động tối đen ở phía Tây truyền đến.
Lạc Băng Hà gọi Thẩm Thanh Thu không tỉnh, để hắn nhẹ nhàng nằm trên mặt đất, hướng về hướng âm thanh đó đến nói: “Sư tôn ta xưng ngài một tiếng tiền bối, tất nhiên là ta càng phải đối xử lễ phép với ngài, hy vọng ngài cũng có thể không làm khó dễ sư tôn.”
Mộng Ma cười hà hà nói: “Tiểu tử, ta đã xem trí nhớ của ngươi, sư phụ này của ngươi đối với ngươi cũng không được tốt lắm, tại sao không cho ta diệt trừ hắn cho gọn? Ta đây chính là đang giúp ngươi a.”
Lão xem hơn phân nửa là ký ức chung sống khi xưa giữa Thẩm Thanh Thu hàng nguyên bản và Lạc Băng Hà. Những ký ức này cũng đúng là chiếm đại đa số…
Lạc Băng Hà lắc đầu: “Sư tôn cũng không phải như tiền bối ngài nghĩ. Nói như thế nào đi nữa, sư tôn cũng là sư tôn, người đối đãi ta như thế nào cũng ta như thế nào cũng được, làm đệ tử lại không thể bất kính.”
Nếu lúc này Thẩm Thanh Thu còn có thể nghe được, hẳn là hắn sẽ ở trong lòng rít gào: Lạc ca, hy vọng sau này ngươi hắc hóa rồi cũng có thể nhớ kỹ lời mình đã nói a!
Mộng Ma hừ nói: “Cổ hủ! Nhân giới chính đạo, đều là tính tình dối trá như vậy. Mặc hắn sư không sư, tôn không tôn. Phàm là người bên cạnh ức hiếp ta hãm hại ta, nên giết! Hắn biết rõ tu vi ngươi không đủ để ứng phó Thiên Chùy, lại còn phái ngươi ra trận, là có ý gì, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra?”
Lạc Băng Hà thản nhiên nói: “Khi đó, ngay cả chính ta cũng không tin mình có thể thắng. Sư tôn lại tin tưởng ta, chẳng những cho ta cơ hội, còn cổ vũ ta tại trận tỉ thí. Cuối cùng, ta đích thực đã thắng.”
Còn có một câu, y chỉ âm thầm ở trong lòng nói với chính mình: Sư tôn vì cứu ta, thay ta cản hai lần công kích. Người đối với ta, là tốt thật lòng.
Mộng Ma cũng chỉ nhìn mấy phiến đoạn lung tung, không biết cách làm người của Thẩm Thanh Thu, cũng không muốn dây dưa thêm về vấn đề này. Nhưng lại cực kỳ vừa lòng với thái độ của Lạc Băng Hà: “Tiểu tử. Ngươi đúng là một người trọng tình trọng nghĩa.”
Lạc Băng Hà nói: “Không bằng một phần vạn sư tôn đối với ta.”
Nếu Mộng Ma có khóe miệng thì đã sớm run rẩy. Lão quyết định đổi đề tài.
Trầm ngâm một lát, Mộng Ma nói: “Lão phu cảm thấy trên người của ngươi, có một thứ rất lợi hại. Tuy rằng không biết đó rốt cuộc là cái gì.”
Lạc Băng Hà hơi hơi kinh ngạc: “Có cái gì? Ngay cả ngài cũng không nhìn ra?”
Mộng Ma hà hà nói: “Tộc của ta nhân tài lớp lớp, có người kiệt xuất hơn lão phu phong ấn cái gì trên người của ngươi, cũng không phải chuyện không thể.”
Lạc Băng Hà chấn kinh.
Mộng Ma không đến mức không cần thể diện cho cái mặt già nua mấy trăm tuổi, chạy đi lừa thiếu niên mười mấy tuổi như y. Y không thể tin nói: “Ý của tiền bối là, thứ trên người ta… có liên quan đến Ma tộc?”
Mộng Ma cười miệt nói: “Sao? Không vui? Khẩn trương muốn vạch rõ giới hạn với Ma tộc sao?”
Sự ngạc nhiên của Lạc Băng Hà cũng không tiếp tục được lâu. Tâm tư của y quay lại cực nhanh, trầm mặc một lát, cường ngạnh nói: “Ma giới làm nhiều việc ác, nhiều lần thương tổn sư tôn ta, tất nhiên là ta tuyệt đối không thể dính dáng đến họ.”
Mộng Ma buồn bực nói: “Tiểu tử, ngươi có dám dừng việc hai ba câu không rời sư tôn ngươi không? Lão phu đoán, câu tiếp theo ngươi sẽ hỏi, xin hỏi tiền bối, có phải có biện pháp lấy nó khỏi người ta không?”
Lạc Băng Hà cười khổ nói: “Cho dù ta hỏi, tiền bối sẽ nói cho ta biết sao?”
Mộng Ma cười ha ha: “Đây cũng không phải lão phu không muốn nói cho ngươi biết. Mà là lão phu cũng thật sự bất lực. Ngay cả nhìn cũng nhìn không rõ, nói gì đến gỡ bỏ? Nếu không phải không nắm bắt được tiểu tử ngươi, sớm đã giết sạch hai người các ngươi rồi, nào có hứng thú dây dưa nửa ngày. Ngươi tưởng lão phu rảnh lắm sao?”
Lạc Băng Hà không nói lời nào.
Y nghĩ chính là, cơ thể thực của ngươi cũng mất rồi, chỉ là một đống hư ảnh trong mộng cảnh của người khác mà thôi. Ngươi không rảnh thì ai rảnh?
Tuy rằng y trời sinh tính tình đôn hậu, dù gì đây cũng là sự thực…
Mộng Ma không biết y ở trong lòng oán thầm mình, lại nói: “Diệt trừ thì ta bất lực, có điều, áp chế thì không phải là không có cách.”
Lạc Băng Hà kinh ngạc. Y hỏi dò: “Tiền bối, có đồng ý cho ta biết phương pháp?”
Mộng Ma hướng dẫn nói: “Lão phu không chỉ có thể dạy ngươi phương pháp áp chế nó, hơn nữa, còn có thể dạy ngươi càng nhiều.”
Lạc Băng Hà nghe rõ.
Trái tim của y chìm xuống, âm thanh cũng lạnh hơn: “Ngươi muốn ta tu ma?”
“Tu ma có cái gì không tốt? Nếu ngươi có thể tu ma, thứ trên người ngươi sẽ có lợi ích rất lớn với tu vi của ngươi. Tiến triển cực nhanh, vượt trên vạn người cũng không nói suông, nếu thêm thời gian, thậm chí thành tiên ma chí tôn cũng không chừng!”
Nghe được câu cuối cùng, lòng Lạc Băng Hà khẽ động.
Tiến triển cực nhanh, vượt trên vạn người, tiên ma chí tôn. Đó… có lẽ là sự tồn tại mạnh nhất đi?
Rất nhanh, y lập tức phủ quyết ý niệm này.
Sư tôn căm hận nhất là con đường yêu ma, nếu như mình không nhịn được sự cám dỗ của Mộng Ma gia nhập tà đạo thì phải đối mặt sư tôn thế nào?
Bất luận là Thẩm Thanh Thu thương tâm tuyệt vọng, hay là nổi trận lôi đình, đều tuyệt đối không phải điều mình muốn nhìn thấy.
“Không được.” Lạc Băng Hà quả quyết cự tuyệt.
Mộng Ma cười lạnh nói: “Nếu ngươi không chịu theo ta học, chỉ sợ áp chế không được ma khí trên người ngươi. Hiện tại tiềm tàng sâu, không nhìn ra còn tốt, nhưng lão phu cảm giác được, phong ấn trên người ngươi đang yếu đi. Chờ một ngày kia nó phá phong ấn mà ra, hảo sư phụ ghét ác như thù, coi trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ của mình, sẽ làm gì với ngươi?”
Đề cập đến việc Lạc Băng Hà kiêng dè nhất, y sắc mặt chìm chìm, nói: “Mộng Ma tiền bối, tại hạ chỉ là một phàm tu nho nhỏ, ngài cần gì nhất định phải cưỡng ép ta?”
Vấn đề này hỏi quá có chuẩn mực rồi. Ngoại trừ tác giả, ai cũng không biết rõ, rốt cuộc tại sao toàn bộ kỳ nhân cao nhân đều luôn khóc lóc năn nỉ nhân vật chính làm đồ đệ / truyền nhân / con rể của họ.
Không, kỳ thật, đại khái ngay cả đại đa số tác giả cũng chưa chắc biết đáp án của bí ẩn ngàn năm này.
“Tiểu tử đừng không biết hưởng lộc! Lão phu xem ngươi thân mang kỳ trạng, không muốn một thân tuyệt học theo thân thể ta tan thành mây khói, bao nhiêu người cầu cũng cầu không được!”
Lạc Băng Hà mặt không chút thay đổi. Mộng Ma thấy y không tiếp lời, bỗng nhiên nảy lên một dự cảm xấu.
Quả nhiên, khi Lạc Băng Hà lại mở miệng, mang theo nụ cười không rõ ý vị.
Y chậm rãi nói: “Tiền bối vội vã muốn dạy ta như vậy, chỉ sợ không chỉ vì không muốn tuyệt học không người nối nghiệp đi?”
Mộng Ma thầm kêu không tốt.
Đọc lời thoại vừa thối vừa dài của nhân vật chính, cầm tiền lương vừa nghèo vừa ít của đào kép. Bóc lột sức lao động có đúng hông!
Xuất phát từ tâm tư cá nhân, Thẩm Thanh Thu nỗ lực nhấc tay, sờ sờ đầu Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà vốn ánh mắt quật cường ngây ngẩn cả người, giống như bị hắt lên một ly nước lạnh, nộ ý ẩn ẩn thôi động.
Thẩm Thanh Thu cười nói: “Có điều, cũng không cần quá để tâm. Nếu ngươi không có cách nào trở nên mạnh hơn, ta sẽ canh giữ ở bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi a.”
Nếu thật sự phải để Lạc Băng Hà trở thành đại BOSS ngang trời ngày sau tung hoành tam giới tiên ma nhân, còn không bằng y vẫn cứ là một tiểu bạch hoa điềm đạm đáng yêu như vậy, Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không ngại giữ y bên người chiếu cố cả đời.
Ý nghĩ của hắn đơn thuần như thế, vào trong tai người khác thì lại không phải như vậy. Lạc Băng Hà đã hoàn toàn ngây dại.
Chưa từng có người nào, từng hứa với y một lời hứa thẳng thắn lại khẩn thiết đến thế.
Thiên hạ tuy lớn, lại có mấy người có thể nói ra, ngươi không cần thiết phải trở nên mạnh mẽ, có ta ở đây, tất nhiên sẽ không để cho ngươi chịu bắt nạt?
Hơn nữa không phải lời nói suông. Thẩm Thanh Thu đã nói được, thì sẽ làm được. Hắn đã mấy lần dùng hành động chứng minh rồi, thà rằng hắn bị thương nặng, cũng không muốn Lạc Băng Hà phải chịu tổn thương một sợi tóc.
Hơn nữa, tình cảm với ái đồ trong những lời này dường như hơi quá, sau khi xúc cảm mãnh liệt ban đầu hơi hơi bình ổn, mặt của Lạc Băng Hà nhanh chóng hiện lên cảm giác nong nóng cay cay.
Thẩm Thanh Thu ho một trận, đau đớn phát hiện trong mộng cảnh không ho được ra máu, ghì ghì cánh tay y: “Được rồi. Đỡ ta đứng lên trước.”
Lạc Băng Hà cảm thấy nơi bị ghì trên cổ tay không ngứa không đau, xẹt qua một cảm giác tê dại loáng thoáng, lập tức cảm thấy được nỗi lòng càng thắt lại, đáy lòng tự mắng vài câu, lúc như thế này mà còn nghĩ vẩn vơ, thật sự là đối với sư tôn đại bất kính. Vội chỉnh đốn tâm tư, theo lời mà làm.
Bỗng nhiên, một thanh âm đột ngột mà vang lên. Giọng nói già nua kia “A” một tiếng, ngạc nhiên nói: “Tiểu tử cư nhiên có thể phá tan kết giới của lão phu, không đơn giản.”
Âm thanh đó giống như là từ trong sơn cốc truyền đến, mang theo âm hưởng. Hơn nữa quanh quẩn ở bốn phía hai người, không phân biệt nổi từ phương hướng nào phát ra. Thẩm Thanh Thu mở cờ trong bụng: BOSS của cửa này cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Chính là nói làm khách mời diễn xuất xong, hắn có thể tan làm rồi! Mau mau mau BOSS mau dẫn nhân vật chính đi đi!
Lạc Băng Hà đỡ Thẩm Thanh Thu đứng dậy, trong ánh mắt hiện lên một tia cảnh giác. Mộng Ma xuất hiện lúc Thẩm Thanh Thu bị thương, tình huống có thể nói là bất lợi rất lớn. Y hạ quyết tâm, nếu Mộng Ma muốn hạ sát thủ, cho dù sức mạnh non nớt, cũng phải toàn lực chế trụ đối phương, tranh thủ kiếm một đường sống cho sư tôn.
Y hạ quyết tâm này chưa được một giây, âm thanh đó lại nói thêm: “Ngươi lại đây, để lão phu nhìn xem, là thiếu niên anh hùng nào mới có bản lĩnh như vậy.”
Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Thanh Thu. Sư trưởng chưa từng lên tiếng, đệ tử không nên tự tiện chủ trương. Thẩm Thanh Thu tâm trạng không tồi, còn có tâm tư trêu trêu y: “Người ta hỏi là hỏi thiếu niên anh hùng nhà ngươi, đáp lời đi?”
Lạc Băng Hà mặt đỏ lên, xoay người cất cao giọng nói: “Bài trừ kết giới của tiền bối, toàn bộ dựa vào lực của sư tôn ta. Thiếu niên anh hùng tuyệt không dám nhận.”
Âm thanh đó hừ một tiếng, tựa hồ rất bất cần.
Thẩm Thanh Thu biết lão tại sao phải hừ. Nơi này là mộng cảnh của Lạc Băng Hà, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân y. Tuy rằng hắn thay Lạc Băng Hà cản một lần công kích, nhưng cuối cùng vẫn phải nhờ Lạc Băng Hà nhanh chóng thanh tỉnh thần trí, mới có thể bài trừ kết giới.
Có điều Thẩm Thanh Thu cũng lười giải thích, hắn thuộc như cháo chảy việc tiếp sau đây sẽ phát triển ra sao, hắn hỏi: “Các hạ phải chăng là Mộng Ma tiền bối?”
Âm thanh đó nói: “Lão phu kêu tiểu tử ngươi lại đây, chứ không muốn để phàm tu của Thương Khung Sơn phái cũng lại đây, để cho hắn ngủ một giấc đi.”
Quả nhiên, giống y hệt tình huống nguyên tác khi có mặt Ninh Anh Anh, ngoại trừ Lạc Băng Hà, tất cả người ngoài, đều sẽ bị Mộng Ma đẩy lùi.
Thẩm Thanh Thu đau đầu một trận, nặng nề ngã xuống.
Lạc Băng Hà kinh hãi, vội đỡ lấy hắn, gọi: “Sư tôn?”
Mộng Ma nói: “Không cần lo lắng. Lão phu chỉ là đưa hắn tiến nhập mộng trong mộng, ngủ càng sâu mà thôi. Ngươi, mau tới đây!” Lần này lại có thể nghe ra, âm thanh là từ một sơn động tối đen ở phía Tây truyền đến.
Lạc Băng Hà gọi Thẩm Thanh Thu không tỉnh, để hắn nhẹ nhàng nằm trên mặt đất, hướng về hướng âm thanh đó đến nói: “Sư tôn ta xưng ngài một tiếng tiền bối, tất nhiên là ta càng phải đối xử lễ phép với ngài, hy vọng ngài cũng có thể không làm khó dễ sư tôn.”
Mộng Ma cười hà hà nói: “Tiểu tử, ta đã xem trí nhớ của ngươi, sư phụ này của ngươi đối với ngươi cũng không được tốt lắm, tại sao không cho ta diệt trừ hắn cho gọn? Ta đây chính là đang giúp ngươi a.”
Lão xem hơn phân nửa là ký ức chung sống khi xưa giữa Thẩm Thanh Thu hàng nguyên bản và Lạc Băng Hà. Những ký ức này cũng đúng là chiếm đại đa số…
Lạc Băng Hà lắc đầu: “Sư tôn cũng không phải như tiền bối ngài nghĩ. Nói như thế nào đi nữa, sư tôn cũng là sư tôn, người đối đãi ta như thế nào cũng ta như thế nào cũng được, làm đệ tử lại không thể bất kính.”
Nếu lúc này Thẩm Thanh Thu còn có thể nghe được, hẳn là hắn sẽ ở trong lòng rít gào: Lạc ca, hy vọng sau này ngươi hắc hóa rồi cũng có thể nhớ kỹ lời mình đã nói a!
Mộng Ma hừ nói: “Cổ hủ! Nhân giới chính đạo, đều là tính tình dối trá như vậy. Mặc hắn sư không sư, tôn không tôn. Phàm là người bên cạnh ức hiếp ta hãm hại ta, nên giết! Hắn biết rõ tu vi ngươi không đủ để ứng phó Thiên Chùy, lại còn phái ngươi ra trận, là có ý gì, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra?”
Lạc Băng Hà thản nhiên nói: “Khi đó, ngay cả chính ta cũng không tin mình có thể thắng. Sư tôn lại tin tưởng ta, chẳng những cho ta cơ hội, còn cổ vũ ta tại trận tỉ thí. Cuối cùng, ta đích thực đã thắng.”
Còn có một câu, y chỉ âm thầm ở trong lòng nói với chính mình: Sư tôn vì cứu ta, thay ta cản hai lần công kích. Người đối với ta, là tốt thật lòng.
Mộng Ma cũng chỉ nhìn mấy phiến đoạn lung tung, không biết cách làm người của Thẩm Thanh Thu, cũng không muốn dây dưa thêm về vấn đề này. Nhưng lại cực kỳ vừa lòng với thái độ của Lạc Băng Hà: “Tiểu tử. Ngươi đúng là một người trọng tình trọng nghĩa.”
Lạc Băng Hà nói: “Không bằng một phần vạn sư tôn đối với ta.”
Nếu Mộng Ma có khóe miệng thì đã sớm run rẩy. Lão quyết định đổi đề tài.
Trầm ngâm một lát, Mộng Ma nói: “Lão phu cảm thấy trên người của ngươi, có một thứ rất lợi hại. Tuy rằng không biết đó rốt cuộc là cái gì.”
Lạc Băng Hà hơi hơi kinh ngạc: “Có cái gì? Ngay cả ngài cũng không nhìn ra?”
Mộng Ma hà hà nói: “Tộc của ta nhân tài lớp lớp, có người kiệt xuất hơn lão phu phong ấn cái gì trên người của ngươi, cũng không phải chuyện không thể.”
Lạc Băng Hà chấn kinh.
Mộng Ma không đến mức không cần thể diện cho cái mặt già nua mấy trăm tuổi, chạy đi lừa thiếu niên mười mấy tuổi như y. Y không thể tin nói: “Ý của tiền bối là, thứ trên người ta… có liên quan đến Ma tộc?”
Mộng Ma cười miệt nói: “Sao? Không vui? Khẩn trương muốn vạch rõ giới hạn với Ma tộc sao?”
Sự ngạc nhiên của Lạc Băng Hà cũng không tiếp tục được lâu. Tâm tư của y quay lại cực nhanh, trầm mặc một lát, cường ngạnh nói: “Ma giới làm nhiều việc ác, nhiều lần thương tổn sư tôn ta, tất nhiên là ta tuyệt đối không thể dính dáng đến họ.”
Mộng Ma buồn bực nói: “Tiểu tử, ngươi có dám dừng việc hai ba câu không rời sư tôn ngươi không? Lão phu đoán, câu tiếp theo ngươi sẽ hỏi, xin hỏi tiền bối, có phải có biện pháp lấy nó khỏi người ta không?”
Lạc Băng Hà cười khổ nói: “Cho dù ta hỏi, tiền bối sẽ nói cho ta biết sao?”
Mộng Ma cười ha ha: “Đây cũng không phải lão phu không muốn nói cho ngươi biết. Mà là lão phu cũng thật sự bất lực. Ngay cả nhìn cũng nhìn không rõ, nói gì đến gỡ bỏ? Nếu không phải không nắm bắt được tiểu tử ngươi, sớm đã giết sạch hai người các ngươi rồi, nào có hứng thú dây dưa nửa ngày. Ngươi tưởng lão phu rảnh lắm sao?”
Lạc Băng Hà không nói lời nào.
Y nghĩ chính là, cơ thể thực của ngươi cũng mất rồi, chỉ là một đống hư ảnh trong mộng cảnh của người khác mà thôi. Ngươi không rảnh thì ai rảnh?
Tuy rằng y trời sinh tính tình đôn hậu, dù gì đây cũng là sự thực…
Mộng Ma không biết y ở trong lòng oán thầm mình, lại nói: “Diệt trừ thì ta bất lực, có điều, áp chế thì không phải là không có cách.”
Lạc Băng Hà kinh ngạc. Y hỏi dò: “Tiền bối, có đồng ý cho ta biết phương pháp?”
Mộng Ma hướng dẫn nói: “Lão phu không chỉ có thể dạy ngươi phương pháp áp chế nó, hơn nữa, còn có thể dạy ngươi càng nhiều.”
Lạc Băng Hà nghe rõ.
Trái tim của y chìm xuống, âm thanh cũng lạnh hơn: “Ngươi muốn ta tu ma?”
“Tu ma có cái gì không tốt? Nếu ngươi có thể tu ma, thứ trên người ngươi sẽ có lợi ích rất lớn với tu vi của ngươi. Tiến triển cực nhanh, vượt trên vạn người cũng không nói suông, nếu thêm thời gian, thậm chí thành tiên ma chí tôn cũng không chừng!”
Nghe được câu cuối cùng, lòng Lạc Băng Hà khẽ động.
Tiến triển cực nhanh, vượt trên vạn người, tiên ma chí tôn. Đó… có lẽ là sự tồn tại mạnh nhất đi?
Rất nhanh, y lập tức phủ quyết ý niệm này.
Sư tôn căm hận nhất là con đường yêu ma, nếu như mình không nhịn được sự cám dỗ của Mộng Ma gia nhập tà đạo thì phải đối mặt sư tôn thế nào?
Bất luận là Thẩm Thanh Thu thương tâm tuyệt vọng, hay là nổi trận lôi đình, đều tuyệt đối không phải điều mình muốn nhìn thấy.
“Không được.” Lạc Băng Hà quả quyết cự tuyệt.
Mộng Ma cười lạnh nói: “Nếu ngươi không chịu theo ta học, chỉ sợ áp chế không được ma khí trên người ngươi. Hiện tại tiềm tàng sâu, không nhìn ra còn tốt, nhưng lão phu cảm giác được, phong ấn trên người ngươi đang yếu đi. Chờ một ngày kia nó phá phong ấn mà ra, hảo sư phụ ghét ác như thù, coi trừ ma vệ đạo là nhiệm vụ của mình, sẽ làm gì với ngươi?”
Đề cập đến việc Lạc Băng Hà kiêng dè nhất, y sắc mặt chìm chìm, nói: “Mộng Ma tiền bối, tại hạ chỉ là một phàm tu nho nhỏ, ngài cần gì nhất định phải cưỡng ép ta?”
Vấn đề này hỏi quá có chuẩn mực rồi. Ngoại trừ tác giả, ai cũng không biết rõ, rốt cuộc tại sao toàn bộ kỳ nhân cao nhân đều luôn khóc lóc năn nỉ nhân vật chính làm đồ đệ / truyền nhân / con rể của họ.
Không, kỳ thật, đại khái ngay cả đại đa số tác giả cũng chưa chắc biết đáp án của bí ẩn ngàn năm này.
“Tiểu tử đừng không biết hưởng lộc! Lão phu xem ngươi thân mang kỳ trạng, không muốn một thân tuyệt học theo thân thể ta tan thành mây khói, bao nhiêu người cầu cũng cầu không được!”
Lạc Băng Hà mặt không chút thay đổi. Mộng Ma thấy y không tiếp lời, bỗng nhiên nảy lên một dự cảm xấu.
Quả nhiên, khi Lạc Băng Hà lại mở miệng, mang theo nụ cười không rõ ý vị.
Y chậm rãi nói: “Tiền bối vội vã muốn dạy ta như vậy, chỉ sợ không chỉ vì không muốn tuyệt học không người nối nghiệp đi?”
Mộng Ma thầm kêu không tốt.
Bình luận truyện