Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 22: Mất hết uy tín



Đến tối, Lương quản gia cùng Hoa nhũ nương về đến viện thấy Lương Tuấn Hy rất lạ. Ống tay áo bên trái xắn cao mà làm việc chỉ bằng một tay, Hoa nhũ nương đau lòng chạy đến hỏi: “Tay ngươi lại làm sao? Mau để cha ngươi xem một chút.”

Lương quản gia vội vã ôm dược sương đến chỗ hắn. Tay còn chưa chạm vào tay trái của hắn đã thấy hắn kéo tay trái gần đến lồng ngực, tay phải cản phía trước tay trái bảo vệ cẩn thận không cho bất kỳ người nào động chạm.

“Nhi tử không sao, cha nương không cần lo lắng.”

Lương Vân Kha ngồi gần đó khép hờ mắt nhìn ba người không có tiền đồ kia, tốt bụng mở miệng giải thích: “Nơi đó đại tiểu thư từng động qua.”

Lúc nãy mọi người lo chuyện của Lý Sử Thành nên không để ý thôi, còn hắn thì khác. Hắn phải đưa đại ca trở về nên lúc ở ngoài phố đã thấy được đại ca rất là bảo vệ cổ tay trái cứ như hương khí cùng ấm áp còn động bên trên vậy.

Chỉ là phu thê Lương gia lại hiểu sai, mỗi người một câu càng thêm lo lắng, thay phiên nhau truy vấn.

“Đại tiểu thư nàng...nàng đã làm gì ngươi nha?”

“Bị bẻ cổ tay?”

“Không có.” Lương Tuấn Hy cẩn thận chừa ra một khoảng cách để lộ cổ tay trái hoàn mỹ không tỳ vết của mình ra chọn cha nương hắn xem: “Nàng chỉ là giúp nhi tử xuống lầu nên có chạm đến.” Nói đến đây không chỉ mặt cùng tai mà cả cổ cũng bạo hồng, âm thanh cũng thể hiện lúng túng.

Nơi này thơm quá, không rửa nữa.

Phu thê Lương gia nghe xong lại nhìn thấy biểu tình kia, cả hai không hẹn cùng thở phào đứng lên. Bọn họ chính là vẽ rắn thêm chân nha.

Ngày kế tiếp,

Toàn Lan Châu rất nhanh đều biết được chuyện xấu của Niên gia tiêu cục, nên số lượng khách nhờ áp tiêu cũng giảm đáng kể. Bạc chi ra thì nhiều mà bạc thu vào lại hầu như không thấy, hiện chống đỡ tiêu cục chỉ là nhờ vào tửu lâu nhỏ là của hồi môn của Khúc thị mà thôi.

Đám đệ tử ở tiêu cục có người gia cảnh không cho phép tiếp tục lưu lại nên cũng rời đi. Hiện chỉ còn lại một ít là vì không nơi nương thân mà thôi.

Niên Khai Điềm vẫn là trong khủng hoảng chưa thoát ra được. Lý Sử Thành yêu thương nàng như muội muội mà hắn còn rất tốt với đám huynh đệ, lý nào sẽ làm chuyện thông thiên hại lý kia.

Di ngôn chưa hết của hắn cứ luẩn quẩn trong đầu của nàng. Ánh mắt của hắn như muốn nói với nàng, hắn là không cố ý.

Mỗi ngày Niên Tuệ Nhàn cùng Niên Nhạn Thanh cũng sẽ thay phiên nhau đến bồi nàng. Lương Tuấn Hy cũng đến mang dược cho nàng dùng để an thần, chỉ là không thể gặp được nàng mà hắn cũng là công việc quấn thân do mấy ngày tìm chứng cứ không có lo hiện phải chạy nước rút rồi.

Niên Khánh Tụ cũng không rảnh rỗi mà chạy khắp nơi tìm khách hàng trò chuyện kéo khách trở về. Hắn vốn là thương nhân nên biết cách nói chuyện hơn Niên Sở Hoằng.

Thước nhi thấy tiểu thư nhà mình cứ thế này thì không ổn, nàng vội bước đến bên giường mở thanh: “Tiểu thư, tiêu cục hiện nay như vậy, người lại vì chuyện của Lý sư huynh tự hành hạ mình sẽ khiến lão gia cùng phu nhân lo lắng a.”

Một câu nhắc tỉnh Niên Khai Điềm, nàng lập tức ngồi bật dậy chỉnh lại tinh thần. Đúng a, sắp tới chính là chuyến áp tiêu kinh hoàng của năm đó rồi, nàng không nên bị chuyện khác chi phối mới đúng. Nhưng tiêu cục xảy ra chuyện như vậy, chuyến áp tiếu đó đời này có thể áp nữa sao?

Nàng ôm lấy trán hỏi: “Tình hình hiện tại thế nào?”Chuyện của Lý Sử Thành đã qua nàng không nên chấp niệm nữa.

“Mọi người đại đa số đều ly khai tiêu cục, phu nhân cùng nhị tiểu thư vất vả tiết kiệm, lão gia cùng nhị gia liền tục kéo khách hàng, mọi người thực sự rất bận rộn a.” Thước nhi thở dài kể ra. Bản thân nàng cũng không nghĩ đến chỉ có trong một ngày mà mọi chuyện đều thay đổi nhanh như vậy a.

Niên Khai Điềm canh hảo y nàng bước ra khỏi Điềm viên đúng lúc gặp được Niên Tuệ Nhàn. Cả hai cùng đến nơi nuôi dưỡng bồ cầu đưa tin chơi, cho bồ câu ăn rồi lại đi ngắm hoa ở hoa viên.

Niên Nhạn Thanh bước đến Niên Tuệ Nhàn cũng ly khai: “Đường muội khôi phục liền tốt rồi.”

“Đường tỷ, tiêu cục còn chóng được bao lâu a?” Niên Khai Điềm cũng không đến tìm phụ mẫu, nàng biết khi nàng đến một là không giúp được gì, hai chính là vướn tay vướn chân.

Niên Nhạn Thanh mím môi một chút liền lắc đầu nặn ra một nụ cười khó coi: “Đường muội an tâm, tiêu cục sẽ không sao.” Đối với nàng tiêu cục xảy ra chuyện cũng xem như giúp nàng được một ít, chí ít là sẽ không người đề cập đến chuyện hôn sự của nàng cùng muội muội.

Niên Khai Điềm biết bản thân mình chính là vô dụng giúp không được gì thế nên Niên Nhạn Thanh mới gạt nàng. Nàng đá đá khe đá ở dưới chân mím chặt môi cũng không hỏi nữa.

Niên Nhạn Thanh mắt thấy Bá Cao Minh tiến tới nơi này liền cúi đầu nói: “Ta còn có chuyện phải rời đi trước không thể bồi đường muội rồi.”

“Ân.” Niên Khai Điềm cũng không để ý mà đáp ứng. Chỉ là khi bên tai xuất hiện tiếng hừ quen thuộc nàng mới biết lý do Niên Nhạn Thanh ly khai.

“Tam sư huynh, ngươi có thể phúc hậu hơn một chút có được không, đường tỷ còn chưa từng chọc đến ngươi nha.”

“Ai bảo không? Nàng ta cố ý để tam tiểu thư sớm gả ra ngoài, hại nàng(NTN) mỗi ngày đều cáu gắt với ta.” Bá Cao Minh trừng mắt nhìn phương hướng Niên Nhạn Thanh ly khai.

“Vậy chẳng phải rất tốt sao, nhân cơ hội này bảo Bá lão gia sang định hôn kỳ, tam sư huynh liền có thể thú mỹ nhân về nhà rồi.” Niên Khai Điềm tiện miệng nói ra một câu như vậy.

Bá Cao Minh lập tức bừng tỉnh đại ngộ, tự vỗ mạnh vào đầu của mình: “Phải a, sao từ sớm ta không nghĩ ra a!” Đáng lẽ hắn còn phải tạ ơn Niên Nhạn Thanh mới đúng, lý nào ghét nàng như vậy. Hắn đúng là ngu đến hết thuốc chữa rồi.

“Đáng tiếc hiện tại tiêu cục như vậy, sợ là khiến tam sư huynh thất vọng rồi.” Niên Khai Điềm khẽ thở dài một tiếng, đưa tay vuốt ve một chiếc lá non gần mình nhất.

Bá Cao Minh xem như không nghe thấy, hắn bước đến nói với nàng: “Phụ thân ta vừa cùng sư phụ nói chuyện rồi hy vọng chút ít bạc kia sẽ giúp tiêu cục chống chọi được a.” Giờ nghĩ cách cứu tiêu cục trước, những chuyện khác bàn sau vậy.

Lệ quang ngập mắt, Niên Khai Điềm ngẩng đầu nói: “Tam sư huynh, đa tạ.” Xem xem, còn bao nhiêu người lo lắng nàng, thế mà đời trước nàng lại vô tâm như vậy.

Bá Cao Minh đưa tay xoa xoa đầu của nàng: “Sỏa nha đầu này, ta đến tiêu cục bao lâu nay, tiêu cục xảy ra chuyện ta cũng nên giúp chút ít a.” Hắn tuy lớn hơn Niên Khai Điềm không có bao nhiêu nhưng là tập võ chi nhân nên vóc người lớn hơn nàng rất nhiều.

Hứa Bộ Nam cũng bước đến an ủi nàng: “Huynh đệ chúng ta đều ở, nhất định không để tiêu cục một mình trước gió, sư muội an tâm.”

“Đa tạ đại sư huynh.” Niên Khai Điềm đưa ngón tay lên thấm nước mắt, mỉm cười. Bọn hắn luôn tốt với nàng.

“Được rồi chúng ta còn phải ra ngoài tuyên truyền a, sư muội ở trong phủ là được rồi.” Hứa Bộ Nam thở một hơi thật dài rồi cao giọng nói. Mắt nhìn Bá Cao Minh ý bảo đến lúc ly khai rồi.

Hai người rời đi chưa đầy một khắc đã thấy Lương Tuấn Hy bước đến. Hắn nghe được nàng chịu bước ra khỏi viện cũng vui vẻ đi tìm: “Điềm Điềm, nàng ở.” Ai biết nghe được bọn họ nói chuyện, vì vậy mới xác định được nàng ở đây.

“Ân, ngươi không phơi dược liệu chạy ra đây làm gì a?” Niên Khai Điềm bước đến chỗ hắn, dù gi cũng không thể ủy khuất một người khiếm thị bước đến chỗ nàng được. Mấy hôm nay đều là nhờ dược của hắn nàng mới không bị gặp ác mộng a.

Chỉ là khi nhìn đến ống tay áo bên trái của hắn bị xắn lên nàng hiếu kỳ nhìn lom lom mắt, hỏi: “Tay ngươi bị làm sao?” Sẽ không phải hắn ở trong phủ cũng gặp chuyện không may chứ?

“Ta...ta...” Lương Tuấn Hy lúng túng giấu tay trái ra sau lưng cũng không dám để tay trái chạm vào y phục. Hắn làm sao dám nói sự thật với này đây, nhỡ như...nhỡ như nàng cười hắn chọc hắn thì phải thế nào.

Niên Khai Điềm vì hiếu kỳ mà bất chấp tất cả, nàng nhanh tay chụp lấy cổ tay hắn xem. Lật tới lật lui hồi vẫn thấy không vấn đề gì, mà nàng càng không để ý đến thái độ bối rối cùng một trận hồng sắc đã xuất hiện xâm chiếm trên gương mặt của hắn.

Không thấy có gì đặc biệt, nàng bĩu môi ném tay hắn xuống: “Ngươi thần kinh sao, không có chuyện gì xắn tay áo lên làm gì?” Lại còn giấu giấu diếm diếm kích thích tò mò của người khác nữa, nói không thần kinh cũng không người tin tưởng.

Thế là tay lại được nàng nắm, vốn nghĩ hôm nay sẽ rửa nha, thế nên vì sự kiện này lại tiếp tục lưu lại. Lương Tuấn Hy nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào cho phải: “Ta...ta có chút việc, ta đi trước đây.”

Niên Khai Điềm nhìn cước bộ hoảng loạn của hắn khi ly khai càng là không hiểu. Bình thường toàn đợi nàng đuổi hoặc là bị nàng mặc kệ một lúc mới chịu ly khai, hiện vì sao mở miệng đòi đi nha?

Mặt nàng nhăn lại thành một đoàn lại lắc lắc đầu bày vẻ khó hiểu. Còn chưa nói đến không biết hắn chạy đến đây tìm nàng để làm gì nữa, chớp mắt một cái liền quay lưng chạy. Thần kinh thật mà!

-

Sáng hôm sau, Thước nhi mang chậu nước nóng tiến phòng, khi ánh mắt nàng chạm đến dung mạo của Niên Khai Điềm thì hoảng hốt ‘a’ một trận. Tay cầm chậu nước cũng vì hoảng mà buông lỏng. Chậu nước rơi tự do, đập xuống nền tạo thành tiếng động âm vang, nước vang tung tóe lên, có vài giọt phất đến mắt có Niên Khai Điềm.

Niên Khai Điềm tức giận, đưa tay lau qua mặt rồi ngồi dậy quát: “Nha đầu này, ngươi muốn dọa chết ta sao?” Đêm qua cả người ngứa ngấy ngủ không được, hôm nay muốn dậy trễ một chút cũng không xong.

“Tiểu...tiểu thư...mặt...mặt của ngươi a.” Sắc mặt của Thước nhi trắng bệnh không có một chút máu, mở to mắt nhìn tiểu thư nhà mình bị biến dạng.

Niên Khai Điềm đưa tay sờ sờ mặt, cảm xúc truyền đến khiến nàng bấn loạn. Làn da vốn lán mịn của nàng hiện lên sần sùi: “Gương, mau mang gương đến đây.”

Đường nhìn nhất đổ, làn da trên cánh tay bị nhiễm một mảnh hồng li ti, sờ vào, cảm giác y hệt trên mặt. Khi nhìn vào gương đồng nàng hoảng hốt hất đi, lời nói dường như lạc đi rất nhiều: “Mau, mau gọi Lương Tuấn Hy đến cho ta.”

Không hiểu vì sao người đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng, chính là hắn, Lương Tuấn Hy. Mà hiện tại nàng cũng chẳng có thời gian để tìm hiểu đều đó nữa rồi, dung mạo của nàng mới quan trọng nhất.

Thước nhi vội vã ly khai viện. Niên Khai Điềm một mình ở trong phòng nhìn nước cùng mảnh vỡ của gương đồng rơi đầy đất. Trên đó nhìn thấy được nhan sắc của bản thân hiện tại khiến nàng sợ hãi. Xoay người cả người chui vào trong chăn, run rẩy run rẩy.

Lương Tuấn Hy chính là tối qua đã phát hiện dị trạng. Cổ tay bị nàng chạm cũng bị ngứa và xuất hiện bệnh trạng y hệt nàng. Thế nên sáng sớm đã mang theo dược sương tiến đến Điềm viên.

Thước nhi vừa chạy ra ngoài đã thấy Lương Tuấn Hy bước đến. Nàng gấp gáp nói không thành lời: “Hy ca, mau, mau đến xem tiểu thư, nàng...”

Lời có chưa dứt chỉ cảm thấy có trận gió lướt qua người, ngẩng đầu lên nào còn thấy bóng dáng của Lương Tuấn Hy. Hắn...hắn làm sao có thể di chuyển nhanh như vậy a? Chỉ là không có thời gian nghĩ nhiều nàng trực tiếp quay người chạy vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện