Trùng Sinh Chi Phúc
Chương 24: Lọt vào phỉ ổ
Đường từ Lan Châu đến kinh thành xa xôi, nhưng tiêu cục lại có nhiều xe cùng ngựa nên cũng đi được rất nhanh. Đã đi hơn một tháng rồi vẫn là bình yên vô sự. Hiện là cuối mùa thu rồi, thời tiết không nói tốt, cũng không phải là xấu, ít nhất cũng phải nhanh một chút tránh đông đến còn chưa tới được kinh thành vậy thì sẽ khó khăn hơn.
Niên Khánh Tụ cùng Niên Sở Hoằng nghiên cứu đường đi, cưỡi trên lưng hai con ngựa song song nhau thảo luận không ngừng. Niên Khai Điềm đi dưới bọn họ một chút chăm chú lắng nghe cùng kết hợp chuyện đời trước nghe được từ miệng của Hứa Bộ Nam.
Nàng nhớ bọn họ chính là bị cướp mai phục nhưng lại may mắn thoát được chỉ là hy sinh không ít người. Lại bị đám người cướp tang vật đột kích nên thất thủ.
Lương Tuấn Hy thúc ngựa đến bên cạnh Niên Khai Điềm hỏi: “Điềm Điềm, đang suy nghĩ gì? Vì sao lại im lặng như vậy a?” Vì sao lần đầu áp tiêu nàng lại bi lụy như vậy? Hắn cũng lý giải không được nàng là thế nào bị như vậy!
“Không có.” Niên Khai Điềm cũng không còn tâm trí vui vẻ khi được áp tiêu mà tinh thần toàn bộ đặt vào ký ức của tiền kiếp. Nàng làm sao tránh được, trước tiên là gặp sơn tặc, đám sơn tặc kia lại mai phục thế nào mà giết được nhiều người như vậy?
Hứa Bộ Nam cũng cưỡi ngựa chạy đến bên người Niên Khai Điềm: “Sư muội từ lúc khởi hành đế giờ không có cười.” Là nhớ sư mẫu đi? Đáng lẽ không nên để nàng đi như vậy.
Niên Khai Điềm lại không chút để ý đến, nàng thúc nhẹ vào bụng người chạy lên bên Niên Sở Hoằng: “Phụ thân, bình thường áp tiêu nếu gặp sơn tặc thì bọn chúng sẽ dùng bẫy thế nào a?”
Niên Khánh Tụ bật cười: “Điềm Điềm cũng trưởng thành không ít, cả chuyện này cũng suy nghĩ tới a.”
“Nhị thúc, người ta đã làm lễ cập kê rồi a.” Niên Khai Điềm bĩu môi phản bác.
Niên Sở Hoằng rất hài lòng nữ nhi của hiện tại. Lúc trước nàng chính là lo lắng của hắn cùng phu nhân, hiện lại khác rồi. Mất tiêu cục có thể một lần nữa tạo dựng lại, còn nữ nhi này liền không thể mất a.
Hắn tỉ mỉ kể nàng nghe những lần chạm trán với sơn tặc. Chỉ là đây là lần đầu tiên đến kinh thành, càng là lần đầu đi ngang con đường này thế nên mọi thứ đều phải cực kỳ cẩn trọng.
Nguyên lai bọn họ là lần đầu đi đường này thế nên mới mới gặp thảm cảnh kia. Niên Khai Điềm càng nặng nề hơn một phần, mở miệng đã nhắc nhở: “Phụ thân, nhị thúc, nếu là như vậy, chi bằng vừa đi vừa dò bẫy, thế nào?”
“Làm sao dò?” Niên Khánh Tụ rất sửng sốt, chỉ khi may mắn mới biết được bẫy ở nơi nào. Niên Sở Hoằng cùng là nhìn nữ nhi không rời, đợi nàng nói ra đáp.
Niên Khai Điềm lưỡng lự rất lâu mới mở miệng: “Chúng ta bắt thú rừng đi trước một đoạn liền nhanh chóng biết được thôi.” Thay vì đoàn người chết mà còn liên lụy mẫu thân bọn họ ở phủ vậy liền hy sinh đám động vật vô tội đi. Không thể trách nàng độc ác ngoan cuồng được, chỉ trách nàng không còn đường khác để đi.
Niên Sở Hoằng liền ra lệnh cho Hứa Bộ Nam cùng một đám đệ tử khác đi bắt thật nhiều thú rừng. Một phần là ăn, một phần là để làm vật hy sinh. Quả nhiên là nữ nhi của hắn, thông minh như vậy a, hắn áp tiêu bao lâu này cũng chưa từng nghĩ ra cách này.
Niên Khai Điềm dùng vài con thỏ vài con nai cột dây ở cổ để chúng nó đi trước. Mà để chúng nghe lời hơn, nàng lấy thức ăn cột lên trên đầu chúng, để chúng chỉ có thể đi một đường thẳng mà thôi.
Đi chừng nửa ngày, sắp đến chiều đột nhiên có một con nai lọt xuống hố, một con thỏ bị lưới bắt lại. Ngoài ra hai bên còn có hai khúc gỗ lớn lao đến. Niên Sở Hoằng giơ cao tay cho đoàn người dừng lại, mọi người rút vũ khí vây xung quanh rương tang vật cảnh giác nhìn xung quanh.
Đám sơn tặc cảm thấy mai phục thất bại lập tức từ chỗ ẩn núp xông ra ngoài. Cho dù là hiện tại đoàn người không nhiều nhưng tiêu cục đã có danh tiếng lâu như vậy cũng không phải là giả, mọi người đều là có thể lấy một địch năm.
Niên Khai Điềm ngồi trên ngựa huy động nhuyễn tiên không ngừng tay. Lương Tuấn Hy chỉ lặng im ngồi trên lưng ngựa bên cạnh nàng, đôi tai linh hoạt do thám tiếng động xung quanh. Tiếng binh khí cùng tiếng chém giết vang lên không ngừng.
Rất nhanh đám sơn tặc đánh không lại liền rút lui. Niên Sở Hoằng không cho truy mà nhanh chóng rời khỏi nơi này tìm chỗ nghỉ ngơi. Có lẽ tổn thất nặng đám sơn tặc cũng sẽ không dám quay trở lại.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Mọi người dùng xong bữa liền nhanh chóng nghỉ ngơi, chỉ chừa lại một vài người canh gác rương tang vật. Niên Khai Điềm ngồi trước đống lửa chạy bừng, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm lửa quang chói mắt. Qua được một nạn rồi, còn một nạn, đời trước Hứa Bộ Nam cũng kể không có rõ ràng. Hắn bị đánh đến suýt nữa tàn phế còn hôn mê mấy ngày cũng không ai nhắc lại nữa.
Lương Tuấn Hy cầm một cây gỗ dài tìm được bước đến bên nàng: “Điềm Điềm không nghỉ ngơi sao? Sáng mai lại lên đường sẽ rất vất vả.”
“Ngươi vì sao không nghỉ ngơi?” Niên Khai Điềm không dời mắt, chỉ là nhàn nhạt một câu.
Lương Tuấn Hy không đáp chỉ chậm rãi ngồi xuống cạnh nàng. Hắn rất muốn hỏi nàng vì sao lại có thái độ lạ như vậy, đến cười cũng không buồn, bình thường nhất định bám lấy Hứa Bộ Nam giờ cũng không làm vậy nữa. Chỉ là hắn biết nàng sẽ không đáp thế nên không hỏi làm gì.
Niên Khai Điềm nghiên mặt nhìn hắn, dưới hỏa quang sắc mặt của hắn có chút hồng, hiện rõ lòi lõm vùng da quanh dải băng, nhưng nàng lại không cảm thấy đó là đáng sợ. Có lẽ do nàng nhìn đang quen mắt rồi.
Đôi lúc nàng sẽ có ý nghĩ, nếu là không có vùng da xấu xí kia hắn sẽ đẹp mắt hơn Hứa Bộ Nam không? Nàng sẽ vì vậy mà yêu hắn không? Sau đó lại tự cảm thấy bản thân buồn cười mà loại bỏ suy nghĩ kia, không yêu chính là không yêu, liên quan gì đến đẹp mắt hay không.
“Ta đi ngủ đây, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi.” Dứt lời nàng đứng lên bước vào trong lều dành riêng cho mình.
Lương Tuấn Hy cũng không có ngăn cản. Hắn ngồi ở trước lều của nàng cứ như vậy mà ngủ như mọi hôm.
Tiếng lửa cháy, tiếng gió thổi, tiếng bước chân người gác đêm, đó là những thứ hiện tại có. Càng về khuya, gió càng lạnh, âm thanh của gió áp hết thảy mọi thứ nơi này.
Đột nhiên có tiếng vật nặng ngã xuống, Lương Tuấn Hy bị tiếng động nhẹ kia làm cho tỉnh giấc. Hắn cảnh giác vểnh tai lên nghe tiếng động xung quanh, nhưng tư thế vẫn như lúc đang ngủ. Chỉ là khi mũi ngửi được mùi mê dược được gió truyền đến mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn nhích người vào trong lều của Niên Khai Điềm, cầm gậy gỗ tìm đến phương hướng có tiếng hít thở của nàng. Ngồi xuống khẽ gọi: “Điềm Điềm, Điềm Điềm...”
Chỉ là lay mãi vẫn không thấy nàng động. Biết nàng trúng dược, hắn cõng nàng trên lưng, nhặt gậy gỗ đứng lên, lắng tai nghe tiếng động xung quanh. Nghe được tiếng bước chân cùng tiếng ra lệnh ‘cướp đồ, bắt người’.
Tính toán thầm, tiếng bước chân cách hắn một đoạn. Hắn phủ chăn lên người che nàng lại, ở phía sau lều tìm mối nối tháo ra, giở lều lên trốn ra khỏi nơi đó. Có gậy gỗ cùng cõng nàng trên lưng hắn phải từng bước vững chắc.
Đến khi âm thanh kia ngày một xa dần rồi hoàn toàn tiêu thất hắn mới an tâm đặt nàng xuống. Lúc nãy đám người kia bảo là bắt ngươi chứng to mọi người sẽ an toàn. Chậm rãi nghĩ cách cứu người sau. Sợ là đám người kia sớm hạ dược rồi, chỉ là lúc nãy để chắc ăn mới hạ thêm lần nữa mà thôi.
Đặt nàng ngồi xuống để nàng dựa ở bên cạnh mình, dùng chăn đắp kín lại không để nàng nhiễm lạnh. Mọi chuyện đi qua lúc này hắn mới bắt đầu biết xấu hổ là gì. Nàng gần hắn thế này, chỉ là cơn buồn ngủ kéo đến hắn cũng phải ngủ.
Đến khi Niên Khai Điềm tỉnh đã là mặt trời lên cao rồi, đã qua tảo thiện một khoảng thời gian a. Mắt nàng mở, nhìn thấy cảnh vật liền sửng sốt, nàng đang ở đâu. Ngồi thẳng thắt lưng nhìn xung quanh chỉ thấy mỗi Lương Tuấn Hy đang ngồi bên cạnh.
Lương Tuấn Hy hướng mặt về phía nàng: “Nàng tỉnh?”
Trên người nàng còn có một tấm chăn, nàng bắt lấy tay hắn khẩn trương hỏi: “Mọi người đâu, vì sao chúng ta ở đây?”
Lương Tuấn Hy mang chuyện tối qua kể với nàng, sợ nàng kích động, hắn túm lấy tay áo của nàng: “Ta đoán là sơn tặc thua nên mới dùng kế sách này, chúng ta nghĩ kế sách toàn vẹn mới đi cứu người, được không?”
“Được được được, ngươi nghĩ đi.” Giờ nàng khẩn trương đến trong đầu hoàn toàn trống rỗng làm sao nghĩ được cái gì a. Chưa kể đến, hôm qua khiến nhiều người của bọn chúng bị thương như vậy làm sao bọn chúng tha cho phụ thân bọn họ.
Lỡ như là trói lại dụng hình...
Tay nàng ôm lấy đầu liên tục lắc lắc, nàng không muốn nghĩ nữa đâu. Hy vọng là như Lương Tuấn Hy nói bọn họ vẫn bình an a. Nàng mở miệng lại thúc giục: “Ngươi nghĩ được gì rồi?”
Lương Tuấn Hy thở dài một hơi nói ra suy nghĩ trong lòng: “Vẫn là tìm sào huyệt của bọn chúng quan sát trước, nếu là có thể thương lượng thì...” Hắn chưa từng gặp qua sơn tặc nào biết hoa chiêu của bọn họ, hiện tại thế đơn lực bạc chỉ có trực tiếp giao phong thì còn có chút hy vọng
Lời còn chưa dứt đã bị Niên Khai Điềm nắm tay kéo đứng lên: “Vậy còn ở đó nhiều lời gì a, mau đi thôi.”
Hắn cười khổ bước theo nàng.
Niên Khánh Tụ cùng Niên Sở Hoằng nghiên cứu đường đi, cưỡi trên lưng hai con ngựa song song nhau thảo luận không ngừng. Niên Khai Điềm đi dưới bọn họ một chút chăm chú lắng nghe cùng kết hợp chuyện đời trước nghe được từ miệng của Hứa Bộ Nam.
Nàng nhớ bọn họ chính là bị cướp mai phục nhưng lại may mắn thoát được chỉ là hy sinh không ít người. Lại bị đám người cướp tang vật đột kích nên thất thủ.
Lương Tuấn Hy thúc ngựa đến bên cạnh Niên Khai Điềm hỏi: “Điềm Điềm, đang suy nghĩ gì? Vì sao lại im lặng như vậy a?” Vì sao lần đầu áp tiêu nàng lại bi lụy như vậy? Hắn cũng lý giải không được nàng là thế nào bị như vậy!
“Không có.” Niên Khai Điềm cũng không còn tâm trí vui vẻ khi được áp tiêu mà tinh thần toàn bộ đặt vào ký ức của tiền kiếp. Nàng làm sao tránh được, trước tiên là gặp sơn tặc, đám sơn tặc kia lại mai phục thế nào mà giết được nhiều người như vậy?
Hứa Bộ Nam cũng cưỡi ngựa chạy đến bên người Niên Khai Điềm: “Sư muội từ lúc khởi hành đế giờ không có cười.” Là nhớ sư mẫu đi? Đáng lẽ không nên để nàng đi như vậy.
Niên Khai Điềm lại không chút để ý đến, nàng thúc nhẹ vào bụng người chạy lên bên Niên Sở Hoằng: “Phụ thân, bình thường áp tiêu nếu gặp sơn tặc thì bọn chúng sẽ dùng bẫy thế nào a?”
Niên Khánh Tụ bật cười: “Điềm Điềm cũng trưởng thành không ít, cả chuyện này cũng suy nghĩ tới a.”
“Nhị thúc, người ta đã làm lễ cập kê rồi a.” Niên Khai Điềm bĩu môi phản bác.
Niên Sở Hoằng rất hài lòng nữ nhi của hiện tại. Lúc trước nàng chính là lo lắng của hắn cùng phu nhân, hiện lại khác rồi. Mất tiêu cục có thể một lần nữa tạo dựng lại, còn nữ nhi này liền không thể mất a.
Hắn tỉ mỉ kể nàng nghe những lần chạm trán với sơn tặc. Chỉ là đây là lần đầu tiên đến kinh thành, càng là lần đầu đi ngang con đường này thế nên mọi thứ đều phải cực kỳ cẩn trọng.
Nguyên lai bọn họ là lần đầu đi đường này thế nên mới mới gặp thảm cảnh kia. Niên Khai Điềm càng nặng nề hơn một phần, mở miệng đã nhắc nhở: “Phụ thân, nhị thúc, nếu là như vậy, chi bằng vừa đi vừa dò bẫy, thế nào?”
“Làm sao dò?” Niên Khánh Tụ rất sửng sốt, chỉ khi may mắn mới biết được bẫy ở nơi nào. Niên Sở Hoằng cùng là nhìn nữ nhi không rời, đợi nàng nói ra đáp.
Niên Khai Điềm lưỡng lự rất lâu mới mở miệng: “Chúng ta bắt thú rừng đi trước một đoạn liền nhanh chóng biết được thôi.” Thay vì đoàn người chết mà còn liên lụy mẫu thân bọn họ ở phủ vậy liền hy sinh đám động vật vô tội đi. Không thể trách nàng độc ác ngoan cuồng được, chỉ trách nàng không còn đường khác để đi.
Niên Sở Hoằng liền ra lệnh cho Hứa Bộ Nam cùng một đám đệ tử khác đi bắt thật nhiều thú rừng. Một phần là ăn, một phần là để làm vật hy sinh. Quả nhiên là nữ nhi của hắn, thông minh như vậy a, hắn áp tiêu bao lâu này cũng chưa từng nghĩ ra cách này.
Niên Khai Điềm dùng vài con thỏ vài con nai cột dây ở cổ để chúng nó đi trước. Mà để chúng nghe lời hơn, nàng lấy thức ăn cột lên trên đầu chúng, để chúng chỉ có thể đi một đường thẳng mà thôi.
Đi chừng nửa ngày, sắp đến chiều đột nhiên có một con nai lọt xuống hố, một con thỏ bị lưới bắt lại. Ngoài ra hai bên còn có hai khúc gỗ lớn lao đến. Niên Sở Hoằng giơ cao tay cho đoàn người dừng lại, mọi người rút vũ khí vây xung quanh rương tang vật cảnh giác nhìn xung quanh.
Đám sơn tặc cảm thấy mai phục thất bại lập tức từ chỗ ẩn núp xông ra ngoài. Cho dù là hiện tại đoàn người không nhiều nhưng tiêu cục đã có danh tiếng lâu như vậy cũng không phải là giả, mọi người đều là có thể lấy một địch năm.
Niên Khai Điềm ngồi trên ngựa huy động nhuyễn tiên không ngừng tay. Lương Tuấn Hy chỉ lặng im ngồi trên lưng ngựa bên cạnh nàng, đôi tai linh hoạt do thám tiếng động xung quanh. Tiếng binh khí cùng tiếng chém giết vang lên không ngừng.
Rất nhanh đám sơn tặc đánh không lại liền rút lui. Niên Sở Hoằng không cho truy mà nhanh chóng rời khỏi nơi này tìm chỗ nghỉ ngơi. Có lẽ tổn thất nặng đám sơn tặc cũng sẽ không dám quay trở lại.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Mọi người dùng xong bữa liền nhanh chóng nghỉ ngơi, chỉ chừa lại một vài người canh gác rương tang vật. Niên Khai Điềm ngồi trước đống lửa chạy bừng, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm lửa quang chói mắt. Qua được một nạn rồi, còn một nạn, đời trước Hứa Bộ Nam cũng kể không có rõ ràng. Hắn bị đánh đến suýt nữa tàn phế còn hôn mê mấy ngày cũng không ai nhắc lại nữa.
Lương Tuấn Hy cầm một cây gỗ dài tìm được bước đến bên nàng: “Điềm Điềm không nghỉ ngơi sao? Sáng mai lại lên đường sẽ rất vất vả.”
“Ngươi vì sao không nghỉ ngơi?” Niên Khai Điềm không dời mắt, chỉ là nhàn nhạt một câu.
Lương Tuấn Hy không đáp chỉ chậm rãi ngồi xuống cạnh nàng. Hắn rất muốn hỏi nàng vì sao lại có thái độ lạ như vậy, đến cười cũng không buồn, bình thường nhất định bám lấy Hứa Bộ Nam giờ cũng không làm vậy nữa. Chỉ là hắn biết nàng sẽ không đáp thế nên không hỏi làm gì.
Niên Khai Điềm nghiên mặt nhìn hắn, dưới hỏa quang sắc mặt của hắn có chút hồng, hiện rõ lòi lõm vùng da quanh dải băng, nhưng nàng lại không cảm thấy đó là đáng sợ. Có lẽ do nàng nhìn đang quen mắt rồi.
Đôi lúc nàng sẽ có ý nghĩ, nếu là không có vùng da xấu xí kia hắn sẽ đẹp mắt hơn Hứa Bộ Nam không? Nàng sẽ vì vậy mà yêu hắn không? Sau đó lại tự cảm thấy bản thân buồn cười mà loại bỏ suy nghĩ kia, không yêu chính là không yêu, liên quan gì đến đẹp mắt hay không.
“Ta đi ngủ đây, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi.” Dứt lời nàng đứng lên bước vào trong lều dành riêng cho mình.
Lương Tuấn Hy cũng không có ngăn cản. Hắn ngồi ở trước lều của nàng cứ như vậy mà ngủ như mọi hôm.
Tiếng lửa cháy, tiếng gió thổi, tiếng bước chân người gác đêm, đó là những thứ hiện tại có. Càng về khuya, gió càng lạnh, âm thanh của gió áp hết thảy mọi thứ nơi này.
Đột nhiên có tiếng vật nặng ngã xuống, Lương Tuấn Hy bị tiếng động nhẹ kia làm cho tỉnh giấc. Hắn cảnh giác vểnh tai lên nghe tiếng động xung quanh, nhưng tư thế vẫn như lúc đang ngủ. Chỉ là khi mũi ngửi được mùi mê dược được gió truyền đến mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn nhích người vào trong lều của Niên Khai Điềm, cầm gậy gỗ tìm đến phương hướng có tiếng hít thở của nàng. Ngồi xuống khẽ gọi: “Điềm Điềm, Điềm Điềm...”
Chỉ là lay mãi vẫn không thấy nàng động. Biết nàng trúng dược, hắn cõng nàng trên lưng, nhặt gậy gỗ đứng lên, lắng tai nghe tiếng động xung quanh. Nghe được tiếng bước chân cùng tiếng ra lệnh ‘cướp đồ, bắt người’.
Tính toán thầm, tiếng bước chân cách hắn một đoạn. Hắn phủ chăn lên người che nàng lại, ở phía sau lều tìm mối nối tháo ra, giở lều lên trốn ra khỏi nơi đó. Có gậy gỗ cùng cõng nàng trên lưng hắn phải từng bước vững chắc.
Đến khi âm thanh kia ngày một xa dần rồi hoàn toàn tiêu thất hắn mới an tâm đặt nàng xuống. Lúc nãy đám người kia bảo là bắt ngươi chứng to mọi người sẽ an toàn. Chậm rãi nghĩ cách cứu người sau. Sợ là đám người kia sớm hạ dược rồi, chỉ là lúc nãy để chắc ăn mới hạ thêm lần nữa mà thôi.
Đặt nàng ngồi xuống để nàng dựa ở bên cạnh mình, dùng chăn đắp kín lại không để nàng nhiễm lạnh. Mọi chuyện đi qua lúc này hắn mới bắt đầu biết xấu hổ là gì. Nàng gần hắn thế này, chỉ là cơn buồn ngủ kéo đến hắn cũng phải ngủ.
Đến khi Niên Khai Điềm tỉnh đã là mặt trời lên cao rồi, đã qua tảo thiện một khoảng thời gian a. Mắt nàng mở, nhìn thấy cảnh vật liền sửng sốt, nàng đang ở đâu. Ngồi thẳng thắt lưng nhìn xung quanh chỉ thấy mỗi Lương Tuấn Hy đang ngồi bên cạnh.
Lương Tuấn Hy hướng mặt về phía nàng: “Nàng tỉnh?”
Trên người nàng còn có một tấm chăn, nàng bắt lấy tay hắn khẩn trương hỏi: “Mọi người đâu, vì sao chúng ta ở đây?”
Lương Tuấn Hy mang chuyện tối qua kể với nàng, sợ nàng kích động, hắn túm lấy tay áo của nàng: “Ta đoán là sơn tặc thua nên mới dùng kế sách này, chúng ta nghĩ kế sách toàn vẹn mới đi cứu người, được không?”
“Được được được, ngươi nghĩ đi.” Giờ nàng khẩn trương đến trong đầu hoàn toàn trống rỗng làm sao nghĩ được cái gì a. Chưa kể đến, hôm qua khiến nhiều người của bọn chúng bị thương như vậy làm sao bọn chúng tha cho phụ thân bọn họ.
Lỡ như là trói lại dụng hình...
Tay nàng ôm lấy đầu liên tục lắc lắc, nàng không muốn nghĩ nữa đâu. Hy vọng là như Lương Tuấn Hy nói bọn họ vẫn bình an a. Nàng mở miệng lại thúc giục: “Ngươi nghĩ được gì rồi?”
Lương Tuấn Hy thở dài một hơi nói ra suy nghĩ trong lòng: “Vẫn là tìm sào huyệt của bọn chúng quan sát trước, nếu là có thể thương lượng thì...” Hắn chưa từng gặp qua sơn tặc nào biết hoa chiêu của bọn họ, hiện tại thế đơn lực bạc chỉ có trực tiếp giao phong thì còn có chút hy vọng
Lời còn chưa dứt đã bị Niên Khai Điềm nắm tay kéo đứng lên: “Vậy còn ở đó nhiều lời gì a, mau đi thôi.”
Hắn cười khổ bước theo nàng.
Bình luận truyện