Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ
Chương 245: Xảo quyệt!
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của mọi người, Nhiếp Ngôn đành "gắng gượng" đồng ý.
Nghe Nhiếp Ngôn đồng ý, trong mắt Lưu Thụy xuất hiện một ánh nhìn nham hiểm, nhãi ranh, chút nữa sẽ cho ngươi bẽ mặt, để xem ngươi còn có thể đắc ý thế nữa không!
Nhóm người Nhiếp Ngôn ra khỏi phòng học, đi qua phòng thể dục bên cạnh, nơi đó có sân bãi rộng rãi, cũng đủ để hai bọn họ luận bàn.
Phải có đến hơn hai mươi người đi theo xem náo nhiệt, nên ầm ĩ vô cùng.
"Nhiếp Ngôn, ngươi đừng ỷ mạnh." Tạ Dao lo lắng nói. Nàng rất hiểu tính cách của Lưu Thụy, Lưu Thụy cực kỳ kiêu ngạo, đợi lát nữa đánh nhau, chắc chắn sẽ ra tay rất nặng.
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Tạ Dao, lòng Nhiếp Ngôn vô cùng ấm áp, sự hiền lương của nàng cũng chính là điều thu hút Nhiếp Ngôn nhất. Kiếp trước rất nhiều người trong lớp đều xem thường Nhiếp Ngôn, nhưng trong đó không hề có Tạ Dao, hơn nữa Tạ Dao lại còn giúp đỡ hắn học hành, cũng luôn khích lệ cổ vũ hắn. Đây là thứ tình cảm khiến Nhiếp Ngôn cả đời ấm áp! Cho nên dù là quãng thời gian khi Nhiếp Ngôn hoang đàng phóng túng, thì Tạ Dao vẫn luôn là nơi tinh khiết nhất trong lòng Nhiếp Ngôn, nếu ai dám đụng tới Tạ Dao, Nhiếp Ngôn sẽ liều mạng với hắn! Sở dĩ kiếp trước Nhiếp Ngôn rời xa nàng, chỉ là vì không muốn khiến nàng bị vấy bẩn!
Mỗi khi ở trong một góc liếm láp vết thương, mỗi lần hắn nhớ tới hình bóng của nàng là mỗi lần hắn cảm thấy ấm áp tận sâu thẳm trong lòng. Thứ hồi ức đẹp đẽ đó đã giúp hắn chèo chống đi qua những khoảng thời gian tăm tối nhất.
"Chỉ là luận bàn chút thôi mà." Nhiếp Ngôn vỗ ngực, cười nói, "Ta tập vật lộn lâu như vậy, bản lĩnh nào không có nhưng khả năng chịu đòn thì không tệ đâu."
Thấy Nhiếp Ngôn tươi cười thoải mái, Tạ Dao cũng cười theo, mặc dù vẫn hơi lo lắng, nhưng đã thả lỏng hơn. Nếu chút nữa đánh nhau kịch liệt, nàng sẽ kêu dừng trận đấu lại.
"Huynh đệ, ngươi yên tâm, nếu lát nữa ngươi chịu không nổi, ta sẽ kéo ngươi xuống, sẽ không để ngươi bị đánh nhiều quá đâu." Một người dáng cao to khoảng mét chín cười nói với Nhiếp Ngôn.
Hắn đứng ở đó, to như cây cột đình, xấu hổ nói: "Từ lâu, ta cũng thấy tên kia không vừa mắt, chỉ có điều ta cũng không phải là đối thủ của hắn."
Người này, Nhiếp Ngôn làm sao mà không biết. Đó chính là hảo huynh đệ kiếp trước của hắn: Địch Hạo, là một người cực kỳ nhiệt tình.
"Cảm ơn ngươi, huynh đệ, yên tâm đi, ta sẽ không để thua quá thảm đâu." Nhiếp Ngôn nghe Địch Hạo nói, có phần cảm động.
"Ha ha, ngươi có tự tin quá không, sức chân của Lưu Thụy kia rất mạnh, Squat được một trăm ba, lực đá cũng hơn ba trăm, ngươi cẩn thận chút." Địch hạo nói. Đây là hắn đang nhắc nhở Nhiếp Ngôn.
[P/s của người dịch: Squat là động tác ngồi xổm gánh tạ, ai chưa biết đến động tác tập thể dục này thì tham khảo hình ảnh này nha: http://discovalante.files.wordpress....8/06/squat.jpg ]
Học sinh cấp III mà Squat được một trăm ba, lực đá hơn ba trăm, đúng là đã rất mạnh mẽ, chỉ là nếu như so sánh với loại quái vật biến thái như Nhiếp Ngôn thì còn kém xa.
Nhiếp Ngôn đã lâu rồi không kiểm tra khả năng Squat và lực đá, hắn Squat cũng được khoảng ba trăm sáu, ba trăm bảy, lực đá cũng chừng bảy tám trăm. Lưu Thụy so với Nhiếp Ngôn, hoàn toàn không cùng đẳng cấp, tựa như người lớn mà đánh nhau với trẻ con vậy, Nhiếp Ngôn có thể thoải mái mà ngược đãi hắn. Hoàn toàn khinh miệt! Khổ cái là Lưu Thụy lại ở đây vênh vang đắc ý, nghĩ rằng sẽ dễ dàng đánh thắng Nhiếp Ngôn.
"Đợi lát nữa ta thử xem." Nhiếp Ngôn nói. Đã quyết định giả heo ăn thịt hổ thì giả cho luôn!
Theo suy nghĩ của Địch Hạo thì Nhiếp Ngôn chắc chắn sẽ thua rất thê thảm, hắn cũng đã chuẩn bị để đến khi Nhiếp Ngôn bị đánh quá sẽ xông lên cứu Nhiếp Ngôn xuống.
Lưu Thụy và Nhiếp Ngôn đứng giữa sân bãi, giữ một khoảng cách nhất định. Những người khác thì ở bên ngoài vây xem.
"Các ngươi nói ai sẽ thắng?"
"Chắc chắn là Lưu Thụy rồi, còn phải hỏi nữa!"
Tất cả mọi người đều không coi trọng Nhiếp Ngôn.
"Chúng ta cứ đánh hết sức đi nhé, không thì lại chẳng thoải mái. Trong lúc đánh nhau cũng khó tránh khỏi bị thương, đều là thanh niên trai tráng cả, về nghỉ dưỡng chút là tốt rồi." Nhiếp Ngôn nói. Nhìn qua rất hiền lành thật thà, giống như dê con đợi người làm thịt.
"Đúng, hiện nay trình độ của y học cao như vậy, có gì mà không chữa được! Đã vậy ta đây cũng không nương tay nhé, chúng ta cứ đánh một trận cho thoải mái." Lưu Thụy híp mắt, không ngờ Nhiếp Ngôn lại tự động dâng lên miệng. Nhiếp Ngôn đã nói như vậy, hắn sẽ không nương tay, cho dù có làm Nhiếp Ngôn bị trọng thương đi nữa cũng sẽ không ai nói được gì.
Tất cả mọi người đều không ngờ Nhiếp Ngôn lại tự chặn đường lui của mình như vậy.
"Thằng này điên rồi?"
"Ai mà biết, quá ngu luôn, đúng là điếc không sợ súng mà?"
Trong mắt Lưu Thụy xuất hiện một tia nhìn nham hiểm, ngươi đã muốn chết thì ta sẽ không cản đâu.
"Không được!" Tạ Dao lo lắng nói. Nếu Lưu Thụy nặng tay, với sức của Lưu Thụy, Nhiếp Ngôn lại còn không bị trọng thương sao!
Lưu Thụy không đợi người khác ngăn cản, hành lễ với Nhiếp Ngôn, sau đó làm động tác khai chiến.
Nhiếp Ngôn cũng hành lễ, đây là phong thái cần có khi thi đấu, tỏ ra tôn trọng đối thủ, tuy rằng Nhiếp Ngôn không hề có hứng thú đó.
"Chúng ta bắt đầu đi!" Lưu Thụy đột nhiên tăng tốc vọt tới chỗ Nhiếp Ngôn cực nhanh.
Thấy Lưu Thụy nhào tới, tất cả mọi người đều toát mồ hôi thay cho Nhiếp Ngôn.
Lưu Thụy giơ chân đá thẳng vào ngực Nhiếp Ngôn, Nhiếp Ngôn liên nâng tay phòng ngự, khi chân phải của Lưu Thụy đá tới, thân thể Nhiếp Ngôn né sang một bên cực nhanh.
Đôi mắt sắc bén của hắn nhìn Lưu Thụy, trong mắt hắn, toàn thân Lưu Thụy đều đầy sơ hở, hắn phải có hơn mười cách khác nhau để đánh ngã Lưu Thụy!
Lưu Thụy không ngờ rằng động tác của Nhiếp Ngôn lại nhanh đến mức đó, thậm chí còn nhanh hơn nhiều so với thầy Dương. Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, vừa rồi người này đã giả bộ! Đợi đến khi hắn chuẩn bị phòng ngự, đã không còn kịp rồi.
Đối với Nhiếp Ngôn mà nói, mọi phòng ngự của Lưu Thụy cũng đều như không!
Nhiếp Ngôn xoay người, khuỷu tay nhanh như xẹt chõ thẳng vào lưng Lưu Thụy. Bùm một tiếng, Lưu Thụy đã trúng một cú phía sau lưng, lảo đảo vài bước, cảm thấy khí huyết toàn thân như cũng lảo đảo theo, xương cốt trên người dường vỡ vụn, đã bị nội thương nghiêm trọng.
Một quyền cực nặng!
Đúng lúc này, một tiếng rít truyền đến bên tai hắn. Chờ hắn kịp phản ứng thì đã quá muộn rồi.
Nhiếp Ngôn thực hiện một đòn Roundhouse kick tuyệt đẹp, lực chân cả ngàn cân đập vào mặt Lưu Thụy. Bùm một tiếng, âm thanh vang lên khiến người ta sợ hãi, Lưu Thụy bay thẳng ra ngoài đến hơn ba bốn mã (1 mã = 0.9144m), nặng nề ngã trên mặt đất, ói ra một ngụm máu, nằm bệt rên rỉ không đứng dậy nổi.
[Chú thích của người dịch: Roundhouse kick là đòn đá vòng ngang thân hoặc ngang mặt, ở đây là Nhiếp Ngôn tung đòn ngang mặt, những ai chưa biết đòn này thì tham khảo hình sau nha: http://motivac.sopca.com/files/2008/...house_kick.jpg ]
Xong, thu chân lại!
Toàn trường đều khiếp sợ.
Bọn họ không ngờ cuộc tỉ thí lại diễn ra chóng vánh như vậy, mà người thua lại là Lưu Thụy, hơn nữa là thua hoàn toàn, không hề có sức hoàn thủ dưới tay Nhiếp Ngôn. Học sinh mới này cũng mạnh mẽ quá đi!
Tất cả mọi người đều nhìn Nhiếp Ngôn bằng một con mắt khác, một cước đá Lưu Thụy bay ra ngoài kia cũng phải đến mấy trăm cân.
Lưu Thụy bị trúng một cú đá như vậy không biết sẽ ra sao, chắc là đau lắm! Tóc tai của mọi người đều dựng ngược lên cả.
Một cú đá đó chắc chắn là vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn cả vận động viên cấp tỉnh! Mà Nhiếp Ngôn chỉ mới là học sinh cấp 3 thôi!
Nhiếp Ngôn đá ra một cước đó mang theo biết bao căm phẫn dồn nén từ kiếp trước đến kiếp này, lực phát ra cũng đủ để Lưu Thụy phải nằm liệt giường một quãng thời gian, có một sự thoải mái dâng lên trong lòng. Hình ảnh mạnh mẽ ưu tú mà Lưu Thụy có được bỗng chốc đổ sụp ầm ầm. Trong mắt mọi người, kể cả Tạ Dao, chỉ còn lại bộ dáng chật vật ngã trên mặt đất của hắn.
Nhiếp Ngôn thu lại sự đắc ý, nhìn về các bạn cùng lớp xung quanh, vẻ mặt đầy vô tội, nói: "Tìm giáo y ở đâu vậy? Ta không phải cố ý, chỉ không ngờ được hắn vậy mà không chịu nổi một đá."
Có người nhanh chóng chạy đi gọi giáo y, đem Lưu Thụy lên cáng khiêng đi. Nếu như khi thi đấu, hai người đã hành lễ với nhau, có nghĩa đây là một cuộc thi đấu chính thức, thì dù có người bị đánh trọng thương, chỉ cần không phải là tai nạn chết người thì đều được phép. Dù sao bây giờ y học cũng rất phát triển, chỉ cần còn một hơi thở vẫn có thể cứu được.
[Chú thích: giáo y là giáo viên phụ trách y tế, ở Việt Nam không có chức danh này, cũng chỉ gọi thầy cô chung chung nên mình để nguyên từ giáo y.]
"Được lắm, ngươi ghê gớm quá đi, lừa cho tên kia quá thảm." Địch Hạo ở một bên nhỏ giọng nói, vẻ mặt rất hả hê.
"Lừa hắn? Ta có lừa đâu? Ta chỉ là không cẩn thận, không ngờ nổi hắn lại yếu ớt như vậy." Nhiếp Ngôn giả vờ ngây thơ vô tội.
"Vừa rồi ta đã nói cho ngươi lực chân và Squat của Lưu Thụy, sao ngươi không phản ứng gì? Còn nói mình đánh không lại. Một đá vừa rồi của ngươi ít nhất cũng phải năm sáu trăm. Có giả heo ăn thịt hổ đi nữa cũng không cần biến người khác thành kẻ ngốc chớ." Địch Hạo khinh bỉ nói.
"Ha ha, bị ngươi phát hiện rồi, nhỏ tiếng một chút. Giúp ta giữ bí mật nhé." Nhiếp Ngôn ngượng ngùng cười nói.
"Chỉ là một cú đá kia cũng quá dữ dội, ta rất khoái. Yên tâm đi, ta sẽ giữ bí mật cho ngươi." Địch Hạo cười nham hiểm nói. Chuyện này, chỉ cần trong lòng hắn và Nhiếp Ngôn biết rõ là được rồi.
Kiếp trước Nhiếp Ngôn chơi với Địch Hạo, vốn là vì cùng bất mãn với Lưu Thụy. Sau này, Địch Hạo giới thiệu Nhiếp Ngôn với bạn bè của hắn.
"Ngươi rất mạnh. Lần tới có cơ hội thì dạy chúng ta một ít kỹ xảo đánh nhau nhé." Địch Hạo nói. Hắn vô cùng say mê võ thuật.
"Được, chắc chắn sẽ chỉ dẫn hết lòng." Nhiếp Ngôn trịnh trọng nói. Tình cảm huynh đệ giữa hắn và Địch Hạo từ kiếp trước, hắn hy vọng có thể kéo dài đến cả kiếp này.
"Chính ngươi nói đó nha!"
Lúc này, Tạ Dao từ đằng xa đã đi tới.
Ánh mắt của Tạ Dao nhìn Nhiếp Ngôn đầy phức tạp.
"Từ đầu ngươi đã biết Lưu Thụy vốn không phải là đối thủ của ngươi, đúng không?" Tạ Dao hơi tức giận nói. Khổ cho nàng vừa rồi lo lắng không yên, kết quả lại là Lưu Thụy bị đánh bay ra ngoài chứ không phải Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn lắc đầu, nghiêm túc nói: "Kiên quyết không thừa nhận. Nếu không giao thủ, làm sao ta có thể biết hắn mạnh hay yếu hơn ta cho được."
Một câu "kiên quyết không thừa nhận" của Nhiếp Ngôn khiến Tạ Dao bật cười, vừa tức giận lại vừa buồn cười, sau nghĩ lại, tên Lưu Thụy đó dù sao cũng rất đáng ghét.
"Ngươi thật xảo quyệt!" Tạ Dao tức giận trừng Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn cười hề hề, Tạ Dao không vì Nhiếp Ngôn lừa nàng mà tức giận, như vậy đã đủ rồi. Một cước đá Lưu Thụy kia, quá đáng giá, quá sảng khoái!
"Huynh đệ, ngươi với nữ thần của lớp chúng ta có quan hệ gì?" Địch Hạo bà tám hỏi. Thấy bộ dạng của Tạ Dạo và Nhiếp Ngôn thân thuộc, hắn rất nhạy cảm, cảm thấy là có gian tình à nha!
"Là bạn bè, ha ha." Nhiếp Ngôn cười nói. Lòng thầm bổ sung một câu, bạn gái tương lai.
Ở cùng một chỗ với Nhiếp Ngôn khiến nàng cảm thấy như đã quen nhau lâu, sự quen thuộc và ăn ý rất tự nhiên này khiến nàng hoảng hốt. Càng ngày nàng càng cảm thấy, Nhiếp Ngôn rất giống một người, ngay cả tính cách gian xảo xấu xa kia cũng đều rất giống, như là một khuôn đúc ra. Chỉ là, nàng không có cách nào điều tra được hai người có phải là một hay không, khiến nàng ôm cả một bụng nghi ngờ.
Nghe Nhiếp Ngôn đồng ý, trong mắt Lưu Thụy xuất hiện một ánh nhìn nham hiểm, nhãi ranh, chút nữa sẽ cho ngươi bẽ mặt, để xem ngươi còn có thể đắc ý thế nữa không!
Nhóm người Nhiếp Ngôn ra khỏi phòng học, đi qua phòng thể dục bên cạnh, nơi đó có sân bãi rộng rãi, cũng đủ để hai bọn họ luận bàn.
Phải có đến hơn hai mươi người đi theo xem náo nhiệt, nên ầm ĩ vô cùng.
"Nhiếp Ngôn, ngươi đừng ỷ mạnh." Tạ Dao lo lắng nói. Nàng rất hiểu tính cách của Lưu Thụy, Lưu Thụy cực kỳ kiêu ngạo, đợi lát nữa đánh nhau, chắc chắn sẽ ra tay rất nặng.
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Tạ Dao, lòng Nhiếp Ngôn vô cùng ấm áp, sự hiền lương của nàng cũng chính là điều thu hút Nhiếp Ngôn nhất. Kiếp trước rất nhiều người trong lớp đều xem thường Nhiếp Ngôn, nhưng trong đó không hề có Tạ Dao, hơn nữa Tạ Dao lại còn giúp đỡ hắn học hành, cũng luôn khích lệ cổ vũ hắn. Đây là thứ tình cảm khiến Nhiếp Ngôn cả đời ấm áp! Cho nên dù là quãng thời gian khi Nhiếp Ngôn hoang đàng phóng túng, thì Tạ Dao vẫn luôn là nơi tinh khiết nhất trong lòng Nhiếp Ngôn, nếu ai dám đụng tới Tạ Dao, Nhiếp Ngôn sẽ liều mạng với hắn! Sở dĩ kiếp trước Nhiếp Ngôn rời xa nàng, chỉ là vì không muốn khiến nàng bị vấy bẩn!
Mỗi khi ở trong một góc liếm láp vết thương, mỗi lần hắn nhớ tới hình bóng của nàng là mỗi lần hắn cảm thấy ấm áp tận sâu thẳm trong lòng. Thứ hồi ức đẹp đẽ đó đã giúp hắn chèo chống đi qua những khoảng thời gian tăm tối nhất.
"Chỉ là luận bàn chút thôi mà." Nhiếp Ngôn vỗ ngực, cười nói, "Ta tập vật lộn lâu như vậy, bản lĩnh nào không có nhưng khả năng chịu đòn thì không tệ đâu."
Thấy Nhiếp Ngôn tươi cười thoải mái, Tạ Dao cũng cười theo, mặc dù vẫn hơi lo lắng, nhưng đã thả lỏng hơn. Nếu chút nữa đánh nhau kịch liệt, nàng sẽ kêu dừng trận đấu lại.
"Huynh đệ, ngươi yên tâm, nếu lát nữa ngươi chịu không nổi, ta sẽ kéo ngươi xuống, sẽ không để ngươi bị đánh nhiều quá đâu." Một người dáng cao to khoảng mét chín cười nói với Nhiếp Ngôn.
Hắn đứng ở đó, to như cây cột đình, xấu hổ nói: "Từ lâu, ta cũng thấy tên kia không vừa mắt, chỉ có điều ta cũng không phải là đối thủ của hắn."
Người này, Nhiếp Ngôn làm sao mà không biết. Đó chính là hảo huynh đệ kiếp trước của hắn: Địch Hạo, là một người cực kỳ nhiệt tình.
"Cảm ơn ngươi, huynh đệ, yên tâm đi, ta sẽ không để thua quá thảm đâu." Nhiếp Ngôn nghe Địch Hạo nói, có phần cảm động.
"Ha ha, ngươi có tự tin quá không, sức chân của Lưu Thụy kia rất mạnh, Squat được một trăm ba, lực đá cũng hơn ba trăm, ngươi cẩn thận chút." Địch hạo nói. Đây là hắn đang nhắc nhở Nhiếp Ngôn.
[P/s của người dịch: Squat là động tác ngồi xổm gánh tạ, ai chưa biết đến động tác tập thể dục này thì tham khảo hình ảnh này nha: http://discovalante.files.wordpress....8/06/squat.jpg ]
Học sinh cấp III mà Squat được một trăm ba, lực đá hơn ba trăm, đúng là đã rất mạnh mẽ, chỉ là nếu như so sánh với loại quái vật biến thái như Nhiếp Ngôn thì còn kém xa.
Nhiếp Ngôn đã lâu rồi không kiểm tra khả năng Squat và lực đá, hắn Squat cũng được khoảng ba trăm sáu, ba trăm bảy, lực đá cũng chừng bảy tám trăm. Lưu Thụy so với Nhiếp Ngôn, hoàn toàn không cùng đẳng cấp, tựa như người lớn mà đánh nhau với trẻ con vậy, Nhiếp Ngôn có thể thoải mái mà ngược đãi hắn. Hoàn toàn khinh miệt! Khổ cái là Lưu Thụy lại ở đây vênh vang đắc ý, nghĩ rằng sẽ dễ dàng đánh thắng Nhiếp Ngôn.
"Đợi lát nữa ta thử xem." Nhiếp Ngôn nói. Đã quyết định giả heo ăn thịt hổ thì giả cho luôn!
Theo suy nghĩ của Địch Hạo thì Nhiếp Ngôn chắc chắn sẽ thua rất thê thảm, hắn cũng đã chuẩn bị để đến khi Nhiếp Ngôn bị đánh quá sẽ xông lên cứu Nhiếp Ngôn xuống.
Lưu Thụy và Nhiếp Ngôn đứng giữa sân bãi, giữ một khoảng cách nhất định. Những người khác thì ở bên ngoài vây xem.
"Các ngươi nói ai sẽ thắng?"
"Chắc chắn là Lưu Thụy rồi, còn phải hỏi nữa!"
Tất cả mọi người đều không coi trọng Nhiếp Ngôn.
"Chúng ta cứ đánh hết sức đi nhé, không thì lại chẳng thoải mái. Trong lúc đánh nhau cũng khó tránh khỏi bị thương, đều là thanh niên trai tráng cả, về nghỉ dưỡng chút là tốt rồi." Nhiếp Ngôn nói. Nhìn qua rất hiền lành thật thà, giống như dê con đợi người làm thịt.
"Đúng, hiện nay trình độ của y học cao như vậy, có gì mà không chữa được! Đã vậy ta đây cũng không nương tay nhé, chúng ta cứ đánh một trận cho thoải mái." Lưu Thụy híp mắt, không ngờ Nhiếp Ngôn lại tự động dâng lên miệng. Nhiếp Ngôn đã nói như vậy, hắn sẽ không nương tay, cho dù có làm Nhiếp Ngôn bị trọng thương đi nữa cũng sẽ không ai nói được gì.
Tất cả mọi người đều không ngờ Nhiếp Ngôn lại tự chặn đường lui của mình như vậy.
"Thằng này điên rồi?"
"Ai mà biết, quá ngu luôn, đúng là điếc không sợ súng mà?"
Trong mắt Lưu Thụy xuất hiện một tia nhìn nham hiểm, ngươi đã muốn chết thì ta sẽ không cản đâu.
"Không được!" Tạ Dao lo lắng nói. Nếu Lưu Thụy nặng tay, với sức của Lưu Thụy, Nhiếp Ngôn lại còn không bị trọng thương sao!
Lưu Thụy không đợi người khác ngăn cản, hành lễ với Nhiếp Ngôn, sau đó làm động tác khai chiến.
Nhiếp Ngôn cũng hành lễ, đây là phong thái cần có khi thi đấu, tỏ ra tôn trọng đối thủ, tuy rằng Nhiếp Ngôn không hề có hứng thú đó.
"Chúng ta bắt đầu đi!" Lưu Thụy đột nhiên tăng tốc vọt tới chỗ Nhiếp Ngôn cực nhanh.
Thấy Lưu Thụy nhào tới, tất cả mọi người đều toát mồ hôi thay cho Nhiếp Ngôn.
Lưu Thụy giơ chân đá thẳng vào ngực Nhiếp Ngôn, Nhiếp Ngôn liên nâng tay phòng ngự, khi chân phải của Lưu Thụy đá tới, thân thể Nhiếp Ngôn né sang một bên cực nhanh.
Đôi mắt sắc bén của hắn nhìn Lưu Thụy, trong mắt hắn, toàn thân Lưu Thụy đều đầy sơ hở, hắn phải có hơn mười cách khác nhau để đánh ngã Lưu Thụy!
Lưu Thụy không ngờ rằng động tác của Nhiếp Ngôn lại nhanh đến mức đó, thậm chí còn nhanh hơn nhiều so với thầy Dương. Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, vừa rồi người này đã giả bộ! Đợi đến khi hắn chuẩn bị phòng ngự, đã không còn kịp rồi.
Đối với Nhiếp Ngôn mà nói, mọi phòng ngự của Lưu Thụy cũng đều như không!
Nhiếp Ngôn xoay người, khuỷu tay nhanh như xẹt chõ thẳng vào lưng Lưu Thụy. Bùm một tiếng, Lưu Thụy đã trúng một cú phía sau lưng, lảo đảo vài bước, cảm thấy khí huyết toàn thân như cũng lảo đảo theo, xương cốt trên người dường vỡ vụn, đã bị nội thương nghiêm trọng.
Một quyền cực nặng!
Đúng lúc này, một tiếng rít truyền đến bên tai hắn. Chờ hắn kịp phản ứng thì đã quá muộn rồi.
Nhiếp Ngôn thực hiện một đòn Roundhouse kick tuyệt đẹp, lực chân cả ngàn cân đập vào mặt Lưu Thụy. Bùm một tiếng, âm thanh vang lên khiến người ta sợ hãi, Lưu Thụy bay thẳng ra ngoài đến hơn ba bốn mã (1 mã = 0.9144m), nặng nề ngã trên mặt đất, ói ra một ngụm máu, nằm bệt rên rỉ không đứng dậy nổi.
[Chú thích của người dịch: Roundhouse kick là đòn đá vòng ngang thân hoặc ngang mặt, ở đây là Nhiếp Ngôn tung đòn ngang mặt, những ai chưa biết đòn này thì tham khảo hình sau nha: http://motivac.sopca.com/files/2008/...house_kick.jpg ]
Xong, thu chân lại!
Toàn trường đều khiếp sợ.
Bọn họ không ngờ cuộc tỉ thí lại diễn ra chóng vánh như vậy, mà người thua lại là Lưu Thụy, hơn nữa là thua hoàn toàn, không hề có sức hoàn thủ dưới tay Nhiếp Ngôn. Học sinh mới này cũng mạnh mẽ quá đi!
Tất cả mọi người đều nhìn Nhiếp Ngôn bằng một con mắt khác, một cước đá Lưu Thụy bay ra ngoài kia cũng phải đến mấy trăm cân.
Lưu Thụy bị trúng một cú đá như vậy không biết sẽ ra sao, chắc là đau lắm! Tóc tai của mọi người đều dựng ngược lên cả.
Một cú đá đó chắc chắn là vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn cả vận động viên cấp tỉnh! Mà Nhiếp Ngôn chỉ mới là học sinh cấp 3 thôi!
Nhiếp Ngôn đá ra một cước đó mang theo biết bao căm phẫn dồn nén từ kiếp trước đến kiếp này, lực phát ra cũng đủ để Lưu Thụy phải nằm liệt giường một quãng thời gian, có một sự thoải mái dâng lên trong lòng. Hình ảnh mạnh mẽ ưu tú mà Lưu Thụy có được bỗng chốc đổ sụp ầm ầm. Trong mắt mọi người, kể cả Tạ Dao, chỉ còn lại bộ dáng chật vật ngã trên mặt đất của hắn.
Nhiếp Ngôn thu lại sự đắc ý, nhìn về các bạn cùng lớp xung quanh, vẻ mặt đầy vô tội, nói: "Tìm giáo y ở đâu vậy? Ta không phải cố ý, chỉ không ngờ được hắn vậy mà không chịu nổi một đá."
Có người nhanh chóng chạy đi gọi giáo y, đem Lưu Thụy lên cáng khiêng đi. Nếu như khi thi đấu, hai người đã hành lễ với nhau, có nghĩa đây là một cuộc thi đấu chính thức, thì dù có người bị đánh trọng thương, chỉ cần không phải là tai nạn chết người thì đều được phép. Dù sao bây giờ y học cũng rất phát triển, chỉ cần còn một hơi thở vẫn có thể cứu được.
[Chú thích: giáo y là giáo viên phụ trách y tế, ở Việt Nam không có chức danh này, cũng chỉ gọi thầy cô chung chung nên mình để nguyên từ giáo y.]
"Được lắm, ngươi ghê gớm quá đi, lừa cho tên kia quá thảm." Địch Hạo ở một bên nhỏ giọng nói, vẻ mặt rất hả hê.
"Lừa hắn? Ta có lừa đâu? Ta chỉ là không cẩn thận, không ngờ nổi hắn lại yếu ớt như vậy." Nhiếp Ngôn giả vờ ngây thơ vô tội.
"Vừa rồi ta đã nói cho ngươi lực chân và Squat của Lưu Thụy, sao ngươi không phản ứng gì? Còn nói mình đánh không lại. Một đá vừa rồi của ngươi ít nhất cũng phải năm sáu trăm. Có giả heo ăn thịt hổ đi nữa cũng không cần biến người khác thành kẻ ngốc chớ." Địch Hạo khinh bỉ nói.
"Ha ha, bị ngươi phát hiện rồi, nhỏ tiếng một chút. Giúp ta giữ bí mật nhé." Nhiếp Ngôn ngượng ngùng cười nói.
"Chỉ là một cú đá kia cũng quá dữ dội, ta rất khoái. Yên tâm đi, ta sẽ giữ bí mật cho ngươi." Địch Hạo cười nham hiểm nói. Chuyện này, chỉ cần trong lòng hắn và Nhiếp Ngôn biết rõ là được rồi.
Kiếp trước Nhiếp Ngôn chơi với Địch Hạo, vốn là vì cùng bất mãn với Lưu Thụy. Sau này, Địch Hạo giới thiệu Nhiếp Ngôn với bạn bè của hắn.
"Ngươi rất mạnh. Lần tới có cơ hội thì dạy chúng ta một ít kỹ xảo đánh nhau nhé." Địch Hạo nói. Hắn vô cùng say mê võ thuật.
"Được, chắc chắn sẽ chỉ dẫn hết lòng." Nhiếp Ngôn trịnh trọng nói. Tình cảm huynh đệ giữa hắn và Địch Hạo từ kiếp trước, hắn hy vọng có thể kéo dài đến cả kiếp này.
"Chính ngươi nói đó nha!"
Lúc này, Tạ Dao từ đằng xa đã đi tới.
Ánh mắt của Tạ Dao nhìn Nhiếp Ngôn đầy phức tạp.
"Từ đầu ngươi đã biết Lưu Thụy vốn không phải là đối thủ của ngươi, đúng không?" Tạ Dao hơi tức giận nói. Khổ cho nàng vừa rồi lo lắng không yên, kết quả lại là Lưu Thụy bị đánh bay ra ngoài chứ không phải Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn lắc đầu, nghiêm túc nói: "Kiên quyết không thừa nhận. Nếu không giao thủ, làm sao ta có thể biết hắn mạnh hay yếu hơn ta cho được."
Một câu "kiên quyết không thừa nhận" của Nhiếp Ngôn khiến Tạ Dao bật cười, vừa tức giận lại vừa buồn cười, sau nghĩ lại, tên Lưu Thụy đó dù sao cũng rất đáng ghét.
"Ngươi thật xảo quyệt!" Tạ Dao tức giận trừng Nhiếp Ngôn.
Nhiếp Ngôn cười hề hề, Tạ Dao không vì Nhiếp Ngôn lừa nàng mà tức giận, như vậy đã đủ rồi. Một cước đá Lưu Thụy kia, quá đáng giá, quá sảng khoái!
"Huynh đệ, ngươi với nữ thần của lớp chúng ta có quan hệ gì?" Địch Hạo bà tám hỏi. Thấy bộ dạng của Tạ Dạo và Nhiếp Ngôn thân thuộc, hắn rất nhạy cảm, cảm thấy là có gian tình à nha!
"Là bạn bè, ha ha." Nhiếp Ngôn cười nói. Lòng thầm bổ sung một câu, bạn gái tương lai.
Ở cùng một chỗ với Nhiếp Ngôn khiến nàng cảm thấy như đã quen nhau lâu, sự quen thuộc và ăn ý rất tự nhiên này khiến nàng hoảng hốt. Càng ngày nàng càng cảm thấy, Nhiếp Ngôn rất giống một người, ngay cả tính cách gian xảo xấu xa kia cũng đều rất giống, như là một khuôn đúc ra. Chỉ là, nàng không có cách nào điều tra được hai người có phải là một hay không, khiến nàng ôm cả một bụng nghi ngờ.
Bình luận truyện