Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 400: Lửa giận



Nhiếp Ngôn nhìn vào ánh mắt của Tạ Dao và bảo:

- Hôm nay, em mặc đồ trông thật là hấp dẫn.

Trang phục của Tạ Dao lúc này đủ để làm cho vô số đàn ông cuồng nhiệt.

Tạ Dao cảm nhận được cái nhìn của Nhiếp Ngôn, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ nói:

- Em thấy mất tự nhiên chết đi được! Không quen mặc đồ như thế này.

Nghe lời khen ngợi của Nhiếp Ngôn, trong lòng Tạ Dao cảm thấy vui vẻ. Nếu như không vì Nhiếp Ngôn ở đây thì nàng cũng không mặc bộ đồ như thế này.

Lúc này, Tạ Dao cực kỳ mê người, khiến cho người khác không thể không xiêu lòng.

Nhiếp Ngôn nhớ lại đủ loại chuyện ở đời trước, không khỏi ngây người.

Tạ Dao thấy Nhiếp Ngôn có vẻ đang suy nghĩ gì đó liền hỏi:

- Nhiếp Ngôn, anh đang suy nghĩ gì vậy.

Nhiếp Ngôn lắc đầu, cười bảo:

- Không có gì đâu!

Hai người trò chuyện một lúc thì cha của Tạ Dao liền gọi cô.

- Em đi ra một chút. Lát nữa tiệc sinh nhật kết thúc thì anh đưa em về nhé.

Tạ Dao quay ra bảo với Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn gật đầu, cười đáp:

- Ừ! Được làm lái xe cho người đẹp, bao nhiêu người tranh cướp vỡ đầu cũng không có cơ hội đây này.

Nghe Nhiếp Ngôn trêu đùa, Tạ Dao liếc mắt lườm Nhiếp Ngôn một chút, rồi đi sang chỗ của cha nàng.

Nhiếp Ngôn ngồi một chỗ, nhàm chán uống nước trái cây. Có vài cô gái tìm cách tới gần đều bị Nhiếp Ngôn đuổi khéo đi. Mấy cô gái kia đều thuộc loại người vì danh hám lợi, thấy Nhiếp Ngôn có vẻ quen thuộc với Tạ Dao liền muốn tới gần. Có người muốn xem thử xem Nhiếp Ngôn là người thế nào, ở đâu ra, có người muốn thông qua Nhiếp Ngôn để làm quen với Tạ Dao. Vì vậy Nhiếp Ngôn đương nhiên không rảnh mà để ý tới họ.

Một lát sau, có một người phụ nữ trông cũng đẹp đẽ đi tới, ngồi xuống ghế sa lon đối diện với Nhiếp Ngôn.

Người phụ nữ kia mở miệng hỏi:

- Ngươi gọi là Nhiếp Ngôn?

Nhiếp Ngôn đánh giá người phụ nữ trước mặt mình. Cô ta mặc một bộ lễ phục trễ ngực, phần ngực lộ ra một mảnh da thịt trắng trẻo, dáng người cũng không kém, chỉ là ăn mặc thế này thật sự làm người khác khó có thể khen được câu nào. Trông mặt mũi có một chút xíu giống với Tạ Dao. Nhưng nếu như so sánh Tạ Dao là phù dung trong nước thì người phụ nữ trước mặt chỉ có thể hình dung bằng câu hoa tàn liễu lụi. Cô ta chỉ có thể dùng đồ trang điểm để che dấu làn da thô ráp cùng tuổi thanh xuân đã qua. Cô ta trông tầm 30 tuổi, trên mặt và khóe mắt cũng đã có nếp nhăn.

- Cô là?

Nhiếp Ngôn cũng không nhớ được là mình có biết một người phụ nữ như vậy. Tuổi tác của người phụ nữ này có thể làm mẹ được rồi, vậy mà còn ăn mặc hở hang, khoe khoang như vậy.

- Ta là cô của Tạ Dao, tên là Tạ Di. Ta biết ngươi, ngươi là bạn học của Tạ Dao, tên là Nhiếp Ngôn.

Tạ Di nói với giọng điệu kiêu căng, giống như từ trên nhìn xuống vậy.

Nhiếp Ngôn không thích giọng điệu của Tạ Di. Nhưng vì đối phương là cô của Tạ Dao, hắn cũng không nói gì hơn.

- Cô mạnh khỏe!

Nhiếp Ngôn chào hỏi.

- Cô là để ngươi gọi hay sao?

Tạ Di trừng mắt cau mày, cười lạnh và nói lại.

Cho mặt mũi mà không cần! Ánh mắt Nhiếp Ngôn hơi híp lại, lạnh lùng nhìn Tạ Di. Nếu cô ta không phải là cô của Tạ Dao thì Nhiếp Ngôn đã sớm mắng rồi.

- Tạ Dao chính là công chúa nhỏ của tập đoàn Chính Vinh và tập đoàn Long Dược. Ngươi cho rằng ngươi có thể xứng đôi với Tạ Dao hay sao? Ta đã sớm điều tra về gia đình ngươi rồi. Một tên nhà giàu mới nổi, vừa buôn bán lời được ít tiền mà thôi, đừng tự cho mình là đúng. Nghĩ là cưa cẩm được Tạ Dao là có thể bớt mấy chục năm phấn đấu hay sao? Ngươi cũng không xem lại bản thân mình là thứ gì! Tập đoàn Chính Vinh và tập đoàn Long Dược làm sao có thể gả Tạ Dao cho ngươi được?

Tạ Di chê cười, nói với vẻ đầy châm chọc chế giễu.

Nắm tay Nhiếp Ngôn vang lên tiếng răng rắc. Nếu là bình thường, gặp phải kẻ om sòm như vậy, Nhiếp Ngôn đã sớm đấm cho một cú, cần gì phải nói vớ vẩn. Nhiếp Ngôn không ra tay, một là vì cô ta là phụ nữ, hai là vì cô ta là cô của Tạ Dao. Nếu Nhiếp Ngôn ra tay, Tạ Dao cũng không có mặt mũi. Tạ Dao và hắn tích lũy tình cảm hai đời, vì Tạ Dao, Nhiếp Ngôn nhịn.

- Thế nào, trong lòng không phục?

Tạ Di cười khẩy, đùa cợt nói tiếp:

- Chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh ta? Đừng tưởng rằng ngươi thi vào trường Đệ Nhất Quân Giáo là giỏi lắm. Trong mắt chúng ta, trường Đệ Nhất Quân Giáo cũng chỉ như vậy, cũng là một trường đại học mà thôi. Ngươi nhìn lại những người theo đuổi Tạ Dao xem. Lưu Thụy, con trai của cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Long Dược. Còn có Phạm Nguyên, người thừa kế của tập đoàn Âu Vận. Ngươi không tự soi gương xem, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!

Nhiếp Ngôn đương nhiên hiểu, những lời này nhất định không phải do Tạ Dao nói ra. Nhưng với hắn, những câu này hết sức chói tai.

Nhiếp Ngôn nhìn vào Tạ Di, lạnh lùng bảo.

- Bà nói xong chưa?

Ánh mắt của Nhiếp Ngôn thoạt nhìn vô cùng hung ác khiến Tạ Di có chút sợ hãi, không khỏi e dè mấy phần. Nhưng nghĩ đến lúc này Phạm Nguyên đồng ý điều kiện với mình, liền liều.

- Ngươi cho rằng ngươi có tư cách trèo lên tập đoàn Chính Vinh và tập đoàn Long Dược hay sao? Các tập đoàn lớn bây giờ đều chú ý đến cường cường liên hợp. Nếu Tạ Dao gả cho Lưu Thụy, sẽ khiến tầng quản lý của tập đoàn Long Dược càng thêm đoàn kết. Còn nếu Tạ Dao gả cho Phạm Nguyên, tập đoàn Âu Vận có thực lực không thua kém gì tập đoàn Chính Vinh cùng tập doàn Long Dược. Còn nếu Tạ Dao gả cho ngươi, ngươi có thể mang lại điều gì cho nó?

Tạ Di nhìn Nhiếp Ngôn đầy coi thường.

- Cho nên, ngươi đừng có mơ mộng hão huyền nữa đi.

Nhiếp Ngôn vừa dùng lực, "rắc", một chiếc cốc bị hắn nắm vỡ. Những lời Tạ Di nói hung hăng đâm vào trong lòng Nhiếp Ngôn. "Nếu Tạ Dao gả cho ngươi, ngươi có thể mang lại điều gì cho nó?" Xét cho cùng, là do hắn chưa đủ thực lực.

Cho dù hắn là một người trọng sinh, ở trong sóng triều của lịch sử, hẳn cũng chỉ có thể dựa theo con nước, từng chút từng chút kinh doanh thực lực của mình. Mặc dù chỉ mới hai ba tháng, thành tích của hắn đã rất tốt. Nhưng những điều đó căn bản không thể so sánh với những tập đoàn lớn đã trải qua trăm năm gây dựng được.

Thấy Nhiếp Ngôn bóp nát một cái cốc, Tạ Di không khỏi run rẩy. Cô ta biết mấy chiếc cốc này cũng không phải pha lê bình thường. Độ cứng của chúng có thể so sánh với sọ não của một người. Vừa nghĩ đến trước mặt mình ngồi một kẻ hung hãn như vậy, cộng với việc Nhiếp Ngôn bị mình mắng mà trở nên tức giận, Tạ Di không khỏi có chút không yên. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ Nhiếp Ngôn lại dám đánh người ở chỗ này hay sao. Nghĩ thế, Tạ Di mới có thêm chút dũng khí.

- Phạm Nguyên còn trẻ đã thành công như vậy, mà ngươi, ngươi không nhìn lại bản thân mình một chút xem, chẳng qua là một tên nhị thế tổ mà thôi. Bắp đùi của tập đoàn Long Dược và tập đoàn Chính Vinh cũng không phải dễ dàng ôm được như vậy đâu.

Tạ Di kiên trì nói tiếp.

Nhiếp Ngôn nhìn Tạ Di, sẵng giọng bảo

- Bà nói xong chưa? Nói xong rồi thì mau cút đi!

- Đúng là không có giáo dưỡng! Cũng không biết trong nhà ngươi dạy dỗ ngươi thế nào. Trước khi kiếm đủ nhiều tiền thì ngươi cách xa Tạ Dao ra. Ngươi với không tới đâu!

Tạ Di cũng không dám ở lâu, nói xong liền đứng dậy, rời đi có chút vội vàng.

Nhiếp Ngôn ngồi trên ghế salon, lửa giận trong lòng cũng dần dần hạ xuống. Những lời của Tạ Di cũng không phải ý nghĩ của Tạ Dao, nếu không thì Tạ Dao cũng không thích hắn. Nhưng những lời nói khó nghe kia vẫn quanh quẩn bên tai hắn. Nếu hắn không có thực lực mạnh mẽ thì việc hắn muốn kết hôn với Tạ Dao sẽ bị cho là trèo cao. Có lẽ Tạ Dao không cần những điều này, nhưng hắn là đàn ông, hắn để ý.

Nhiếp Ngôn sẽ không rời khỏi Tạ Dao, nếu không sẽ trúng gian kế của Tạ Di. Không biết người phụ nữ này truyền lời cho kẻ nào. Muốn hắn cách xa Tạ Dao một chút… Hừ. Hắn sẽ không để kẻ kia vừa lòng.

Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua ở phía xa, Tạ Di liếc mắt trao đổi với Phạm Nguyên. Tất cả hắn đều nhìn rõ. Nhiếp Ngôn cười lạnh, tính tình của hắn cũng không tốt đâu.

Cho người dạy dỗ Tạ Di một trận sao? Nhiếp Ngôn sẽ không dùng thủ đoạn thấp kém như vậy, huống chi Tạ Di còn là cô của Tạ Dao, cũng có chút địa vị trong tập đoàn Chính Vinh. Nếu tìm người dạy dỗ Tạ Di chẳng khác nào là đánh mặt của tập đoàn Chính Vinh. Vậy thì hắn và Tạ Dao càng thêm không thể ở cạnh nhau.

Cách tốt nhất để đối phó với người như vậy chính là vĩnh viễn dẫm nàng ở dưới chân, cũng dùng những lời nói như vậy nhục nhã một trận.

Nhiếp Ngôn lấy được thông báo trúng tuyển của trường Đệ Nhất Quân Giáo thì cũng như lấy được một tờ bùa hộ mệnh. Sau này khốn long thăng thiên, hắn sẽ không chừa thủ đoạn nào để làm cho mình trở nên mạnh hơn.

Nhiếp Ngôn nhìn về phía Tạ Dao, trong lòng không khỏi mềm mại. Đời trước, Tạ Dao lẳng lặng chờ đợi hắn lâu như vậy. Nếu đời này, hắn sống lại mà vẫn không có khả năng giữ lấy nàng, vậy thì hắn làm người quá thất bại rồi. Nếu có một ngày, tập đoàn Long Dược và tập đoàn Chính Vinh không đồng ý cho hắn cưới Tạ Dao, vậy hắn phải làm gì bây giờ? Trừ phi hắn có lực lượng mạnh mẽ đến mức khiến cho tập đoàn Chính Vinh và tập đoàn Long Dược khuất phục.

Thời gian của Nhiếp Ngôn cũng không có nhiều. Đoạn đường này, bước chân của hắn cũng coi như vững vàng.

Nhìn Tạ Dao một chút, Nhiếp Ngôn cầm điện thoại, liên lạc với Đường Nghiêu.

Đường Nghiêu vừa thấy đến điện thoại của Nhiếp Ngôn, liền hưng phấn hỏi:

- Thế nào? Lấy được thư thông báo rồi chứ?

- Ừ, vừa mới lấy được.

- Tên tiểu tử nhà ngươi cũng đủ ác! Trước kia ở Trữ Giang, thành tích học của ngươi cũng chỉ có thể xếp top 5 trong lớp, không ngờ rằng lần này lại bất ngờ bộc phát lợi hại như vậy. Ông già nhà ta vừa khen ngợi ta một trận. Bảo rằng ta không có khả năng, ngay cả trường Đệ Nhất Quân Giáo cũng không thi đỗ, nhưng kết bạn lại có thể dựa vào. Ông già quyết định cho ta một chiếc Mãnh Hổ.

Nhiếp Ngôn cười cười, xem ra công việc làm ăn của cha Đường Nghiêu đang như cá gặp nước. Giá một chiếc Mãnh Hổ cũng không rẻ.

- Chuyện Ngụy Khải mà ta nói cho ngươi lần trước thế nào rồi?

Nhiếp Ngôn hỏi.

- Tên tiểu tử kia muốn bấu víu lấy hai chúng ta. Nhưng tiểu tử kia là đầu ác hổ, cẩn thận hắn cắn thương ngươi khác, lại cắn ngược lại chúng ta một ngụm.

Đường Nghiêu trả lời có chút lo lắng.

- Yên tâm! Chỉ cần hắn biết suy nghĩ thì sẽ hiểu được hậu quả của việc đắc tội với chúng ta.

- Ngươi đã quyết định dùng hắn, vậy để hôm nào ta cho hắn đến gặp ngươi. Chuyện này để ta sắp xếp.

- Ngươi cũng nói cho hắn biết, có một số chuyện nên thu tay lại, đừng làm!

Nhiếp Ngôn nói tiếp.

- Cái này ta cũng cảnh cáo hắn rồi. Tên tiểu tử kia cũng thức thời. Hắn hiểu được chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.

Nhiếp Ngôn vẫn muốn đi gặp Ngụy Khải nhưng luôn không có cơ hội. Về phần thao tác tư bản công ty của Nhiếp gia, trước kia hắn không quan tâm mấy, nhưng bây giờ hắn nghĩ lại, muốn để cho công ty nhà bọn họ lớn mạnh thành tập đoàn lớn như tập đoàn Chính Vinh, Long Dược, Thế Kỷ thì còn cần để ý nhiều vào thao tác tư bản. Gần đây cha hắn không ngừng mua vào cổ phần của tập đoàn Thế Kỷ, không biết thế nào rồi.

Mặt khác, Ngưu Nhân Bộ Lạc phải dồn sức giúp đỡ Chiến Thần Bộ Lạc. Dù sao Chiến Thần Bộ Lạc mới là gốc rễ của Nhiếp gia. Cần chuẩn bị thêm vài tòa cứ điểm thì sản nghiệp giả thuyết của Nhiếp gia mới từ từ mở rộng được. Lấy thực lực của Nhiếp gia bây giờ, áng chừng có thể lấy hai, ba tòa cứ điểm sơ cấp, nhiều hơn nữa thì chắc chắn không thể được. Bởi vì phải đầu tư quá nhiều tín dụng điểm cho khu buôn bán, phải đợi sau này thực lực tăng mạnh thì mới tiếp tục mở rộng hơn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện