Trùng Sinh Chi Thương Lam
Chương 44
Người có khả năng tiềm ẩn là vô tận, không trải qua lúc này đây, cô không biết là cả đời này cô còn là một cao thủ chạy cự li dài.
Khi về đến nhà thì nhũ mẫu đang bận rộn trong bếp, nhận dép của người giúp việc đưa tới, Thương Lam lê bước chân đầy tâm sự lặng lề bước vào phòng.
Cô chạy trước nhưng lại không mang túi sách theo, trong đó còn có tiền của cô, tiền thì cô không để ý, trong túi còn có thẻ căn cước, thẻ học sinh, thẻ ngân hàng,....Mấy thứ này có thể làm lại nhưng cô vẫn vội.
Máy nghe lén của Triển Mộ cô vẫn còn giữ lại nhưng cô muốn vứt đi lâu rồi mà vẫn không tìm được lý do để vứt đi.
Khe khẽ thở ra một hơi, có được tất có mất, như vật tốt rồi, cô cũng không cần suy nghĩ tìm lý do nữa, mà lúc cô nhớ lại bàn tay thô to trong bóng tối kia, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được đỏ bừng, lúc đó ánh sáng mờ mịt, thật sự cô nhìn không rõ mặt của người kia.
Một trận chán ghét tập kích vào đầu, chỉ mong người kia không phải kẻ lang thang ngủ ngoài đường. Dù sao cô không có ngửi thấy mùi gì thối thối ở trên người anh ta.
"Tiểu Lam, con về thật đúng lúc." Nhũ mẫu lộ ra khuôn mặt từ trong phòng bếp:"Nhũ vừa hầm xong canh gà, con rảnh rỗi thì đưa qua cho trợ lý Triển đi."
"Thương Hồng đâu?" Thương Lam dừng lại, loại chuyện đưa canh yêu thương này không phải đều do Thương Hồng phụ trách sao? Cô nghe nói Triển Mộ đã tỉnh, mấy ngày nay vẫn lấy lý do là bận rộn nên không đi tìm anh.
Tuy là trong miệng cô nói không để bụng nhưng khi tận mắt nhìn thấy Thương Hồng và Triển Mộ anh anh em em là chuyện khác rồi.
Có thể cô đã buông, nhưng không có nghĩa là gặp mặt trong loại tình huống đó cũng không xấu hổ, dù sao người nằm trong phòng bệnh kia tốt xấu gì cũng là “Chồng trước” của cô.
"Tiểu Hồng còn chưa về đâu." Nhũ mẫu vừa đem canh rót vào bình giữ nhiệt vừa nói:"Nhìn cô bé không có lương tâm này kìa, ngày thường trợ lý Triển đối xử với con rất tốt, nhanh đem canh đưa qua, nếu không... Đêm nay không để cho con uống nước đường."
"Con..." Thương Lam định nói không uống thì không uống đi, thực ra với chén canh ngọt chết người kia cô cũng không có hứng thú, nhìn Nhũ mẫu vừa trừng mắt vừa quát to, vì suy nghĩ cho ba bữa cơm sau này đành phải lên xe để tài xế chở đi.
Lúc Thương Lam đi đến trước cửa phòng bệnh nhìn thấy Triển Mộ đang tựa vào đầu giường xem xét bảng báo cáo, đàn ông lúc làm việc là đẹp trai nhất, mắt rũ xuống, lông mày nhỏ bé nhíu lại, nhìn như không đếm xỉa đến nhưng thực ra mỗi một người, mỗi một chi tiết nhỏ cũng đã in sâu trong mắt.
Dưới ánh đèn vàng xuyên thấu cửa kính trắng, giấu ở đằng sau là một đôi mắt hiểu rõ lòng người, mỗi khi Thương Lam đứng trước mặt của anh, anh luôn luôn có thể cho cô một loại cảm giác áp bách không nói rõ.
Triển Mộ xem xét bảng báo cáo, không có chú ý cô đã đến, trên chân bọc thạch cao dầy nhìn anh bị thương cũng thật nặng.
Nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
"Anh? Em không có làm phiền chứ?"
Dứt lời, Thương Lam sợ đến suýt chút nữa đem bình giữ ấm canh vứt đi, trong lòng cô sợ hãi lui mấy bước, nỗ lực tránh né ánh mắt bức người của Triển Mộ.
Vô ý thức nắm thật chặt bình giữ nhiệt trong tay, không thể nói lên lời khi Triển Mộ không thích hợp, cô chỉ cảm thấy từ lúc cô bước vào căn phòng bệnh này một cỗ khí thế vô hình hung hăng áp lên trái tim của cô, cô chợt cảm thấy khó thở, thở không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vài phần.
Triển Mộ không trả lời, ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô như hình với bóng.
Thương Lam theo bản năng không dám tới gần anh, đặt cái bình canh gà ở trên bàn xa hơn chỗ anh, quay lưng lại chặn lại tầm mắt của anh, trong tai nghe thấy tiếng tim đập không thể khống chế, chợt cảm thấy phía sau lưng có một ánh mắt nóng rực vẫn chăm chú lan tràn ra.
Triển Mộ là thế nào, tại sao phải nhìn cô, ánh mắt của anh giống như là muốn ăn cô?
Khi về đến nhà thì nhũ mẫu đang bận rộn trong bếp, nhận dép của người giúp việc đưa tới, Thương Lam lê bước chân đầy tâm sự lặng lề bước vào phòng.
Cô chạy trước nhưng lại không mang túi sách theo, trong đó còn có tiền của cô, tiền thì cô không để ý, trong túi còn có thẻ căn cước, thẻ học sinh, thẻ ngân hàng,....Mấy thứ này có thể làm lại nhưng cô vẫn vội.
Máy nghe lén của Triển Mộ cô vẫn còn giữ lại nhưng cô muốn vứt đi lâu rồi mà vẫn không tìm được lý do để vứt đi.
Khe khẽ thở ra một hơi, có được tất có mất, như vật tốt rồi, cô cũng không cần suy nghĩ tìm lý do nữa, mà lúc cô nhớ lại bàn tay thô to trong bóng tối kia, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được đỏ bừng, lúc đó ánh sáng mờ mịt, thật sự cô nhìn không rõ mặt của người kia.
Một trận chán ghét tập kích vào đầu, chỉ mong người kia không phải kẻ lang thang ngủ ngoài đường. Dù sao cô không có ngửi thấy mùi gì thối thối ở trên người anh ta.
"Tiểu Lam, con về thật đúng lúc." Nhũ mẫu lộ ra khuôn mặt từ trong phòng bếp:"Nhũ vừa hầm xong canh gà, con rảnh rỗi thì đưa qua cho trợ lý Triển đi."
"Thương Hồng đâu?" Thương Lam dừng lại, loại chuyện đưa canh yêu thương này không phải đều do Thương Hồng phụ trách sao? Cô nghe nói Triển Mộ đã tỉnh, mấy ngày nay vẫn lấy lý do là bận rộn nên không đi tìm anh.
Tuy là trong miệng cô nói không để bụng nhưng khi tận mắt nhìn thấy Thương Hồng và Triển Mộ anh anh em em là chuyện khác rồi.
Có thể cô đã buông, nhưng không có nghĩa là gặp mặt trong loại tình huống đó cũng không xấu hổ, dù sao người nằm trong phòng bệnh kia tốt xấu gì cũng là “Chồng trước” của cô.
"Tiểu Hồng còn chưa về đâu." Nhũ mẫu vừa đem canh rót vào bình giữ nhiệt vừa nói:"Nhìn cô bé không có lương tâm này kìa, ngày thường trợ lý Triển đối xử với con rất tốt, nhanh đem canh đưa qua, nếu không... Đêm nay không để cho con uống nước đường."
"Con..." Thương Lam định nói không uống thì không uống đi, thực ra với chén canh ngọt chết người kia cô cũng không có hứng thú, nhìn Nhũ mẫu vừa trừng mắt vừa quát to, vì suy nghĩ cho ba bữa cơm sau này đành phải lên xe để tài xế chở đi.
Lúc Thương Lam đi đến trước cửa phòng bệnh nhìn thấy Triển Mộ đang tựa vào đầu giường xem xét bảng báo cáo, đàn ông lúc làm việc là đẹp trai nhất, mắt rũ xuống, lông mày nhỏ bé nhíu lại, nhìn như không đếm xỉa đến nhưng thực ra mỗi một người, mỗi một chi tiết nhỏ cũng đã in sâu trong mắt.
Dưới ánh đèn vàng xuyên thấu cửa kính trắng, giấu ở đằng sau là một đôi mắt hiểu rõ lòng người, mỗi khi Thương Lam đứng trước mặt của anh, anh luôn luôn có thể cho cô một loại cảm giác áp bách không nói rõ.
Triển Mộ xem xét bảng báo cáo, không có chú ý cô đã đến, trên chân bọc thạch cao dầy nhìn anh bị thương cũng thật nặng.
Nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
"Anh? Em không có làm phiền chứ?"
Dứt lời, Thương Lam sợ đến suýt chút nữa đem bình giữ ấm canh vứt đi, trong lòng cô sợ hãi lui mấy bước, nỗ lực tránh né ánh mắt bức người của Triển Mộ.
Vô ý thức nắm thật chặt bình giữ nhiệt trong tay, không thể nói lên lời khi Triển Mộ không thích hợp, cô chỉ cảm thấy từ lúc cô bước vào căn phòng bệnh này một cỗ khí thế vô hình hung hăng áp lên trái tim của cô, cô chợt cảm thấy khó thở, thở không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vài phần.
Triển Mộ không trả lời, ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô như hình với bóng.
Thương Lam theo bản năng không dám tới gần anh, đặt cái bình canh gà ở trên bàn xa hơn chỗ anh, quay lưng lại chặn lại tầm mắt của anh, trong tai nghe thấy tiếng tim đập không thể khống chế, chợt cảm thấy phía sau lưng có một ánh mắt nóng rực vẫn chăm chú lan tràn ra.
Triển Mộ là thế nào, tại sao phải nhìn cô, ánh mắt của anh giống như là muốn ăn cô?
Bình luận truyện